Nhiếp Triều dùng hết sức để ném.


Sau khi anh ta mua trứng gà, còn đặc biệt cẩn thận đập nhẹ bên ngoài vỏ trứng, cho vỏ mềm ra nhưng không vỡ hẳn.


Như vậy thì lúc ném, tất cả trứng gà sẽ vỡ tan tành.


“A á á!”


Doanh Lộ Vị hét toáng lên, bị đồng trứng đập cho mụ mị đầu óc.


Hành động này khá lộ liễu, thu hút sự chú ý của những người chưa về.


Bọn họ đều nhìn hết về phía này, vô cùng kinh ngạc. Đặc biệt là gương mặt đầy nốt ban đỏ của Doanh Lộ Vi, cùng với lòng đỏ, lòng trắng trứng, thật sự nhếch nhác.


“Eo cô kia trông xấu thế, mặt bị sao vậy không biết?”


“Xấu quá đi mất, xấu thể mà còn chạy nhong nhong ra đường, tính hù doạ ai.”


“Đợi đã, đó có phải là Doanh Lộ Vi không, nhìn có vẻ quen quen…”


Bấy giờ tiếng chụp ảnh lũ lượt vang lên, có người còn mở Weibo lên


phát trực tiếp.


“Đừng nhìn! Không được nhìn!” Doanh Lộ Vi sắp điên rồi, cô ta ôm ghì lấy mặt: “Tránh ra, tránh ra mau!”


Lục Chỉ vội vã chạy lên, túm lấy tay cô ta: “Lộ Vi, chúng ta đi thôi.”


Doanh Lộ Vi nào dám ở lại thêm phút giây nào, cúi gằm mặt chạy biến đi.


“Hì, cho cổ điển này.” Nhiếp Triều phủi tay, kể công với cô gái: “Đại lão, thấy sao, không tồi chứ?”


Không hổ danh là mình.


“Ừm.” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Kiến nghị lần sau hãy sử dụng rác.”


“Hả?”


“Quá lãng phí.” Nhìn đồng trứng vỡ vụn dưới đất, Doanh Tử Khâm cảm thán: “Với số trứng này có thể áp ra rất nhiều gà con.”


Nhiếp Triều sa mạc lời.


Mới từng này tuổi mà sao đại lão toàn nghĩ đến việc làm nông?


Khác biệt với đám đông.


“Đại lão, tôi thấy cô có vẻ xem bói rất giỏi.” Nhiếp Triêu gãi gãi đầu:


“Cô xem thử cho tôi đi, đến bao giờ tôi mới tìm được cô gái định mệnh của mình mà không bị đá?”


Phó Quân Thầm vừa từ ngoài vào đã nghe thấy câu nói này.


Anh quắc mắt với Nhiếp Triều, lạnh nhạt nói: “Đi lau dọn chỗ này đi.”


Nhiếp Triều vội vã chạy mất hút.


“Mọi việc đã giải quyết xong ” Phó Quân Thâm xoa đầu cô gái khoé môi cong lên: “Không cần lo lắng, bọn họ không có cơ hội kháng cáo đầu.”


Doanh Tử Khâm gật đầu: “Nhiếp Triều định…”


“Không cần quan tâm, cậu ta đang vô công rỗi nghề thôi.” Phó Quân Thâm biếng nhác, ngừng một lát rồi nói: “Vừa rồi em xem gì vậy?”


“Không có gì quan trọng, chỉ là tôi cảm thấy…” Doanh Tử Khâm im lặng giây lát mới nói: “Tiết kiệm tiền cho ông ngoại tôi là một suy nghĩ cực kỳ sai lầm.”


Phó Quân Thâm nhướng mày: “Hả?”


Anh hơi nghiêng người, nhìn nội dung trên điện thoại.


Đó là một dòng trạng thái Weibo vừa mới ra lò.


Hôm nay trẻ hơn ngày hôm qua: Chia sẻ status này, bốc thăm may mắn một trăm người tặng một vạn tiền mặt, ngày 24 tháng 3 quay thưởng, bốc trúng fan của Doanh Lộ Vi sẽ bốc lại, bốc trúng người hùa theo scandal trên mạng sẽ bốc lại, không có mục đích gì, tiền nhiều, vui là chính cổ vũ*, *cổ vũ*


Phó Quân Thâm cạn lời.


Ông cụ Chung thật biết bắt kịp xu hướng hiện nay, ngay đến emoji mới của Weibo mà ông cũng biết dùng, sáng suốt sáng suốt.


Tại sao ông anh lại không nghĩ thoáng lên, cứ như chó với mèo với ông cụ Chung thể chử.


Đây chẳng phải là bị chơi à?


“Tôi đến bệnh viện Thiệu Nhân một lát.” Doanh Tử Khâm đưa cho Phó Quân Thầm một lọ thuốc: “Anh làm việc của anh đi hôm khác tôi sẽ đến nhà họ Phó khăn cho ông Phỏ.”


Hàng lông mi của Phó Quân Thâm khẽ động đậy, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi.


Anh cười khẽ: “Được, anh đợi em.”


***


Vào lúc này, dòng trạng thái Weibo của ông cụ Chung đã nhanh chóng gây chấn động trên cộng đồng mạng.


Mỗi ngày tài khoản của ông sẽ đăng một vài video hài hước, thu hút kha khá người xem.


Mặc dù người xem không biết rõ thân phận của ông, nhưng ai cũng biết ông là một người đã lớn tuổi.


Cho nên sau khi trông thấy dòng trạng thái này, ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên. “Vãi, đại gia, đại gia! Một vạn, chọn cháu, chọn cháu ông ơi!”


“Ai chưa từng trúng thưởng bao giờ điểm danh bên dưới.”


“Nếu tôi trúng giải, tôi sẽ tặng cho mỗi bạn like bình luận này một bịch que cay.” “Tôi đến rồi, tôi đến giảm tỉ lệ thắng cuộc đấy.” Chỉ trong vài phút lượt chia sẻ đã tăng lên chóng mặt, chưa đến mười phút, lượt chia sẻ đã lên tới hai mươi nghìn, leo thẳng lên mục hot search.


Tất nhiên fan của Doanh Lộ Vi không thể nào không phát hiện ra,


Đặc biệt là khi đọc được câu “Bốc trúng fan của Doanh Lộ Vi sẽ bốc lại”, họ tức đến đỏ mắt, không kìm chế được cái bàn phím của mình nữa.


“Không rút thăm trúng thưởng thì thôi, có một vạn thôi mà, có gì hiểm đầu, có mua nổi son môi Chanel không?”


“Ha ha, quả nhiên là có đại gia chống lưng, có giao dịch tiền bạc, Lộ Thuỷ chúng tôi mới không thèm tham gia.”


“Vừa nhìn đã chẳng biết là đại gia giàu xổi từ đầu chui ra, Lộ Vi là con nhà danh giá thật sự, không giống như ai kia, cảm ơn đã không chọn tôi.”


“Tôi đoán là một thằng nhóc nhỏ tuổi, kiểu con nhà giàu nhưng không chịu học hành mới lãng phí nhiều tiền như vậy để rút thưởng, rác rưởi.”


Đọc được những lời bình luận này, các cư dân mạng tham gia đều giận nóng mặt.


Tụi này dám ăn hiếp cả một ông lão?


Kết quả bọn họ chưa kịp xắn tay áo lăm lăm bàn phím xông ra trận thì đã thấy chủ tài khoản @Ngày hôm nay trẻ trung hơn ngày hôm qua đã đích thân xả giận với bọn chúng.


“Không chọn cô đầu, không cần cô hiểm, lêu lêu lêu.”


“Cay đúng không, cho cô cay cay cay, tức không, tức không? Haiz, có tức cũng không chọn cô, tức chết càng hay.”


“Tôi không mua son Chanel, có tặng quà thì bét nhất tôi cũng sẽ tặng mười bố La Mer, chắc cô cũng không biết La Mer là gì đâu, cô bé đáng thương”


Cư dân mạng không còn lại gì để nói.


Xin lỗi, làm phiền rồi.


Khả năng chiến đấu của ông lão còn cao hơn bọn họ.


Tại bọn họ ngây thơ quá. Ông cụ Chung xả giận vào fan của Doanh Lộ Vi xong, tâm trạng cực kỳ thoải mái, ông còn đặc biệt khui một chai rượu vang ăn mừng.


Chung Mạn Hoa ngồi trên sô pha, thấy ông cụ Chung cười tủm tỉm, nghi hoặc: “Bố, bố cười gì thế?” Hôm đó bà ta và ông cụ Chung chia tay trong sự không vui, hôm nay ông cụ Chung lại gọi bà ta đến, cũng không nói rõ là có chuyện gì. “Không có gì.” Ông cụ Chung cố nhịn cười, gương mặt khôi phục vẻ nghiêm nghị, ông đằng hắng một tiếng: “Gọi con đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn bàn với con.” Ông cụ Chung chịu để ý bà ta, bà ta đương nhiên không vặn hỏi nữa, chỉ mỉm cười nói: “Bố nói đi.”


“Hôm nay là ngày 17 rồi, mấy hôm nữa là tới 24, cũng là sinh nhật của Tử Khâm.” Ông cụ Chung nhìn vào tờ lịch: “Năm ngoái các con đón cháu về, cũng không tổ chức bữa tiệc sinh nhậ cho con bé, tiệc sinh nhật năm nay, con phải tổ chức kỹ càng.”


“Con không có thời gian.” Chung Mạn Hoa không nghĩ ngợi một giây đã thẳng thắn từ chối, bà ta lạnh lùng đáp: “Con và Chấn Đình đã nói với nhau rồi, phải sang Châu Âu chúc mừng sinh nhật cho Loan Loan, ngày kia bọn con đi rồi.”


Làm gì có thời gian tổ chức sinh nhật?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện