Sẵn sàng chiến đấu! Đã xác định có một cuộc chiến lớn với ma nữ, còn gì để ngần ngại nữa.

Hơn nữa tôi vẫn đang mặc chiếc áo giáp dày. Mặc dù có hơi nặng, có thể sẽ cản trở sự linh hoạt nhưng nó có thể cứu mạng tôi vào thời điểm quan trọng nhất.

Sau đó, tôi buộc một sợi dây dày quanh eo và đưa Vũ Bân giữ đầu dây bên kia.

Một miếng vải đỏ được buộc ở giữa sợi dây, đợi lúc tôi dẫn hồn ma nữ ra ngoài. Nếu không đủ khả năng ứng phó, tôi sẽ kéo sợi dây báo hiệu bằng tấm vải đỏ. Như vậy khi Vũ Bân thấy tấm vải đỏ chuyển động dữ dội thì sẽ ngay lập tức kéo tôi ra ngoài.

Hừm, mọi thứ đã được sắp xếp hợp lý. Tôi chỉnh lại bộ đồ của mình, phủi giày và bước vào con hẻm.

Thật kỳ lạ khi đêm nay mặt trăng vô thức bị bao phủ bởi một đám mây lớn. Mặc dù những câu thơ về mây che trăng thường rất đẹp và nghệ thuật, nhưng đối với tôi bây giờ, nó đang là phiền toái khá lớn.

“Chẳng nhẽ ông trời cũng không muốn ta thuận lợi a?” Haizzz, tôi bất lực lắc đầu, bật đèn pin và bước vào trong.

Dần dần một lớp sương mù xuất hiện bên trong con hẻm. Thật lạ. Bình thường, vào ban đêm, lại còn trong hẻm, sao có thể có sương mù? Tôi nhìn xuống viên ngọc ở thắt lưng, bây giờ nó đã chuyển sang màu đỏ như máu, có nghĩa là ma nữ đang ở gần đây.

Có lẽ lớp sương mù này được tạo ra bởi ma nữ.

Tôi cầm hoa bằng một tay và tay còn lại cầm đèn pin. Tôi bước chầm chậm về phía trước. Thật thận trọng trong từng bước chân. Bất kỳ lúc nào hay chỗ nào, ma nữ có thể sẽ xuất hiện và tóm lấy tôi.

Tích tắc… Tích tắc… Vào lúc này, tôi nghe thấy tiếng điện thoại di động trong hẻm.

Muộn như thế rồi, ngoài chúng tôi ra, còn người nào mà táo bạo ở trong con hẻm ma ám này? Tôi bước về phía trước. Đó không phải là một người, mà là một nhóm người!

Lúc này trong hẻm nhỏ, chật kín người.

Và họ đều là những chàng trai còn khá trẻ. Ước chừng khoảng độ tuổi từ 20 đến 40. Mọi người đều bơ phờ và buồn ngủ. Nhưng họ không ngủ mà chỉ đi loanh quanh trong con hẻm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi đi đến trước một cậu bé, kéo lại. Cậu ta quay đầu nhìn tôi, cả mặt đều nổi mụn nhỏ, thật là xấu xí. Đây không phải là vấn đề, mấu chốt là trán của cậu ta có âm khí, một luồng tà khí chạy khắp cơ thể, trông không giống con người, mà là ma.

Tôi bí mật cầm giơ gương Bát Quái lên và soi, không có ma, thực sự đó là con người.

Có thể, cậu ta đã tiếp xúc với quá nhiều ma, và khi ở trong con hẻm nặng âm khí trong một thời gian dài sẽ dẫn đến việc âm khí bị vượt quá và hút đi dương khí của cậu ta.

Cứ như vậy, sớm hay muộn, cậu ta sẽ chết vì không thể kháng cự lại cực hàn.

Với sự tò mò, tôi hỏi: “Này, anh bạn, cậu với những người này đang làm gì ở đây thế?”

Hỏi một câu, không cần người kia trả lời, tôi đã biết đáp án. Bởi vì cậu ấy vốn cũng phớt lờ tôi, giống như tôi không tồn tại.

Tôi đã gặp tình huống như thế trước đây.

Trước khi tôi nhìn thấy ma nữ ăn da người, chẳng phải người đàn ông đó mặc áo choàng cũng như này sao? Điều này cho thấy người đàn ông trước mặt tôi đã bị ma dẫn.

Nhìn về phía trước, thật hay, tôi áng chừng có khoảng 50 người trong con hẻm. Mỗi người đều bơ phờ, quầng mắt thâm đen lại.

Ha ha, thật kỳ lạ, có phải tất cả bọn họ đều bị ma dẫn? Nếu đúng là thế thì con số này quá lớn rồi. Thật rõ ràng, khi 50 con chó đực tụ tập lại cũng đã sinh ra rất nhiều dương khí rồi, huống hồ đây còn là 50 người đàn ông đang ở độ tuổi trẻ, dương khí tràn trề?

Và ma nữ có thể đồng thời mê hoặc hơn 50 người đàn ông cùng lúc và đưa họ vào con hẻm này. Chứng tỏ tu vi của con ma nữ này rất mạnh.

“Không xong, tối nay có lẽ hành động là một sai lầm rồi.” Nội tâm tôi lo lắng như cá nằm trên thớt.

Chết tiệt, nếu có quá nhiều người, tâm tư của ma nữ có thể sẽ không đặt vào tôi. Làm sao mà có thể dẫn nó ra ngoài được?

Khi tôi đang cố tìm cách thì đột nhiên sương mù dày lên.

Chợt nhớ đến một câu: Sự tình dị thường tất có yêu ma quỷ quái.

Sương mù dày lên, tầm nhìn sẽ bị hạn chế rất nhiều và nguy hiểm tiềm tang hơn. Đây không phải là điềm tốt.

Tôi vứt những bông hoa và kéo sợi dây quanh eo. Một khi có điều gì đó bất thường xảy ra, tôi đã sẵn sàng lắc tấm vải đỏ. Trong mọi trường hợp, tiết kiệm cuộc sống là quan trọng nhất.

Đột nhiên, tiếng cười của một người phụ nữ vang lên khắp con hẻm.

Tiếng cười rất đột ngột, không thể giải thích được cũng không ai biết phát ra từ đâu.

Tiếng cười làm tôi rùng mình. Đột nhiên, tôi thấy một số dịch chuyển kỳ quái ở bức tường hai bên hẻm. Lồi ra thụt vào từng mảng lớn.

Ngay khi tôi vừa cẩn thận xem xét những mảng tường nhô lên thì có rất nhiều những cánh tay mọc ra, xuất hiện từ trong bức tường.

Những bàn tay đỏ hồng với móng vuốt sắc nhọn có màu như nhuốm máu túm lấy những người đàn ông ở trong hẻm.

Có nhiều tay, thăm dò khắp nơi, chạm vào thứ gì là tóm chặt lấy thứ đó.

Hơn 50 người đàn ông đã trải qua mê hồn phép, không biết nên chống cự hay chạy trốn. Tất cả đều không nhúc nhích, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Cuối cùng đều bị tóm bởi bàn tay ma.

Tay ma siết chặt cơ thể từng người, những vệt đen xuất hiện ở nơi mà bàn tay chạm vào và bắt đầu nhăn lại.

Đã hút đi dương khí, ngay cả tinh khí cũng lấy đi. Con ma nữ này đúng là loại ăn thịt người, không nhả xương.

Một người không chịu được liền gào khóc trong đau đớn. Mặc dù mất đi ý thức nhưng như bản năng của con người, anh ta vẫn sẽ khóc khi đau.

Anh ta hét to, lưỡi thè ra.

Có lẽ chính tiếng kêu này đã khiến ma nữ tức giận. Tôi thấy một bàn tay vươn ra túm lấy lưỡi của hắn ngay lập tức, sau đó toàn bộ lưỡi bị kéo ra. Máu phun ra từ mồm của người đàn ông đó không ngừng, ướt đẫm. Cơ thể anh ra đổ rạp xuống, giật giật vài phát rồi bất động.

Ngay cả bữa ăn đêm qua, tôi cũng muốn nôn ra ngoài. Cách giết người này không chỉ tàn nhẫn mà còn nhanh chóng. Có thể thấy rằng những thao tác của ma nữ khi giết người tuyệt đối là hạng nhất.

Chẳng mấy chốc, cả con hẻm trở thành một lò mổ, và tất cả những bàn tay đang lột da mọi người.

Một mảnh, hai mảnh, rồi ba mảnh, từng mảnh da thật dễ dàng bị lột bỏ.

Tất cả những tấm da rách đều được ném vào một cái miệng lớn ở phía trước.

Cái miệng đó đủ lớn để ăn cả một con bò, và cái miệng gắn chặt trên bức tường của con hẻm. Ngoài nó ra, không còn cơ quan nào khác.

Ôi trời ạ, tôi đang rất hối hận khi bước vào con hẻm này. Con ma tôi gặp lần này mạnh đến mức tôi không thể làm gì được! Tôi thực sự còn ngây ngốc trước kế hoạch “hoàn mỹ” của mình. Đều tại Vũ Bân chết dẫm, anh ta đã đưa ra cái ý tưởng quái quỷ gì thế này?

Càng ngày càng có nhiều bàn tay ma. Nhiều người đếu bị bắt bởi những bàn tay này, lột da và cho vào cái miệng lớn.

Không, tôi không muốn bị xé nát rồi bị ném vào cái miệng hôi thối kia.

Tôi nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Trong khi tôi đang chạy, đột nhiên, một bàn tay nhô ra khỏi mặt đất, nắm lấy chân của tôi rồi kéo mạnh. Tôi liền ngã gục trên mặt đất.

Kết thúc rồi. Tôi đã bị bắt và sức mạnh của bàn tay đó thật đáng sợ. Đó là chắc chắn rồi, có thể dùng tay lột da người mà lực lại không mạnh sao?

Con mẹ nó chứ, tôi không muốn chết chút nào!

Tôi nhanh chóng nắm lấy sợi dây quanh eo và lắc dữ dội. Bây giờ chỉ có thể hy vọng Vũ Bân thấy sự rung lắc dữ dội của tấm vải đỏ mà kéo tôi về.

Chẳng mấy chốc, tôi cảm thấy sợi dây được kéo căng, và một lực rất lớn đến từ đầu sợi dây.

Tôi vui mừng. Chắc chắn là Vũ Bân đã thấy tín hiệu và biết rằng có điều gì đó không ổn nên đang kéo tôi lại?

Mặc dù đôi chân của tôi vẫn đang bị bàn tay ma giữ, nhưng với sức mạnh của Vũ Bân và Trần Mặc Thu, sẽ vẫn có cách để kéo tôi về.

Tại thời điểm này, ngoài việc tin tưởng hai người họ, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng chẳng mấy chốc, tôi lại tuyệt vọng.

Tôi thấy con ma nữ mặc y phục đỏ với đôi vai trần trắng nõn bỗng xuất hiện không xa, nghiêng đầu và nhìn tôi nở một nụ cười.

Thiên aaaa!!

Ma nữ xuất hiện, và rõ ràng mục tiêu của cô ấy là tôi. Xem ra lần này khó lòng thoát thân rồi!

Con ma thè lưỡi, liếm môi và nước dãi chảy xuống: “Quả là một tiểu tử anh tuấn, ta lâu rồi không được ăn một người đẹp trai như vậy.”

Đẹp trai? Cô ta đang khoa trương quá rồi đấy? Coi như cô đang khen tôi đi.

Không ngờ lần đầu tiên trong đời tôi được khen lại muốn khóc đến vậy. Tôi không muốn đẹp trai nữa. Tôi chỉ muốn con ma nữ nhìn tôi rồi nắm mũi tôi mà nói: “Thối chết đi được.” Sau đó vứt bỏ tôi.

Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, tôi phải xử lý như nào đây.

” Vũ Bân, Trần Mặc Thu, cuộc sống của tôi nằm trong bàn tay của hai người.” Tôi nghĩ bụng, rồi lắc dây dữ dội, hy vọng rằng Vũ Bân ở đầu kia sẽ thấy tấm vải đỏ rung lên và biết vấn đề đang rất nghiêm trọng.

Một sự khinh bỉ xuất hiện ở khóe miệng của ma nữ. Cô ấy từ từ đưa tay lên và một sợi dây bị đứt đang nằm trên tay!

Tôi nhìn xuống, thật kinh khủng, không phải đó là sợi dây buộc quanh eo tôi sao? Nó thực sự đã bị con ma nữ cắt đứt!

Kết thúc rồi, hôm nay cái mạng nhỏ này của tôi bỏ lại nơi này rồi.

Con ma nữ này quá mạnh, dây thừng cũng đã đứt. Vũ Bân và Trần Mặc Thu không biết liệu họ có biết mà đến cứu tôi không. Nhưng nếu họ vào rồi thì sao? Biết rõ, trong con hẻm này, sức mạnh của ma nữ còn mạnh hơn cả Trần Mặc Thu.

Một lần nữa, tôi rơi vào tuyệt vọng.

Đột nhiên, bầu trời nổ vang, khi tôi ngước lên, một thân hình xinh đẹp bất ngờ từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt tôi.

Đó là Trần Mặc Thu!

Trời ạ, cô ấy lại còn có thể sử dụng khinh công? Làm thế nào mà có thể rơi từ trên trời xuống?

Trần Mặc Thu quay lưng lại và nhìn chằm chằm vào con ma nữ. Cô ấy hỏi tôi: “Anh ổn chứ?”

“Tôi không sao.” Tôi trả lời.

Trần Mặc Thu “ừm” một tiếng, sau đó xắn tay áo lên và nói với tôi bằng một giọng không được phép kháng cự: “Anh không được phép nói với ai những gì anh thấy tiếp theo, nếu không tôi sẽ giết anh.”

Lại muốn giết tôi nữa sao? Trong một ngày, tôi hai lần bị người khác muốn giết chết, một là con ma nữ, hai là Trần Mặc Thu.

Tôi hứa hết lần này đến lần khác, tất cả đều cho cô, không vấn đề. Nhưng cô ấy có cách để đối phó với ma nữ sao? Tôi tò mò và nghi ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện