Editor: Mai Tuyết Vân
"Lần sau có gặp lại cô nương ấy, thì phái người đến gọi huynh tới xem." Trong lòng Đại công tử muốn được trông thấy tiểu cô nương giống Phồn Nhi hồi nhỏ.
Rõ ràng Phồn Nhi đang ở trong phủ, nhưng chính hắn lại không cảm thấy thân thiết với nàng.
Từ khi tiểu muội sinh ra đều do một tay hắn nuôi dưỡng.
Lúc đó phụ thân bận việc triều chính, mẫu thân khó sinh thân thể không khỏe. Huynh trưởng như cha, lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu nha đầu nhỏ bé vung vẫy cánh tay ngẵn ngũn rồi cười với hắn, hắn đã hạ huyết tâm phải bảo vệ muội muội thật tốt.
Nhưng hắn không thể ngờ được rằng, khi hắn đang bận rộn bài vở thì lại làm lạc mất muội muội.
Sau khi tìm được cũng đã là mấy năm sau...
Nhưng Phồn Nhi đã xa lạ với hắn.
Hắn mơ hồ cảm thấy nàng không muốn chơi đùa với hắn như trước, cũng không thích hắn quản lý nàng, càng không thích hắn dạy dỗ nàng.
Tần Phồn Nhi dừng bước ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch.
Suýt nữa đã luống cuống nhanh chân rời đi, bưng tổ yến yên lặng chạy thật nhanh.
Đại ca rất hà khắc với nàng, vẫn là tính tình Nhị ca dịu dàng. Nàng muốn lấy lòng Nhị ca, để Nhị ca khuyên nhủ Đại ca, đừng mời ma ma trong cung đến dạy nàng.
Nhưng tuyệt đối không ngờ được, lại nghe được những chuyện động trời này!
Cũng đều do tên Tần Tư Bách đầu gỗ kia!
Rõ ràng bình thường đối xử với nàng rất tốt, còn nhớ mãi không quên quá khứ làm gì? Tuy đã sống ở phủ Tần Quốc Công nhiều năm như vậy, từ lâu nàng ta đã xem mình là tiểu thư dòng đích của phủ Tần Quốc Công, nhưng trong lòng nàng ta luôn sợ hãi.
Trên đời này có người biết bí mật của nàng ta... Nàng ta sẽ không bao giờ quên, thân phận thật sự của mình là ai.
"Đi, gửi bái thiếp đến Đại tiểu thư phủ Tướng quân." Tần Phồn Nhi ngồi trong khuê phòng càng nghĩ càng hoảng loạn, không kịp bình tĩnh đã sai người đi đến phủ Tướng quân.
Trong lòng nàng ta hận!
Hận Tần Tư Bách rảnh rỗi sinh nông nổi!
Hận Nhị ca vô tri hùa theo Tần Tư Bách!
Càng hận Đại công tử ngày thường ra vẻ gia giáo, luôn miệng nói Tần Tư Bách không hiểu phép tắc, cuối cùng còn chịu nghe theo ý kiến ngu ngốc của hắn?
Vì sao đối xử với nàng nghiêm khắc như vậy?
Chẳng lẽ từ đầu hắn luôn nghi ngờ nàng sao?
*
Từ Thụy Khanh vẫn hồn nhiên không biết, không chỉ có một tên cẩu nam nhân thương nhớ tiểu nương tử sau lưng hắn.
Hắn còn đang toàn tâm toàn ý dạy dỗ cô.
"Phồn Tinh, về sau tránh xa cái loại háo sắc đó ra nghe không?" Qủa nhiên, bại hoại chốn kinh thành thật ghê gớm, ngay cả một cô ngốc cũng không tha!
Đại lão đáng yêu gật đầu: "Được." Muốn cướp điểm tâm của cô, phải tránh xa một chút.
Hơn nữa điểm tâm hôm nay, ăn rất ngon!
Hai người không cùng lối suy nghĩ, hoàn toàn không cùng một vũ trụ, nhưng vẫn kỳ diệu trao đổi với nhau không hề có chở ngại.
Sưu Thần Hào trừng mắt cún ngốc lên xem, còn rất muốn gõ mấy chữ 666.
Nó hận không thể ôm lấy đùi Chiến thần đại nhân.
Ngài mau tỉnh lại đi! Ba ba! Ngài không được đắm chìm vào cuộc đối thoại này, ngài sẽ biến thành kẻ ngốc mất!
"Kinh thành không thể so sánh với nơi ở trước kia của chúng ta, rất nguy hiểm, về sau ít đi ra ngoài được không?"
Tuy Đại lão sủng ái bông hoa nhỏ, nhưng ít đi ra ngoài có nghĩa là bảo cô từ bỏ đồ ăn ngon, vậy thì không được!
Dứt khoát kiên quyết lắc đầu: "Không."
Từ Thụy Khanh nghẹn lời: "..." Hắn chỉ biết, trong lòng cô đồ ăn còn quan trọng hơn hắn!
"Sẽ có nguy hiểm, ta..." Dừng một chút, "Ta và Mộc thúc đều sẽ lo lắng."
"Không chịu." Đại lão chắc chắn không đổi ý, "Ta đánh thắng được, phụ thân biết."
Đại lão nói xong còn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Dường như đang nói: Ta rất lợi hại, loại gà quèn như ngươi, ta nhấc mông lên là có thể đè chết. Vì thế, không được khinh thường ta!
"Lần sau có gặp lại cô nương ấy, thì phái người đến gọi huynh tới xem." Trong lòng Đại công tử muốn được trông thấy tiểu cô nương giống Phồn Nhi hồi nhỏ.
Rõ ràng Phồn Nhi đang ở trong phủ, nhưng chính hắn lại không cảm thấy thân thiết với nàng.
Từ khi tiểu muội sinh ra đều do một tay hắn nuôi dưỡng.
Lúc đó phụ thân bận việc triều chính, mẫu thân khó sinh thân thể không khỏe. Huynh trưởng như cha, lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu nha đầu nhỏ bé vung vẫy cánh tay ngẵn ngũn rồi cười với hắn, hắn đã hạ huyết tâm phải bảo vệ muội muội thật tốt.
Nhưng hắn không thể ngờ được rằng, khi hắn đang bận rộn bài vở thì lại làm lạc mất muội muội.
Sau khi tìm được cũng đã là mấy năm sau...
Nhưng Phồn Nhi đã xa lạ với hắn.
Hắn mơ hồ cảm thấy nàng không muốn chơi đùa với hắn như trước, cũng không thích hắn quản lý nàng, càng không thích hắn dạy dỗ nàng.
Tần Phồn Nhi dừng bước ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch.
Suýt nữa đã luống cuống nhanh chân rời đi, bưng tổ yến yên lặng chạy thật nhanh.
Đại ca rất hà khắc với nàng, vẫn là tính tình Nhị ca dịu dàng. Nàng muốn lấy lòng Nhị ca, để Nhị ca khuyên nhủ Đại ca, đừng mời ma ma trong cung đến dạy nàng.
Nhưng tuyệt đối không ngờ được, lại nghe được những chuyện động trời này!
Cũng đều do tên Tần Tư Bách đầu gỗ kia!
Rõ ràng bình thường đối xử với nàng rất tốt, còn nhớ mãi không quên quá khứ làm gì? Tuy đã sống ở phủ Tần Quốc Công nhiều năm như vậy, từ lâu nàng ta đã xem mình là tiểu thư dòng đích của phủ Tần Quốc Công, nhưng trong lòng nàng ta luôn sợ hãi.
Trên đời này có người biết bí mật của nàng ta... Nàng ta sẽ không bao giờ quên, thân phận thật sự của mình là ai.
"Đi, gửi bái thiếp đến Đại tiểu thư phủ Tướng quân." Tần Phồn Nhi ngồi trong khuê phòng càng nghĩ càng hoảng loạn, không kịp bình tĩnh đã sai người đi đến phủ Tướng quân.
Trong lòng nàng ta hận!
Hận Tần Tư Bách rảnh rỗi sinh nông nổi!
Hận Nhị ca vô tri hùa theo Tần Tư Bách!
Càng hận Đại công tử ngày thường ra vẻ gia giáo, luôn miệng nói Tần Tư Bách không hiểu phép tắc, cuối cùng còn chịu nghe theo ý kiến ngu ngốc của hắn?
Vì sao đối xử với nàng nghiêm khắc như vậy?
Chẳng lẽ từ đầu hắn luôn nghi ngờ nàng sao?
*
Từ Thụy Khanh vẫn hồn nhiên không biết, không chỉ có một tên cẩu nam nhân thương nhớ tiểu nương tử sau lưng hắn.
Hắn còn đang toàn tâm toàn ý dạy dỗ cô.
"Phồn Tinh, về sau tránh xa cái loại háo sắc đó ra nghe không?" Qủa nhiên, bại hoại chốn kinh thành thật ghê gớm, ngay cả một cô ngốc cũng không tha!
Đại lão đáng yêu gật đầu: "Được." Muốn cướp điểm tâm của cô, phải tránh xa một chút.
Hơn nữa điểm tâm hôm nay, ăn rất ngon!
Hai người không cùng lối suy nghĩ, hoàn toàn không cùng một vũ trụ, nhưng vẫn kỳ diệu trao đổi với nhau không hề có chở ngại.
Sưu Thần Hào trừng mắt cún ngốc lên xem, còn rất muốn gõ mấy chữ 666.
Nó hận không thể ôm lấy đùi Chiến thần đại nhân.
Ngài mau tỉnh lại đi! Ba ba! Ngài không được đắm chìm vào cuộc đối thoại này, ngài sẽ biến thành kẻ ngốc mất!
"Kinh thành không thể so sánh với nơi ở trước kia của chúng ta, rất nguy hiểm, về sau ít đi ra ngoài được không?"
Tuy Đại lão sủng ái bông hoa nhỏ, nhưng ít đi ra ngoài có nghĩa là bảo cô từ bỏ đồ ăn ngon, vậy thì không được!
Dứt khoát kiên quyết lắc đầu: "Không."
Từ Thụy Khanh nghẹn lời: "..." Hắn chỉ biết, trong lòng cô đồ ăn còn quan trọng hơn hắn!
"Sẽ có nguy hiểm, ta..." Dừng một chút, "Ta và Mộc thúc đều sẽ lo lắng."
"Không chịu." Đại lão chắc chắn không đổi ý, "Ta đánh thắng được, phụ thân biết."
Đại lão nói xong còn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Dường như đang nói: Ta rất lợi hại, loại gà quèn như ngươi, ta nhấc mông lên là có thể đè chết. Vì thế, không được khinh thường ta!
Danh sách chương