Càng ngày, Lâm Phong càng cảm thấy mọi chuyện không như hắn tưởng tượng.
Trước đây khi nhận được Kim Thân Công Pháp, Lâm Phong cho rằng nếu muốn tìm được đường về chắc chắn phải tìm đến Nam Việt Thần Tông tại phía Bắc đại lục.
Nhưng khi đến đây, lại nhận được những lời trong ngọc giản mà vị tiền bối tên tiểu Hắc này để lại, chẳng lẽ có đến hai vị cao nhân ở Trái Đất từng đến đây? Hoặc giả hai người này là một, còn tiểu Hắc là linh thú của người đó nhưng vì lý do gì đó mà lúc tối hậu không cùng về Trái Đất?
Còn cái máy ghi âm kia sao lại có thể xuất hiện ở nơi này.
Lâm Phong hoàn toàn không thể hiểu nổi, bèn cầm cái máy ghi âm lên.
Cạch
Lâm Phong nhấn vào nút mở, rất may, giống như vẻ ngoài của nó, chiếc máy ghi âm này vẫn hoạt động rất tốt, bất chấp thời gian.
Rè rè rè…chào bạn đồng hương!
Hả?!?

Lâm Phong trong lòng giật thót, nhưng cũng không thất thố mà nghe tiếp:
Tôi vốn đến nơi này ghé thăm một người bạn cũ, nhưng cảnh còn người mất. Sau khi trở về Trái Đất, tôi đã phát hiện ra bí mật kinh thiên ở quê hương của chúng ta, do đó quyết tâm quay lại tu luyện chờ ngày tu vi cao hơn sẽ giải đáp tất cả. Đối với những việc làm của người bạn cũ tiểu Hắc, tôi tin sẽ có một ngày bạn sẽ tìm được đến nơi này…
Giọng nói này là một nam nhân, giọng nói trầm ấm, ôn hòa được nói bằng tiếng Việt Nam phát ra đều đều từng chữ rõ ràng, nói đến đây thì dừng lại một chút, dường như có chút suy tư gì đó.
Thực ra bí mật kinh thiên kia cũng không có gì, nếu bạn không phải người Việt Nam, sau khi về được Trái Đất hãy đến nơi đó một chuyến, tin rằng sẽ có thu hoạch. Còn địa điểm cụ thể thì tùy cơ duyên đi. Tuy nhiên, tôi cũng không biết lúc bạn đọc những dòng này, Bọn họ đã quay trở lại hay chưa, nếu bọn họ quay trở lại, phiền bạn hãy đến hang động Sơn Đoòng tại Việt Nam kích hoạt trận pháp tôi để lại, tin rằng có thể chống đỡ một ít thời gian. Còn bọn họ là ai, tin rằng bạn sau khi về Trái Đất, cố gắng tìm hiểu sẽ biết mà thôi. Chúc may mắn! À, cái trận pháp phía sau có thể sử dụng được, cũng không uổng công cho tiểu Hắc…ài… Rè rè….bụp!
Sau khi Lâm Phong nghe đến cuối đoạn băng, bỗng nhiên cái máy ghi âm vang lên một tiếng bụp, nổ tan tành ngay trên tay Lâm Phong, tuy nhiên không ảnh hưởng đến hắn chút nào, chỉ là cái máy ghi âm này đã hoàn toàn phế đi không thể phục hồi được nữa.
Lâm Phong sờ sờ túi trữ vật, tròng mắt xoay chuyển như đang nghĩ tới điều gì đó liền đi thẳng ra phía sau tế đàn.
Phía sau này quả nhiên có che giấu một trận pháp, nhìn có đến tám phần tương tự như thứ mà Lâm Phong thấy khi ở bên bến sông Trường Giang.
Hắn sờ sờ túi trữ vật, ngẫm nghĩ gì đó, cuối cùng thở dài..
Mấy người Chưởng tôn cùng Lạc Thủy, Hùng lão, Thanh giao…đang cùng nhau trò chuyện, bàn bạc gì đó thì bỗng nhiên mặt đất chấn động rất lớn.
Nơi này vốn dĩ được một siêu cấp đại trận che chở, cho dù một tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn làm cho nó rung rinh cũng phải mất sức chín trâu hai hổ.
Vậy mà giờ phút này nó lại rung lắc dữ dội, sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, từ trong đại điện, một cột sáng bắn thẳng lên trời mang theo bạch quang chớp lòe.
Bất quá, chỉ trong khoảnh khắc, trong thiên địa ngoài dấu vết của không gian dao động thường thấy thì truyền tống trận hoạt động ra thì tất cả trở lại như cũ.
Mấy người đồng thời biến sắc, Chưởng tôn vội vàng lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào bên trong đại điện đi xuống dưới mật thất.
Chừng nửa buổi sau, mọi người thấy bóng dáng Chưởng Tôn chầm chậm đi lên, tay cầm một cái ngọc giản đưa tới cho Lạc Thủy.
Thực ra, có đến tận hai cái nhưng cái kia Chưởng tôn vốn đã đọc xong rồi thu vào. Còn cái này có ghi rõ ràng là để lại cho Lạc Thủy nên chưởng tôn cũng không thể không biết xấu hổ mà xem lén.
Lạc Thủy như đoán ra điều gì đó, tiếp nhận ngọc giản xem nội dung bên trong, rất nhanh thở dài cất ngọc giản đi, ngoài mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm nhưng trong lòng đang cảm thấy buồn bực mắng Lâm Phong lên bờ xuống ruộng.
Bên trong ngọc giản của Lạc Thủy chỉ có mấy chữ:
Tạm biệt muội! Huynh sẽ quay lại! Mấy chữ này như thiên ngôn vạn ngữ, cũng là mấy chữ duy nhất mà Lâm Phong có thể nghĩ tới. Dù sao thì mặc dù giữa hai người có chút mập mờ nhưng còn chưa đến mức bắt người ta phải chờ đợi gì cả.
Vịnh Hạ Long nằm ở vùng đông bắc Việt Nam, là nơi có nhiều dấu tích về lịch sử hình thành phát triển địa chất của Trái Đất, vốn đã được công nhận là di sản thiên nhiên thế giới. Ngoài ra, nơi này còn được mệnh danh là một trong bảy kỳ quan thiên nhiên của thế giới mới.
Nơi kỳ quan này, bất kể ngày hay đêm, mùa mưa hay nắng cháy đều có rất nhiều người tham quan, du lịch, ngắm cảnh, bơi lội.
Vào một ngày mưa gió sấm chớp ầm ĩ, chỉ có vài con tàu lớn là đang bồng bềnh trên mặt biển động với những con sóng lớn.
Nhưng lúc này, lại có một chiếc thuyền nhỏ, phía trên chỉ có hai cha con đang cố gắng thu lưới lại để về nhà, kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi.
Giữa cái mưa lạnh và gió mạnh này, đa số những người du khách đều đã tìm nơi an toàn, cũng chỉ có những người ngư dân khó khăn cơ cực này mới phải cố gắng chống chọi với mưa gió để tìm miếng cơm manh áo.
Lúc này, trên thuyền chỉ có hai cha con. Người cha da sạm đen vì nắng và muối biển, còn người con mới chừng mười hai mười ba tuổi, đang gồng người giúp cha kéo lưới.
Dưới cái gió mưa lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt hai cha con qua hai mảnh áo cũ kỹ lấm lem, càng làm tô điểm cho sự gian khổ của những ngư dân này.
Chỉ thấy bỗng nhiên từ trên bầu trời, một tiếng Đùng vang lên, ngay sau đó là một tia sét thô to đánh thẳng xuống mặt biển như muốn xé toạc mặt biển đang dâng trào dữ dội.
Người con trái giật mình một cái, quay sang nói với cha:
Cha, hay chúng ta vào bờ đi, sóng lớn quá, con sợ!
Ừ, được rồi, kéo xong mảnh này thì chúng ta sẽ vào. Không thể để mất mảnh lưới này được.
Người cha nghe con trai nói vậy thì đồng ý, sau đó gồng sức lực kéo mạnh hơn. Nhưng dưới sự rung lắc ầm ầm dữ dội của biển cả, mảnh lưới ngày càng trở nên khó khăn nặng nề hơn.
Nhìn bàn tay rớm máu của cha, cậu bé la lên:
Cha, hay là thôi đi, chúng ta đừng kéo nữa, cha à…
Người con trai này vốn là học sinh, vì mùa hè nên theo cha ra biển phụ giúp, nào đã trải qua mưa to sóng lớn, nhìn thấy sự cuồng nộ gầm gừ của biển cả nhất thời trong lòng sợ hãi vô cùng.
Không được, nếu mất tấm lưới này cả nhà mình chết đói mất.
Người cha vô cùng ngoan cố, cố gắng vận hết sức lực kéo lưới lên, cuối cùng cũng kéo được, liền mạnh mẽ quay thuyền nhỏ hướng vào bờ.

Bỗng nhiên một con sóng mạnh ập tới, chiếc thuyền chòng chành rồi lật úp, hai cha con ngay lập tức bị chìm xuống nước, tấm lưới cuốn lấy hai người như một bàn tay tử thần kéo họ đến nơi xa xăm quỷ quái. Người cha trong lúc hốt hoảng vẫn cố tìm lấy bàn tay con trai, kéo vào lòng ôm thật chặt.
Bỗng nhiên, từ dưới đáy biển, một bóng đen nhào lên, đỡ lấy hai cha con đang dần ngất lịm đi, Ùm một tiếng bay ra khỏi mặt biển hóa thành một hắc sắc quang hà bay về phía bờ biển, tốc độ nhanh đến mức không một ai nhận thấy, nhất là trong cơn mưa dữ dội càng làm đạo hắc sắc này hòa tan trong không trung.
Bóng người này không ai khác chính là Lâm Phong.
Trải qua truyền tống cự li xa lần này, Lâm Phong nhờ cơ duyên có được cái Cổ truyền tống lệnh nên đã đỡ hơn rất nhiều, tuy vậy hắn cũng cảm thấy choáng váng một chút. Sau khi định thần lại liền phát hiện mình vậy mà đang ở dưới một cái khe dưới đáy biển, liền vận sức trồi lên, nửa đường chứng kiến hai cha con gặp nạn, liền tiện tay cứu giúp.
Sau khi cẩn thận tìm một hốc đá không bị ảnh hưởng của mưa bão, Lâm Phong liền vận chút linh lực hong khô cho hai người, Lâm Phong nhìn thấy cảnh tượng hai cha con ăn mặc cũ kỹ lại đến lúc nguy cấp tính mạng người cha vẫn ôm chặt lấy con trai mình theo bản năng, không nhịn được khóe mắt cay cay.
Ai nói tu đạo phải vô tình, đối với Lâm Phong, tu đạo chính là hành trình tìm lại với bản chất nguyên thủy nhất, để hiểu rõ đạo lý tự nhiên chứ không phải để vô tình lãnh đạm, đoạn tuyệt hết thảy.
Nhẹ nhàng lấy ra hai viên Kim Nguyên Bảo trong túi trữ vật đặt bên cạnh hai cha con vẫn chưa tỉnh lại, Lâm Phong thần thức đảo qua xác định phương hướng liền Vù một tiếng hóa thành một đạo hắc quang rời đi.
Mãi đến khi tỉnh lại, hai cha con vẫn không hiểu tại sao mình được cứu, lúc ấy chỉ kịp thấy một bóng đen rồi ngất đi…
Sau khi định vị trên cao, Lâm Phong phát hiện đúng là mình đã về tới Trái Đất, nhất thời tâm tình sung sướng xen lẫn cảm thán.
Cẩn thận đánh dấu vị trí có Cổ truyền tống trận bí ẩn này, Lâm Phong liền rời đi.
Kiềm nén bản thân muốn đến chỗ mà vị tiền bối người Việt Nam kia nhắc tới, Lâm Phong muốn nhanh chóng xác định lại thời điểm xem thế nào, bản thân hắn không chắc thời gian ở đây và Tu tiên giới có giống nhau không.
Nếu quả thật giống nhau thì mặc dù có hơi lâu nhưng vẫn còn đỡ hơn là trải qua mấy chục năm, song thân mất hết, đó mới đúng là nỗi đau khổ không gì sánh bằng.
Ôm tâm trạng kìm nén, Lâm Phong một đường phi hành theo hướng Đông Bắc, cho đến khi nhìn thấy những kiến trúc quen thuộc cạnh bờ biển, liền hạ thân xuống một chỗ vắng vẻ, thay bộ lam sắc thanh bào bằng bộ quần jean áo thun quen thuộc mà đã rất lâu, rất lâu nằm im trong nhẫn trữ vật của hắn.
Lâm Phong men theo bờ biển buổi sáng sớm tinh mơ, liền thấy hai cô gái đang cùng nhau đi dạo trên bờ biển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện