Editor: Mai Tuyết Vân
Phồn Tinh bắt được chân của Từ Thụy Khanh, lập tức thuận thế bò dậy, tựa đầu gối lên chân hắn, yên tâm nằm ngủ, ngủ rất say sưa ngon lành, thậm chí còn chảy nước miếng.
Từ Thụy Khanh nghĩ rằng, nhất định cô cố ý!
Rõ ràng đã khao khát hắn, vì thế mới cố tình đến gần hắn!
Hắn hắn hắn... Từ trước đến nay hắn chưa từng ở gần nữ tử nào như vậy.
Hắn hơi căng thẳng!
Mấy ngày đi phủ thành, Mộc Lão Tam đánh xe cũng có chút chán, vì thế dọc đường đều trò chuyện với Từ Thụy Khanh.
Sau khi hai người thân thiết, Từ Thụy Khanh nhân cơ hội này nói ra suy nghĩ muốn bái Mộc Lão Tam làm sư phụ, học cách săn bắn.
Mộc Lão Tam hơi khó xử: "Tiểu tử Từ gia, thúc cũng biết ngươi là một thiếu niên biết phấn đấu. Nhưng tình hình khuê nữ nhà ta, ta phải lo lắng nhiều thứ cho nó. Không gạt gì ngươi, đây là nghề kiếm cơm, thúc vốn định truyền cho con rể. Như vậy, cuộc sống sau này của khuê nữ cũng có thể tốt hơn một chút."
Nên ngừng thì ngừng, nếu không sẽ loạn!
Từ Thụy Khanh hạ quyết tâm, giải quyết nhanh gọn, bất chấp hậu quả, "Mộc thúc, người xem..." Hắn thế nào? Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, xe bò đã cán lên một tảng đá lớn.
Xóc nảy một lúc, Từ Thụy Khanh nhìn thấy Phồn Tinh đang gối lên đùi.
Lộc cộc, lộc cộc.
Lăn xuống xe với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai!
Từ Thụy Khanh:... Hắn cũng không kịp ngăn lại, tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn nói lăn là lăn!
May mắn xe bò chạy không nhanh, Phồn Tinh lại da dày thịt béo.
Đang từ từ mở hai mắt, vô thức chống tay ngồi dậy, trong tay còn cầm một món gì đó.
Mộc Lão Tam nhanh chóng đi đỡ người dậy, nhân tiện kiểm tra xem cô có bị thương không, vừa đưa mắt nhìn đã thấy trong tay trái Phồn Tinh cầm một cục vàng óng ánh.
Lúc Đại lão lăn một vòng dưới đất, thuận tay đụng vào thứ gì đó, vì thế nắm trong tay.
Khi Mộc Lão Tam nhìn thấy rõ ràng, suýt chút nữa thở không nổi.
Trời ơi, trời đất ơi! Vàng... Vàng!
Cả đời ông chưa từng thấy vàng!
Hơn nữa còn là nén vàng lớn cỡ nắm tay nhỏ, sẽ đáng giá bao nhiêu bạc đây?
Mộc Lão Tam không dám trì hoãn, bế Phồn Tinh lên xe bò, sau đó cẩn thận cất vàng đi, nhanh chóng lên xe bò bỏ chạy: "Khuê nữ, phụ thân giữ giúp con, con cầm không an toàn."
"Dạ." Đại lão ngáp một cái, theo thói quen gối lên đùi Từ Thụy Khanh, tiếp tục ngủ.
Từ Thụy Khanh: ???
Trời, chân là của cô, muốn ngủ là ngủ sao?
Còn nữa lăn từ trên xe xuống còn may mắn nhặt được một nén vàng, đây là kiểu may mắn thần tiên nào thế?
Hình như thợ săn Mộc cảm thấy hắn bị đả kích chưa đủ, còn vô cùng khoe khoang nói: "Sao nào? Có phải cảm thấy vận khuê nữ nhà ta, vận khí tốt hơn người thường hay không?"
"Tuy khuê nữ nhà ta ngốc nghếch hơn người khác, nhưng may mắn thì thật sự không ai so được. Hồi nhỏ ta mang con bé đi săn thú với ta, con bé chỉ ngồi một chỗ, đã có thể khiến heo rừng húc vào cái cây bên cạnh con bé..."
Trong lòng Từ Thụy Khanh đau xót.
Đột nhiên cảm thấy bản thân còn không bằng người ngu ngốc.
Đến phủ thành mất ba ngày, cuối cùng cũng bán được nhân sâm núi song sinh kia với giá khá cao.
Tròn tám trăm lượng.
Mà khối vàng Phồn Tinh nhặt được trên đường... Thì hai trăm lượng.
Nói thật, người so cô ấy chỉ có tức chết.
Từ Thụy Khanh nhặt nấm dại rau dại trên núi suốt một năm, thỉnh thoảng còn ra ngoài làm công ngắn hạn, tròn một năm chỉ dành được hai ba lượng.
Nhưng còn phải đưa cho tổ mẫu Lý thị.
Giữ ngân phiếu một ngàn lượng trên người, Mộc Lão Tam vẫn cảm thấy lo sợ.
Dường như có cảm giác bản thân bị người khác để mắt đến, quả nhiên, bị người khác theo dõi.
Phồn Tinh bắt được chân của Từ Thụy Khanh, lập tức thuận thế bò dậy, tựa đầu gối lên chân hắn, yên tâm nằm ngủ, ngủ rất say sưa ngon lành, thậm chí còn chảy nước miếng.
Từ Thụy Khanh nghĩ rằng, nhất định cô cố ý!
Rõ ràng đã khao khát hắn, vì thế mới cố tình đến gần hắn!
Hắn hắn hắn... Từ trước đến nay hắn chưa từng ở gần nữ tử nào như vậy.
Hắn hơi căng thẳng!
Mấy ngày đi phủ thành, Mộc Lão Tam đánh xe cũng có chút chán, vì thế dọc đường đều trò chuyện với Từ Thụy Khanh.
Sau khi hai người thân thiết, Từ Thụy Khanh nhân cơ hội này nói ra suy nghĩ muốn bái Mộc Lão Tam làm sư phụ, học cách săn bắn.
Mộc Lão Tam hơi khó xử: "Tiểu tử Từ gia, thúc cũng biết ngươi là một thiếu niên biết phấn đấu. Nhưng tình hình khuê nữ nhà ta, ta phải lo lắng nhiều thứ cho nó. Không gạt gì ngươi, đây là nghề kiếm cơm, thúc vốn định truyền cho con rể. Như vậy, cuộc sống sau này của khuê nữ cũng có thể tốt hơn một chút."
Nên ngừng thì ngừng, nếu không sẽ loạn!
Từ Thụy Khanh hạ quyết tâm, giải quyết nhanh gọn, bất chấp hậu quả, "Mộc thúc, người xem..." Hắn thế nào? Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, xe bò đã cán lên một tảng đá lớn.
Xóc nảy một lúc, Từ Thụy Khanh nhìn thấy Phồn Tinh đang gối lên đùi.
Lộc cộc, lộc cộc.
Lăn xuống xe với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai!
Từ Thụy Khanh:... Hắn cũng không kịp ngăn lại, tiểu cô nương trắng trẻo xinh xắn nói lăn là lăn!
May mắn xe bò chạy không nhanh, Phồn Tinh lại da dày thịt béo.
Đang từ từ mở hai mắt, vô thức chống tay ngồi dậy, trong tay còn cầm một món gì đó.
Mộc Lão Tam nhanh chóng đi đỡ người dậy, nhân tiện kiểm tra xem cô có bị thương không, vừa đưa mắt nhìn đã thấy trong tay trái Phồn Tinh cầm một cục vàng óng ánh.
Lúc Đại lão lăn một vòng dưới đất, thuận tay đụng vào thứ gì đó, vì thế nắm trong tay.
Khi Mộc Lão Tam nhìn thấy rõ ràng, suýt chút nữa thở không nổi.
Trời ơi, trời đất ơi! Vàng... Vàng!
Cả đời ông chưa từng thấy vàng!
Hơn nữa còn là nén vàng lớn cỡ nắm tay nhỏ, sẽ đáng giá bao nhiêu bạc đây?
Mộc Lão Tam không dám trì hoãn, bế Phồn Tinh lên xe bò, sau đó cẩn thận cất vàng đi, nhanh chóng lên xe bò bỏ chạy: "Khuê nữ, phụ thân giữ giúp con, con cầm không an toàn."
"Dạ." Đại lão ngáp một cái, theo thói quen gối lên đùi Từ Thụy Khanh, tiếp tục ngủ.
Từ Thụy Khanh: ???
Trời, chân là của cô, muốn ngủ là ngủ sao?
Còn nữa lăn từ trên xe xuống còn may mắn nhặt được một nén vàng, đây là kiểu may mắn thần tiên nào thế?
Hình như thợ săn Mộc cảm thấy hắn bị đả kích chưa đủ, còn vô cùng khoe khoang nói: "Sao nào? Có phải cảm thấy vận khuê nữ nhà ta, vận khí tốt hơn người thường hay không?"
"Tuy khuê nữ nhà ta ngốc nghếch hơn người khác, nhưng may mắn thì thật sự không ai so được. Hồi nhỏ ta mang con bé đi săn thú với ta, con bé chỉ ngồi một chỗ, đã có thể khiến heo rừng húc vào cái cây bên cạnh con bé..."
Trong lòng Từ Thụy Khanh đau xót.
Đột nhiên cảm thấy bản thân còn không bằng người ngu ngốc.
Đến phủ thành mất ba ngày, cuối cùng cũng bán được nhân sâm núi song sinh kia với giá khá cao.
Tròn tám trăm lượng.
Mà khối vàng Phồn Tinh nhặt được trên đường... Thì hai trăm lượng.
Nói thật, người so cô ấy chỉ có tức chết.
Từ Thụy Khanh nhặt nấm dại rau dại trên núi suốt một năm, thỉnh thoảng còn ra ngoài làm công ngắn hạn, tròn một năm chỉ dành được hai ba lượng.
Nhưng còn phải đưa cho tổ mẫu Lý thị.
Giữ ngân phiếu một ngàn lượng trên người, Mộc Lão Tam vẫn cảm thấy lo sợ.
Dường như có cảm giác bản thân bị người khác để mắt đến, quả nhiên, bị người khác theo dõi.
Danh sách chương