Edit: Chovay-HVHT

Khi quay về biệt thự thì đã là buổi tối, lo lắng mất một ngày quả thật là có chút mệt mỏi, nhưng mà Thẩm Huyên lại càng đói hơn, tắm rửa xong liền chạy xuống dưới lầu ăn cơm, kỳ thật cô muốn ăn lẩu, nhưng mà nam chính chắc chắn không thích cái mùi vị này, vẫn là chờ thời điểm ban ngày anh không có ở nhà thì ăn là được rồi.

Một mình ăn hết một con tôm hùm lớn, Thẩm Huyên đã sâu sắc như thế nào là sau một đêm liền trở thành người giàu có, có tiền liền có thịt cá tươi ngon thật thoải mái, quả thật là trước đây cô cũng không ngờ con tôm hùm này lại to đến thế.

“Đúng rồi, trong cuộc họp hôm nay mấy người bác sĩ đó nói thế nào, bệnh của ông làm thế nào mới có thể kéo dài?” Cô bỗng nhiên nhìn người bên cạnh hỏi.

Anh thong thả ung dung ăn cơm, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, môi mỏng chỉ hé mở, “Phẫu thuật.”

“A? Nhưng cơ thể của ông……” Nói đến đây, Thẩm Huyên lại nhịn không được thở dài, không làm phẫu thuật thì không kéo dài được mấy ngày, làm phẫu thuật tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà ít nhất còn có một con đường sống.

Tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp, ông của nam chính cho cô 3% cổ phần, chuyện này nếu như bị những người khác của Mục gia biết, chắc chắn sẽ sống chết với cô vì người ngoài như cô không thể, nhưng cô cũng đâu có muốn, dù sao nam chính cũng đã cấp đủ cho cô cả đời không lo ăn mặc.

“Cuối tuần cùng tôi ra ngoài một chuyến.” Mục Đình bỗng nhiên lên tiếng.

Nghe vậy, Thẩm Huyên sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện “Ồ” một tiếng. Chắc chắn lại là tham gia cái yến tiệc gì đó, cô lại phải tiêu tiền mua lễ phục, hơn nữa mấy bộ lễ phục này nọ đều chỉ có thể mặc một lần, quả thực là hút máu mà.

“Dì Vương, ngày mai cháu muốn ăn bào ngư, muốn loại bào ngư lớn.” Cô lập tức hướng người đang bưng thức ăn lên, nói.

Người sau nghe vậy chỉ cười một cái, “Vậy phải đợi đến ngày mốt, vì máy bay cũng cần một ít thời gian.”

Thẩm Huyên gật đầu không nói gì nữa, chỉ là nhịn không được lại cảm thán sự xa sỉ của đại gia lần nữa, không sai, giống như con tôm hùm cô mới ăn sáng nay đều là từ nước ngoài vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, nếu không phải đang ở trong đó, cô khó có thể tưởng tượng được người giàu có lại có thể xa xỉ đến như vậy, ngay cả thức ăn cũng có nhân viên chuyên môn chọn lựa, tuy nhiên chờ sau khi ly hôn, cô chắc chắn sẽ không được hưởng thụ loại đãi ngộ này nữa.

Nói đến ly hôn, cô nhịn không được trộm nhìn người đối diện, “Chúng ta…… Khi nào mới đi công chứng?”

Không đi công chứng khiến cô luôn không an tâm.

“Xem tình huống.”

Thẩm Huyên: “……”

Buông dĩa xuống, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm vào người nào đó vẫn đang dùng bữa, trái ngược với thịt cá bên cô, cô phát hiện đối phương dường như tương đối thích ăn rau xanh, hơn nữa ngay cả khi ăn cơm cũng đẹp hơn so với cô.

Thò đầu qua, mày cô nhăn lại, “Anh…… Không phải là nghĩ không muốn ly hôn đó chứ?”

Tầm mắt vừa nhấc, bốn mắt liền nhìn nhau, Mục Đình cũng hơi cúi người, ánh mắt âm trầm, “Nếu tôi nói đúng cô sẽ làm thế nào?”

“!!!”

Thẩm Huyên: “Tiền tôi sẽ không giảm!”

Đưa mắt lườm cô một cái, thần sắc anh lãnh đạm quay qua nhìn ly nước bên cạnh, “Chờ ông làm phẫu thuật xong lại nói.”

Như là tới điểm cực hạn, Thẩm Huyên cảm giác chính mình bị dọa đến muốn mắc bệnh tim, cô đã nói nam chính làm sao có thể không muốn ly hôn, cô lại không phải là nữ chính.

Xiên nửa ngày mới tách được một miếng thịt tôm hùm, Thẩm Huyên một ngụm nuốt vào, đột nhiên tò mò nói: “Anh nói bào ngư ở dưới biển sâu cùng bào ngư bình thường có cái gì khác nhau? Nếu đến thời điểm vận chuyển bằng đường hàng không có thể mang theo tôi đến đó thì tốt quá, vừa vặn tôi còn có thể đi Châu Úc một chuyến, còn không mất tiền vé máy bay.”

Càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, cô biết phía sau khu biệt thự có một chiếc máy đang đậu ở đó, nếu cô cũng có một chiếc máy bay tư nhân như vậy, chẳng phải là có thể bay được khắp nơi sao, vừa thuận tiện lại còn tiết kiệm tiền.

Để đũa xuống, nhàn nhạt quét mắt nhìn cô, uống lên một hớp nước Mục Đình đứng dậy trực tiếp đi lên lầu, chỉ còn một mình Thẩm Huyên ở lại ăn con tôm hùm Châu Úc của cô.

Nếu lúc này có một tiểu thịt tươi ở cùng, thì thật là tốt biết bao, Thẩm Huyên đột nhiên nhớ tới, chờ sau khi ly hôn, cô có nên vào giới giải trí bao dưỡng một tiểu tình nhân hay không nhỉ, mỗi ngày còn có thể đến xem đối phương ca hát với nhảy, cuộc sống thật tốt đẹp biết bao.

Có cái ý tưởng này, ăn cơm xong cô nhịn không được liền bày tỏ suy nghĩ này với Lục Tố Tố, đối phương cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Lục Tố Tố: Phụ nữ cũng có dục vọng, mình có thể lý giải, yên tâm, dù cho cậu có tìm tiểu bạch kiểm Mục tổng cũng sẽ không phát hiện, anh ta sao có thể sẽ chú ý tới sinh hoạt cá nhân của cậu.

Vừa đúng lúc trợ lý Chung lại đến đây, Thẩm Huyên lập tức dựa lưng vào ghế sô pha, ra vẻ trấn định xem phim thần tượng cùng dì Vương, người vừa đi khỏi liền lập tức trở về bộ dạng ban đầu.

Thẩm Huyên: Cậu có thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút được không [ khuôn mặt mỉm cười ]

Lục Tố Tố: Hiểu rồi, cậu chính là cô đơn [ cười trộm ]

Lục Tố Tố: Cũng đúng, cậu sống cùng Mục tổng nhiều năm như vậy cũng là làm khó cậu, yên tâm, cậu thích thân hình dạng nào, mình đều sẽ thay cậu giật dây bắc cầu, kỹ thuật tuyệt đối cực tốt lại không bám người.

Không nghĩ lại nói chuyện cùng người này, Thẩm Huyên quyết định vẫn nên tiếp tục xem phim thần tượng của cô, cô chính là muốn tìm một người nghe lời, bồi cô ăn cơm, xem phim điện ảnh, đi dạo phố, ai nói nhất định phải phát sinh quan hệ thân thể! Dặn dò dì Vương bữa trưa ngày mai ăn lẩu, Thẩm Huyên liền cầm một hộp Haagen-Dazs hướng trên lầu đi, tuy rằng còn có rất nhiều chuyện đang lo lắng, nhưng mỗi ngày cứ ăn xong lại ngủ như vậy không cần đi làm quả thật là vô cùng thoải mái, dã tâm của cô không lớn, chỉ cần cả đời có thể mãn nguyện như vậy thì tốt rồi.

Thế nhưng chờ sau khi cô vừa mới lên lầu, liền nhìn thấy trợ lý Chung vội vội vàng vàng từ thư phòng đi ra, thần sắc có chút ngưng trọng.

“Có chuyện gì vậy?” Cô dừng lại bước chân hỏi.

Người sau tựa hồ rất gấp, nhìn thấy cô cũng chỉ cau mày chỉnh giọng nói: “Chủ tịch…… Vừa mới qua đời.”

Thẩm Huyên: “……”

Hô hấp bỗng ngừng lại, mắt thấy trợ lý Chung vội vã đi xuống lầu, cô cũng lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng trở về phòng thay quần áo, cả trái tim cũng đập nhanh theo.

Buổi chiều còn rất tốt, sao có thể nói qua đời liền qua đời!

Thay quần áo xong đi xuống lầu, đèn xe vẫn còn sáng, dường như là đang đợi cô, Thẩm Huyên cũng chạy nhanh tới kéo cửa xe ra ngồi xuống, Mục Đình ngồi ở bên trong nhắm hai mắt dưỡng thần, thần sắc so với ngày thường nhiều hơn nói không rõ cảm xúc.

Xe rất nhanh liền lăn bánh rời đi, mắt Thẩm Huyên hồng lên nhìn ngoài cửa sổ, cũng không có hỏi tình huống như thế nào, bởi vì cô biết, tất cả mọi người còn gấp hơn so với cô.

Cảnh đêm của thành phố vẫn rực rỡ phồn hoa như vậy, nhưng ẩn sâu bên trong màn đêm ấy chính là sóng gió sắp sửa ập đến.

Chờ sau khi xe ngừng lại ở bên ngoài bệnh viện, không giống với hồi trước, bên trong ngược lại có rất nhiều vệ sĩ, còn có những bác sĩ và y tá không tan làm, khi họ đi đến bên ngoài phòng bệnh, hành lang hẹp dài đã chật kín người, có người Mục gia, cũng có các cổ đông của công ty, một đám đều lộ vẻ mặt đau buồn.

Có lẽ là nhìn thấy Mục Đình, một đám người vội vàng tránh ra nhường một con đường, vào đến phòng bệnh, một đám bác sĩ ở bên trong đang nói cái gì đó, nhưng mà rất nhanh vẻ mặt liền tiếc hận cúi đầu, "Thật xin lỗi Mục tổng, là chúng tôi không để ý đến chủ tịch, ngài ấy nói muốn một mình nghỉ ngơi, ai biết sau đó liền tự mình tháo bình dưỡng khí ra, các máy theo dõi đều có thể nhìn thấy, tuy nhiên một phần cũng là do chúng tôi thất trách."

Bên ngoài phòng bệnh đều có một phần là người Mục gia, cùng cổ đông công ty, Lưu Mỹ Vân và những người đó bị ngăn ở bên ngoài không vào được, nhưng cũng không lâu nữa, những phóng viên săn tin tức rất nhanh sẽ chạy đến đây.

Thẩm Huyên bước từng bước tiến lên, nhìn ông lão xanh xao trên giường bệnh, cuối cùng nhịn không được trong lòng chua xót, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống, ngồi xổm xuống bên cạnh giường bệnh gắt gao nắm chặt tay ông lão.

“Ông……”

Bất kể là do buổi chiều cô cùng Mục Đình có diễn hay không, ông của nam chính chắc chắn cũng cảm thấy mỹ mãn, cho nên mới không còn nghĩ muốn ra đi thống khổ như vậy nữa.

Mục Đình trầm mặc một lát, bỗng nhiên giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trợ lý Chung, “Ngày mai tuyên bố tin tức, đêm nay tôi không muốn nhìn thấy có bất kỳ phóng viên nào tiến vào.”

“Vâng!” Trợ lý Chung lập tức đi xuống phân phó.

Mục Dịch đứng dựa vào cửa, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ nữ đang thương tâm bên trong, không hiểu rằng sao cô lại quan tâm đến ông mình nhiều như vậy, vì cái gì lại lạnh lùng đối với mình như thế.

“Cái kia Mục tổng…… Ngày mai có cần mở cuộc họp hội đồng quản trị hay không?” Một cổ đông của công ty thần sắc cũng có chút ngưng trọng lên tiếng.

Trong chốc lát, những người khác biểu tình cũng trở nên nghiêm túc lên, thật ra cũng không có trì hoãn bao nhiêu, trừ cổ phần trong tay chủ tịch ra, chính là cổ phần trong tay của Mục tổng bọn họ nhiều nhất, dù cho chủ tịch có đem toàn bộ cổ phần cho một người khác, bọn họ cũng có thể phân tán cổ phần bán cho Mục tổng, bất kể như thế nào công ty vẫn là do Mục tổng cai quản.

Tiến lên đắp tấm vải trắng lên giúp ông mình, Mục Đình nhíu mày lại, nửa ngày, mới quay đầu lại nhìn những người khác, “Vào lúc hai giờ chiều ban giám đốc nên chú ý thị trường chứng khoán.”

“Hiểu rồi, về vấn đề dư luận chúng tôi cũng sẽ khống chế.” Cổ đông ban nãy lên tiếng lập tức gật đầu.

Thật ra trong một góc có một luật sư mặc tây trang luôn ngồi đó bỗng nhiên đứng dậy, có lẽ là thấy đã đến thời điểm, lúc này mới mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía mọi người, “Các vị, căn cứ vào ý nguyện của mục lão tiên sinh, vào ngày thứ bảy tổ chức tang lễ tôi sẽ công bố di trúc, mong các vị đều có mặt đúng giờ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện