"Vị này là?" Lương Hiểu Vi nhìn thoáng qua Cố Duy Nhất, sau đó cười nhìn Ngôn Mộc, bên cạnh anh từ trước đến nay thiếu nhất chính là phụ nữ, cùng một người con gái ăn cơm, còn ngồi gần như vậy làm cô có chút tò mò.
Không cần Ngôn Mộc giới thiệu, Cố Duy Nhất khẽ gật đầu, giọng nói tự nhiên, “Cố Duy Nhất.”
“Cố tiểu thư.” Lương Hiểu Vi cười nhạt vuốt cằm, xong lại rời mắt sang Ngôn Mộc, “Ngôn tổng, chúng ta có thể nói chuyện hợp tác bây giờ không?” Thân thể Lương Hiểu Vi nghiêng về phía trước, bộ ngực giống như nảy lên, Cố Duy Nhất nhíu mày, cảm thấy chất lượng bộ váy này quá tốt rồi.
Ngôn Mộc phát hiện được ánh mắt của cô, không vui gõ nhẹ lên tóc cô, nói lớn, “Mau ăn đi.”
Cố Duy Nhất cúi xuống nhìn đồ ăn trong đĩa của mình, cảm thấy có hơi no bụng, dứt khoát đẩy đĩa qua trước mặt Ngôn Mộc, “Lãng phí là không tốt.”
Ngôn Mộc cũng không phiền, đưa ly sữa nóng cho cô, “Uống cái này đi.” Sau đó thuận tay cầm lấy dĩa ăn của cô, ăn phần còn lại, sáng sớm tinh mơ anh đã uống ba tách cà phê, căn bản ăn không vào, nhưng vừa rồi thấy cô ăn lại khiến anh muốn ăn.
Đôi mắt Lương Hiểu Vi biến đổi, đột nhiên mở miệng, “Cố tiểu thư là bạn gái Ngôn tổng?” Ngôn Mộc thích sạch sẽ, chuyện này mọi người đều biết, lúc hợp tác cũng không bao giờ bắt tay người khác, bây giờ lại ăn đồ còn dư lại của một tiểu nha đầu? “Không phải.” Ngôn Mộc nhàn nhạt phủ nhận.
“Hả?”
“Sao?”
Cố Duy Nhất và Lương Hiểu Vi cùng nhìn về phía Ngôn Mộc, một người gần như nổi giận, một người mặt mũi mừng rỡ ngạc nhiên.
“…Vị hôn thê.” Ngôn Mộc nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lạnh nhạt bổ sung nửa câu sau.
Khuôn mặt Cố Duy Nhất chuyển từ nổi giận sang kinh ngạc, mà Lương Hiểu Vi nhìn thoáng qua Cố Duy Nhất, trong mắt mang theo vẻ sắc bén khó thấy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lương Hiểu Vi khôi phục lại bộ dáng tươi cười ban đầu, “Xem ra chuyện tốt của Ngôn tổng sắp đến, lúc đó đừng quên gửi thiếp mời cho tôi.”
Ngôn Mộc ăn xong, liếc mắt, ý bảo Cố Duy Nhất đưa anh khăn giấy, cô sững sờ đưa anh. Ngôn Mộc ưu nhã lau miệng, giống như đang tùy ý nói việc nhà, “Việc kết hôn, chúng tôi chỉ muốn người một nhà cùng ăn bữa cơm, không có ý định mở tiệc chiêu đãi, cho nên, thật ngại quá.”
Cằm Cố Duy Nhất như muốn rớt xuống đất, cô có nghe nhầm hay không, hai người bọn họ nói đến hôn lễ từ khi nào? Sao cô không biết?
Sắc mặt Lương Hiểu Vi ngày càng khó coi, Ngôn Mộc, cô đã để ý anh từ rất lâu, không bao giờ gần nữ sắc không phải là bí mật thương trường, có bao nhiêu người muốn bò lên giường anh, bao nhiêu ông chủ lớn muốn đưa phụ nữ lên giường anh, đếm cũng không hết, nhưng sao chưa bao giờ có trường hợp thành công?
Cô lạnh mắt nhìn những người kia tự tìm đường chết, chờ đợi thời cơ thích hợp, cho rằng Ngôn Mộc sẽ thích kiểu nữ cường nhân độc lập như cô, nhưng cô bé vẻ mặt thanh thuần trước mắt này, còn giống như một học sinh, chẳng lẽ, Ngôn Mộc thích người như vậy? Nếu thực là vậy, cô tuyệt không cam lòng.
Cố Duy Nhất lỡ đãng liếc qua Lương Hiểu Vi, đều là phụ nữ, đối với tâm tư cô ta sao không phát hiện được? Nhưng mà, thật ngại quá, người đã là của cô, đừng có động đến.
Đưa tay ra trước mặt Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất cười thanh thuần, giọng nói ôn nhu như chảy ra nước, “Ngôn tiên sinh, anh xem, hôm nay em trang điểm như vậy, anh có thích không?”
Mí mắt Ngôn Mộc giật vài cái, “…” Chẳng lẽ ánh mắt anh không tốt, cô rửa mặt xong là ra, ở chỗ nào trang điểm?
Nhưng nhìn ánh mắt hung thần của Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc còn thức thời đưa tay vuốt mặt cô một cái, thuận tiện bóp nhẹ vài cái, “Rất được.”
Cố Duy Nhất liếc mắt, đưa bàn tay nhỏ xuống siết chặt cánh tay anh, cô để anh xem, cô cũng không dễ cho anh ăn đậu hũ!
Lương Hiểu Vi nhìn Ngôn Mộc tốt bụng mặc Cố Duy Nhất hồ nháo, trên đầu gối, hai tay nắm chặt, trên mặt lại tươi cười, “Thì ra Ngôn tổng cũng có lúc ôn nhu như vậy, Cố tiểu thư thật hạnh phúc.” Thứ gì cô vừa ý, không bao giờ có chuyện không chiếm được, người cũng vậy.
Cố Duy Nhất mềm mại cười cười, không chút khách khí đáp trả, “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Lương Hiểu Vi cười, không nói lời nào.
“Xin lỗi, Ngôn tổng, máy bay đến trễ một chút.”
Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn sang, “Khả Thiến?”
An Khả Thiến ôm cặp tài liệu chạy đến, hô hấp không đều, gật đầu với Cố Duy Nhất, "Cố tiểu thư."
Ngôn Mộc gật đầu, "Lương tổng, đây là quản lý hạng mục của chúng tôi An quản lý, lần hợp tác này, cô ấy sẽ cùng cô nói chuyện."
"An quản lý, đưa Lương tổng đến phòng Vương trợ lý nói đi."
An Khả Thiến gật đầu, đưa tay làm tư thế xin mời, "Lương tổng, mời."
Lương Hiểu Vi dừng một chút, cô vốn tưởng rằng lần này là Ngôn Mộc cùng mình nói chuyện, xem ra là không phải, nhưng trên mặt cũng không có vẻ mặt nào khác, liếc nhìn Ngôn Mộc một cái liền đi theo An Khả Thiến.
Cố Duy Nhất thu hết vẻ mặt của Lương Hiểu Vi vào mắt, hung dữ trừng mắt với Ngôn Mộc, người này nhận quá nhiều hoa đào.
Ngôn Mộc sao lại không biết ý nghĩ trong lòng cô, nhưng nhìn cô ‘ăn dấm chua’ anh lại vui như tắm gió xuân, mệt nhọc mấy ngày nay như tan đi hết, khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái giả ngốc, “Em sao vậy?”
Cố Duy Nhất tất nhiên sẽ không ngốc như anh nói chuyện với Lương Hiểu Vi, mà là híp mắt nhìn anh, "Ai là vị hôn thê của anh? Ai muốn kết hôn cùng anh?"
Ngôn Mộc nheo mắt lại, giọng điệu không tốt, "Ý của em là không muốn kết hôn cùng anh? Cố Duy Nhất, em có biết, yêu đương không lấy kết hôn làm mục tiêu đều là giở trò lưu manh không? Chẳng lẽ em đùa giỡn anh xong không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm?”
Cố Duy Nhất bĩu môi, đây là lý lẽ gì vậy? Thế nào cô lại giở trò lưu manh, đúng thật là trước đó cô đúng là muốn đùa giỡn lưu manh thật, nhưng, đây không phải trọng điểm.
Bị Ngôn Mộc lái sang chuyện khác, Cố Duy Nhất quay về trọng tâm câu chuyện, “Anh cũng không cầu hôn em, sao em lại trở thành vị hôn thê của anh? Hơn nữa, kết hôn không phải hai người nói là xong, anh dựa vào gì mà tự mình làm chủ?”
Liên tiếp mấy vấn đề cũng không làm khó Ngôn Mộc, “Vấn đề thứ nhất của em, lệnh cha mẹ khó cãi, chỉ cần cha mẹ em đồng ý, em chính là vị hôn thê của anh.” Ngôn Mộc nghiêm trang, vài ngày nay anh bị cô lăn qua lăn lại nửa cái mạng cũng không còn, anh không nhìn nổi nữa, sau khi xong chuyện bên này, anh sẽ mang cô quay về, nói chuyện với cha Cố mẹ Cố, sau đó…
Nghĩ đến những thứ này, ánh mắt Ngôn Mộc dời xuống bên dưới cổ trắng nõn của cô, con ngươi đen nhánh sâu lại, thân thể khẩn trương cứng ngắc.
Cố gắng dời mắt khỏi người cô, nhìn ánh mắt cô đang sáng ngời, “Vấn đề thứ hai, thời điểm kết hôn chẳng lẽ em muốn làm yến tiệc, bị người ta đem ra đùa giỡn sao?”
Bị anh hỏi làm cho sững sờ, Cố Duy Nhất theo bản năng lắc đầu, lấy tầm ảnh hưởng của gia đình cô và Ngôn Mộc, nếu như làm tiệc lớn, cô thực sự sẽ bị đem ra đùa giỡn, cho nên trong giấc mộng của cô chính là được cha mẹ chúc phúc gả cho anh, sau đó hai người tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau.
“Em xem, anh nói không sai, đúng không?” Ngôn Mộc nhìn cô, chốt lại.
Cố Duy Nhất liếc anh, chớp mắt nửa ngày, anh nói giống như rất hợp tình hợp lý, nhưng sao cô lại cảm thấy mình bị đùa giỡn, hai người họ từ khi nào đi đến bước bàn luận chuyện hôn nhân? Sao cô cái gì cũng không biết? Hơn nữa lại còn lệnh cha mẹ?
Trầm mặc nửa ngày, Cố Duy Nhất đột nhiên nhảy bổ vào người anh, nghiến răng nghiến lợi, “Nói trắng ra là, nếu không cầu hôn, không có cầu hôn…”
Ngôn Mộc ôm lấy thân thể mềm mại của cô, khóe miệng thoáng cái cười khổ, Liễu Hạ Huệ à Liễu Hạ Huệ*, anh cảm thấy giống như vô tình hiểu được nguyên nhân cái chết của ông ta rồi.
“Thu xếp một chút, chiều nay chúng ta trở về.” Ngôn Mộc nói bên tai cô.
Đang nghĩ xem nên cắn anh một cái hay không, Cố Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh, “Hả? Công việc anh xong rồi sao?”
Ngôn Mộc híp mắt, nếu anh còn làm không xong, sợ là chết ở xứ người mất.
*
Ngôn Mộc đi làm nốt việc, Cố Duy Nhất không về phòng ngay, ngồi đó uống cà phê, trong lúc đó nhận được một cuộc điện thoại, lại còn là người quen, Tề Nghiêm.
“Cô tìm việc làm?” Tề Nghiêm đi thẳng vào vấn đề.
“Sao anh biết?” Cố Duy Nhất kinh ngạc.
“Tôi thấy sơ yếu lý lịch của cô trên mạng, chỗ tôi thiếu một trợ lý đạo diễn, sao, có hứng thú không?”
Sau khi tắt máy, Cố Duy Nhất nâng má suy nghĩ, lần trước lúc quay phim ‘Tình yêu của ba con động vật’, Cố Duy Nhất chính là đi theo Tề Nghiêm, anh ta đối với cô có phần tán thưởng, thật ra cô cũng thích không khí bên tổ kịch, làm cho cô nảy sinh rất nhiều linh cảm, hơn nữa, Tề Nghiêm cũng là một người thầy giáo tốt.
Nghĩ vậy, nội tâm Cố Duy Nhất đã có tám mươi phần trăm là đồng ý.
“Cố tiểu thư.” Một giọng nữ quen thuộc cắt đứt suy nghĩ của Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất quay đầu, là Lương Hiểu Vi.
“Lương tổng?” Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn, không phải cô ta đi nói chuyện hợp tác sao? Đây là nói xong rồi? Đến tìm cô làm cái gì? Cô cũng không tin là cô ta đến đây để nói chuyện gì tốt.
Lương Hiểu Vi không cần Cố Duy Nhất mời mọc lập tức ngồi xuống bên ghế đối diện, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười ngụy trang buổi sáng, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng.
“Cố tiểu thư là vị hôn thê của Ngôn tổng?” Trong mắt Lương Hiểu Vi mang theo vẻ khinh thường, một người phụ nữ không có tâm cơ như vậy, cô cũng không thèm nhìn vào mắt.
Chỉ một câu nói, Cố Duy Nhất biết rõ ý cô ta, làm biên kịch, cái nghiên cứu nhiều nhất chính là tính cách nhân vật, hơn nữa, dù không nghiên cứu tâm lý nhân vật, bây giờ phim truyền hình cẩu huyết ở khắp nơi đều có, nội dung như vậy quá rõ ràng.
“Chẳng lẽ, Ngôn Mộc chưa nói rõ sao?” Cố Duy Nhất làm vẻ ngây thơ, “Bằng không, Lương tiểu thư đây đặc biệt muốn tham gia hôn lễ, cho nên tới tìm tôi?”
Sắc mặt Lương Hiểu Vi tối sầm lại, chỉ là một câu, không biết người này là quá ngu xuẩn hay quá thông minh đây? Cô không biết mình như kẻ ngốc sao?
“Cố tiểu thư nói đùa…” Lương Hiểu Vi thay bộ mặt tươi cười, “Tôi với Ngôn Mộc là bạn tốt, tôi hiểu rõ, Ngôn Mộc anh ấy thích phụ nữ thành thục chững chạc, cho nên…” Lương Hiểu Vi nhún vai, nuốt xuống lời đang định nói, lại khiến cho người khác mơ màng.
Trên mặt Cố Duy Nhất vẫn duy trì nụ cười, trong lòng lại méo mó, thế nào đột nhiên lại nói quen biết Ngôn Mộc, gọi tên thật thân mật, còn muốn châm ngòi ly gián, thực sự là phim truyền hình cẩu huyết cô thấy rất nhiều, mà cô, cũng không phải loại nữ chính tiểu bạch gì đó.
“Lương tổng có hứng thú với cuộc sống của tôi và Ngôn Mộc?” Cố Duy Nhất nhìn cô ta.
“Không, chẳng qua tôi cảm thấy với Cố tiểu thư rất có duyên, nên thuận miệng hỏi vài câu, Cố tiểu thư không nên suy nghĩ nhiều.” Lương Hiểu Vi tiếp tục cười, bây giờ còn không rõ sao.
Con mắt Cố Duy Nhất chuyển động, làm bộ dáng tươi cười thân thiết, “Tôi cũng thấy mình và Lương tổng rất có duyên.”
Lương Hiểu Vi trong lòng cười lạnh, trên mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, Cố tiểu thư nguyện ý cùng tôi chia sẻ chuyện của Ngôn Mộc, Ngôn Mộc làm người rất nghiêm túc, tôi rất hiếu kỳ sao hai người lại quen nhau.”
Cố Duy Nhất vụng trộm liếc mắt, cũng quá thẳng thắn đi, trên mặt lại nổi vẻ đau khổ, thở dài một hơi, “Ai, Ngôn tổng dù nghiêm túc, nhưng lại là người rất tốt.”
“Hả?” Lương Hiểu Vi nhíu mày, phối hợp làm vẻ mặt hiếu kỳ.
Đôi mắt Cố Duy Nhất nhìn về phía xa, giống như rơi vào ký ức, giọng nói có chút đau khổ, “Tôi là người ở thị trấn nhỏ, nhà nghèo, vì để cho các em được ăn học, tôi không học hết cao trung đã phải nghỉ học đi làm, haizz…”
(*Liễu Hạ Huệ: bạn nào còn không biết ông này là ai cứ tra google nhaaaa)
Không cần Ngôn Mộc giới thiệu, Cố Duy Nhất khẽ gật đầu, giọng nói tự nhiên, “Cố Duy Nhất.”
“Cố tiểu thư.” Lương Hiểu Vi cười nhạt vuốt cằm, xong lại rời mắt sang Ngôn Mộc, “Ngôn tổng, chúng ta có thể nói chuyện hợp tác bây giờ không?” Thân thể Lương Hiểu Vi nghiêng về phía trước, bộ ngực giống như nảy lên, Cố Duy Nhất nhíu mày, cảm thấy chất lượng bộ váy này quá tốt rồi.
Ngôn Mộc phát hiện được ánh mắt của cô, không vui gõ nhẹ lên tóc cô, nói lớn, “Mau ăn đi.”
Cố Duy Nhất cúi xuống nhìn đồ ăn trong đĩa của mình, cảm thấy có hơi no bụng, dứt khoát đẩy đĩa qua trước mặt Ngôn Mộc, “Lãng phí là không tốt.”
Ngôn Mộc cũng không phiền, đưa ly sữa nóng cho cô, “Uống cái này đi.” Sau đó thuận tay cầm lấy dĩa ăn của cô, ăn phần còn lại, sáng sớm tinh mơ anh đã uống ba tách cà phê, căn bản ăn không vào, nhưng vừa rồi thấy cô ăn lại khiến anh muốn ăn.
Đôi mắt Lương Hiểu Vi biến đổi, đột nhiên mở miệng, “Cố tiểu thư là bạn gái Ngôn tổng?” Ngôn Mộc thích sạch sẽ, chuyện này mọi người đều biết, lúc hợp tác cũng không bao giờ bắt tay người khác, bây giờ lại ăn đồ còn dư lại của một tiểu nha đầu? “Không phải.” Ngôn Mộc nhàn nhạt phủ nhận.
“Hả?”
“Sao?”
Cố Duy Nhất và Lương Hiểu Vi cùng nhìn về phía Ngôn Mộc, một người gần như nổi giận, một người mặt mũi mừng rỡ ngạc nhiên.
“…Vị hôn thê.” Ngôn Mộc nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lạnh nhạt bổ sung nửa câu sau.
Khuôn mặt Cố Duy Nhất chuyển từ nổi giận sang kinh ngạc, mà Lương Hiểu Vi nhìn thoáng qua Cố Duy Nhất, trong mắt mang theo vẻ sắc bén khó thấy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lương Hiểu Vi khôi phục lại bộ dáng tươi cười ban đầu, “Xem ra chuyện tốt của Ngôn tổng sắp đến, lúc đó đừng quên gửi thiếp mời cho tôi.”
Ngôn Mộc ăn xong, liếc mắt, ý bảo Cố Duy Nhất đưa anh khăn giấy, cô sững sờ đưa anh. Ngôn Mộc ưu nhã lau miệng, giống như đang tùy ý nói việc nhà, “Việc kết hôn, chúng tôi chỉ muốn người một nhà cùng ăn bữa cơm, không có ý định mở tiệc chiêu đãi, cho nên, thật ngại quá.”
Cằm Cố Duy Nhất như muốn rớt xuống đất, cô có nghe nhầm hay không, hai người bọn họ nói đến hôn lễ từ khi nào? Sao cô không biết?
Sắc mặt Lương Hiểu Vi ngày càng khó coi, Ngôn Mộc, cô đã để ý anh từ rất lâu, không bao giờ gần nữ sắc không phải là bí mật thương trường, có bao nhiêu người muốn bò lên giường anh, bao nhiêu ông chủ lớn muốn đưa phụ nữ lên giường anh, đếm cũng không hết, nhưng sao chưa bao giờ có trường hợp thành công?
Cô lạnh mắt nhìn những người kia tự tìm đường chết, chờ đợi thời cơ thích hợp, cho rằng Ngôn Mộc sẽ thích kiểu nữ cường nhân độc lập như cô, nhưng cô bé vẻ mặt thanh thuần trước mắt này, còn giống như một học sinh, chẳng lẽ, Ngôn Mộc thích người như vậy? Nếu thực là vậy, cô tuyệt không cam lòng.
Cố Duy Nhất lỡ đãng liếc qua Lương Hiểu Vi, đều là phụ nữ, đối với tâm tư cô ta sao không phát hiện được? Nhưng mà, thật ngại quá, người đã là của cô, đừng có động đến.
Đưa tay ra trước mặt Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất cười thanh thuần, giọng nói ôn nhu như chảy ra nước, “Ngôn tiên sinh, anh xem, hôm nay em trang điểm như vậy, anh có thích không?”
Mí mắt Ngôn Mộc giật vài cái, “…” Chẳng lẽ ánh mắt anh không tốt, cô rửa mặt xong là ra, ở chỗ nào trang điểm?
Nhưng nhìn ánh mắt hung thần của Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc còn thức thời đưa tay vuốt mặt cô một cái, thuận tiện bóp nhẹ vài cái, “Rất được.”
Cố Duy Nhất liếc mắt, đưa bàn tay nhỏ xuống siết chặt cánh tay anh, cô để anh xem, cô cũng không dễ cho anh ăn đậu hũ!
Lương Hiểu Vi nhìn Ngôn Mộc tốt bụng mặc Cố Duy Nhất hồ nháo, trên đầu gối, hai tay nắm chặt, trên mặt lại tươi cười, “Thì ra Ngôn tổng cũng có lúc ôn nhu như vậy, Cố tiểu thư thật hạnh phúc.” Thứ gì cô vừa ý, không bao giờ có chuyện không chiếm được, người cũng vậy.
Cố Duy Nhất mềm mại cười cười, không chút khách khí đáp trả, “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Lương Hiểu Vi cười, không nói lời nào.
“Xin lỗi, Ngôn tổng, máy bay đến trễ một chút.”
Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn sang, “Khả Thiến?”
An Khả Thiến ôm cặp tài liệu chạy đến, hô hấp không đều, gật đầu với Cố Duy Nhất, "Cố tiểu thư."
Ngôn Mộc gật đầu, "Lương tổng, đây là quản lý hạng mục của chúng tôi An quản lý, lần hợp tác này, cô ấy sẽ cùng cô nói chuyện."
"An quản lý, đưa Lương tổng đến phòng Vương trợ lý nói đi."
An Khả Thiến gật đầu, đưa tay làm tư thế xin mời, "Lương tổng, mời."
Lương Hiểu Vi dừng một chút, cô vốn tưởng rằng lần này là Ngôn Mộc cùng mình nói chuyện, xem ra là không phải, nhưng trên mặt cũng không có vẻ mặt nào khác, liếc nhìn Ngôn Mộc một cái liền đi theo An Khả Thiến.
Cố Duy Nhất thu hết vẻ mặt của Lương Hiểu Vi vào mắt, hung dữ trừng mắt với Ngôn Mộc, người này nhận quá nhiều hoa đào.
Ngôn Mộc sao lại không biết ý nghĩ trong lòng cô, nhưng nhìn cô ‘ăn dấm chua’ anh lại vui như tắm gió xuân, mệt nhọc mấy ngày nay như tan đi hết, khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái giả ngốc, “Em sao vậy?”
Cố Duy Nhất tất nhiên sẽ không ngốc như anh nói chuyện với Lương Hiểu Vi, mà là híp mắt nhìn anh, "Ai là vị hôn thê của anh? Ai muốn kết hôn cùng anh?"
Ngôn Mộc nheo mắt lại, giọng điệu không tốt, "Ý của em là không muốn kết hôn cùng anh? Cố Duy Nhất, em có biết, yêu đương không lấy kết hôn làm mục tiêu đều là giở trò lưu manh không? Chẳng lẽ em đùa giỡn anh xong không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm?”
Cố Duy Nhất bĩu môi, đây là lý lẽ gì vậy? Thế nào cô lại giở trò lưu manh, đúng thật là trước đó cô đúng là muốn đùa giỡn lưu manh thật, nhưng, đây không phải trọng điểm.
Bị Ngôn Mộc lái sang chuyện khác, Cố Duy Nhất quay về trọng tâm câu chuyện, “Anh cũng không cầu hôn em, sao em lại trở thành vị hôn thê của anh? Hơn nữa, kết hôn không phải hai người nói là xong, anh dựa vào gì mà tự mình làm chủ?”
Liên tiếp mấy vấn đề cũng không làm khó Ngôn Mộc, “Vấn đề thứ nhất của em, lệnh cha mẹ khó cãi, chỉ cần cha mẹ em đồng ý, em chính là vị hôn thê của anh.” Ngôn Mộc nghiêm trang, vài ngày nay anh bị cô lăn qua lăn lại nửa cái mạng cũng không còn, anh không nhìn nổi nữa, sau khi xong chuyện bên này, anh sẽ mang cô quay về, nói chuyện với cha Cố mẹ Cố, sau đó…
Nghĩ đến những thứ này, ánh mắt Ngôn Mộc dời xuống bên dưới cổ trắng nõn của cô, con ngươi đen nhánh sâu lại, thân thể khẩn trương cứng ngắc.
Cố gắng dời mắt khỏi người cô, nhìn ánh mắt cô đang sáng ngời, “Vấn đề thứ hai, thời điểm kết hôn chẳng lẽ em muốn làm yến tiệc, bị người ta đem ra đùa giỡn sao?”
Bị anh hỏi làm cho sững sờ, Cố Duy Nhất theo bản năng lắc đầu, lấy tầm ảnh hưởng của gia đình cô và Ngôn Mộc, nếu như làm tiệc lớn, cô thực sự sẽ bị đem ra đùa giỡn, cho nên trong giấc mộng của cô chính là được cha mẹ chúc phúc gả cho anh, sau đó hai người tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau.
“Em xem, anh nói không sai, đúng không?” Ngôn Mộc nhìn cô, chốt lại.
Cố Duy Nhất liếc anh, chớp mắt nửa ngày, anh nói giống như rất hợp tình hợp lý, nhưng sao cô lại cảm thấy mình bị đùa giỡn, hai người họ từ khi nào đi đến bước bàn luận chuyện hôn nhân? Sao cô cái gì cũng không biết? Hơn nữa lại còn lệnh cha mẹ?
Trầm mặc nửa ngày, Cố Duy Nhất đột nhiên nhảy bổ vào người anh, nghiến răng nghiến lợi, “Nói trắng ra là, nếu không cầu hôn, không có cầu hôn…”
Ngôn Mộc ôm lấy thân thể mềm mại của cô, khóe miệng thoáng cái cười khổ, Liễu Hạ Huệ à Liễu Hạ Huệ*, anh cảm thấy giống như vô tình hiểu được nguyên nhân cái chết của ông ta rồi.
“Thu xếp một chút, chiều nay chúng ta trở về.” Ngôn Mộc nói bên tai cô.
Đang nghĩ xem nên cắn anh một cái hay không, Cố Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh, “Hả? Công việc anh xong rồi sao?”
Ngôn Mộc híp mắt, nếu anh còn làm không xong, sợ là chết ở xứ người mất.
*
Ngôn Mộc đi làm nốt việc, Cố Duy Nhất không về phòng ngay, ngồi đó uống cà phê, trong lúc đó nhận được một cuộc điện thoại, lại còn là người quen, Tề Nghiêm.
“Cô tìm việc làm?” Tề Nghiêm đi thẳng vào vấn đề.
“Sao anh biết?” Cố Duy Nhất kinh ngạc.
“Tôi thấy sơ yếu lý lịch của cô trên mạng, chỗ tôi thiếu một trợ lý đạo diễn, sao, có hứng thú không?”
Sau khi tắt máy, Cố Duy Nhất nâng má suy nghĩ, lần trước lúc quay phim ‘Tình yêu của ba con động vật’, Cố Duy Nhất chính là đi theo Tề Nghiêm, anh ta đối với cô có phần tán thưởng, thật ra cô cũng thích không khí bên tổ kịch, làm cho cô nảy sinh rất nhiều linh cảm, hơn nữa, Tề Nghiêm cũng là một người thầy giáo tốt.
Nghĩ vậy, nội tâm Cố Duy Nhất đã có tám mươi phần trăm là đồng ý.
“Cố tiểu thư.” Một giọng nữ quen thuộc cắt đứt suy nghĩ của Cố Duy Nhất.
Cố Duy Nhất quay đầu, là Lương Hiểu Vi.
“Lương tổng?” Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn, không phải cô ta đi nói chuyện hợp tác sao? Đây là nói xong rồi? Đến tìm cô làm cái gì? Cô cũng không tin là cô ta đến đây để nói chuyện gì tốt.
Lương Hiểu Vi không cần Cố Duy Nhất mời mọc lập tức ngồi xuống bên ghế đối diện, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười ngụy trang buổi sáng, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng.
“Cố tiểu thư là vị hôn thê của Ngôn tổng?” Trong mắt Lương Hiểu Vi mang theo vẻ khinh thường, một người phụ nữ không có tâm cơ như vậy, cô cũng không thèm nhìn vào mắt.
Chỉ một câu nói, Cố Duy Nhất biết rõ ý cô ta, làm biên kịch, cái nghiên cứu nhiều nhất chính là tính cách nhân vật, hơn nữa, dù không nghiên cứu tâm lý nhân vật, bây giờ phim truyền hình cẩu huyết ở khắp nơi đều có, nội dung như vậy quá rõ ràng.
“Chẳng lẽ, Ngôn Mộc chưa nói rõ sao?” Cố Duy Nhất làm vẻ ngây thơ, “Bằng không, Lương tiểu thư đây đặc biệt muốn tham gia hôn lễ, cho nên tới tìm tôi?”
Sắc mặt Lương Hiểu Vi tối sầm lại, chỉ là một câu, không biết người này là quá ngu xuẩn hay quá thông minh đây? Cô không biết mình như kẻ ngốc sao?
“Cố tiểu thư nói đùa…” Lương Hiểu Vi thay bộ mặt tươi cười, “Tôi với Ngôn Mộc là bạn tốt, tôi hiểu rõ, Ngôn Mộc anh ấy thích phụ nữ thành thục chững chạc, cho nên…” Lương Hiểu Vi nhún vai, nuốt xuống lời đang định nói, lại khiến cho người khác mơ màng.
Trên mặt Cố Duy Nhất vẫn duy trì nụ cười, trong lòng lại méo mó, thế nào đột nhiên lại nói quen biết Ngôn Mộc, gọi tên thật thân mật, còn muốn châm ngòi ly gián, thực sự là phim truyền hình cẩu huyết cô thấy rất nhiều, mà cô, cũng không phải loại nữ chính tiểu bạch gì đó.
“Lương tổng có hứng thú với cuộc sống của tôi và Ngôn Mộc?” Cố Duy Nhất nhìn cô ta.
“Không, chẳng qua tôi cảm thấy với Cố tiểu thư rất có duyên, nên thuận miệng hỏi vài câu, Cố tiểu thư không nên suy nghĩ nhiều.” Lương Hiểu Vi tiếp tục cười, bây giờ còn không rõ sao.
Con mắt Cố Duy Nhất chuyển động, làm bộ dáng tươi cười thân thiết, “Tôi cũng thấy mình và Lương tổng rất có duyên.”
Lương Hiểu Vi trong lòng cười lạnh, trên mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, Cố tiểu thư nguyện ý cùng tôi chia sẻ chuyện của Ngôn Mộc, Ngôn Mộc làm người rất nghiêm túc, tôi rất hiếu kỳ sao hai người lại quen nhau.”
Cố Duy Nhất vụng trộm liếc mắt, cũng quá thẳng thắn đi, trên mặt lại nổi vẻ đau khổ, thở dài một hơi, “Ai, Ngôn tổng dù nghiêm túc, nhưng lại là người rất tốt.”
“Hả?” Lương Hiểu Vi nhíu mày, phối hợp làm vẻ mặt hiếu kỳ.
Đôi mắt Cố Duy Nhất nhìn về phía xa, giống như rơi vào ký ức, giọng nói có chút đau khổ, “Tôi là người ở thị trấn nhỏ, nhà nghèo, vì để cho các em được ăn học, tôi không học hết cao trung đã phải nghỉ học đi làm, haizz…”
(*Liễu Hạ Huệ: bạn nào còn không biết ông này là ai cứ tra google nhaaaa)
Danh sách chương