Đã qua hai mươi sáu năm, giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học của Trần Khác Thanh năm nay năm mươi tám tuổi, đã về hưu.

Hà Lạp Dương hỏi nhà trường địa chỉ của bà, rồi tìm đến tận nhà hỏi thăm. Bà đã dạy học mười mấy năm, từng dạy dỗ rất nhiều học sinh, không thể nhớ rõ từng người một, Hà Lạp Dương chỉ mập mờ nói mình là học sinh cũ của bà, bà hơi lúng túng song vẫn nhiệt tình tiếp đãi cậu.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Hà Lạp Dương bắt đầu đi vào chủ đề, "Cô còn nhớ Trần Khác Thanh không?"

Không ngờ bà vẫn còn nhớ, gật đầu nói "Nhớ chứ nhớ chứ, thằng bé đó rất xinh trai. Khi còn bé chắc con cũng rất xinh xắn, nhưng cô lại không nhớ nổi."

Hà Lạp Dương cười có lệ: "Hồi nhỏ con khá là xấu."

Bà hồi tưởng lại, nói: "Cô nhớ, thằng bé đó rất nghe lời hiểu chuyện, thành tích cũng rất tốt, chỉ là hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác."

Quả nhiên băng sơn là hình thành từ khi còn nhỏ.

Hà Lạp Dương thấy hơi buồn cười, "Vậy ạ? Hình như thế thật... Cô còn nhớ hồi cậu ta tám tuổi không..."

Bà thoáng sửng sốt, "Tám tuổi? Lớp hai sao? Chín tuổi nó mới chuyển tới mà. Lớp một lớp hai nó học ở trường khác."

Hà Lạp Dương nghe vậy thì ngây người, sau đó làm bộ như mình nhớ nhầm: "À, hình như con nhớ sai rồi."

Sau đó Hà Lạp Dương lại tới trường học, tư liệu của học sinh cũ vẫn được lưu trữ quản lí bằng giấy, tìm thấy cũng phải mất chút thời gian, Trần Khác Thanh thật sự vào năm lớp ba mới chuyển tới, trước đó hắn học ở một trường tiểu học của thành phố A, cậu cứ có cảm giác tên ngôi trường này hơi quen tai.

Xem ra Hà Lạp Dương còn phải đi một chuyến nữa, có điều hôm nay đã không còn thời gian.

Hà Lạp Dương trở về thành phố, trước tiên đi đón bà nội. Mới sáng sớm bà đã ra ngoài trinh thám, cũng không cần cậu đi theo.

Hà Lạp Dương hỏi bà: "Nội điều tra ra được gì chưa? Có thể biến Trần Khác Thanh trở về chứ?"

Bà liếc xéo cậu một cái: "Đã nóng lòng đến như vậy rồi?"

Hà Lạp Dương: "... "

Bà nhẹ giọng bảo: "Bọn họ nói với ta, sau khi hai con chia ra ở riêng Trần Khác Thanh rất buồn bã, nhưng vẫn luôn không dẫn người mới về, bất kể là nam hay nữ. Sau đấy khi nghe nói nó phải ly hôn, còn có người giới thiệu đối tượng cho nó, nó cũng không muốn."

Nói cái này làm gì? Bà sâu xa nói với Hà Lạp Dương: "Nếu không thể khôi phục lại, cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể tiếp tục được nữa; nhưng nếu khôi phục trở lại, con thật sự muốn ly hôn?"

Hà Lạp Dương nghi hoặc nhìn bà một cái, nhưng vì đang lái xe, không thể rời tầm mắt, cho nên vẫn cứ nhìn thẳng phía trước, "Bà rất thích Trần Khác Thanh sao? Con cảm thấy trước đây bà đâu có thích hắn lắm đâu."

"Là không thích lắm thôi." Bà nội nói, "Hồi trước không phải con vì sợ ta phát hiện ra sẽ phản đối, chần chừ suốt gần một năm mới dám nói cho ta biết hay sao?"

Hà Lạp Dương gật đầu.

"Ta không có ý kiến gì với đồng tính luyến ái cả, nhưng mà... ta không hi vọng con thích con trai."

Hà Lạp Dương kinh ngạc, trông bà là người rộng rãi, không ngờ bà lại nghĩ vậy? Vậy sao hồi đó bà lại thoải mái đồng ý như thế?

Giống như nghe được tiếng lòng của Hà Lạp Dương, bà nội nói tiếp: "Bởi vì đối tượng là Trần Khác Thanh, cho nên ta mới đồng ý."

Hà Lạp Dương không hiểu: "Vì hắn giỏi giang đáng tin cậy?"

Bà nội trầm ngâm một lát, uyển chuyển trả lời: "Cũng gần thế."

Tắc đường.

Hai người dừng xe đợi.

Hà Lạp Dương cong ngón tay cái có cái không gõ gõ lên vô lăng, qua một lúc, cậu chợt nhớ lại câu nói của Lục Phỉ Nhiên "Có thể thẳng thắn hỏi thẳng ra là tốt nhất", nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cậu vẫn mở miệng hỏi, "Nội nói nội biết nguyên nhân vì sao Trần Khác Thanh biến trở về năm tám tuổi rồi?"

Bà nội như có như không ừm một tiếng.

Hà Lạp Dương đợi một lát, "... Con hỏi vậy vì muốn nội nói cho con biết."

Bà nội: "Ta không trả lời chính là vì ta không muốn cho con biết đó."

Hà Lạp Dương lại hỏi: "Có liên quan đến con sao?"

Bà không nói phải, cũng chẳng nói không phải, chỉ quay đầu đi, dùng ánh mắt cự tuyệt nhìn Hà Lạp Dương.

Hà Lạp Dương xác định: "Xem ra là đúng rồi, nếu đã liên quan tới con, con nghĩ con có tư cách được biết."

Bà nội được hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ta còn nhớ hồi con còn nhỏ, bắt đầu từ khi ta mới đưa con về nhà, mỗi lần ăn cơm con đều bày hết bát đũa chén thìa ngay ngắn, nhưng chỉ cần ta không nói được ăn, con ngay cả một đũa cũng không dám động. Có lần ta đi công tác một ngày, thức ăn để trên bàn, giấy nhắn thì không biết rơi đi đâu, khi trở về thấy con đói héo rũ cả người, mà cơm trong nồi lại không thiếu lấy một hột. Khi đó ta hơi lo lắng... cũng có chút an tâm. Ta vui vì con là một đứa trẻ trung thực, nhưng tính cách của con quá dễ bị bắt nạt, cho nên ta vẫn luôn quản lí chuyện con kết bạn, thằng nhóc rất thân thiết với con hồi con học lớp ba ngày nào cũng lừa con dùng tiền tiêu vặt mua đồ ăn cho nó, về sau lại có thêm một đứa, là dạng côn đồ không học hành không nghề nghiệp, may mà sau này con gặp được Trần Khác Thanh."

Đây coi là may mắn sao?... Có thể coi là vậy đi, Hà Lạp Dương gặp được Trần Khác Thanh, còn lừa đi mười năm của người ta, đây chính là may mắn của cậu, Trần Khác Thanh gặp phải cậu thì đúng là rước phải nợ ba đời, nếu không, chưa biết chừng hắn đã sớm cùng một cô gái xinh đẹp giàu có kết hôn sinh con, con hắn có lẽ đã biết đi mua xì dầu rồi.

Không biết hiện giờ hắn đang làm gì --

Trần Khác Thanh đang viết báo bảng (1), Tiểu Vũ loăng quăng bên cạnh giúp đỡ.

Tiểu Ung vẫn âm thầm chú ý động tĩnh bên này, nhịn không được chua giọng nói: "Hai người bây giờ thân nhau quá nhỉ."

Tiểu Vũ nói: "Chúng tớ là họ hàng mà. Tiểu Minh là anh trai tớ, anh ấy rất tốt với tớ."

Trần Khác Thanh từ trên ghế nhảy xuống, đi rửa tay, sau đó lại tới lau ghế, "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Thời gian này mặc dù Tiểu Ung vẫn hay dùng mấy trò ấu trĩ đối phó hắn, nhưng hắn là người lớn, sẽ không tức giận, càng không thèm để bụng, chỉ coi như ruồi muỗi vo ve mà thôi. Ngoại trừ em trai, Tiểu Ung chưa từng bắt nạt người nào mà thất bại thảm hại đến vậy, nó vẫn còn không dám tin.

Tiểu Ung vứt bỏ em trai chạy theo Tiểu Vũ Tiểu Minh, lung tung gợi chuyện, như súng liên thanh mà đưa ra câu hỏi: "Trước đây cậu học ở đâu thế? Không phải Tiểu Vũ nói cậu từ trên núi xuống sao? Gạt người đó hả? Trẻ con trên núi sao lại học giỏi như cậu được. Sao cậu lại quay về thành phố học, cha mẹ cậu đâu?"

Trần Khác Thanh không chút tức giận, hắn hiền hòa đáp: "... Có lẽ là vì một người bạn của tớ."

"Bạn á? Bạn gì."

"Tớ rất nhớ cậu ấy, cho nên mới tới đây."

Tiểu Vũ cũng tò mò, "Bạn hồi trước của anh hả? Cậu ấy là người thế nào?"

"Cậu ấy tên "Dương Dương", vừa ngoan ngoãn lại thông minh." Trần Khác Thanh trả lời.

Tiểu Vũ kinh ngạc: "A, ba em cũng tên là "Dương Dương"." Nó gãi gãi đầu, lại bổ sung, "Ba lớn của em gọi ba nhỏ là "Dương Dương"."

Tiểu Ung nhảy ra nói chen vào tỏ vẻ bản thân hiểu nhiều biết rộng, "Ba lớn của tớ cũng gọi ba nhỏ là "Nhiên Nhiên", nhưng ba nhỏ lại gọi ba lớn là "Lão Thiệu", có khi còn gọi là "lão lưu manh". Lưu manh có nghĩa là gì thế? Ba ba nói đợi khi nào tớ lớn hơn chút nữa mới nói cho."

Trần Khác Thanh: "... "

Tiểu Húc thở hồng hộc đuổi tới, "Anh đợi em với. Ba nói không được chạy lung tung."

Tiểu Ung mặc kệ nó, lại kéo Tiểu Vũ hỏi, "Mèo con thế nào rồi? Nó vẫn sống tốt chứ?"

Tiểu Vũ đáp: "Nó rất ngoan, chỉ là hơi dính người, đi tới đâu là nó theo tới đó, tớ ngồi trên ghế, nó liền dựa vào bên chân, tớ nằm xuống nó lại ghé lên cánh tay, tớ đi vệ sinh nó cũng đòi theo vào cho bằng được, không cho vào nó sẽ không vui."

Trần Khác Thanh nhận thấy, Tiểu Vũ là người hay ôm mèo ngủ, mỗi ngày đều chải lông cho nó, cho nên mèo con rất thân thiết với nó. Cứ về tới nhà là con mèo vốn đang ngồi đợi ở bậc cửa sẽ nhảy xổ lên người Tiểu Vũ, người khác thì không thèm đoái hoài. Chỉ là nhìn thế nào đi chăng nữa, đây cũng vẫn là con mèo bình thường tới không thể bình thường hơn.

Bọn nhỏ không đi ra cổng trường mà đứng đợi trên hành lang.

Tiểu Vũ bất ngờ nói: "Anh Tiểu Minh, anh có nhớ người bạn trước kia của anh không?"

Trần Khác Thanh xoa đầu nó: "Nhớ... Em rất giống ba em hồi nhỏ."

Tiểu Vũ: "Bà nội cũng nói vậy đó!"

Lúc này, phía trước có tiếng gọi.

Hai người ngước lên nhìn, thấy một thanh niên dáng người cao ráo tuấn tú đang từ từ tiến lại.

Hôm nay Trần Khác Thanh vẫn bình an vô sự làm học sinh tiểu học một ngày, Hà Lạp Dương có cảm giác khá hoang đường rằng Trần Khác Thanh rất thích nghi với cuộc sống của học sinh tiểu học, không hề có một lời oán hận, giống như cho dù sau này không thể biến trở về được nữa, hắn vẫn có thể sống tốt.

Vì Trần Khác Thanh học lớp hai ở thành phố K, cách không xa lắm. Hôm sau Hà Lạp Dương lại nghỉ làm nửa ngày để đi tìm người.

Hà Lạp Dương hơi lo lắng, nhớ lần trước cậu tìm đến giáo viên kia, bà đã dạy Trần Khác Thanh ba năm nhưng vẫn không nhớ rõ hắn, lần này lại tìm đến giáo viên chỉ dạy hắn đúng một năm, tuổi tác bà cũng đã lớn, không biết có còn nhớ Trần Khác Thanh hay không.

" – Trần Khác Thanh? Nhớ chứ." Bà nói xong, lại bật cười, giống như vừa nhớ lại chuyện cũ thú vị nào đó.

Không ngờ bà vẫn còn nhớ? Hà Lạp Dương mừng rỡ, "Chuyện lâu như vậy rồi cô vẫn còn nhớ?"

Hà Lạp Dương đưa ảnh chụp cá nhân hồi còn nhỏ của Trần Khác Thanh cho bà xem, "Chính là người này."

"Không sai, người cô nói chính là nó." Bà còn lôi cả kính lão ra đeo lên nhìn, sau đó xác nhận, "Con đợi một lát nhé."

Bà đứng dậy, đi tới trước giá sách, lấy ra một quyển sổ to, sau đó trở lại, ngồi xuống lật tìm, lật đến một trang, trang này dán tấm ảnh chụp rất nhiều học sinh, "Là ảnh chụp hôm hội thao."

Bà chỉ vào một đứa nhỏ trong tấm hình, "Này, con xem, có phải Trần Khác Thanh không."

Ừm, quả thật là hắn. Hà Lạp Dương dù nhận lầm ai nhưng chắc chắn sẽ không nhận lầm Trần Khác Thanh.

"Bởi vì cậu ta rất ưu tú nên cô mới nhớ rõ sao?"

Bà tháo kính xuống, mỉm cười, "Trí nhớ cô tốt lắm, những đứa ưu tú cô cũng vẫn nhớ, nhưng càng nhớ rõ hơn là những đứa có nhiều vấn đề đặc biệt, giống như Trần Khác Thanh, nó ấy à, cô nhớ nó rất rõ là bởi vì có một lần nó lừa bạn học trốn nhà đi bụi. Bình thường căn bản nhìn không ra nó là đứa nhỏ ngỗ nghịch như vậy. Thằng nhóc đó cũng thật là, kế hoạch tính toán rất chi li tỉ mỉ, mang rất nhiều tiền, còn dẫn theo bạn học giả bộ làm hành khách nhỏ tuổi leo lên xe. Chúng ta sợ chết khiếp, tưởng nó xảy ra chuyện gì hay là bị ai đó bắt cóc. Lúc đó còn báo cảnh sát nữa, qua hai ngày mới bắt được tụi nó ở tỉnh bên cạnh. Hai đứa chúng nó thế mà đã chạy ra ngoài tỉnh rồi! Cô dạy học bao năm, từng dạy rất nhiều đứa ngỗ nghịch, nhưng chưa từng thấy đứa nào ngỗ nghịch như nó, quan trọng là nó còn rất thông minh."

Hà Lạp Dương nghe mà há hốc miệng, giáo viên trước còn nói hắn rất ưu tú rất lạnh lùng, sao tới miệng giáo viên này, Trần Khác Thanh khi còn nhỏ lại thành cái dạng này... Hà Lạp Dương cứ nghĩ từ nhỏ tới lớn hắn luôn là học sinh ưu tú luôn tuân thủ nề nếp, không ngờ hắn lại từng làm ra loại chuyện vượt quá phép tắc như thế! "Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó phụ huynh hai bên gia đình tới tìm cô, rồi đem hai đứa nó trở về. Hai đứa nó cũng giỏi lắm, khi được tìm thấy cũng không hề đầu lấm mặt lem, chỉ là rất không phục, không muốn bị đem về. Cô nhớ đứa nhỏ kia khóc lóc không ngừng, Trần Khác Thanh cũng khóc. Sau đó bị phụ huynh mỗi nhà bắt về." Bà nói, "Cô nhớ sự việc lần đó còn lên cả mặt báo, cô còn dạy dỗ lại từng đứa bảo sau này không được làm chuyện như vậy nữa, Trần Khác Thanh sống chết không chịu nhận sai. Thẳng đến khi nó chuyển trường, cô vẫn chưa được nghe nó nhận lỗi."

Bắt đầu nghe Hà Lạp Dương còn cảm thấy mới lạ, càng dần về sau trong lòng càng không rõ là tư vị gì.

Đây rất có khả năng chính là chuyện lớn xảy ra năm Trần Khác Thanh tám tuổi? Người bạn tốt kia của hắn là ai? Tuy chỉ là một đứa nhỏ, nhưng chưa biết chừng sau khi trưởng thành hai người lại gặp lại? Trước đây Hà Lạp Dương luôn cảm thấy trong lòng Trần Khác Thanh có một người đặc biệt, bây giờ thì cậu biết rồi, quả thực có chút không thoải mái... dù đó chỉ là một đứa nhỏ.

"Cô còn nhớ đứa nhỏ cùng bỏ nhà đi với Trần Khác Thanh không?"

Bà nghĩ một lát, "Sau này nó cũng chuyển trường rồi, cô nhớ nó hình như tên "Dương Dương" hay gì đó, hai đứa chúng nó rất thân nhau, anh em ruột thịt cũng chưa chắc đã thân được như tụi nó."

Hà Lạp Dương nghe thấy hai từ "Dương Dương" trong lòng lập tức rơi lộp bộp, không cần soi gương Hà Lạp Dương cũng biết sắc mặt mình hiện tại khó coi như thế nào.

Không cẩu huyết đến mức đấy chứ? Hà Lạp Dương nhớ lại, trước đây Trần Khác Thanh từng nói, rằng cậu rất giống một người bạn của hắn.

"Cô nhớ là trong ảnh cũng có mặt đứa nhỏ đó đó." Bà tìm một lúc, sau đó chỉ vào một đứa nhỏ khác trong ảnh, "Là nó. Ừm, đúng rồi, đứng kế bên Trần Khác Thanh đó. Hai đứa nó đi đâu làm gì cũng nắm tay nhau."

Hà Lạp Dương vừa trông thấy, trái tim thoáng cứng lại.

Đợi đã, đứa nhỏ này... hình như hơi giống Hà Lạp Dương khi còn nhỏ?

Nhưng hồi đó Hà Lạp Dương vừa lập dị vừa tự bế, chụp ảnh tập thể lúc nào cũng cúi gằm mặt, trước giờ chưa từng cười xán lạn đến như vậy.

Hà Lạp Dương nghĩ:

Trên thế giới này thực sự có người giống mình như vậy?

À, không, có thể là mình giống người ta.

Bà chầm chậm hồi tưởng lại, "Cô nhớ rồi, nó tên Hướng Dương, Lâm Hướng Dương. Là đứa nhỏ nhã nhặn nhưng rất cởi mở đáng yêu, nếu không phải vì bị Trần Khác Thanh đưa đi, nó cũng sẽ không bỏ nhà đi bụi."

Hà Lạp Dương ngắm đi ngắm lại đứa trẻ trong hình thật lâu, càng nhìn càng thấy nó rất giống mình, ảnh đã lâu nên có chút mờ, hơn nữa người trong ảnh rất nhỏ, nhìn không rõ. Hà Lạp Dương cảm thấy mình nên trở về hỏi bà nội xem mình có phải có anh em song sinh thất lạc nhiều năm hay không...

"Về sau vì sao cậu ấy lại chuyển trường?" Hà Lạp Dương hỏi.

"Con nói Lâm Hướng Dương sao?... Hình như vì ba nó mất hay sao đó." Bà đáp.

Hà Lạp Dương ngây người, trầm mặc.

—— Ba cậu qua đời chính là vào năm cậu tám tuổi.

Hết chương 14.

(1) Báo bảng

1 Báo bảng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện