Thẩm Tâm Duy chăm sóc Dương Hi Lạc mấy ngày, lại cùng nói chuyện phiếm với Dương Hi Lạc, mới khiến sức khỏe của Dương Hi Lạc khá hơn, đồng thời tâm tình cũng đỡ hơn, khi Dương Hi Lạc cảm thấy tốt, liền bắt Thẩm Tâm Duy nghe tình tiết trong truyện mới nhất của cô, Thẩm Tâm Duy ngượng ngùng nói mình không có hứng thú, vì vậy đem nó thành bài hát ru con, liền ngủ thiếp đi. Dương Hi Lạc khỏe lên, Thẩm Tâm Duy liền tục tục cuộc sống cô làm tốt, đi dạo phố, và chăm sóc mẹ, thỉnh thoảng cô cũng thấy Nam Ngưng, nhưng bố mẹ của Nam Ngưng rất khách sáo với cô, điều này khiến Thẩm Tâm Duy có phần khó chịu.

Lần này Thẩm Tâm Duy đi tới nhà Nam Ngưng, bố mẹ chị ấy không thế nữa, vì vậy cũng khiến Thẩm Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô lại thay đổi suy nghĩ, có phải Nam Ngưng biết rõ bố mẹ đối với cô có phần kì lạ, mới chọn vào lúc này gọi mình tới đây không. Chị dâu là người rất cẩn thận, cho dù người như vậy thì tỷ lệ vui vẻ thấp hơn nhiều, nhưng có thể khiến những người xung quanh cảm động.

Nam Ngưng rất trầm, nhất là lúc Thẩm Tâm Duy ở cùng với cô, càng nhận thức được điều này.

Thẩm Tâm Duy ngồi, Nam Ngưng rót nước cho cô. Cô nhìn căn phòng này, năm đó nhớ rõ nhất là chị dâu bị bắt cóc, cô ngồi ở chỗ này lo lắng nghĩ cách, đầu óc trống rỗng, đồng thời trong lòng thì thấp thỏm. Hôm nay ngồi ở đây, dường như nó mới xảy ra hôm qua.

Nam Ngưng để cốc nước trước mắt Thẩm Tâm Duy, “Tiểu Duy.”

“Dạ?” Thẩm Tâm Duy chưa chạm vào cốc nước, mà nhìn vào Nam Ngưng, cô cảm thấy hôm nay Nam Ngưng là lạ.

“Tang lễ của anh trai em, em không xuất hiện.”

“Vâng……”

“Em giống như chị cho rằng anh ấy vẫn còn sống?” giọng Nam Ngưng rất nhẹ, ánh mắt nhìn Thẩm Tâm Duy rất thật, Thẩm Tâm Duy không dám nhìn cô, “Tại sao em cũng tin như thế?”

“Em… em tin rằng, anh ấy sẽ không bỏ lại em.”

Nam Ngưng trầm mặc một hồi, tựa hồ đang tự hỏi lời của Thẩm Tâm Duy. Ban đầu bên cảnh sát gọi điện thoại, yêu cầu tới nhận xác, Nam Ngưng không đi, Thẩm Tâm Duy đi, trong quá trình này, có thể xảy ra chuyện gì hay không? “Chị dâu, chị muốn hỏi em về điều này sao?” Thẩm Tâm Duy khó hiểu.

“Không phải, chị cảm giác, hình như anh em luôn ở bên cạnh chị.” Lúc Nam Ngưng nói những lời này rất bình tĩnh, không kích động chút nào, cô yên tĩnh lúc ngồi, cảm giác đó mãnh liệt cực kì, tựa như không phải một mình cô, người kia vẫn cùng với mình, cô nhắm mắt lại, “Tiểu Duy, nói cho chị biết chân tướng vụ việc kia đi.”

Sắc mặt của Thẩm Tâm Duy đột nhiên thay đổi, Nam Ngưng nhìn thấy, “Anh trai em cùng với cô gái kia……”

Cùng lúc đó, Thẩm Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng Nam Ngưng muốn hỏi…. từ lúc cô lựa chọn tin tưởng Giang Thiếu Thành, cô không hỏi về điều đó, càng không chọn nói cho người khác biết, cô sợ mình nhất thời xúc động sẽ ảnh hưởng tới chuyện lớn. Vì vậy cô giả vờ không biết, dù có lẽ, cô bị Giang Thiếu Thành lừa, nhưng vẫn muốn thử một lần.

Nam Ngưng chú ý tới sắc mặt của Thẩm Tâm Duy, hơi hất mày, “Tiểu Duy, em cho rằng chị nói tới chuyện gì?” Cô hỏi Thẩm Tâm Duy “Chân tướng sự kiện kia” thì Thẩm Tâm Duy đổi sắc mặt, nhưng khi cô nói muốn biết chuyện của Thẩm Tâm Duy với cô gái kia thì sắc mặt nhẹ hơn, nhưng cô căn bản không định bỏ qua. Vậy chỉ có thể chứng minh chuyện Thẩm Tâm Duy biết còn nặng nề hơn, Nam Ngưng không muốn hỏi nhiều, cô có niềm tin với Thẩm Tâm Duy, vì vậy không truy hỏi ngọn nguồn.

“Không có, em không ngờ đột nhiên chị hỏi em cái này.” Thẩm Tâm Duy ngượng ngùng cười, “Thật ra em không biết chuyện đấy lắm, anh ấy không muốn em đụng vào…..”

“Hả?”

Ánh mắt của Nam Ngưng khiến Thẩm Tâm Duy cảm thấy mình giấu diếm như phạm tội vậy, cắn răng, “Anh trai em từ nhỏ đến lớn, xuôi gió xuôi nước, đều được người ta khen ngợi. Đây là một chuyện đáng để tự hào, nhưng đồng thời cũng gây áp lực tới anh ấy. Mỗi chuyện đều phải làm tốt, hình như chỉ có như thế, mới không phụ lời khen của người khác. Anh ấy luôn cố gắng, cũng rất kiên cường. Khi nhà em bị tịch thu nhà, bố xảy ra chuyện, mẹ thì bị kích động, mà em còn nhỏ, công ty phải dựa vào một mình anh trai mà chống lên…. Không có ai trợ giúp anh, tất cả người thân không những chẳng cố để giúp anh ấy, mà còn thừa dịp thời gian này mà tranh giành, muốn lôi anh ấy xuống. Công ty chia năm xẻ bảy, anh ấy rất khó chịu, nhưng vẫn phải cố gắng. Dì đoạt lấy một phần công ty, đồng thời ở công ty nhiều năm, có nhiều kẻ theo gót… cho nên anh ấy phải đi nhờ bác, cho dù bác ấy là người đả kích anh ấy mạnh nhất. Anh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cầu xin dì, bị cự tuyệt, anh ấy rất khó chịu, nhưng không tự chủ được, suốt ngày uống rượu hút thuốc. Đó là lần đầu tiên em phát hiện, thì ra cũng có lúc anh trai bất lực như thế, cho nên em đi tìm dì…. Biết được chân tướng, khiến người ta phải rơi lệ, chị bạn gái trước của anh ấy, trở thành người tình của dượng, dì không chịu nổi, bắt anh ấy chia tay với bạn gái…. Em biết rõ sự thật, nhưng em không nói cho anh ấy biết, em ủng hộ từng quyết định của anh, bất kể anh ấy chọn thế nào, cuối cùng anh ấy chọn chia tay…. Dì ấy không làm khó nữa, thậm chí chủ động giúp đỡ…..”

Thẩm Tâm Duy không nói gì thêm, cô muốn nói, thật ra cô hiểu được dì, buồn cười nhất chính là chị cô gái kia chết rồi, nhưng dì vẫn ly hôn, một mình mang con đi, sau đó cưới lần nữa, bây giờ rất hạnh phúc. Thẩm Tâm Duy vẫn luôn nhớ lời dì đã từng nói, rằng tâm con người phải rộng, như vậy mới hạnh phúc được, người trong lòng mới tồn tại được, nhiều lần không phải vì đấu tranh cho hơi thở, dì trút giận, đối với những người hại dì thì dì không hối hận, biến chồng trước của mình thành người lạ…..

Đó là toàn bộ quá trình Thẩm Tâm Duy biết, anh trai và cô gái kia vừa bắt đầu thể nào cũng không ở cùng nhau được.

Nam Ngưng nghe xong, “Hóa ra… nếu không có chuyện đấy, anh trai em và cô gái kia sẽ hạnh phúc mãi mãi sao?”

Thẩm Tâm Duy im lặng, lúc sau mới nói, “Chị dâu, chị không thể nghĩ vế sau như thế, lại cứ thế khiến hiện tại xấu đi… làm sao chị biết bọn họ không tới chuyện khác mà chia tay? Giá trị khác nhau, quan niệm cuộc sống cũng khác, cô gái kia chưa chắc đã hiểu được sự nghiệp của anh… tất cả đều có thể mang tới mâu thuẫn.”

Nam Ngưng gật đầu một cái, không nói gì, chỉ là trong lòng lại thấy mệt mỏi.

Thẩm Tâm Duy muốn an ủi chị, nhưng cảm thấy không cần thiết.

**********************

Giang Thiếu Thành thực sự theo lời Lương Huy nói, không âm thầm điều tra, nhưng những người này chẳng những không giống như Lương Huy cho rằng cắt đứt điều tra rất nhanh, ngược lại điều tra có tính toán, lúc này Giang Thiếu Thành mới gặp lại Lương Huy. Chỉ là lần này cảm xúc của hai người không tốt chút nào.

Giang Thiếu Thành vào phòng xong, cũng không hiện sắc mặt tốt trước mặt Lương Huy, chứng tỏ rằng anh không vừa lòng với chuyện này, “Anh đã cam kết thế nào với tôi?”

Giang Thiếu Thành nói lời này, còn muốn đá mạnh vào ghế. Lương Huy

cảm thấy khó hiểu, anh với người kia liên lạc rất ít, người kia còn cẩn thận hơn anh, ít ra mặt, điện thoại liên lạc cũng ít, chuyện bình thường như vậy không cần Lương Huy chủ động đi liên hệ, đối phương sẽ giải quyết, những cảnh sát nhỏ bé kia, cũng chỉ nghe lời của cấp trên, ra lệnh một tiếng, lập tức quay về.

“Cậu đừng nóng vội.” Mặc dù Lương Huy cảm thấy chuyện này nhìn qua không đơn giản, nhưng anh tin tưởng năng lực của người kia, “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”

“Tối nhất là như vậy.” Giang Thiếu Thành nặng nề ngồi vào ghế, ghế lõm hẳn xuống, ngón tay của anh không ngừng di chuyển, khóe miệng cũng nâng lên tia cười: “Anh đừng quên, chuyện của anh, tôi biết rất rõ.”

Đây chính là uy hiếp, một khi Giang Thiếu Thành bị điều tra vì lén lút làm chuyện trái phép nên trong Thịnh Quang quốc tế, cũng sẽ nói ra Lương Huy, như vậy Lương Huy tốt nhất đừng nghĩ mình sẽ không bị đếm xỉa đến. Từ khi bọn họ bắt đầu chính thức hợp tác, Lương Huy để Giang Thiếu Thành chẳng những sử dụng Thịnh Quang quốc tế mà còn cả Cẩm Thành, đương nhiên phải đem không ít tử huyệt cho Giang Thiếu Thành lộ ra ngoài, không thì sao Giang Thiếu Thành có thể hợp tác toàn lực, biết rõ bí mật của nhau, kềm chế lẫn nhau, mới có thể đi được xa hơn mà bây giờ bọn họ bị trói cùng một sợi, sợi dây vừa đứt, hai người tất nhiên sẽ ngã xuống, ai cũng đừng nghĩ sẽ may mắn.

Lương Huy cau mày, không thích Giang Thiếu Thành phản ứng thế, cảm thấy biểu hiện của Giang Thiếu Thành có phần quá. Nghĩ lại, dù sao đây là lần đầu tiên Giang Thiếu Thành làm những việc này, mà Lương Huy anh đã làm nhiều năm rồi, bên cạnh từng bị nằm vùng, bị cảnh sát hỏi qua vô số lần, mà cho dù Giang Thiếu Thành bình tĩnh, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vội vàng như thế cũng chẳng sai.

“Tôi biết rồi.” Lương Huy cũng có chút bất mãn, “Nhưng cậu cũng phải để tôi tin.”

“Tin tưởng được xây dựng trên cơ sở thực tế. Bây giờ thời khắc cảnh sát nhìn chằm chằm phần sản nghiệp của Thịnh Quang quốc tế, không ngừng kiểm tra, đi xuống như thế, khó bảo toàn không điều tra ra cái gì… Hơn nữa, bọn họ chỉ điều tra Thịnh Quang quốc tế, mà không điều tra…” Giang Thiếu Thành nhướng mày, ánh mắt nhìn Lương Huy thâm thúy.

Căn bản nguyên nhân vụ này là do Lương Huy, nhưng cảnh sát đối với bên Lương Huy không có phản ứng gì, ngược lại nhìn chằm chằm Thịnh Quang quốc tế, khó bảo toàn không phải Lương Huy động tay động chân gì trong đấy, huống chi Lương Huy còn hiểu rõ và nhanh hơn Giang Thiếu Thành. Nếu như Lương Huy có việc, nhưng anh đem tất cả đẩy lên Thịnh Quang quốc tế… chưa chắc đã là một biện pháp tốt.

“Cậu nghi ngờ tôi.” Sắc mặt Lương Huy chìm xuống. “Vào lúc này rồi, chẳng lẽ chúng ta còn phải nội chiến?”

“Chẳng phải trước kia anh muốn đấu với Thẩm Diệc Đình à?” Ánh mắt Giang Thiếu Thành khẽ ngưng lại, không để ý tới Lương Huy. Chỉ vì lợi ích đương nhiên có thể hợp tác, nhưng dính đến tính mạng, tất nhiên phải nói rõ ràng.

Mặc dù Lương Huy tức giận vì Giang Thiếu Thành không tin tưởng, vốn dĩ dưới góc độ của Giang Thiếu Thành mà nói, cũng không sai, nếu anh là Giang Thiếu Thành, chắc cũng nghĩ như thế. Ban đầu chọn Thẩm Diệc Đình, chính vì muốn tất cả đẩy lên người Thẩm Diệc Đình, đến lúc đó vừa để cho cảnh sát ra mặt, còn loại trừ được Thẩm Diệc Đình. Người kia đã từng nói qua, làm nghề này, một ngày nào đó lộ tẩy, người ra mặt không nhìn nổi, một khi người ra mặt tính xử lý hết, đó chính là rửa sạch hoàn toàn…

“Tôi cũng không khắc nghiệt với hợp tác này, điểm này xin yên tâm, chuyện này nhất định sẽ chấm dứt từ đây.”

“Được, tôi tin anh lần nữa.”

Giang Thiếu Thành khẽ híp mắt, không nhìn ra cảm xúc gì. Anh biết rõ, tất cả rồi nhanh kết thúc thôi, cuộc sống của anh như vậy cũng muốn dừng. Tình cảnh bây giờ, sẽ càng loạn, đồng thời ép Lương Huy liên lạc với người kia, nhưng khi làm chuyện đó rồi, người bên cảnh sát sẽ không ngừng điều tra Thịnh Quang quốc tế, tra Lương thị, dưới tình huống này, Lương Huy nhất định sẽ lo lắng, tiến hành đàm phán với người sau lưng, Lương Huy với người kia hợp tác nhiều năm như thế, mặc dù liên hệ ít, nhưng Lương Huy tuyệt đối nắm giữ tài liệu phạm tội của người kia, nếu không, Lương Huy sẽ không an phận bán mạng vì người đó, bởi vì anh ta biết rõ, người kia không thể mặc kệ anh ta, trong tay anh ta có nhược điểm của người đó.

Mà cái Giang Thiếu Thành muốn, chính là người kia với Lương Huy xảy ra tranh chấp. Lương Huy lấy nhược điểm ra uy hiếp, thế lực sau lưng chắc chắn rất lớn, Lương Huy không tin người kia không thể xử lý nổi những việc này, nếu như người đó mặc kệ, như vậy không muốn trông nom chuyện này, muốn Lương Huy buông tha để giữ vững vị trí của mình, mà Lương Huy chắc chắn không bỏ.

Sau khoảng thời gian này, mới thật sự là những ngày khổ sở, nhưng đã khó chịu lâu như vậy, Giang Thiếu Thành vẫn còn kiên nhẫn.

Giống như Giang Thiếu Thành dự liệu, Lương Huy thực sự chủ động liên lạc người kia, mà người đó nhận được điện thoại của Lương Huy, có chút bất mãn, “Không phải đã bảo cậu chớ tùy tiện liên lạc với tôi sao?”

“Tôi cũng không muốn đâu, chỉ là hiện tại xảy ra vấn đề với bên cảnh sát, cho nên….”

Đối phương biết rõ, “Tôi sẽ tìm hiểu.”

“Nhanh một chút, tôi không đợi được lâu đâu.”

“Hừ.” Đối phương cúp điện thoại, nhanh chóng ra lệnh, lấy được tin đúng có người đang điều tra Lương Huy, hình như nghi ngờ anh có liên quan với nhiều hạng mục…..

Tra thì tra được, nhưng không tra được chuyện lần này do ai ra lệnh.

Lương Huy không ngờ, anh gọi điện thoại ám hiệu với Trần Tông Vinh xong, bên cảnh sát vẫn điều tra không nghỉ. Anh có chút hiểu, chuyện lần này không giống với trước kia, quá khứ đều là lén lút điều tra, anh ầm thầm xử lý không ít người. Bây giờ những người này trực tiếp điều tra, rốt cuộc Trần Tông Vinh không muốn quản hay là không quản được? Lương Huy để mình tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Có lẽ có người thực sự muốn bắt đầu điều tra, bây giờ anh làm hơi lâu rồi, nhiều người không nhìn nổi, nhưng ở trong này thì Trần Tông Vinh có thân phận gì?๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Người chịu ơn Trần Tông Vinh đếm không hết, bây giờ mấy vị trong tay cầm quyền đều nhờ sự dạy bảo của Trần Tông Vinh…. Như vậy thì địa vị của Trần Tông Vinh không bị ảnh hưởng, thì thế nên Trần Tông Vinh bỏ qua con cờ là anh rồi, những năm gần đây anh cũng được lợi từ ông ta. Loại người động lòng này, luôn lòng tham không đáy. Hình như Trần Tông Vinh muốn khống chế tất cả nguồn tiêu thụ, được nhiều tiền hơn, nghĩ khá lắm, lần trước bọn họ đàm phán không thành, có vẻ Trần Tông Vinh cũng không định quản gì của anh nữa.

Nghĩ tới đấy, trong mắt Lương Huy thoáng qua vẻ tức giận, nghĩ bỏ qua là có thể bỏ qua sao?

Nhưng Trần Tông Vinh là lão cáo già xảo quyệt, tuyệt đối không gặp anh, thậm chí nói qua điện thoại cũng bảo người khác….. nhưng Lương Huy gọi điện thoại cho Trần Tông Vinh, lần này anh không khách khí, “Tôi khuyên ông nên nhanh giải quyết chỗ phiền phức này, nếu không tôi chẳng dám cam đoan, tôi sẽ không nói gì của ông ra đâu đấy?”

“Tôi có thể có gì? Tôi cũng muốn biết lắm.” Trần Tông Vinh hừ lạnh, “Tôi cũng chẳng sợ gì mấy lời hù dọa.” Trần Tông Vinh đã lấy được chút dấu vết từ một số người, lần này thực sự có người muốn thành phố Đông Giang sửa sang lại, nói cách khác thành phố Đông Giang này phải tẩy bài lần nữa. Đã như vậy, lúc này Trần Tông Vinh quyết định buông tha Lương Huy, nếu như lúc này ông còn ra tay trợ giúp Lương Huy, thì cả chính mình cũng dính vào.

“Tôi nhớ ông còn hiểu rõ tôi, tôi bị tức đến điểm rồi, cái gì cũng làm ra được.”

Trần Tông Vinh do dự mấy giây, “Đã nhu vậy, trước tìm người chịu tội thay đi… bây giờ còn có thời gian để làm.”

Lương Huy cúp điện thoại, ý của Trần Tông Vinh là không có ý định xử lý chuyện này? Thực sự muốn đẹp, để cho anh đi tìm người chịu tội thay, bây giờ chuyện dính rộng như thế, sao anh có thể bình yên vô sự? điều tra từng bậc từng bậc,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n ai cũng đừng hòng chạy thoát…. Huống chi bên Giang Thiếu Thành, bọn họ chính là người trên cùng một thuyền, Chuyện này phải ép Trần Tông Vinh ra tay, nếu không có cách nào xử lý, phải kéo Trần Tông Vinh xuống bùn, muốn bỏ qua sao, được đấy.

Tính toán xong, Lương Huy cũng bình tĩnh lại, muốn giữ được mình, vậy thì phải bảo vệ cửa của anh trước.

************

Lương Huy nhanh gặp lại Giang Thiếu Thành.

Lần này Giang Thiếu Thành gặp Lương Huy tại phòng làm việc của anh, sắc mặt của Lương Huy không khó coi lắm, chỉ là rất trầm, hình như trên mặt cũng lộ ra, chuyện này không đơn giản…..

Diện tích phòng làm việc của Lương Huy không lớn, chỉ là khắp nơi đều lộ ra chút gì rất nghiêm túc cẩn thận, làm cho người ta không dám nhìn lâu, mà Lương Huy ngồi ở trong đó, có phần vương giả. Giang Thiếu Thành đứng dối diện, đối với tâm tình bây giờ của Lương Huy, căn bản cũng hiểu rõ mấy phần, bây giờ bên ngoài rất ầm ĩ, có người ẩn danh kiện công ty Lương thị làm ăn phạm pháp, mà cảnh sát ở trong phát hiện ra. Những năm gần đây, có không ít người vì công ty Lương thị mà mất tích hoặc bị giết, những người kia có không ít là cảnh sát. Đối mặt với tình trạng như vậy, ý chí bên cảnh sát sục sôi, thề phải điều tra ra chứng cớ phạm tội của Lương Huy. Bây giờ công ty Lương thị sản xuất gì thì mỗi quy trình đều có chuyên gia kiểm định, hơn nữa Thịnh Quang quốc tế cũng như công ty Lương thị cũng bị dính líu trong đó…..

Rất nhiều báo chí chú ý tới chuyện này, dân cư mạng đang hả hê thảo luận chuyện này sẽ lấy cách gì để kết thúc, là nghiệp quan cất kết không giải quyết được hay là đẩy người ra gánh tội thay….

Lương Huy lẳng lặng nhìn Giang Thiếu Thành, “Tôi có tin được cậu không?”

“Anh cứ nói đi.”

Bây giờ Lương Huy biết Giang Thiếu Thành đang nắm mạng của mình trong tay, nhưng cái này không cần tính, bên cảnh sát cũng không tìm được nguyên nhân Thẩm Diệc Đình chết, đã kết luận là tự sát. Hơn nữa dựa vào lời của anh, cũng không thể khiến Giang Thiếu Thành bất lợi. Nhưng anh và Giang Thiếu Thành hợp tác thì là sự thật, một khi mình hoặc Giang Thiếu Thành bị bắt xuống nước, thì đối phương cũng không chiếm được, đã như vậy thì tin cậu ta một lần.

Lương Huy cười cười, “Cuối tuần có hôn lễ của nhà họ Minh thành phố A, cậu đi chứ?”

Lương Huy hỏi nhảm, hôn lễ nhà họ Minh, giấu bí mật tới cuối cùng, gia cảnh truyền thống, không công bố, dân không đấu với quan, tiệc cưới nhà họ Minh này, bất kể hào phóng hay khiêm tốn cỡ nào, đều không phải chuyện người bình thường có thể tìm hiểu. Tiêu đề đám cưới của minh tinh nào đấy không thể sánh được, phải biết nhà họ Minh có thể bất bại nhiều năm như vậy, đương nhiên có cái lý. Nhà họ Minh luôn bề bộn, có chút quan hệ với nhà họ Giang, vì vậy bên nhà họ Giang cũng sẽ cử người tham gia hôn lễ, mà thành phố Đông Giang, đương nhiên là Giang Thiếu Thành tham dự, có mặt thì gặp nhân vật khắp nơi, những người đó cũng khiến người xem líu lưỡi.

Giang Thiếu Thành gật đầu, “Vốn là bố mẹ tôi đi, nhưng mà họ vẫn đang đi du lịch, nên tôi đi thay.”

Lương Huy hé miệng cười, “Vậy mang giúp tôi một ít đồ qua, hẳn không có vấn đề gì chứ?”

Lương Huy cười, Giang Thiếu Thành cũng không biết anh muốn làm cái gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Giang Thiếu Thành không thích thế, Lương Huy cũng không giải thích. Lương Huy vốn định nói tất cả cho Giang Thiếu Thành, nhưng nghĩ lại, không muốn nói. Căn bản chính là lúc Giang Thiếu Thành rời đi, lại giao đồ qua, nhưng vật này quá mức quan trọng. Vì vậy giao sớm cho Giang Thiếu Thành, như vậy mới không khiến Giang Thiếu Thành hoài nghi.

*************

Sau khi Giang Thiếu Thành lấy được đồ, trở lại căn hộ nhỏ của anh, đưa cho Thẩm Diệc Đình, hơn nữa nói rằng ngày hôm sau phải thu hồi lại. Là một món đồ cổ, có thể đáng giá không tí tiền. Trước khi Lương Huy đưa cho Giang Thiếu Thành thì đã tính toán xong rồi, cho dù Giang Thiếu Thành mở ra nhìn, cũng chỉ cho rằng Lương Huy lấy vật này đi lấy lòng Trần Tông Vinh mà thôi. Dù sao đồ cổ giá trị xa xỉ, cộng thêm Trần Tông Vinh rất thích những đồ này, cái này đích thực là muốn lấy lòng.

Thẩm Diệc Đình nhìn món đồ cổ này rất lâu, “Có cái gì đặc biệt sao?”

Giang Thiếu Thành gật đầu một cái, không nói gì, Thẩm Diệc Đình cũng không lãng phí thời gian, ngụy trang xong, rời đi luôn. Đây là kết quả của hai căn hộ nối liền, Thẩm Diệc Đình đợi ở chỗ này, từ căn hộ tầng khác tiến vào hoặc rời đi, không để cho người cảm thấy cái gì bất thường.

Thẩm Diệc Đình cầm đồ, tới căn cứ tổ nghiên cứu, nơi này có rất nhiều nhân tài kiệt xuất ở mọi lĩnh vực trong cả nước, chính vì vụ này, để ngăn ngừa phát sinh biến cố trên đường cần xử lý.

Thẩm Diệc Đình giao món đồ cổ này, có người nhìn mấy giây liền phát hiện đây là đồ giả, dù nhìn ngoài không có gì khác biệt, hơn nữa trong món này còn có đồ vật khác, nhưng cần giải mã, nếu không chỉ có thể đánh vỡ, nếu làm thế thì có thể làm hỏng hệ thống, đồ vật bên trong cũng tự động tiêu hủy, cho dù lấy được cũng không có bất kì ý nghĩa gì.

Lúc này Thẩm Diệc Đình mới hiểu Giang Thiếu Thành không thèm nhìn tới món này mà trực tiếp đưa đồ này đến cho anh.

“Lương Huy cũng thật là xảo quyệt.” Có người không nhịn được cảm thán.

“Nếu không chúng ta có thể cố gắng nhìn món này chằm chằm sao?” Có người cười nhún vai.

Những việc này, do Giang Thiếu Thành và Thẩm Diệc Đình xử lý ở ngoài, những người sau lưng thì xử lý một đống chuyện, ví như làm thế nào khiến Thẩm Diệc Đình “chết” mà thần không biết quỷ không hay, như thế nào tìm ra một thi thể khác thay thế Thẩm Diệc Đình. Tất cả những việc bộc phát này, đều do những người này toàn quyền xử lý, không được phép có bất kì sai lầm nào, hơn nữa người nơi này, đều do người trung ương ra lệnh, không chịu bất kì chi phối nào, mà nhiệm vụ của bọn họ, chính là xử lý tốt sự kiện lần này.

Một lát, đã có người nhanh chóng giải mật mã, đồng thời lấy ra gì đó trong bình cổ, đó là usb được mã hóa. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào, mở trong máy vi tính, mở mật mã, thì trong đó xuất hiện rất nhiều văn bản, đa số đều là ảnh chụp, hơn nữa thời gian đã lâu, có tài liệu Lương Huy và Trần Tông Vinh gặp mặt. Mặc dù nội dung không rõ ràng, cuộc đối thoại giữa các nhân vật rõ ràng, còn có phần ghi âm, vô số hình ảnh khác, các loại giấy tờ, phía trên xuất hiện tên nhiều người, mà tên của họ đều có quan hệ tới Trần Tông Vinh.

Tất cả mọi người hưng phấn.

Nhưng còn chưa đủ, người phụ trách nơi này nhanh cho mọi người nước lã, cần chứng cớ xác thực, chính là tại chỗ bắt được.

Vì vậy usb lần nữa bỏ vào trong bình cổ, tất cả khôi phục hình dạng ban đầu, giống như không bị ai mở ra, mà tài liệu đấy đều được cất kĩ.

**************

Giang Thiếu Thành tham gia hôn lễ nhà họ Minh, cũng gặp không ít người quen, Giang Dực và em gái, đã lâu không gặp Giang Dực, lần này mới gặp được, cũng hàn huyên mấy câu.

“Nhớ lần trước gặp cậu, cũng là trong hôn lễ của em gái cậu, thoáng một cái đã nhiều năm trôi qua rồi.” Giang Thiếu Thành cảm thán mấy phần, tính cách của bọn họ không khác biệt lắm, vì vậy dù không coi là bạn, nhưng quan hệ ở đâu, cũng tới được khá gần.

Hình như tâm tình Giang Dực rất tốt, “Ừ, lần sau cậu gặp tôi, phải là trong hôn lễ của tôi rồi.”

Giang Thiếu Thành cười, “Chuyện tốt sắp đến?”

Giang Dực cười không nói.

Dương Tử Hân bên cạnh Giang Dực lại cười, ánh mắt nhìn về phía Giang Thiếu Thành có phần lạ, “Đúng rồi, sao lại không thấy chị dâu bé nhỏ đâu?”

“Cô ấy không đi.” Hình như Giang Thiếu Thành không muốn nói nhiều về vấn đề này, cười cười đi ra.

Giang Thiếu Thành đương nhiên không quên mục đích anh tới đây, mà giờ phút này, Trần Tông Vinh đã nói chuyện với lão hai nhà họ Minh, cảnh sắc ôn hòa, ai biết được quan hệ của bọn họ chỉ là mặt ngoài hay giao tình tốt thật?๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Giang Thiếu Thành lại rõ, lần này phải kéo Trần Tông Vinh xuống, nhà họ Minh không thể không có công, chỉ là đám người kia tranh giành lợi ích, không liên quan với người khác, một phái ngã, đương nhiên có phái khác, đơn giản thế thôi.

Sau khi Trần Tông Vinh với nhà họ Minh chào hỏi ân cần, xoay người, thấy Giang Thiếu Thành vẫn nhìn ông.

Trần Tông Vinh thấy kì lạ, uy danh nhà họ Giang có nghe nói qua, cũng đi được khá gần với nhà họ Minh, mà Giang Thiếu Thành lại đi hướng ít người đi, Trần Tông Vinh do dự hai giây, vội vàng đi theo.

Khi tiến vào trước đại sảnh, Trần Tông Vinh nhận được điện thoại của Lương Huy, sai người mang đến cho ông quà tặng vui mừng.

Giang Thiếu Thành đầu tiên là hàn huyên mấy câu với Trần Tông Vinh, cũng bình tĩnh giao quà của Lương Huy cho Trần Tông Vinh, vẻ mặt và giọng nói không có gì khác biệt.

Trần Tông Vinh nhìn về phía Giang Thiếu Thành có phần nghi ngờ, như đang xác định Giang Thiếu Thành nói cái gì hay không, nhưng anh quá bình tĩnh, khiến Trần Tông Vinh không nhìn ra cái gì.

“Cậu ta không nói thêm lời nào sao?” Trần Tông Vinh còn hơi nghi ngờ.

Giang Thiếu Thành lắc đầu, “Không có… chỉ là, nếu có gì không hiểu thì ông có thể hỏi cậu ta.”

Hình như không muốn nhiều lời, Giang Thiếu Thành liền xoay người ra ngoài. Anh chưa đi xa, đã bị Giang Dực vỗ bả vai, phạm vi hoạt động của Giang Dực vẫn là thành phố Nam Giang, người nhà họ Giang luôn biết giới hạn, chung đụng vui vẻ.

Giang Thiếu Thành còn hoài nghi, Giang Dực đã kéo anh rồi.

“Cậu làm như vậy rất nguy hiểm.” Giang Dực ngồi vào trong xe, mới bắt đầu nói chuyện với Giang Thiếu Thành, “Phái bên Trần Tông Vinh kiểu gì cũng ngã, nhưng cậu không cần phải dính vào trong đấy mới đúng.”

“Anh biết?”

“Vốn không biết, nhưng khi cậu an bài để 2 bác đi du lịch nước ngoài, xong chấm dứt với vợ, đến gần Lương Huy….. làm người đứng xem, thì cũng hiểu chút.”

Giang Thiếu Thành không nói.

“Là Thẩm Diệc Đình kéo cậu xuống?” Giang Dực lắc đầu một cái, Thẩm Tâm Duy là em gái Thẩm Diệc Đình, Thẩm Diệc Đình gặp nguy hiểm,cũng có nghĩa là Thẩm Tâm Duy không dễ chịu tí nào, đương nhiên Giang Thiếu Thành sẽ không đứng nhìn.

“Không hoàn toàn là vậy.”

“Hả?”

“Tôi có hai người anh họ xa, bằng tuổi,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n năm đó chúng tôi cùng nhau ra khỏi nước, chỉ là ngành học không giống…. bọn họ là những người yêu nước chân chính, không có bất kì tình cảm riêng tư, chỉ muốn bắt được phần tử phạm tội. Anh cho rằng bọn họ không hiểu rõ bọn họ làm người, sẽ không rõ hiện thực cuộc sống sao? Bọn họ hiểu, thậm chí hiểu rõ, có nhiều điều vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng bọn họ vẫn vì chính nghĩa mà làm. Mà tôi hiểu, có cái ngã, chắc chắn sẽ có người…. cho nên dứt khoát làm như không thấy. Bọn họ thật vĩ đại… bọn họ ở trong vụ này, bị ám sát, lúc chết trên người toàn là vết chém, bị hỏng cả mặt…. so sánh với bọn họ, anh cảm thấy tôi làm chút chuyện này đã là gì?”

Giang Dực trầm mặc, những chuyện này căn bản không có đúng sai, có người nguyện ý vì tính ngưỡng của mình mà dâng hiến cả đời, có người chỉ mong sống sót bình an.

“Cậu phải cẩn thận, tôi còn muốn cậu tới tham gia hôn lễ của tôi.”

“Chắc chắn rồi.”

***************

Trần Tông Vinh nhận được đồ của Lương Huy, chủ động gọi cho anh.

Hình như Lương Huy đã sớm dự liệu được,๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n mặc dù Trần Tông Vinh ở trong điện thoại nổi giận đùng đùng, ông không ngờ, ông làm bí ẩn như thế, nhưng Lương Huy vẫn ghi lại tất cả, bây giờ thế Lương Huy nói rằng nếu như ông không xử lý chuyện này, thì ai cũng đừng hòng thoát.

Trần Tông Vinh liền bắt đầu lợi dụng cái đám người lâu không dùng tới, chuẩn bị đè chuyện này xuống, mà người ở dưới, phải nghe cấp chỉ huy….

Vậy mà, chuyện vẫn như cũ, phát triển tệ hơn, người ta phát hiện trong công ty Lương thị có nhiều vật cấm, thậm chí có vô số kho hàng ngầm, để làm ma túy….. chuyện này nhanh chóng bị báo chí tìm thấy, Lương Huy sốt ruột khó nén, anh phòng ngự nhiều lần, không ngờ lại có vấn đề, hơn nữa vì đối phương nằm vùng….

Lương Huy lại gọi điện thoại cho Trần Tông Vinh lần nữa, “Ông đừng tưởng là ở ngoài sự việc đấy?”

Trần Tông Vinh đã tức giận, hỏi rất nhiều người có quan hệ thân tiết, lần này chuyện của Lương Huy, người ra mặt đã chuẩn bị thật lâu, chính xác còn muốn thành phố Đông Giang sạch sẽ…. Trần Tông Vinh nở nụ cười, đã nhiều năm như vậy, nhưng lại bị cách này chạm vào mình.

“Lương Huy, lần này cậu chỉ có thể trách chính cậu, tôi không liên quan.” Trần Tông Vinh nở nụ cười, ông và nhà họ Minh đấu lâu nhu vậy, cẩn thận bao nhiêu năm, vẫn bị nhà họ Minh lừa.

“Ông có ý gì?” Lương Huy nắm chặt điện thoại.

“Giang Thiếu Thành.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện