Hình ảnh của Tóc Đỏ hiện lên trong tâm trí Carl. Nụ cười của cô. Lọn tóc đỏ cứ rơi lên gò má cô trong bữa ăn trưa. Rồi tâm trí anh lại chuyển sang xác nạn nhân bị tra tấn mà cảnh sát đã khai quật được ở trong rừng.

“Khốn kiếp!” Adrenaline chảy rần rật trong người và anh nhảy bổ tới chỗ hiên nhà. Óc anh tính toán phương án tiếp cận đúng đắn. Anh đưa tay lên gõ cửa. Hình ảnh con dao kề ngang cổ Tóc Đỏ choán lấy anh. Tay anh nắm vào nắm đấm cửa. Cửa không khóa. Một lời mời.

Anh đứng bên hiên nhà trong giây lát, lắng nghe. Nhạc. Nhạc nhà thờ. Nhưng không có tiếng người.

Dùng bàn chân, anh khẽ đẩy cánh cửa. Lắng nghe chăm chú hơn. Chẳng có gì ngoài tiếng nhạc. Anh luồn vào trong nhà. Mắt anh nhìn sang trái rồi sang phải. Phải rồi. Tại sao Tóc Đỏ lại đến đây nhỉ? Cô ấy có thuê tay DJ này đâu.

Lối vào dẫn anh tới một phòng khách. Có tiếng nói hòa vào tiếng nhạc. Anh đi về phía có tiếng nói.

Anh nghe có tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài, gần hơn. Anh trai anh. Súng trong tay, Carl di chuyển về phía sảnh. Một người đàn ông bước ra từ sau một cánh cửa. “Đứng yên!” Carl gầm lên.

Người đàn ông nhảy lùi lại va vào tường. “Cái khỉ gì thế này?”

“Tóc Đỏ?” Carl gọi to.

Một tiếng cọt kẹt, như thể ai đó đứng lên từ một chiếc ghế khô dầu, vẳng ra từ một phòng khác. Katie Ray hiện ra ở cửa, sống sót, lạnh lặn, hoàn hảo. Đôi mắt xanh của cô tròn xoe khi cô nhìn thấy khẩu súng chĩa vào Reed.

“Cảnh sát đây!” có tiếng Ben vang lên. “Bỏ súng xuống!”

“Ở trong này.” Carl thét to.

Ben hiện ra ở chỗ ngoặt, mắt hết nhìn người này lại nhìn người kia. “Chuyện gì thế?”

“Tôi cũng muốn được biết đây.” Reed nói.

Sự chú ý của Carl lại quay về với Tóc Đỏ. “Em có sao không?”

Anh trai anh lên tiếng. “Ông Reed đây có đe dọa gì cô không, cô Ray?”

“Không.” Cô cố gắng lên tiếng.

***

Carl để Ben nói chuyện với Reed, anh ra hiệu cho Tóc Đỏ đi theo mình. Để cô ra khỏi nhà là anh phải hỏi ngay câu hỏi đang cháy bỏng trong anh. “Em làm cái quái quỷ gì ở đây thế hả?”

Cô cứng người “Em... thế anh làm cái gì ở đây nào?”

“Trả lời anh đi.” Anh xoay xoay vai; sự căng thẳng làm cho cơ bắp anh như xoắn lại.

Cô chớp đôi mắt xanh da trời nhìn anh. “Em đến để xem em có thể lấy lại tiền đặt cọc được hay không?”

“Tiền đặt cọc ư? Hồ sơ của Tabitha cho thấy là em thuê môt DJ khác cơ mà.”

“Ban đầu thì không,” Tóc Đỏ nói. “Em đã thuê Will Reed rồi. Tabitha sau đó trở chứng và thay đổi mọi thứ vào phút chót.”

“Mọi thứ ấy à?” Anh lại xoa bóp bả vai bên trái của mình. “Thế em còn thuê những ai nữa nào?” Khi cô không trả lời, anh bắt đầu nhắc từng cái tên. “Jack Edwards ở cửa hàng Bông Hồng Đỏ à?”

Cô gật đầu.

Chết tiệt. “Todd Sweet?”

Cô lại gật.

Chết tiệt gấp đôi. “Nhiếp ảnh Grimes?”

Cô gật nữa. “Tại sao chuyện đó lại quan trọng thế?”

“Mẹ kiếp!”

“Chuyện này có thực sự đáng để văng tục không?” Cô vặc anh.

“Có. Thực sự là có.”

Ben đi tới, sự cau có hằn sâu trên mặt anh như thể là vĩnh viễn. “Anh ta đã đồng ý quên toàn bộ những gì đã xảy ra. Nhưng tốt hơn cả là chú hãy cầu Chúa rằng đây không phải là kẻ chúng ta tìm, bởi vì anh có thể đảm bảo với chú rằng nếu anh ta là kẻ đó, chuyện này sẽ trở lại làm hại chúng ta.”

“Ồ, Chúa ơi!” Tóc Đỏ nói. “Anh nghĩ anh ta là kẻ đã giết Tabitha à?”

Ben nhìn Carl. “Anh tưởng chú bảo rằng cô ấy không thuê người nào trong số mấy cái tên chúng ta nắm được cơ mà?”

“Bà Jones đã thay đổi mọi chuyện, nhưng ban đầu thì cô ấy có thuê tất cả bọn họ.”

“Có chuyện gì vậy?” Tóc Đỏ hỏi dồn.

Ben cau mày và nhìn Tóc Đỏ, rồi lại nhìn Carl. “Tốt hơn là chú nói cho cô ấy nghe đi.”

“Ai nói cho em rõ đi nào.” Tóc Đỏ không thôi.

Carl giơ tay lên. “Đi theo anh đến tiệm cà phê Starbucks ở góc phố, và chúng ta sẽ nói chuyện.”

Trông cô có vẻ không vui vì sự trì hoãn tạm thời, nhưng cuối cùng thì cô cũng đi về phía xe ô tô của mình.

“Cậu làm hỏng cả rồi!” Ben mắng ngay khi Tóc Đỏ vừa đi đủ xa để không nghe thấy.

Đúng. Anh đã làm hỏng cả. Đáng lẽ anh không được hôn cô. Chạm vào cô. Mắt Carl không rời khỏi cái hông đong đưa trong khi Tóc Đỏ đi về phía chiếc xe Honda màu bạc của cô. Ký ức về những ngón tay trượt vào bên trong chiếc quần lót của cô, chạm vào làn da mềm mại nhất mà nhân loại biết đến, làm anh lại cương lên.

“Thôi đừng có nhìn mông cô ấy nữa đi,” Ben mắng. “Anh đang nói với chú đây này. Chú có cần phải xông vào như thể Rambo thế không hả?”

“Em cứ nghĩ anh ta có Tóc Đỏ trong tay, làm gì thì chỉ có Chúa mới biết. Em không...”

“Chú có nhận thức được anh sẽ gặp phải vấn đề gì nếu anh phải bắt anh ta sau này không? Xâm nhập tư gia bất hợp pháp...” Ben nhắc đến tất cả các luật lệ mà anh đã bỏ qua.

“Nếu anh ta là kẻ chúng ta tìm kiếm, chúng ta sẽ tìm được cách vượt qua chuyện đó thôi.”

“Có phải vì thế mà chú rời bỏ ngành không, bởi vì cố gắng luồn lách các luật lệ đã khiến cho chú và những người khác ăn đạn?”

Carl tiến một bước lại gần anh trai hơn. Có thể là Ben nhiều tuổi hơn, nhưng Carl chưa bao giờ lùi bước trước bất cứ trận chiến nào. “Em đã khiến cho anh gặp phải một tình huống rắc rối. Vì thế, em xin lỗi. Nhưng đừng có quăng rác rưởi vào em. Bởi vì em đảm bảo với anh đấy, nếu anh ở vào vị trí của em, anh hẳn cũng sẽ làm như em thôi.”

“Có những luật lệ,” Ben giận dữ. “Luật lệ tồn tại là có lý do nhất định.”

“Vâng, và có bao nhiêu tên tội phạm đang nhởn nhơ ngoài phố bởi vì luật lệ có lợi cho chúng hơn là chúng ta?”

“Dẫu thế thì chúng ta cũng không có quyền...”

“Em không còn là một phần của chúng ta nữa rồi. Em không còn phải đi theo con đường ấy nữa. Và em cũng có nhờ anh trông nom em hôm nay đâu.”

Chiếc xe Honda màu bạc của Tóc Đỏ, lùi ra khỏi lối vào nhà, kết thúc cuộc đối thoại nảy lửa. Carl bỏ đi về phía xe ô tô của mình.

Cô gặp lại anh ở cửa tiệm cà phê Starbucks, và họ cùng đi vào tiệm với nhau. “Tất cả những chuyện này có nghĩa gì?” cô hỏi. Chỉ chút nữa là anh đã đặt tay mình lên chỗ lõm trên lưng cô. Nhưng chạm vào cô có thể là nguy hiểm.

Hương cà phê tràn ngập mũi anh, và anh không bằng lòng vì nó xua đi mùi hương của Tóc Đỏ. Vẫn đang nghĩ cách làm sao nói chuyện này với cô mà không làm cô sợ đến chết giấc, Carl đi về phía quầy hàng.

“Gọi đồ uống đã.” Anh cần cái gì đó để giảm bớt sự bức bối của mình... cả những bức bối thể xác lẫn bức bối với Ben.

Tóc Đỏ đặt tách cà phê của mình xuống, ngồi vào một chiếc ghế, và ngước nhìn anh. “Nào, anh nói đi.”

Điện thoại di động của anh lại reo vang và anh giơ một ngón tay xin cô thêm một phút. “Hades nghe,” anh trả lời, và nhìn xuống cô. Tầm nhìn cho anh thấy khe ngực của cô nhiều hơn. Hơi thở của anh nghẹn lại.

“Là anh đây,” Ben nói. “Anh không có ý khơi lại chuyện cũ.”

“Vâng.” Carl chấp nhận lời xin lỗi của anh trai và cố gắng không nhìn vào khe ngực của Tóc Đỏ. “Em cũng không cố ý gây rắc rối cho anh.”

Ngừng một lát. “Này, anh không nói chuyện này lúc nãy vì nó có vẻ không quan trọng, nhưng giờ thì có đấy.”

“Gì thế?” Ánh mắt anh chuyển từ phần da thịt mềm mại sang lọn tóc rủ trên má Tóc Đỏ. Tay anh ngứa ngáy muốn chạm vào nó. Ồ, quỷ thần, anh cũng muốn được chạm vào hai bầu ngực kia.

“Chú biết là bọn anh cũng thẩm tra Tóc Đỏ.”

“Và?” Carl không sẽ tin rằng Katie có làm chuyện gì tồi tệ. Cô ấy bế ẵm trẻ sơ sinh. Xem phim truyền hình The Brady Bunch và Sex and the City. Mắt anh lại quay về nơi khe ngực.

“Bọn anh phát hiện một sự việc là vào đêm xảy ra vụ bắn giết, có một cuộc gọi 911 từ nhà của cô ấy. Một người bạn của cô ấy đã gọi điện. Sự việc được ghi lại có khả năng là một vụ đột nhập. Anh đã nói chuyện với mấy cảnh sát theo dõi vụ việc đó. Họ đã tìm thấy cửa sổ bị đập vỡ và có lời khai rằng cửa sau bị mở ngỏ. Nhưng có vài cành cây gãy do bão ở bên ngoài cửa sổ và vì thế một câu hỏi đặt ra: nguyên nhân do bão hay là gì khác? “Và anh nghĩ là nguyên nhân gì khác phải không?” Carl nhìn Tóc Đỏ nhấm nháp tách cà phê nhưng vẫn lắng nghe. Cái ý nghĩ kẻ nào đó làm tổn thương cô như đã làm tổn thương những người phụ nữ khác gợi nên mọi bản năng đàn ông mà anh có: anh hùng, lịch lãm, không lịch lãm cho lắm. Bản năng dẫn anh tới một kết luận. Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với cô cả. Ngay khi ấy, bảo vệ cô trở thành ưu tiên hàng đầu của anh.

“Xem ra có vẻ khả nghi lắm.” Ben nói, kéo sự chú ý của Carl trở lại với cuộc gọi. Anh đã cử người đến nói chuyện với tay thợ ảnh. Anh sẽ báo cho chú biết nếu có gì mới.”

“Vâng,” Carl đáp.

“Một chuyện này nữa,” Ben nói thêm. “Bọn anh có trao đổi với gia đình các nạn nhân tìm thấy trong rừng. Cả hai phụ nữ đều bắt đầu nhận được những cuộc gọi mờ ám. Kẻ gọi điện cho họ nghe một điệu nhạc. Hỏi thử Tóc Đỏ về chuyện đó nhé. Nếu cô ấy có nhận được những cuộc gọi như thế, báo ngay lập tức cho anh.”

“Em sẽ làm vậy.” Carl dập máy và nhìn vào mắt cô. Trông cô không vui vẻ gì. Anh biết minhf là một phần của sự không vui ấy. Anh thú nhận là toàn bộ cảnh đã diễn ra ở phòng tranh là quá lố, và có lẽ là anh đã bất chấp một số luật lệ. Nhưng như Ben đã đúng khi nãy trên thảm cỏ nhà Will Reed, Carl luôn chán ghét việc tuân thủ luật lệ.

“Đó là anh Ben gọi điện.”

Cô đặt tách cà phế xuống. “Có chuyện gì vậy?”

Ngồi xuống, anh tựa vai vào ghế của mình, cố gắng tìm một cách gì hay ho để nói ra điều đó, nhưng chẳng có cách nào. “Bọn anh nghĩ rằng kẻ đã giết Tabitha cũng đã giết hai người phụ nữ khác. Cả hai người phụ nữ ấy đều... đã đính hôn.”

Mặt cô trở nên trắng bệch. “Và người tổ chức đám cưới cho họ là...”

“Tabitha, anh e là thế.” Anh bao hai bàn tay quanh tách cà phê.

Một nếp nhăn hiện ra giữa đôi lông mày cô và cô đưa tay lên ngực. “Có phải đó là những người phụ nữ được tìm thấy trong rừng không?”

Anh muốn chạm vào cô, đoan chắc với cô rằng anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với cô, nhưng anh chỉ gật đầu.

“Và anh nghĩ là...” Mặt cô lại nhợt nhạt thêm. “Anh nghĩ là cái kẻ... kẻ sát nhân đó đang theo đuổi em?”

Đó là lúc sự việc trở nên khó lường. “Có khả năng là vậy.”

Đôi mắt xanh của cô nổi bật trên làn da trắng mềm mại. “Và Will Reed? Anh nghĩ rằng anh ta có thể là kẻ đó ư?”

Anh nắm lấy tay cô. “Có thể lắm.”

“Ồ, chết mẹ!” Cô rút tay ra.

Anh cũng đồng tình với cô rằng chuyện này quả thật đáng để văng tục lắm. Anh chờ cho cô nhấp thêm một ngụm cà phê trước khi hỏi. “Em có nhận được những cú điện thoại mờ ám không? Hoăc là có thể em nghe thấy nhạc?”

Vẻ mặt cô cho anh câu trả lời trước khi cô kịp đáp. “Em vừa nhận được thêm một cuộc nữa. Chỉ mới vài phút thôi.”

“Sẽ ổn thôi.” Anh nắm tay cô và lần này giữ lấy nó. Sau cơn sóng cảm xúc ban đầu, chạm vào cô cho cảm giác thật dễ chịu.

Điện thoại di động của Katie đổ chuông. Trước khi anh kịp bảo cô phải làm gì với cú điện thoại, cô đã kịp nghĩ ra phương án thay thế: cô quăng cái túi xách của mình đi.

Carl nhảy dựng lên, túm lấy cái túi xách, lôi điện thoại di động của cô ra, tiến lại phía cô và cho cô xem số điện thoại hiển thị trên màn hình. “Có nhận ra số này không em?”

Cô lắc đầu. Vẻ mặt nhợt nhạt của cô càng thêm trắng bệch. Anh cúi xuống và thì thầm vào tai cô. “Thở đi nào, Tóc Đỏ. Tất cả những gì anh muốn em làm đó là nói a lô. Em hiểu không?”

Cô gật đầu, và anh mở điện thoại, đặt vào cạnh miệng cô.

“A lô,” cô cố nói.

Anh vuốt tay lên má cô và nháy mắt với cô. Đưa cái điện thoại lên tai mình, anh chờ nghe giọng nói. Hoặc tiếng nhạc. “Tôi là Hank Links gọi điện từ khách sạn Pipers,” tiếng nói cất lên. “Tôi không muốn phải gọi điện cho cô như thế này chút nào, nhưng... nhưng tôi e rằng đã có một vụ đột nhập vào phòng của cô ở khách sạn.”

Đột nhập ư? “Xin chào,” Carl nói. “Tôi là một người bạn của cô Ray. Có bắt được ai không?”

“Không. Tôi e là người dọn phòng đã bắt gặp ai đó trong phòng cô. Hắn ta đã đẩy ngã cô ta và bỏ chạy.”

“Cô ta có thể mô tả được kẻ đó không?”

“Tôi không biết nữa.”

“Việc đã xảy ra khi nào?” Nếu sự việc vừa mới xảy ra, có nghĩa thủ phạm không thể là Will Reed.

“Sáng nay. Tôi lấy làm tiếc là đến giờ mới liên hệ với cô Ray.”

Carl nghiến chặt răng. “Thế ông đã gọi cảnh sát chưa?”

“Thế này, chúng tôi không chắc là có mất mát gì không và vì vậy...”

“Và vì vậy ông không muốn sự việc bị lưu lại công khai chứ gì!” Anh biết tỏng các khách sạn làm việc theo kiểu gì. “Người dọn phòng còn ở đó không?”

“Còn.”

“Giữ cô ta ở đó nhé. Chúng tôi sẽ tới ngay.” Anh tắt máy.

Tóc Đỏ ngước lên. “Lại cái gì nữa thế?”

“Có kẻ nào đó đã đột nhập vào phòng của em ở khách sạn.”

Hoảng sợ hiện lên trong mắt cô. “Les không có ở đó đấy chứ?”

“Anh không nghĩ thế.” Anh chuyển điện thoại cho cô. “Em gọi cô ấy để biết chắc đi.”

***

Katie ngồi trong văn phòng của khách sạn, cảm giác bên trong cô đờ đẫn. Les không có ở khách sạn. Và cả người dọn phòng nữa, khi họ tới. Dường như người dọn phòng là một người nhập cư trái phép, và nói chuyện với cảnh sát khiến cô ta lo ngại.

Cuộc điện thoại với Les trên đường đến khách sạn thật ngắn ngủi vì Les đang ở trong phòng khám với bác sĩ và bà ngoại của cô. Khi Katie hỏi xem mọi chuyện có ổn cả không, Les chỉ nói mỗi là cô ấy sẽ gọi lại ngay khi nào có thể.

Katie nhìn Carl căn vặn viên quản lý khách sạn và quyết định rằng tốt hơn hết là làm bạn với Carl chứ không làm kẻ thù của anh. Trước khi mọi chuyện kết thúc, Carl gọi điện cho Ben. Sau khi họ đã xét hỏi tất cả mọi người trong khách sạn, họ đưa cô vào một phòng họp ở phía sau khách sạn, và cứ theo cái lối mà Ben nhìn cô, cô biết là anh ta lại sắp lấy lời khai của cô. Cô cũng chẳng ngại, nhưng cô thực sự chỉ muốn đi đâu đó mà nôn một cái.

Chiếc TV treo trên tường trở nên sống động, và đúng lúc ấy bản tin ngắn hiện ra. Một nữ phóng viên đứng trước một khoảng rừng. “Đã tìm thấy hai xác chết tại đây và theo nguồn tin của chúng tôi, có lẽ chúng ta đang phải đối diện với một kẻ sát nhân hàng loạt. Trong khi cảnh sát chưa khẳng định gì về phát hiện này, chúng tôi đã nói chuyện với Robert Barton, người đã tìm thấy xác các nạn nhân trong khi đi dạo trong rừng. Theo Barton, cả hai nạn nhân đều là nữ giới, và cả hai, theo như chúng tôi được biết đều bị đâm dã man...”

“Khốn kiếp thật!” Ben rủa. “Tôi đã nói với Barton không được nói chuyện với ai.” Anh lôi điện thoại di động ra và bắt đầu bấm số.

Chiếc TV tắt ngấm. Carl cầm chiếc điều khiển từ xa. “Xem cái này chẳng ích gì.” Anh nhìn cô, lo lắng dâng đầy trong mắt.

Cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều về nỗi lo của anh. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV và những lời nói của phóng viên ù lên trong tai cô.

Dã man. Dã man. Katie dựa vào ghế ngồi. Ben đã ngắt điện thoại và cô nhìn chăm chú cả hai người. Hai người đàn ông trông giống như Antonio Banderas thì chẳng tệ chút nào, nhưng cô ước gì ai đó cũng nói như vậy với cái dạ dày của cô.

“Thở đi nào, Tóc Đỏ,” Carl quan sát cô và nói.

Cô hít vào và nhìn quanh để tìm kiếm phòng vệ sinh. Nhìn thấy nó, cô lấy tay che miệng và đi ngay.

“À, cứt thật!” Carl nói sau lưng cô.

Cô vừa kịp đến nơi. Chỉ vài giây sau, khi cô đang dựa lưng vào tường, lôi trong túi xách ra mấy cái khăn giấy, cố gắng tự nhủ mình thôi không khóc thật lâu, thật to, khóc hết ruột hết gan nữa, cô nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh mở. Cô giật nước.

“Tóc Đỏ?”

“Em không sao,” cô nói. “Anh đi ra đi.” Cô nghe có tiếng nước chảy. Cửa buồng toilet của cô mở ra.

“Này.” Đứng bên ngoài, Carl ấn mấy cái khăn giấy thấm nước vào tay cô.

Nhìn anh, cô thấy anh tái xanh. “Anh đi ra đi, không có anh cũng bắt đầu nôn đấy.”

“Em vẫn chưa hết nôn à?” Anh cau mày.

“Em nghĩ là hết rồi.”

“Thế thì anh cũng không sao. Chính tiếng nôn ọe mới làm anh bị ảnh hưởng.”

Cô áp cái khăn giấy lên mặt. Anh ta tiến lại gần hơn và vén lọn tóc trên má cô. Sự đụng chạm giản đơn với anh ta làm cho cảm xúc dâng lên trong ngực cô và những giọt lệ mà cô cứ tự bảo mình phải giữ trào đầy mắt cô. Trước khi cô kịp nhận thức chuyện gì diễn ra, cô đã gối đầu mình lên ngực anh ta và anh ta ôm lấy cô. Cảm nhận, cảm xúc, không giống như những gì cô đã cảm thấy ở phòng tranh. Những cảm xúc này không mang dục tính; chúng khác hoàn toàn.

Mùi hương nồng và sự đụng chạm của anh ta bao phủ lấy cô, và ngay ở đây, trong cái nhà vệ sinh nữ này, anh ta lại làm cô cảm thấy an toàn.

Cô hít một hơi thở sâu và lùi lại. “Chắc là kiếp trước em đã làm gì tệ hại lắm, anh nhỉ?”

“Tại sao em lại nói như thế?” Anh ta lại chạm vào má cô.

“Bởi vì trong vòng một năm rưỡi nay, mọi sự trong vũ trụ này cứ chống lại em.”

“Muốn anh cho vũ trụ một trận không?” Anh mỉm cười.

“Anh nghĩ anh có kham được nó không chứ?” Cô mỉm cười đáp lại.

“Dễ như trở bàn tay.” Anh choàng tay qua vai cô.

Cảm xúc lại dâng đầy trong cô và cô lùi lại. “Cảm ơn anh.” Họ đứng đó nhìn nhau chăm chăm. Cảm giác thật dễ chịu. Cô không thấy cô đơn.

Cuối cùng anh nói. “Anh rất tiếc nhưng, Ben có một vài câu hỏi cho em đấy.”

***

Kẻ sát nhân đi đi lại lại và day day hai thái dương đang mỗi lúc một giật giật mạnh hơn. Hắn đã làm hỏng chuyện rồi sao? Có phải bọn họ cười nhạo hắn vì bọn họ biết là hắn đã làm chuyện đó.

Không hắn đã thực thi mọi chuyện tốt lắm mà. Gần như là tốt. Hắn chỉ căng thẳng có một hai lần mà thôi. Nhưng hắn cảm thấy chắc chắn họ cho là hắn bình thường.

Họ có cho là vậy không nhỉ?

Hắn đi tới cửa sổ và nhìn ra ngoài. Họ có theo dõi hắn không nhỉ? Chờ cho hắn làm hỏng việc? Hắn bắt đầu đung đưa.

Đáng lẽ hắn chẳng nên đến khách sạn. Đó là một sai lầm. Sai lầm có thể khiến họ lần ra hắn. Nhưng hắn cần... cần phải làm cho tiếng cười giảm bớt đi. Hắn cần một cô dâu. Cần nghe cô ta van vỉ, giống như đáng lẽ Maria phải van vỉ hắn tha thứ cho cô ta. Hắn cần làm cho những tiếng cười dừng lại.

Nếu hắn có thể tới thăm mấy cô dâu, hắn là hẳn đã cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng họ đã đưa các cô dâu của hắn đi. Hắn dựa vào tường và bắt đầu chuyển động. Sau. Trước. Sau. Trước.

Đung đưa chẳng hay hớm gì. Lẽ ra hắn phải thôi đung đưa đi thì hơn. Đã bao nhiêu lần mẹ hắn bảo hắn vậy? Đừng có đung đưa. Đừng có đung đưa. Mọi người cười cho đấy. Bà đã đúng. Mọi người sẽ cười. Họ sẽ nhận thấy là hắn chẳng bình thường. Rồi thì mẹ hắn sẽ đưa hắn trở lại bệnh viện. Hắn thôi không đung đưa nữa.

Nhạc. Nhạc có thể hỗ trợ hắn. Hắn chạy vào trong phòng ngủ và nhấn nút máy ghi âm. “Hành khúc hôn lễ” vang trong tai hắn. Hắn lôi cuốn album ảnh ra và ngắm nhìn các cô dâu. Rồi hắn lật trang và nhìn chằm chằm vào bản thông báo về hôn lễ của Katie Ray. Hắn không thể để cô kết hôn với một người đàn ông khác được. Cô là của hắn.

***

Một giấc ngủ trưa. Katie thèm một giấc ngủ trưa. Sau khi nói đi nói lại mãi về những cuộc điện thoại, sau khi đã kể cho cả Ben và Carl về mọi liên hệ của cô với bất kỳ ai có liên quan đến đám cưới, và sau khi đã nhắc lại thêm một lần nữa tên của tất cả những người biết rằng cô đã nghỉ tại khách sạn, Katie gục đầu lên cánh tay và lắng nghe âm thanh bừng bừng của mạch máu trong tai.

“Em có sao không hả Tóc Đỏ?” Carl hỏi. Cô ngẩng đầu lên.

“Cô có chắc là không còn gì nữa không?” Ben hỏi cô. “Không có liên hệ gì với những người liên quan đến đám cưới?”

“Em đã kể mọi điều với các anh rồi,” cô nói, nhưng... “Đợi đã. Những bông hoa.”

“Hoa gì hả?” Ben và Carl cùng đồng thanh.

Katie nói với họ về bó hoa mà người làm hoa đã gửi tới, và họ lại bắt cô nhắc đi, rồi nhắc lại.

Cuối cùng, Carl ngắt lời. “Anh nghĩ bọn anh xong rồi đấy.”

Họ cùng đứng lên, và Ben gật đầu với cô. “Cô hẳn nhận thấy rằng cô chẳng thể nào ở lại khách sạn được nữa, phải không?”

Katie cầm lấy túi xách. “Tôi sẽ tìm một chỗ khác.”

Cô để ý thấy cái nhìn Ben gửi cho Carl. Cô không hiểu nó có ý nghĩa gì, nhưng cô có thể đảm bảo là họ có trao đổi ý tưởng không lời với nhau.

Carl hộ tống cô ra ngoài. Anh chạm vào eo cô khi họ đi. Nhận thức thể xác do sự đụng chạm lóe lên trong tâm thức cô, nhưng Katie không làm to chuyện; cô quá bận tâm với một thực tế là một kẻ giết người hàng loạt đang nhắm vào cô. Nỗi hoảng sợ ong ong trong đầu cô. Chưa đến mức như những gì cô đã cảm thấy khi chứng kiến Tabitha bị trúng đạn, nhưng cũng sắp rồi.

Cô chuồi vào trong xe của anh. Anh đã ngồi gọn gàng trong ghế lái và nhìn cô. “Em sẽ ở chỗ anh tạm một thời gian.”

Nào, tiếng ong ong trong đầu cô giảm bớt. Trong khi cô cố gắng nhớ lại cảm giác an toàn mà anh mang tới cho cô, ký ức về cảnh đã diễn ra ở phòng tranh xua đuổi cảm giác an toàn đi ngay.

Cô lắc đầu. “Em không nghĩ đó là một ý kiến hay.”

Anh vuốt vuốt tay trên vô lăng. “Vì sao vậy?”

Chẳng lẽ anh đã quên là tý nữa thì họ đã làm tình với nhau ở phòng tranh rồi ư? Nào, cũng có thể là anh không coi đó là một chuyện tồi tệ. “Em sẽ tìm chỗ ở tạm.”

“Có phải là vì nụ hôn ấy không?” anh hỏi.

“Ồ, không, không phải vì nụ hôn đâu,” cô đáp trả. “Mà là vì mấy cái ngón tay của anh luồn vào trong quần lót của em. Giữa chốn công cộng. Ở chỗ làm của em. Trong khi sếp của em đang nhìn. Đó mới là vấn đề.” Cô khoanh tay trước ngực.

“Xem này, anh sẽ thú thực là anh có thể đã sai khi vén váy của em lên như thế.”

“Có thể ấy à?” Cô nheo mắt nhìn anh.

Anh nắm chặt lấy vô lăng. “Tại làm sao mà phụ nữ cứ tập trung vào ngôn từ thế nhỉ? Anh đã nói là anh xin lỗi mà.”

“Jeez, em chẳng nghe thấy thế gì cả.”

“Thôi được. Anh đã nói là anh sai. Thì cũng thế còn gì?”

“Anh nói là anh có thể đã sai,” cô sửa.

Anh nhìn lên trên xe như thể khó chịu. “Em có chỗ nào khác để đi không?”

“Có.” Cô nói dỗi và bắt đầu nghĩ nát óc, bởi vì...

“Ở đâu nào?”

Bởi vì cô biết anh sẽ hỏi cô như thế. Cô thầm nghĩ trong đầu các giải pháp. Nhà bố mẹ Les ư? Không được, đã có bà ngoại Mimi sống ở đó, chính vì thế mà Les đã định ở lại chỗ cô. Lola ư? Lola sống ngay ở phía trên phòng tranh trong một căn hộ nhỏ và có Allen, hay thỉnh thoảng là Marco, ghé vào để quan hệ qua đường. Một khách sạn khác ư? Xét rằng kẻ sát nhân đã tìm ra cô trong một khách sạn, cái ý tưởng...

“Chúng ta là người lớn rồi mà, Tóc Đỏ.” Rõ ràng là cô hết thời gian để nghĩ rồi.

“Thật ư? Chúng ta đã chẳng cư xử như thế lúc ở phòng tranh đâu.”

Cả hai lông mày của anh uốn cao lên phía trên đôi mắt màu nâu dịu dàng. “Chúng ta? Có thực là em cũng nhận một phần trách nhiệm đấy không?”

“Em không bao giờ nói là em không chịu một phần trách nhiệm. Nhưng em cũng không thọc tay vào quần lót của anh đâu.”

“Có lẽ như thế lại hay.” Anh lẩm bẩm.

“Đúng rồi. Có lẽ thế.” Sự im lặng bao trùm lên chiếc xe đang đậu.

“Này nhé,” anh nói. “Anh có một phòng ngủ bỏ không và...”

“Anh có thể chân thành nói với em là anh sẽ không... là chúng ta sẽ không làm gì hết.”

“Anh có thể chân thành nói với em là nếu em nói không, anh sẽ chấp nhận như thế.”

“Nhưng anh sẽ không cố chứ?”

“Có lẽ là không.” Anh nhoẻn cười với cô. “Nhưng này, chúng ta đã ở bên nhau hai giờ đồng hồ kể từ lúc ở phòng tranh và chúng ta vẫn còn mặc nguyên quần áo mà.”

Nhưng cô đã nghĩ tới chuyện khỏa thân với anh. Cả trước và sau khi cô biết được là kẻ giết người hàng loại đang đeo đuổi cô. Còn có thể tệ hơn được nữa không? Nếu như việc biết rằng mình sắp sửa bị sát hại dã man cũng chẳng đủ để khiến cô dập tắt lửa ngọn lửa khát khao, thì còn việc gì có thể nữa nào?

Nôn.

Không có chuyện thể xác trong phòng vệ sinh. Lúc đó thật dịu dàng, quan tâm... và một mặt nào đó, những cảm giác ấy lại còn làm cô lo hơn.

“Hãy lô gíc một chút nhé,” anh nói.

Nào, cô sẽ thử lô gíc một cái xem. Và nói một cách lô gíc, nếu cô đồng ý ở chỗ của anh, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô sẽ gia nhập Bảng chiến tích của Carl Hades.

Ồ, và anh ta đã nói một cách lô gíc như thế nào lúc còn ở phòng tranh nhỉ? Anh không có ý định xem phim truyền hình The Brady Bunch? Dĩ nhiên, cô phải cho điểm anh vì sự trung thực. Nhưng trung thực cũng chẳng tạo ra sự khác biệt đáng kể nào trong bức tranh toàn cảnh. Bởi vì tất cả những gì quý giá với cô: một gia đình, một mái ấm, chẳng có ý nghĩa cóc khô gì trong thế giới của Carl Hades.

“Nào, Tóc Đỏ. Sẽ chẳng xảy ra chuyện gì nếu chúng ta không để cho nó xảy ra.” Mọi sự trêu chọc đã biến khỏi đôi mắt anh. “Kẻ đó không đùa đâu. Hắn ta làm nghiêm chỉnh đấy.” Ngừng. “Chỉ vài hôm thôi.”

Cô nắm chặt hai tay vào nhau. “Em phải nghĩ thêm về chuyện này.”

Anh thở hắt ra. “Ý em là em thà bị giết còn hơn là làm tình với anh à?”

“Đó là điều em đang cố luận ra đây.”

Nhăn nhó, anh nổ máy xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện