Cô gạt tôi rất nhiều lần

Buổi tối có không ít người tản bộ bên hồ để thư giãn và giải toả những cảm giác mệt mỏi tích tụ ban ngày.

Mọi người nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ cao lớn cực kỳ xinh đẹp chạy vòng quanh hồ như đang tìm cái gì mà không tìm được, thất vọng đứng lại thở dốc, u ám phiền muộn tràn ngập trên gương mặt tái nhợt.

Cố Trường An không nhìn những tầm mắt chung quanh, cậu tháo kính ra cúi thấp đầu thở khẽ, che cảm xúc bốc lên nơi đáy mắt.

Nhìn nhầm rồi sao? Cố Trường An dùng cái tay không kia vén sợi tóc, lộ ra sự tối tăm bao phủ giữa hai hàng chân mày. Cậu thở một hơi thật dài, không nói một lời quay người rời khỏi hồ.

Có một chiếc xe đậu sau toà nhà phía tây hồ Khánh Dương.

Ngô Đại Bệnh đặt túi cá khô nhỏ ngồi bên cạnh: "Nguyệt Nha, cô đang nhìn gì vậy?"

Nguyệt Nha thu hồi tầm mắt nhìn gương chiếu hậu: "Không có gì."

Cô lái xe tiến lên: "Chỗ này chơi không vui, chúng ta ở một đêm, ngày mai sẽ đi."

Ngô Đại Bệnh không nói nên lời: "Tôi vẫn chưa tìm được Trường An."

Nguyệt Nha không thèm nhìn tới nói: "Tôi không có thương lượng với cậu đâu."

Hàng lông mày đen đậm của Ngô Đại Bệnh nhất thời nhíu lại.

Bây giờ Ngô Đại Bệnh vừa giống vừa không giống với bản thân cậu ba năm trước, trong ba năm nay không ngày nào cậu ngừng tu luyện, năng lực ngự thú đã tăng rất nhiều.

Với tư cách là dòng chính duy nhất của Ngô thị, theo sự tăng trưởng của năng lực ngự thú, cơ thể Ngô Đại Bệnh chứa một nguồn sức mạnh tế tự mạnh mẽ. Cậu vẫn chưa thể khống chế và sử dụng, nhưng có khi sẽ phát ra ngoài, ví như hiện tại.

Thần hồn Nguyệt Nha không chịu nổi rít gào lên, bàn tay cô nắm chặt vô lăng rồi buông lỏng ra, lạnh lùng nói: "Hắn ta không có ở đây."

Ngô Đại Bệnh ngờ vực: "Thật sao?"

Gương mặt lạnh lẽo của Nguyệt Nha không có bất kỳ biến hoá nào: "Tôi đã bao giờ lừa cậu chưa?"

Ngô Đại Bệnh hạ thấp giọng: "Cô gạt tôi rất nhiều lần, tôi đều nhớ."

Đầu ngón tay Nguyệt Nha mơ hồ giật giật: "Lần này tôi không lừa cậu."

Ngô Đại Bệnh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô: "Nếu như tôi phát hiện cô lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ."

Nguyệt Nha không coi là việc to tát, không tha thứ? Bắt đầu từ thời khắc tôi tuyển chọn cậu, cậu đã không còn lựa chọn.

.

Cố Trường An đêm nay cũng như đêm trước, bị ác mộng đánh thức.

Cậu mồ hôi đầm đìa dựa vào đầu giường, tay run run với lấy một hộp thuốc lá, rút một điếu ngậm bên mép. Cái tay cầm bật lửa run lẩy bẩy, cả nửa ngày cũng không nhấn lên lửa.

Mùi nicotin lướt qua đầu lưỡi rồi nhanh chóng tràn vào trong toàn bộ khoang miệng, mang theo cảm giác thư thái xông thẳng vào sâu trong đại não.

Cố Trường An phủi khói bụi trên khăn, khép nửa mí mắt hút hơi này đến hơi khác. Khoé mắt cậu ướŧ áŧ đỏ tươi, mồ hôi lạnh từ lông mi chậm rãi nhỏ xuống, để lại một vệt nước cạn trên gương mặt như tranh vẽ.

Hút xong một điếu thuốc trong bầu không khí tĩnh lặng, Cố Trường An xoay người nằm về trong chăn, kéo chăn lên, tròng qua đỉnh đầu, cả người núp trong bóng tối.

.

Sáng hôm sau, Cố Trường An cùng Quý Thanh xuất hiện trong nhà của kẻ tình nghi thứ hai Trần Dự.

Trần Dự trước kia là một thầy giáo dạy cấp 2, tuổi trẻ tài cao, diện mạo cũng không tồi, rất được học sinh yêu mến, đánh giá của trường học đối với hắn cũng rất cao.

Hai năm trước có học sinh tìm giáo viên chủ nhiệm, nói thầy dạy hoá muốn ngủ với cô, còn cho cô xem đồ riêng tư của mình.

Người thầy dạy hoá kia chính là Trần Dự.

Giáo viên chủ nhiệm liên tục xác nhận, học sinh đó đều nói như vậy.

Sự kiện kia lúc ấy biến thành một mớ hỗn độn. Những học sinh yêu quý Trần Dự, khen ngợi cách dạy của hắn, đồng nghiệp có quan hệ tốt, hàng xóm, bạn bè thân thích, thậm chí là vợ chưa cưới, tất cả đều dùng ánh mắt chán ghét như nhìn rác rưởi nhìn hắn.

Trần Dự mất sạch thanh danh vẫn kiên trì nói mình không hề làm gì cả, nhưng không có ai tin.

Cha mẹ Trần Dự vì hắn mà không ngóc đầu lên nổi, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chỉ trỏ, không ra cửa cũng sẽ bị thân thích gọi điện thăm hỏi. Không lâu sau cha hắn bị đột quỵ mất, mẹ hắn đau lòng trở về thôn làng quê hương.

Mặc dù như thế, người chung quanh vẫn xa lánh Trần Dự. Đầu tiên hắn bị trường học sa thải, tiếp đó bị cục công an tạm giam. Sau này hắn nhốt mình trong căn nhà cho thuê nhỏ trên lầu hai, không qua lại với ai mấy, chủ yếu là chẳng ai nguyện ý tiếp xúc với hắn.

Chỗ này nằm ở mé, không người nào muốn bước ngang qua cửa nhà hắn, đặc biệt là cha mẹ có con gái, thường thường căn dặn con không được tới gần chỗ đó.

Sở dĩ cảnh sát khoá chặt Trần Dự là vì bọn họ tra ra được trong hai năm qua hắn đã có bốn lần mua một lượng thuốc lớn, cũng lục soát được một tầng hầm trong nhà hắn, bên trong chứa rất nhiều hóa chất và thiết bị.

Trần Dự giải thích là bản thân không có bạn bè, cần một thứ để gϊếŧ thời gian, mà hắn yêu thích hoá học, cho lên mạng tìm mua những thứ đó.

Hắn chỉ muốn làm thí nghiệm.

Còn có một nguyên nhân khác, vụ án phanh thây khiến mạng xã hội xôn xao, đều âm thầm bàn luận sôi nổi, thậm chí khi cảnh sát tới cửa thăm hỏi cũng sẽ hữu ý vô ý tiết lộ là Trần Dự làm, hắn có tiền án.

.

Trước khi tới đây Cố Trường An đã xem qua ảnh của Trần Dự, dáng vẻ đoan chính, phong độ của người tri thức, đậm chất thanh niên có văn hoá. Mà người hiện đang ngồi trước mặt cậu lại lôi thôi lếch thếch, tuỳ tiện nhếch nhác, dơ dáy bẩn thỉu.

Phòng không chỉ bừa bộn mà còn ngập tràn một luồng mùi lạ không rõ toả ra từ đâu, pha trộn với nhau tạo nên một mùi gay mũi khiêu chiến giới hạn con người.

Cố Trường An xé miếng kẹo cao su đút vào miệng, hững hờ nhai kỹ, mùi bạc hà thơm ngát từ miệng câu tản ra, rất nhanh đã bao trùm lấy cậu.

Quý Thanh nhìn ra sự kiên nhẫn của Cố Trường An, cô không chậm trễ mà hỏi thẳng Trần Dự vài vấn đề.

Trần Dự vô cùng phối hợp, trả lời vô cùng quy củ và tỉ mỉ, không có dấu hiệu cố gắng nói dối để cho qua.

Quý Thanh chép lại: "Hai năm trước anh bị học sinh của anh cáo buộc, thật sự có chuyện này sao?"

Biểu cảm trên mặt Trần Dự dần dần thay đổi: "Đúng là có chuyện này."

Quý Thanh mở mắt ra liếc hắn một cái: "Nhưng anh lại nói mình không hề làm gì hết, là oan uổng."

Trần Dự cúi đầu cậy móng tay hơi dài, dùng ngữ điệu thuật lại sự thật đáp: "Thực ra nữ sinh kia không đạt yêu cầu bài kiểm tra hoá nên đến phòng làm việc của tôi, nhờ tôi chấm cho nó cao điểm hơn, như vậy nó mới có thể trở về đưa kết quả cho người nhà. Tôi không đồng ý, vậy nên nó nói dối như vậy,"

"Điều nực cười nhất là tất cả mọi người đều tin nữ sinh kia, không tin tôi. Bởi vì nó là con gái, yếu đuối, tôi thì không. Bọn họ cho rằng tôi là người trưởng thành, có đủ năng lực làm tổn thương nó, nên cho là nhất định tôi đã làm tổn thương nó."

Quý Thanh từng xem qua hồ sơ, khi ấy trên ghi chép cũng có đoạn này, nói rõ lời của Trần Dự khớp với lời khai khi ấy.

Chỉ có điều nhân viên xử án xem là hắn đang nói láo.

Ở hướng hai giờ có một cái bể cá lớn, bên trong nuôi rất nhiều cá nhiệt đới, lúc Trần Dự nói câu kia, Cố Trường An không nghe thấy lời nói dối nào.

"Không một ai tin tôi, kể cả vị hôn thê của tôi, anh em thân nhất, ngay cả cha mẹ người thân tôi đều vì những lời ấy mà sinh lòng nghi ngờ." Trần Dự nở nụ cười mỉa mai, "Dư luận thật sự đáng sợ, sẽ gặm nuốt mất tâm trí của người ta."

Cố Trường An bỗng nhiên mở miệng: "Tôi tin anh."

Ngòi bút Quý Thanh run lên, kéo thành một đường không ngắn không dài. Cô nghiêng đầu nhìn Cố Trường An, sau khi giao lưu ánh mắt với cậu thì trong lòng nổi lên cơn sóng lớn.

Xem ra khi đó Trần Dự nói là sự thật, lời người học sinh kia nói mới là giả.

Trần Dự sững sờ hồi lâu, một phát nắm lấy cánh tay Cố Trường An: "Cậu thật sự tin tưởng tôi?"

Cố Trường An rũ mắt nhìn cánh tay đang bị nắm lấy, chẳng mấy chốc đã hiện lên mảng máu ứ đọng, lực tay của tên này cũng mạnh thật. Cậu ngẩng đầu, trên mặt bày ra nụ cười nhu nhược thân thiện: "Ừm."

Trần Dự dường như nhìn đến choáng váng: "Cậu cười lên thật là đẹp mắt."

Cố Trường An: "..."

Quý Thanh: "..."

Cái thứ quái quỷ gì vậy? Là một người bị tình nghi, cảnh sát hai lần tới cửa, lần thứ nhất thăm dò, lần thứ hai điều tra, vậy mà lại không có một chút căng thẳng.

Trần Dự phản ứng lại, nhất thời lúng túng buông tay ra, thấy cánh tay Cố Trường An bị nắm đỏ lên, hắn vội vã xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ là quá mức kích động. Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."

"Không sao." Cố Trường An không thèm để ý cười cười, "Tôi có thể hiểu được."

Trần Dự ừng ực nuốt nước bọt.

Thanh âm kia rất lớn, Cố Trường An và Quý Thanh đều không nói gì.

Trông bộ dạng kia của Trần Dự là thực sự cực kỳ kích động. Hắn nhìn Cố Trường An chằm chằm: "Rốt cuộc cũng có người chịu tin tưởng tôi, cảm ơn cậu."

Cố Trường An nói không cần cảm ơn.

Một khắc sau nghe thấy Trần Dự hỏi: "Tại sao cậu lại tin tôi?"

"..."

Cố Trường An nói: "Trực giác."

Trần Dự ồ lên, cười vui vẻ. Con mắt của hắn đen bóng, nụ cười tươi sáng, hoàn toàn không hợp với khung cảnh bẩn loạn chung quanh.

"Vậy các cậu có thể giúp tôi làm sáng tỏ một chút không?"

Trần Dự gãi gãi mái tóc rối như tơ vò, "Hai năm nay tôi không gặp mẹ tôi, bà ấy ở nông thôn, tôi không dám trở về, sợ bà ấy bị người ta nói, cũng sợ bà ấy nhìn thấy tôi sẽ khổ sở."

Lúc nói lời này, bên trong từ ngữ và thần thái của Trần Dự chỉ có cay đắng, bất đắc dĩ, mong chờ, không thấy oán trách.

Quý Thanh nói: "Trần tiên sinh, anh có hận nữ sinh kia không?"

Trần Dự lắc đầu.

"Tại sao không hận?" Quý Thanh nhìn chằm chằm mắt hắn, "Anh bị mất việc và danh dự chưa nói, còn để lại tiền án, cha bệnh chết, mẹ về quê, vợ chưa cưới rời bỏ anh, anh em thân nhất xa lánh anh, anh hai năm không dám về nhà, cuộc sống hỗn loạn chán chường, tất cả là vì lời nói dối của cô bé."

"Nữ sinh kia phá huỷ cuộc đời của anh, anh không hận cô bé?"

Trần Dự vô cùng bình thản nói: "Hận thì có ích lợi gì? Ngoại trừ làm cho chính mình khó chịu thì chẳng còn gì khác, người không tin tôi thì vẫn sẽ không tin tôi."

Quý Thanh không tìm ra dị thường gì trong mắt người này, hàng lông mày nhỏ nhắn của cô cau chặt lại, một lát sau khôi phục như thường: "Trần tiên sinh, phiền anh dẫn chúng tôi xuống căn hầm."

"Được chứ." Trần Dự nói, "Chỉ có điều là hơi loạn, để tôi dọn dẹp trước một chút."

Quý Thanh nói: "Không cần."

Trần Dự nói nhớ cẩn thận.

Cố Trường An đi chưa được mấy bước thì Trần Dự đã chạy tới, đẩy cái bàn chắn trước mặt cậu sang một bên, như là sợ cậu bị sứt mẻ, dọn dẹp suốt dọc đường, vô cùng săn sóc.

Quý Thanh liếc Cố Trường An một cái, phát hiện ra cậu không có biến hoá gì, luyện mãi thành quen.

Ngẫm lại cũng đúng, dù Lục Thành có ở đây hay không, bên cạnh Cố Trường An cũng không thiếu người, chủ yếu là cậu không có tâm tư muốn bắt đầu lại với người khác.

Quý Thanh từng hỏi Cố Trường An, cậu nói cậu lười biếng, cả đời cũng chỉ có thể thích một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện