Dư Bân vẻ mặt không hiểu nhìn tôi hỏi: "Tam Hoả, anh làm cái gì thế? Vừa cho Tử Minh ăn đậu phộng, vừa kêu anh ta uống nước, muốn khiến cậu tiêu chảy à?”

Tôi chẳng thèm để ý anh ta, một mình tự đi vào trong bếp, tìm ra một bình nước, dùng kéo cắt phần miệng phía trên cho to một chút, sau đó cầm cái chai đi tới trước bàn.

Tôi đem cái chai giao chỗ Tử Minh, nói: "Tử Minh, có muốn đi tiểu không? Nghe chú nha, tiểu thì tiểu vào trong cái chai này nhé" Tử Mình nhận lấy cái chai, rất nghe lời gật gật đầu, sau đó chạy tới một bên, cởi quần xuống đi tiểu.

Dư Bân càng không hiểu rồi, "Tam Hoả, anh không thể nói ra một tiếng hay sao, cứ lải nhà lải nhải, muốn làm gì đây?"

Đợi Tử Minh tiểu xong, tôi nhận lấy cái chai rồi để trên mặt bàn.

Động tác này trực tiếp khiến cho Dư Bân bị doạ rồi. Anh ta liên tục lùi về sau mấy bước, lấy tay bịt mũi, nói: "Ôi ông nội nhà anh chứ, không nghĩ tới anh còn có sở thích thu thập nước tiểu cơ đấy...? Thế không nói sớm, đúng lúc tôi chỗ này cũng có, muốn hay không cho anh?"

Nói xong Dư Bân tỏ vẻ muốn cởi quần.

Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn anh ta nói: "Được rồi, anh vẫn là cất cái kỹ năng biểu diễn này lại đi, đừng khiến chim nhỏ như côn trùng bị tha mất đó."

"Ôi trời, của anh mới chỉ to như con côn trùng ý, của tôi tuyệt đối phải to như quả chuối luôn. Không tin tôi cởi cho anh xem."

Tôi tranh thủ che mắt: "Em rể nhà anh chứ, buồn nôn quá đi."

"Tôi mà buồn nôn á? Thế anh nghịch nước tiểu thì không buồn nôn chắc"

Trải qua một loạt qua lại, cuối cùng chúng tôi thống nhất chung, tôi đem nước tiểu ra xa một chút, Dư Bân cũng không cởi quần nữa.

Sau đó tôi bắt đầu giải thích với Dư Bân. Tôi cho Tử Minh ăn đậu phộng khô là để cậu bé khát nước uống nước, uống nước sẽ có thể đi tiểu nhiều một chút. Như Tử Minh nước tiểu đồng tử ở cái tuổi này đối với lực sát thương của cương thi vẫn là không nhỏ. Chúng ta có thể chuẩn bị đucợ nhiều thứ một chút thì làm nhiều một chút, cũng chẳng có chỗ nào có hại."

Dư Bân anh ta dùng ánh mắt gian ác nhìn Tử Minh, nói: "Làm sao anh biết đứa nhỏ đó là đồng tử rồi, liền không cho phép người ta truognwr thành “ phá.... đây”

Tôi liền đẩy Dư Bân đi. Cái tên này cả ngày chẳng có gì đứng đắn cả.

Đêm dài đằng đẵng, tôi và Dư Bân thay nhau trực đêm. Tôi trông trước nửa đêm, Dư Bân trông sau nửa đêm,để đề phòng cương thi nửa đêm đến tấn công.

Trước nửa đêm qua đi rồi, việc gì cũng chưa xảy ra. Tôi liền gọi Dư Bân tỉnh, đổi ca với anh ta. Tự mình đi ngủ luôn.

Ngủ say rồi tôi láng máng nghe thấy trong thôn có tiếng chó sủa, không những thế còn kêu rất nhiều. Tôi mở mắt hỏi Dư Bân: "Này tên thầy đồng, ở bên ngoài có phải xảy ra chuyện rồi hay không, làm sao mà chó sủa khiếp như thế?"

Ai biết được là Dư Bân đang nằm bò trên bàn ngủ mất rồi, thật là khiến tôi tức chết mà.

Tôi lay Dư Bân tỉnh, nói: "Nhanh, đem theo pháp khí theo tôi ra ngoài nhìn xem."

Tôi và Dư Bân phân biệt đem theo pháp khi hướng nơi chó sủa mà chạy qua đó, đồng thời tôi cũng không quên cầm theo cái chai nước tiểu kia.

Trên đường Dư Bân đều cách tôi xa xa, gương mặt tỏ vẻ rất ghét bỏ.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới nơi xảy ra chuyện, một con chó vàng đang sủa ở đó không ngừng, trên mặt đất còn có một con gà trông chết.

Tôi bước vào vừa nhìn, cẳng chân còn gà trống còn buộc sợi dây đỏ, có lẽ thôn dân nghe theo ý kiến của tôi dùng để phòng tránh cương thi. Tôi hạ người xuống, phát hiện trên thân gà trống có 2 lỗ răng, máu trên thân đều bị hút khô rồi.

"A" chỗ ngã rẽ không xa truyền tới tiếng gào thét của đàn ông.

Tôi bỏ con gà xuống, cùng Dư Bân nhanh chân chạy tới nơi ngã rẽ. Vừa tới nơi liền nhìn thấy một đạo sĩ một thân đạo bào đang vầm đào mộc kiếm ở chỗ đó nhe nanh múa vuốt lắc lư.

"Là Liêu Hiên Quân"

Mà trước mặt Liêu Hiên Quân lại là Trần Kiện Nghiệp, cũng chính là con cương thi kia.

"Tới giúp đi" Tôi bàn với Dư Bân. Cho dù với Liêu Hiên Quân không quá hoà thuận, nhưng tốt xấu cũng coi như cùng ngành cùng nghề, chưa đến mức ngươi sống ta chết nông nỗi ấy.

Thế nhưng mà Liêu Hiên Quân cũng nhìn thấy chúng tôi, một bên vừa đối phó bới cương thi vừa nói: "Các người hai tên phế vật còn không mau cút đi, khiến lão tử ta đây vướng tay vướng chân."

Người này, khẩu khí cũng không phải dạng lớn bình thường.

Liêu Hiên Quân đem ra móng lừa đen đã chuẩn bị từ sớm nhằm trúng cương thi, cười đùa nói: "Quái vật chết, đến đây...! Ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì được bần đạo sao"

Ai biết cương thi căn bản không hề sợ hãi móng lừa đen, há miệng muốn cắn. Liêu Hiên Quân dưới sự hoảng loạn liền đem một bình máu chó đen tạt lên mặt cương thi.

Cương thi ngửi thấy mùi máu tanh, cuồng tính đại phát, trở lên càng thêm hung ác. Một lúc liền tóm chặt được một cánh tay của Liêu Hiên Quân.

"Không tốt". Tôi không thể chần chừ thêm nữa. Nếu mà Liêu Hiên Quân ở trước mặt tôi bị cương thi cắn chết, trong lòng tôi nhất định sẽ rất tự trách.

Tôi đem những thứ đã chuẩn bị xong ra, một chai nước tiểu đồng tử toàn bộ bị tạt về phía cương thi. Nước tiểu đồng tử vừa tiếp xúc với thân thể cương thi liền phát ra tiếng Tạch tạch tạch, y hệt phảo nhỏ đốt, không ngừng nổ ra.

Cương thi rất đau đớn, vừa dùng lực, vậy mà lại đem một cánh tay của Liêu Hiên Quân kéo đứt xuống.

"A..." Liêu Hiên Quân phát ra tiếng thét giống như tiếng lợn bị chọc tiết vậy. Một người to lớn sống sờ sờ bị lôi mất cánh tay sống. Loại cảm giác đau đớn ấy không phải ai cũng có thể tưởng tượng được.

Tôi vội vàng đem Liêu Hiên Quân lôi về, thừa dịp cương thi bị nước tiểu đồng tử làm cho bị thương trong nháy mắt, Dư Bân đem một tấm bùa giấy dán lên trên đầu cương thi. Nhưng mà không biết có phải là do pháp lực của tôi không đủ hay không,lá bùa cũng không phát ra tác dụng, một chút là bị rơi xuống.

Tôi vừa nhìn thấy liền hiểu ra. Trên mặt cương thi toàn là máu chó đen, vừa nãy Dư Bân quá dùng lực, khiến bùa giấy đều dính máu chó đen rồi.

"Sắc lệnh đại tướng quân tới đây" bảy chữ đều dính lại một thể, thế này lá bùa làm sao có thể phát huy tác dụng đây.

"Dùng ống mực" Tôi hướng về Dư Bân hét lên. Sau đó đem sợi dây nhúng chu sa trong ống mực kéo ra, đem một đầu giao cho Dư Bân.

Dư Bân ngã một cái trượt tới phía sau người cương thi, sau đó đem đầu dây đó vứt lại cho tôi, tôi cầm 2 đầu dây dùng lực kéo căng, dây chu sa liền đem hai chân cương thi quấn chặt.

Chân cương thi vừa chạm vào dây chu sa, liền giống nước sôi nóng một nửa, trực tiếp phát ra khí nóng, cương thi đau đến nỗi bắt đầu gào thét, lăn vật ra đất.

Mà tôi lúc này đã nhanh chóng cầm ra mảnh kẹo cao su ném vào trong miệng nhai.

“ Anh kéo chặt nó, đừng để nó đứng dậy.”

Dư Bân cầm đào mộc kiếm, dùng máu chính mình bôi vào để tăng pháp lực cho đào mộc kiếm, đưa tới lưng của cương thi, một kiếm đâm xuống.

Bởi vì thể xác cương thi khá cứng, thêm nữa vốn là đào mộc kiếm không phải vũ khí sắc bén gì, cho nên một kiếm này chỉ khiến cho cương thi một chút đau đớn, mà không tạo thành vết thương thực lớn nào.

Cương thi đôi tay xòe ra một cái, khiến Dư Bân bị quật xuống mặt đất, sau đó liền bò qua phíaDư Bân.

Dư Bân đem kiếm gỗ đào đâm về phía cương thi, ai ngờ cương thi cắn một nhát vài đào mộc kiếm, sau đó cắn thành hai đoạn. Mà Dư Bân chỉ có trơ mắt nhìn cương thi hướng bản thân nhào tới mà lực bất tòng tâm.

Tôi nhả kẹo cao su vào lòng bàn tay, nhào nặn, rút ra bùa giấy trên người dán lên

Mắt thấy Dư Bân sắp bị tóm lấy, tôi cũng không nghĩ nhiều phi thân ôm chặt cương thi, đem mặt bùa vừa dính kẹo cao su dán lên mặt cương thi.

Kẹo cao su với máu chó đen trộn lẫn với nhau, dính lên trán cương thi, không có phá hỏng lá bùa.

Cương thi bị bùa khống chế chặt, không cựa quậy được.

Tôi nhìn hướng Dư Bân bị doạ cho kinh hồn bất định, hai người nhìn nhau mà cười, hổn hển thoải mái thở ra một hơi dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện