Đối với phàm nhân thì ba tháng là quãng thời gian không hề ngắn, nhưng đối với những tu sĩ quanh năm lấy việc đả tọa tu luyện làm thú vui thì ba tháng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Vào một ngày đúng ba tháng sau, Lâm Phong mở bừng mắt, khí thế trên người hắn lần này không hề bạo phát mà thâm sâu như núi, ngược lại là thần quang đôi mắt Lâm Phong, trải qua ba tháng tu luyện tìm hiểu, Càn Khôn Nhãn lại mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Sau khi mở mắt ra, một luồng khí thế vương giả từ hai mắt Lâm Phong bắn ra làm cho Tiểu Bạch vốn đang nằm ngáp ngắn ngáp dài kế bên cũng co người sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, khí thế này liền biến mất, Lâm Phong khóe miệng khẽ mỉm cười, trải qua ba tháng chuyên tâm tu luyện, căn cơ tu vi của hắn lại được tích súc thêm một bước, mặc dù còn thiếu một chút nữa là tới luyện khí hậu kỳ đỉnh phong, nhưng Lâm Phong biết, muốn đi ra một bước cuối này chắc chắn cần cẩn thận lĩnh ngộ và cơ duyên nữa chứ không thể đả tọa mà thành được.
Nghĩ thông suốt như vậy, cho nên Lâm Phong cũng không lấy gì làm tiếc nuối.
Chẳng những vậy, trải qua quá trình bồi luyện mỗi ngày, hiện tại thể chất của Lâm Phong đã đạt Kim Thân tiểu thành, dù chỉ là một cái cấp bậc nhỏ không đáng vào đâu, nhưng nếu dùng vũ khí thông thường, dưới tình huống Lâm Phong không vận dụng linh lực hộ thân thì cũng không chắc có thể gây ra vết thương nghiêm trọng.
Đồng thời, trong quá trình thử nghiệm độ bền của Kim Thân, Lâm Phong lại phát hiện dòng máu có chút màu trắng bạc của mình lại có hiệu quả hồi phục kinh người.
Lâm Phong vì chuyện này đã nhịn đau cắt vô số vết thương trên tay để thử nghiệm, nhưng hầu như, vết thương vừa xuất hiện đã bắt đầu kéo da non, chỉ chốc lát sau thì chỉ còn lại dấu vết mờ mờ rồi biến mất hẳn.
Đối với chuyện này, hắn đã thử hỏi hệ thống nhưng hệ thống cũng bảo là chuyện này không thuộc phạm vi trả lời, Lâm Phong cũng đành quy hết cho tác dụng của Hỗn Nguyên Chi Lực trong cơ thể.
Quả thật, Lâm Phong không hề biết mình đã và đang dần cải thiện thành một loại thể chất từ thời thái cổ còn chưa có xuất hiện qua, biến thái mọi mặt, với thể chất này Lâm Phong hoàn toàn đủ tiền vốn để tung hoành một phương. Nhưng những điều này phải rất lâu sau hắn mới phát hiện ra.
Còn bây giờ, Lâm Phong đang xem lại số đan dược mà mình chế luyện được trong ba tháng vừa rồi.
Nhìn túi trữ vật không còn cọng linh thảo nào mà thay vào vô số bình ngọc chứa hai loại Trú Nhan Đan và Cố Tâm Đan, Lâm Phong nở một nụ cười tự đắc.
Thời gian qua, Lâm Phong luyện đan càng ngày càng quen tay, số lượng đan dược luyện ra cũng nhiều chóng mặt, xác suất thất bại không có mấy, thỉnh thoảng do vội vàng mà có làm hư một ít. Nhưng số lượng Trú Nhan Đan hắn luyện ra cũng đạt con số gần trăm viên, trong đó sơ sơ cũng mười lăm viên cực phẩm, ba mươi viên thượng phẩm, còn lại là trung phẩm.
Nếu không phải Lâm Phong hiểu rõ vật này quý ở số lượng, phòng chừng cũng không tiện tiêu thụ một lần quá nhiều sẽ gây mất giá, cho nên ngưng luyện, nếu không thì còn khủng khiếp hơn nữa.
Phải biết đối với cái chức nghiệp luyện đan này, hầu như mỗi tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên đều có thể luyện chế một ít đan dược cơ bản, nhưng xác suất thành công cũng thấp đến đáng thương. Có một bộ phận tu sĩ lấy đan nhập đạo, chuyên tâm luyện đan được xưng danh là Luyện đan sư, một danh hào có số má trong tu tiên giới, nhưng cũng khó đạt tới xác suất thành đan cao như Lâm Phong vậy.
Về phần Cố Tâm đan, một loại đan dược tăng tốc độ hấp thu linh khí, giúp đẩy nhanh thời gian tu luyện của tu sĩ lên nhiều lần thì Lâm Phong cũng luyện ra nhiều vô số.
Vì của nhà trồng được cho nên trong ba tháng, Lâm Phong phục dụng con số Cố Tâm Đan cũng cực kỳ điên cuồng, vỏn vẹn hai tháng đã tiêu hao gần một trăm viên đan dược Cố Tâm Đan, hơn nữa bồi theo số đan dược đó là gần một nghìn linh thạch.
Với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường, một tháng hấp thu một trăm viên linh thạch xem như đã căng bụng, dù sao ăn xong cũng phải tiêu hóa hết mới được.
Còn Lâm Phong, hắn trực tiếp một cái tụ linh trận sau đó xếp linh thạch quanh người, nuốt Cố Tâm Đan rồi điên cuồng hấp thu. Toàn bộ linh lực mà Lâm Phong hấp thu được chỉ đủ cho Hỗn Nguyên Quyết xem như gần chạm tới đỉnh tầng hai, mới chỉ có dấu hiệu đột phá mờ nhạt.
Lâm Phong thấy vậy thì than thở, loại công pháp tu luyện tốn của như vậy hắn chắc cũng chưa từng xuất hiện trong tu tiên giới.
Nhưng Lâm Phong đã lầm, thực ra tu luyện là một chuyện tình lâu dài, những tu sĩ bình thường muốn đạt tới tu vi như hiện nay của Lâm Phong cần một quãng thời gian hấp thu linh khí, tiêu hóa, vận chuyển đả tọa mới tăng lên từ từ. Đó là vì bọn họ không có công pháp Hỗn Nguyên Quyết này giúp sức.
Hỗn Nguyên Quyết này cực kỳ bá đạo, đối với các loại linh lực bất kể ngũ hành hay nhiều ít, tinh khiết hay tạp chất đều được hấp thu tối đa nhất, làm cho Lâm Phong có thể thoải mái hấp thu linh thạch mà không cần sợ bạo thể mà chết.
Chính vì vậy, trải qua lần đả tọa này, Lâm Phong cũng cảm thấy thêm một phần tự tin hơn.
Hắn đã có một dự định, đó chính là sau khi Trúc Cơ, tìm một công pháp thích hợp sẽ tự mình đi vào Vạn Thú Sâm Lâm một lần nữa, tự mình săn bắn, từ trong giết chóc hoàn thiện kỹ năng chiến đấu hơn nữa.
Lâm Phong cũng phải tính đường để mang bán đấu giá một ít đan dược để chuẩn bị đến đổi Tinh điểm rồi đi Vạn Thư Lâu một chuyến, xem xem có công pháp nào thích hợp với cây Lang Nha Cung của mình không. Bên cạnh đó, tìm vài bộ quyền cước để tham khảo xem có phối hợp tốt được với Kim Thân không.
Một thân thể tốt, một linh lực mãnh liệt muốn phát huy hiệu quả lớn nhất thì phải có công pháp phù hợp, nhất là hiện nay Lâm Phong đã có Hỗn Nguyên Châu, đối với các loại công pháp về vũ khí các loại cũng cần tham khảo thêm nhiều, để có thể sử dụng tối đa sát thương mà Hỗn Nguyên Châu có thể mang lại. Tin rắng nếu làm tốt chuyện này, Lâm Phong có thể như hổ mọc thêm cánh, đối với hành động trong tương lai càng thêm nắm chắc vài phần.
Trong lúc Lâm Phong còn đang vẩn vơ suy nghĩ thì một đạo Truyền Âm Phù từ bên ngoài bay vào, Lâm Phong phất tay một cái liền tiếp lấy, cẩn thận xem xét nội dung bên trong.
Nội dung bên trong chỉ có mấy chữ đơn giản nhưng hàm chứa ý tứ ra lệnh:
Tất cả đệ tử ngoại môn tập hợp tại quảng trường bên ngoài Ngoại Môn Đại Điện, lập tức xuất phát!
Lâm Phong đọc xong liền cả kinh.
Hắn đối với môn quy của Vân Tinh Tông cũng có dành thời gian nghiên cứu qua, chỉ khi nào có tình trạng cấp bách mới có loại tập hợp gấp gáp như thế này.
Vậy cho nên Lâm Phong cũng không chần chờ, lập tức bước đi ngay. Tiểu Bạch cũng vùng vằng đòi đi theo nhưng Lâm Phong cũng không cho nó toại nguyện mà nhanh chóng rời đi.
Trên quảng trường phía trước Ngoại Môn Đại Điện thoáng chốc đã tập hợp mấy trăm ngoại môn đệ tử, ai nấy cũng hớt ha hớt hải không biết xảy ra đại sự gì.
Tất cả mọi người trong lòng đều đang chuẩn bị đủ mọi thứ để tham gia Ngũ Niên Đại Tái.
Ngay khi tất cả ngoại môn đệ tử đã đến gần như đông đủ, từ phía trong đi ra hai người, trong đó có một người là Lục sư bá, mặt mũi lạnh lùng nhìn xuống tất cả.
Bái kiến Lục sư bá!
Tất cả đệ tử đồng thanh hô lớn.
Lục sư bá khẽ gật đầu, sau đó nhúc nhích môi nói gì đó với người bên cạnh.
Đám đệ tử ngoại môn nhìn thấy cảnh này thì cũng âm thầm nghi ngờ khó hiểu. Gần đến ngày thi đấu rồi, Lục sư bá còn tập hợp mọi người làm gì, hơn nữa còn gấp gáp như vậy.
Tất cả đệ tử có tu vi Luyện khí trung kỳ trở lên đứng qua một bên, còn lại thì đứng qua bên này.
Lục sư bá không nhanh không chậm nói.
Rất nhanh hai nhóm đệ tử phân theo cấp bậc tu vi đã được chia ra. Mà Lâm Phong, dĩ nhiên cũng đang đứng trong nhóm đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện khí trung kỳ trở lên.
Lục sư bá nhìn thấy mọi người nhanh chóng như vậy thì hai mắt cũng có chút hài lòng, nhưng gương mặt vẫn băng lạnh nói:
Hiện nay ma đạo kết hợp với yêu thú vây công Nam Vân Thành, hơn nữa còn xuất hiện cao giai yêu thú. Đây là sự việc vô cùng phức tạp mà nếu Vân Tinh Tông bỏ mặc đứng nhìn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nhân tộc chúng ta. Các sư huynh sư tỷ nội môn của các ngươi đã sớm xuất phát, lần này, ta cần một số đệ tử ngoại môn đến tiếp tế hậu cần, chiếu cố các phàm nhân có nguy cơ bị ảnh hưởng, đặc biệt là người già trẻ nhỏ. Tuy nhiên, ta cũng không ép các ngươi, ai muốn đi thì có thể tình nguyện, còn không có thể ở lại tông môn để tiếp tục công tác của mình. Tất nhiên, vì xảy ra chuyện này nên Ngũ Niên Đại Tái lần này sẽ tạm thời dừng lại cho đến khi mọi việc ổn thỏa. Còn những người tình nguyện đi, sau này sẽ luận công ban thưởng.
Bên này Vân Tinh Tông đang tiền hô hậu ủng thì trong một khu vực sâu trong trung tâm Vạn Thú Sâm Lâm cũng đang có một cuộc họp.
Nơi này cũng không có âm u thần bí như giới tu sĩ đồn thổi, mà là hoa rơi nước chảy, cỏ non xanh biếc, bên một dòng suối nước trong vắt nhìn thấy đáy, có một ngôi nhà tranh hết sức đơn sơ giản lược.
Trước ngôi nhà tranh này có một cái bàn tròn bằng gỗ, lúc này có năm người ngồi chung quanh.
Nếu Lâm Phong có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra một trong mấy người này, đó chính là Lạc Thủy Tôn Giả.
Vào một ngày đúng ba tháng sau, Lâm Phong mở bừng mắt, khí thế trên người hắn lần này không hề bạo phát mà thâm sâu như núi, ngược lại là thần quang đôi mắt Lâm Phong, trải qua ba tháng tu luyện tìm hiểu, Càn Khôn Nhãn lại mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Sau khi mở mắt ra, một luồng khí thế vương giả từ hai mắt Lâm Phong bắn ra làm cho Tiểu Bạch vốn đang nằm ngáp ngắn ngáp dài kế bên cũng co người sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, khí thế này liền biến mất, Lâm Phong khóe miệng khẽ mỉm cười, trải qua ba tháng chuyên tâm tu luyện, căn cơ tu vi của hắn lại được tích súc thêm một bước, mặc dù còn thiếu một chút nữa là tới luyện khí hậu kỳ đỉnh phong, nhưng Lâm Phong biết, muốn đi ra một bước cuối này chắc chắn cần cẩn thận lĩnh ngộ và cơ duyên nữa chứ không thể đả tọa mà thành được.
Nghĩ thông suốt như vậy, cho nên Lâm Phong cũng không lấy gì làm tiếc nuối.
Chẳng những vậy, trải qua quá trình bồi luyện mỗi ngày, hiện tại thể chất của Lâm Phong đã đạt Kim Thân tiểu thành, dù chỉ là một cái cấp bậc nhỏ không đáng vào đâu, nhưng nếu dùng vũ khí thông thường, dưới tình huống Lâm Phong không vận dụng linh lực hộ thân thì cũng không chắc có thể gây ra vết thương nghiêm trọng.
Đồng thời, trong quá trình thử nghiệm độ bền của Kim Thân, Lâm Phong lại phát hiện dòng máu có chút màu trắng bạc của mình lại có hiệu quả hồi phục kinh người.
Lâm Phong vì chuyện này đã nhịn đau cắt vô số vết thương trên tay để thử nghiệm, nhưng hầu như, vết thương vừa xuất hiện đã bắt đầu kéo da non, chỉ chốc lát sau thì chỉ còn lại dấu vết mờ mờ rồi biến mất hẳn.
Đối với chuyện này, hắn đã thử hỏi hệ thống nhưng hệ thống cũng bảo là chuyện này không thuộc phạm vi trả lời, Lâm Phong cũng đành quy hết cho tác dụng của Hỗn Nguyên Chi Lực trong cơ thể.
Quả thật, Lâm Phong không hề biết mình đã và đang dần cải thiện thành một loại thể chất từ thời thái cổ còn chưa có xuất hiện qua, biến thái mọi mặt, với thể chất này Lâm Phong hoàn toàn đủ tiền vốn để tung hoành một phương. Nhưng những điều này phải rất lâu sau hắn mới phát hiện ra.
Còn bây giờ, Lâm Phong đang xem lại số đan dược mà mình chế luyện được trong ba tháng vừa rồi.
Nhìn túi trữ vật không còn cọng linh thảo nào mà thay vào vô số bình ngọc chứa hai loại Trú Nhan Đan và Cố Tâm Đan, Lâm Phong nở một nụ cười tự đắc.
Thời gian qua, Lâm Phong luyện đan càng ngày càng quen tay, số lượng đan dược luyện ra cũng nhiều chóng mặt, xác suất thất bại không có mấy, thỉnh thoảng do vội vàng mà có làm hư một ít. Nhưng số lượng Trú Nhan Đan hắn luyện ra cũng đạt con số gần trăm viên, trong đó sơ sơ cũng mười lăm viên cực phẩm, ba mươi viên thượng phẩm, còn lại là trung phẩm.
Nếu không phải Lâm Phong hiểu rõ vật này quý ở số lượng, phòng chừng cũng không tiện tiêu thụ một lần quá nhiều sẽ gây mất giá, cho nên ngưng luyện, nếu không thì còn khủng khiếp hơn nữa.
Phải biết đối với cái chức nghiệp luyện đan này, hầu như mỗi tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên đều có thể luyện chế một ít đan dược cơ bản, nhưng xác suất thành công cũng thấp đến đáng thương. Có một bộ phận tu sĩ lấy đan nhập đạo, chuyên tâm luyện đan được xưng danh là Luyện đan sư, một danh hào có số má trong tu tiên giới, nhưng cũng khó đạt tới xác suất thành đan cao như Lâm Phong vậy.
Về phần Cố Tâm đan, một loại đan dược tăng tốc độ hấp thu linh khí, giúp đẩy nhanh thời gian tu luyện của tu sĩ lên nhiều lần thì Lâm Phong cũng luyện ra nhiều vô số.
Vì của nhà trồng được cho nên trong ba tháng, Lâm Phong phục dụng con số Cố Tâm Đan cũng cực kỳ điên cuồng, vỏn vẹn hai tháng đã tiêu hao gần một trăm viên đan dược Cố Tâm Đan, hơn nữa bồi theo số đan dược đó là gần một nghìn linh thạch.
Với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường, một tháng hấp thu một trăm viên linh thạch xem như đã căng bụng, dù sao ăn xong cũng phải tiêu hóa hết mới được.
Còn Lâm Phong, hắn trực tiếp một cái tụ linh trận sau đó xếp linh thạch quanh người, nuốt Cố Tâm Đan rồi điên cuồng hấp thu. Toàn bộ linh lực mà Lâm Phong hấp thu được chỉ đủ cho Hỗn Nguyên Quyết xem như gần chạm tới đỉnh tầng hai, mới chỉ có dấu hiệu đột phá mờ nhạt.
Lâm Phong thấy vậy thì than thở, loại công pháp tu luyện tốn của như vậy hắn chắc cũng chưa từng xuất hiện trong tu tiên giới.
Nhưng Lâm Phong đã lầm, thực ra tu luyện là một chuyện tình lâu dài, những tu sĩ bình thường muốn đạt tới tu vi như hiện nay của Lâm Phong cần một quãng thời gian hấp thu linh khí, tiêu hóa, vận chuyển đả tọa mới tăng lên từ từ. Đó là vì bọn họ không có công pháp Hỗn Nguyên Quyết này giúp sức.
Hỗn Nguyên Quyết này cực kỳ bá đạo, đối với các loại linh lực bất kể ngũ hành hay nhiều ít, tinh khiết hay tạp chất đều được hấp thu tối đa nhất, làm cho Lâm Phong có thể thoải mái hấp thu linh thạch mà không cần sợ bạo thể mà chết.
Chính vì vậy, trải qua lần đả tọa này, Lâm Phong cũng cảm thấy thêm một phần tự tin hơn.
Hắn đã có một dự định, đó chính là sau khi Trúc Cơ, tìm một công pháp thích hợp sẽ tự mình đi vào Vạn Thú Sâm Lâm một lần nữa, tự mình săn bắn, từ trong giết chóc hoàn thiện kỹ năng chiến đấu hơn nữa.
Lâm Phong cũng phải tính đường để mang bán đấu giá một ít đan dược để chuẩn bị đến đổi Tinh điểm rồi đi Vạn Thư Lâu một chuyến, xem xem có công pháp nào thích hợp với cây Lang Nha Cung của mình không. Bên cạnh đó, tìm vài bộ quyền cước để tham khảo xem có phối hợp tốt được với Kim Thân không.
Một thân thể tốt, một linh lực mãnh liệt muốn phát huy hiệu quả lớn nhất thì phải có công pháp phù hợp, nhất là hiện nay Lâm Phong đã có Hỗn Nguyên Châu, đối với các loại công pháp về vũ khí các loại cũng cần tham khảo thêm nhiều, để có thể sử dụng tối đa sát thương mà Hỗn Nguyên Châu có thể mang lại. Tin rắng nếu làm tốt chuyện này, Lâm Phong có thể như hổ mọc thêm cánh, đối với hành động trong tương lai càng thêm nắm chắc vài phần.
Trong lúc Lâm Phong còn đang vẩn vơ suy nghĩ thì một đạo Truyền Âm Phù từ bên ngoài bay vào, Lâm Phong phất tay một cái liền tiếp lấy, cẩn thận xem xét nội dung bên trong.
Nội dung bên trong chỉ có mấy chữ đơn giản nhưng hàm chứa ý tứ ra lệnh:
Tất cả đệ tử ngoại môn tập hợp tại quảng trường bên ngoài Ngoại Môn Đại Điện, lập tức xuất phát!
Lâm Phong đọc xong liền cả kinh.
Hắn đối với môn quy của Vân Tinh Tông cũng có dành thời gian nghiên cứu qua, chỉ khi nào có tình trạng cấp bách mới có loại tập hợp gấp gáp như thế này.
Vậy cho nên Lâm Phong cũng không chần chờ, lập tức bước đi ngay. Tiểu Bạch cũng vùng vằng đòi đi theo nhưng Lâm Phong cũng không cho nó toại nguyện mà nhanh chóng rời đi.
Trên quảng trường phía trước Ngoại Môn Đại Điện thoáng chốc đã tập hợp mấy trăm ngoại môn đệ tử, ai nấy cũng hớt ha hớt hải không biết xảy ra đại sự gì.
Tất cả mọi người trong lòng đều đang chuẩn bị đủ mọi thứ để tham gia Ngũ Niên Đại Tái.
Ngay khi tất cả ngoại môn đệ tử đã đến gần như đông đủ, từ phía trong đi ra hai người, trong đó có một người là Lục sư bá, mặt mũi lạnh lùng nhìn xuống tất cả.
Bái kiến Lục sư bá!
Tất cả đệ tử đồng thanh hô lớn.
Lục sư bá khẽ gật đầu, sau đó nhúc nhích môi nói gì đó với người bên cạnh.
Đám đệ tử ngoại môn nhìn thấy cảnh này thì cũng âm thầm nghi ngờ khó hiểu. Gần đến ngày thi đấu rồi, Lục sư bá còn tập hợp mọi người làm gì, hơn nữa còn gấp gáp như vậy.
Tất cả đệ tử có tu vi Luyện khí trung kỳ trở lên đứng qua một bên, còn lại thì đứng qua bên này.
Lục sư bá không nhanh không chậm nói.
Rất nhanh hai nhóm đệ tử phân theo cấp bậc tu vi đã được chia ra. Mà Lâm Phong, dĩ nhiên cũng đang đứng trong nhóm đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện khí trung kỳ trở lên.
Lục sư bá nhìn thấy mọi người nhanh chóng như vậy thì hai mắt cũng có chút hài lòng, nhưng gương mặt vẫn băng lạnh nói:
Hiện nay ma đạo kết hợp với yêu thú vây công Nam Vân Thành, hơn nữa còn xuất hiện cao giai yêu thú. Đây là sự việc vô cùng phức tạp mà nếu Vân Tinh Tông bỏ mặc đứng nhìn chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nhân tộc chúng ta. Các sư huynh sư tỷ nội môn của các ngươi đã sớm xuất phát, lần này, ta cần một số đệ tử ngoại môn đến tiếp tế hậu cần, chiếu cố các phàm nhân có nguy cơ bị ảnh hưởng, đặc biệt là người già trẻ nhỏ. Tuy nhiên, ta cũng không ép các ngươi, ai muốn đi thì có thể tình nguyện, còn không có thể ở lại tông môn để tiếp tục công tác của mình. Tất nhiên, vì xảy ra chuyện này nên Ngũ Niên Đại Tái lần này sẽ tạm thời dừng lại cho đến khi mọi việc ổn thỏa. Còn những người tình nguyện đi, sau này sẽ luận công ban thưởng.
Bên này Vân Tinh Tông đang tiền hô hậu ủng thì trong một khu vực sâu trong trung tâm Vạn Thú Sâm Lâm cũng đang có một cuộc họp.
Nơi này cũng không có âm u thần bí như giới tu sĩ đồn thổi, mà là hoa rơi nước chảy, cỏ non xanh biếc, bên một dòng suối nước trong vắt nhìn thấy đáy, có một ngôi nhà tranh hết sức đơn sơ giản lược.
Trước ngôi nhà tranh này có một cái bàn tròn bằng gỗ, lúc này có năm người ngồi chung quanh.
Nếu Lâm Phong có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra một trong mấy người này, đó chính là Lạc Thủy Tôn Giả.
Danh sách chương