Editor: Mai Tuyết Vân
Đợi Lý thị mắng xong, Từ Hán Ngưu mới xin được ý của Lý thị, đi mời lang trung đến.
Đại phu trong thôn đều kiến thức nông cạn, học được trên đường phố, y thuật không ra gì, chỉ có thể trị những bệnh thông thường.
Kỳ lạ là Từ Thụy Khanh không ho, lao lực cảm nắng rồi rơi xuống nước, uống nước hồi lâu bị tổn thương đến cơ thể. Cảm nắng còn thêm thương hàn, trên người lúc lạnh lúc nóng, phát sốt nóng bừng cả người đều hôn mê.
Sau khi lang trung cẩn thận chẩn đoán, cau mày tỏ vẻ khó xử.
"Ta kê vài thang thuốc uống hạ sốt trước, hết sốt thì mới nói tiếp. Nếu không hạ sốt thì chỉ sợ sẽ phiền phức." Bình thường xem bệnh cho người ta, sợ nhất chính là sốt cao không hạ. Chuyện sốt cao hỏng đầu là chuyện nhỏ, nhưng không tỉnh lại mới là chuyện lớn.
Trong lòng Mộc Lão Tam chấn động.
Trời ơi, nghe có vẻ nghiêm trọng, con rể tới tay còn vụt mất sao? Nhìn khuê nữ ngốc nhà mình như thần giữ cửa ngồi cạnh giường, cũng không hề kiêng dè. Vì thế khuyên can mãi, mới đưa được Phồn Tinh về nhà...
Sau khi lang trung kê toa, Từ Hán Ngưu đi lấy thuốc, đã đến bữa cơm chiều, Tần Thị còn phải đi nấu cơm, ngay cả thời gian ở bên nhi tử cũng không có.
Lý thị ở trong viện tức giận bất mãn: "Còn phải tốn tiền! Sau khi hạ sốt lại phải tĩnh dưỡng, cái gì mà ít nhất phải tĩnh dưỡng ba bốn tháng chứ, cũng không phải bồ tát, cung phụng tận ba bốn tháng, ai cung phụng nổi?"
"Rảnh rỗi cũng không biết đường cách xa bờ sông một chút! Ta thấy nó cố tình, muốn được nhà hạ!"
"Không biết ta đã tạo nghiệt gì, cưới về con dâu lại ăn cây táo rào cây sung như vậy. Gả đi đã nhiều năm, trong lòng chỉ có nhà mẹ đẻ, chỉ muốn về nhà mẹ đẻ mà thôi!"
Mắng mãi, ngay cả Tần thị cũng mắng luôn.
Cũng là do Tần thị bắt Từ Thụy Khanh về nhà mẹ đẻ giúp việc nông, nếu không phải ăn nồi này trông nồi nọ thì đã tránh được việc xui xẻo lần này. Có thể tiết kiệm được chút bạc, đến lúc đó Tử Hàm và Từ Duệ trở về từ thư viện cũng có thể thoải mái một chút.
Từ Thụy Khanh ngây dại từ từ tỉnh lại. Tiếng mắng trong viện lớn như thế, hắn nghe rất rõ ràng.
Trái tim từng chút một lạnh dần, đảo mắt một cái lại hôn mê.
Cùng lúc đó, Mộc Lão Tam mang Phồn Tinh về nhà, trong lòng rối bời.
Vốn ông còn rất vui vẻ, khuê nữ ngốc nhà mình cứu được tiểu tử Từ gia, hơn nữa còn là Phồn TInh khiêng Từ Thụy Khanh trở về, chỉ cần thằng nhóc đó không chết, nhất định sẽ cưới khuê nữ nhà ông.
Quả thật hắn ta rất có tiền đồ, cũng có chí tiến thủ!
Nhưng cả gia đình họ Từ, không ai có thể dễ đụng đến.
Từ Hữu Đức và Lý thị thiên vị đứa con thứ ba, Từ Hán Ngưu và Tần thị ngoại trừ việc chịu khổ ra thì giống hệt người chết, nhi tử mình xảy ra chuyện, còn phải xem sắc mặt mẫu thân mới dám đi mời lang trung.
Từ Thụy Khanh có tiền đồ, nhưng cũng bị một đám người kia cản trở!
Đến lúc đó, khuê nữ ngốc nhà ông, không phải sẽ bị người ta bắt nạt sao?
Ông nguyện ý nuôi dưỡng nữ nhi, thậm chí nguyện ý nuôi thêm một đứa con rể, nhưng nhất định không đồng ý giúp con rể Từ gia này nuôi hai kẻ gọi là nho sinh kia.
Đọc sách nhiều năm như vậy, ngay cả Tú tài cũng không đi đỗ. Cũng không biết mang sách đọc được ném vào bụng chó không nữa?
Haizz! Mộc Lão Tam nặng nề thở dài, nếu chỉ có Từ Thụy Khanh không cần phải nuôi cả nhà hắn thì tốt rồi.
"Khuê nữ à, nếu được phụ thân lại đưa con vào phủ thành, mua con rể về nhé?" Môi giới người ở thị trấn không tốt, đi phủ thành thì hơn.
Vốn cho rằng dễ lừa khuê nữ.
Cuối cùng Phồn Tinh lắc đầu, kiên quyết: "Không cần." Đợi bông hoa nhỏ khỏe rồi, thì lại bắt về.
"Haizz, nếu Từ gia có thể bán Từ Thụy Khanh đi cũng tốt." Mộc Lão Tam tự cảm thán nói.
Ông không bao giờ ngờ rằng, một câu nói của bản thân lại trở thành sự thật.