Editor: Mai Tuyết Vân

Vì Thích Hà nên Phồn Tinh mới chấp nhận yêu cầu của Văn Nhân Nho. Có đôi khi Văn Nhân Nho không tránh khỏi cảm thán: Mẹ nó...Đời người đúng là khó lường mà!

Còn nhớ rõ ban đầu, hắn vốn có hứng thú với cô ngốc Vân Phồn Tinh này, bây giờ hai người lại trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu. Hơn nữa chuyện khiến hắn cảm thấy thần kỳ nhất chính là, tuy rằng đầu óc của cô không tốt, nhưng năng lực làm việc đúng là lợi hại!

Bất luận là du côn máu mặt, hay kẻ bất trị, vào trong tay cô...Chậc chậc...Mẹ nó, đều phải quỳ xuống gọi cha!

Cô ngốc giống như thần thú giữ cửa, sau khi hắn tiếp nhận sòng bạc cục diện rất rối ren, có vô số người muốn đến phá hoại. Cuối cùng toàn bộ đều không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Thuộc hạ, anh em của hắn vừa nhìn thấy cô ngốc Vân Phồn Tinh, đã tâm phục khẩu phục gọi lão đại.

Còn gọi hắn thì lại kêu là boss??? Văn Nhân Nho quả thực đã hoài nghi mình đối xử với bọn họ không tốt sao? "Lão đại, tối nay karaok, chúng tôi hát cho cô nghe!"" Một đám người kề vai sát cánh ngăn Phồn Tinh lại.

Văn Nhân Nho dựa vào tường đứng bên cạnh, muốn nhìn thấy đám nhóc này có thể giữ Vân Phồn Tinh lại hay không. Tất cả mọi người đã hợp tác được ba năm, sinh nhật hai năm trước cô ngốc Vân Phồn Tinh còn chạy nhanh hơn thỏ, nhân lúc mọi người không chú ý thì bỏ chạy, không ai biết cô đang làm gì.

Năm nay từ sớm đã ngăn người lại.

Phồn Tinh có chút buồn rầu: "Không được, bông hoa nhỏ muốn mừng sinh nhật với tôi.""

Cô đột nhiên nhắc tới bông hoa nhỏ nhà mình, anh em thuộc hạ đều không tự chủ được nhìn thoáng qua Văn Nhân Nho. Có lẽ người ngoài cuộc thì tỉnh mà trong cuộc thì u mê, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy boss đối với lão đại thật ra chút khác biệt.

Đàn ông rất dễ yêu thích phụ nữ có năng lực làm việc mạnh, càng thích người ngây thơ đáng yêu nhưng khi làm việc lại nghiêm túc bá đạo!

Không biết vì sao, cũng không biết boss băn khoăn điều gì, hoàn toàn không thấy hành động. Cũng qua ba năm ở chung, tất cả mọi người đều biết Phồn Tinh có một bông hoa nhỏ thanh mai trúc mã.

Thích Hà.

Một lời khó lòng nói hết, chỉ biết đó là một tên bám váy phụ nữ!

Thậm chí bọn họ còn có cảm giác, lão đại Phồn Tinh ra sức làm việc như vậy, rất có khả năng là để nuôi gã trai "bông hoa nhỏ" kia.

Bông hoa nhỏ nói muốn gặp cô, bông hoa nhỏ bị bệnh. Gần đây bông hoa nhỏ rất nhiều việc, cô phải đến thăm hắn.

Chẳng lẽ boss vì nguyên nhân này, mới chậm chạp không ra tay sao?

Mấy người đứng đầu liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ ý định của đối phương, vì thế một người trong đó nói với Phồn Tinh: "Chi bằng, gọi bông hoa nhỏ cùng đến đi!"’

"Lão đại, sinh nhật là phải náo nhiệt chứ! Mọi người cùng nhau chúc mừng sinh nhật, cũng là ý hay đó!""

Văn Nhân Nho nhìn thoáng qua Phồn Tinh, nói thật gần đây hắn cũng rất ít khi trông thấy Thích Hà. Thích Hà đúng là một nhân tài, vài năm nay trong giới thượng lưu có danh vọng rất cao, đều nói hắn là một kỳ tài kinh doanh hiếm thấy. Lúc trước bị đưa về quê lâu như vậy, lại không hư hỏng, chỉ cần cho hắn một chút cơ hội, hắn có thể lên như diều gặp gió!

Lần gặp trước cách đây rất lâu, là khi cô ngốc đến trường học tìm Thích Hà. Hắn chưa từng nghĩ tới việc, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, Thích Hà lại nhanh chóng nổi bật như vậy!

Hắn không ra tay là vì vốn dĩ Phồn Tinh là cô ngốc khác xa với người bình thường, mặc dù thích nhưng hắn cũng không thể vì cô mà từ bỏ hôn nhân liên doanh, giành lấy thêm trợ lực.

Còn Thích Hà,...Đồng cam cộng khổ thì dễ, hưởng chung phú quý mới gian nan.

Hắn sẽ chọn thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện