Editor: Mai Tuyết Vân

Hơn nữa càng so sánh càng tức chết!

Mộc Lão Tam trồng vài sào ruộng, ngay sát vách ruộng của Từ gia. Khuê nữ ngốc nhà ông ngoan ngoãn ngồi trên bờ ruộng bên cạnh, nhưng lại cố tình tìm chỗ râm mát, thoải mái ngồi ăn vặt, vô cùng nhàn nhã. Thỉnh thoảng còn bắt châu chấu trong ruộng, dùng cỏ xâu thành chuỗi.

Đừng hỏi vì sao Từ Thụy Khanh biết cô bắt châu chấu. Vì bình thường, hắn sẽ không kìm được mà đưa mắt nhìn về phía cô.

Hắn vốn cho rằng, Phồn Tinh bắt nhiều châu chấu như vậy vì thú vui. Mãi cho đến khi có một lần đến bên cạnh cô. Thì nghe thấy Phồn Tinh lầm bầm :"Một con châu chấu, hai con châu chấu, thật nhiều châu chấu chiên dầu... Cắn một cái, giòn tan..."

Từ Thụy Khanh: ...

Cái gì cô nương cũng ăn được, tại hạ thật khâm phục!

Không chỉ có Từ Thụy Khanh phục Phồn Tinh sát đất, ngay cả Sưu Thần Hào cũng rất phục.

[Cô đối tốt với Chiến thần đại nhân nhà tôi được không thế?] Sưu Thần Hào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo cô che chở Chiến thần đại nhân, không để hắn sa đọa trở thành nhân vật phản diện đó! Cô xem cô đã làm gì chưa? Không phải xào rắn, thì là chiên châu chấu!

"... Đối tốt? Đối tốt với ai?" Phồn Tinh vô thức hỏi ngược lại.

Sưu Thần Hào: [... Cô còn như vậy, tôi trở mặt đấy!] Trời ơi, tức đến chết!

Phồn Tinh hơi hiểu ra lời Nhị Cẩu nói. Cô chỉ nghe được vài chữ, nên vô thức trả lời sai.

"Bông hoa nhỏ, hắn đang chần chừ." Phồn Tinh có thể cảm nhận rõ ràng được, hình như bông hoa nhỏ Từ Thụy Khanh đang muốn tiếp cận cô, nhưng mỗi khi hơi tiến gần một chút, lại bắt đầu lùi bước.

Cô cũng không biết vì sao.

Nhưng Phồn Tinh vô thức cảm thấy, khi bông hoa nhỏ đang do dự, trước tiên không cần đi bắt hắn về bên cạnh.

"Việc này giống như bắt cá, hắn không tới không thể ra tay.''

Bởi vì nếu ra tay sẽ khiến cá bỏ chạy!

Suy luận của Đại lão, mãi mãi đều dùng nguyên liệu nấu ăn để lý giải.

Nhưng Sưu Thần Hào lại cảm thấy có đạo lý, đúng là như thế thật.

Thế giới này Từ Thụy Khanh không thể so bì với Thích Hà, Thích Hà chính là một thiếu niên trung học, tốt xấu không rõ ràng. Còn Từ Thụy Khanh lại tâm tư kín đáo, tưởng không động thật ra lại động.

Người như thế, nếu hắn không chủ động tiếp cận bạn, bạn vội vàng muốn quan tâm hắn...

Hắn sẽ đề phòng bạn!

Nghi ngờ bạn!

Sau đó im lặng rời xa bạn!

Sưu Thần Hào vốn dựa vào hệ thống phân tích toàn cuộc công nghệ cao bản thân đang mang, phân thích tính cách của Từ Thụy Khanh, phát hiện bản thân lại đồng tình với Đại lão.

Sau khi đồng tình xong, cả người đều hoang mang, kinh sợ!

Nó, có phải nó bị hỏng não không? Lại đi đồng tình với một người thiểu năng!

Trời ơi, đáng sợ quá!

*

Lúc Từ Thụy Khanh còn đang do dự trong lòng, mà Đại lão đang ôm cây đợi bông hoa nhỏ chủ động tới. Thì một cơ hội đến phá vỡ khoảng cách giữa hai người.

Khi mùa hạ còn chưa kết thúc.

Việc nông Từ gia làm cũng gần xong, Từ Thụy Khanh còn phải đến giúp đỡ nhà ngoại tổ phụ ở thôn bên.

Trong nhà Tần thị có một người đệ đệ, nhưng phụ mẫu trồng hai ba chục sào đất, vốn bận không thể qua nổi. Từ Hữu Đức và Lý thị cũng không phải người tốt, sao lại để lao động chính là Từ Hán Ngưu đi giúp đỡ, việc nhà mình làm xong, không phải còn có thể đi làm thuê ngắn hạn sao?

Trễ một ngày thì tiền ít đi một ngày!

Nữ tế (con rể) không thể giúp được, thì chỉ có ngoại tôn đi.

Từ Thụy Khanh làm trâu làm ngựa hơn nửa màu hạ ở Từ gia, sau đó còn đuổi hắn đến Tần gia thu hoạch, ngay cả mình đồng da sắt còn không chịu nổi.

Cho nên vào một buổi chiều, trên đường trở về từ Tần gia thôn bên, cả người liền bắt đầu nặng nề mệt mỏi, miệng khô lưỡi rát, đầu đầu khó chịu!

Chắc là bị cảm nắng rồi.

Từ Thụy Khanh suy nghĩ.

Thôn quê đường nhỏ thật sự vắng vẻ, cũng không có ai khác, hắn chỉ có thể nhanh chân hơn, muốn nhân lúc bản thân còn có thể chịu được được chạy về nhà trước.

Cuối cùng trong lúc lòng như lửa đốt, thì càng gấp càng trở nặng...

Lúc đầu đau như búa bổ, không để ý đã ngã xuống dòng sông bên cạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện