Lâm Phong đối với loại công việc hỏi đáp này rất là ngán ngẩm, trải qua hơn chục năm trong trường học, không thể không nói loại hỏi đáp như khảo bài này chính là loại tra tấn tinh thần học sinh nhất, mà Lâm Phong đã thưởng thức món này đến phát ngán.
Chẳng mấy chốc Lâm Phong đã là người cuối cùng, mặc dù bên phía nhóm còn lại mới chỉ kiểm tra được một phần hai.
Chu sư thúc thấy Lâm Phong bước tới, liền cười hỏi:
Ngươi là người cuối cùng, người tên gì?
Tại hạ tên Lâm Phong. Xin hỏi đây có tính là câu hỏi đầu tiên không?
Ha hả, tất nhiên là không. Để tiểu hữu vất vả chờ lâu rồi, chúng ta bắt đầu ngay nhé?
Chu sư thúc hàm dưỡng rất tốt, nghe Lâm Phong đáp xoáy chỉ cười cười mà nói lại.
Được, xin mời Chu tiền bối cứ hỏi!
Lâm Phong cũng chắp tay nói.
Chu sư thúc cũng bắt đầu câu hỏi, đối với những người trước, vì để bảo đảm tính bí mật của câu hỏi, cả Chu sư thúc và người trả lời đều sử dụng truyền âm nói chuyện. Nhưng vì Lâm Phong là người cuối cùng, gã cũng không cần phí sức như vậy mà cứ trực tiếp hỏi thẳng:
Lâm tiểu hữu, ngươi xuất thân từ đâu, trong nhà còn người thân nào không?

Lâm Phong hơi bất ngờ, không ngờ là loại câu hỏi này:
Bẩm Chu tiền bối, ta xuất thân từ vùng hoang sơn dã lĩnh cách đây cực kỳ xa, do sự cố ngoài ý muốn nên lưu lạc đến đây. Trong nhà ngoài song thân vẫn mạnh khỏe thì còn một tiểu muội!
Lâm Phong bình tĩnh từ tốn truyền âm trả lời, dù sao nói chín phần thật, một phần giả cộng thêm diễn xuất của Lâm Phong thì cũng chắc tạm ổn, hơn nữa tuy Chu sư thúc hỏi trực tiếp, nhưng Lâm Phong cũng không muốn bại lộ quá nhiều về mình, cẩn tắc vô áy náy.
Chu sư thúc sau khi nghe Lâm Phong trả lời thì tiếp tục nhìn Lâm Phong hỏi:
Ngoài chủ tu công pháp chính, tiểu hữu còn tinh thông kỹ năng gì nữa không?
Lâm Phong định truyền âm trả lời là Luyện đan chi đạo, dù sao thì kể từ lần trước hoàn thành nhiệm vụ được hệ thống tặng kỹ năng Luyện đan sơ cấp, đến mãi hôm nay Lâm Phong vẫn chưa thể đem ra sử dụng, lúc này nói ra chắc chắn là một cơ hội rất tốt. Nhưng nghĩ đến kế hoạch kia, Lâm Phong đành đem lời nói nuốt vào bụng, sau đó từ tốn trả lời:
Tại hạ đối với việc chăm sóc linh hoa dược thảo cũng có chút tâm đắc.
Lâm Phong nói lời này xong thì mỉm cười tự tin.
Chu sư thúc nghe vậy thì cũng mỉm cười, hơi gật đầu sau đó hỏi tiếp câu cuối cùng:
Tại sao tiểu hữu lại muốn gia nhập Vân Tinh Tông?
Hỏi xong câu này, cả Hải Thiên Phong và Chu sư thúc đều tập trung ánh mắt nhìn chăm chú vào Lâm Phong chờ câu trả lời của hắn.
Lâm Phong không chút chần chừ truyền âm đáp:
Hồi bẩm tiền bối, ta đối với danh tiếng của Vân Tinh Tông sớm đã nghe như sấm nổ bên tai, trước đây do tu vi căn cơ chưa vững không dám đầu nhập. Hôm nay cơ hội đã đến nên ta mới có lại ý định này. Tất nhiên, bản thân ta cũng có chút tâm tư là tìm một nơi yên ổn tu luyện, tìm hiểu đại đạo thiên cơ.
Haha, khá khen cho câu tìm hiểu đại đạo thiên cơ. Việc này nói thì dễ hơn làm a! Thôi, mời tiểu hữu sang bên kia chờ kết quả, ta cùng các vị sư thúc bàn bạc xong sẽ thông báo cho các vị được rõ.
Lâm Phong cảm ơn một tiếng rồi bước qua bên kia, quan sát nhóm Doanh Doanh đang sát hạch, cũng không tiếp tục chú ý đến hai người Hải Thiên Phong và Chu sư thúc truyền âm nhập mật bàn bạc gì đó rồi quay lại truyền âm cho mấy người ngồi trên ghế phía trong.
Bên nhóm Doanh Doanh trắc thí tựa hồ phức tạp hơn một chút.
Đầu tiên thí sinh phải đưa tay cho người đầu tiên linh căn. Quả nhiên những người không có song linh căn trở lên đều bị đào thải không thương tình, Lâm Phong cũng tặc lưỡi không thôi.
Rất nhiều người bị đào thải, có người thở dài, có người ôm mặt mếu máo, còn có người tức giận đấm ngực giậm chân sao ông trời bất công, rất nhiều biểu hiện tựa như hát tuồng hiện lên trước mắt Lâm Phong. Tuy nhiên, tất cả đều bị chấp pháp đội kéo ra ngoài, lập tức trục xuất khỏi Vân Tinh sơn môn.
Trong nhóm không hợp cách thình lình còn có cả hai đồng bạn cùng đi của Lam Tử Nghiên mà lúc nãy Lâm Phong vừa gặp bên ngoài.
Lúc này nhân số còn lại ít, đã đến lượt trắc thí của Lam Tử Nghiên.

Nàng này vén mớ tóc mai khẽ bước đến đưa tay để được kiểm tra.
Người kiểm tra là lão giả có tu vi cao nhất trong đám ba người lúc nãy, chỉ thấy cầm tay Lam Tử Nghiên lên sau đó vẻ mặt đang thong dong bỗng dưng nhíu mài.
Sau đó lại tập trung tinh thần kiểm tra kỹ lần nữa, vừa gật đầu lại ngay lập tức lắc đầu, bộ dạng rất khó hiểu.
Sau khi đảo mắt một cái, lão giả này liền truyền âm cho một người tóc bạc râu dài, vốn đang ngồi im dưỡng thần trong đám Trúc Cơ Kỳ, vị trí xảo diệu lại là chính giữa, dường như rất có tiếng nói.
Sư thúc, người này thể chất có chút đặc biệt, đệ tử kiểm tra nhưng kiến thức hạn hẹp không thể nhìn ra. Xin sư thúc an bày!
Lão giả tóc bạc râu dài này thực ra là Thái Tôn, một đường chủ nội môn, tu vi tùy thời có thể bước vào Kết đan kỳ, vì vậy người khác đối với vị đường chủ sắp tấn thăng thành trưởng lão này bình thường đều vô cùng cung kính.
Nhạc Húc, ngươi bình thường không chịu tu luyện tìm hiểu kiến thức cho tốt, giờ đã thấy tác hại chưa. Thôi được rồi, đem người đó qua đây.
Thái Tôn theo thói quen, trước trách mắng một chút gã Nhạc Húc này, dù bề ngoài tuổi tác không xê xích nhau bao nhiêu nhưng Nhạc Húc nghe lời răn dạy này thì thần thái cực kỳ cung kính, còn phải truyền âm cảm tạ sư thúc chỉ điểm. Sau đó dẫn Lam Tử Nghiên đi đến bên cạnh Tôn Thái.
Tôn Thái thấy Lam Tử Nghiên đến gần thì mắt cũng chưa mơ ra, chỉ nhỏ nhẹ nói:
Đưa tay ra đây!
Lam Tử Nghiên nhu thuận vâng lời đưa cánh tay như ngọc ra cho Tôn Thái nắm lấy cổ tay.
Vừa cầm cổ tay rót vào một tia linh lực, Tôn Thái bỗng trừng lớn hai mắt, miệng lắp bắp nói:
Hả, thể chất này là…?
Nói xong, với vẻ không thể tin, lão ta lại nghiêm túc kiểm tra lần nữa, sau đó ha ha cười lớn:
Ha ha, đúng là ông trời cũng giúp ta. Tiểu cô nương, cô có đồng ý nhận ta làm sư phụ không? À, cô tên là gì?
Tiểu nữ tục danh Lam Tử Nghiên, ra mắt tiền bối!
Lam Tử Nghiên thấy cảnh này thì mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng vẫn nhẹ nhàng thi lễ. Nàng đối với thể chất của mình thì rất rõ ràng, chỉ có một linh căn thuộc tính, nhưng mẹ nàng lại là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tự mình kiểm tra qua, sau đó thông qua chút quan hệ để gửi nàng vào Vân Tinh Tông làm một đệ tử ký danh mà thôi.
Tôn sư huynh, có chuyện gì mà huynh phấn khích như vậy, chuyện bên này chúng ta còn chưa bàn xong đây này!
Chu sư thúc kia thấy cảnh này thì hơi khó hiểu, không mặn không nhạt nói.
Ha hả, Chu sư đệ ngươi cứ quyết định đi. Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi. Tôn thái cao hứng trả lời, mắt nhìn Lam Tử Nghiên càng ngày càng hợp ý.

Lam Tử Nghiên thấy một lão già nhìn mình chằm chằm, ánh mắt si mê thì không khỏi mặt ngọc ửng hồng, trong lòng hoảng sợ. Nhưng nghe câu nói kia thì bỗng dưng giật mình, nàng tưởng mình nghe lầm, bèn hỏi lại:
Tiền bối, ngài nói là sự thật? Tiểu nữ tự biết tư chất thấp kém, thật sự không dám trèo cao.
Haha, tư chất thấp kém? Nếu nha đầu ngươi mà tư chất thấp kém thì cả cái Nam Vân Thành này, à không, cả cái Nam Quốc này ai dám tự xưng thiên tài? Hahaha…
Tôn Thái nghĩ tới chuyện hôm nay vô tình nhặt được bảo thì đắc ý cười lớn, dường như Lam Tử Nghiên thật sự đã đồng ý làm đệ tử của lão vậy.
Những người khác thấy tình huống này, bèn gọi Lam Tử Nghiên đến kiểm tra một phen, cuối cùng ngoài một số người kiểm tra xong trợn mắt há mồm thì cũng có vài người kiến thức chưa đủ, nhất thời không thể nhìn ra điều gì, rất là khó hiểu.
Những vị có tu vi cao thâm này còn như vậy, những người bên dưới càng thắc mắc. Nhất là nhóm người còn đang tiến hành trắc thí kia.
Như biết tâm lý này của mọi người, Tôn Thái đắc ý dạt dào ra vẻ cao thâm vuốt râu một cái chậm rãi nói:
Các vị sư huynh đệ, ta cũng không giấu gì mọi người, thể chất này cũng là trong một lần vô tình nghe sư phụ nhắc đến, hơn nữa còn nhấn mạnh vài đặc điểm nên ta mới vô tình biết được mà thôi. Thực ra Lam cô nương đây có chính là Ẩn Thai Đạo Thể trong truyền thuyết.
Ẩn Thai Đạo Thể?
Tất cả những người không biết nghe qua danh tự này đều tỏ vẻ khó hiểu, nhưng những người đã từng nghe qua hoặc biết được chút da lông thì đều nhìn về Lam Tử Nghiên như một món trân bảo hãn thế, ánh mắt tỏa sáng nuốt nước bọt ừng ực.
Quả nhiên, gái đẹp cộng với tài năng thì ở đâu cũng là một bảo vật xa xỉ mà ai cũng tha thiết ước mơ.
Một vài vị đang ngồi ghế lập tức lấy ra Truyền Âm Phù, lầm bầm gì đó rồi bắn đi, Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang phá không bay đi.
Tôn Thái thấy cảnh này chỉ cười cười, thực ra ông ta cũng đã âm thầm dùng ngọc giản đặc thù của mình truyền âm cho sư phụ của lão. Ban đầu lão mặc dù có ý định nhận Lam Tử Nghiên làm đệ tử, với thể chất của nàng tu luyện không bao lâu chắc chắn địa vi nâng cao, nước lên thuyền lên, lão sẽ được hưởng lợi không ít. Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ lại, với thể chất này chỉ có thông báo cho sư phụ của lão là một trưởng lão nội môn thì mới có khả năng tranh đoạt.
Mọi người ai nấy đều có tâm tư riêng, chỉ thấy Tôn Thái dường như vẫn chưa nói xong, lão lại tiếp tục:
Khó trách các vị sư huynh đệ không nhận ra, loại thể chất này chỉ khi gặp linh lực đặc thù thì mới biểu hiện ra, mà cũng không ai biết linh lực đặc thù cần yếu tố gì, cho nên cái này là vận khí, không liên quan đến tu vi gì cả. Hắc hắc…
Tôn Thái lời này là muốn tránh tâm tư không vui của những người khác. Dù sao thì Tôn Thái lão kiểm tra ra, dựa vào cái gì những người đó không kiểm tra được, chắc chắn sinh ra bất mãn, mà bản thân Tôn Thái chắc chắn cũng không muốn chuyện này xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện