Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

___

Tôi thẫn thờ nhìn bàn tay mang theo hơi lạnh của cậu ấy chạm vào mặt tôi, bất giác rung lên, rồi vỗ nhẹ bàn tay cậu ấy ra.

"Tôi muốn đi ngủ."

Tôi tự mình leo lên giường, đắp chăn.

Đầu vùi vào chiếc gối mềm mại, suy nghĩ bắt đầu mơ màng.

Có một âm thanh vang lên bên tai.

Tôi cảm nhận được rèm được kéo lại và đèn ngủ được bật lên.

Tôi mở mắt ra thì thấy Phó Dư Dã đang ngồi mép giường, rũ mắt nhìn tôi, không thể không nói, ánh đèn hắt lên mặt cậu như hoàng hôn phủ lên, lông mi gợn lên mềm mại như lông vũ, khóe miệng hơi cong lên, ẩn hiện trong bóng tối.


Có lẽ là tôi nhìn lầm rồi.

Cậu ấy phát hiện tôi lại mở mắt.

Vì thế nói: "Ngủ đi."

Ngay cả giọng nói cũng dịu dàng như vậy.

Nhưng trong lòng tôi chỉ nghĩ, tại sao cậu ấy còn chưa rời đi.

Nhưng tôi cũng lười mở miệng. Chỉ có thể nhắm mắt lại, tùy ý cậu.

Trước khi ý thức lâm vào trong bóng tối, tôi bỗng nhiên nghĩ, Phó Dư Dã hẳn là tới tìm tôi để ' tính sổ '.

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình tôi. Không biết Phó Dư Dã đã rời đi khi nào. Thời gian còn sớm, tôi đi xuống lầu để ăn bữa sáng.

Ăn đến một nửa, liền có người ngồi xuống ở đối diện.

Chỉ thấy trợ lý Ngu đang cầm đĩa, thấp thỏm mà nhìn tôi.

Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã chủ động xin lỗi.

"Giám đốc Phó không thấy anh ở tiệc tối, sợ anh xảy ra chuyện gì, cho nên mới đi về để kiếm anh......"


Cô ấy nói như vậy, để thể hiện sự quan tâm của cấp trên dành cho cấp dưới.

Tôi nhìn khuôn mặt không son phấn của cô ấy trong ánh ban mai.

Cô ấy bị tôi nhìn đến có chút không được tự nhiên. Hỏi tôi có giận hay không? Thực ra, tôi rất muốn biết cô ấy nghĩ về tôi như thế nào, cô ấy có lấy tôi làm bàn đạp để lấy lòng sếp không?

Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng không chủ động nói chuyện khó dễ gì cho người khác.

Vì thế tôi hỏi: "Khiêu vũ tối hôm qua, là do em cố ý nhỉ."

Khuôn mặt của cô ấy bỗng lập tức xấu hổ.

"Đặng Lăng, em..."

Tôi nuốt nước bọt, vẻ mặt bình tĩnh.

"Em ở bên cạnh Phó Dư Dã mấy năm rồi?"

Cô ấy không nghĩ tôi sẽ hỏi câu này. Do dự một chút, vẫn là nói cho tôi.

"Hai năm."

"Vậy em có hiểu Phó Dư Dã không?"

Cô ấy chần chờ mà nhìn tôi.

"Nếu em còn muốn tiếp tục đi theo cậu ấy, thì không làm thêm mấy chuyện dư thừa thế này đâu."


Tay cầm nĩa của trợ lý Ngu vừa buông lỏng thì lại siết chặt.

Tôi không muốn cãi nhau với cô ấy, cũng không muốn đi so đo với cô. Dù sao cũng là tự tôi ngốc nghếch, để cho người ta tuỳ ý.

Tôi đứng dậy dọn đĩa, vừa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Trợ lý Ngu kéo tôi ra phía sau khu vườn ngoài trời ở tầng một.

Đôi mắt cô đỏ hoe, không bình tĩnh mà nhìn tôi nói: "Anh thật sự không hiểu sao?"

Cô ấy thực giống một nữ hiệp đang bênh vực kẻ yếu trong phim.

Lại thêm một người nói như thế với tôi.

Tôi thật không hiểu được bọn họ vì sao còn tức giận khó chịu hơn cả người trong cuộc. Nếu tôi thật sự bỏ lỡ điều gì, vậy thì nói cho tôi đi, nói cho rõ ràng với tôi đi chứ, tôi cũng chẳng phải thần tiên, làm sao biết hết mọi chuyện được.

Cô ấy càng tức giận, tôi lại càng bình tĩnh.
"Anh có thể thể hiện lòng tốt của mình với bất kỳ ai xung quanh, vậy tại sao anh không thể đối xử với anh ấy tốt một chút chứ? Phải, ngày hôm qua em cố ý khiêu vũ với anh, bởi vì em thấy Boss ở trên lầu, chính anh cũng thấy rồi mà, không phải sao? Vậy mà anh thấy anh ấy xong vẫn nhảy một điệu với em, chẳng lẽ anh chẳng nghĩ cái gì sao?"

Tôi nói: "Tôi chỉ là không muốn làm em khó xử."

Cô ấy nghe xong, ánh mắt hiện lên một tia bi ai.

"Anh nhìn xem, anh có thể suy nghĩ cho mọi người, lại không thể vì anh ấy mà lui một bước."

Em bảo tôi lui một bước, nhưng tôi có thể lui đi đâu?

Tôi đã hỏi cậu ấy một lần, chính cậu ấy không muốn nói, chẳng lẽ còn muốn tôi làm bộ như chẳng có chuyện gì từng xảy ra mà vui vẻ với cậu ấy sao?

Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng đến thế.
Tôi luôn đối xử hoà nhã với người khác, chẳng muốn cãi nhau với họ, bởi vì lời đã nói ra, tựa như đóng đinh vào hàng rào, nhổ ra rồi thì dấu vết vẫn còn đó. Nhưng nếu người khác đã đóng một đinh cho tôi trước, tôi cũng chẳng dễ dàng mà bỏ qua. Vì thế tôi hỏi:

"Phó Dư Dã cho em cái gì, khiến em bảo vệ cậu ấy như vậy?"

Lời nói của tôi lại một lần nữa kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ cô ấy, cô hít vào một hơi, như là muốn bình tĩnh lại.

"Hai năm trước em vừa tới công ty, đi theo bên canh anh ấy làm việc, khi đó em mới vừa tốt nghiệp, rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế vẫn chưa hiểu, lần đầu tiên đi xã giao, đối phương cứ rót rượu cho em, là Boss chắn thay em."

Nụ cười của trợ lý Ngu mang theo chút lạnh nhạt nhìn tôi.

"Trên đường trở về, em rất lo lắng, sợ Boss đuổi việc em, nhưng Boss vẫn đưa em về đến nhà, sau đó nói với em, nếu như mấy chuyện cơ bản thế này mà em cũng làm không xong, sau này không cần ở cạnh anh ấy nữa."
"Về sau em học uống rượu, chắn rượu, chu toàn. Anh ấy thật sự rất lạnh lùng, cường đại, em kính nể sự cường đại ấy, vẫn luôn muốn chính mình cũng trở thành một người như vậy, mãi đến khi Boss uống say gọi điện thoại cho anh, em mới phát hiện hoá ra anh ấy không phải toàn năng như những gì em đã nghĩ, anh ấy cao cao tại thượng, thậm chí có chút đáng thương."

"Cuộc sống của anh ấy luôn đơn điệu nhạt nhẽo, tràn ngập âm mưu tính kế. Lịch trình hằng ngày của em với anh ấy em cũng cảm thấy mẹ nó đây không phải là lịch trình của một người bình thường. Anh biết gia thế của anh ấy cũng không tệ, rõ ràng có thể ăn nhậu chơi bời như bao cậu ấm cô chiêu khác, nhưng anh ấy lại cố tình chọn một con đường nhìn khó khăn nhất, anh biết vì sao không."

"Bởi vì thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có lựa chọn."
Khuôn mặt tôi bình tĩnh, thâm tâm lại không yên mà dao động.

"Đặng Lăng, đạo lý này ngay cả em cũng hiểu, tại sao anh lại không hiểu chứ?"

Chiêu đầu tiên của cô ấy là lớn tiếng doạ người, sau đó lại lấy lý động tình, kỹ năng đàm phán này, thiếu chút nữa tôi đã bị cô ấy nắm thóp.

Chỉ có thể nói người ở cạnh Phó Dư Dã đều không đơn giản, may mắn là tôi đã trải qua đủ nhiều rồi.

Cậu ấy đáng thương, vậy còn tôi thì sao?

Lúc cậu ấy hối hận muốn quay lại, có nhiều người đến đây nói thay cậu, kể ra cậu có bao nhiêu đau khổ, vậy còn tôi thì sao?

Ai sẽ thông cảm cho những khổ đau của tôi? Chuyện tình cảm không phải như mua vé xe, không thể chờ khi đủ tiền rồi lại mua vé bổ xung thêm người, khoảng cách năm tháng cũng chẳng thể quay lại.

Thế giới này cũng không phải truyện cổ tích, công chúa có thể luôn chờ đợi kỵ sĩ trở nên mạnh mẽ rồi trở lại cứu cô, trong ngày tháng chờ đợi đó, công chúa sẽ già đi, trái tim rồi cũng dần héo mòn.
Đạo lý đó tôi đều hiểu, nhưng, chẳng lẽ kẻ thấp hèn thì không xứng có được tình yêu sao? Hay là nói, tình yêu cũng chỉ là một thứ không cần thì vứt một bên, lúc cần thì nhặt lại?

Thật sự tôi cũng không muốn nói cho mọi người biết về chuyện giữa tôi và cậu ấy, nhưng người nào người nấy đều tưởng tôi vứt bỏ cậu, nói như thể tôi là một kẻ nhẫn tâm vô lý.

Phó Dư Dã thật sự là một tên khốn.

__

Buổi chiều có một buổi triển lãm của Hạ An.

Tuy rằng buổi sáng có chút không thoải mái, nhưng tác phong chuyên nghiệp vẫn là phải có.

Hạ An rất phối hợp, tiền đề là cô ấy yêu cầu Phó Dư Dã phải tới.

Tuy rằng không biết cô ấy có sở thích kỳ quái gì, lúc phỏng vấn nhất định phải có nhiều người nghe, nhưng trợ lý Ngu vẫn liên cho hệ Phó Dư Dã, chúng ta ở phòng chờ đợi nửa tiếng, Phó Dư Dã cũng tới.
Cậu ấy hỏi tôi buổi triển làm khoảng bao lâu thì kết thúc.

Tôi nói "Nhanh thì trong một giờ."

Có lẽ cách nói của tôi khá lạnh nhạt, thế nên cậu ấy lại nhìn tôi thêm một lần nữa, nói: "Đưa một phần bản thảo cho tôi."

Khi cậu ấy đi ở bên cạnh tôi, đại khái là muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi không cho cậu cơ hội để mở miệng, bước nhanh đi tới phía trước.

Chúng tôi cùng đi đến phòng làm việc.

Hạ An đang chỉ một nhà thiết kế sửa chữa lại bản vẽ, dáng vẻ cô dạy dỗ người khác nhìn rất hung hăng, nhà thiết kế kia bị dọa đến tay lấy bản vẽ cũng phát run.

Trợ lý bên cạnh nhắc nhở cô Phó Dư Dã tới.

Cô ấy dành ra chút thời gian trong trăm công ngàn việc, trên mặt từ mây đen giăng đầy chuyển thành nói cười như hoa.

"Anh đến rồi, lúc trước em cũng gọi cho anh, nếu không phải ở đây có anh, em cũng chẳng thèm tới cái buổi triển lãm chán òm này đâu."
Lời này tuy rằng vô lý, nhưng cô có quyền kiêu căng khi là tư bản.

Mà đại đa số người, thiếu nhất chính là tiền.

Nói về quyền bình đẳng của con người trong triết học, ở thế kỷ 18 có một triết học gia tên Rousseau từng nói: "Người ta sinh ra tự do, nhưng rồi đâu đâu con người cũng sống trong xiềng xích"; "tự do là từ bản chất con người mà có. Luật đầu tiên của tự do là mỗi người phải được chăm lo sự tồn tại của mình... và do đó tự mình làm chủ lấy mình..."

Những lời của ông so với câu "Trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm" (*) của thượng đế cũng chẳng có gì khác.

Đối diện với tử vong, mọi người mới là bình đẳng, đối diện với vũ trụ, thân thể nhỏ bé cũng là bình đẳng, nhưng trong hiện thực rõ ràng này, câu nói đó lại trở thành mờ mịt hư vô nhất.
Có người vừa sinh ra đã có nhan sắc tuyệt trần, thiên phú hơn người, tướng mạo đường đường, có người lại muốn dựa vào nỗ lực một trăm lần cùng mồ hôi hướng về phía trước, lại chỉ vì mới vấp ngã mà buông xuôi.

Thế giới này vốn không công bằng, ai cũng nói Hạ An một mình du học châu Âu năm 14 tuổi, học trường thiết kế tốt nhất nước Anh, thậm chí các nhà thiết kế nhãn hiệu T nổi tiếng còn ca ngợi cô là người truyền cảm hứng. Cô bắt đầu xây dựng thương hiệu của riêng mình và tổ chức các cuộc triển lãm khắp châu Âu, vì vậy cô nhanh chóng trở nên nổi tiếng, trở thành một nhà thiết kế tài năng và trở về Trung Quốc sau khi học xong.

Đừng có ngu ngốc thế.

Nếu cô ấy là một cô gái nghèo, làm sao cô ấy có thể có tiền để đi học một ngôi trường với học phí hàng triệu đô, chưa kể cô ấy có thể dễ dàng đi khắp châu Âu, một triển lãm nhỏ đã mời vài nhà thiết kế chính đến hỗ trợ.
Bạn không thể phủ nhận ước mơ của cô ấy, vì vậy hãy giả vờ đó là một câu chuyện cổ tích đầy cảm hứng.

Phòng chờ sắp đặt.

Tôi đang ngồi ở một bên, Phó Dư Dã đang ngồi ở bên cạnh tôi, nhưng máy ảnh không thể quay cậu ấy.

Hạ An cười với Phó Dư Dã, và sau đó bắt đầu cuộc phỏng vấn.

Nội dung của cuộc phỏng vấn và các clip phỏng vấn được biên tập thành một vlog dài 5 phút. Khán gia hiện nay không chỉ thích mấy buổi phỏng vấn đơn điệu, mà còn thích mấy chuyện hậu kỳ linh tinh.

Tất nhiên, tất cả các nội dung tiêu cực sẽ bị xóa, ví dụ như muốn thể hiện hình ảnh Hạ An nghiêm khắc với nhà thiết kế nhưng lại đầy cổ vũ.

Nhìn nhà thiết kế kia run run nói "Cô ấy rất tốt với chúng tôi, rất kiên nhẫn lại còn rất chuyên nghiệp ... "

Nhìn thật là chân thành.

Chỉ là khi bức ảnh cuối cùng được cho Hạ An xem, Hạ An lại không hài lòng.
"Trần Hâm đâu? Tại sao nhϊếp ảnh gia hàng đầu Hagrid mấy người không đến?"

Nhϊếp ảnh gia đến đây hôm nay giải thích: "Hôm nay Trần Hâm đã bay đến Nhật Bản để chụp ảnh gấu trúc."

"Chụp gấu trúc? Não của Trần Hâm có ..."

Chú thích

(*) Trời đất bất nhân, coi vạn vật là chó rơm: Câu nhắc này có thể đề cập là "bất nhị Pháp môn lĩnh hội yếu chỉ" của Đạo gia. "Bất nhân" ở đây không phải là làm cho giàu bất nhân, mà là "ma mộc bất nhân" (trơ trơ vô cảm). Chó rơm là phong tục mà người xưa sử dụng để thay cho chó sống đem đi tế lễ. Vật thay thế này sau lúc tiêu dùng xong thì tùy ý vứt bỏ, cho nên chó rơm ở trong câu này ẩn ý là không thương tiếc. Ý nghĩa của cả câu là: Trời đất không hành sự theo cảm tình, đối với vạn vật vạn sự đều coi như nhau; Thánh nhân không hành sự theo thiện cảm, đối có bách tính đều coi bình đẳng như nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện