Nghe lời nói của gã cảnh sát, Lâm Phong liền nhăn trán, tay vuốt mũi cười khổ giải thích:
Từ đầu đến cuối là cô ta bị một nhóm người khác xâm phạm, tôi chỉ là người qua đường, thậm chí người cô ta tôi còn chưa đụng vào thì làm sao cưỡng hiếp được. Hơn nữa, theo các anh thấy, tôi có ngu đến nỗi chọn nơi trống trải, đông người qua lại thế này để làm chuyện đó không? Các anh có cái đầu thì phải dùng để suy nghĩ chứ, bỏ không thì phí lắm.
Cảnh sát làm việc không tới phiên anh lên mặt dạy dỗ, có gì về sở giải thích. Còn nếu như chống đối, hắc hắc, đừng trách.
Gã nói xong, hất hàm một cái, ba người còn lại cũng đồng loạt sờ tay lên báng súng, xem bộ dáng rất hung hãn.
Lâm Phong thấy vậy thì biết hôm nay bị người úp sọt, cho nên lãnh đạm nói:
Được, nhưng tôi sẽ tự đi, không cần phải còng. Tôi biết quyền công dân, nếu làm gì quá đáng thì coi chừng tôi sẽ cho mấy người ăn đủ. Còn nữa, phải dẫn cô gái này cùng theo, tôi muốn đối chất.
Được. Hắc hắc…
Gã cảnh sát dẫn đầu áp tải Lâm Phong lên xe sau đó gọi thêm một chiếc xe khác đến rồi cùng nhau về sở cảnh sát.
Nhìn Lâm Phong ngồi yên ở ghế sau, gã cảnh sát thầm đắc ý: Để xem mày cứng đầu được bao lâu.
Lâm Phong thì nhìn ánh mắt đắc ý của gã cảnh sát bắt mình, sau đó nhàn nhạt hỏi:
Anh tên gì?
Mày hỏi làm gì? Định làm quen để chạy tội sao? Đừng mơ!
Tôi chỉ sợ gặp cảnh sát giả mạo thôi, dù sao nhìn anh cũng giống côn đồ hơn. Dù sao thì công dân có quyền xem thẻ nghành của cảnh sát để phòng ngừa bọn côn đồ giả mạo mà.
Hừ, tao là Vương Bát, đội trưởng đội hình cảnh Nam Kinh. Thế nào? Hài lòng mày chưa nhóc con?
Hài lòng, chào Vương đội trưởng. Ha ha..

Lâm Phong cũng không nói gì nữa mà cười mấy tiếng rồi im lặng ngồi dựa vào ghế, bộ dáng rất hưởng thụ.
Vương Bát thấy vậy thì cũng không nói gì mà cười lạnh, tức giận trong lòng với Lâm Phong càng nồng đậm thêm mấy phần.
Về đến đồn cảnh sát, Lâm Phong liền bị dẫn tới một phòng biệt giam.
Lát sau, có hai cảnh sát, một thường phục, một sắc phục bước vào.
Người cảnh sát mặc thường phục liền lấy ra một cái còng tay, tiến tới chỗ hắn nói:
Xin lỗi, chúng tôi cần phải còng tay anh lại trong lúc lấy khẩu cung, tránh trường hợp anh có ý đồ phản kháng, anh không phiền chứ?
Được, tất nhiên là không phiền.
Lâm Phong chỉ nở một nụ cười nhạt, đưa hai tay ra. Hắn cũng muốn xem, vở kịch này sẽ đặc sắc như thế nào.
Quả nhiên Lâm Phong cầu được ước thấy.
Viên cảnh sát cầm một cái biên bản, tay vẫy vẫy cây bút trong tay nhìn Lâm Phong bị còng hai tay, cười khẩy nói:
Mày tên gì?
Lâm Phong.
Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu?

Mày có ý định cưỡng hiếp cô gái kia từ lúc nào? Sao lại hôm nay mới ra tay?
Câu hỏi này của gã cảnh sát rất âm hiểm, vô tình khép cho Lâm Phong tự thừa nhận tội cưỡng hiếp một cách trơn tru không chút dấu vết. Nhưng Lâm Phong cũng không phải dạng vừa, cười lạnh đáp:
Tao không biết gì hết.
Mau thành thật khai báo. Nạn nhân đã khai hết rồi.
Tôi không có gì để khai hết, tôi chỉ là người qua đường bị vu oan, có vậy thôi.
Hừ, không khai cũng được, chỉ cần ký vào đây là được.
Gã này nói xong, liền đưa tới một cái biên bản chi chít chữ đã được chuẩn bị sẵn, bên trên miêu tả Lâm Phong không khác gì ngựa giống, nào là thấy gái thì chảy nước miếng, theo dõi nạn nhân qua nhiều ngày, ý đồ cưỡng hiếp nạn nhân tại nơi công cộng để thỏa mãn thú tính…
Lâm Phong liếc sơ qua cũng âm thầm toát mồ hôi với độ sáng tạo của những gã này. Cười rộ lên nói:
Công nhận ai viết mà tài vậy, con mẹ nó, còn tài hơn mấy tay viết tiểu thuyết trên mạng. Ha ha ha…
Viên cảnh sát thấy vậy liền nhíu mài, sau đó hất hàm với gã cảnh sát mặc thường phục về phía Lâm Phong, cười gằn. Sau đó không nói gì, bước ra ngoài.
Tên cảnh sát mặc thường phục liền nói:
Bây giờ anh ngoan cố, chúng tôi phải biệt giam anh để phục vụ điều tra. Mời theo tôi.
Nói xong liền bước tới định kéo hai tay bị còng của Lâm Phong đi.
Lâm Phong liền vung tay ra, lạnh lùng nói:

Tôi tự đi được.
Nói xong liền chầm chậm đi ra.
Lát sau, Lâm Phong đã bị giam trong một căn phòng tối om, hai tay bị còng lên trần nhà, chẳng khác gì một tên tội phạm bị truy nã toàn quốc.
Thần thức đảo một vòng thấy không có ai, cũng không hề có camera, vì nơi này là nơi diễn ra nhiều màn kịch tra tấn rất gay cấn cho nên mấy thứ đó chính là thứ xa xỉ. Lâm Phong nhẹ nhàng rút hai cánh tay ra khỏi cái còng, rất tiêu sái đi đến bên chỗ cái bàn thẩm vấn, ngồi xuống lấy điện thoại từ trong nhẫn trữ vật ra, bấm một dãy số rồi nhẹ nhàng nói:
Bắt đầu rồi!
Sau đó cúp máy, tiếp tục ngồi một chút, vừa ngồi vừa mỉm cười thần bí.
Lát sau, những tiếng bước chân dồn dập đến trước cửa phòng biệt giam, ánh đèn lập tức được bật lên, một thân hình béo nục bước vào.
Người này chính là người mà Lâm Phong đã nghe tên nhưng mới gặp mặt lần đầu, chính là Tào Thành.
Tào Thành nhìn thấy Lâm Phong vẫn đang bị còng tay trên trần nhà, hai mắt quan sát lão thì nở nụ cười đắc ý, ra hiệu cho viên cảnh sát đi cùng đóng cửa lại, sau đó đi tới trước mặt Lâm Phong, hai tay chắp sau lưng, nở nụ cười:
Cậu cũng liều thật, dám giữa đường hãm hại con gái người ta. Không xem pháp luật ra gì?
Thôi, bớt diễn đi. Ông có gì thì cứ nói thẳng, đầu cũng hai thứ tóc rồi mà còn vòng vo như thằng con nít thì còn ra thể thống gì?
Thằng ranh con hỗn láo, tao đẻ mày còn được. Dám nói chuyện với tao kiểu đó à?
Tào Thành nghe Lâm Phong nói chuyện xấc xược thì liền tức giận dâng trào, quát lớn.
Nhưng Lâm Phong thấy vậy, chỉ nhàn nhạt đáp:
Già không nên nết, loại như ông, hèn chi dưỡng dục ra thằng con không ra gì. Hai cha con quả nhiên dùng một mặt hàng.
Thì ra mày đã sớm đoán ra?
Tào Thành có chút giật mình buột miệng hỏi.
Hừ, có gì đâu khó hiểu. Thằng nhóc kia từng đem ông ra hù dọa nên vô tình tôi mới suy ra mà thôi. Hôm nay gặp mới thấy, quả nhiên cực phẩm!
Thằng nhóc, mày hôm nay vào đây thì xem như có mọc cánh cũng không bay ra được, dám phế con tao, hôm nay xem tao phế mày như thế nào!
Ồ, vậy cứ thử đánh tôi xem?
Lâm Phong nghe vậy thì cười khẩy.
Không cần thiết, loại như mày, với tội danh hiếp dâm thì cho mày ăn cơm tù vài năm là đầu máy sẽ tự động mềm ra mà thôi, không cần vấy bẩn tay tao.
Tào Thành cũng là một con cáo già, lão cũng không ngu đến mức động thủ.
Nhưng Lâm Phong cũng là một tiểu hồ ly, nghe vậy liền châm dầu vào lửa:
Thằng con không có trái dứng, bị tao đánh cho chết lên chết xuống cũng không dám hé răng, liền cúp đuôi chạy trốn. Tưởng thằng cha thế nào, hóa ra là luyện công phu chém gió, giết người bằng nước bọt, quả thật là hai cha con thái giám cuối cùng còn sót lại. Ha ha ha…
Bốp!
Tào Thành nghe Lâm Phong nhục mạ, rốt cục không nhịn được vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Lâm Phong. Khi đánh xong liền hối hận.
Nhìn lại, Lâm Phong cũng không hề hấn gì, không có vết thương hay dấu ấn gì, Tào Thành liền thở phào. Lão cũng không muốn tay mình dính chàm, cứ để cho cấp dưới xử lý là được rồi.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng điện thoại của Tào Thành vang lên tiếng chuông.

Nghe tiếng chuông này, lão liền cẩn thận bước ra ngoài, sau đó móc điện thoại ra nghe, thái độ rất nghiêm cẩn.
Hả? Diệp bí thư đang đến thị sát? Sao lão lại đến đây giờ này?
….
Được, được rồi, cảm ơn anh. Tôi đã biết.
Cúp máy, Tào Thành liền mơ hồ cảm thấy điều gì đó không ổn, nhưng cũng lập tức trấn định, gọi viên cảnh sát đứng gác khóa phòng của Lâm Phong lại, tắt đèn đi. Bản thân gã bước nhanh ra ngoài, chuẩn bị tiếp đón Diệp bí thư.
Diệp Chính Đức một thân quần áo chỉnh tề bước xuống chiếc xe đen bóng số một của Thành ủy, tiến vào trong Cục cảnh sát.
Tào Thành và mấy chục viên cảnh sát vốn đã đứng chờ từ trước, liền đứng nghiêm, tay chào theo kiểu quân đội xong thì bước tới đưa tay ra, lưng hơi khom nói:
Chào Diệp bí thư, đêm hôm thế này sao ngài còn đến đây? Quả là vinh hạnh cho Cục cảnh sát, mời ngài sang phòng khách dùng chút trà thơm.
Diệp Chính Đức nhìn bàn tay của Tào Thành đang chìa ra, liền hời hợt cầm nhẹ rồi buông ra nói.
Không cần, cảm ơn Tào cục trưởng tiếp đón. Tôi hôm nay đến với tư cách cá nhân mà thôi, mọi người cứ làm việc của mình đi.
Ha hả, Diệp bí thư đại quá quang lâm đến đây đúng là rồng đến nhà tôm. Chẳng hay có việc gì cần Cục ra sức không?
Tào Thành nén cảm giác không ổn trong lòng, miễn cưỡng cười nói.
Không có gì, có một người quen của tôi nghe nói bị Cục bắt giữ, cho nên tôi đến xem thế nào. Mọi người cứ làm theo nguyên tắc, không cần để ý đến tôi.
Vậy, người quen của Diệp bí thư tên gì? Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi, là ai làm việc thất trách để phiền bí thư đến đây thế này.
À, người đó tên là Lâm Phong.
À, thì ra là Lâm…ủa, Diệp bí thư, ngài nói…nói là người đó….tên là Lâm Phong?
Tào Thành không nhịn được lùi lại một bước, kinh hãi hỏi, hai chân không nhịn được run lẩy bẩy.
Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Diệp Chính Đức thấy thái độ của Tào Thành liền mơ hồ dự cảm không ổn, liền nhíu mài hỏi, ngữ khí cũng lạnh lẽo hẳn lên.
Tôi…hắn…là…à…đang….
Tào Thành thấy Diệp Chính Đức sắc mặt lạnh lẽo, liền hiểu người này đã nổi giận rồi, trong lòng gấp gần chết. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn là chưa làm gì quá đáng với Lâm Phong cả.
Bất quá, nếu Tào Thành có Thông Thiên Nhãn nhìn thấy Lâm Phong lúc này đang làm gì trong phòng biệt giam, thì chắc chắn gã sẽ phun ba ngụm máu tươi rồi ngất xỉu tại chỗ không chừng.
Bởi vì, lúc này trong phòng biệt giam…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện