Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, tôi nằm trên giường không dậy nổi, nhưng khi cậu ấy thức dậy, tôi vẫn tỉnh.

Tôi nằm lên gối nằm của cậu ấy, giọng nói có chút khàn khàn hỏi, "Mấy giờ rồi?"

"Dạ 8 giờ."

Cậu ấy nói thời gian cho tôi, rồi nhặt chiếc gối đang nằm dưới sàn lên nói: "Em xin nghỉ phép cho anh, anh ngủ thêm đi."

Mặc dù tôi cũng rất muốn ngủ thêm, nhưng tôi nghĩ mình đã xin nghỉ quá nhiều lần trong hai tháng qua.

Tôi lắc đầu nói: "Anh ngủ thêm mười phút nữa thôi."

Cậu ấy hôn lên mí mắt tôi, thì thầm: "Lát nữa em sẽ gọi anh dậy."

Tôi gật đầu, yên tâm ngủ thiếp đi.

Khi tôi thức dậy, tôi cảm thấy mình đã đánh một giấc rất đã.

Trong lòng tôi chợt thấy bất an...

Tôi vội vàng lấy chiếc điện thoại di động ở đầu giường, nhìn thấy thời gian đã là 11 giờ 30, còn có hai tin nhắn trên WeChat của tổng biên tập.

—— Đặng Lăng, phiền em giải thích một chút.

—— Tại sao người đến xin nghỉ phép cho em lại là giám đốc Phó? Ah......

Phó Dư Dã!

Buổi chiều tôi không muốn đi làm nữa!

Sau rất nhiều lần đấu tranh tâm lý và tự động viên mình, tôi vẫn đứng dậy, thay quần áo rửa mặt thì nghe thấy tiếng ai đó bấm chuông cửa.

Vừa đi ra mở cửa thì thấy một người hầu nhà họ Phó mang đến hai hộp đồ ăn, nói: "Chào buổi trưa cậu Đặng, đây là bữa trưa ạ."

Tôi hơi bất ngờ, không cần nghĩ cũng biết là ai ra lệnh, chỉ có thể nhận lấy nói: "Cảm ơn, làm phiền cô phải qua đây rồi."

Người hầu vội nói: "Dạ không phiền, thiếu gia đã chi trả cả rồi. Cậu Đặng cứ từ từ ăn, hôm sau tôi sẽ đến lấy hộp sau."

Nói xong, cô rời đi.

Tôi bưng hộp thức ăn vào nhà, mở ra xem, quả nhiên là thức ăn do đầu bếp nhà họ Phó làm.

Bất ngờ, cậu ấy gọi cho tôi: "Anh dậy chưa?"

Tôi vừa nghe xong liền tức giận nói: "Sao không gọi anh dậy, em hứa là sau mười phút sẽ gọi anh dậy mà!"

Cậu ấy dường như đang có tâm trạng tốt, nói, "Em gọi rồi, mà anh ngủ sâu quá."

Anh tin em mới lạ ấy...

Vào cuối cuộc họp công ty vào buổi chiều, tổng biên tập gọi tôi lại, muốn hỏi ý kiến của tôi về việc điều chỉnh lại bố cục của tạp chí số này, sau khi bàn bạc xong, chị ấy liếc nhìn tôi, tôi có dự cảm không lành.

Quả nhiên, chị nói: "Em đang chột dạ nha, Đặng Lăng."

"Chị làm trong nghề này chưa gì là chưa nhìn thấy, em cũng đừng giấu chị, chị chỉ muốn hỏi em, em thật sự định ở trong mối quan hệ đầy rủi ro này sao?"

Tổng biên tập thực sự quan tâm đ ến tôi, nhưng chị ấy không biết gì về chuyện giữa tôi và Phó Dư Dã, vì vậy chị ấy sẽ mặc nhiên cho rằng tôi là người phải chịu thiệt.

"Chị Tống, thật ra trước đây em với cậu ấy đã quen nhau."

"Cái gì?" Chị ấy trông có vẻ ngạc nhiên.

Tôi chỉ có thể nói đại khái rồi đưa cho chị ấy xem chiếc nhẫn trên tay.

"Em đã gặp ông nội của cậu ấy hai ngày trước, vì vậy..."

Chị ấy nắm lấy tay tôi, nhìn đi nhìn lại rất lâu.

"Vậy được rồi." Chị ấy vỗ vào vai tôi.

"Sau này em chính là cháu dâu nhà tài phiệt... hahaha." Chị ấy tự nói rồi tự bật cười.

"Cháu dâu gì chứ, chị đừng nói vậy mà!"

Tôi chỉ thấy thật 囧.

"Chị nghe nói Phó Dư Đường là một người rất khắc nghiệt. Hồi còn trẻ khi ra nước ngoài thì làm cho một nữ người Đức chưa kết hôn mà đã có thai, cuối cùng con thì ôm về mà người mẹ thì bỏ trốn. Không ngờ rằng về chuyện này ông ấy lại khoan dung như vậy, không hổ danh là người có thể tạo ra một đế chế kinh doanh... " Chị ấy khen ngợi.

Tôi lắng nghe, may mà chị ấy không biết chi tiết cụ thể.

Vào cuối tháng 4, Phó Dư Đường lại bay ra nước ngoài cùng với các nhân viên điều dưỡng của mình, nhà chính của họ Phó lại bị bỏ trống, tôi và Phó Dư Dã cũng trở về sống trong căn chung cư như "viện dưỡng lão" của tôi.

Trường mẫu giáo của Tiểu Sư sắp tổ chức đại hội thể thao mùa xuân, yêu cầu phụ huynh và các bé đều tham gia, hôm đó tôi phải đi làm nên không thể đến, chỉ có thể nhờ Phó Dư Dã đi cùng con.

Trên WeChat có một nhóm do giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Sư lập ra, kể từ khi đại hội thể thao bắt đầu, thỉnh thoảng cô sẽ gửi ảnh và video ngắn, nhiều phụ huynh cũng chia sẻ nhiều hình ảnh của các bé. Hầu hết những người đi là mẹ, cũng có ông bà. Tôi thấy giáo viên chủ nhiệm của thằng bé đăng một bức ảnh "cặp cha con đẹp trai nhất", trong ảnh là Phó Dư Dã và Tiểu Sư mang áo gia đình màu đỏ, mặc quần legging đứng ở đầu đường đua.

Bộ đồ gia đình kia là tôi mua ở trên mạng với giá 100 tệ, bị cậu ất ghét bỏ thật lâu không chịu mặc, vì trên ngực của bộ đồ gia đình đó có in hình một con gấu hoạt hình rất lớn, dễ thương vô cùng.

Buổi trưa trường mẫu giáo tổ chức thi làm vằn thắn, các bà các mẹ tham gia đương nhiên là làm rất nhanh, còn có các ông bố có tay nghề tốt cũng tham gia, nhưng hai người nhà tôi chắc chắn là không có chút kỹ năng nấu nướng nào, hẳn là bữa trưa sẽ đi ăn ké nhà nào đó. Kết quả là trong video của mấy gia đình khác, tôi thấy đầu bếp của nhà họ Phó đứng giữa các mẹ các bà, cực kỳ có khí chất của một vị bếp trưởng, lưu loát làm vằn thắn, làm bánh bao thuỷ tinh.

...

Thôi được rồi, tôi không cần phải lo lắng nữa.

Tiếc là năm nay tôi không thể tham gia cùng con và Tiểu Dã, không thể đi xem trực tiếp được.

Ngay khi tôi về đến nhà, Tiểu Sư đã chạy đến chỗ tôi với một tấm bằng khen.

"Ba ơi nhìn nè, con có giải."

Tôi thấy trên giấy khen ghi "Hạng I cuộc thi chạy nước rút cho cha mẹ và con cái."

Tôi ngồi xổm xuống, hôn lên mặt thằng bé.

"Giỏi quá đi! Cô giáo của con đã gửi video cho ba xem."

Cầm tờ giấy khen, thằng bé nở một nụ cười bẽn lẽn, rồi nói với tôi: "Chú cũng có đi, chú còn làm bánh bao, sủi cảo, màn thầu nữa."

"Chú" chính là đầu bếp của nhà họ Phó.

Tôi bế thằng bé lên, nhìn thấy phim hoạt hình vẫn đang chiếu trên TV trong phòng khách, hỏi: "Ba Tiểu Dã con đâu?"

Vừa hỏi xong thì thấy Phó Dư Dã đang ngồi trên ban công, notebook đang đặt ở trên bàn, cậu ấy đang chăm chú nhìn gì đó.

Tôi đi tới mở cửa kính, cậu ấy mới nhìn tôi.

Tôi đi qua nhìn những vạch đủ màu trên màn hình, nói: "Hôm nay em bận lắm sao?"

Cậu ấy đóng cuốn sổ lại, nói: "Dạ không có."

Sau đó cậu ấy day day sống mũi nói: "Mấy ngày nữa em phải đến châu Âu công tác, không ấy mấy ngày tới anh đến ở trong nhà chính đi, có người chăm sóc, khi em về rồi mình lại dọn về đây."

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói, "Được thôi."

Cậu ấy cảm thấy rất ngạc nhiên vì tôi đồng ý nhanh như vậy.

Tôi đặt Tiểu Sư xuống, thằng bé chạy vào phòng khách để xem TV.

Tôi đóng cửa ban công lại, ngồi trên chiếc ghế lười nhỏ ngoài ban công, ôm gối vào lòng, thoải mái ngửi mùi tường vi thoang thoảng trong không khí.

"Căn nhà này cũng chuẩn bị cho thuê rồi, mấy ngày nữa anh sẽ thu dọn đồ đạc dọn đến ở nhà chính, anh nghe nói bên đó có một trường mẫu giáo hình như cũng rất tốt..."

Đôi mắt cậu ấy sáng rực lên, lập tức kéo tôi đang ngồi ở trên ghế đến trước mặt cậu ấy.

"Thật sao ạ?"

Tôi bị cậu ấy làm cho giật mình, nhẹ giọng trách cứ: "Em làm sao vậy..."

Cậu ấy mừng rỡ ôm tôi vào lòng, may mà nhà của tôi nằm ở tầng cao, xung quanh bây giờ không có ai nên không bị nhìn thấy. Nếu không, nhìn thấy hai người con trai ôm nhau các ông các bà ở đây có truỵ tim cũng không phải chuyện đùa đâu...

"Lăng Lăng."

Cậu ấy đột nhiên gọi tên tôi. Cái tên này chỉ những người lớn tuổi như mẹ tôi mới gọi thôi, thân mật thế này làm tôi có hơi xấu hổ.

"Sao thế?"

"Về sau em không gọi anh là thầy nữa, được không..."

Tôi cảm thấy tai mình có hơi ngứa, muốn tránh cậu ấy.

"Tuỳ em."

Cậu ấy nhéo mặt tôi, trịnh trọng nhìn tôi, sau đó ngay lúc tôi còn tưởng rằng cậu ấy sẽ hôn tôi thì cửa kính đột nhiên bị kéo ra, Tiểu Sư lớn tiếng nói: "Ba ơi, phim hoạt hình chiếu xong rồi!"

...

Tôi đẩy tay Phó Dư Dã ra, đứng dậy bế Tiểu Sư vào trong để chọn một phim hoạt hình khác.

Tiểu Sư sờ tai của tôi, tò mò hỏi: "Ba ơi, sao tai ba đỏ dạ."

Tôi nghiêng đầu thằng bé sang chỗ khác nói: "Chắc là do nay trời nóng quá, con muốn xem phim hoạt hình gì?"

Phó Dư Dã đương nhiên sẽ không để tôi tự mình tìm công ty chuyển nhà, vì vậy trước khi cậu ấy đi công tác, cậu ấy đã giải quyết chuyện chuyển nhà xong xuôi.

Mỗi lần chuyển nhà là có rất nhiều thứ phải vứt đi, lúc thu dọn đồ đạc tôi chợt nhìn thấy cuốn nhật ký tôi giấu trong tủ quần áo và tấm ảnh siêu âm kẹp ở bên trong. Đây là nhật ký ghi lại quá trình lớn lên của thằng bé trong bụng tôi, từ một hạt đậu nhỏ đến một em bé với tứ chi đầy đủ và khuôn mặt có thể nhìn rõ mắt mũi miệng, cũng là nhật ký ghi lại một Đặng Lăng từ mù mịt không biết làm gì đến kiên định muốn mang thằng bé đến với thế giới này.

Buổi tối trước chuyến công tác, cậu ấy tự mình sắp xếp hành lý, cậu ấy không thích người khác động vào đồ của mình nên không để cho người hầu làm. Sau khi cậu ấy sắp xếp xong, tôi không yên tâm nên lại mở ra kiểm tra một lần nữa, vật dụng hàng ngày, thuốc men, quần áo đều đầy đủ rồi mới đóng lại.

Chuyến bay sẽ khỏi hành lúc bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên hai tiếng rồi bị cậu ấy tắt đi.

Tôi nhớ rõ giờ cậu ấy chuẩn bị thức dậy, mới ba giờ sáng tôi cũng đã tỉnh, nhìn bầu trời đen kịt sau tấm rèm che, tôi bỗng có một cảm giác lưu luyến không thôi.

Tôi liền chui vào lòng cậu ấy, chân cũng quấn quanh cậu ấy, cậu ấy cảm nhận được cử động của tôi, cũng điều chỉnh tư thế với tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Tôi chợp mắt được một lúc thì cảm nhận được cậu ấy sắp rời đi.

Lòng chợt buồn không thôi, không muốn cậu ấy đi nên liền ôm chặt lấy cậu.

Cậu ấy nghĩ tôi đã ngủ rồi, nhưng phát hiện tôi vẫn còn tỉnh mà côm chặt lấy cậu ấy, cậu ấy cũng ngừng động tác gỡ tay tôi ra, thay vào đó nhẹ nhà vỗ về tôi, cố gắng làm cho tôi thư giãn.

Cậu ấy vỗ về một hồi, định rời đi lại phát hiện còn bị tôi ôm, có chút bất đắc dĩ mà bật cười.

"Cưng à." Cậu ấy thì thầm vào tai tôi.

Lông mi tôi run run, vùi đầu vào cổ cậu.

"Em sắp phải đi rồi." Cậu ấy tiếp tục dỗ dành.

"Anh còn ôm em thì em lỡ chuyến bay mất..."

Một câu nói khiến cho tôi chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại, thế là tôi buông tay. Cậu ấy nhân cơ hội đó trùm chăn kín mít cho tôi rồi nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt.

Tôi nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, không biết qua bao lâu, lại nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy Phó Dư Dã đã mặc quần áo chỉn chu đi đến bên tôi, quỳ một chân lên giường, cúi xuống hỏi: "Có muốn ôm em lần nữa không?"

Hành động cưng chiều của cậu ấy khiến hốc mắt tôi nóng lên, tôi cảm thấy mình thật ngang ngược, nhưng vẫn có người dung túng cho sự ngang ngược này của tôi.

Tôi vô thức mím môi, trong mắt cậu ấy thoáng hiện lên ý cười, nhưng ấm áp như những tia nắng sớm

Tôi nghĩ đến tôi sẽ không gặp cậu ấy trong vài ngày, vì vậy lồ ng ngực tôi thắt lại, không đợi cậu ấy cười lên, tôi đã lao vào vòng tay cậu ấy.

Cậu ấy đỡ lấy mông tôi, ôm tôi xoay người ngồi bên cửa sổ, vẫn mặc chiếc áo khoác thường ngày, không sợ nó bị nhăn.

"Em sẽ về nhà sớm."

"Anh không phải con nít." Giọng tôi khàn khàn.

Bàn tay cậu ấy vuốt v e cổ tôi, không nói gì thêm.

Cậu ấy cứ ngồi ở bệ cửa ôm tôi một lúc cho đến khi điện thoại reo lên nhiều lần. Vừa đặt tôi xuống giường, tôi đã túm lấy áo của cậu, đôi mắt đáng thương nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi như bây giờ đến mỉm cười híp mắt, vừa tha thiết vừa cam tâm.

Cậu ấy hôn lên môi tôi hai cái, tôi theo bản năng mà đưa đầu lưỡi, nhưng chỉ li3m nhẹ môi cậu ấy.

Thấy tôi đáng thương, cậu ấy lại hạ thấp người xuống, ngậm lấy môi và lưỡi tôi, nhẹ nhàng li3m láp một hồi, đôi mắt như có ngọn lửa bùng lên.

"Lăng Lăng..."

Cậu ấy khẩn cầu nhìn tôi.

Tôi đã phải buông tay.

Cậu ấy hít sâu một hơi, đắp chăn cho tôi, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Tôi cảm thấy trong lòng mình thật buồn, như có một cơn giông bão kỳ lạ, lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi.

Tôi biết cảm xúc này có gì đó không ổn, nhưng tôi vẫn không thể ngăn những cảm xúc tồi tệ này dâng trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện