Buổi sáng, Hạ Ngư là bị ánh sáng ngoài cửa số đánh thức, anh xoa xoa mắt, cảm giác trong ngực mình còn một người. Vừa vén chăn lên liền phát hiện Lâm Thành còn đang ngậm đầu v* anh ngủ say. Hạ Ngư mất năm phút đồng hồ, cẩn thận từng li từng tí kéo đầu v* của mình ra khỏi miệng Lâm Thành, còn phát ra một tiếng ” phốc ” khiến anh nhất thời dở khóc dở cười.

Đang định rón rén rời giường, Lâm Thành lại tỉnh, tay dài duỗi một cái Hạ Ngư liền bị hắn đè xuống giường, Lâm Thành vươn mình gặm loạn trên cổ anh. Hạ Ngư có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu dỗ hắn: ” Lát nữa rồi hôn, em đi làm bữa sáng trước đã, có được hay không?”

Lâm Thành không muốn thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này rời khỏi mình, thế nhưng nghe đến Hạ Ngư muốn làm cơm, hắn vẫn còn chưa được ăn cơm của tiểu hoa hồng nấu đây, cuống họng nghẹn ngào hai tiếng, đành phải buông Hạ Ngư ra.

Hạ Ngư cười cười, đi phòng vệ sinh rửa mặt.

Hạ Ngư mới vừa đem bánh mì vào lò nướng, Lâm Thành liền nổi lên dục vọng, hắn ở phía sau nhìn tư thế Hạ Ngư làm cơm, chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên. Tại sao chỉ làm cơm lại có thể đẹp mắt đến như vậy, đoạn cổ áo mở rộng là một khoảng xanh xanh tím tím dấu hôn, ngay cả tạp dề cũng che không  nổi.

Lâm Thành càng nhìn dục vọng chiếm hữu càng tăng, hắn đi đến ôm lấy anh, đem mặt chôn vào hõm cổ anh, rầu rĩ hô một tiếng: ” Bảo bảo, em hôm nay có đi ra ngoài không?”

Hạ Ngư là một họa sĩ online, ở trên mạng nhận đơn hàng, địa điểm làm việc chính là ở nhà.

Hạ Ngư nghĩ một chút hỏi lại: ” Trong tủ lạnh còn đồ ăn không?”

” Tôi tối nay sẽ mua về cho em, trong tủ vẫn còn đủ ăn một ngày.” Lâm Thành lặp lại, ” Không được ra khỏi cửa có được hay không, chờ tôi trở về.”

Hạ Ngư phía trước đang cắt xúc xích thành mảnh nhỏ, sau lưng lại có một con chó săn cỡ lớn cận kề, bất đắc dĩ đáp một tiếng, ” Được.”

Lâm Thành hôn chụt một cái trên mặt anh.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh không ngừng gọi Hạ Ngư: ” Bảo bảo, vào đây, giúp tôi thắt cà vạt.”

Hạ Ngư cảm thấy mình không phải đang lấy một lão công mà là nuôi một đứa con trai, rõ ràng lúc bé toàn là chính anh chạy theo hắn a.

Hạ Ngư phải hơi kiễng chân mới có thể với đến, Lâm Thành nhìn Omega của hắn bộ dáng ngoan ngoãn, liếm môi một cái. Hạ Ngư đang sửa lại một chút, ” Được rồi, khẳng định như này là được.”. Lâm Thành lại ngay lập tức một anh một miếng. Vốn là định đi ra ngoài, Lâm Thành lại ôm anh đặt lên giường, Hạ Ngư bất đắc dĩ mà nói: ” Không kịp đi làm bây giờ. Không phải hôm qua anh nói văn phòng luật cấp thẻ đi làm sao?”

Lâm Thành kéo T shirt của anh, hắn dường như cực kỳ say mê hai điểm trước ngực, lại bắt đầu hôn hôn, hôn không đã nghiền thì lại lôi lôi kéo kéo. Hạ Ngư bị hắn làm một buổi tối, đầu v* so với bình thường đã nở lớn gấp đôi, đẩy không được đành phải mặc cho Lâm Thành cắn mút.

Một lát sau, Lâm Thành lại như nhụt chí mà nhoài trên người Hạ Ngư, khó chịu nói: ” Không muốn đi làm, chỉ muốn ở cùng một chỗ với em.”

Hạ Ngư cười cười sờ vào mặt hắn nói: ” Tan tầm trở về sẽ cho anh làm, bé ngoan đi làm thôi.”

Lâm Thành hô hấp dồn dập một chút, vén chăn lên nhìn chằm chằm anh một lúc, trong mắt tối tăm không rõ, ” Em cũng phải ngoan, không được đi ra ngoài có được không?”

” Được rồi.” Hạ Ngư vỗ vỗ vai hắn, ” Mau đứng lên đi làm.” Hạ Ngư đi cùng hắn đến cửa nhà, Lâm Thành hôn anh không biết bao nhiêu lần mới lưu luyến thay giày, Hạ Ngư đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh hỏi: ” Tối nay xong việc có thể mua cho em một ly trà sữa được không?”

Lâm Thành có chút khó hiểu, hỏi một câu:  ” Nếu muốn uống bây giờ có thể gọi ship đến.” 

Hạ Ngư liền làm nũng, ” Em biết, nhưng là em muốn uống trà sữa anh mang về, có được hay không?”

Lâm Thành đến cả hồn cũng đều bị anh câu đi, có cái gì mà không làm cho anh được, lại hôn anh một miếng đáp lại.

Lâm Thành đến văn phòng luật cấp thẻ xong, hắn là đối tác của văn phòng này, có phòng làm việc riêng của mình, nhìn hồ sơ gần đây một chút. Hắn lúc trên đường tới còn suy nghĩ đến văn phòng nhất định phải gọi điện cho Hạ Ngư một chút mà hiện tại lại không còn ý nghĩa nữa, trong công tác, hắn trước đến giờ vẫn luôn là người tỉnh táo, lý trí.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Lâm Thành cũng không có ngẩng đầu, có thể không ngõ cửa mà tiến vào phòng hắn chỉ có một mình Lâm Hứa.

Lâm Hứa cũng là một alpha, bạn học thời đại học của Lâm Thành, sau khi tốt nghiệp cùng nhau mở phòng luật này.

Lâm Hứa đi tới trước mặt hắn, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay hắn có chút kinh ngạc, ” Này, cậu cũng thật là quá nhanh nha.”

Lâm Thành  không đáp, ý cười trên mặt cũng không cách nào ngăn lại, Lâm Hứa cũng không thèm để ý hỏi: ” Bao giờ làm lễ cưới? Còn nói tôi muốn làm phù rể nha.”

” Em ấy nói không muốn làm lễ cưới, chờ qua lần này tôi sẽ dẫn em ấy ra nước ngoài chơi.”

Lâm Hứa hơi kinh ngạc, trêu chọc: ” Tiểu Omega này xem ra đã nắm cậu trong lòng bàn tay nha, nói cái gì cậu liền làm cái đó.”

Lâm Thành nhíu mày phản bác: ” Em ấy rất nghe lời.”

Lâm Hứa từ trước đến giờ miệng vẫn luôn tiện hỏi: ” Chị dâu nếu kết đôi với người khác nói không chừng chắc sẽ càng nghe lời.” Lâm Thành ngay lập tức ngẩng đầu nhìn, Lâm Hứa bị hắn nhìn có chút sợ, đây chính là vẻ mặt lúc Lâm Thành tức giận, giơ hai tay lên làm ra tư thế xin khoan dung, ” Tôi sai rồi, thời điểm hưởng tuần trăng mật sẽ gửi cho các cậu bao lì xì thật dày, chúc hai cậu trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”

Lâm Thành cười chửi một câu: ” Cút đi.”

Lâm Hứa đi ra ngoài, Lâm Thành cúi đầu xử lí công việc, trong đầu lại vang lên lời Lâm Hứa vừa nói. Nếu không phải chính mình kết duyên với Hạ Ngư, vậy Hạ Ngư tối hôm qua sẽ bị ai ôm vào trong ngực thao? Chỉ nghĩ một chút như vậy đã đủ khiến hắn thành một bình dấm chua.

Hắn nhắn một tin, cả ngày Hạ Ngư đều không trả lời. 

Đến lúc kết thúc làm việc, Lâm Thành trên mặt đã không còn biểu tình gì, nhưng trên đường về nhà vẫn không quên mua cho Hạ Ngư một ly trà sữa.

Về đến nhà nhìn thấy trong phòng khách không có ai trong lòng hắn nảy lên một cái,  giày cũng không kịp đổi mà chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Ngư quay lưng về phía hắn dọn dẹp đồ đạc, lòng mới yên tâm.

Hạ Ngư nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, nhìn thấy Lâm Thành liền mỉm cười chạy đến ôm hắn một chút, ” Về nhà rồi, muốn tắm trước hay ăn cơm trước?”

Lâm Thành gỡ anh ra, không nói câu nào xoay người vào buồng tắm.

Hạ Ngư có chút bất an, anh không biết mình làm sai điều gì, ký ức khi còn bé nháy mắt ùa về. Anh thử vặn tay nắm cửa, không khóa, anh do dự một chút cuối cùng vẫn là đi vào.

Lâm Thành đang đứng ở trước gương, mặt đen như đít nồi, Hạ Ngư từ phía sau ôm lấy hắn, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: ” Có phải là em làm gì không tốt, khiến anh tức giận?”

Lâm Thành nghe được anh khóc, xoay người ôm lấy anh, bàn tay tiến vào trong áo vuốt ve làn da nhẵn nhụi, vẫn không nói chuyện, qua một hồi lâu mới cất lời: ” Bảo bảo, sau này không được một mình ra khỏi cửa có được hay không? Em muốn đi ra ngoài gọi cho tôi, tôi cùng em đi. Thời điểm khác cứ ở nhà, qua mấy ngày mời cho em một bảo mẫu có được hay không?”

Hạ Ngư không muốn phản bác hắn, ôn nhu nói: ” Được, vậy anh nói vừa nãy vì sao giận em?”

Lâm Thành không lên tiếng, bàn tay tiến đến phía trước nắn đầu v* anh, Hạ Ngư kêu lên một tiếng, Lâm Thành ba, năm cái đã cởi hết quần áo Hạ Ngư, lại bắt đầu cắn núm vú,Hạ Ngư có chút đau, nhẹ giọng nói: ” Lão công, nhẹ một chút.”

Lâm Thành không phản ứng gì, vẫn là vùi đầu vào trước ngực anh gặm cắn.

Một lát sau, hắn đặt Hạ Ngư xoay lưng về phía mình, cởi quần liền thẳng tắp đâm vào.

Tay vẫn còn đang sờ núm vú của anh, miệng du tẩu trên lưng anh lưu lại vết tích, mỗi lần cắn đều rất dùng sức. Nhìn vẻ mặt Hạ Ngư trong gương, hắn ra lệnh: ” Kêu lên.”

Hạ Ngư nhịn không nổi, ư ư a a gọi hòa lẫn với tiếng giao hợp ba ba ba, vang vọng nơi phòng tắm.

Lâm Thành động tác dưới thân vững vàng không ngừng, ”  Tôi yêu em, lão công rất yêu em. Em nhất định phải nghe lời nếu không tôi sẽ phải nhốt em lại.”

” Ân ~~ ân ~ em sẽ nghe lời.”

Lâm Thành chậm rãi bắn tinh trên người Omega, đem anh ôm ngang lên, lại biến thái hỏi: ” Lão công mai mua cho em áo lót tình thú, sẽ mặc có đúng hay không?”

Hạ Ngư không còn khí lực gì đáp lại  hắn, chỉ khẽ gật đầu một cái, Lâm Thành liền vui vẻ liếm mí mắt anh: ” Thật sự là bảo bối ngoan của lão công.”

Là bảo bối của hắn, ai cũng không thể cướp đi.

Editor có lời muốn nói: Bộ này niên hạ nhẹ, công kém thụ 2 tuổi vậy nên mình mới để thụ là ” anh ”. Mình thì chưa đọc hết mới đọc được 9/11 chương mà mình thấy công thụ loại này đều không quá hợp gu mình UwU. Không biết mọi người thấy thế nào nhưng văn phong của mình dạo này hơi trúc trắc? Mong mọi người thông cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện