Lâm Phong về tới sơn môn thì trời cũng vừa hửng sáng, cảm thụ linh khí phiêu tán trong thiên địa, Lâm Phong cả người thoải mái.
Nhìn nhìn con tiểu thú ham ăn đang ngủ say trong lồng ngực, Lâm Phong âm thầm cảm thấy một chút ấm áp.
Sau khi trình lệnh bài thân phận, Lâm Phong thuận lợi trở về nơi công tác sau khi đến báo cáo với Vu Bàn Tử.
Đứng trước cửa dược viên quen thuộc, Lâm Phong trong lòng có chút thổn thức. Dù mới chỉ xuống núi hai ngày nhưng sự việc mà hắn gặp phải cũng nhiều, đối với sự hung hiểm của mỗi bước đi trên con đường tu đạo cũng ngày càng thấm nhuần.
Lâm Phong để con tiểu thú ham ăn đã tỉnh giấc đang gặm viên đan dược sang một bên.
Con thú này có chút tò mò với nơi này, nhưng sau khi khịt khịt cái mũi rồi giương đôi mắt to tròn nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lâm Phong thì tiếp tục gặm viên đan dược như không có gì xảy ra.
Lâm Phong cười cười, định châm ly trà uống theo thói quen thì thấy nó đã cạn sạch. Cũng không hiểu tại sao gần đây Lâm Phong lại có cảm giác thích uống trà, trước đây khi ở Địa cầu hắn cũng không hề có loại sở thích tao nhã này, xem ra là nhập gia tùy tục.
Vừa nấu một bình trà mới, Lâm Phong vừa suy nghĩ về lời của Vu Bàn Tử nói lúc nãy khi hắn đến báo danh.
Ngoại môn Vân Tinh Tông chuẩn bị tiến hành Ngũ niên đại tái. Cái đại tái này nói trắng ra là lôi đài thách đấu, ai thắng thì sẽ tiến vào vòng trong, cứ thế cho đến khi chọn ra được năm người mạnh nhất.
Năm người này phần thưởng thì cũng là linh thạch và tinh điểm, nhưng bên cạnh đó, ba vị trí đầu lại có thể nhận được Trúc Cơ Đan mà ai cũng thèm khát.
Một khi thành tu sĩ Trúc Cơ, thì địa vị sẽ thay đổi vượt bậc, chẳng những đãi ngộ hơn xa mà có thể tiến vào nội môn chuyên tâm tu luyện, đồng thời cũng tự do ra vào môn phái mà không ai thèm quản, chỉ có những việc định kỳ bắt buộc có mặt thì mới cần có mặt mà thôi.
Lâm Phong nghe vậy thì cũng có chút động tâm, tuy nhiên, cái mà hắn thật sự mong muốn chính là đan phương Trúc Cơ Đan. Lâm Phong dù tự tin có hệ thống hỗ trợ, nhưng tư chất của hắn thật sự rất bình thường, nếu không nhờ hệ thống ban thưởng đan dược tẩy tủy thì ngay cả linh căn để tu tiên Lâm Phong cũng không có.
Vì vậy mà Lâm Phong cũng không dám tin tưởng nếu được thưởng một hai viên Trúc cơ đan nếu đạt ba hạng đầu trong kỳ Ngũ Niên đại tái kia mà có thể giúp hắn trúc cơ thành công.
Phương pháp khả thi và trực quan nhất chỉ có dùng số lượng bù vào tư chất.
Nghĩ nghĩ, Lâm Phong lại sắp xếp lại thu hoạch chuyến đi vừa rồi. Ngoài số dược thảo mua được đủ cho Lâm Phong luyện đan Trú Nhan Đan và Cố Tâm Đan, Lâm Phong còn có được thêm mười vạn linh thạch, số lượng này hẳn cũng đủ cho Lâm Phong tha hồ tu luyện hấp thu.
Đối với công pháp Hỗn Nguyên Quyết, Lâm Phong ngày càng phát hiện thêm nhiều điểm kỳ lạ, hầu như mỗi khi có chút tiến bộ thì Hỗn Nguyên Quyết càng yêu cầu số lượng linh khí hấp thu nhiều hơn gấp đôi, làm cho Lâm Phong có chút không biết nói gì. Cứ đà này, không biết chừng ngay cả Cực phẩm linh thạch chắc cũng không đủ cho hắn hấp thu mất.
Cho nên, phòng ngừa vạn nhất, Lâm Phong bắt buộc phải cố gắng luyện chế đan dược.
Trú Nhan Đan là mặt hàng độc môn Lâm Phong định dùng để tìm về tài phú sau này.
Đối với vài người, nhất là nữ tu sĩ, thì nhan sắc thanh xuân mới là thứ quý giá nhất trên đời. Còn một số thanh niên nghiêm túc cao to đen hôi cũng muốn giữ gìn vẻ ngoài chất lừ của mình thời trai trẻ, cho nên Lâm Phong tin rằng chỉ sợ mình không đủ cung chứ không sợ không có cầu.
Nhưng rút kinh nghiệm lần này, may mà cũng chỉ dẫn đến hai tên sát thủ không ra gì, nếu Thiên Nam Thương Hội thật sự động tay chân thì Lâm Phong cũng không dễ dàng tránh thoát như vậy. Cho nên sau này, những việc như bán linh dược quý hiếm, nếu không cần thiết thì Lâm Phong sẽ tận lực kiềm chế lại. Thay vào đó, hắn sẽ cố gắng luyện đan để tiêu thụ thì càng được lợi nhiều hơn.
Nghĩ xong chuyện này, Lâm Phong lại lấy cái hộp ngọc có chứa lệnh bài đen xì và địa đồ ra, sau đó âm thầm truyền âm hỏi hệ thống:
Hệ thống, ngươi có biết cái lệnh bài này là vật gì không?
Chào chủ nhân, đây chính là Viễn Trình Truyền Tống Lệnh. Chuyên dùng để truyền tống cự ly xa. Nó sẽ bảo vệ người truyền tống không bị các hiệu ứng tiêu cực hoặc bị không gian chi lực xé nát trong khi truyền tống.
Ồ, thì ra là vậy. Vật này ta đã từng đọc qua trong một quyển sách, nhưng hôm nay mới gặp mặt, nhưng hình như có chút khác biệt..
Bẩm chủ nhân, cái Viễn Trình Truyền Tống Lệnh mà chủ nhân đang giữ là loại tiêu hao, phỏng chừng còn sử dụng vài lần nữa là tự động tiêu tán.
Âm thanh hệ thống không chút cảm tình vang lên. Lâm Phong nghe vậy thì cũng có chút thất vọng, sau đó hỏi:
Hệ thống, bản đồ này dẫn đi đâu?
Vấn đề này chủ nhân phải tự tìm hiểu, nhưng hệ thống có thể nhắc nhở ngài một câu, nó có liên quan đến cái Viễn Trình Truyền Tống Lệnh của chủ nhân và cả nơi mà ngài mong muốn trở về!
Hả, ý ngươi là…à, thôi được rồi.
Lâm Phong như chợt nghĩ đến một khả năng, nhưng khả năng này quá nhỏ, mà cho dù đó là sự thật thì tạm thời Lâm Phong hắn cũng chưa có thực lực để đi tìm điểm trên địa đồ này.
Theo hình vẽ và những sự việc kết hợp lại thì có vẻ Lâm Phong chắc chắn sẽ phải đi Vạn Thú Sâm Lâm một chuyến, nhưng trước đó, Lâm Phong phải nâng tu vi của mình lên thêm nữa, để không đến nỗi gặp cao thủ như Lạc Thủy mà ngay cả chạy cũng không đủ tư cách, chuyện này ám ảnh Lâm Phong cũng đã khá lâu như cái gai trong lòng.
Sau khi sắp xếp lại mọi chuyện, Lâm Phong bắt đầu công tác thường ngày, đi chung quanh kiểm tra đám dược thảo, rồi tiến hành chuẩn bị phân linh dược ra luyện chế đan dược.
Lâm Phong cũng không vội luyện đan ngay mà đả tọa nghỉ ngơi, khôi phục tinh khí thần đến mức cao nhất mới bắt đầu thử luyện chế Trú Nhan Đan.
Thủ pháp sơ cấp luyện đan của Lâm Phong dùng cho lô Trú Nhan Đan này có tên gọi Lưỡng Nghi Đồng Luyện. Chính là dùng một lúc tinh luyện một vị chủ dược cùng với các phụ dược, tinh luyện tất cả theo một thủ pháp nhuần nhuyễn thành một loại dược dịch tinh chế.
Sau khi có được dược dịch tinh chế rồi thì sẽ tới phần cô đọng từng thành phần lại với nhau, dùng thần thức mạnh mẽ phân chia kiểm tra và đồng thời phải khống chế độ nóng của lò luyện sao cho hoàn mỹ nhất, từ đó hình thành đan dược tốt nhất.
Lâm Phong vốn đã đạt được kỹ năng luyện đan sơ cấp, cho nên động tác cũng rất thuần thục cho vào lò theo tỷ lệ trong đan phương.
Nói đến cũng may, lần trước theo phần thưởng Luyện đan sơ cấp kỹ năng, Lâm Phong cũng được giới thiệu một số đan phương cơ bản nhất dùng cho tu sĩ cấp thấp, mà Trú Nhan Đan cũng được tính trong đó. Dù sao thì ngoài khả năng giúp thanh xuân vĩnh trú thì nó cũng không giúp thọ nguyên tăng hay tu vi tinh tiến, cho nên bị liệt vào loại cấp thấp cũng có chút không oan, mặc dù bản thân nó đối với một số người thì không khác gì tiên gia bảo vật.
Lâm Phong cẩn thận cho từng loại linh thảo theo số lượng cẩn thận từng ly từng tý vào lò, tinh luyện, sau đó lấy phần dược dịch tinh chế ra, lại luyện cái khác. Động tác lặp đi lặp lại trong Luyện đan phòng của hệ thống.
Con tiểu thú được Lâm Phong đặt tên là Tiểu Bạch, nằm một bên vừa gặm đan dược của nó vừa nhìn Lâm Phong đả tọa hai mắt nhắm nghiền, hai mắt Tiểu Bạch dường như có chút linh tính biết Lâm Phong đang bận không muốn quấy rầy liền chạy ra ngoài dược viên chơi.
Tiểu Bạch đi vòng quanh dược viên, nhìn mấy cây linh thảo phát ra dược hương nồng đậm mà thòm thèm nhưng không dám động vào.
Chơi chán, nó lại chạy vào nhà ôm đan dược nằm ăn vừa nhìn Lâm Phong.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Cho đến tận sáng sớm hôm sau, từ trong căn nhà gỗ mới truyền ra từng trận cười sung sướng của Lâm Phong.
Cuối cùng hắn cũng đã luyện thành công lô Trú Nhan Đan đầu tiên, hơn nữa hiệu suất cũng rất cao, năm viên thượng phẩm, mười viên trung phẩm và ba viên cực phẩm.
Lâm Phong nhìn từng viên đan dược trắng óng ánh như ngọc, không nhịn được lại cười to thêm lần nữa. Cũng may là dược viên có cấm chế cách âm, nếu không không biết liệu đội chấp pháp có đến bắt Lâm Phong nhốt vào trại tâm thần hay không.
Lâm Phong vốn đã chuẩn bị sẵn bình ngọc, lập tức chia ra ba bình chứa ba loại Trú Nhan Đan phẩm cấp khác nhau này vào, sau đó cao hứng tiếp tục nghỉ ngơi một chút, rồi lấy thịt nai nướng hôm trước ra hâm nóng lại rồi một người một thú cùng nhau ăn ngấu nghiến.
Thì ra, tối hôm đó Lâm Phong còn cố tình quay lại cái khe đá mà mang con nai đang ăn dở về do tiếc rẻ, bây giờ lại tiện nghi cho Tiểu Bạch. Nó mấy hôm nay ăn đan dược đến thịt cũng sắp hóa thành đậu hũ, cho nên vừa nghe mùi thịt nai nướng lập tức nước miếng ứa ra.
Lâm Phong thấy Tiểu Bạch có dáng vẻ dễ thương như vậy thì cười ha ha, sau đó bẻ cho nó một miếng.
Một người một thú trải qua cuộc sống tiêu diêu khoái hoạt như vậy được hơn một tuần thì Lâm Phong phải đi ra ngoài. Lần này chính là đến nghe vị Lục sư bá giảng truyền gì đó.
Đối với loại giảng đạo chỉ điểm này, Lâm Phong cũng khá hào hứng. Kinh nghiệm tâm đắc tu luyện của mỗi tu sĩ đều không giống nhau, cho nên hay có chuyện các tu sĩ khi gặp nhau thường rất thích trao đổi tâm đắc, bởi vì không chừng một chi tiết nhỏ nào đó của người khác có thể giúp họ đột phá được nan đề cản trở tu vi tiến bộ thì sao.
Cho nên đối với sự tình này, toàn bộ đệ tử ngoại môn Vân Tinh Tông không ai ngại nhiều, mà cho dù có ngại nhiều thì cũng không thể không có mặt, đùa sao, Lục Sư Bá chính là trưởng lão chưởng quản ngoại môn, không cho ông ta mặt mũi thì chẳng lẽ ngươi còn ngại sống lâu sao!
Nhìn nhìn con tiểu thú ham ăn đang ngủ say trong lồng ngực, Lâm Phong âm thầm cảm thấy một chút ấm áp.
Sau khi trình lệnh bài thân phận, Lâm Phong thuận lợi trở về nơi công tác sau khi đến báo cáo với Vu Bàn Tử.
Đứng trước cửa dược viên quen thuộc, Lâm Phong trong lòng có chút thổn thức. Dù mới chỉ xuống núi hai ngày nhưng sự việc mà hắn gặp phải cũng nhiều, đối với sự hung hiểm của mỗi bước đi trên con đường tu đạo cũng ngày càng thấm nhuần.
Lâm Phong để con tiểu thú ham ăn đã tỉnh giấc đang gặm viên đan dược sang một bên.
Con thú này có chút tò mò với nơi này, nhưng sau khi khịt khịt cái mũi rồi giương đôi mắt to tròn nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lâm Phong thì tiếp tục gặm viên đan dược như không có gì xảy ra.
Lâm Phong cười cười, định châm ly trà uống theo thói quen thì thấy nó đã cạn sạch. Cũng không hiểu tại sao gần đây Lâm Phong lại có cảm giác thích uống trà, trước đây khi ở Địa cầu hắn cũng không hề có loại sở thích tao nhã này, xem ra là nhập gia tùy tục.
Vừa nấu một bình trà mới, Lâm Phong vừa suy nghĩ về lời của Vu Bàn Tử nói lúc nãy khi hắn đến báo danh.
Ngoại môn Vân Tinh Tông chuẩn bị tiến hành Ngũ niên đại tái. Cái đại tái này nói trắng ra là lôi đài thách đấu, ai thắng thì sẽ tiến vào vòng trong, cứ thế cho đến khi chọn ra được năm người mạnh nhất.
Năm người này phần thưởng thì cũng là linh thạch và tinh điểm, nhưng bên cạnh đó, ba vị trí đầu lại có thể nhận được Trúc Cơ Đan mà ai cũng thèm khát.
Một khi thành tu sĩ Trúc Cơ, thì địa vị sẽ thay đổi vượt bậc, chẳng những đãi ngộ hơn xa mà có thể tiến vào nội môn chuyên tâm tu luyện, đồng thời cũng tự do ra vào môn phái mà không ai thèm quản, chỉ có những việc định kỳ bắt buộc có mặt thì mới cần có mặt mà thôi.
Lâm Phong nghe vậy thì cũng có chút động tâm, tuy nhiên, cái mà hắn thật sự mong muốn chính là đan phương Trúc Cơ Đan. Lâm Phong dù tự tin có hệ thống hỗ trợ, nhưng tư chất của hắn thật sự rất bình thường, nếu không nhờ hệ thống ban thưởng đan dược tẩy tủy thì ngay cả linh căn để tu tiên Lâm Phong cũng không có.
Vì vậy mà Lâm Phong cũng không dám tin tưởng nếu được thưởng một hai viên Trúc cơ đan nếu đạt ba hạng đầu trong kỳ Ngũ Niên đại tái kia mà có thể giúp hắn trúc cơ thành công.
Phương pháp khả thi và trực quan nhất chỉ có dùng số lượng bù vào tư chất.
Nghĩ nghĩ, Lâm Phong lại sắp xếp lại thu hoạch chuyến đi vừa rồi. Ngoài số dược thảo mua được đủ cho Lâm Phong luyện đan Trú Nhan Đan và Cố Tâm Đan, Lâm Phong còn có được thêm mười vạn linh thạch, số lượng này hẳn cũng đủ cho Lâm Phong tha hồ tu luyện hấp thu.
Đối với công pháp Hỗn Nguyên Quyết, Lâm Phong ngày càng phát hiện thêm nhiều điểm kỳ lạ, hầu như mỗi khi có chút tiến bộ thì Hỗn Nguyên Quyết càng yêu cầu số lượng linh khí hấp thu nhiều hơn gấp đôi, làm cho Lâm Phong có chút không biết nói gì. Cứ đà này, không biết chừng ngay cả Cực phẩm linh thạch chắc cũng không đủ cho hắn hấp thu mất.
Cho nên, phòng ngừa vạn nhất, Lâm Phong bắt buộc phải cố gắng luyện chế đan dược.
Trú Nhan Đan là mặt hàng độc môn Lâm Phong định dùng để tìm về tài phú sau này.
Đối với vài người, nhất là nữ tu sĩ, thì nhan sắc thanh xuân mới là thứ quý giá nhất trên đời. Còn một số thanh niên nghiêm túc cao to đen hôi cũng muốn giữ gìn vẻ ngoài chất lừ của mình thời trai trẻ, cho nên Lâm Phong tin rằng chỉ sợ mình không đủ cung chứ không sợ không có cầu.
Nhưng rút kinh nghiệm lần này, may mà cũng chỉ dẫn đến hai tên sát thủ không ra gì, nếu Thiên Nam Thương Hội thật sự động tay chân thì Lâm Phong cũng không dễ dàng tránh thoát như vậy. Cho nên sau này, những việc như bán linh dược quý hiếm, nếu không cần thiết thì Lâm Phong sẽ tận lực kiềm chế lại. Thay vào đó, hắn sẽ cố gắng luyện đan để tiêu thụ thì càng được lợi nhiều hơn.
Nghĩ xong chuyện này, Lâm Phong lại lấy cái hộp ngọc có chứa lệnh bài đen xì và địa đồ ra, sau đó âm thầm truyền âm hỏi hệ thống:
Hệ thống, ngươi có biết cái lệnh bài này là vật gì không?
Chào chủ nhân, đây chính là Viễn Trình Truyền Tống Lệnh. Chuyên dùng để truyền tống cự ly xa. Nó sẽ bảo vệ người truyền tống không bị các hiệu ứng tiêu cực hoặc bị không gian chi lực xé nát trong khi truyền tống.
Ồ, thì ra là vậy. Vật này ta đã từng đọc qua trong một quyển sách, nhưng hôm nay mới gặp mặt, nhưng hình như có chút khác biệt..
Bẩm chủ nhân, cái Viễn Trình Truyền Tống Lệnh mà chủ nhân đang giữ là loại tiêu hao, phỏng chừng còn sử dụng vài lần nữa là tự động tiêu tán.
Âm thanh hệ thống không chút cảm tình vang lên. Lâm Phong nghe vậy thì cũng có chút thất vọng, sau đó hỏi:
Hệ thống, bản đồ này dẫn đi đâu?
Vấn đề này chủ nhân phải tự tìm hiểu, nhưng hệ thống có thể nhắc nhở ngài một câu, nó có liên quan đến cái Viễn Trình Truyền Tống Lệnh của chủ nhân và cả nơi mà ngài mong muốn trở về!
Hả, ý ngươi là…à, thôi được rồi.
Lâm Phong như chợt nghĩ đến một khả năng, nhưng khả năng này quá nhỏ, mà cho dù đó là sự thật thì tạm thời Lâm Phong hắn cũng chưa có thực lực để đi tìm điểm trên địa đồ này.
Theo hình vẽ và những sự việc kết hợp lại thì có vẻ Lâm Phong chắc chắn sẽ phải đi Vạn Thú Sâm Lâm một chuyến, nhưng trước đó, Lâm Phong phải nâng tu vi của mình lên thêm nữa, để không đến nỗi gặp cao thủ như Lạc Thủy mà ngay cả chạy cũng không đủ tư cách, chuyện này ám ảnh Lâm Phong cũng đã khá lâu như cái gai trong lòng.
Sau khi sắp xếp lại mọi chuyện, Lâm Phong bắt đầu công tác thường ngày, đi chung quanh kiểm tra đám dược thảo, rồi tiến hành chuẩn bị phân linh dược ra luyện chế đan dược.
Lâm Phong cũng không vội luyện đan ngay mà đả tọa nghỉ ngơi, khôi phục tinh khí thần đến mức cao nhất mới bắt đầu thử luyện chế Trú Nhan Đan.
Thủ pháp sơ cấp luyện đan của Lâm Phong dùng cho lô Trú Nhan Đan này có tên gọi Lưỡng Nghi Đồng Luyện. Chính là dùng một lúc tinh luyện một vị chủ dược cùng với các phụ dược, tinh luyện tất cả theo một thủ pháp nhuần nhuyễn thành một loại dược dịch tinh chế.
Sau khi có được dược dịch tinh chế rồi thì sẽ tới phần cô đọng từng thành phần lại với nhau, dùng thần thức mạnh mẽ phân chia kiểm tra và đồng thời phải khống chế độ nóng của lò luyện sao cho hoàn mỹ nhất, từ đó hình thành đan dược tốt nhất.
Lâm Phong vốn đã đạt được kỹ năng luyện đan sơ cấp, cho nên động tác cũng rất thuần thục cho vào lò theo tỷ lệ trong đan phương.
Nói đến cũng may, lần trước theo phần thưởng Luyện đan sơ cấp kỹ năng, Lâm Phong cũng được giới thiệu một số đan phương cơ bản nhất dùng cho tu sĩ cấp thấp, mà Trú Nhan Đan cũng được tính trong đó. Dù sao thì ngoài khả năng giúp thanh xuân vĩnh trú thì nó cũng không giúp thọ nguyên tăng hay tu vi tinh tiến, cho nên bị liệt vào loại cấp thấp cũng có chút không oan, mặc dù bản thân nó đối với một số người thì không khác gì tiên gia bảo vật.
Lâm Phong cẩn thận cho từng loại linh thảo theo số lượng cẩn thận từng ly từng tý vào lò, tinh luyện, sau đó lấy phần dược dịch tinh chế ra, lại luyện cái khác. Động tác lặp đi lặp lại trong Luyện đan phòng của hệ thống.
Con tiểu thú được Lâm Phong đặt tên là Tiểu Bạch, nằm một bên vừa gặm đan dược của nó vừa nhìn Lâm Phong đả tọa hai mắt nhắm nghiền, hai mắt Tiểu Bạch dường như có chút linh tính biết Lâm Phong đang bận không muốn quấy rầy liền chạy ra ngoài dược viên chơi.
Tiểu Bạch đi vòng quanh dược viên, nhìn mấy cây linh thảo phát ra dược hương nồng đậm mà thòm thèm nhưng không dám động vào.
Chơi chán, nó lại chạy vào nhà ôm đan dược nằm ăn vừa nhìn Lâm Phong.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Cho đến tận sáng sớm hôm sau, từ trong căn nhà gỗ mới truyền ra từng trận cười sung sướng của Lâm Phong.
Cuối cùng hắn cũng đã luyện thành công lô Trú Nhan Đan đầu tiên, hơn nữa hiệu suất cũng rất cao, năm viên thượng phẩm, mười viên trung phẩm và ba viên cực phẩm.
Lâm Phong nhìn từng viên đan dược trắng óng ánh như ngọc, không nhịn được lại cười to thêm lần nữa. Cũng may là dược viên có cấm chế cách âm, nếu không không biết liệu đội chấp pháp có đến bắt Lâm Phong nhốt vào trại tâm thần hay không.
Lâm Phong vốn đã chuẩn bị sẵn bình ngọc, lập tức chia ra ba bình chứa ba loại Trú Nhan Đan phẩm cấp khác nhau này vào, sau đó cao hứng tiếp tục nghỉ ngơi một chút, rồi lấy thịt nai nướng hôm trước ra hâm nóng lại rồi một người một thú cùng nhau ăn ngấu nghiến.
Thì ra, tối hôm đó Lâm Phong còn cố tình quay lại cái khe đá mà mang con nai đang ăn dở về do tiếc rẻ, bây giờ lại tiện nghi cho Tiểu Bạch. Nó mấy hôm nay ăn đan dược đến thịt cũng sắp hóa thành đậu hũ, cho nên vừa nghe mùi thịt nai nướng lập tức nước miếng ứa ra.
Lâm Phong thấy Tiểu Bạch có dáng vẻ dễ thương như vậy thì cười ha ha, sau đó bẻ cho nó một miếng.
Một người một thú trải qua cuộc sống tiêu diêu khoái hoạt như vậy được hơn một tuần thì Lâm Phong phải đi ra ngoài. Lần này chính là đến nghe vị Lục sư bá giảng truyền gì đó.
Đối với loại giảng đạo chỉ điểm này, Lâm Phong cũng khá hào hứng. Kinh nghiệm tâm đắc tu luyện của mỗi tu sĩ đều không giống nhau, cho nên hay có chuyện các tu sĩ khi gặp nhau thường rất thích trao đổi tâm đắc, bởi vì không chừng một chi tiết nhỏ nào đó của người khác có thể giúp họ đột phá được nan đề cản trở tu vi tiến bộ thì sao.
Cho nên đối với sự tình này, toàn bộ đệ tử ngoại môn Vân Tinh Tông không ai ngại nhiều, mà cho dù có ngại nhiều thì cũng không thể không có mặt, đùa sao, Lục Sư Bá chính là trưởng lão chưởng quản ngoại môn, không cho ông ta mặt mũi thì chẳng lẽ ngươi còn ngại sống lâu sao!
Danh sách chương