Edit: Chovay-HVHT

Thẩm Huyên đối với những lời này của anh ôm một bụng nghi ngờ, hơn nữa sẽ không bị viên đạn bọc đường này làm cho mê hoặc, trong lòng đối với nguyên nhân nam chính không chịu ly hôn trước sau rất tò mò, có điều không quan hệ, cho dù đối phương có ngoại tình thì chính mình cũng không có thiệt thòi.

“Tôi chỉ tin tưởng giấy trắng mực đen, chờ ký xong hợp đồng mới tính.” Cô nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Còn có bây giờ tôi sẽ không dọn về, tôi cần có một không gian riêng tư.”

Lại nói, dọn về hay không cũng không khác biệt, lần trước cô câu dẫn anh, đối phương đều thờ ơ, hoặc do dáng người của cô không tốt, hoặc chính là sự tự chủ của đối phương quá cường, có điều như vậy cũng tốt, như vậy cô không cần phải thực hiện cái nghĩa vụ vợ chồng gì đó.

Mục Đình trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt nói: “Tùy em.”

Thấy anh đáp ứng, Thẩm Huyên cũng nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại dùng lời lẽ chính đáng cường điệu một lần, “Còn có, nếu anh nói muốn bắt đầu lại một lần nữa, nếu vậy thì sau không được tôi đồng ý, anh không thể tự tiện đụng vào tôi.”

Nghe vậy, anh chỉ thật sâu nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên nhàn nhạt cười, “Đương nhiên.”

Nói xong, một cuộc điện thoại đột nhiên đến, anh chỉ có thể trước ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Huyên liền nằm ở trên giường bệnh tiếp tục nhìn trần nhà, cô không biết cốt truyện sau này sẽ thế nào, hiện giờ cô đều không có đắc tội nữ chính, cho dù nam hai kia tính toán chi li muốn trả thù chính mình, nam chính hẳn là cũng sẽ giúp cô đi? Mục Đình hình như là có chuyện gì nên đi rồi, nhưng sau đó liền có y tá lại đây đỡ cô đi lại, chẳng qua là ông cô không có qua đây lại, có lẽ là một mình nhàm chán, Thẩm Huyên liền ở đó vẽ tranh, bất tri bất giác liền vẽ ra một gương mặt quen mắt, cô lại lặng lẽ ở trên đầu vẽ cái nón xanh, tiếp theo mới cười trộm nhanh chóng đem bức họa cất đi, tuyệt đối không thể bị người khác nhìn thấy.

Sang hôm sau Lục Tố Tố đột nhiên hấp tấp chạy đến, tựa hồ còn sợ có người khác trong phòng bệnh, trộm quét vài lần mới dám đẩy cửa tiến vào, dường như Lục Tố Tố đặc biệt sợ Mục Đình.

“Đại tiểu thư, cái mạng này của cậu cũng thật lớn nha!”

Ngẩng đầu nhìn đối phương, Thẩm Huyên nhướng mày, “Cái này gọi là đại nạn không chết ắt có hậu phúc” Ừ, hôm nay mua tờ vé số thử xem.

“Mình thấy cậu rất may mắn nha, hiện tại trong giới đều truyền khắp, mình cũng nghe ba mình nói, ông cậu chuẩn bị về hưu đem vị trí giao cho cháu gái, lễ bàn giao sẽ được cử hành vào cuối tháng, vậy cái người anh họ kia của cậu nhất định là tức điên, chắc chắn không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim!” Lục Tố Tố tưởng tượng đến cảnh đối phương ăn mệt liền đặc biệt vui vẻ.

Cắn quả táo, Thẩm Huyên vừa nhìn bộ phim lẩm bẩm nói: “Hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng không sao, sau này khi ra ngoài sẽ mang theo vệ sĩ là được.”

Còn phải hỏi nam chính một chút còn loại xe cải tiến giống loại này hay không, dù gặp tai nạn xe cộ cũng không cần sợ, về sau sẽ không bao giờ lo lắng sợ trả thù.

"Cậu phải cẩn thận chút, lần sau cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu, đúng rồi, căn hộ kia cậu còn muốn hay không?” Lục Tố Tố đột nhiên hỏi.

“Muốn! Đương nhiên muốn!” Thẩm Huyên nghiêm túc nhìn Lục Tố Tố, "Tạm thời mình muốn sống ở bên ngoài một thời gian, sau khi xuất viện liền đi ký hợp đồng.”

Nếu có thể sống bên ngoài luôn thì tốt rồi, vô câu vô thúc*, tự do tự tại, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, cũng không cần lo lắng cảm nhận của người khác.

Thấy vậy, Lục Tố Tố cũng gật gật đầu, vừa định nói chuyện cô giao cho mình đã làm tốt, nhưng cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, chỉ thấy trợ lý Chung bỗng nhiên cười tủm tỉm đi đến, Thẩm Huyên phát hiện, đối phương càng ngày càng có tư chất của chó săn, vừa mới nãy hắn cùng Mục tổng nhà hắn đều mang bộ mặt nghiêm túc đứng đắn giống nhau.

“Thẩm tiểu thư ngài khỏe.”

Bác sĩ Trịnh đột nhiên từ phía sau đi ra, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa như cũ, trên tay còn cầm theo cái gì đó.

Nhìn thấy hắn, Thẩm Huyên còn có thể đi nơi nào?

Thấy cô có việc, Lục Tố Tố liền đi trước, trợ lý Chung cũng đi theo sau ra ngoài, có một số việc trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, vì vậy không cần nhiều lời.

Thẳng đến khi phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, cái vị bác sĩ Trịnh kia lại nghiêm túc lấy ra một phần hỏi đáp đưa cho cô “Cái này xin ngài điền một chút.”

Phát hiện đối phương đúng thật là không quản gió mưa, ngay cả cô nằm viện cũng không buông tha vội tới tận đây để “Trị liệu” cho cô, Thẩm Huyên không nói gì, chỉ là yên lặng cầm lấy thứ kia điền hết vào.

Đều là một ít vấn đề bình thường, có điều cô trả lời thật cẩn thận, cô đã từng đối với bản thân [Truyện yy] là cỡ nào tự tin, nhưng trải qua vài lần “Trị liệu” của đối phương, bây giờ cô cũng đối chính mình sinh ra hoài nghi, tự hỏi liệu chính mình có phải thật sự có bệnh hay không?

Phòng bệnh thật yên tĩnh, chờ cô điền xong khi đưa cho đối phương, người sau một bên xem xét,[Truyện yy] một bên đẩy mắt kính trên mũi, “Tôi biết Thẩm tiểu thư vẫn luôn không tin tôi, cho nên lần sau sẽ có đoàn chuyên gia quốc tế đến đây chuẩn đoán cho ngài.”

Thẩm Huyên: “……”

Không cần phải nói, khẳng định lại là ý tứ của nam chính.

Sau khi đọc xong nội dung cô điền, bác sĩ ngồi xuống, ôn hòa cười nói: “Thẩm tiểu thư thật thiếu tiền sao?”

Thẩm Huyên: “…… Còn tùy tình huống.”

Là người vẫn nên có ý thức, đương nhiên, hiện tại cô khẳng định là không thiếu.

“Vậy Thẩm tiểu thư thích tiền sao?”

Bĩu môi, Thẩm Huyên nhìn bác sĩ Trịnh kỳ lạ hỏi, “Ông cảm thấy thế nào?”

Trên đời này ai mà không thích tiền.

Bác sĩ cười cười, giải thích: “Ý của tôi là chỉ vị trí tiền ở trong lòng của ngài, có gì so với nó càng quan trọng hơn không.”

“Đương nhiên là có, người nhà nha!” Cô không rõ vấn đề là gì.

Lại nhìn đáp án cô điền, thần sắc bác sĩ bỗng nhiên nghiêm túc lên, “Tâm lý của người bệnh đều giống nhau, đều không thừa nhận chính mình có bệnh, đó là bởi vì bọn họ đều cảm thấy suy nghĩ của họ là bình thường, đương nhiên, tôi cũng không phải nói người có suy nghĩ không giống người thường là có bệnh, tiêu chí cho phán đoán này chỉ là liệu nó có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ngài hay không.”

“Ngài thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa tính cách tương đối hướng nội, đối với hầu hết mọi gười đều ôm đề phòng, người bình thường đều tiếp xúc đến nội tâm của ngài, cho nên ngài có thói quen dùng vẽ bề ngoài lơ đểnh* để che dấu bất an, thật ra ngài cũng không phải thích tiền nhiều, ngài chỉ là thiếu cảm giác an toàn từ bên ngoài mà thôi.”

Thẩm Huyên: “……”

Toàn bộ phòng bệnh đều yên tĩnh lại, biểu tình của cô cũng lộ ra tia cổ quái, thậm chí có chút sợ hãi, bị đối phương vừa nói như vậy, cô đều phải cảm thấy chính mình thật là có bệnh.

Không sai, thời điểm cô còn rất nhỏ ba mẹ liền ly hôn, cũng không ai quản cô, cho nên vẫn luôn lớn lên ở nhà bà ngoại, sau đó bà ngoại cũng bị cậu đón đi rồi, cô cũng chỉ có thể dựa vào tám trăm vạn ba cô cấp mỗi tháng để sống.

Cô cũng từng oán giận ông trời, sau này chỉ có thể nỗ lực khiến bản thân mình lạc quan, dần dần liền quen với bộ dạng lạc quan, tiền đối với cô mà nói là quan trọng nhất, bởi vì không có người giúp cô, dù cho làm cái gì đều phải dựa vào chính mình, từ nhỏ đến lớn, cô đã hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này có thể tin tưởng cũng chỉ có chính mình.

Cho nên cô mới có thể quý trọng lòng tốt của ông cô như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được tình thân là loại cảm giác gì.

“Chứng ảo tưởng dễ bị tổn thương có nghĩa là bệnh nhân thường ở trạng thái sợ hãi và đưa ra những suy luận và phán đoán lung tung, thông qua hiểu biết đối với ngài, tôi có thể cảm thấy được ngài là sợ hãi điều gì, quả thật đến chính ngài đều không có phát hiện, nó đã ảnh hưởng tới phán đoán bình thường của ngài.”

Thẩm Huyên trừng lớn mắt, cảm giác chính mình thật sự muốn điên rồi, cô không nên cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện phiếm!

Cô đương nhiên sợ hãi, ai xuyên thành một nhân vật nữ phụ hy sinh có thể không sợ hãi?

“Vẫn là câu nói kia, tốt nhất là tiến hành điều trị thôi miên, ngài yên tâm, chỉ khiến ngài như đang nằm mộng mà thôi, ngài tuy rằng nhìn qua thực nhẹ nhàng, thực tế áp lực cực lớn, có phải hay không?”

Hít sâu một ngụm, Thẩm Huyên hơi hơi mỉm cười, “Tôi hơi mệt, lần sau lại trị liệu đi.”

Nếu còn tiếp tục như vậy cô liền bị tẩy não, nói không chừng dù cho chính mình không phải người của thế giới này cũng bị moi ra, bác sĩ tâm lý gì đó thật đúng là khủng bố, cô hiện tại cũng không biết chính mình rốt cuộc là có bệnh hay là không bệnh?

Cũng không có ép buộc nữa, bác sĩ chỉ dặn cô nên thả lỏng nhiều, thử đổi cách suy nghĩ khác, Thẩm Huyên đã lâm vào tự mình hoài nghi bản thân, kỳ thật cô vẫn luôn cho rằng chính mình là một người hướng ngoại, hiện tại bị đối phương vừa nói như vậy, cô đột nhiên không biết chính mình là cái người nào.

Chỉ là chấn động não nhẹ, cho nên không quá hai ngày là có thể xuất viện, hơn nữa người tới đón cô lại có thể là Mục Đình, lần đầu tiên ngồi xe nam chính tự mình lái, Thẩm Huyên còn có chút thụ sủng nhược kinh*.

“Bây giờ chúng ta đang đi đâu?” Cô nhịn không được hỏi.

Xe hăng hái xuyên qua đường cao tốc, bàn tay to khớp xương rõ ràng của anh đặt ở trên tay lái, góc nghiêng lập thể rõ ràng, nghe vậy môi mỏng hé mở, “Ăn cơm.”

Tuy rằng đối phương luôn miệng cường điệu nói sẽ bắt đầu lại, nhưng Thẩm Huyên cũng không trông cậy vào anh có thể nhiệt tình nhiều, cảm giác này còn không có bắt đầu liền tiến vào sinh hoạt giống người già, không đúng, hẳn là nam chính vẫn luôn sinh hoạt tẻ nhạt vô vị như vậy.

Không biết nghĩ đến cái gì, cô rốt cuộc nhịn không được nghiêm túc nhìn về phía người bên cạnh, thanh âm nhẹ tênh, “Anh…… Thật sự cảm thấy tôi có bệnh sao?”

Vấn đề này cô suy nghĩ một ngày một đêm, tinh thần đều sắp bị phân liệt, quả nhiên về sau không có việc gì không nên gặp bác sĩ tâm lý.

Dứt lời, khóe mắt anh chỉ nhìn thoáng qua, thanh âm thanh đạm, “Sau này không cần gặp bác sĩ nữa.”

Thẩm Huyên: “……”

“Chỉ là…… Tôi không biết chính mình có phải thật sự có bệnh hay không thì làm sao bây giờ?" Cô mặt ủ mày chau nhìn ngoài cửa sổ xe.

Phía trước là đèn đỏ, xe bỗng nhiên chậm rãi dừng lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào đỉnh đầu cô, ánh mắt Mục Đình vừa động, “Không khác biệt.”

Chưa từng gặp qua người không biết nói chuyện phiếm như vậy, Thẩm Huyên không nghĩ lại cùng anh nói chuyện, dù sao ngày mai phải ký hiệp nghị, lần này có rất nhiều luật sư làm chứng hẳn là không sợ.

Không biết nhìn đến cái gì, bỗng nhiên cô thò đầu qua nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh, lại không phát hiện ra cái đồng hồ kia, nhịn không được nhẹ giọng nói: " Cái đồng hồ kia…… Khó coi lắm sao?”

- -----------

*Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

*Lơ đểnh: hay quên, đãng trí

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện