Lâm Phong dò theo địa chỉ mà Diệp lão đưa cho, rất nhanh đã tìm được đúng địa chỉ.
Từ xa nhìn thấy Diệp lão đích thân đứng chờ mình, hơn nữa trên người cũng mặc một bộ đồ mỏng manh, gió thổi phất phới làm râu tóc lão tung bay trong gió đêm, bước chân Lâm Phong cũng nhanh hơn.
Em đến rồi sao Phong? Có lạnh không, mời vào mời vào.
Ân, em vừa đến Diệp…Diệp lão ca.
Có chút chưa quen với cách gọi này, Lâm Phong hơi ấp úng mới phun mấy chữ.
Diệp Tùng thì giống như không hề biết Lâm Phong ấp úng, khoác tay thân thiết kéo hắn vào nhà.
Bước vào trong sân nhà, Lâm Phong mới thấy không gian bên trong giống như tách biệt với thế giới bên ngoài, một căn tứ hợp viện cổ xưa, phía trước còn có giàn mướp, luống rau xanh um đang vươn mình trong gió, một cây ớt cho trái sum suê của lắc lư những quả nhỏ chín mọng. Toàn bộ không gian gợi lên một khí tức thanh mát, u nhã làm cho Lâm Phong vốn là người ưa thích yên tĩnh cũng cảm thấy ung dung thoải mái cả người.
Xem ra hoàn cảnh sống u nhã này cũng chứng tỏ tâm tình của vị lão ca này rất chất phác, ôn hòa. Ánh mắt Lâm Phong nhìn Diệp lão lại có thêm mấy phần tôn kính.
Tiểu Mai, Phong đệ em ấy tới rồi!
Trong lúc Lâm Phong còn đang âm thầm cảm nhận không khí nơi này thì Diệp Tùng đã nói vọng vào trong.
Ngay lúc đó, một phụ nữ hơi trẻ hơn Diệp lão bước ra, tuy trên mặt người phụ nữ này đã có nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã nhuốm bạc, nhưng dưới ánh mắt của Lâm Phong nhận xét, nếu trở về thời trẻ thì chắc chắn đây là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Lâm Phong trong lòng thầm phán đoán người này chính là vợ của Diệp lão, nhìn qua tuổi cũng không hơn kém bà của mình là bao, theo bối phận hiện giờ Lâm Phong phải gọi chị dâu, nhưng nói thế nào cũng nói không ra lời.
Đang lúc Lâm Phong còn khó xử thì bà lão đã nhanh chân bước tới, chùi chùi hai tay lên tạp dề trước ngực rồi nói:
Chào em Lâm Phong, ông lão này từ hôm qua đi luyện công về đến nay cứ lải nhải tên em, chị nghe cũng sắp ù tai đến nơi rồi. Bây giờ em đến thì quá tốt, cuối cùng lỗ tai của chị cũng được nghỉ ngơi rồi.
Nói xong, bà lại đưa mắt nhìn thấy giỏ trái cây lúc nãy Lâm Phong trên đường tới đây tiện tay mua, giọng trách cứ:
Tới nhà anh chị chơi mà còn mang theo quà cáp làm gì vậy? Người trong nhà cả.
Lâm Phong cười gượng hai tiếng, cũng đưa giỏ trái cây cho bà lão, miệng nói:
Đây là phép lịch sự thôi, lần đầu đến thăm anh chị mà đi tay không thì ngại quá! Haha!
Thái độ nhiệt tình của chị dâu làm cho Lâm Phong thấy rất gần gũi, từ chị nói ra rõ ràng cũng tự nhiên hơn.
Tính toán cái gì, thôi hai người vào bên trong nói chuyện đi, chị đi làm nốt cho xong mấy món rồi tý nữa chúng ta dùng cơm.
Chị, hay để em phụ chị một tay, dù sao ở nhà em cũng hay vào bếp phụ mẹ nấu cơm, tay nghề cũng không đến nỗi nào.
Haha, xem em kìa, em với lão ca của em cứ trò chuyện, dù sao cũng không có gì, chỉ có mấy món rau dưa nhà trồng thôi.
Nói xong, bà liền xoay người đi vào bếp.
Dạ vậy chị đi thong thả.
Lâm Phong và Diệp Tùng cũng xoay người đi vào phòng khách.
Phòng khách bày biện cũng đơn giản, nhưng khi Lâm Phong định đặt mông ngồi xuống bộ ghế bày sẵn thì Diệp lão ca lại gọi hắn:
Lâm Phong, đi theo anh làm lễ kết bái.
Lâm Phong giật mình, lễ kết bái? Làm thật sao, Lâm Phong vốn nghĩ trong lòng Diệp lão chỉ là trong lúc cao hứng vì được chỉ điểm, định hôm nay đến sẽ khéo léo nói lại, dù sao thì việc xưng hô này cũng làm Lâm Phong có điểm ngập ngừng không quen.
Lâm Phong bước theo Diệp lão vào một căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái tủ thờ, bên trên thờ Quan công, bày biện hương án, khói nghi ngút, khung cảnh thập phần trang nghiệm.
Diệp Tùng chầm chậm nói:
Vốn dĩ anh có vài lão bằng hữu thâm giao, việc kết nghĩa lại là chuyện hệ trọng, nhưng anh sợ thân phận em cũng không muốn bại lộ quá nhiều, thành ra nghi lễ có chút đơn giản hóa, mong em đừng phiền lòng. Cả đời anh chưa có kết bái qua huynh đệ, em xem như là một người em trai duy nhất của anh. Đến đây, chúng ta cùng dập đầu kết bái.
Lâm Phong cũng bị chân tình của Diệp lão làm cảm động, thật sự thông qua lời nói của lão, Lâm Phong hoàn toàn cảm nhận được sự chân thành kết bái huynh đệ. Cho nên hắn cũng không chần chừ mà bước đến quỳ xuống bên cạnh Diệp Tùng, cùng khấu đầu trước Quan Công làm lễ kết bái huynh đệ.

Làm lễ xong, Diệp Tùng tâm trạng cao hứng ôm lấy vai Lâm Phong gọi một tiếng:
Lâm đệ!
Diệp lão ca!
Ha ha ha…
Cả hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ vui mừng trong mắt đối phương, cùng cười lên ha hả.
Tiếng cười vang vọng đến nhà bếp, Lâm Phong liền nghe tiếng chị dâu nói vọng lên:
Cơm canh xong rồi, hai anh em làm lễ xong thì xuống dùng ngay kẻo nguội.
Lâm Phong cùng Diệp lão bèn nối gót nhau đi xuống phòng bếp, thấy lão Mai đang dọn thức ăn, Lâm Phong liền bước nhanh tới phụ giúp, miệng nhanh nhảu nói:
Chị dâu, để em đến phụ giúp.
Chà, bây giờ mới xem chị là chị dâu đúng không?
Lâm Phong cười gượng xấu hổ, nhưng trong lòng ấm áp. Trải qua một phen bái tế kính cẩn, Lâm Phong nhìn hai người trước mắt bỗng nảy sinh một loại cảm giác kỳ diệu, ngôi nhà này cũng bỗng chốc trở nên thân quen hơn. Cho nên cũng không khách khí gì, sau khi dọn xong thì ba người cùng nhau lần lượt ngồi xuống dùng cơm.
Thức ăn cũng rất đạm bạc nhưng lại cực kỳ ngon miệng, có cá có canh, toàn là những thứ được thu hoạch từ vườn nhà mà ra.
Sau khi ăn xong, trước sự lôi kéo của Diệp lão ca và kiên quyết không cho dọn phụ của chị dâu, Lâm Phong liền theo Diệp Tùng lên nhà trước, cùng ngồi xuống ghế uống trà nói chuyện.
Sau vài câu chuyện phiếm liên quan đến tu luyện, Lâm Phong như tùy ý hỏi một câu:
Diệp lão ca, lúc em gọi cho anh dường như nghe tiếng vài người, sao lúc em đến không nhìn thấy ai vậy?
À, đó là con trai anh. Lúc nãy anh gọi nó đến đây để ra mắt em, ai ngờ ngồi một chút đã nói có việc phải đi ngay, hẹn lát nữa về. Em coi đó, con cái lớn rồi ỷ mình có chút địa vị thì không xem trưởng bối ra gì, còn việc gì quan trọng hơn ra mắt chú nó hay sao?
Này, ông cũng phải thông cảm cho con nó. Nó đường đường là bí thư thị ủy, công việc còn ít sao? Hơn nữa nó cũng nói là lát nữa sẽ về, ông cứ cằn nhằn mãi không chán à?
Vừa nói, vợ Diệp lão vừa bưng một đĩa trái cây lên.
Bà chiều nó riết hư. À Lâm Phong, hiện giờ em đang công tác ở đâu? Em luyện võ từ bao lâu rồi, sao lại có thực lực cao như vậy?
Diệp Tùng đẩy dĩa trái cây đến trước mặt Lâm Phong rồi thích thú hỏi, nhưng hỏi xong thì phát hiện mình có chút thất thố, truy hỏi môn phái bí mật của người ta, dù là em mình thì cũng rất mất quy củ, thật sự không hay, bèn nói thêm:

Em không trả lời cũng được, là anh tò mò thôi, anh hiểu quy củ mà.
Anh Diệp, thực ra cũng không có gì, hiện giờ em là người làm ăn tự do, cuộc sống cũng không cố định, mặc dù nhà em ở Nam Kinh này nhưng nói thật em cũng đang muốn đi chu du khắp nơi một phen. Chỉ có điều em chưa yên tâm gia đình nên chưa đi mà thôi. Còn về phần võ công, em cũng không có tu luyện võ công gì cả, cái em tu luyện chính là…
Vừa nói, Lâm Phong vừa lấy ngón tay chỉ lên phía trên.
Diệp Tùng khó hiểu nhìn theo ngón tay Lâm Phong chỉ:
Thiên…?
Phải, chính là thiên đạo, đạo của quy luật tự nhiên đất trời, cái em tìm hiểu chính là ngọn nguồn đại đạo chứ không phải võ thuật giang hồ. Ừm, đại khái là vậy. Thật sự có nhiều chuyện em không thể nói rõ ràng, mong anh hiểu cho em.
Lâm Phong nói tới đây thì vẻ mặt áy náy xin lỗi.
Ha hả, chí lớn của em thì làm sao anh lại trách, quả nhiên cao nhân như em sao lại tu luyện võ lâm tục khí như bọn anh được, khó trách, khó trách. Xem ra lần này anh thực sự trèo cao rồi.
Diệp Tùng nghe Lâm Phong giải thích cũng hiểu sơ sơ, trong lòng càng hoảng sợ, cảm thấy người thanh niên này càng tìm hiểu sâu thì càng cảm thấy thâm bất khả trắc. Vì vậy mà cảm thán nói một câu như vậy.
Trèo cao gì chứ, có được người anh như anh chính là duyên phận, duyên phận của là một lẽ tự nhiên chúng ta không nên quá so đo cưỡng ép. Lại nói, người được lợi lại chính là em, trước mắt là hàng ngày nếu thích em có thể đến đây ăn chực rau dưa ngon lành nhà anh đây này?
Haha, em nói phải, đây là nhà em mà, sau này muốn đến lúc nào cũng được, cứ tự nhiên thoải mái…
Hai người anh một câu, em một câu, vợ Diệp Tùng ngồi một bên nhìn thấy cảnh này thì cũng cảm thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên sau mấy chục năm kể từ khi chuyện kia xảy ra, bà thấy Diệp lão vui đến mức này. Trong lòng càng khẳng định Diệp lão chắc chắn đã xem người thanh niên này là anh em hơn cả ruột thịt, dù sao sống với nhau mấy chục năm trời, tính cách của chồng mình thế nào thì bà hiểu rõ nhất.
Nói chuyện qua lại một hồi, Lâm Phong bỗng như có như không hỏi một câu:
Anh Diệp, phải chăng anh từng thi đấu võ công và bị người ta điểm trúng chỗ yếu huyệt, tới giờ vẫn còn ẩn tật, cứ mỗi tháng vào một ngày thì chân khí nghịch chuyển, đau thấu tâm can, hơn nữa càng ngày càng thống khổ?
Hả, chuyện này, sao em lại biết? Em, em thật sự nhìn ra sao?
Diệp Tùng vốn đang vui vẻ trò chuyện, nghe Lâm Phong bất ngờ hỏi một câu, hơn nữa còn nói ra chuyện mà lão âm thầm giấu kín mấy năm qua, một mình nhận hết thống khổ, hơn nữa còn càng ngày càng khó có thể chịu đựng. Hôm nay cố ý kết bái với Lâm Phong cũng có một phần nhỏ là làm một chuyện tốt lo hậu sự sau này gia đình ít ra cũng có cao nhân chiếu cố.
Người ai không ham sống, cho dù Diệp Tùng đã sống tới từng tuổi này, tu vi và ánh mắt cũng cao không phải bình thường, cũng là không muốn chết ấm ức như vậy. Cho nên vừa nghe Lâm Phong nói ra chuyện chỉ có một mình mình biết, thậm chí còn nói rõ ràng rành mạch như vậy, thì Diệp Tùng chợt lóe lên một hi vọng mãnh liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện