Editor: Mai Tuyết Vân

"Nhị Cẩu, sao hắn lại chạy?"" Phồn Tinh hỏi.

"Nhị Cẩu, câu hỏi này cậu sẽ không trả lời sáo?" Phồn Tinh chậm rãi về nhà.

Sưu Thần Hào không nói chuyện, cứ cách vài phút cô lại hỏi một lần. Người đầu óc không tốt, vô cùng cố chấp. Loại chấp nhất này thật sự khiến người khác muốn hộc máu. Cô hoàn toàn không nhân nhượng, chưa hề nghĩ đến việc người ta không muốn trả lời, cô chỉ cần đáp án.

[...Có thể hắn quá cảm động.] Sưu Thần Hào mạnh mẽ cứu lấy mặt mũi Thích Hà.

Bằng không thì còn cách nào chứ? Chẳng lẽ muốn nó nói cho Ngân Phồn Tinh nghe rằng, thật ra Thích Hà xấu hổ ư? Sau đó có phải cô sẽ hỏi, vì sao xấu hổ không? Lúc đó nó phải bắt đầu giải thích giữa nam và nữ từ khi gặp nhau rồi quen biết, đến khi tìm hiểu rồi yêu nhau, trong quá trình này sẽ sinh ra phản ứng hóa học à?

Người nhà họ Ngân đã cố tình dâng tiểu thư Ngân Minh Châu tôn quý cho Chiến Thần đại nhân, tiểu thư Phồn Tinh thật sự là...Vật thế thân làm việc hộ không đáng nhắc đến!

Cô cứ giữ trạng thái cái gì cũng không hiểu như bây giờ lại tốt, đỡ phải sau khi cô hiểu rồi lại xuất hiện suy nghĩ không an phận với Chiến Thần đại nhân.

"Ừ."" Cảm động sẽ xoay người chạy trốn. Sau khi Phồn Tinh nhận được câu trả lời liền cẩn thận nghiêng đầu suy nghĩ.

Sau đó đưa ra kết luận: Bông hoa nhỏ Thích Hà thật đáng yêu. Nhất là bộ dạng chạy trốn của hắn, thật đáng yêu.

*

Thích Mộc Vũ và Thích Thịnh cũng không ở lại huyện nhỏ quá lâu, đối với người quen sống xa hoa như họ cố gắng đến mấy cũng không thể ở lại huyện nhỏ như nhà tù này.

Sau khi Thích Hà biết được, trong lòng cũng không đau khổ như đã nghĩ. Hắn không có người thân, hắn biết chứ. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ coi Thích Mộc Vũ là cha nữa.

Vốn đây là chuyện vô cùng đau lòng, nhưng khi về nhà giặt quần áo, lại phát hiện cũng không đau lòng quá nhiều. Thậm chí còn không tập trung, tỉ mỉ sờ quần áo của Phồn Tinh.

Chà, quần áo của con gái thật sự rất mềm...

Bánh bao của cô hình như còn mềm hơn...

Thích Hà vốn dĩ cảm thấy sau khi hắn bị Thích Mộc Vũ bỏ rơi sẽ hận đời và phiền muộn. Sau đó lòng tràn ngập thù hận, từng bước tiến lên con đường trả thù.

Nhưng hiện tại, Thích Hà cảm thấy hắn phải vạch định kế hoạch tương lai cho thật tốt. Cũng không phải vì thù hận, mà là vì...Cảm thấy cô ngốc Vân Phồn Tinh, thật sự không thể khiến người khác bớt lo một chút.

Bạn nói cô là người thiểu năng, chỉ số thông minh không cao, người trong nhà cũng sẽ không thật lòng đón nhận cô, sau này cô sẽ ra sao đây?

Cuối cùng...Cuối cùng hai người đã ở chung lâu như vậy, từ tiểu học đều học chung lên THCS rồi THPT. Hắn đã xem cô là em gái, không phải sao?

Làm anh trai, phải vì em gái mà suy nghĩ về tương lai một chút, cũng không xấu gì mà. Coi như mỗi ngày làm một việc thiện! Thích Hà lừa mình dối người suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Được, xem cô ngốc là em gái vậy. Suy nghĩ cẩn thận, bất luận là sau này vì hắn hay vì cô ngốc, thì phải thi lên đại học đã.

Gánh vác tương lai của một người khác, gánh nặng trên vai Thích Hà càng nặng thêm.

Vốn đang muốn làm một kẻ bên ngoài phóng túng, bên trong học bá. Nhưng trong lúc vô tình nghe được bạn cùng lớp nói xấu sau lưng Phồn Tinh, Thích Hà hoàn toàn không còn lơ đãng nữa.

"Ôi chao, mấy cậu nói xem, đầu óc Vân Phồn Tinh có vấn đề, sau này cậu ta sẽ thế nào?"

"Còn có thể làm sao? Nhất định là sau khi tròn 18 tuổi, sẽ bị gả cho một lão già vô lại rồi.""
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện