Bài đăng này thu hút không ít sự chú ý của cư dân mạng.


Bên dưới ngay lập tức xuất hiện rất nhiều bình luận. “Không phải chứ, không phải chứ, còn có kiểu như vậy à?”


“Vì sao thế, tôi thật không hiểu nổi, Tập đoàn Chung thì nhiều người như thế, có đến mức phải để một kẻ khác họ nhúng tay vào việc lớn của công ty không?” “Lần trước Tập đoàn Chung thị lên tiếng là tôi đã bảo rồi, chắc chắn là có giao dịch ngầm nào đó mà không ai biết, chậc chậc, chắc giờ Tập đoàn Chung thị đang đần mặt ra ấy, Phỉ Thúy Trai mất rồi mà, ha ha ha ha.”


Đương nhiên, những cư dân mạng từng xem tường thuật trực tiếp buổi xử án lần trước thì không cho là vậy. “Tập đoàn Chung thì người ta còn chưa lên tiếng, bộ mấy người rảnh quá hết việc làm hay gì? Lo hết phần thiên hạ ha.” “Tôi cũng muốn câm nín luôn, người ta đã không muốn làm to chuyện rồi, còn cử nhất định phải réo? Trên trang cá nhân cũng có cập nhật gì mấy nữa đâu, giờ đến lợn mà ông đây cũng không được thấy nữa đây này.”


“Rảnh hàng vậy mấy má, ra phố mua bịch bánh tráng ăn tạm đi.”


Nhưng phần lớn cư dân mạng đều rất mau quên.


Khi ấy chuyện người hâm mộ của Doanh Lộ vi bạo lực mạng Doanh Tử Khâm, cho dù có treo trên bảng hot search thì hầu hết mọi người cũng không biết.


Dù sao không phải ai ngày nào cũng lướt mạng.


Cộng đồng mạng của nước Hoa đông đảo, phải đến mấy trăm triệu người, mà chỉ hơn một triệu người biết sự kiện kia mà thôi.


Mà trong số một triệu người này cũng không phải đều online hôm nay.


Hơn nữa, còn có rất nhiều cư dân mạng gió chiều nào che chiều ấy. Một giây trước còn tâng bốc lên tận trời, một giây sau đã không tiếc lời thóa mạ người ta cũng là chuyện bình thường ở huyện.


“Cơ mà… lẽ nào hợp đồng cá cược không phải do cô ta ký à? Sao lại không cho nhắc tới?” “Không phải chứ, cô ta có chỗ nào tài giỏi thế à?


Chỉ là một người bình thường mà cũng có đảm cho nhà chạy ra bảo vệ?”


“Tuổi nhỏ không phải là cái cớ đầu, ngay từ hồi học tiểu học tôi đã biết chuyện gì mình không làm được thì đừng thó tay vào, đúng là khiến người ta phản cảm.”


Nhưng mà cư dân mạng cũng trở nên biết điều hơn trước, ít nhất là không dám dùng những từ ngữ chửi bới sỉ nhục quá dữ dội.


Lỡ như lại bị kiện thì phải làm sao? Tuy nhiên, đúng vào lúc cộng đồng mạng đang sôi sục lòng chính nghĩa, muốn thay Tập đoàn Chung thị thảo phạt Doanh Tử Khâm, thì một bài đăng mới xuất hiện.


Tài khoản đăng bài lại là một tài khoản mà không ai ngờ tới. [@Tổng bộ IBI tại nước Hoa: Ba giờ chiều theo giờ Để đô, bên phía chúng tôi đã điều tra ra một vụ án trộm cướp quốc tế ở một vùng thuộc châu u, theo kết quả điều tra, vật bị mất trộm là Thập Phương Giới, bảo vật trấn trai của Phỉ Thúy Trai @Tập đoàn Chung thị V. Bên phía chúng tôi đã lập tức cử người vận chuyển vật này tới thành phố Hộ, nước Hoa. Tại đây chúng tôi xin được bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc nhất, vì đã không thể phá được vụ trộm này sớm hơn. Ngoài ra, vụ trộm lần này có sự cầu kết của @Tổng bộ Tập đoàn DK tại nước Hoa, hiện đang trong quá trình điều tra, bên phía chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ hành vi vi phạm luật pháp quốc tế nào xảy ra.]


Bài đăng của IBI vừa xuất hiện, lúc này mạng xã hội mới thật sự bùng nổ.


“… Đệt? Mắt tôi mù rồi ư, IBI? Là IBI mà tôi biết đó ư?”


“Vốn còn không tin, nhưng sau khi xem chứng cứ thì tôi đã ngoan ngoãn bò ngược trở về, chuẩn bị quỳ rồi đây.” “Vãi đạn, không thể tin được, chuyện quái gì đây? Sao Thập Phương Giới lại bị Tập đoàn DK trộm mất? Sau đó lại đổ vạ lên đầu Tập đoàn Chung thị?”


“Xin thứ lỗi, giờ em chẳng nhìn thấy gì khác ngoài TBI nữa rồi, em không dễ dàng gì mới lớn bằng ngần này, mà lần đầu tiên nhìn thấy IBI hoạt động, trước đây còn tưởng tổ chức này chỉ là hư cẩu ở trong sách thôi.”


“Tập đoàn DK cũng xem như trúng mánh rồi còn gì, lôi được cả IBI ra, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.”


Những chuyện như thế này không cần đoán cũng biết. Một khi đã bị liệt vào danh sách trọng điểm giám sát của IBI thì cũng tương đương với việc đeo lên tay một chiếc còng vô hình. Hơn nữa, còn không bao giờ có khả năng thảo xuống.


Sau khi Phó Quân Thâm nhìn thấy bài đăng của IBI, anh xóa bỏ một tin nhắn trong điện thoại rồi mới ngẩng đầu lên.


Đôi mắt đào hoa lười biếng ẩn chứa ý cười, câu hồn nhiếp phách.


Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên vô lăng, anh hỏi: “Yểu Yểu, em muốn ăn gì?”


Doanh Tử Khâm dựa vào cửa sổ bên cạnh ghế lái phụ, nghe vậy ngước mắt nhìn lên.


Bởi vì khá buồn ngủ nên giọng nói vốn lạnh lẽo của cô lúc này lại hơi khàn khàn: “Ừm, chúng ta đi ăn sushi băng chuyền đi.”


Cô muốn ăn cơm cá chình.


“Được, em ngủ một lát đi.” Phó Quân Thâm đặt điện thoại vào giá đỡ cố định trong xe, nhập tên một quán ăn.


Hệ thống chỉ đường bắt đầu hoạt động, anh khởi động xe. Phó Quân Thầm vươn tay phải, rút ra một cái chăn mỏng từ trong khe ghế, đắp lên cho cô gái. Lại sợ cô bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, anh hơi nghiêng người qua, cầm lấy tai nghe đeo lên cho cô. Tuy sức khỏe của Doanh Tử Khâm đã dần hồi phục, nhưng vì mấy ngày nay liên tục điêu khắc bất kể ngày đêm, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi nữa. Phó Quân Thâm đưa ra đề nghị giúp cô hoàn thành việc điêu khắc Thập Phương Giới nhưng đã bị cô từ chối, dù sao kỹ thuật điêu khắc của mỗi người không giống nhau, rất dễ xảy ra sai sót. Nhưng người làm bằng sắt cũng chẳng chịu đựng nổi lượng công việc khổng lồ như thế, huống hồ điêu khắc còn cần dùng đến mắt rất nhiều. Thế là hai ngày cuối cùng, hai người luân phiên đổi chỗ. Tuyệt diệu ở chỗ, tuy hai người tách ra điêu khắc, nhưng vẫn có thể nối tiếp nhau một cách hoàn hảo. Một pho Thập Phương Giới mới đã được hoàn thành như thế Trước khi Tập đoàn Chung thị giao Phỉ Thúy Trai ra, Doanh Tử Khâm phải mang Thập Phương Giới tới phòng hội nghị.


Tất nhiên, Tập đoàn DK cũng không thể mang Thập Phương Giới về.


Hợp đồng cá cược lần này, Tập đoàn Chung thì không chỉ kiểm không của Tập đoàn DK hai trăm triệu, mà còn có được một hợp đồng ba trăm triệu đô, cổ phiếu của tập đoàn trong chớp mắt tăng giá ầm ầm, thậm chí còn sắp vượt qua cả Tập đoàn Phó thị.


Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi rũ xuống, anh cười khẽ, kéo sự chú ý quay về con đường trước mặt.


Đi được một phần tư quãng đường thì điện thoại reo. Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn một cái rồi bắt máy, đè thấp giọng xuống, chậm rãi nói: “A lô?” “Người anh em, trâu bò thật đấy!” Trong tai nghe là giọng nói kinh ngạc của hacker nào đó: “Bài đăng của IBI là cậu bảo bọn họ đăng lên đúng không?”


Vẻ mặt Phó Quân Thâm không có gì khác thường: “Không phải.”


“Thôi đi, chắc chắn là đúng!” Hacker nào đó không tin cầu này, anh ta vẫn đang cực kỳ hào hứng: “Tuy có một vài thân phận của cậu, ông đây cũng không rõ, nhưng ông đây biết cậu thật sự rất trâu bò. IBI còn phải nghe lời cậu mà đi đăng bài giải thích, cậu nói xem, cậu còn chuyện gì không làm được nữa không?”


“Hửm?” Nghe thấy vậy, Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh, cất tiếng lười nhác: “Có lẽ là vẫn chưa biết phải dỗ dành cổ bạn nhỏ thế nào.”


Không khí nhất thời im ắng khó tả.


Hacker nào đó sau một khoảng thời gian ngơ ngác thì xù lông lên: “Cậu bị điện chắc? Đây mà gọi là chuyện à?”


Mí mắt Phó Quân Thâm khẽ động, anh nở nụ cười trầm thấp: “Đối với tôi mà nói thì trước mắt đó là một trong hai chuyện quan trọng duy nhất.”


Còn một chuyện nữa, đương nhiên là loại bỏ độc tố trong người ông nội của anh.


Tuy nói người già thì sức khỏe sẽ yếu, nhưng không thể để ông cụ Phó gục ngã vì một chất độc không rõ nguồn gốc được.


“Dạ dạ dạ, ông đây người trần mắt thịt, không hiểu nổi hành vi của những nhân vật trâu bò như cậu.” Hacker nào đó vẫn còn đang rất hào hứng: “Tôi bảo này người anh em, nếu cậu có thể bắt IBI đăng bài, thì cũng kiếm cho tôi một chức vụ trong đó được không?”


“Tôi cũng không cần chức cao quá đầu, kiểu thư ký của lãnh đạo là được, như vậy thì lúc nào tôi cũng có thể xem những hình ảnh bên lề của bọn họ rồi.”


“Ừm, không được.” Phó Quân Thâm: “Cúp máy đây, cô bạn nhỏ còn đang ngủ.”


Điện thoại bị cắt ngang một cách tuyệt tình, Hacker nào đó nhìn màn hình điện thoại tối thui, tức đến mức không muốn ăn mì gói nữa: “Thầy sắc quên bạn!”


Anh ta tức tối, nhìn máy tính, chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới.


Một lát sau, hacker gãi đầu, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ sai sai.


Hình như không phải, anh ta nhớ là IBI cũng đang điều tra người đàn ông đó mà?


Vậy thì chuyện này là sao?


Chuyện liên quan đến Tập đoàn Chung thị, cho dù mấy ngày này Chung Mạn Hoa đóng cửa không ra ngoài, Doanh Lộ Vi lại ngăn bà ta biết chuyện, thì chuyện xảy ra trên Weibo hôm nay, bà ta vẫn biết.


Đến TBI cũng đã xuất hiện, lên thẳng tin thời sự của thành phố Hộ.


Chung Mạn Hoa xem xong vừa vui vừa giận.


Vui là vì cuối cùng cũng tìm được Thập Phương Giới, Tập đoàn Chung thị không mất Phỉ Thúy Trai.


Giận là vì Doanh Tử Khâm lại được đại diện cho Tập đoàn Chung thị ký kết hợp đồng cá cược, suýt nữa hại Tập đoàn Chung thị phá sản! “Bố, bố hồ đồ thật đấy!” Chung Mạn Hoa gọi điện thoại cho ông cụ Chung, ruột gan đau thắt: “Bố để cho nó ký hợp đồng cá cược, mà không sợ để mất cả Tập đoàn Chung thị trong tay nó ư?”


Nếu Doanh Tử Khâm chỉ là học hành không giỏi, không biết lễ nghĩa, không thể khiến bà ta nở mày nở mặt, thì bà ta vẫn còn nhẫn nhịn được.


Nhưng chuyện khiến bà ta không thể nhẫn nhịn nổi là Tập đoàn Chung thị, tâm huyết của biết bao nhiêu người, suýt nữa bị hủy trong tay của Doanh Tử Khâm.


Ông cụ Chung cũng thật là, lại để mặc cho Doanh Tử Khâm làm càn.


Chung Mạn Hoa tức tối đến mất kiểm soát, mặt mày tái xanh.


“Chung Mạn Hoa, mày thiểu năng hả?” Ông cụ Chung vẫn còn đang ở Tập đoàn Chung thị, tâm trạng vốn đang vui vẻ của ông đã bị cuộc điện thoại này phá hoại: “Mày đang dạy bố mày phải làm như thế nào đấy à?”


“Bố, con không có ý đó.” Chung Mạn Hoa day day huyệt Thái Dương, miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng: “Bố nói đi, giờ nó đang ở đâu? Bảo nó mau chóng về nhà, con nhất định phải dạy bảo lại nó.”


Người làm mẹ mà không tìm được con gái mình, truyền ra ngoài thì đúng là một trò cười. “Chung Mạn Hoa, mày im miệng hộ tao cái.” Ông cụ Chung cũng càng lúc càng tức giận:


“Mỗi lần ông đây nói chuyện với mày thì đều phải tổn thọ một năm.” Ông không đợi Chung Mạn Hoa nói thêm gì nữa, trực tiếp ẩn ngắt cuộc gọi.


Sau đó ông nhìn sang bên cạnh, lạnh mặt nói: “Bảo công ty lên bài ngay đi.”


“Dạ?” Cổ đông trung niên cũng đang đắm chìm trong niềm vui to lớn, bất chợt nghe thấy câu này thì hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng vâng vâng, chú Chung, cháu đi ngay đây, chú đừng nóng.”


Một phút sau, Tập đoàn Chung thị đăng bài lên Weibo.


“@Tập đoàn Chung thị V: Lần này Tập đoàn Chung thị có thể giành chiến thắng đều nhờ vào Doanh tiểu thư, các bạn nói gì cơ? Doanh tiểu thư không làm gì hết á? Thật ngại quá, pho Tập Phương Giới mới là do cô ấy điêu khắc đấy. [Emo mỉm cười][Emo mỉm cười][Emo mỉm cười]!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện