Thay đổi rồi, cháu trai lớn thay đổi rồi

Lục Khải Minh sống cao tuổi rồi, tố chất tâm lý vẫn là rất không tồi, mặc dù ở trong tình cảnh lúng túng, ông cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ quẫn bách.

Chỉ có điều tình cảnh ở đây có thể xếp vào đầu bảng trong tất cả những tình cảnh lúng túng nhất, e là hết cả đời còn lại cũng không bị phá vỡ.

Vừa nãy lúc gọi điện thoại, Lục Khải Minh dùng chính là "Vợ cháu" chứ không phải là "Thằng nhãi nhà Cố lão đầu". Đây là một kế vặt không tồi. Ông hi vọng cháu trai lớn sẽ đến cứu trận, chứ không phải đánh trận.

Cháu trai lớn là một người cực kỳ thông minh, cho dù trong lòng thế nào thì cũng sẽ nén giận, cũng sẽ không để ông khó xử không chịu nổi, làm cho ông mất mặt.

Dù sao ông cũng là trưởng bối.

Làm lớn chuyện, Lục Khải Minh sẽ trở về thêm mắm dặm muối, đổi trắng thay đen kể chuyện, cuối cùng người chịu khổ chịu xui, đau đớn tuyệt vọng nhất định không phải là ông.

Đạo lý cháu trai lớn hiểu.

Nghĩ như vậy, sự tự tin của Lục Khải Minh bỗng trở nên dồi dào.

Thực ra danh xưng kia cũng không phải để nói riêng cho cháu trai lớn nghe, mà còn để cho thanh niên trong phòng nghe, sẽ không ôm hy vọng tăng cường độ thiện cảm, làm dịu bầu không khí xuống vài phần mới là quan trọng, như vậy đợi đến lát nữa nói chuyện cũng không đến nỗi quá mức gượng gạo.

Lục Khải Minh rất hài lòng với năng lực phản ứng của mình, chờ đợi cháu trai lớn đến đây.

Cố Trường An như trước yên lặng quan sát biến đổi, hai ba giây sau cậu vô thức rùng mình một cái, sắp không kiềm chế được chui vào trong chăn. Mẹ, sao Lục Thành còn chưa tới? Chưa đầy một phút, Lục Thành đẩy cửa tiến vào, Lục Khải Minh nhất thời nhìn về phía hắn.

Hai chú cháu mắt to trông mắt nhỏ.

Đường nét gương mặt Lục Thành căng ra, mặt không biến sắc dùng ánh mắt dò hỏi. Chú tư, chuyện là như nào? Tại sao chú lại ở đây?

Tư thế kia vô cùng hung hăng, như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổi trận lôi đình.

Lục Khải Minh đuối lý, đánh không lại, cũng nói không lại. Ông hắng giọng một cái, lại hắng giọng thêm một cái, chột dạ ném trả ánh mắt, chú chỉ là tiện đường ghé qua xem một tí.

Gân xanh thái dương Lục Thành thình thịch đập loạn, tiện đường ghé qua phòng vợ tôi?

Lục Khải Minh chuyển dời tầm mắt nhìn lên trần nhà nhìn xuống mặt đất, giả chết.

Lục Thành nhắm mắt lại, nỗ lực đè xuống tâm trạng hung ác khi chú tư đột nhiên xuất hiện ở đây.

Cố Trường An thu lại giao tiếp bằng mắt của hai chú cháu vào đáy mắt, cậu nhịn không được hắt xì một cái.

Một khắc sau, Lục Khải Minh chứng kiến cháu trai lớn lập tức đóng cửa sổ lại, sau khi giúp đứa nhỏ nhà họ Cố chui vào chăn xong còn săn sóc ấn vài góc chăn, hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của ông.

Mí mắt Lục Khải Minh nhảy lên, ôi trời đất ơi, cháu trai lớn từ nhỏ đến lớn ăn mặc ở đi lại đều có một đống người hầu hạ, chưa bao giờ cần nó nhọc lòng bận tâm. Từ khi nào mà đã học được cách hầu hạ người khác? Còn hầu hạ ra dáng.

Trước kia chỉ là nghe cấp dưới báo cáo, lúc này tận mắt nhìn thấy, kích động còn lớn hơn nhiều lần.

Nếu anh cả thấy được cảnh này, không chừng còn bị doạ bật nhảy khỏi xe lăn đi?

Cố Trường An mới vừa nằm xuống, còn chưa cảm thấy gì đã phát hiện chú tư của Lục Thành khắp mặt đều như vừa gặp quỷ. Cậu ngồi thẳng dậy, trong cái tình huống này không có cách nào thoải mái nằm ngủ.

Lục Thành lấy cái áo phao đen dày hơn từ tủ quần áo đưa tới, vừa nhìn đã biết là lúc thường cũng hầu hạ như thế, động tác vừa thành thạo vừa tự nhiên.

Lục Khải Minh không nói gì nửa ngày nhướng mí mắt lên trần nhà, tim có chút không chịu được.

Xong, xong xong, cháu trai lớn xong.

Cố Trường An thoáng liếc người đàn ông, anh còn không mau giới thiệu, chờ cái gì vậy? Giờ hoàng đạo?

Lục Thành cũng là người phàm, gặp phải tình huống xưa nay chưa bao giờ gặp cũng khó tránh khỏi rơi vào trạng thái chết lặng trong khoảng thời gian ngắn, bây giờ hắn được thanh niên nhắc nhở mới nhớ ra mình quên mất cái gì.

Nói ra hơi, Lục Thành nhếch môi bày ra một độ cong rõ ràng: "Trường An, đây là chú tư của anh."

Cố Trường An nở nụ cười vô hại: "Chào chú ạ."

Lục Khải Minh không đáp lại.

Độ cong bên môi Lục Thành sâu thêm, hắn gằn từng chữ từng chữ, mỉm cười uy hiếp: "Tứ-thúc."

Mí mắt Lục Khải Minh giật lợi hại hơn, đứa cháu trai lớn từ trước đến giờ luôn nghiêm túc thận trọng, mặt không cảm xúc vậy mà lại đang cười, hơn nữa còn tạo thành nếp nhăn nơi khóe mắt. Hạ nhân không có báo cáo chuyện kinh thiên động địa này cho ông, khiến cho ông suýt nữa đã bị đột quỵ.

Thế giới bên ngoài còn nhiều độc hơn so với trước đây.

Lục Khải Minh tiêu hóa cảm xúc khiếp sợ xong, bày ra uy nghiêm bậc trưởng bối: "Ừm."

Vào lần gặp gỡ cuối cùng, cháu trai lớn vẫn giống như khi còn ở nhà, không thay đổi nhiều đến vậy. Ông cho là sự tình cũng không tính là phức tạp, nào biết đã phức tạp đến mức khó có thể hình dung nổi.

Hết thảy biến hoá của Lục Thành đều là vì Cố Trường An.

Mong muốn ban đầu khi rời nhà của Lục Thành là để hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao, Lang Dư chỉ là phần phụ, chủ yếu là vì Cố Trường An, bởi vậy trong quá trình tiếp xúc mới nhân cơ hội phóng ra ngột ngạt nhiều năm qua của bản thân.

Ở trong nhà không có cách nào phóng thích, địa vị thân phận khiến hắn phải chịu quá nhiều ràng buộc, không thể tuỳ tâm sở dục.

Thân là trưởng một gia tộc, ắt phải kéo dài khoảng cách với tộc nhân của mình, đặt mình vào một vị trí cao cao tại thượng. Mỗi thời khắc đều phải nhớ, không thể cười không thể khóc, không thể để cho cảm xúc bất ổn, không thể để cho tộc nhân nhìn thấu mình.

Có như vậy thì bọn họ mới kính nể ngước nhìn.

Bằng không lúc ra lệnh sẽ có người không tuân thủ, không chấp hành, gia tộc chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện nội loạn.

Đây là kinh nghiệm tích luỹ được qua từng đời tộc trưởng Lục gia, lưu lại cho tộc trưởng tiếp theo dùng, hơn nữa còn phải nhớ kỹ.

Lục Thành lớn lên trong bầu không khí ấy, ảnh hưởng là không thể tránh khỏi.

Việc chú tư giật mình xem như đã đoán trước được.

Bây giờ bất kể là ai trong gia tộc nhìn hắn cũng đều cần một bước đệm và quá trình thích ứng.

Không khí yên tĩnh trong phòng khiến Lục Khải Minh không dễ chịu, trong lúc vô tình ông phát hiện một bao thuốc lá và bật lửa, bên cạnh còn có cái gạt tàn, vậy nên ông biết rõ còn hỏi: "Ai hút thuốc? Cháu trai lớn, là cháu hút?"

Không chờ Lục Thành lên tiếng, Cố Trường An đã nói: "Là cháu."

Đôi mắt Lục Khải Minh loé lên mấy phần thưởng thức, không tồi, dám làm dám chịu.

Chú tư trước khi đến đây chắc chắn đã điều tra tình hình của cậu, đối với câu hỏi phụ này, Cố Trường An không thể buông tha.

Không lâu sau, đèn phòng khách sáng lên.

Cố Trường An mặc áo phao đen vùi trong ghế tựa, tay ôm máy sưởi.

Lục Khải Minh ngồi hướng về phía cậu nhìn kỹ cái máy sưởi trong tay cậu hơn, nghe nói là món đồ đầu tiên cháu trai lớn tặng cho cậu, hẳn là lúc đó cháu trai lớn trúng tà, nếu không thì làm sao sẽ chọn cái màu sắc hồng hào kia.

Lục Thành nhấc bình lá trà từ trong khay lên, Cố Trường An chủ động rửa sạch cốc trở về, cầm lấy bình pha trà trong tay hắn.

Lục Khải Minh nhẹ nhàng một câu: "Tôi chỉ uống Bích Loa Xuân."

Cố Trường An còn chưa nói gì, Lục Thành đã nói: "Không có."

Lục Khải Minh nói: "Vậy chú không uống nữa."

Lục Thành ra hiệu cho Cố Trường An tiếp tục, lọc trà xong cậu bưng đến trước mặt chú tư.

Lục Khải Minh liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại liếc, liên tục liếc tận mấy lần, ông nâng chén trà lên, thổi lá trà một chút rồi nhấp một ngụm, thật giống như cái người vừa nói không uống không phải ông.

Cố Trường An: "..."

.

Ngô Đại Bệnh đi qua đi lại trong viện, bên này đã nấu xong rồi, nếu không ăn sẽ cháy nồi mất. Nhưng cậu không dám tiến vào phòng khách lúc này, sợ thêm phiền.

Thấy có một người rời khỏi phòng khách, Ngô Đại Bệnh bèn bước nhanh về phía trước: "Lục tiên sinh, tôi..."

Lục Thành nói: "Cậu đi ngủ đi, để tôi nấu mì cho Trường An."

Ngô Đại Bệnh nói được, cậu không chuyển động bước chân, gãi gãi đầu hỏi: "Lục tiên sinh, chú của anh hôm nay lưu lại qua đêm sao?"

Lục Thành ấn huyệt thái dương: "Phải ở mấy ngày."

Mấy ngày sao... Ngô Đại Bệnh hỏi: "Vậy chú ấy ăn sáng thế nào?"

Lục Thành trầm ngâm vài giây rồi nói: "Mì sợi đi, bỏ nhiều dầu ớt, khẩu vị chú ấy nặng."

Bỏ nhiều dầu ớt, khẩu vị nặng, Ngô Đại Bệnh nhớ kỹ.

Lục Thành thấy Ngô Đại Bệnh không đi qua phòng khách mà bò vào phòng bằng cửa sổ, lưng hùm vai gấu, trèo vô còn bị kẹt ở đó một hồi, mặt hắn đen lại.

Khi Lục Thành bưng mì trở về phòng khách, hai tầm mắt lập tức quay về phía hắn.

Cố Trường An là đói bụng, Lục Khải Minh là xuất phát từ lòng hiếu kỳ.

Lục Thành bưng mì cho Cố Trường An, dặn dò: "Nóng, cẩn thận một chút."

Cố Trường An nhìn, không có trứng chần, một quả cũng không. Cậu nhanh chóng quét mắt nhìn người đàn ông, trứng đâu?

Ánh mắt Lục Thành đáp lại cậu, không có, cứ ăn đi, lần sau làm cho em bốn quả.

Lúc hắn còn đang ở trong phòng bếp, vừa mới cầm trứng lên định đập vào chén thì điện thoại bỗng nhiên vang, sau đó không còn sau đó.

Lục Khải Minh nửa ngày mới hoàn hồn: "A Thành, mì là cháu nấu?"

Lục Thành nói: "Ừm."

Tay bưng cốc trà của Lục Khải Minh run run, cốc trà cũng lắc lư theo, ông thiếu chút nữa đã làm rơi cốc trà: "Biết nấu sao."

Lục Thành bình tĩnh nói: "Cũng tạm."

Ánh mắt Lục Khải Minh phức tạp nhìn người cháu trai lớn có mấy phần giống ông: "Chú thực sự tò mò, là lý do gì đã khiến cháu tiếp xúc với gạo dầu muối cùng nồi bát muôi chậu. Chú nhớ lúc cháu ở nhà cơm đến há mồm, áo đến đưa tay..."

Lục Thành cắt ngang: "Chú nói quá rồi."

Lục Khải Minh không thừa nhận cũng không phủ nhận, ông không chút hoang mang xuất chiêu: "Mà cháu xưa nay cũng chưa từng vào nhà bếp."

Lục Thành: "..."

Lục Khải Minh thừa thắng xông lên: "Về điểm này chắc chú không nói quá đi?"

Lục Thành không chút hoang mang ứng đối: "Ngày còn trôi, người còn đổi, có biến hoá cũng không có gì bất ngờ."

Không có gì bất ngờ? Lòng Lục Khải Minh nói, ba cháu cũng bị cậu hù cháu, không đúng, tức chết, cũng không đúng, thôi, dù sao cũng đều cùng kết quả.

Lục Khải Minh phát hiện ra đứa nhỏ nhà họ Cố vẫn luôn an ổn trầm tĩnh ăn mì, không bị ảnh hưởng chút nào, tâm thái rất tốt, trái lại còn có thể so được với ông.

Thực ra Cố Trường An chỉ là quá đói bụng, nhân lúc còn nóng ăn vội.

Khi húp nước lèo, cậu bỗng có cảm giác phía trên có một tia sáng, theo bán năng nhướng mắt lên, trông thấy chú tư tháo chiếc mũ dạ đen, lộ ra cái đầu trọc mượt mà trơn bóng.

"Khặc, khụ khụ!"

Sự xuất hiện của cái đầu trọc này không hề nằm trong dự liệu, Cố Trường An trực tiếp bị sặc.

Lục Khải Minh gây sự một hồi, hiệu quả không tệ, ông gọi cháu trai lớn ở bên kia: "Phòng của cháu ở chỗ nào?"

Lục Thành nói: "Gian phòng phía đông."

Lục Khải Minh đội lại mũ dạ lên đầu: "Đêm đã khuya, chú tư không đi đâu nữa, buổi tối ngủ chung phòng với cháu, ngày mai chúng ta lại cẩn thận nói chuyện một chút. Còn có Cố... Vợ của cháu, chú có lời muốn nói với cậu ta."

Lục Thành hời hợt: "Tôi ngủ chỗ Trường An."

Mũ dạ của Lục Khải Minh lệch đi, giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Hôm qua thì sao?"

Lục Thành nói: "Hôm qua cũng thế, từ rất lâu tôi đã ngủ cùng em ấy."

Toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng lại.

Lục Khải Minh hít vào một ngụm khí lạnh, thay đổi rồi, cháu trai lớn thay đổi rồi.

Mấy năm nay anh cả còn phải nghĩ mọi biện pháp để khiến gốc rễ tình duyên của cháu trai lớn mọc ra một đoạn, phàm cứ có một cô gái xinh đẹp thì đều sẽ đưa qua chỗ của hắn.

Đến cả con trai cũng đưa qua, chỉ cần con lớn thông suốt. Lão đại bởi thế mà tan nát cõi lòng.

Kết quả chính là chả có gì xảy ra.

Nào ngờ vừa ra ngoài một chuyến, cái gốc rễ trong lòng hắn bỗng bay vút lên, có chặt cũng không được, ý trời.

Không nên để cháu trai lớn ra ngoài, lúc trước ông nên đứng về phe phản đối, chứ không phải đứng về phe ủng hộ, hoàn toàn sai lầm!

Lục Khải Minh hít sâu, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ còn không quên chuyện lẩu: "Ngày mai chú muốn ăn lẩu, chính là loại lẩu tự làm của đứa nhóc họ Ngô kia mà lần trước cháu nói ấy, rất thơm rất cay, ngon đến mức hoài nghi nhân sinh."

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện