Lâm Phong chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy ngược từ sống lưng lên đỉnh đầu, sao đó mạnh mẽ xông vào thức hải.
Thức hải chính là nơi quan trọng nhất của tu sĩ, nếu thức hải rộng lớn mạnh mẽ đại diện cho thần thức khổng lồ, căn cơ tu vi thâm hậu. Nó chẳng những đại diện cho căn cơ mà còn là nơi quyết định ngộ tính của người tu tiên.
Một chiêu ám thủ này của Vũ Hy phải nói là cực kỳ thâm hiểm. Một tu sĩ luyện khí kỳ dưới một đòn hời hợt của tu sĩ Trúc Cơ kỳ như gã thì chắc chắn nếu không chết thì có sống cũng thuộc dạng khó nuôi, thần trí ngáo ngơ, hoàn toàn chặt đứt tiên lộ.
Đáng tiếc cho Vũ Hy, thức hải của Lâm Phong hiện giờ còn có Hỗn Nguyên hệ thống đang trấn giữ, nếu để một luồng khí kình xâm nhập vào chắc chắn sẽ làm người ta cười rụng răng.
Chỉ thấy luồng khí kình chuẩn bị xông vào thức hải thì Hỗn Nguyên hệ thống chặn lại, hoàn toàn hóa giải lực đạo, sau đó lại trở về vị trí giữa thức hải của Lâm Phong.
Mặc dù nghe đơn giản nhưng lưng của Lâm Phong cũng đổ mồ hôi lạnh, hai mắt lóe lên hàn quang:
‘Người này tuổi còn nhỏ mà tâm cơ ác độc, sát phạt quyết đoán. Hắn đã động sát tâm với ta thì bây giờ nhất định không thể công khai trở ra khi thực lực chưa cao. Thù này quyết không bỏ qua nhưng tạm thời chưa thể tính sổ ngay được.’
‘Dù sao cũng không thể quay ra ngay, chi bằng ở đây rèn luyện cũng tốt. Mình bây giờ ngoài pháp môn tu luyện Hỗn Nguyên Quyết thì không còn pháp kỹ chiến đấu nào khác, ngay cả pháp bảo lợi hại cũng không có. Vậy thì rèn luyện thân thể và phản xạ đi.’

Nghĩ thông suốt, Lâm Phong cũng không vội vàng rời đi ngay mà ngồi xuống điều tức một chút. Sau khi tinh khí thần đã tạm thời hồi phục, Lâm Phong liền đứng dậy bỏ đi, hướng đi ngược hướng với tên Vũ Hy lúc trước.
Lâm Phong không vội vàng đi sâu vào bên trong mà nhẹ nhàng leo lên một thân cây lớn, quan sát phương hướng rồi đi đến một lạch nước nhỏ có rất nhiều dấu chân các loại thú nhỏ đến uống nước rồi ngồi ôm cây đợi thỏ. Một lúc sau, quả nhiên có một con lợn rừng hừng ba mươi cân đến uống nước liền bị Lâm Phong bay ra trực tiếp đá một cước.
Con lợn theo phản ứng kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn chưa chết, chẳng những không bỏ chạy mà liều mạng lao tới húc vào người Lâm Phong.
Lâm Phong biết cơ hội luyện tập đã tới, bèn đạp mạnh một cái né sang bên cạnh, sau đó vung nắm đấm thúc vào bụng con heo.
Cứ thế hai bên giằng co qua lại, Lâm Phong cảm nhận hai cánh tay truyền đến cảm giác đau, mà con lợn đã nằm im không nhúc nhích thì thở dài. Không phải Lâm Phong không đủ khả năng kết liễu con lợn này ngay từ đầu mà hắn muốn kiểm tra xem thân pháp và sức bền của mình hiện nay tới đâu. Nhờ vậy mà Lâm Phong phát hiện ra nếu không có Hỗn Nguyên quyết thần kỳ dịch kinh tẩy tủy bồi luyện cơ thể hắn mỗi ngày thì người nằm im là hắn chứ ko phải con heo kia.
‘Tu sĩ Luyện khí trung kỳ như mình muốn dùng sức bắt một con heo lại cực ăn như vậy, hắc, đúng là cạn lời~’
Lâm Phong tự giễu bản thân xong thì tạm vác con heo đến một nơi tương đối thoáng, giống như một cái hang đá tự nhiên mà lúc nãy hắn vô tình nhìn thấy.
Vất vả làm thịt heo sau đó phát ra một cái Thủy linh thuật để rửa sạch, Lâm Phong liền gom củi và bắt đầu nướng thịt heo.
Nhìn đống lửa cháy hồng và mùi thịt thơm phức, Lâm Phong bỗng thấy cảm khái. Dẫu cho có Hệ thống trong người, vẫn như cũ bị người khác khinh thị, bị sỉ nhục mà không có lực hoàn trả, nhìn gái đẹp một cái thì xém bị ngáo ngơ...
Lâm Phong tự đánh giá thực lực của mình rồi bắt đầu vạch một kế hoạch tu luyện tạm thời tại đây. Trước mắt là rèn luyện sức bền và phản xạ cơ thể, sau đó là rèn luyện các pháp thuật căn bản. Dù sao trải qua không biết bao nhiêu thời gian từ Thái cổ hồng hoang mà những pháp thuật căn bản này vẫn trường tồn thì chắc chắn là nếu cố gắng tu luyện biết đâu bất ngờ có kỳ hiệu thì sao.
Kế hoạch đã định, Lâm Phong cũng tạm thời xem nơi này là địa chỉ tạm trú của hắn trong thời gian tới.
Mùi thịt chín thơm nức mũi truyền đến, mặc dù không có gia vị gì, nhưng sự tươi ngon thì không cần bàn cãi, Lâm Phong cầm một cái đùi heo xé nhai ngấu nghiến. Hương vị thịt nướng tươi ngon thơm phức đi vào bụng hóa thành năng lượng ấm áp lan tỏa khắp từng thớ thịt Lâm Phong.
Ngay khi Lâm Phong đang nhai nhóp nhép, một con chồn nhỏ có bộ lông màu trắng tinh khịt khịt cái mũi ló ra từ một cái khe đá, nhìn nhìn Lâm Phong. Có vẻ nó lạ người nên không dám tới gần mà chỉ dám đứng từ xa nhìn con heo nướng thòm thèm.
Lâm Phong ban đầu không để ý nhưng thấy con chồn nhỏ không nhưng không thấy chán bỏ đi mà từng bước nhích tới gần chỗ hắn đang ngồi ăn.

Nói thật, với một con thú như thế này mà cầm đi tặng các cô nương bảo đảm bách phát bách ăn, nhưng Lâm Phong còn chưa đến mức si mê mà chỉ cảm thấy nó thú vị mà thôi.
Thấy điệu bộ tiến lui không xong của con thú nhỏ, Lâm Phong một mình cười ha ha, sau đó bẻ một miếng thịt gần bằng con chồn nhỏ, quăng tới chỗ nó.
Con chồn nhỏ thấy vậy thì một chút ngại ngùng cũng biến mất, nhào đến ôm lấy tảng thịt nhai ngấu nghiến, khi ăn thỉnh thoảng còn nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt cảm kích.
Một người một thú lẳng lặng ăn uống rồi ai chỗ nấy. Lâm Phong nhập định đả tọa suốt đêm.
Trời vừa sáng sớm, Lâm Phong lập tức đứng dậy sau đó bắt đầu tập luyện bằng cách khám phá toàn bộ khu vực chung quanh. Thân ảnh Lâm Phong len lỏi tronh những dây leo to lớn rậm rạp và những vách đá dựng đứng hiểm trở ngày này qua ngày khác.
Đả tọa, săn thú, rèn luyện...thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua.
Giờ đây, cả người Lâm Phong bớt đi một phần non nớt mà thay vào đó là vẻ rắn rỏi, thành thục, đôi mắt không cần hiệu quả của Càn Khôn Nhãn cũng sắc bén, thần quang nội liễm.
Từ trên cây bay xuống nhẹ nhàng không tiếng động sau đó tay trái vỗ một chưởng kết liễu một con Hươu, chân trái nhẹ nhàng nhún lên mặt nước làm điểm tựa rồi bay lên bờ. Thân pháp này có thể là tuyệt kỹ uy chấn giang hồ nhưng với Lâm Phong thì nó chỉ là bài luyện sự dẻo dai và lực khống chế mà thôi.
Tu luyện càng lâu, Lâm Phong càng thấy làm một tán tu là thiệt thòi thế nào. Không nói tới phúc lợi, chỉ riêng nơi vó linh khí dồi dào để tu luyện ắt phải tốt hơn làm tán tu khố rách áo ôm như hắn bây giờ rất nhiều.
Hiện giờ có thể Lâm Phong chỉ cần tu luyện tự thân là được, nhưng càng lên cao thì sao. Có một số chuyện không phải lúc nào cũng phải tự mình đi làm, nếu vậy thì thời gian đâu mà tu luyện, tìm hiểu pháp quyết?
Từ lúc Hệ thống tỉnh lại, Lâm Phong đã thấy trong đầu nhiều hơn một tầng công pháp Hỗn Nguyên Quyết, nhưng độ phức tạp huyền ảo trong đó ngày càng cao, làm cho Lâm Phong bỗng có cảm giác cứ tự mình mò mẫm thế này thì không biết ngày tháng năm nào mới tiến bộ đây. Hơn nữa, trải qua ngày hôm qua nói chuyện thăm dò, theo Lâm Phong thấy thì không có đại thần thông đừng mơ tới chuyện trở về nhà. Lâm Phong vẫn còn chưa yên tâm cắt đứt mọi chuyện để đi con đường của mình, vì vậy mà hắn nhất quyết phải cẩn thận suy tính từng bước đi của mình.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi Lâm Phong ở lại đây rèn luyện. Trải qua một tháng đả tọa và rèn luyện, Lâm Phong cả người khí cơ nội liễm, mỗi bước đi hay động tác đều tích súc lực lượng tùy thời bạo phát. Mái tóc đen dài lòa xòa được búi gọn sau gáy, Lâm Phong nhìn lại nơi này lần nữa rồi quay lưng bước đi. Trước khi đi, Lâm Phong còn cố tình nướng một ít thịt cho người bạn nhỏ của hắn là con chồn trắng ngày đó, số còn lại Lâm Phong cho vào nhẫn trữ vật làm lương khô dự trữ. Ai biết được phía trong có nguồn thực phẩm dễ dàng như vậy nữa không?
Trải qua nhiều phen thăm dò và quan sát, Lâm Phong đại khái phán đoán được thực lực của yêu thú cấp một và cấp hai.
Với thực lực hiện nay của Lâm Phong, đối phó với yêu thú cấp một thì có dư, cấp hai thì ngang tay nhưng nếu gặp yêu thú cấp ba thì chỉ có chạy trối chết. Cách nói này cũng là đại khái, vì mỗi yêu thú lại có kỹ năng bảo mệnh riêng, rất khó nói trước.

Thực lực mỗi con yêu thú cấp ba đã ngang tay với yu sĩ Trúc cơ sơ kỳ, nếu có một chút thần thông đặc thù thì Lâm Phong chạy cũng không có cơ hội. Vì vậy hắn di chuyển rất cẩn thận, mỗi khi đi một quãng lại dừng lại im lặng tỏa thần thức nghe ngóng. Tuy thần thức của Lâm Phong hiện giờ chỉ quan sát rõ trong phạm vi hẹp chừng năm mươi mét quanh người nhưng nếu có nguy hiểm gì, cảm nhận trước để kịp hành động hợp lý thì chỉ có trăm lợi mà không có một hại.
Khi đi được mấy canh giờ, với thính giác nhại bén của mình, Lâm Phong bỗng nghe có tiếng gầm từ xa vọng lại, nghe có vẻ như đang có yêu thú rất mạnh đang đánh nhau. Với xung chấn từ xa truyền lại như thế này thì bảo thủ mà nói thì rất có thể là hung thú cấp ba hoặc cao hơn đang đánh nhau.
Với cấp độ chiến đấu đó thì với thực lực của Lâm Phong mà lỗ mãng xông tới thì chỉ có chịu chết, tuy nhiên, nguy hiểm càng cao thì tất nhiên phần thưởng hậu hĩnh không cần nói cũng biết.
Một Lâm Phong nhỏ xíu có sừng, mình đỏ, cánh đỏ, miệng có răng nanh dữ tợn, tay cầm đinh ba, hiện lên bên vai trái nhe răng cười nói:
Lâm Phong, mày còn chần chừ gì chứ, hai con hung thú đó đánh nhau, mày cứ việc núp lùm rồi chờ thời cơ nhào vô kiếm lợi! Khà khà, nói đến tao cũng chảy nước miếng ngập răng rồi đây, khửa khửa…
Lâm Phong nghe vậy thì thấy có lý, đang định mạnh mẽ chạy lại gần thì một tên Lâm Phong nhỏ xíu khác mình mẩy trắng tinh, phía sau có cánh trắng đầy lông vũ xinh đẹp, trên đầu còn có vòng hào quang, nhìn qua cực kỳ thánh thiện, giơ tay ngăn Lâm Phong lại, nói:
Lâm Phong à, sao ngươi lỗ mãng như vậy, bộ chán sống rồi sao? Đó rất có thể là trận chiến của yêu thú cấp ba trở lên, thậm chí có thể có nhiều con, mấy con đó tùy tiện bún một cái gỉ mũi cũng làm cho ngươi sứt đầu mẻ trán, suy nghĩ lại đi!
Ê Lâm Phong…
Câm miệng hết, hừ, tự ta có chủ ý!
Lâm Phong bực bội đánh tan hai luồng suy nghĩ trong đầu, lập tức cẩn thận từng bước tiến tới nơi phát ra xung động. Phú quý hiểm trung cầu, nếu cứ nhút nhát trốn nặng tìm nhẹ thì cơ duyên cũng không thể nào có cánh mà tự bay đến trước mặt được, Lâm Phong cực kỳ thấu hiểu điều này.
Chỉ cần cẩn thận thu liễm khí tức, nếu có biến lập tức quay đầu bỏ chạy!
Đó chính là suy nghĩ của Lâm Phong lúc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện