Lâm Phong cũng không tránh né gì mà ngồi im nhìn.
Hành động này thực sự rất bình thường nhưng lọt vào mắt của Hoắc Thần thì càng làm cho gã điên tiết.
Dưới ánh mắt của Lâm Phong, tất cả mọi cử động của gã đều trở nên rõ ràng. Chỉ thấy một luồng chân khí được tụ tập về hai cánh tay theo một đồ án vận chuyển kỳ lạ, có chút giống Khống Hỏa Thuật của tu sĩ, nhưng mà không sử dụng linh lực, thay vào đó là sử dụng nội công của gã.
Theo tay gã đánh ra, một dòng hơi nóng tựa như hỏa diễm như một con rồng lửa gào thét bay tới Lâm Phong.
Hoắc Thần thấy cảnh này thì mặc dù gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nhưng miệng lại cười gằn, chuẩn bị hưởng thụ cảnh Lâm Phong bị con rồng lửa nuốt chửng.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Phong thấy con rồng lửa bay tới thì chỉ phẩy nhẹ tay một cái, con rồng đang gào thét bay tới lập tức tan rã không còn chút gì.
Nếu nói về chơi đùa vận dụng thiên địa nguyên khí, một võ lâm nhân sĩ sử dụng nội công nếu có thể tổn thương một tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ như Lâm Phong thì chẳng phải làm cho người ta cười rụng răng sao.
Sau khi nhẹ nhàng hóa giải thế công của Hoắc Thần, Lâm Phong khóe mắt khẽ liếc lên căn phòng đóng chặt trên lầu, cảm nhận một luồng thần thức đang như có như không quan sát tình hình, hắn liền cười lạnh.
Một bàn tay đưa lên, theo đó, một ngọn lửa đỏ rực hiện ra tựa như một con chim lửa nhảy múa trên tay Lâm Phong.
Tất nhiên đây không phải là Hỏa diễm chi linh như trong truyền thuyết, mà chỉ là một cái Khống hỏa thuật, một loại pháp thuật cơ bản huyễn hóa ra mà thôi, nhưng ngọn lửa này là sử dụng chân hỏa của Trúc Cơ tu sĩ, tất nhiên có thể đốt cháy bất cứ thứ gì kể cả căn biệt thự này.

Nhìn ngọn lửa nhảy nhót trên tay Lâm Phong, Hoắc Thần bỗng dưng thấy lạnh cả sống lưng, tròng mắt co rụt nhìn hắn nói không nên lời:
Ngươi…ngươi là….
Tao là ai mày không cần biết. Nhưng nếu vị đạo hữu trên kia không xuất hiện thì đừng trách tao không nói đạo lý.
Vừa lúc đó, cánh cửa trên lầu bỗng mở ra, theo đó là một đạo nhân mặc đồ đạo sĩ, khuôn mặt có một hàm râu dê bước ra, nhưng bất ngờ theo sau hắn là Diệp Băng Chi khuôn mặt đờ đẫn vô hồn.
Haha, thì ra là đồng đạo. Không biết đạo hữu thuộc môn phái nào? Xin đạo hữu thứ lỗi, nãy giờ bận chút việc nên chậm trễ tiếp đón. Ta là Yến Tu Tử, không biết đạo hữu là?
Yến Tu Tử sau khi đi ra liền đảo thần thức sơ qua, thấy cả người Lâm Phong linh khí nội liễm, hai mắt có thần, hơn nữa tuổi còn rất trẻ. Liền cho rằng Lâm Phong chắc chắn là thiếu gia của một gia tộc lánh đời nào đó đi vi hành, cho nên lời nió cũng miễn cưỡng xem như tương giao ngang hàng.
Lâm Phong nhếch mép cười lạnh:
Đạo hữu cái gì, ta chỉ là tán tu vô môn vô phái không đáng nhắc đến. Tuy nhiên, ngươi dám dùng Mê Tâm Thuật lên người phàm nhân, hành động độc ác như vậy cũng làm thì chắc là ta không đồng đạo với ngươi được rồi.
Hừ, mời đạo hữu ăn nói cho cẩn thận. Ta làm gì có sử dụng Mê Tâm Thuật gì, lại nói, nếu ngươi có điều gì muốn nói thì mau nói rồi cút đi, đừng trách Yến mỗ trở mặt thì không tránh khỏi đại khai sát giới.
Yến Tu Tử liền nổi giận. Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch còn dám chỉ mặt lão mắng như mưa rào, nếu không thị uy thì sao còn mặt mũi gì của một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ như lão.
Hắc, đại khai sát giới? Được, ta chỉ có cái yêu cầu đơn giản, thả cô gái này ra, sau đó đường ai nấy đi, dù sao đây là chuyện thế tục phàm nhân, nếu ngươi là người tu đạo chắc cũng hiểu những quy tắc này, không cần ta phải nhắc lại chứ?
Lâm Phong cố nén cơn giận trong lòng, lại nói thêm một câu cảnh tỉnh người này.
Quy tắc? Quy tắc gì chứ, quy tắc là dành cho kẻ yếu, bổn tôn trước nay thích gì làm nấy, mọi sự tùy tâm. Vả lại cô gái này vì mến mộ đệ tử ta nên mới đến đây, ngươi còn muốn đòi người cái rắm a?
Nhưng đáng tiếc, Yến Tu Tử chẳng những không lắng nghe mà còn cảm thấy nổi giận.
Lâm Phong thật sự cũng lười nói nhảm với gã, nếu nãy giờ không phải sợ Diệp Băng Chi bị tổn thương thì Lâm Phong đã ra tay từ lâu.
Chỉ thấy tròng mắt Lâm Phong xoay chuyển, sau đó hướng về một bên vẫy tay một cái. Nhất thời một lực lượng vô hình cuốn lấy Hoắc Thần đang đứng ngây ra đó, sau đó nhấc bổng cả người đang bị khóa chặt của gã tới tay của Lâm Phong.
Lâm Phong nắm cổ Hoắc Thần như nắm một con gà chết, nhẹ nhàng nói:
Vậy bây giờ chúng ta trao đổi? Được chứ?
Yến Tu Tử thấy điệu bộ Lâm Phong hời hợt vẫy tay một cái đã bắt được đệ tử của mình, trong lòng giật mình. Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lãnh đạm nói:

Hừ, ngươi làm vậy có thấy quá đáng không? Cho dù trao đổi thì sao, ngươi có tự tin bước ra khỏi đây hay không?
Chuyện đó không cần ngươi quan tâm, ta tự có con đường của mình. Ngươi trước lo cho tên đệ tử yêu quý này trước đã, kẻo ta mỏi tay thì bóp cổ của hắn nát bấy không chừng.
Lâm Phong nói xong lạnh lùng hơi siết chặt tay, lập tức Hoắc Thần rên lên một tiếng đau đớn, hai mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Phong nhưng không thể làm gì được.
Yến Tu Tử thấy cảnh này thì trong lòng gấp gáp, bèn nói:
Được, vậy chúng ta trao đổi.
Nói xong liền lầm bầm pháp quyết gì đó, Diệp Băng Chi như một cái xác không hồn đi tới bên cạnh Lâm Phong đứng.
Ta đã thả người, ngươi có phải cũng nên thực hiện ước định của mình chứ?
Yến Tu Tử hừ lạnh.
Được, tiếp lấy.
Lâm Phong cũng không phải loại thất tín, nhưng cũng không phải loại ăn chay niệm phật gì, ngay lúc quăng Hoắc Thần qua chỗ Yến Tu Tử đã âm thầm động tay chân, một luồng sát kình sớm muộn cũng phát tác khiến cho tên này nhẹ thì ngáo ngơ thần trí mất hết, còn xui xui thì cũng sớm về gặp tổ tiên. Tất nhiên là sau một thời gian nữa sát kình này mới phát tác, khi đó thì Lâm Phong sẽ không có chút liên hệ nào với chuyện đó nữa, cũng tránh được một chút phiền phức.
Yến Tu Tử vội vàng đón đỡ Hoắc Thần, bàn tay liền thăm dò trên người gã, thấy mọi chuyện đều ổn không phát hiện gì khác lạ, liền cười lạnh nhìn Lâm Phong âm trầm nói:
Giao dịch đã xong, bây giờ cũng nên tính chuyện giữa hai ta.
Lâm Phong cũng biết đây chưa phải là lúc giải Mê Tâm Thuật, cho nên nghe Yến Tu Tử nói vậy thì lập tức sắc mặt phát lạnh, một chưởng vỗ tới nói:
Tính tính con mẹ mày, lảm nhảm đủ rồi chứ.
Một chưởng này Lâm Phong ngoài chưởng lực bình thường còn khuyến mãi thêm oán khí từ đầu tới giờ nghe gã lảm nhảm.
Chỉ thấy thiên địa nguyên khí điên cuồng đánh xuống.
Yến Tu Tử vô cùng kinh hãi, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Sự việc diễn ra quá nhanh, cho dù Yến Tu Tử có muốn thi pháp hay bỏ chạy cũng không kịp nữa.
Đùng~Ầm~Răng rắc~

Một loạt âm thanh chấn động vang lên, chỉ thấy Hoắc Thần cùng Yến Tu Tử lập tức bị đập vỡ nát toàn thân, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, chỗ Yến Tu Tử vừa bị đập nát bỗng lóe lên một ánh sáng xanh, sau đó ánh sáng xanh lóe lên khu vực phụ cận, lập tức khôi phục thành một nhân hình máu me toàn thân. Nhân hình này có hình dáng như Yến Tu Tử như đúc, chỉ có điều lúc này toàn thân là máu, không một mảnh vải che thân, hai mắt kinh hãi chuẩn bị tẩu thoát.
Thì ra, năm xưa Yến Tu Tử xuất môn đã được vị sư phụ là một Kết đan kỳ tu sĩ ẩn cư nhiều năm tặng cho một cái ngọc bội bảo mệnh, có khả năng một lần hồi phục máu huyết để thế mạng. Vật này cực kỳ quý giá cho nên Yến Tu Tử luôn luôn mang theo bên mình, kể cả lúc ngủ hay lúc đi nhà xí cũng chưa từng rời nó. Quả nhiên hôm nay cái ngọc bội này đã cứu gã một bàn thua trông thấy.
Tuy nhiên, muốn trốn chạy thành công hay không thì còn phải hỏi ý Lâm Phong đã.
Người này năm lần bảy lượt gây hấn, thậm chí nổi sát ý với Lâm Phong, làm sao hắn có thể bỏ qua. Thấy Yến Tu Tử vậy mà không chết, cũng không thèm nghiên cứu lý do trong đó, tay trái liền xuất ra một cây cung và một mũi tên lập tức mang theo khí lưu cuồn cuồn bắn ra.
Mũi tên này, bây giờ cho dù một tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ dưới tình huống có linh khí hộ thân cũng sẽ bị Lâm Phong bắn chết đi sống lại mấy lần chứ đừng nói chi một gã Luyện khí trung kỳ vừa bị thương như Yến Tu Tử.
Chỉ thấy mũi tên tựa như một tia chớp, nhanh đến không thể tưởng, chỉ vừa thấy Lâm Phong bắn đi thì nó đã ghim vào hậu tâm của Yến Tu Tử đang bỏ chạy, cái đầu gã lập tức như một trái dưa hấu bị bắn vỡ nát ra, máu me tung túe.
Mấy chục đàn em vốn dĩ đang bao vây bên ngoài, thấy tình hình này liền bỏ chạy. Bất quá, Lâm Phong cũng không khách khí, chấn ngất tất cả, sau đó thi triển pháp thuật xóa bỏ một đoạn ký ức của bọn chúng về chuyện vừa rồi.
Mặc dù chuyện này có làm cho Lâm Phong hao tổn một chút thần thức và linh lực thì hắn cũng phải làm, dù sao thì những người cần giết cũng đã giết, Lâm Phong hoàn toàn không khát máu đến mức giết tất cả những người tại nơi đây để bịt đầu mối.
Đối với hắn, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, như vậy mới là tốt nhất.
Sau khi thi thuật xong, Lâm Phong liền dùng mấy cái hỏa cầu thuật đốt sạch căn biệt thự này, còn đống đàn em của Thiên Địa Hội đang nằm ngất la liệt thì hắn giao lại cho Vương Béo vốn đã tụ họp với tiểu Đao xử lý.
Còn bản thân Lâm Phong thì mang theo Diệp Băng Chi ngồi vào xe của tiểu La đang chờ bên ngoài, phân phó nàng ta đi đến một khách sạn gần đó.
~~Bạo canh 3
Nếu mọi người yêu thích Hỗn Nguyên Hệ Thống xin bấm cảm ơn phía dưới, và bấm đề cử Nguyệt Phiếu, Like Facebook cho Hỗn Nguyên Hệ Thống nhé!
Có Nguyệt Phiếu có bạo chương lập tức, Độc Hành xin hứa! ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện