Chúc cậu may mắn

Đêm Lập Xuân rời đi, Bạch Trân Châu đến tìm Cố Trường An, muốn mời cậu chụp pô ảnh quảng cáo, còn nói sẽ trả thù lao cho cậu, chắc chắn không để cậu làm không công.

Cố Trường An bóc hạt thông ăn.

Bạch Trân Châu vén tóc rối ra sau tai: "Trường An, chuyện em tìm anh không liên quan đến anh trai em, chỉ đơn thuần là thấy anh phù hợp."

Cố Trường An tiếp tục bóc hạt thông.

Tâm tư Bạch Trân Châu hơi động, đi tới bóc một quả đặt ở trước mặt cậu.

Cố Trường An ngước mắt, cô gái, cô cũng biết giải quyết ghê. Cậu ăn hạt thông xong uống ngụm nước: "Khi nào?"

Mặt Bạch Trân Châu vui vẻ: "Tám giờ sáng mai."

"Tám giờ?" Cố Trường An liếc mắt, "Quá sớm đi? Giờ đó không phải còn đang nằm trong chăn à?"

"..."

Bạch Trân Châu nhìn sang bằng ánh mắt ngoại trừ ước ao thì vẫn là ước ao. Học sinh năm, sáu giờ đã phải bò dậy tự học, dân đi làm cũng phải từ sáu, bảy giờ, những bác gái bán đồ ăn sáng còn phải dậy sớm hơn. Tám giờ sáng vẫn ngủ nướng trong chăn, chưa chiếm tới một phần ba.

Cô cười nói: "Chín giờ mười giờ cũng được, anh thấy khi nào thuận tiện thì đến."

Cố Trường An nói mốc thời gian ở giữa: "Vậy thì chín rưỡi đi."

Bạch Trân Châu nói được, có việc cần người, đương nhiên là xem ý của đối phương.

Ngày hôm sau chụp ảnh rất thuận lợi, Cố Trường An dựa theo lời thợ chụp ảnh đổi mấy bộ quần áo, lách tách chụp một hai trăm tấm.

Lúc thợ chụp ảnh chụp, Lục Thành cũng chụp, còn chăm chú hơn cả thợ chụp.

Bạch Trân Châu khoanh tay đứng một bên xem, nghe thấy trợ lý bảo khí chất của Lục Thành rất phù hợp với một hợp đồng đồng hồ đeo tay, hay là mời đối phương chụp hai pô, cô lắc đầu một cái, vị đại lão kia cô mời không nổi.

Bất luận là cùng vị kia nói chuyện tiền nong hay yêu đương, đều vô dụng.

Trường An tốt xấu còn bận tâm chuyện hàng xóm láng giềng, nếu đến nhờ cậu giúp đỡ vào lúc tâm trạng cậu không tệ, cậu hơn nửa là sẽ đáp ứng. Vị kia thì không được, ở trên mặt luôn là tao nhã ôn hoà, nhưng thực chất lại cách xa hàng vạn dặm.

Trợ lý nhìn thanh niên đứng trước phông, mặc áo sơ mi trắng quần bò, tóc không đánh sáp cố định tạo hình, như là vừa gội qua, rất tuỳ ý buông thả trước trán. Gương mặt sạch sẽ, nhẹ nhàng xinh đẹp không tưởng tượng nổi, lúc nheo mắt lại quả thực muốn đòi mạng, nhiệt huyết nổi lên trong hai mắt cô: "Bà chủ, anh ấy đẹp quá đi mất, em muốn đăng weibo!"

Bạch Trân Châu sừng sộ lên: "Nhịn đi."

Trợ lý kích động khuơ tay: "Móng vuốt của em sắp không kiềm chế nổi."

Bạch Trân Châu nói: "Vậy thì chặt đi."

"..."

Lòng Bạch Trân Châu than thở, không phải bà chủ cô không đủ từ ái, là sáng sớm lúc gặp nhau, vị nhà Trường An nói với cô, không cho phép việc nhân viên chụp ảnh đăng weibo, bằng không thì rất có thể đối phương sẽ đập nát luôn cái phòng làm việc này của cô.

Chỉ có điều Cố Trường An đúng là thật sự rất dễ nhìn, mặc đồ công sở, quần áo thể dục học sinh đều hợp, nhưng đáng tiếc không ở trong giới giải trí, nếu không nhất định sẽ là một ngôi sao cực nổi chạm tay vô là bỏng.

Còn vị nhà cậu ta, khí tràng cực kỳ mạnh mẽ, góc cạnh sắc bén tuấn mỹ, tuỳ tiện đứng đâu cũng sẽ ra tổng tài, có thể dùng lương tâm mà nói, hai người rất xứng đôi.

Chỉ là không biết bọn họ có thể cùng đi bao xa.

Tình yêu thật sự là một thứ yếu ớt.

Cố Trường An chụp xong liền ngồi phịch trên ghế ôm máy sưởi, vừa động một tí là đã không muốn di chuyển.

Ở trong góc có hai cô gái đang xì xào bàn tán.

"Thấy không, máy sưởi màu hồng nhạt, có tâm hồn thiếu nữ, mẹ ơi hợp với ảnh thật đấy."

"Tao không thích người đẹp hơn mình, da dẻ so với tao còn trắng trẻo ốm yếu xinh đẹp hơn, còn lộ ra cả luồng âm khí, thoạt trông vô cùng mưu mô khó đoán. Tao lại thích bạn trai anh ta, vừa cao lại rắn rỏi, cười hay không cười trông cũng cao quý."

"Mày hỏi xem ai lại không thích chứ, thôi tiết kiệm chút tinh lực giùm."

"Tao quyết định rồi, kiếp sau tao sẽ làm đàn ông, tìm một anh đẹp trai làm xuất phát điểm."

"Mày lo kết thúc đời này trước cái."

Âm thanh líu ra líu ríu thỉnh thoảng bay tới, Cố Trường An mơ màng ngủ, mới bảy giờ sáng đã bị Lục Thành hôn tỉnh rồi, nói cái gì mà mỗi sáng sớm phải lên kế hoạch tập thể dục, còn nói cái gì mà thừa dịp còn trẻ vận động nhiều tí, già rồi lại nằm. Đạo lý ai cũng hiểu, lúc thực hiện lại không dễ như vậy.

Ngược lại Cố Trường An thực hiện đặc biệt gian nan, khi rời giường cậu rất cáu, đánh răng rửa mặt mặc đồ ăn cơm đều thối mặt ra, kéo dài hơn nửa giờ mới ổn định.

Còn chưa hết năm nhưng những người làm công bên ngoài hầu như đều bắt đầu trở về, vội vàng dọn cái này dọn cái kia. Ngô Đại Bệnh ăn sáng xong đi ngay, người ta đã nói sẽ để lại một cái chân cho cậu, không nên đi trễ.

Lục Thành rửa bát, trượt rớt một cái thìa, không phải chỉ mẻ mà là trực tiếp chia năm xẻ bảy, không có cách nào dùng nữa. Hắn vô liêm sỉ nói là cái thìa kia tự mình ngã xuống, lúc nói còn vô cùng bình tĩnh.

Cố Trường An giơ ngón tay cái với hắn, ngầu lòi.

Khoảng chín rưỡi, Bạch Trân Châu lái xe tới cửa.

Cố Trường An ủ rũ, phờ phạc giống như bồn hoa thiếu nước. Suốt dọc đường đều vùi trong khuỷu tay Lục Thành ngủ. Cậu phải lắc mạnh tay mình mấy phát mới lên tinh thần.

Mùa đông đến thì chỗ nào cũng không sánh bằng ổ chăn ấm áp, hận không thể một ngày 24 giờ đều nằm bên trong.

Tiếng giày cao gót cộp cộp cộp từ bên trái truyền đến, từ xa đến gần, bên tai Cố Trường An vang lên giọng Bạch Trân Châu: "Lần này cảm ơn anh nhé Trường An."

Cố Trường An chậm rãi xoay người: "Em chọn chỗ mở cửa hàng trang sức được đấy, phong thuỷ rất tốt, không lo không sinh lời, chờ ngày mở thêm chi nhánh nhé."

"Em xin mượn lời chúc lành của anh." Bạch Trân Châu cầm lấy túi quà tặng trợ lý xách, "Quà tạ lễ."

Cố Trường An nói: "Không cần."

"Đây là sản phẩm đầu tiên do tự tay em thiết kế." Bạch Trân Châu cười nhấn mạnh, "Để làm lễ vật cho các anh."

Cố Trường An nhíu nhíu mày, nhận.

Đợi đến khi Bạch Trân Châu đi rồi, Cố Trường An mới lấy ra một chiếc hộp nhung từ trong túi. Trông thấy bên trong có một cặp nhẫn, thiết kế trang nhã đơn giản, bạch kim, mặt trong khắc vân chìm và chữ, trừ chữ cái đầu tiên từ tên của cậu và Lục Thành còn có một dòng tiếng Anh — yêu trọn một đời (love for whole life).

Bạch Trân Châu nói: "Cặp nhẫn này em sẽ không sản xuất lại, là độc nhất vô nhị trên đời này."

Cố Trường An không ngờ Bạch Trân Châu sẽ tặng cậu cặp nhẫn, cậu kinh ngạc rồi cười cười: "Cảm ơn."

Bạch Trân Châu làm như thế có thể nói là rất có lòng, ngoài chúc phúc ra còn đồng thời biểu lộ thái độ của nhà họ Bạch.

Tình yêu cần có duyên phận, không thể cưỡng cầu, đây là điều cô hiểu ra.

Lục Thành đi vệ sinh xong lại đây, thoáng thấy thanh niên ngồi phịch trong ghế tựa, hắn dừng động tác lau tay lại: "Chụp xong cả rồi?"

Cố Trường An nói: "Đang chờ anh đó."

"Mình đi thôi." Lục Thành nói, "Chúng ta ghé qua cửa hiệu một chuyến, mua đồ thu cho em, hai bộ kia của em đã sờn đến lợi hại."

Cố Trường An nhún vai: "Em thấy chả sao."

Lục Thành liếc cậu một cái: "Anh thấy có sao, sờ đau tay."

Cố Trường An cũng liếc qua: "Vậy anh đừng có sờ."

"Không biết nói lý." Lục Thành yêu chiều nhìn cậu, "Đi thôi."

Cố Trường An lười biếng vươn tay ra.

Thái dương mơ hồ co rúm, Lục Thành ném khăn giấy vào trong thùng rác, nắm chặt tay thanh niên kéo cậu lên từ ghế tựa, để cậu đi ở trong, tránh cho lúc ra ngoài bị nhân viên công tác đụng vào.

Hai cô gái trong góc nhìn thấy cảnh này, thật sự nhịn không được lén quay video, nhưng không đăng lên weibo hay vòng bạn bè, tự xem cũng ngon mắt, hơn nữa còn có thể tự khích lệ chính mình. Xem đi, trên đời vẫn còn đàn ông tốt, không nên đầu hàng cũng không nên cam chịu, trước khi đàn ông tử tế xuất hiện bản thân tự nỗ lực nâng cao chính mình, vì một ngày mai tốt hơn.

"Bạn trai của người khác đúng là chưa từng làm tao thất vọng."

"Tao hiểu mà."

Trên đường đến siêu thị, Cố Trường An lấy nhẫn ra đeo vào tay Lục Thành.

Lục Thành trố mắt mấy phút mới phản ứng lại, cứ chốc chốc lại đưa tay ra nhìn như kẻ ngu, không chỉ thế, buổi tối còn hưng phấn đến mất ngủ.

Cố Trường An bị hắn phiền cũng không ngủ được, mở đèn ngồi dậy ăn đồ ăn.

Hơn ba giờ sáng, Cố Trường An đã chén hết hai túi bánh gạo, một túi kẹo dẻo đường, một túi ruột hun khói, uống nửa ly nước, tiện thể đọc luôn bộ truyện dở ẹc, cả người cậu cực kỳ tỉnh táo.

"Không phải em mua mà anh cũng có thể kích động thành như vậy?"

"Ý nghĩa chỉ kém đi một chút, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, quan trọng là em tự tay đeo cho anh, trong lòng anh vui vẻ, sau này anh sẽ không bao giờ tháo xuống."

Cố Trường An đầu tiên là ngẩn người, sau đó mấp máy khoé môi. Đây không phải là cậu đặt thiết kế, cũng không phải cậu làm ra, càng không tốn một xu nào, cậu không nỗ lực làm cái gì cả. Vừa nghĩ đến chuyện Lục Thành muốn đeo mãi mãi liền cảm thấy không thoải mái, nhưng so với khó chịu, áy náy còn phải hơn vài phần.

Từ khi yêu đương, cậu cũng không dịu dàng săn sóc người này bao nhiêu, đối phương không đề cập tới không có nghĩa là không để ý tới, vấn đề nhận thức của hắn có phần nghiêm trọng, cần được chú trọng.

Lục Thành nhận ra hơi thở của thanh niên thay đổi, cười đùa hỏi: "Ai chọc em?"

Cố Trường An thuận miệng nói: "Ngày mai em ngắt mấy cọng cỏ đan cho anh một cái."

Mắt Lục Thành vừa sâu vừa sắc: "Được."

Cố Trường An quái lạ hỏi: "Anh thật sự muốn?"

Lục Thành nói: "Muốn."

Mắt Cố Trường An trợn trắng, lời đã nói ra không thể thu về, cậu dựa vào đầu giường ngáp: "Cỏ mùa đông không cứng, đan vào không được bền, chờ mùa xuân sang em đan cho anh."

Lục Thành cong môi cười với cậu: "Không bền anh vẫn lấy."

Cố Trường An bị nụ cười của người đàn ông mê hoặc vài giây, ngày nào cũng nhìn, cũng không thấy ghét.

Chỉ "tình yêu" mới có thể giải thích.

"Vừa nãy anh đùa thôi, nhẫn vẫn phải tháo xuống, anh mang một mình cũng không có hứng thú gì." Lục Thành nói, "Lần sau chúng ta cùng đi làm một đôi."

Cặp nhẫn Bạch Trân Châu đưa có một cái Lục Thành mang vừa, cái còn lại Cố Trường An mang không vừa. Tay của cậu thon dài, nhẫn lại lớn hơn một chút, dễ dàng rơi xuống.

Cố Trường An nói thầm: "Mua nhẫn gì chứ, còn chẳng bằng anh chuyển khoản cho em."

Con ngươi Lục Thành híp lại: "Em nói gì?"

Cố Trường An trực tiếp hôn lên.

Chiêu này rất hữu dụng, thời hạn sử dụng là vĩnh viễn.

Nhẫn Cố Trường An cho Lục Thành được hắn cất trong ví da, không có việc gì cũng lấy ra xem thật kỹ, như là bảo bối.

Lục Thành nhìn nhẫn, Cố Trường An nhìn hắn, trong lòng tràn ngập một loại tâm tình, là hạnh phúc.

Xế chiều hôm đó, Hà Lữ và Thi Trương dọn vào nhà Trần Dương cách vách. Không biết đã nói chuyện thế nào mà cả nhà Trần Dương đều trở về quê, dọn ra cho họ hai căn phòng.

Sáng sớm hôm sau, Cố Trường An đứng cạnh ao đánh răng. Hà Lữ bưng cái bát ghé thăm nhà, đứng bên cạnh cậu sột sột gắp mì ăn.

Cái bát kia rất lớn, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ kia còn bé thêm vài phần, trông có phần buồn cười.

Tóc mái Hà Lữ cột lại, hai bên tai đâm thêm lỗ xỏ bông tai màu đen, từ đầu đến chân là phong cách hip hop, như bất cứ lúc nào cũng có thể ố ồ ô ô yeah. Nếu y nói mình làm việc ở ban ngành hữu quan, trảm yêu trừ ma, hẳn là người ta sẽ coi y như thằng ngáo.

Cố Trường An nhổ bọt kem đánh răng, bưng ly nước múc nước ấm trong bồn.

Hà Lữ uống cạn nước mì, ợ một tiếng no nê: "Trường An, anh đánh răng không chảy máu sao, lần nào tôi đánh răng nhổ bọt ra cũng toàn máu đỏ, còn dính thêm tí tia máu."

Cố Trường An không để tâm nói: "Thảm đến vậy?"

"Thảm." Hà Lữ chậc chậc, "Anh có bí quyết bảo vệ hàm răng à?"

Cố Trường An nói: "Đúng là có."

Hà Lữ tò mò đến gần: "Là gì?"

Cố Trường An rửa mặt, giọng nói mơ hồ: "Ăn nhiều đồ ăn vặt, đặc biệt là đồ ngọt, mỗi ngày cứ lựa đại giờ ăn chút gì đó, nửa đêm đi tiểu hai lần."

Anh đùa tôi à? Mặt Hà Lữ giật giật: "Cái này hoàn toàn không giống như chuyên gia nói..."

Cố Trường An nói: "Toàn thế giới đông nhất chính là chuyên gia."

"..." Hà Lữ không còn lời nào để nói, phục rồi.

Hà Lữ nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi bò ra một câu: "Tôi không ăn được, bị Lão Trương tịch thu."

Cố Trường An lau mặt: "Cậu không phải đại sư huynh sao?"

Hà Lữ than thở: "Chỉ có đại sư huynh trong Tây Du Ký là lợi hại thôi, bên tôi còn phải so đồ ăn với tiểu sư đệ."

Cố Trường An nói: "Vậy cậu nén bi thương."

Trong hồ cá bỗng nhiên bay ra giọng Thi Trương.

"Mẹ à, mẹ cả nghĩ quá rồi, Hà Lữ chỉ là sư huynh của con."

"Con nói không muốn làm bạn, không phải vì cậu ta."

Cố Trường An quái lạ giật nhẹ khoé miệng, hẳn là Thi Trương đang gọi điện ở sát vách.

Hà Lữ phát hiện Cố Trường An đang nhìn mình, ánh mắt rất kỳ quái, y thiếu chút nữa đã làm vỡ bát: "Đậu má! Sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy? Làm người ta sợ hãi rồi đó, tóc gáy tôi đều dựng lên hết rồi."

Cố Trường An lộ ra nụ cười quý mến mềm yếu: "Chúc cậu may mắn."

Hà Lữ mang theo đầu óc mơ hồ trở về cách vách, nghi hoặc hỏi: "Lão Trương, Trường An nói chúc tôi may mắn là có ý gì?"

Thi Trương vừa mới gọi điện thoại với người nhà, cậu đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn hư không, thật giống như đang ngẩn người.

Hà Lữ vung vung tay trước mặt cậu: "Sư đệ, linh hồn nhỏ bé của cậu đâu rồi?"

Giọng Thi Trương trầm trầm: "Ném mất rồi."

"Ném mất rồi?" Hà Lữ tức giận với cậu, "Quẳng đi đâu đấy hả? Cậu không nhanh đi kiếm hồn về còn ở chỗ này nghĩ gì thế?"

Thi Trương nói: "Không tìm về được."

Hà Lữ: "..."

Một hai người đều vô cùng thần bí, rốt cuộc là ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện