Editor: Punlluv

Tử Lộc do dự một lát, cuối cùng vẫn là xách quần áo tiến đến phòng thử đồ.

Tuy rằng nhìn bề ngoài trông có chút quê mùa, nhưng người ta có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Tần Lễ Sơ loại hình này, nói không chừng Lâm Dịch Thâm cũng thích.

Tử Lộc mặc vào áo sơ mi hoa ngắn tay, sau đó mặc chiếc quần dài vào.

Quần áo cô đang mặc được thiết kế theo hướng thục nữ đoan trang, không tạo cảm giác như khăn trải giường ở nhà mà là phong thái cao cấp tươi mát.

Chất liệu voan mỏng, đặc biệt tạo cảm giác thục nữ nhẹ nhàng.

Bất quá hai thứ này kết hợp với nhau thực sự không thể ngắm nồi, xác thực phong cách có chút nặng.

Tử Lộc đoạn chắc đại khái thẳng nam đều là kiểu như thế này, đối với hình thức không mấy bắt bẻ.

Phòng thử đồ cũng có gương to để xem.

Cô đứng ở trước gương đánh giá.

Tần Lễ Sơ ngồi ở ghế sofa mềm mại, anh tựa hồ tâm tình không tồi, rất có hứng thú mà cầm lấy tạp chí trên bàn nhỏ, lật từng trang như xem văn kiện.

Anh giống như hoàng đề tuyển phi vậy, chỉ vào một món lại một món.

"Cái này cùng cái này lấy chung......"

"Cái này cùng cái này lấy luôn......"

......

Nhân viên hướng dẫn mặt nghiêm trọng hoài nghi vị tiên sinh này quả thực có vấn đề, bằng không sao lại có người có thẩm mĩ dị dạng như vậy? Rõ ràng mỗi món đồ được xách tới đều  thực thời thượng, đều mà các mốt nổi đình đám, chính là khi đến tay người nọ, toàn bộ trở nên vừa thô vừa tục.

Nhân viên hướng dẫn khô cằn hỏi: "Không biết tiên sinh nên xưng hô như thế nào?"

"Kẻ hèn họ Tần."

"Tần...... Tần tiên sinh, không bằng ngài chờ bạn ngài thử đồ trước xem hiệu quả hãng chọn tiếp?"

"Không phải cô nói cô ấy trời sinh mặc gì cũng đẹp sao, vậy thì thử đồ làm gì?"

Nhân viên hướng dẫn á khẩu không trả lời được.

Tần Lễ Sơ lấy ra tấm danh thiếp: "Bộ vừa nãy cô ấy vào thử, còn có mấy bộ tôi vừa mới chọn, tất cả tôi đều lấy, dựa theo số đo của cô ấy đưa đến địa chỉ này."

Tần Lễ Sơ mở quyển tạp chí mới, tùy tay một chút, tính sơ qua cũng đã hơn 10 bộ quần áo.

Nhân viên hướng dẫn vốn tưởng mình có thể kiên trì thực hiện chức nghiệp của mình như thường ngày, nhưng hiện giờ, tình thế đã không thể đen tối hơn, cuối cùng cũng chỉ tươi cười xán lạn mà đi đóng gói quần áo.

Không bao lâu, nhân viên hướng dẫn đã quay lại, nhưng Tử Lộc vẫn chưa ra.

Thấy khách vẫn chưa ra, cô đến gõ gõ cửa phòng thay đồ, nói: "Tiểu thư, cô có cần tôi hỗ trợ gì không?"

"Không cần, tôi muốn mặc luôn bộ quần áo này, cho tôi xin cái kéo để cắt mác là được."

Nhân viên hướng dẫn ngơ ngác mà trả lời.

Qua một lát, Tử Lộc từ phòng thử đồ đi ra, đưa kéo cho nhân viên, nói: "Cảm ơn kéo nhé."

Nhân viên hướng dẫn lắp bắp.

"Thật...... Thật là đẹp mắt, tiểu thư quả nhiên là trời sinh mặc gì cũng đẹp ."

Tử Lộc đối với gương soi trước mắt nhìn, mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Bộ quần áo trên người Tử Lộc đều do Tần Lễ Sơ chọn, bất quá cô lại không mặc chúng theo quy củ nào, áo sơmi 3 cúc phía dưới không cài vào, mà buộc hai đoạn vải thừa thành một, lộ ra vòng eo trắng một tay có thể ôm hết, cúc áo trên cùng cũng không cài, lộ ra xương quai xanh đầy mê người.

Tử Lộc ngực to chân dài eo nhỏ, cô mặc như vậy liền lộ được ưu điểm thân thể, lại rất có phong cách, hoa nhỏ được dệt trên nền vải nhưu sấn đến làn da trắng ngọc của cô.

Tử Lộc hỏi Tần Lễ Sơ: "Đẹp không?"

Tần Lễ Sơ nhìn chằm chằm vòng eo đang lộ ra của cô, hô hấp nháy mắt cứng lại, nhất thời lại không biết phả bác như thế nào, chỉ có thể đưa ánh mắt sang nơi khác, lãnh lãnh đạm đạm mà nói: "Cũng được."

Tử Lộc nhìn nhân viên hướng dẫn nói: " Tôi muốn lấy bộ này, tính tiền ở đâu vậy?"

Nhân viên hướng dẫn đáp lại: " Bạn của cô đã thanh toàn sản phẩm rồi ạ".

Tử Lộc hơi hơi kinh ngạc, nhìn về phía Tần Lễ Sơ.

Tần Lễ Sơ nâng cằm lên, lộ vẻ mặt rất đắc ý: "Còn mấy thứ khác ở đây nữa."

Tử Lộc vừa nghe, cũng không so đo.

Mấy món này giá trị cũng khá cao, bảy con số, vài món thấp hơn, chỉ khoảng 4 con số.

Tử Lộc mua xong quần áo sau, cùng Tần Lễ Sơ tới nhà hàng trước, so với thời gian hẹn sớm hơn nửa giờ.

Tử Lộc báo tên Hạ Đào.

Người phục vụ đưa hai người vào một phòng bao riêng.

Mỗi phòng bao ở đây có một cái tên khác nhau, nghe khá thú vị, như phòng của cô có tên là Say mê phường.

Bàn ghế được thiết kế theo hướng cổ phong, bối cảnh tường là dòng nước chảy nhỏ, đình đài lầu các, là cảnh Giang Nam điển hình, giữa phòng là bàn chữ nhật bốn người

Tử Lộc vốn dĩ muốn cho Tần Lễ Sơ ngồi đối diện cô, còn Hạ Đào thì ngồi bên cạnh mình, để còn tránh cho Lâm Dịch Thâm hiểu lầm, nhưng mà khi cô ngồi xuống, Tần Lễ Sơ cũng đi theo ngồi bên cạnh cô rồi.

Anh một bộ dáng bình thản, làm Tử Lộc không kịp mở miệng.

Cô dành phải tìm Hạ Đào xin giúp đỡ, thời điểm cô tới đây, sẽ tiếp cô rồi ngồi luôn bên cạnh.

Nhưng mà WeChat vừa mới gửi chẳng được bao lâu, Lâm Dịch Thâm đã tới rồi.

Bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng bao.

Ở trong trí nhớ của Tử Lộc, Lâm Dịch Thâm là một học trưởng ôn nhu điểm tĩnh, ba năm cao trung, cô vẫn là luôn đứng từ xa xa mà nhìn anh. Anh sau khi lên đại học, cô cũng ở một góc vườn trường yên lặng nhìn anh, nghĩ rằng chờ thời cơ tới, cô chắc chắn sẽ hành động.

Hiện giờ người trong lòng lại có thể gần gũi mà nhìn thấy, Tử Lộc hô hấp đều trở nên dồn dập, còn đâu tâm trí đi quản Hạ Đào khi nào tới, ngồi ở chỗ nào, càng đừng nói người bên cạnh Tần Lễ Sơ.

Cô từ khi học cao trung, nghĩ tới vô số lần cảnh tượng cùng Lâm Dịch Thâm chính thức gặp mặt, ví dụ như cô mặc chiếc váy đỏ nổi bật nhất, duyên dáng yêu kiều thoải mái hào phòng mà đứng ở trước mặt Lâm Dịch Thâm, nói với anh: " Chào anh, em là Tử Lộc, em muốn tới xếp hàng xin làm bạn gái của anh, xin hỏi em đi chỗ nào để lấy bảng số đây?"

Nhưng mà cô đã bị mất bảy năm ký ức, hiện giờ lần đầu tiên cùng Lâm Dịch Thâm gặp mặt, ngược lại chính là cảnh tượng vi diệu như không tưởng.

Cứ như thế, Tử Lộc vẫn là có chút khẩn trương.

Cô mở lời trước, chào hỏi: "Học trưởng hảo."

"Học......"

Lâm Dịch Thâm chữ "Muội" còn chưa nói ra, liền cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của huynh đệ nhà mình, giọng nói đột nhiên im bặt.

Tần Lễ Sơ nặng nề nói: "Ngồi đi."

Lâm Dịch Thâm ở đối diện anh ngồi xuống.

Mà lúc này, Hạ Đào cũng tới.

Hạ Đào nhìn Tu La tràng ba người, chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, đi mỗi một bước lộ đều như đạp trên mũi đao, khô cằn mà cười: "Thực xin lỗi, đã tới chậm."

Tử Lộc nói: "Không có việc gì, còn sớm, cũng chưa 7 giờ đâu. Quả đào, cậu đói bụng chưa?"

Hạ Đào chột dạ mà nói: "Tớ không sao."

Tử Lộc lại tung ra một câu: "Học trưởng, anh đói bụng chưa?"

Lâm Dịch Thâm đang muốn trả lời, lại gặp phải ánh mắt lạnh nhạt đang chắm chú nhìn mình.

"Anh...... cũng không sao......"

Lời còn chưa dứt, Lâm Dịch Thâm chỉ cảm thấy lạnh nhạt chắm chú dường như sắp cầm đao đi giết người đến nơi rồi.

Lâm Dịch Thâm:???

Lâm Dịch Thâm: Tôi nói sai rồi cái gì sao?

Tần Lễ Sơ lúc này mới nhàn nhạt mà nói: "Gọi món ăn đi."

Lời tuy như thế, nhưng ở đây bốn người cũng chưa có ai chạm vào thực đơn.

Tần Lễ Sơ ăn tùy tiện, chỉ cần có cay liền có thể, ngày thường cùng người khác ăn cơm, hoặc là Quý Hiểu Lam đặt bàn, hoặc là là người khác chỉ. Hạ Đào ăn dưa quần chúng không dám động vào cái Tu la tràng ba người này, đương nhiên cũng không dám động. Còn Lâm Dịch Thâm còn đang tự hỏi bản thân đã làm gì sai, chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến việc ăn với uống.

Mà bản thân Tử Lôc giờ phút này lại đối diện với tình đầu của mình, bên trong cực kì khẩn trương.

Một phút sau, bốn người rốt cuộc ý thức được không ai chạm vào thực đơn.

Tần Lễ Sơ là người ngồi gần thực đơn nhất, cầm lấy thực đơn, kêu người phục vụ tới.

Tử Lộc lúc này cũng mới hơi bình tĩnh hơn chút, ý cười nhàn nhạt mà nói: "Hôm nay học trưởng đề cử mấy món nghe cũng không tồi, đều gọi một phần đi, cá chua Tây Hồ,  canh cá Di Tống, tôm xào Long Tĩnh, bát bảo đậu hủ, hàng cúc gà ti,...... Còn có cái gì nữa không?"

Lâm Dịch Thâm bổ sung nói: "Sườn heo chua ngọt."

Tử Lộc nói: "Đúng vậy, thêm bốn phần cơm nữa."

Lâm Dịch Thâm nói: "Thêm một phần canh cá Di Tống đi."

"Được rồi."

Người phục vụ mang theo thực đơn rời đi.

Căn phòng lại lần nữa chỉ có bốn người.

Lâm Dịch Thâm nhận thấy được  trong phòng bao không khí thực vi diệu, ánh mắt của Tần Lễ Sơ cùng Tử Lộc qua lại, nội tâm ẩn ẩn suy đoán hai người có phải hay không cãi nhau, rốt cuộc lần trước anh Sơ nói bọn họ đã hòa giải, nhưng đều đã qua một hai tháng, cũng không nghe được tin tức phục hôn của hai người

Lâm Dịch Thâm có tâm vì anh em nhà mình định nói tốt mấy lời hay, không ngờ còn chưa có mở miệng, liền nghe đàn em lơ đãng mà nói:" Không nghĩ tới buổi chiều mưa lớn như vậy, đúng lúc em gặp Tần Lễ Sơ, anh ấy còn đưa em cả quãng đường. Hôm nay cơm em mời, làm như tạ lễ, mọi người đừng ai tranh đấy nhé."

Vừa lúc lúc này, người phục vụ đưa ấm trà Long Tĩnh Tây Hồ ra.

Tử Lộc kêu người phục vụ rời đi, tự mình cầm ấm trà lên, trước rót cho Tần Lễ Sơ một ly, lại rót Hạ Đào một ly, cuối cùng mới rót trà cho Lâm Dịch Thâm, mặt mày mang theo ý cười: "Hồi trước em ở Hàng Châu có uống qua loại trà này, không biết trà ở nhà hàng này có giống mùi vị đó hay không, mùi hương khá thơm, học trưởng quả thực biết thưởng trà."

Lâm Dịch Thâm nâng lên chén trà, còn không có chạm vào bên miệng, đối diện với Tần Lễ Sơ mắt đã thành hai viên đạn, chuẩn bị ngắm bắn vào người anh mà lạnh cả sống lưng.

Lâm Dịch Thâm không uống nổi chén trà này.

...... Chờ đã, mình làm sai cái gì?

Anh cũng khô cằn mà đối Tử Lộc nói: "Anh cũng chỉ tùy tiện chọn mà thôi......"

Lâm Dịch Thâm cúi đầu, làm bộ xem di động, buồn bực trong chốc lát, sau gửi Wechat cho Tần Lễ Sơ. 

【 dễ thâm: Anh Sơ, anh với đàn em không phải lại giận dỗi nhau đấy chứ? 】

【 Tần Lễ Sơ: Không có. 】

【 dễ thâm: Em đã nói anh phải học cách dỗ người ta một tí, nhưng anh lại không nghe, tin tưởng em, anh dỗ một lát, đàn em khẳng định sẽ nguôi ngoai. 】

【 Tần Lễ Sơ:......】

【 dễ thâm: Đừng dấu ba chấm nữa, em nghiêm túc đấy, em dạy anh mấy chiêu đó rồi, dỗ dành một lát, đừng cứng nhắc như vậy chứ. 】

【 Tần Lễ Sơ:......】

Cùng lúc đó, Hạ Đào cùng Tử Lộc cũng nhắn WeChat.

【 Lộc Lộc: Có Tần Lễ Sơ ở đây, tớ không phát huy được. 】

【 quả đào: Cậu định làm như thế nào? 】

【 Lộc Lộc: Hiện tại chúng ta cơm nước xong sau đó đi đâu đó chơi có được không? 】

【 quả đào: Mở party? 】

【 Lộc Lộc: Mà cũng không ổn lắm, cũng không thể ném Tần Lễ Sơ ra, cứ đưa cả Tần Lễ Sơ đi, sau đó cậu tạo cơ hội để mình với Thâm ca ở riêng, tớ phải làm bộ trong lúc lơ đãng nói với anh ấy chuyện mình của Tần Lễ Sơ đã ly hôn, chỉ là quan hệ bạn bè bình hường, về sau không can thiệp vào chuyện tình cảm của nhau, sau đó nói đến việc tìm việc của tớ......】

Tần Lễ Sơ ánh mắt thoáng nhìn, vừa lúc liền liếc đến câu này ——

" cũng không thể ném Tần Lễ Sơ ra, cứ đưa cả Tần Lễ Sơ đi, sau đó cậu tạo cơ hội để mình với Thâm ca ở riêng....."

 ——

Vote sao cho chương nhé mọi người!

Đọc truyện tại wattpad : Leonapizz để đọc được chương mới sớm nhất

Follow wattpad: Leonapizz để đọc được nhiều bộ truyện hay khác trong tương lai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện