Phó Kim Hủ phí công quan tâm, lúc hai người trở lại nhà họ Thiệu, cô Đường vẫn chưa về.
“May quá, cô Đường vẫn chưa về nhà.”
Thiệu Hàn Việt miễn cưỡng ngồi xuống sô-pha: “Đến khuya mới về, yên tâm đi.”
“Sao cơ? Cô bận lắm à?”
“Có lẽ vậy.” Giọng điệu Thiệu Hàn Việt tràn ngập sự mỉa mai: “Hai người đó lúc nào cũng bận cả.”
Hai người đó hẳn là bố mẹ của cậu ấy…
Phó Kim Hủ lờ mờ cảm nhận được Thiệu Hàn Việt không thích bố mẹ mình, song đây là chuyện cá nhân nên cô không có ý định hỏi rõ ngọn nguồn.
“Hòm thuốc nhà cậu ở đâu?”
Thiệu Hàn Việt đứng dậy đi ra đằng sau chỉ cái cặp trên lưng cô và nói: “Cậu bảo muốn ôn bài cơ mà, đến phòng sách đi.”
Phó Kim Hủ trả lời: “Muốn học bù thì cũng phải bôi thuốc cho cậu trước đã.”
“Thôi, không cần đâu!”
“Cậu định thế nào, cậu không đau à?” Phó Kim Hủ ngờ vực hỏi: “Trông vẫn còn bầm tím này.”
“Tôi nói bảo thôi rồi mà, sao cậu nhiều lời thế?”
Phó Kim Hủ nhướng mày, không biết có phải hôm nay vừa trải qua một lần “ẩu đả” nên lá gan lớn hơn hay không mà cô đưa tay ấn về phía vào khoé môi của cậu.
Dùng năm phần sức ấn xuống vết bầm đó!
“Á…”
Quả nhiên có tiếng rên lên, có vẻ rất đau.
Phó Kim Hủ giật mình, không ngờ mình dám ra tay!
Cô nhanh chóng rụt tay lại nhưng không kịp nữa, người vừa bị ấn nhìn cô bằng ánh mắt khó tin và gọi cô bằng giọng điệu như muốn giết người: “Phó Kim Hủ!”
Cô ngượng ngùng lùi về sau: “Tớ tưởng cậu không đau!”
“Tôi trông giống không đau lắm à?”
“… Có lẽ vậy.”
Đầu óc Thiệu Hàn Việt bỗng chốc nóng lên, song giọng nói vẫn hết sức u ám: “Cậu muốn chết phải không?”
“Không, tớ tìm thuốc đã.” Phó Kim Hủ cười gượng: “Tớ nghĩ cậu càn phải bôi thuốc, trông cậu cũng đau lắm đấy, à… Hòm thuốc ở chỗ nào vậy? Để tớ đi lấy!”
Thiệu Hàn Việt hít sâu một hơi: “Đi theo tôi.”
“Thế hòm thuốc…”
“Ở phòng sách!”
“Hở?”
Câu lớn tiếng cái gì…
Phó Kim Hủ hung hăng lườm bón dáng của cậu. Không phải cô sợ cậu ta không bôi thuốc thì không tốt, bởi vì đến lúc cô Đường hỏi thăm thì phải nói dối cho cậu ta cơ!
Phòng sách rất lớn, mặt bàn hoàn toàn trống trải, ngoại trừ vài đồ trang trí thì không có gì cả. Hiển nhiên chỗ này không có người dùng.
Phó Kim Hủ đặt cặp sách ở bên cạnh rồi lấy bài thi đã làm xong ở trong cặp ra.
Không bao lâu sau Thiệu Hàn Việt mang hòm thuốc đến, cậu để cái hòm thuốc xuống bàn, cả người thoải mái dễ chịu ngồi tựa vào ghế.
“Bôi thuốc đi.”
Cậu thảnh thơi dựa vào thành ghế, từ từ nhắm hai mắt, dáng vẻ chờ đợi phục vụ.
Mặt Phó Kim Hủ đầy dấu chấm hỏi.
Đợi mãi không có động tĩnh, Thiệu Hàn Việt mở choàng mắt ra: “Thất thần gì đấy, bôi thuốc cho tôi đi.”
“Cậu không tự…”
“Cậu là đồ vô lương tâm.” Thiệu Hàn Việt ngắt lời cô: “Lần trước ở phòng y tế tôi đã giúp cậu mà…”
Phó Kim Hủ lập tức á khẩu, nói thế thì cô thật sự rất vô lương tâm à? “Nhanh lên, toi không nhìn thấy gì đâu.” Thiệu Hàn Việt lại nhắm mắt.
“Ờ…”
Có nợ thì phải trả, dù sao cậu ta vì cô nên mới bị thương.
Nghĩ vậy, Phó Kim Hủ liền bài thi trên tay xuống, tiến lên mở hòm thuốc, lấy thuốc và bông ngoáy tai trong hộp ra.
Xong xuôi ngoảnh đầu lại, vị đại gia kia đang tựa vào ghế nhắm mắt như đang ngủ thiếp đi. Phó Kim Hủ dừng lại mấy giây, im lặng dò xét mặt của cậu.
Dáng vẻ khi ngủ của cậu ấy cô đã nhìn thấy quá nhiều lần, ở phòng học, người này có thể xưng là vua ngủ.
Thế nhưng lần nào cô cũng bị vẻ đẹp này làm cho thẫn thờ, rõ ràng đều như mọi người, sao lớn lên lại có khuôn mặt yêu nghiệt như này chứ…
“Có thể sẽ đau một chút đó!”
“Ờ.”
Phó Kim Hủ cầm bông ngoáy tai tiến lên, cẩn thận lau khóe môi cậu. Nhìn gần mới thấy vết bầm tím này khiến người ta giật mình, với lại da mặt tên này trắng trẻo mịn màng chẳng giống dáng vẻ của một thiếu niên.
“Đau không?” Phó Kim Hủ ép ánh mắt mình di chuyển khỏi da mặt cậu.
“Ừ.”
Phó Kim Hủ xoa nhẹ, sau đó vô thức khẽ thổi.
Người đối diện choàng mở mắt, Phó Kim Hủ dừng hành động, ngước mắt nhìn cậu, mà lúc này môi cô vẫn đang chu lên.
Thiệu Hàn Việt: “…”
Phó Kim Hủ: “…”
“Được rồi, thế thôi.” Thiệu Hàn Việt mím môi đứng phắt dậy.
“Đi đâu vậy?”
Thiệu Hàn Việt đi thẳng ra ngoài: “Tưởng cậu muốn học bù, tôi đi lấy sách.”
“Ừ.”
Sau khi rời khỏi phòng sách hai tai Thiệu Hàn Việt bỗng dưng đỏ ửng, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra. Hình ảnh bãn nãy vẫn cứ lởn vởn trong đầu.
Bờ môi hồng mềm mại, hơi thở ấm áp… Lúc lướt qua da thịt của cậu, có cảm giác kì lạ khác thường.
Thiệu Hàn Việt nhăn nhó mặt đứng trong phòng khách một lúc lâu, hình ảnh đó cứ quanh đi quẩn lại trong tâm trí cậu. Chờ mãi cảm giác kì lạ kia mới tan biến, cậu mới phát hiện ình không đem sách vở và bài thi về nhà.
**
Phó Kim Hủ đã làm bài tập xong, bây giờ cô xem lại cuốn sách Vật lý “Gíao trình Vương Hậu Hùng” mà mình mới mua. Hầu hết tất cả các môn cô học khá tốt, chỉ có hai môn Vật lý và Số học cần phải đầu tư công sức hơn.
Cô không phải thiên tài, để có được kiến thức tốt đều do bản thân tự mày mò học hỏi. Tất cả thành tích đều dựa vào cố gắng.
“Sách đâu?” Thiệu Hàn Việt đã quay lại nhưng hai tay trống trơn, một tờ giấy cũng không thấy.
“Tôi không mang theo.”
Phó Kim Hủ bó tay hai giây: “Sao cậu mới vừa mới bảo đi lấy…”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô rồi lẳng lặng ngồi xuống ghế.
“Thôi được rồi, không mang thì xem của tớ.” Phó Kim Hủ cũng không làm khó, dù sao cô cũng đã biết cậu ta là một học sinh cá biệt.
Phó Kim Hủ đưa tờ đề cô vừa làm đến trước măt cậu: “Câu che đáp án rồi làm thử đi, lần, viết nháp lên đây, nếu không biết… Tớ dạy cậu.”
Thiệu Hàn Việt uể oải ừ một tiếng, ôm lấy đầu xem qua đề của cô.
Khoảng hai đến ba phút sau, Phó Kim Hủ dừng bút quay sang nhìn cậu: “Cậu làm đi…”
Thiệu Hàn Việt ngáp, hờ hững hỏi: “Tôi không biết làm cái đó.”
“Không biết… Tất cả á?”
“Ờ.” Thiệu Hàn Việt gật đầu rất đỗi “chân thành”: “Không biết.”
“…”
Không phải học sinh cá biệt bình thường, mà là học sinh cá biệt level max!!!
Từ giờ đến đợt thi giữa kỳ chỉ còn một tuần, trong thời gian ngắn như thế Phó Kim Hủ không thể nào ôn tập hết cho cậu ta được, vì vậy cô dùng cách dùng mẹo để giảng bài. Tuy hơi khó để hiểu sâu tận gốc nhưng đại ý là không cần phải hiểu nguyên lý chỉ cần biết công thức để áp dụng là được.
Cuối cùng thực sự không có cách nào khác, bỏ qua lí thuyết.
Dù sao mục tiêu trước mắt của cô là để cậu lên mười bậc!
“Sự tương tác giữa hai điện tích điểm dừng trong chân không tỷ lệ thuận với thừa tích của lượng điện tích mà chúng mang theo…” Phó Kim Hủ giảng cho cậu ta toàn bộ kiến thức cơ bản có thể sẽ có trong đề thi sắp tới: “Định luật Cu-lông có một công thức, cậu phải nhớ công thức, sau đó tớ sẽ sử dụng công thức này để cho cậu một số câu hỏi, cậu thấy cái này…”
Người trước mặt ríu ra ríu rít giảng bài đã gần nửa tiếng, Thiệu Hàn Việt rảnh rỗi bèn đọc qua nội dung.
“Cậu xem… Chính là vậy, hai kiến thức này thật ra rất đơn giản.” Phó Kim Hủ ngước lên thì thấy Thiệu Hàn Việt đang quay bút.
“Cậu có đang nghe không?”
“Có.”
Phó Kim Hủ cho là cậu đáp qua loa: “Vậy cậu hiểu không?”
“Hiểu rồi.”
Phó Kim Hủ không tin cho lắm: “Hiểu rồi thật không?”
“Thật.”
“OK, vậy bây giờ tớ cho cậu làm thử.”
Phó Kim Hủ cho cậu một đề trong tập sách luyện đề ra, cho xong nghĩ cậu hẳn phải mất thời gian dài nên quay sang đọc sách.
Nhưng mà hai mươi giây sau.
“C.”
Phó Kim Hủ ngạc nhiên quay đầu, cô một đề cũng chưa xem xong đâu!
“Làm đối phó à…”
Thiệu Hàn Việt cầm bút chấm một cái vào sách, là hai chữ: Vớ vẩn.
“A không đúng, đáp án tham khảo ở ngay bên phải mà.” Phó Kim Hủ kịp phát hiện ra đề này là đề mẫu, đáp án ở ngay phía trên bên phải.
Cô là đồ ngốc hả…
Thiệu Hàn Việt: “Tôi không thấy đáp án.”
Phó Kim Hủ liếc nhìn cậu, à, không thấy đáp án, không thấy đáp án mà nhanh như thế đã biết chọn cái nào.
Thiệu Hàn Việt vô tội nói: “Không nhìn thật mà.”
Phó Kim Hủ hừ hừ, nói cho có lệ: “Lợi hại lợi hại.”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô với vẻ mặt “Tôi thật ngu ngốc, tôi lại bị trêu chọc”, khóe miệng hơi giương lên.
Cô gái này thật ngốc, cho rằng mấy kiến thức kia giảng đi giảng lại cả nửa tiếng mà người khác không hiểu sao. Có điều thấy cô ảo não ngược lại rất thú vị, thú vị đến mức làm cho cậu cảm thấy… Học bù quả là thú vị.
**
Sáng sớm hôm sau, Phó Kim Hủ ra cổng sau trường mua đồ ăn sáng, ăn xong vừa đứng dậy thì điện thoại trong túi rung lên.
Thiệu Hàn Việt: Mua một phần bữa sáng cho tôi, trứng cuộn của nhà bên phải trường, không rau thơm không hành không thịt sườn, một chút cay, cho thêm nhiều lạp xưởng.
Phó Kim Hủ xem xong: “…”
Ăn sáng thôi mà kén chọn.
Trước quầy trứng cuộn có một người đang chờ, do còn mười phút nữa mới đến giờ truy bài nên Phó Kim Hủ cũng không vội.
“Cô ơi, làm cho cháu một phần trứng cuộn.”
Bỗng đằng sau vang lên một giọng nói sang sảng, Phó Kim Hủ nghe thấy rất quen. Ngoảnh lại thì thấy một người con trai mặc đồng phục trường Mười Ba đang ngồi xe máy đằng sau mình.
“Bành… Bành Thiên Hòa?”
“Ồ, là cậu à?” Bành Thiên Hòa ngồi thẳng người làm ra vẻ như tình cờ gặp cô: “Khéo ghê!”
Phó Kim Hủ ngơ ngác: “Hả…”
Trường Mười Ba chỉ cách Gia Anh vài con phố, sao cậu ta lại ở đây?
Dường như Bành Thiên Hòa nhìn ra sự ngờ vực của cô bèn lên tiếng: “Quán trứng cuộn này cạnh trường cậu là ngon nhất, nên tớ qua đây mua.”
“Ừm.”
Bành Thiên Hòa hắng giọng: “Cô ơi, nhanh lên đi, cháu sắp muộn rồi.”
“Cô bé này đến trước mà, cậu phải đợi.”
“Không cần đâu cô, để cậu ấy trước đi ạ.” Phó Kim Hủ nhớ đến “cuộc ẩu đả” hôm qua liền lùi lại mấy bước: “Nhường cậu đấy.”
Sáng sớm Bành Thiên Hòa đến cổng chính trường Gia Anh chính là vì để gặp cô. Vừa nãy cậu ta nói như thế cũng chỉ là vì thể hiện mình đến đây vì món trứng cuộn chứ không phải để gặp cô.
“Sao tớ lại tranh giành với con gái được, cậu lấy trước đi.”
Phó Kim Hủ vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, cậu cứ lấy trước đi.”
“Cậu trước.”’
“Cậu trước cậu trước.”
“Cậu trước đi.”
“Cậu trước thì tốt…”
Bành Thiên Hòa: “Đã bảo cậu trước mà! Nhanh lên!”
“…”
Phó Kim Hủ giật mình vì vẻ mặt ác bá kia, sững sờ hai giây mới phản ứng lại: “Ừ… Vậy tớ lấy trước.”
Vừa nói vừa dịch sang bên cạnh.
Bành Thiên Hòa: “…”
Mẹ nó có phải dữ dằn quá không???
Hai phút sau, mua trứng cuộn cho Thiệu Hàn Việt xong, Phó Kim Hủ lập tức cầm lấy rồi chạy vội về phía cổng trưởng, như thể sợ Bành Thiên Hòa nổi điên đánh người tại chỗ.
Trong khi đó Bành Thiên Hòa nhìn bóng dáng cô mà chỉ biết gãi gãi đầu.
Hết chương 17
“May quá, cô Đường vẫn chưa về nhà.”
Thiệu Hàn Việt miễn cưỡng ngồi xuống sô-pha: “Đến khuya mới về, yên tâm đi.”
“Sao cơ? Cô bận lắm à?”
“Có lẽ vậy.” Giọng điệu Thiệu Hàn Việt tràn ngập sự mỉa mai: “Hai người đó lúc nào cũng bận cả.”
Hai người đó hẳn là bố mẹ của cậu ấy…
Phó Kim Hủ lờ mờ cảm nhận được Thiệu Hàn Việt không thích bố mẹ mình, song đây là chuyện cá nhân nên cô không có ý định hỏi rõ ngọn nguồn.
“Hòm thuốc nhà cậu ở đâu?”
Thiệu Hàn Việt đứng dậy đi ra đằng sau chỉ cái cặp trên lưng cô và nói: “Cậu bảo muốn ôn bài cơ mà, đến phòng sách đi.”
Phó Kim Hủ trả lời: “Muốn học bù thì cũng phải bôi thuốc cho cậu trước đã.”
“Thôi, không cần đâu!”
“Cậu định thế nào, cậu không đau à?” Phó Kim Hủ ngờ vực hỏi: “Trông vẫn còn bầm tím này.”
“Tôi nói bảo thôi rồi mà, sao cậu nhiều lời thế?”
Phó Kim Hủ nhướng mày, không biết có phải hôm nay vừa trải qua một lần “ẩu đả” nên lá gan lớn hơn hay không mà cô đưa tay ấn về phía vào khoé môi của cậu.
Dùng năm phần sức ấn xuống vết bầm đó!
“Á…”
Quả nhiên có tiếng rên lên, có vẻ rất đau.
Phó Kim Hủ giật mình, không ngờ mình dám ra tay!
Cô nhanh chóng rụt tay lại nhưng không kịp nữa, người vừa bị ấn nhìn cô bằng ánh mắt khó tin và gọi cô bằng giọng điệu như muốn giết người: “Phó Kim Hủ!”
Cô ngượng ngùng lùi về sau: “Tớ tưởng cậu không đau!”
“Tôi trông giống không đau lắm à?”
“… Có lẽ vậy.”
Đầu óc Thiệu Hàn Việt bỗng chốc nóng lên, song giọng nói vẫn hết sức u ám: “Cậu muốn chết phải không?”
“Không, tớ tìm thuốc đã.” Phó Kim Hủ cười gượng: “Tớ nghĩ cậu càn phải bôi thuốc, trông cậu cũng đau lắm đấy, à… Hòm thuốc ở chỗ nào vậy? Để tớ đi lấy!”
Thiệu Hàn Việt hít sâu một hơi: “Đi theo tôi.”
“Thế hòm thuốc…”
“Ở phòng sách!”
“Hở?”
Câu lớn tiếng cái gì…
Phó Kim Hủ hung hăng lườm bón dáng của cậu. Không phải cô sợ cậu ta không bôi thuốc thì không tốt, bởi vì đến lúc cô Đường hỏi thăm thì phải nói dối cho cậu ta cơ!
Phòng sách rất lớn, mặt bàn hoàn toàn trống trải, ngoại trừ vài đồ trang trí thì không có gì cả. Hiển nhiên chỗ này không có người dùng.
Phó Kim Hủ đặt cặp sách ở bên cạnh rồi lấy bài thi đã làm xong ở trong cặp ra.
Không bao lâu sau Thiệu Hàn Việt mang hòm thuốc đến, cậu để cái hòm thuốc xuống bàn, cả người thoải mái dễ chịu ngồi tựa vào ghế.
“Bôi thuốc đi.”
Cậu thảnh thơi dựa vào thành ghế, từ từ nhắm hai mắt, dáng vẻ chờ đợi phục vụ.
Mặt Phó Kim Hủ đầy dấu chấm hỏi.
Đợi mãi không có động tĩnh, Thiệu Hàn Việt mở choàng mắt ra: “Thất thần gì đấy, bôi thuốc cho tôi đi.”
“Cậu không tự…”
“Cậu là đồ vô lương tâm.” Thiệu Hàn Việt ngắt lời cô: “Lần trước ở phòng y tế tôi đã giúp cậu mà…”
Phó Kim Hủ lập tức á khẩu, nói thế thì cô thật sự rất vô lương tâm à? “Nhanh lên, toi không nhìn thấy gì đâu.” Thiệu Hàn Việt lại nhắm mắt.
“Ờ…”
Có nợ thì phải trả, dù sao cậu ta vì cô nên mới bị thương.
Nghĩ vậy, Phó Kim Hủ liền bài thi trên tay xuống, tiến lên mở hòm thuốc, lấy thuốc và bông ngoáy tai trong hộp ra.
Xong xuôi ngoảnh đầu lại, vị đại gia kia đang tựa vào ghế nhắm mắt như đang ngủ thiếp đi. Phó Kim Hủ dừng lại mấy giây, im lặng dò xét mặt của cậu.
Dáng vẻ khi ngủ của cậu ấy cô đã nhìn thấy quá nhiều lần, ở phòng học, người này có thể xưng là vua ngủ.
Thế nhưng lần nào cô cũng bị vẻ đẹp này làm cho thẫn thờ, rõ ràng đều như mọi người, sao lớn lên lại có khuôn mặt yêu nghiệt như này chứ…
“Có thể sẽ đau một chút đó!”
“Ờ.”
Phó Kim Hủ cầm bông ngoáy tai tiến lên, cẩn thận lau khóe môi cậu. Nhìn gần mới thấy vết bầm tím này khiến người ta giật mình, với lại da mặt tên này trắng trẻo mịn màng chẳng giống dáng vẻ của một thiếu niên.
“Đau không?” Phó Kim Hủ ép ánh mắt mình di chuyển khỏi da mặt cậu.
“Ừ.”
Phó Kim Hủ xoa nhẹ, sau đó vô thức khẽ thổi.
Người đối diện choàng mở mắt, Phó Kim Hủ dừng hành động, ngước mắt nhìn cậu, mà lúc này môi cô vẫn đang chu lên.
Thiệu Hàn Việt: “…”
Phó Kim Hủ: “…”
“Được rồi, thế thôi.” Thiệu Hàn Việt mím môi đứng phắt dậy.
“Đi đâu vậy?”
Thiệu Hàn Việt đi thẳng ra ngoài: “Tưởng cậu muốn học bù, tôi đi lấy sách.”
“Ừ.”
Sau khi rời khỏi phòng sách hai tai Thiệu Hàn Việt bỗng dưng đỏ ửng, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra. Hình ảnh bãn nãy vẫn cứ lởn vởn trong đầu.
Bờ môi hồng mềm mại, hơi thở ấm áp… Lúc lướt qua da thịt của cậu, có cảm giác kì lạ khác thường.
Thiệu Hàn Việt nhăn nhó mặt đứng trong phòng khách một lúc lâu, hình ảnh đó cứ quanh đi quẩn lại trong tâm trí cậu. Chờ mãi cảm giác kì lạ kia mới tan biến, cậu mới phát hiện ình không đem sách vở và bài thi về nhà.
**
Phó Kim Hủ đã làm bài tập xong, bây giờ cô xem lại cuốn sách Vật lý “Gíao trình Vương Hậu Hùng” mà mình mới mua. Hầu hết tất cả các môn cô học khá tốt, chỉ có hai môn Vật lý và Số học cần phải đầu tư công sức hơn.
Cô không phải thiên tài, để có được kiến thức tốt đều do bản thân tự mày mò học hỏi. Tất cả thành tích đều dựa vào cố gắng.
“Sách đâu?” Thiệu Hàn Việt đã quay lại nhưng hai tay trống trơn, một tờ giấy cũng không thấy.
“Tôi không mang theo.”
Phó Kim Hủ bó tay hai giây: “Sao cậu mới vừa mới bảo đi lấy…”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô rồi lẳng lặng ngồi xuống ghế.
“Thôi được rồi, không mang thì xem của tớ.” Phó Kim Hủ cũng không làm khó, dù sao cô cũng đã biết cậu ta là một học sinh cá biệt.
Phó Kim Hủ đưa tờ đề cô vừa làm đến trước măt cậu: “Câu che đáp án rồi làm thử đi, lần, viết nháp lên đây, nếu không biết… Tớ dạy cậu.”
Thiệu Hàn Việt uể oải ừ một tiếng, ôm lấy đầu xem qua đề của cô.
Khoảng hai đến ba phút sau, Phó Kim Hủ dừng bút quay sang nhìn cậu: “Cậu làm đi…”
Thiệu Hàn Việt ngáp, hờ hững hỏi: “Tôi không biết làm cái đó.”
“Không biết… Tất cả á?”
“Ờ.” Thiệu Hàn Việt gật đầu rất đỗi “chân thành”: “Không biết.”
“…”
Không phải học sinh cá biệt bình thường, mà là học sinh cá biệt level max!!!
Từ giờ đến đợt thi giữa kỳ chỉ còn một tuần, trong thời gian ngắn như thế Phó Kim Hủ không thể nào ôn tập hết cho cậu ta được, vì vậy cô dùng cách dùng mẹo để giảng bài. Tuy hơi khó để hiểu sâu tận gốc nhưng đại ý là không cần phải hiểu nguyên lý chỉ cần biết công thức để áp dụng là được.
Cuối cùng thực sự không có cách nào khác, bỏ qua lí thuyết.
Dù sao mục tiêu trước mắt của cô là để cậu lên mười bậc!
“Sự tương tác giữa hai điện tích điểm dừng trong chân không tỷ lệ thuận với thừa tích của lượng điện tích mà chúng mang theo…” Phó Kim Hủ giảng cho cậu ta toàn bộ kiến thức cơ bản có thể sẽ có trong đề thi sắp tới: “Định luật Cu-lông có một công thức, cậu phải nhớ công thức, sau đó tớ sẽ sử dụng công thức này để cho cậu một số câu hỏi, cậu thấy cái này…”
Người trước mặt ríu ra ríu rít giảng bài đã gần nửa tiếng, Thiệu Hàn Việt rảnh rỗi bèn đọc qua nội dung.
“Cậu xem… Chính là vậy, hai kiến thức này thật ra rất đơn giản.” Phó Kim Hủ ngước lên thì thấy Thiệu Hàn Việt đang quay bút.
“Cậu có đang nghe không?”
“Có.”
Phó Kim Hủ cho là cậu đáp qua loa: “Vậy cậu hiểu không?”
“Hiểu rồi.”
Phó Kim Hủ không tin cho lắm: “Hiểu rồi thật không?”
“Thật.”
“OK, vậy bây giờ tớ cho cậu làm thử.”
Phó Kim Hủ cho cậu một đề trong tập sách luyện đề ra, cho xong nghĩ cậu hẳn phải mất thời gian dài nên quay sang đọc sách.
Nhưng mà hai mươi giây sau.
“C.”
Phó Kim Hủ ngạc nhiên quay đầu, cô một đề cũng chưa xem xong đâu!
“Làm đối phó à…”
Thiệu Hàn Việt cầm bút chấm một cái vào sách, là hai chữ: Vớ vẩn.
“A không đúng, đáp án tham khảo ở ngay bên phải mà.” Phó Kim Hủ kịp phát hiện ra đề này là đề mẫu, đáp án ở ngay phía trên bên phải.
Cô là đồ ngốc hả…
Thiệu Hàn Việt: “Tôi không thấy đáp án.”
Phó Kim Hủ liếc nhìn cậu, à, không thấy đáp án, không thấy đáp án mà nhanh như thế đã biết chọn cái nào.
Thiệu Hàn Việt vô tội nói: “Không nhìn thật mà.”
Phó Kim Hủ hừ hừ, nói cho có lệ: “Lợi hại lợi hại.”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô với vẻ mặt “Tôi thật ngu ngốc, tôi lại bị trêu chọc”, khóe miệng hơi giương lên.
Cô gái này thật ngốc, cho rằng mấy kiến thức kia giảng đi giảng lại cả nửa tiếng mà người khác không hiểu sao. Có điều thấy cô ảo não ngược lại rất thú vị, thú vị đến mức làm cho cậu cảm thấy… Học bù quả là thú vị.
**
Sáng sớm hôm sau, Phó Kim Hủ ra cổng sau trường mua đồ ăn sáng, ăn xong vừa đứng dậy thì điện thoại trong túi rung lên.
Thiệu Hàn Việt: Mua một phần bữa sáng cho tôi, trứng cuộn của nhà bên phải trường, không rau thơm không hành không thịt sườn, một chút cay, cho thêm nhiều lạp xưởng.
Phó Kim Hủ xem xong: “…”
Ăn sáng thôi mà kén chọn.
Trước quầy trứng cuộn có một người đang chờ, do còn mười phút nữa mới đến giờ truy bài nên Phó Kim Hủ cũng không vội.
“Cô ơi, làm cho cháu một phần trứng cuộn.”
Bỗng đằng sau vang lên một giọng nói sang sảng, Phó Kim Hủ nghe thấy rất quen. Ngoảnh lại thì thấy một người con trai mặc đồng phục trường Mười Ba đang ngồi xe máy đằng sau mình.
“Bành… Bành Thiên Hòa?”
“Ồ, là cậu à?” Bành Thiên Hòa ngồi thẳng người làm ra vẻ như tình cờ gặp cô: “Khéo ghê!”
Phó Kim Hủ ngơ ngác: “Hả…”
Trường Mười Ba chỉ cách Gia Anh vài con phố, sao cậu ta lại ở đây?
Dường như Bành Thiên Hòa nhìn ra sự ngờ vực của cô bèn lên tiếng: “Quán trứng cuộn này cạnh trường cậu là ngon nhất, nên tớ qua đây mua.”
“Ừm.”
Bành Thiên Hòa hắng giọng: “Cô ơi, nhanh lên đi, cháu sắp muộn rồi.”
“Cô bé này đến trước mà, cậu phải đợi.”
“Không cần đâu cô, để cậu ấy trước đi ạ.” Phó Kim Hủ nhớ đến “cuộc ẩu đả” hôm qua liền lùi lại mấy bước: “Nhường cậu đấy.”
Sáng sớm Bành Thiên Hòa đến cổng chính trường Gia Anh chính là vì để gặp cô. Vừa nãy cậu ta nói như thế cũng chỉ là vì thể hiện mình đến đây vì món trứng cuộn chứ không phải để gặp cô.
“Sao tớ lại tranh giành với con gái được, cậu lấy trước đi.”
Phó Kim Hủ vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, cậu cứ lấy trước đi.”
“Cậu trước.”’
“Cậu trước cậu trước.”
“Cậu trước đi.”
“Cậu trước thì tốt…”
Bành Thiên Hòa: “Đã bảo cậu trước mà! Nhanh lên!”
“…”
Phó Kim Hủ giật mình vì vẻ mặt ác bá kia, sững sờ hai giây mới phản ứng lại: “Ừ… Vậy tớ lấy trước.”
Vừa nói vừa dịch sang bên cạnh.
Bành Thiên Hòa: “…”
Mẹ nó có phải dữ dằn quá không???
Hai phút sau, mua trứng cuộn cho Thiệu Hàn Việt xong, Phó Kim Hủ lập tức cầm lấy rồi chạy vội về phía cổng trưởng, như thể sợ Bành Thiên Hòa nổi điên đánh người tại chỗ.
Trong khi đó Bành Thiên Hòa nhìn bóng dáng cô mà chỉ biết gãi gãi đầu.
Hết chương 17
Danh sách chương