Diệp lão, ông đừng quá kích động, có gì chúng ta từ từ nói.
Nghe Lâm Phong nói vậy, Diệp Tùng phát hiện ra vừa rồi mình thất thố, vì vậy mà buông hai tay Lâm Phong ra, sau đó ho khan hai tiếng nói:
Thất lễ, thất lễ, Lâm huynh đệ, mời qua bên kia ngồi xuống nói chuyện.
Nói xong Diệp Tùng liền chỉ vào một cái ghế đá đơn sơ hay được đặt ở công viên. Hai người bước chậm rãi đến đó ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Phong cũng không vội vàng mở miệng mà suy nghĩ trong đầu nói sao cho ông lão trước mắt này dễ dàng tiếp thu nhất, bởi vì theo Lâm Phong quan sát, ông ấy mặc dù đã đặt nửa bước chân vào con đường tu luyện thật sự nhưng vẫn chỉ là một cao thủ chốn võ lâm giang hồ, kiến thức tu tiên hoàn toàn không có, nếu nói mấy chuyện quá thâm ảo khẳng định ông lão sẽ không thể tiếp thu mà còn cho là hắn ba xạo chém gió.
Thấy Lâm Phong lâm vào trầm tư, Diệp Tùng cũng ho khan rồi nói:
Quy củ võ lâm Diệp mỗ cũng biết, nếu Lâm huynh đệ có chuyện khó nói, vậy ta cũng không dám miễn cưỡng!
Lời này chính là Diệp Tùng vì Lâm Phong mà cấp một cái bậc thang xuống, mặc dù trong lòng có chút thất vọng nhưng vẫn kiên quyết nói.
Diệp lão đừng hiểu lầm, cháu đang sắp xếp lại ngôn từ cho dễ hiểu thôi. Hơn nữa, ngài xưng hô huynh đệ như vậy cháu thực sự không dám nhận đâu!
Ha hả, trong võ lâm chỉ luận võ công không luận tuổi tác, nếu không phải không muốn Lâm huynh đệ khó xử, ta còn muốn gọi một tiếng Lâm huynh nữa đây này!
Diệp Tùng nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Phong nghe vậy thì từ từ nói:
Diệp lão, cháu cũng sắp xếp xong rồi. Thật ra cũng không có gì, trong trời đất có ngũ hành linh khí phân biệt, mà bản thân ông lại thuộc về tính Mộc, cho nên khi tu luyện nếu hấp thu Mộc linh khí thì có ích lợi rất lớn cho tu luyện. Tất nhiên, ngũ hành tương sinh thì phải có tương khắc, chỗ ngài tu luyện vừa vặn là hướng Tây, mà hướng Tây thuộc Kim, hướng Đông thuộc Mộc, ông tu luyện chỗ ban nãy vừa vặn hướng Tây thuộc Kim, tất nhiên hiệu quả không tốt bằng hướng Đông bên này, đó là điều đầu tiên. Ngoài ra, chỗ ông tu luyện bên kia, cây côi toàn là cổ thụ lâu năm cũng có chút linh tính, mặc dù cây cổ thụ lâu năm thì Mộc linh khí cũng dày đặc, nhưng nó đã có chút linh tính, tất nhiên sẽ chẳng thể nào phát tiết Mộc linh khí bản thân ra hết bên ngoài được, vì vậy mà mặc dù sinh cơ chỗ đó nhìn thoáng qua rất dồi dào, nhưng Mộc linh khí để ngài hấp thu tu luyện thì không có mấy, hơn nữa khí cảm của ngài thật sự còn kém, khả năng hấp thụ linh khí để tu luyện cũng có giới hạn, tu vi còn kém thì thật sự ở bên đó tu luyện càng không ổn.
Diệp Tùng dù sao cũng tu luyện lâu năm, gia tộc cũng là thế gia võ đạo, cho nên khi nghe kiến giải của Lâm Phong thì có cảm giác rẽ mây thấy ánh sáng, liên tục gật đầu. Cho đến khúc cuối, dù Lâm Phong chê lão tu vi kém thì cũng không có chút phản cảm. Dù sao, kiến giải của Lâm Phong đối với tu luyện cao thế này thì chắc chắn tu vi không hề kém, thậm chí vượt trên lão cũng là bình thường.
Nghĩ vậy, Diệp Tùng trong đầu cũng nổi lên ý muốn kết giao, ánh mắt nhìn Lâm Phong có chút cuồng nhiệt giống như thanh niên nhìn thấy thần tượng ngay trước mắt.
Nhìn thấy ánh mắt như Bát giới thấy Nhân sâm này của Diệp Tùng, Lâm Phong cũng nổi hết da gà:
Khụ…khụ, Diệp lão, ông đừng nhìn cháu như vậy có được không?
Diệp Tùng mặt già đỏ lên, hai tay xoa xoa kích động, nhất thời ấp úng nói không nên lời, nhìn qua rất có mùi vị nữ sinh tỏ tình với soái ca, nhưng đặt vào người một ông lão hơn sáu mươi tuổi thì hương vị lại trở nên quái dị.
Cái này…cái này….Lâm huynh đệ, người xem…có thể nhận ta làm đệ tử được không?
Ấp úng hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cục Diệp Tùng cũng nói ra được ý định của mình.
Lâm Phong hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, một ông lão hơn sáu mươi tuổi mở miệng ra đòi nhận hắn làm sư phụ, rồi sau này sẽ gọi ba mẹ mình đáng con lão là sư tổ…nghĩ đến thôi Lâm Phong cũng có cảm giác khóc không ra nước mắt, ngẩn người tại chỗ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Phong, Diệp Tùng cảm thấy chín phần là Lâm Phong đã từ chối rồi, cũng phải, nếu đặt vị trí của lão vào chỗ Lâm Phong, chắc cũng không nhận một ông già sắp sửa lên bàn thờ nhìn cuộc đời qua nải chuối làm đệ tử a.
Ha…ha, là ông già này lỗ mãng, Lâm…huynh đệ, coi như tôi chưa nói gì hết nhé!
Tuy rằng trong lòng đã dự liệu trước, nhưng khi nói những lời này ra, Diệp Tùng cũng không nhịn được mà tỏ ra thất vọng.
Diệp lão, ông lại hiểu lầm cháu rồi. Hình như ông rất có sở thích hiểu lầm ý cháu thì phải a?
Lâm Phong thấy Diệp lão tỏ rõ thất vọng như vậy thì cười cười nói.
Sao? Vậy là Lâm…sư phụ ngài đồng ý nhận ta làm đệ tử rồi phải không?
Diệp Tùng nghe vậy thì hai mắt đang ảm đạm thất vọng lại sáng lên, mừng rỡ hỏi lại.
Cũng không phải, cháu cũng không dám nhận đệ tử gì, chỉ là sau này nếu có khúc mắc gì trong tu luyện ông có thể tùy thời hỏi cháu, cái nào cháu có thể giúp nhất định sẽ giúp ông.
Nhưng như vậy có làm trái với quy củ không? Có làm cho Lâm huynh đệ khó xử không?
Diệp Tùng vẫn còn một tia vương vấn, không thể trách lão, quy củ chốn võ lâm vốn rất nghiêm khắc sâm nghiêm, nhất là vấn đề truyền dạy tuyệt học cho người khác.
Cháu chỉ là một người tự do, vô môn vô phái, tự quyết định mọi chuyện, ông đừng lo!
Ôi, Lâm huynh đệ tuổi còn nhỏ mà thân mang tuyệt học lại có thể tiêu diêu tự tại như vậy, làm cho thân già ta đây có chút xấu hổ. Nhân đây cũng xin đa tạ ân chỉ điểm của Lâm huynh đệ.
Nói rồi, Diệp Tùng muốn hạ thân xuống làm lễ. Lâm Phong thấy vậy thì hốt hoảng phẩy tay một cái, một luồng gió mát lập tức nâng Diệp Tùng dậy không thể làm lễ bái.
Diệp Tùng cảm nhận được một chiêu cách không thủ vừa rồi của Lâm Phong, trong lòng càng khẳng định vị Lâm huynh đệ trước mắt là một kỳ nhân, ngẫm nghĩ hồi lâu rốt cục nói ra:
Lâm huynh đệ, nếu ngài đã không nhận ta làm đệ tử, vậy nếu không chê thân xác ông già này yếu ớt, có thể kết giao huynh đệ vong niên với ta được không? Tuy có chút trèo cao, nhưng ta thật sự rất có thành tâm.
Lâm Phong nghe vậy thì nghĩ lại, thấy con người Diệp Tùng tuy có chút cố chấp nhưng tính tình ôn hòa ngay thẳng, cả người toát lên vẻ chính trực, cũng khá hợp khẩu vị của mình, dù sao thì vẫn tốt hơn thu ông ấy làm đồ đệ nha, vì vậy bèn nói:
Được, kết giao huynh đệ vong niên cũng được, vậy em sẽ gọi anh là anh Diệp.
Tốt, Lâm đệ. Ha hả, đi, đi đến nhà của anh ngồi chơi, sẵn dùng cơm tối luôn. Em đã ăn gì chưa? Mà thôi, ăn rồi cũng phải đến, để anh giới thiệu chị dâu em và mấy đứa cháu của em cho em nhận mặt, kẻo sau này chúng nó ra đường gặp chú mà không chào hỏi thì thật sự bất kính!
Diệp Tùng dường như rất cao hứng, kéo tay Lâm Phong định đi về nhà, miệng vui vẻ nói.
Lúc này Lâm Phong mới phát hiện một vấn đề, tuổi của ông anh ngang hông này hơn sáu mươi, nếu con của ảnh trẻ thì cũng đáng tuổi chú hắn, bỗng dưng trở thành cháu. Ôi…
Anh Diệp thông cảm, tý nữa em có chút việc, cũng không thể thất hứa với người ta. Vậy đi, anh cho em địa chỉ và số điện thoại, tối mai em sẽ đến thăm anh chị.
Lâm Phong cười cười nói. Trong lòng suy nghĩ hẹn lại buổi ăn cơm với anh Trần sang ngày khác, dù sao thì quan hệ hai bên cũng khác nhau, một bên là ông anh ngang hông, một bên chỉ là giao tiếp xã hội, cái nào nặng cái nào nhẹ, Lâm Phong còn có thể phân biệt được.
Vậy à, um, vậy cũng được, để anh nói mấy đứa nhỏ tranh thủ về ra mắt em, sẵn tiện kêu chị dâu em làm vài món ngon nhấm rượu, anh em mình làm vài chén!
Lâm Phong vẫn chưa quen cảm giác xưng huynh gọi đệ với một ông lão, cho nên ứng phó vài câu, lấy địa chỉ và số điện thoại của Diệp Tùng liền quay lưng chuồn thẳng.
Còn Diệp Tùng dõi theo bóng lưng của Lâm Phong xong thì ngồi xuống cái ghế, ngẫm nghĩ lại điều gì đó, sắc mặt lúc hưng phấn, lúc lại ưu tư, cũng không còn tâm trạng đi tĩnh tâm tu luyện nữa.
Lâm Phong sau khi thoát khỏi ánh mắt của Diệp Tùng thì bắt một chiếc taxi đến nhà hàng Hoàng Cung, chỗ hẹn trước với Thiết Đầu Bang.
Nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút nữa là đến bảy giờ, Lâm Phong lắc đầu, mải lo nói chuyện với Diệp lão ca, mém chút nữa quên mất đại sự.
Rất nhanh nhà hàng Hoàng Cung đã xuất hiện trong mắt. Lâm Phong thanh toán xong tiền xe, bước xuống trước cửa nhà hàng.
Lúc này, một thanh niên bộ dạng cũng không hiền lành gì bước tới cung kính hỏi:
Xin hỏi, anh có phải Lâm Phong tiên sinh không?
Đúng. Chính là tôi!
Thất lễ, em là người Thiết Đầu Bang. Bang chủ để em đón anh, mời anh theo bên này!
Lâm Phong chỉ hơi gật đầu rồi đi theo người thanh niên lên trên lầu, sau đó đi tới một phòng bao sang trọng.
Khẽ dùng thần thức quét bên trong, Lâm Phong chỉ nhìn thấy hai người phụ nữ, một trong số đó là tiểu La, hoàn toàn không thấy vị Bang chủ Thiết Đầu Bang gì đó ở đâu, hơi nhíu mài, Lâm Phong lại thấy phòng bên cạnh có mấy gương mặt quen thuộc như Vương Béo, Hắc Trảo, Hổ ca sắc mặt tái mét bất ngờ cũng ngồi trong đám người đó.
Nhẹ lắc đầu theo tiếng mở cửa của người thanh niên đang cung kính đứng trước mặt, Lâm Phong nhấc chân bước vào bên trong.
Nghe Lâm Phong nói vậy, Diệp Tùng phát hiện ra vừa rồi mình thất thố, vì vậy mà buông hai tay Lâm Phong ra, sau đó ho khan hai tiếng nói:
Thất lễ, thất lễ, Lâm huynh đệ, mời qua bên kia ngồi xuống nói chuyện.
Nói xong Diệp Tùng liền chỉ vào một cái ghế đá đơn sơ hay được đặt ở công viên. Hai người bước chậm rãi đến đó ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Phong cũng không vội vàng mở miệng mà suy nghĩ trong đầu nói sao cho ông lão trước mắt này dễ dàng tiếp thu nhất, bởi vì theo Lâm Phong quan sát, ông ấy mặc dù đã đặt nửa bước chân vào con đường tu luyện thật sự nhưng vẫn chỉ là một cao thủ chốn võ lâm giang hồ, kiến thức tu tiên hoàn toàn không có, nếu nói mấy chuyện quá thâm ảo khẳng định ông lão sẽ không thể tiếp thu mà còn cho là hắn ba xạo chém gió.
Thấy Lâm Phong lâm vào trầm tư, Diệp Tùng cũng ho khan rồi nói:
Quy củ võ lâm Diệp mỗ cũng biết, nếu Lâm huynh đệ có chuyện khó nói, vậy ta cũng không dám miễn cưỡng!
Lời này chính là Diệp Tùng vì Lâm Phong mà cấp một cái bậc thang xuống, mặc dù trong lòng có chút thất vọng nhưng vẫn kiên quyết nói.
Diệp lão đừng hiểu lầm, cháu đang sắp xếp lại ngôn từ cho dễ hiểu thôi. Hơn nữa, ngài xưng hô huynh đệ như vậy cháu thực sự không dám nhận đâu!
Ha hả, trong võ lâm chỉ luận võ công không luận tuổi tác, nếu không phải không muốn Lâm huynh đệ khó xử, ta còn muốn gọi một tiếng Lâm huynh nữa đây này!
Diệp Tùng nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Phong nghe vậy thì từ từ nói:
Diệp lão, cháu cũng sắp xếp xong rồi. Thật ra cũng không có gì, trong trời đất có ngũ hành linh khí phân biệt, mà bản thân ông lại thuộc về tính Mộc, cho nên khi tu luyện nếu hấp thu Mộc linh khí thì có ích lợi rất lớn cho tu luyện. Tất nhiên, ngũ hành tương sinh thì phải có tương khắc, chỗ ngài tu luyện vừa vặn là hướng Tây, mà hướng Tây thuộc Kim, hướng Đông thuộc Mộc, ông tu luyện chỗ ban nãy vừa vặn hướng Tây thuộc Kim, tất nhiên hiệu quả không tốt bằng hướng Đông bên này, đó là điều đầu tiên. Ngoài ra, chỗ ông tu luyện bên kia, cây côi toàn là cổ thụ lâu năm cũng có chút linh tính, mặc dù cây cổ thụ lâu năm thì Mộc linh khí cũng dày đặc, nhưng nó đã có chút linh tính, tất nhiên sẽ chẳng thể nào phát tiết Mộc linh khí bản thân ra hết bên ngoài được, vì vậy mà mặc dù sinh cơ chỗ đó nhìn thoáng qua rất dồi dào, nhưng Mộc linh khí để ngài hấp thu tu luyện thì không có mấy, hơn nữa khí cảm của ngài thật sự còn kém, khả năng hấp thụ linh khí để tu luyện cũng có giới hạn, tu vi còn kém thì thật sự ở bên đó tu luyện càng không ổn.
Diệp Tùng dù sao cũng tu luyện lâu năm, gia tộc cũng là thế gia võ đạo, cho nên khi nghe kiến giải của Lâm Phong thì có cảm giác rẽ mây thấy ánh sáng, liên tục gật đầu. Cho đến khúc cuối, dù Lâm Phong chê lão tu vi kém thì cũng không có chút phản cảm. Dù sao, kiến giải của Lâm Phong đối với tu luyện cao thế này thì chắc chắn tu vi không hề kém, thậm chí vượt trên lão cũng là bình thường.
Nghĩ vậy, Diệp Tùng trong đầu cũng nổi lên ý muốn kết giao, ánh mắt nhìn Lâm Phong có chút cuồng nhiệt giống như thanh niên nhìn thấy thần tượng ngay trước mắt.
Nhìn thấy ánh mắt như Bát giới thấy Nhân sâm này của Diệp Tùng, Lâm Phong cũng nổi hết da gà:
Khụ…khụ, Diệp lão, ông đừng nhìn cháu như vậy có được không?
Diệp Tùng mặt già đỏ lên, hai tay xoa xoa kích động, nhất thời ấp úng nói không nên lời, nhìn qua rất có mùi vị nữ sinh tỏ tình với soái ca, nhưng đặt vào người một ông lão hơn sáu mươi tuổi thì hương vị lại trở nên quái dị.
Cái này…cái này….Lâm huynh đệ, người xem…có thể nhận ta làm đệ tử được không?
Ấp úng hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cục Diệp Tùng cũng nói ra được ý định của mình.
Lâm Phong hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, một ông lão hơn sáu mươi tuổi mở miệng ra đòi nhận hắn làm sư phụ, rồi sau này sẽ gọi ba mẹ mình đáng con lão là sư tổ…nghĩ đến thôi Lâm Phong cũng có cảm giác khóc không ra nước mắt, ngẩn người tại chỗ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Phong, Diệp Tùng cảm thấy chín phần là Lâm Phong đã từ chối rồi, cũng phải, nếu đặt vị trí của lão vào chỗ Lâm Phong, chắc cũng không nhận một ông già sắp sửa lên bàn thờ nhìn cuộc đời qua nải chuối làm đệ tử a.
Ha…ha, là ông già này lỗ mãng, Lâm…huynh đệ, coi như tôi chưa nói gì hết nhé!
Tuy rằng trong lòng đã dự liệu trước, nhưng khi nói những lời này ra, Diệp Tùng cũng không nhịn được mà tỏ ra thất vọng.
Diệp lão, ông lại hiểu lầm cháu rồi. Hình như ông rất có sở thích hiểu lầm ý cháu thì phải a?
Lâm Phong thấy Diệp lão tỏ rõ thất vọng như vậy thì cười cười nói.
Sao? Vậy là Lâm…sư phụ ngài đồng ý nhận ta làm đệ tử rồi phải không?
Diệp Tùng nghe vậy thì hai mắt đang ảm đạm thất vọng lại sáng lên, mừng rỡ hỏi lại.
Cũng không phải, cháu cũng không dám nhận đệ tử gì, chỉ là sau này nếu có khúc mắc gì trong tu luyện ông có thể tùy thời hỏi cháu, cái nào cháu có thể giúp nhất định sẽ giúp ông.
Nhưng như vậy có làm trái với quy củ không? Có làm cho Lâm huynh đệ khó xử không?
Diệp Tùng vẫn còn một tia vương vấn, không thể trách lão, quy củ chốn võ lâm vốn rất nghiêm khắc sâm nghiêm, nhất là vấn đề truyền dạy tuyệt học cho người khác.
Cháu chỉ là một người tự do, vô môn vô phái, tự quyết định mọi chuyện, ông đừng lo!
Ôi, Lâm huynh đệ tuổi còn nhỏ mà thân mang tuyệt học lại có thể tiêu diêu tự tại như vậy, làm cho thân già ta đây có chút xấu hổ. Nhân đây cũng xin đa tạ ân chỉ điểm của Lâm huynh đệ.
Nói rồi, Diệp Tùng muốn hạ thân xuống làm lễ. Lâm Phong thấy vậy thì hốt hoảng phẩy tay một cái, một luồng gió mát lập tức nâng Diệp Tùng dậy không thể làm lễ bái.
Diệp Tùng cảm nhận được một chiêu cách không thủ vừa rồi của Lâm Phong, trong lòng càng khẳng định vị Lâm huynh đệ trước mắt là một kỳ nhân, ngẫm nghĩ hồi lâu rốt cục nói ra:
Lâm huynh đệ, nếu ngài đã không nhận ta làm đệ tử, vậy nếu không chê thân xác ông già này yếu ớt, có thể kết giao huynh đệ vong niên với ta được không? Tuy có chút trèo cao, nhưng ta thật sự rất có thành tâm.
Lâm Phong nghe vậy thì nghĩ lại, thấy con người Diệp Tùng tuy có chút cố chấp nhưng tính tình ôn hòa ngay thẳng, cả người toát lên vẻ chính trực, cũng khá hợp khẩu vị của mình, dù sao thì vẫn tốt hơn thu ông ấy làm đồ đệ nha, vì vậy bèn nói:
Được, kết giao huynh đệ vong niên cũng được, vậy em sẽ gọi anh là anh Diệp.
Tốt, Lâm đệ. Ha hả, đi, đi đến nhà của anh ngồi chơi, sẵn dùng cơm tối luôn. Em đã ăn gì chưa? Mà thôi, ăn rồi cũng phải đến, để anh giới thiệu chị dâu em và mấy đứa cháu của em cho em nhận mặt, kẻo sau này chúng nó ra đường gặp chú mà không chào hỏi thì thật sự bất kính!
Diệp Tùng dường như rất cao hứng, kéo tay Lâm Phong định đi về nhà, miệng vui vẻ nói.
Lúc này Lâm Phong mới phát hiện một vấn đề, tuổi của ông anh ngang hông này hơn sáu mươi, nếu con của ảnh trẻ thì cũng đáng tuổi chú hắn, bỗng dưng trở thành cháu. Ôi…
Anh Diệp thông cảm, tý nữa em có chút việc, cũng không thể thất hứa với người ta. Vậy đi, anh cho em địa chỉ và số điện thoại, tối mai em sẽ đến thăm anh chị.
Lâm Phong cười cười nói. Trong lòng suy nghĩ hẹn lại buổi ăn cơm với anh Trần sang ngày khác, dù sao thì quan hệ hai bên cũng khác nhau, một bên là ông anh ngang hông, một bên chỉ là giao tiếp xã hội, cái nào nặng cái nào nhẹ, Lâm Phong còn có thể phân biệt được.
Vậy à, um, vậy cũng được, để anh nói mấy đứa nhỏ tranh thủ về ra mắt em, sẵn tiện kêu chị dâu em làm vài món ngon nhấm rượu, anh em mình làm vài chén!
Lâm Phong vẫn chưa quen cảm giác xưng huynh gọi đệ với một ông lão, cho nên ứng phó vài câu, lấy địa chỉ và số điện thoại của Diệp Tùng liền quay lưng chuồn thẳng.
Còn Diệp Tùng dõi theo bóng lưng của Lâm Phong xong thì ngồi xuống cái ghế, ngẫm nghĩ lại điều gì đó, sắc mặt lúc hưng phấn, lúc lại ưu tư, cũng không còn tâm trạng đi tĩnh tâm tu luyện nữa.
Lâm Phong sau khi thoát khỏi ánh mắt của Diệp Tùng thì bắt một chiếc taxi đến nhà hàng Hoàng Cung, chỗ hẹn trước với Thiết Đầu Bang.
Nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút nữa là đến bảy giờ, Lâm Phong lắc đầu, mải lo nói chuyện với Diệp lão ca, mém chút nữa quên mất đại sự.
Rất nhanh nhà hàng Hoàng Cung đã xuất hiện trong mắt. Lâm Phong thanh toán xong tiền xe, bước xuống trước cửa nhà hàng.
Lúc này, một thanh niên bộ dạng cũng không hiền lành gì bước tới cung kính hỏi:
Xin hỏi, anh có phải Lâm Phong tiên sinh không?
Đúng. Chính là tôi!
Thất lễ, em là người Thiết Đầu Bang. Bang chủ để em đón anh, mời anh theo bên này!
Lâm Phong chỉ hơi gật đầu rồi đi theo người thanh niên lên trên lầu, sau đó đi tới một phòng bao sang trọng.
Khẽ dùng thần thức quét bên trong, Lâm Phong chỉ nhìn thấy hai người phụ nữ, một trong số đó là tiểu La, hoàn toàn không thấy vị Bang chủ Thiết Đầu Bang gì đó ở đâu, hơi nhíu mài, Lâm Phong lại thấy phòng bên cạnh có mấy gương mặt quen thuộc như Vương Béo, Hắc Trảo, Hổ ca sắc mặt tái mét bất ngờ cũng ngồi trong đám người đó.
Nhẹ lắc đầu theo tiếng mở cửa của người thanh niên đang cung kính đứng trước mặt, Lâm Phong nhấc chân bước vào bên trong.
Danh sách chương