Lừa dối

Bất cứ khi nào Cố Trường An trưng bộ mặt ốm yếu không chút công kích ra cũng đều đem lại hiệu quả không tồi.

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Hạ Lỵ Lỵ vừa đi đến khúc quẹo thì phát hiện không còn thấy thanh niên đâu, trong lòng cô sinh ra cảm giác quái dị, nhưng không nghĩ quá sâu mà tiếp tục đi về nhà.

Cửa hàng taobao nằm ở tòa số 17, cô thuê phòng ở tòa số 12, cùng một tiểu khu, đi làm thuận tiện.

Hạ Lỵ Lỵ rất nhanh đã ý thức được một hiện tượng đáng sợ, dù cô đi thế nào cũng sẽ trở lại chỗ cũ, không thể ra ngoài được.

Mình gặp quỷ đánh tường? Hạ Lỵ Lỵ bị doạ bởi chính suy nghĩ của mình. Cô lấy điện thoại ra, phát hiện không có tín hiệu, sắc mặt trắng bệch trong chớp mắt.

"Hạ Lỵ Lỵ."

Bên trái bỗng dưng vang lên một tiếng gọi.

Người Hạ Lỵ Lỵ run lên, cô nhìn xung quanh, không thấy ai cả, giọng nói ấy cũng không phải của người thanh niên khi nãy.

Vậy thì là ai? Tại sao không thấy người nói đâu? Hạ Lỵ Lỵ sắp phát điên rồi.

Cố Trường An bóp cổ họng nói: "Cô và người bạn thân nhất của cô giao hẹn cùng nhau tự sát, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ vậy. Cô không muốn chết, cô muốn cô ta chết."

Hạ Lỵ Lỵ đầu tiên là sững sờ, sau đó quá khích rít gào: "Tôi không có!"

Cố Trường An vẫn duy trì tông giọng cổ quái nói: "Cô đã mua thuốc trừ sâu rồi, tối nay sẽ kêu cô ta uống vào."

"Không có! Tôi không có!"

Cảm xúc của Hạ Lỵ Lỵ triệt để mất khống chế, lý trí cũng theo sát phía sau. Đây là quỷ sai từ địa phủ đến đây sao? Không được, mình nhất định phải giải thích rõ ràng, chuyện không phải như vậy, mình là vì tốt cho cô ấy.

"Nhà A Nguyên vốn rất có tiền, cô ấy là một thiên kim tiểu thư. Bây giờ làm ăn thất bại, phá sản, thiếu nợ rất nhiều tiền, bạn trai cũng rời bỏ, cô ấy không chấp nhận nổi hiện thực. Là cô ấy nói mình không sống nổi nữa, vẫn luôn luôn nói như vậy trước mặt tôi. Tôi nghĩ cho cô ấy, tôi thật sự chỉ muốn giúp đỡ cô ấy."

Cố Trường An biết ngọn nguồn sự việc, tiếp tục nói: "Cuộc đời không dễ dàng, cô nên đến khuyên bảo bạn của cô."

"Khuyên bảo kiểu gì?" Hạ Lỵ Lỵ lấy tay che mặt, "Nhà cô ấy phá sản, người đã quen hưởng thụ những ngày tháng tốt lành như cô ấy nhất định không chịu nổi cuộc sống nghèo khó, bạn trai còn bỏ đi ngay lúc ấy. Cuộc đời không còn hy vọng, sống tiếp chỉ có thống khổ bất kham, không bằng sớm kết thúc đi, kiếp sau đầu thai đến một gia đình bình thường thì sẽ không phải ngã đau thế nữa."

Cố Trường An không thể hiểu nổi tư duy của người phụ nữ này, nói năng mạch lạc rõ ràng, mỗi một chữ đều như cân nhắc vì bạn bè, nhưng thực ra ngay cả tín nhiệm cơ bản còn không có.

"Chuyện kiếp sau cô biết được sao?"

Hạ Lỵ Lỵ bướng bỉnh nói: "Dù sao cũng sẽ tốt hơn kiếp này."

"Cô sai rồi." Cố Trường An nói, "E rằng kiếp sau của cô ta còn khó sống hơn kiếp này."

Bốn phía hoàn toàn tịch mịch, bao kín nỗi sợ, Hạ Lỵ Lỵ bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ bừng, mặt có chút vặn vẹo, cô suy sụp gào thét: "Tôi nói rồi, là cô ấy tự nói mình không muốn sống nữa! Liên quan gì đến tôi! Tôi đâu có ép cô ấy!"

"Vẫn đề của cô còn nghiêm trọng hơn bạn cô nhiều, cô đã hiểu nhầm, còn tự thôi miên chính mình." Cố Trường An nói, "Cái chết không thể giải quyết vấn đề, chỉ có mang tới thêm nhiều vấn đề."

Hạ Lỵ Lỵ lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy..."

Ngôn từ Cố Trường An sắc bén như lưỡi dao bén nhọn đâm đi: "Cuộc đời bạn cô gặp phải biến cố, trước mặt cô ta có hai con đường, một là cái chết, một là sống cuộc đời mới. Cô ta đứng giãy giụa giữa giao lộ, hi vọng cô có thể nắm chặt tay mình kéo một cái. Cô lại đứng phía sau dùng sức trực tiếp đẩy cô ta về con đường của cái chết."

Hạ Lỵ Lỵ vẫn lặp lại câu nói kia, cô một lòng cho rằng mình làm thế cũng là vì bạn bè.

Cố Trường An lạnh lùng nói: "Cô đang cố gϊếŧ cô ta bằng cái lòng mà cô tự cho là thiện lương."

Người Hạ Lỵ Lỵ run rẩy kịch liệt, môi cô ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng không sao thốt thành lời.

"Không nên tuỳ tiện hứa hẹn với người khác." Cố Trường An nói, "Cô không nghĩ tới, một khi bạn cô chết rồi không chừng sẽ vì cô thất hứa mà mang theo nguyền rủa bò dậy từ cõi âm lên tìm cô?"

Hạ Lỵ Lỵ rùng mình một cái, cô nghẹn ngào nói: "Tôi chỉ cho rằng sống đau khổ như vậy không bằng chết đi, chết rồi sẽ không còn đau khổ nữa."

Cố Trường An hỏi: "Cô cho rằng? Cô là cái thá gì?"

Hạ Lỵ Lỵ bật thốt lên: "Tôi là bạn thân nhất của cô ấy."

"Cô không phải." Cố Trường An nói, "Cô chê cô ta phiền, chê cô ta ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, mang tới cho cô rất nhiều năng lượng tiêu cực. Cô không chịu được nữa, nên ám thị cô ta làm ra lựa chọn cực đoan."

"Không phải như vậy. Không phải như vậy."

Hạ Lỵ Lỵ kích động phản bác: "A Viện không dám uống thuốc trừ sâu, nên tôi mới nói là sẽ uống cùng cô ấy, dù sao cuộc sống của tôi cũng rất vô vị, tôi không hề cố ý nói dối, chỉ là muốn giúp cô ấy... giúp cô ấy giải thoát..."

Cố Trường An vạch trần được lời nói dối, buông tay khỏi cổ họng lấy hơi rồi tiếp tục: "Tại sao không dám uống? Chẳng phải là vì chưa muốn chết sao? Thực ra bạn cô muốn sống thật tốt, chính vì cô là người bạn thân nhất của cô ta nên cô ta mới thuyết phục chính mình một cái lý do để kết thúc sinh mệnh, cô ta cũng không biết mình bị cô lừa uống thuốc trừ sâu, "giúp" mình tự sát."

Hạ Lỵ Lỵ ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào khóc rống.

Người đứng xem chỉ là người đứng xem, không có cách nào cảm nhận được như người trong cuộc đã trải qua tất cả. Cố Trường An không đứng trên đỉnh chóp của đạo đức để chỉ trích, cậu tùy việc mà xét, phân tích cụ thể vấn đề.

Là đúng hay sai, cái nào nhiều hơn cái nào ít hơn, Hạ Lỵ Lỵ tự nắm chắc trong lòng.

Nếu như lời nói dối này không được Cố Trường An nghe thấy, đêm nay có lẽ sẽ phát sinh ra một bi kịch. Một người phụ nữ kết thúc sinh mệnh vào thuở tươi đẹp nhất của đời con gái, người còn lại sống trong ác mộng cùng lương tâm cắn rứt cả nửa đời sau.

Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng Hạ Lỵ Lỵ bỗng dưng tỉnh ngộ, thoát khỏi thiện lương vặn vẹo, thành thật với người bạn tốt, giúp đỡ cô ấy vượt qua gian khó, bi kịch sẽ không phát sinh.

Số lời nói dối trên đời này khó có thể đếm được, từ từ tăng nhanh. Lời nói dối của Hạ Lỵ Lỵ bị Cố Trường An nghe thấy là do ông trời đã an bài, cậu chỉ xem như là người thi hành.

Cố Trường An vừa trở về đã xuống thẳng mật thất dưới lòng đất, thay chiếc lọ rỗng bằng chiếc bình tràn đầy năng lượng, sau khi rời đi cậu tắm nước nóng, rúc vào ổ chăn không muốn nhúc nhích.

Trần Dương sang nhà chơi, vợ hắn mang bầu đứa thứ hai, mặt mày hắn hớn hở, mẹ Bạch cũng ghé thăm, hai người bọn họ bắt đầu ngồi tán gẫu ở trong viện, sau đó cùng nói cùng cười rời khỏi viện.

Mẹ Bạch đi được nửa đường mới nhớ ra mình đến đây để làm gì, bà quay đầu trở lại, nhìn thấy người yêu Trường An đang đứng giặt quần áo, bèn đi qua chào hỏi.

"Lục tiên sinh, cậu đang giặt quần áo à."

Lục Thành nghi hoặc cau mày: "Bà là?"

Mẹ Bạch từng nghe đồn hắn mắc chứng mù mặt, nhưng mới chỉ là lời đồn, nghĩ thầm hôm nay mình mặc áo lông chồn, đặc thù rõ ràng như vậy mà còn không nhận ra? Không phải cố ý chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng mẹ Bạch vẫn cười ha ha: "Là tôi đây, mẹ của Bạch Nghiêm Tu."

Lục Thành bày ra biểu cảm bừng tỉnh.

Mẹ Bạch mới nhìn động tác của hắn đã biết hắn chưa từng làm việc nhà, trông vô cùng rõ ràng.

Xem lại thì, áo khoác là của Trường An, áo len cũng là của Trường An, quần hình như cũng vậy.

Mí mắt mẹ Bạch giật lên, tốt đến mức này sao? Bà khép áo khoác da chồn: "Lục tiên sinh, sao cậu không dùng máy giặt? Giặt tay rất tốn sức."

Nếu như có thể dùng máy thì Lục Thành đã sớm nhét vào, còn chẳng phải là vì bé con nói muốn hắn giặt à, lúc nói còn hôn nhẹ một cái, hắn nhất thời bỏ binh tháo giáp, đầu óc choáng váng.

Lục Thành ôn hoà cười nói: "Không sao, mấy bộ quần áo thôi mà."

Mẹ Bạch nhìn người yêu Trường An giặt tới nỗi hai tay đỏ lên, mí mắt liền giật lợi hại hơn, không phải đau lòng mà là lo lắng thay cho con trai, kẻ địch quá mạnh, sau khi cơn sóng này kết thúc, nhất định sẽ chiếm được niềm vui của Trường An, tình cảm hai người sẽ càng tốt hơn.

Muốn chết mà.

Lòng mẹ Bạch thở dài, bà ôi chao ôi chao hai tiếng: "Không nên chỉ dùng nước giặt, nên lấy xà phòng chà cổ áo cổ tay áo."

Thái dương Lục Thành mơ hồ nảy một cái.

Mẹ Bạch thừa thế xông lên, nỗ lực đánh vào bên trong kẻ địch: "Lục tiên sinh, nhà cậu ở đâu vậy, trong nhà có những ai thế?"

Lục Thành nói: "Nhà tôi cách nơi này rất xa, trong nhà có rất nhiều người."

Tuy câu trả lời này chỉ là qua loa, nhưng mẹ Bạch vẫn moi ra được một hai thông tin, thứ nhất là nhà xa, thứ hai là gia tộc lớn. Bà "À" lên một tiếng: "Người nhà có biết chuyện của cậu và Trường An không?"

"Cậu đừng nghĩ nhiều nhé Lục tiên sinh, tôi xem Trường An như một nửa con trai mình. Ba thằng bé không còn, sống rất không dễ dàng, tôi chỉ là quan tâm thằng bé, hi vọng thằng bé có thể khá hơn một chút. Cậu định ở lại đây mua nhà định cư sao? Trường An là một người nhớ nhà, thằng bé lớn từng này còn chưa rời đi lần nào. Nên nếu người nhà cậu không đồng ý, vậy cậu cũng không cần..."

Quần áo bị Lục Thành đập vào trong chậu khiến bọt nước văng ngổn ngang, một luồng khí đáng sợ lạnh như băng toả ra từ trên người hắn.

Mẹ Bạch phản xạ có điều kiện run run một chút, bản thân không phản ứng lại.

Lục Thành quay đầu, mặt mỉm cười, tư thái tao nhã mà thân thiết: "Dì à, tôi biết dì yêu quý Trường An, cả con trai dì cũng thế, tôi có thể hiểu được, vì em ấy thực sự rất làm người ta yêu thích."

Lời này khiến mẹ Bạch có hơi ngơ ra.

"Tình cảm của tôi và Trường An rất tốt, cũng sẽ tiếp tục tốt hơn."

Lục Thành vẫn duy trì nụ cười trên mặt: "Còn nữa, chuyện của bọn tôi, Trường An ở đâu tôi ở đó."

Mẹ Bạch khô khốc ha ha, rồi tự thấy mình quá hẹp hòi, đành bày ra khuôn mặt tươi cười, không để tâm nói hai câu rồi đi, ở lại nữa thì khuôn mặt già nua này của bà cũng không nhịn nổi.

Độ cong bên môi biến mất không còn tăm hơi, Lục Thành chà quần áo vài lần rồi ném lại vào chậu. Hắn đứng bên hồ nước nhắm mắt, cầm quần áo lên giặt tiếp.

Ngô Đại Bệnh lắc lắc cái sàng cá cơm trong phòng khách rồi nắm bỏ vào trong túi bảo quản, nói chuyện với không khí.

"Tôi từng đọc được một câu trong sách. Thích một người, từ nay về sau dẫu cho có điểm yếu thì cũng sẽ như được mặc thêm áo giáp. Lục tiên sinh bây giờ cũng giống thế, anh ta sẽ vì Trường An mà nhẫn nhịn, tôi có chút không ngờ tới."

Lời vừa dứt, Ngô Đại Bệnh nghe thấy tiếng chậu nước bị rơi tạo ra tiếng vang cực lớn, cậu nuốt nước miếng một cái, không dám đi ra ngoài.

Cố Trường An bị đánh thức, cậu hô ra ngoài cửa sổ: "Làm sao, muốn tạo phản?"

Trong viện không còn động tĩnh, chẳng mấy chốc đã có tiếng nước đổ ào ào, Lục đại thiếu gia phát tiết xong, quay về như cũ.

Ngày đông ngắn, mới bốn, năm giờ trời đã tối sầm.

Ngô Đại Bệnh nấu cơm tối sớm, nấu một nồi cháo hoa lớn, xào thêm mấy món phụ ngon miệng. Quý Thanh đến đúng lúc bọn họ bắt đầu ăn cơm, hàn huyên không bao lâu liền chiếm được một vị trí trên bàn ăn.

Cố Trường An là một con người thâm tình, chỉ cần đã thích thì sẽ thích mãi, ví như cháo hoa.

Những người khác thấy cậu ăn hết một bát lại múc một bát, không đụng vào thức ăn, chỉ húp cháo.

Ngô Đại Bệnh nhìn mãi thành quen, Lục Thành giờ cũng hiểu rõ, Quý Thanh lại tương đối bất ngờ, cháo hoa nhạt nhẽo vô vị, có gì ngon mà thích.

Cố Trường An liên tục bỏ ba bát cháo vào bụng, kế đó mới bắt đầu chậm rãi dùng bữa: "Quý đội, trước lúc ăn cơm chị nói tới đâu rồi? Chị nói tiếp đi."

Quý Thanh bỏ bát đũa xuống, dùng giấy lau miệng: "Trần Danh đến câu lạc bộ đi làm như thường lệ, đã làm hoà với bạn gái hắn Vương Đồng rồi, còn chuyển đến sống cùng hắn."

Cố Trường An chậc chậc, Trần Danh đúng là một người có bản lĩnh.

Hồi sáng lúc bọn họ sang, Vương Đồng còn nhảy dựng lên đánh hắn, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với hắn, cuối cùng lại làm hoà rồi.

Cái phát triển này thật sự khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Trước bữa ăn, Cố Trường An đã nghe được không ít lời nói dối từ trong bụng cá vàng Quý Thanh mang tới, cả ba người Diêu Nhạc Nhạc, Lương Nguyệt, Liễu Ninh đều nói dối trong lúc thẩm vấn.

Bây giờ Ngũ Khang không rõ tung tích, bọn họ sợ mình bị liên luỵ, không thể chờ rũ sạch quan hệ ngay lập tức là nhân chi thường tình, đâu thể nào muốn dính với cậu ta.

"Diêu Nhạc Nhạc là nữ hoàng hộp đêm, thường quanh quẩn ở chỗ Hồng Vũ, tôi đã bảo Minh Minh lần theo đường dây này." Quý Thanh nói, "Lương Nguyệt xem chừng là loại người không tâm cơ, thuộc kiểu người ngốc lắm tiền, yêu thích đồ xa xỉ. Nhà cô ta gắn GPS, có thể xác định đêm Ngũ Khang mất tích cô ta vẫn ở nhà. Liễu Ninh quanh năm sống ở nước ngoài, đến nửa năm nay mới về nước. Trong ba người, cô ta là dạng lòng dạ thâm sâu, giỏi tính kế người khác."

"Đúng rồi, bạn bè ở nước ngoài của Liễu Ninh có tiết lộ, hai ngày trước cô ta uống say rồi vô tình tiết lộ mình có bạn trai."

Cố Trường An giương mắt: "Bạn trai?"

Quý Thanh gật đầu: "Nhưng khi tôi hỏi Liễu Ninh, cô ta lại bảo là rượu vào nói linh tinh."

Cố Trường An nhớ mình từng nghe câu này trong bụng cá, nói cách khác thì Liễu Ninh đang nói láo. Tại sao phải giấu diếm chuyện có bạn trai? Thấy đáng xấu hổ?

"Ngô Phương Hân thì sao? Có phát hiện điểm bất thường không?"

"Đúng là có." Quý Thanh nói, "Hàng xóm cô ta tiết lộ một chuyện, nửa đêm nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà cô ta, lúc hỏi thì cô ta không thừa nhận, nói mình chỉ sống một mình. Tôi đang định đích thân mời cô ta đi uống cà phê."

Sau khi ăn xong, Cố Trường An cùng Quý Thanh đến công ty của Ngô Phương Hân, Lục Thành cũng theo cùng.

Quý Thanh có xe hơi, không cần chịu đựng gió lạnh ban đêm nên Cố Trường An mới chịu đi, vừa ngồi xuống xe liền dựa vào lưng ghế ngủ gật. Mặt trắng đến gần như trong suốt, bờ môi cũng không có bao nhiêu màu máu, lúc nhắm mắt không nói lời nào đều là dáng vẻ bệnh tật.

Xe quẹo đi, Quý Thanh vô thức nhìn gương chiếu hậu, thấy thanh niên ngồi sau đang dựa vào người người đàn ông, người đàn ông ngồi nhích qua để cậu tựa thoải mái hơn, khung cảnh rất khiến người ta hâm mộ.

Vào giờ phút này, Ngô Phương Hân đang đứng bên ngoài căn bếp nhỏ, nghe đồng nghiệp bàn tán chuyện thị phi của cô.

"Nghe bảo người xem mắt với chủ quản xảy ra vấn đề rồi."

"Vụ gì vậy?"

"Mới mấy ngày trước thôi. Đối tượng xem mắt của cô ta không hiểu sao lại mất tích, không rõ sống chết. Bây giờ cảnh sát muốn điều tra cô ta, giao nhiệm vụ đi công tác lại cho người khác, ngay cả tờ danh sách trên tay cũng thất bại."

"Mẹ ơi, xui xẻo vậy sao?"

"Chẳng trách cả ngày hôm nay mặt cô ta toàn tối sầm lại, lúc tôi giao báo cáo còn không dám thở mạnh."

"Ôi trời mấy người nói thử xem, vóc người chủ quản đẹp, trình độ học vấn cao, thu nhập cũng không tồi, vẻ ngoài... tàm tạm, làm gì còn cần đi xem mắt? Hơn nữa có người bảo là một năm cô ta đi xem mắt nhiều lần lắm."

"Không nên đâu, coi như không tìm được cao phú soái thì người có điều kiện bình thường cũng có thể đi."

"Điều kiện bình thường thôi thì cô ta cũng chả nhìn lọt."

"Không hẳn, tôi luôn cảm thấy chủ quản mới là người bị từ chối mỗi lần xem mắt."

"Không phải chứ, tôi nghe nói sở dĩ chủ quan không tìm được đàn ông là vì ánh mắt cô ta quá soi mói, cái này không được cái kia cũng không được, cô ta muốn tìm một người cũng có đời sống tinh thần cao như mình."

"Ai biết thật hay giả?"

"Có một người trong hội chị em của tôi biết xem tướng, tôi đưa hình chủ quản cho cô ấy xem. Mấy người đoán xem cô ấy nói thế nào?"

"Bớt nhá nhá kiểu đấy lại, nói lẹ giùm cái."

"Xương gò má cao, mắt một mí, mắt không chỉ nhỏ mà còn dài hẹp, là tướng mặt cay nghiệt, không có đường nhân duyên. Mấu chốt là cô ta luôn căng thẳng, dữ dằn, không có chút hiền lành, rất giống giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tôi, thật đấy, lần đầu tiên tôi gặp đã có cảm giác ấy rồi. Mấy người nghĩ xem, lúc chưa làm quen với nhau thì ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng, mấy tên đàn ông đó vừa thấy mặt cô ta thì chắc chắn là tâm tư gì cũng bay sạch."

"..."

Ngô Phương Hân xoay người đi vào nhà vệ sinh, đứng bên cạnh bệ nhìn khuôn mặt mình qua gương, điện thoại trong túi vang lên, cô lấy ra, ánh mắt không rời khỏi chính mình trong gương.

Mẹ Ngô ở đầu bên kia ập xuống một trận mắng: "Phương Hân, buổi xem mắt hồi trưa sao mày không đi? Mày có biết người kia đang làm gì không? Biết cậu ta đi xe gì, ở biệt thự gì không?"

Ngô Phương Hân nói: "Con đến kỳ, đau bụng, cơ thể không khoẻ."

"Tí chuyện vặt vãnh, lúc mẹ mày bị vẫn làm ruộng như thường, đời sau còn yếu ớt hơn đời trước." Mẹ Ngô tiếp tục chuyện vừa nãy, "Cậu ta mở công ty hậu cần, tay trắng dựng nghiệp, điều kiện như vậy bộ mày đốt đèn lồng là tìm được chắc?"

Ngô Phương Hân lành lạnh nói: "Đã ly dị."

"Đã ly dị thì làm sao?" Mẹ Ngô tức giận nói, "Không nghe người ta nói hả? Đàn ông đã ly dị thì càng biết thương người."

Ngô Phương Hân nói: "Một người bạn của con vừa khéo biết anh ta, nói lý do anh ta và vợ trước ly hôn là do bạo lực gia đình."

"Cái loại bạn nào mà chả tốt lành gì vậy? Bà cô của mày nói nhân phẩm của người đàn ông kia rất tốt, ly hôn là bởi vì cô ta quá trớn chứ không phải tại cậu ta. Cậu ta bảo vệ động vật nhỏ, thích trẻ con, còn dành chút thời gian đến viện dưỡng lão chăm sóc người già, người như vậy làm sao có thể đánh vợ mình?"

Ngô Phương Hân đau đầu: "Con còn phải làm việc, nói sau đi."

"Làm việc làm việc làm việc, mày chỉ biết làm việc!" Mẹ Ngô mắng, "Tao đã nói với mày bao nhiêu lần, phụ nữ thì không cần phải đặt nặng sự nghiệp, tìm đàn ông tử tế mới là quan trọng nhất. Mày coi lại mình đi, đã hai mươi tám rồi chứ có còn là mười tám đâu, vậy mà bây giờ cả người yêu còn không có. Mẹ mày thật sự không dám đi thăm người thân vì sợ bị hỏi, con gái chị có người yêu chưa, tại sao vẫn còn tìm, có phải là có cái gì..."

Ngô Phương Hân cúp máy.

Điện thoại lại vang lên, Ngô Phương Hân thấy dòng chữ trên màn hình, sắc mặt hơi thay đổi, cô hít một hơi bắt máy: "Alo, đội trưởng Quý. Được, giờ tôi qua ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện