Nhìn thấy căn nhà quen thuộc hiện ra bên khung cửa sổ xe, Lâm Phong liền thanh toán tiền sau đó bước xuống.
Lâm Phong cũng không dùng thần thức mà muốn dùng một cách bình thường nhất, như một người con xa nhà lâu ngày, tạo sự bất ngờ cho cha mẹ.
Khi cánh cửa thân quen đang không khóa xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Phong bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm xúc dào dạt.
Bước nhanh đến mở cánh cửa ra, Lâm Phong nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đang ngồi xem tivi, nước mắt không nhịn được trào ra nhìn cha mẹ mình đầu tóc mới hơn một năm mà đã bạc trắng, da dẻ xanh xao tiều tụy.
Cha mẹ, con bất hiếu đã về!
Lâm Chấn Nam Lâm mẫu đang xem ti vi, nghe tiếng động thì ngoái đầu lại nhìn.
Xoảng!
Lâm Chấn Nam đang cầm ly trà đưa lên tới miệng, quay lại thấy bóng dáng quen thuộc, không kiềm chế được mà tay run run làm rớt ly trà tung tóe cũng không để ý đến.
Lâm Mẫu thì nước mắt giàn giụa, lao đến ôm Lâm Phong vào lòng như thuở hắn còn bé, bà xoa đầu, vuốt mặt, vuốt lưng, cầm tay…làm đủ mọi thứ để chắc chắn rắng người đứng đây chính là con trai bằng xương bằng thịt của bà chứ không phải hồn ma bóng quế gì.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn đây là Lâm Phong bằng xương bằng thịt, Lâm mẫu liền lão lệ tung hoành, ôm chầm lấy Lâm Phong khóc nức nở, mấy lần muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời.
Lâm Chấn Nam bình thường lạnh nhạt nhưng hôm nay cũng nước mắt giàn giụa, nhào tới ôm chầm lấy Lâm Phong không nói một lời, hành động và ánh mắt thương yêu đã chứng mình tất cả, không có loại từ ngữ nào có thể thay thế cho ánh mắt cha mẹ thương yêu nhìn con cái bình an trở về.
Một nhà ba người cứ thế ôm nhau hồi lâu, cuối cùng ba người cùng ngồi xuống ghế.
Sau đó là một màn khảo hạch của Lâm Chấn Nam về quá trình của Lâm Phong tìm đường về.
Lâm mẫu thấy vậy liền bất mãn nói:
Con nó mới trở về còn mệt nhọc, ông cứ tra khảo để làm gì?
Tuy nhiên, nói thì nói vậy nhưng bà cũng rất muốn biết Lâm Phong đã trải qua những gì.
Lâm Phong một thật chín giả thêm bớt xào nấu kể lại, tất nhiên những chuyện không cần thiết thì hắn cũng lướt qua. Đại thể là một câu chuyện bị gió cuốn văng ra biển rồi được tàu đánh cá cứu mạng, vì tàu đánh cá nên lâu ngày mới cặp bến, vừa hay giải thích chuyện Lâm Phong hơn một năm mới trở về.
Tất nhiên, câu chuyện đầy sơ hở này không qua được cặp mắt kim tinh hỏa nhãn của hai vị lão nhân gia, nhưng họ biết Lâm Phong không muốn nói nên cũng không hỏi thêm.
Lâm mẫu tức tốc gọi điện cho Lâm Mai bảo nàng đón xe từ Bắc Kinh trở về. Mặc dù Lâm Mai đã vào đại học được một năm, lịch trình bận rộn nhưng nghe tin này cũng vô cùng mừng rỡ không chút do dự đồng ý rồi chạy ngay ra đón xe về nhà.
Lâm Phong cảm nhận bầu không khí vui như mở hội tại nhà mình, nhìn mẹ hớn hở đi chuẩn bị thức ăn để tẩy trần cho Lâm Phong, còn Lâm Chấn Nam thì đi mời mấy ông bạn già đến chúc mừng một phen.
Còn lại một mình trong phòng, Lâm Phong nhìn mọi thứ vẫn rất ngăn nắp gọn gàng, liền biết chắc chắn ngày nào căn phòng cũng được quét tước chăm nom sạch sẽ, rất là hài lòng nằm xuống giường ngủ một giấc.
Trải qua rất nhiều biến cố, cuối cùng hắn đã về đến nhà, đã có thể toàn tâm toàn ý ngủ một giấc thật dài, thật sung sướng, bởi vì đây chính là nhà của hắn!
~~
Ngủ một giấc dài, Lâm Phong mở mắt ra thì trời đã sập tối.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, hắn liền mở mắt bước ra xem thì thấy mọi người đã đến đông đủ. Bèn nhanh chóng chấn chỉnh bộ mặt ngái ngủ, bước đến chào mọi người.
Không khí rất vui vẻ ấm cúng, ngay cả chú tư, cô ba cũng tới. Hai người này bình thường tuy có chút tham tài nhưng khi được báo tin Lâm Phong bình an quay về thì cũng rất vui vẻ tới chúc mừng, dù sao cũng là người nhà.
Ngay khi đồ ăn thức uống đã dọn lên, mọi người đang rôm rả trò chuyện thì cánh cửa bỗng vang lên hai tiếng gõ nhẹ:
Cốc Cốc!
Lâm Phong thấy mình là người ở không nhất trong căn nhà, bèn bước nhanh đến mở cửa.
Cánh cửa mở ra, theo sau đó là hai thân ảnh xinh đẹp hiện ra. Lâm Phong sau khi nhìn thấy một trong số đó là Lâm Mai, cô em gái yêu quý của mình thì ôn hòa vuốt tóc nàng:
Tiểu Mai, anh xin lỗi!
Đồ đáng ghét, anh để em phải tổn hao bao nhiêu nước mắt nước mũi, đánh chết anh!
Khuyến mãi theo sau câu nói đó là một cái ôm thật chặt, bàn tay nhỏ nhắn vung lại thành nắm tay nhỏ vỗ thùm thụp lên lưng Lâm Phong, sau đó bấu thật chặt như sợ hắn chạy đi mất vậy.
Lâm Phong cảm thấy một bên vai áo ướt nhẹp do nước mắt, kèm theo tiếng sụt sịt:
Sau này không cho phép anh đi đâu nữa, không được bỏ em nữa, biết không?
Âm thanh nũng nịu này nếu là một cô gái nói với một chàng trai bình thường sẽ là loại sắc thái ngập tràn tình cảm ma mị, nhưng khi một cô em gái nói với anh trai mình như thế, thì có nghĩa là tình yêu thương anh em quá lớn và cô em gái này cũng chịu tổn thương không nhỏ.
Lâm Phong vỗ vỗ lên lưng tiểu Mai nói:
Em, nín đi, anh không bỏ đi nữa đâu. Đã là thiếu nữ mà vẫn còn khóc nhè, thiệt tình, mặt mũi tèm lem như con mèo con.
Anh đáng ghét! Tiểu Mẫn, cậu ở đây nói chuyện với anh mình, mình vào trước.
Tiểu Mai lau nước mắt nói một câu sau đó chạy vèo vào trong phòng để lại một người đang đứng bối rối tay chân.
Lúc này, Lâm Phong mới để ý đến người còn lại đi cùng tiểu Mai đang vò đầu bứt tóc bẽn lẽn đứng đó.
Chào tiểu Mẫn, em vẫn khỏe chứ?
Thì ra đây là cô nàng Triệu Mẫn lúc trước Lâm Phong có dịp gặp tại nhà hàng nơi tổ chức tiệc mừng thi đậu Đại học của nhóm bạn tiểu Mai.
Chào anh, cảm ơn anh, em vẫn khỏe. Chúc mừng anh bình an trở về!
Ha hả, cảm ơn em, mời em vào, chắc đi đường vất vả lắm phải không? Em học cùng với tiểu Mai luôn hay sao..
Lâm Phong lập tức kéo bàn tay nhỏ nhắn đang bối rối của Triệu Mẫn vào, sau đó tự nhiên trò chuyện.
Cả nhà thấy khung cảnh cả nhà Lâm Phong sum họp thì ai cũng cảm động, nói cười vui vẻ, không ít nước mắt cũng tổn hao vì cuộc sum họp gia đình này.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, dù làm đơn giản nhưng cũng được bốn bàn đầy ắp người. Ngay khi mọi người chuẩn bị nhập tiệc thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, theo sau đó là những tiếng gõ cửa gấp gáp.
Lâm Phong định đứng dậy mở cửa thì tiểu Mai nhanh chóng chạy ra. Lâm Phong cười khổ đảo thần thức ra nhìn một cái, bỗng nhìn thấy ai đó liền cười vui vẻ.
Tiểu Mai mở cửa ra, đứng bên ngoài là ba người, trong đó có hai ông bà lão tuổi hơn sáu mươi, da dẻ hồng hào, còn một người trung niên đi phía sau thì có gương mặt chữ điền, khí thế không giận tự uy trên người tản mát ra xung quanh.
Chào ông bà, chào bác! Thì ra là mọi người, xin mời vào!
Lâm Mai sau khi mở cửa, nhìn thấy ba người thì gương mặt hớn hở, vui vẻ mời họ vào.
Lâm Phong thấy cảnh này thì giật mình khó hiểu nhìn ba mẹ một cái, sau đó đứng dậy cùng cha mẹ tiếp đón.
Chỉ nghe Lâm Chấn Nam nói:
Chào Diệp lão, chào Diệp lão phu nhân, chào Diệp bí thư.
Thì ra chính là ba người một nhà vị Diệp lão ca kết nghĩa của Lâm Phong cũng đã tới.
Ha hả, đừng khách sáo. Vốn chúng tôi đang ở Bắc Kinh, nghe tin Lâm Phong đã trở về liền một đường chạy tới nơi này. Nói đến cũng vừa hay có lộc ăn, haha.
Diệp Tùng vui vẻ cười lớn, sau đó nhìn Lâm Phong hai mắt đỏ hồng cảm động:
Lâm đệ, cuối cùng đệ cũng quay lại. Ta sớm biết thần nhân như đệ chắc chắn phước lớn mạng lớn, chắc chắn bình an quay về mà.
Diệp Tùng khuôn mặt cảm động tiến đến ôm Lâm Phong, tình cảm dạt dào chân thành không khác gì ruột thịt của lão.
Lâm Phong cũng cảm động nói:
Diệp lão ca, xin lỗi để huynh từng tuổi này còn lặn lội đường xa lo lắng chạy tới nơi đây. Mọi người vẫn khỏe hết cả chứ?
Mọi người vẫn khỏe, thật vui khi thấy đệ bình an trở về.
Diệp đại tỷ của Lâm Phong cũng trìu mến nói.
Tiểu chất ra mắt Lâm tiểu thúc, chúc mừng ngài bình an trở về.
Người nói chính là Diệp Chính Đức. Lời này gã nói ra vô cùng thành khẩn, không chút ngượng ngùng một người trung niên như gã mà gọi Lâm Phong bằng tiểu thúc. Bởi vì, chính vị tiểu thúc này đã cứu mạng hắn, ơn tái sinh như cha mẹ, với một người trọng tình nghĩa như gã thì việc này sao dám qua loa.
Mọi người chung quanh thấy cảnh này thì bất ngờ, nhưng cũng im lặng giả câm giả điếc.
Ha hả, Diệp Chính Đức cũng đến à. Tất cả ngồi đi, vừa hay đến lúc nhập tiệc, mọi người canh thời gian cũng chính xác nhỉ?
Lâm Phong cũng không chút ngượng ngùng, thoải mái nói. Dù sao hôm nay với thân phận của Lâm Phong, để cho Diệp Chính Đức gọi hắn là tiểu thúc thì còn tiện nghi cho gã rất nhiều.
Mọi người vui vẻ thân mật tiến vào bàn ăn. Tuy có chút chật chội do căn nhà nhỏ nhưng không khí rất ấm áp hòa hợp, từng tràng tiếng cười giòn giã liên tục vang lên.
Đây đúng là một bữa ăn mà Lâm Phong vui vẻ thoải mái nhất trong suốt thời gian qua.
~~bạo canh 5
~~ Có NP, có đề cử, có Like, có thanks...có bạo chương ngay lập tức! Độc Hành xin hứa! (^_^)
Lâm Phong cũng không dùng thần thức mà muốn dùng một cách bình thường nhất, như một người con xa nhà lâu ngày, tạo sự bất ngờ cho cha mẹ.
Khi cánh cửa thân quen đang không khóa xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Phong bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm xúc dào dạt.
Bước nhanh đến mở cánh cửa ra, Lâm Phong nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đang ngồi xem tivi, nước mắt không nhịn được trào ra nhìn cha mẹ mình đầu tóc mới hơn một năm mà đã bạc trắng, da dẻ xanh xao tiều tụy.
Cha mẹ, con bất hiếu đã về!
Lâm Chấn Nam Lâm mẫu đang xem ti vi, nghe tiếng động thì ngoái đầu lại nhìn.
Xoảng!
Lâm Chấn Nam đang cầm ly trà đưa lên tới miệng, quay lại thấy bóng dáng quen thuộc, không kiềm chế được mà tay run run làm rớt ly trà tung tóe cũng không để ý đến.
Lâm Mẫu thì nước mắt giàn giụa, lao đến ôm Lâm Phong vào lòng như thuở hắn còn bé, bà xoa đầu, vuốt mặt, vuốt lưng, cầm tay…làm đủ mọi thứ để chắc chắn rắng người đứng đây chính là con trai bằng xương bằng thịt của bà chứ không phải hồn ma bóng quế gì.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn đây là Lâm Phong bằng xương bằng thịt, Lâm mẫu liền lão lệ tung hoành, ôm chầm lấy Lâm Phong khóc nức nở, mấy lần muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời.
Lâm Chấn Nam bình thường lạnh nhạt nhưng hôm nay cũng nước mắt giàn giụa, nhào tới ôm chầm lấy Lâm Phong không nói một lời, hành động và ánh mắt thương yêu đã chứng mình tất cả, không có loại từ ngữ nào có thể thay thế cho ánh mắt cha mẹ thương yêu nhìn con cái bình an trở về.
Một nhà ba người cứ thế ôm nhau hồi lâu, cuối cùng ba người cùng ngồi xuống ghế.
Sau đó là một màn khảo hạch của Lâm Chấn Nam về quá trình của Lâm Phong tìm đường về.
Lâm mẫu thấy vậy liền bất mãn nói:
Con nó mới trở về còn mệt nhọc, ông cứ tra khảo để làm gì?
Tuy nhiên, nói thì nói vậy nhưng bà cũng rất muốn biết Lâm Phong đã trải qua những gì.
Lâm Phong một thật chín giả thêm bớt xào nấu kể lại, tất nhiên những chuyện không cần thiết thì hắn cũng lướt qua. Đại thể là một câu chuyện bị gió cuốn văng ra biển rồi được tàu đánh cá cứu mạng, vì tàu đánh cá nên lâu ngày mới cặp bến, vừa hay giải thích chuyện Lâm Phong hơn một năm mới trở về.
Tất nhiên, câu chuyện đầy sơ hở này không qua được cặp mắt kim tinh hỏa nhãn của hai vị lão nhân gia, nhưng họ biết Lâm Phong không muốn nói nên cũng không hỏi thêm.
Lâm mẫu tức tốc gọi điện cho Lâm Mai bảo nàng đón xe từ Bắc Kinh trở về. Mặc dù Lâm Mai đã vào đại học được một năm, lịch trình bận rộn nhưng nghe tin này cũng vô cùng mừng rỡ không chút do dự đồng ý rồi chạy ngay ra đón xe về nhà.
Lâm Phong cảm nhận bầu không khí vui như mở hội tại nhà mình, nhìn mẹ hớn hở đi chuẩn bị thức ăn để tẩy trần cho Lâm Phong, còn Lâm Chấn Nam thì đi mời mấy ông bạn già đến chúc mừng một phen.
Còn lại một mình trong phòng, Lâm Phong nhìn mọi thứ vẫn rất ngăn nắp gọn gàng, liền biết chắc chắn ngày nào căn phòng cũng được quét tước chăm nom sạch sẽ, rất là hài lòng nằm xuống giường ngủ một giấc.
Trải qua rất nhiều biến cố, cuối cùng hắn đã về đến nhà, đã có thể toàn tâm toàn ý ngủ một giấc thật dài, thật sung sướng, bởi vì đây chính là nhà của hắn!
~~
Ngủ một giấc dài, Lâm Phong mở mắt ra thì trời đã sập tối.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, hắn liền mở mắt bước ra xem thì thấy mọi người đã đến đông đủ. Bèn nhanh chóng chấn chỉnh bộ mặt ngái ngủ, bước đến chào mọi người.
Không khí rất vui vẻ ấm cúng, ngay cả chú tư, cô ba cũng tới. Hai người này bình thường tuy có chút tham tài nhưng khi được báo tin Lâm Phong bình an quay về thì cũng rất vui vẻ tới chúc mừng, dù sao cũng là người nhà.
Ngay khi đồ ăn thức uống đã dọn lên, mọi người đang rôm rả trò chuyện thì cánh cửa bỗng vang lên hai tiếng gõ nhẹ:
Cốc Cốc!
Lâm Phong thấy mình là người ở không nhất trong căn nhà, bèn bước nhanh đến mở cửa.
Cánh cửa mở ra, theo sau đó là hai thân ảnh xinh đẹp hiện ra. Lâm Phong sau khi nhìn thấy một trong số đó là Lâm Mai, cô em gái yêu quý của mình thì ôn hòa vuốt tóc nàng:
Tiểu Mai, anh xin lỗi!
Đồ đáng ghét, anh để em phải tổn hao bao nhiêu nước mắt nước mũi, đánh chết anh!
Khuyến mãi theo sau câu nói đó là một cái ôm thật chặt, bàn tay nhỏ nhắn vung lại thành nắm tay nhỏ vỗ thùm thụp lên lưng Lâm Phong, sau đó bấu thật chặt như sợ hắn chạy đi mất vậy.
Lâm Phong cảm thấy một bên vai áo ướt nhẹp do nước mắt, kèm theo tiếng sụt sịt:
Sau này không cho phép anh đi đâu nữa, không được bỏ em nữa, biết không?
Âm thanh nũng nịu này nếu là một cô gái nói với một chàng trai bình thường sẽ là loại sắc thái ngập tràn tình cảm ma mị, nhưng khi một cô em gái nói với anh trai mình như thế, thì có nghĩa là tình yêu thương anh em quá lớn và cô em gái này cũng chịu tổn thương không nhỏ.
Lâm Phong vỗ vỗ lên lưng tiểu Mai nói:
Em, nín đi, anh không bỏ đi nữa đâu. Đã là thiếu nữ mà vẫn còn khóc nhè, thiệt tình, mặt mũi tèm lem như con mèo con.
Anh đáng ghét! Tiểu Mẫn, cậu ở đây nói chuyện với anh mình, mình vào trước.
Tiểu Mai lau nước mắt nói một câu sau đó chạy vèo vào trong phòng để lại một người đang đứng bối rối tay chân.
Lúc này, Lâm Phong mới để ý đến người còn lại đi cùng tiểu Mai đang vò đầu bứt tóc bẽn lẽn đứng đó.
Chào tiểu Mẫn, em vẫn khỏe chứ?
Thì ra đây là cô nàng Triệu Mẫn lúc trước Lâm Phong có dịp gặp tại nhà hàng nơi tổ chức tiệc mừng thi đậu Đại học của nhóm bạn tiểu Mai.
Chào anh, cảm ơn anh, em vẫn khỏe. Chúc mừng anh bình an trở về!
Ha hả, cảm ơn em, mời em vào, chắc đi đường vất vả lắm phải không? Em học cùng với tiểu Mai luôn hay sao..
Lâm Phong lập tức kéo bàn tay nhỏ nhắn đang bối rối của Triệu Mẫn vào, sau đó tự nhiên trò chuyện.
Cả nhà thấy khung cảnh cả nhà Lâm Phong sum họp thì ai cũng cảm động, nói cười vui vẻ, không ít nước mắt cũng tổn hao vì cuộc sum họp gia đình này.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, dù làm đơn giản nhưng cũng được bốn bàn đầy ắp người. Ngay khi mọi người chuẩn bị nhập tiệc thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, theo sau đó là những tiếng gõ cửa gấp gáp.
Lâm Phong định đứng dậy mở cửa thì tiểu Mai nhanh chóng chạy ra. Lâm Phong cười khổ đảo thần thức ra nhìn một cái, bỗng nhìn thấy ai đó liền cười vui vẻ.
Tiểu Mai mở cửa ra, đứng bên ngoài là ba người, trong đó có hai ông bà lão tuổi hơn sáu mươi, da dẻ hồng hào, còn một người trung niên đi phía sau thì có gương mặt chữ điền, khí thế không giận tự uy trên người tản mát ra xung quanh.
Chào ông bà, chào bác! Thì ra là mọi người, xin mời vào!
Lâm Mai sau khi mở cửa, nhìn thấy ba người thì gương mặt hớn hở, vui vẻ mời họ vào.
Lâm Phong thấy cảnh này thì giật mình khó hiểu nhìn ba mẹ một cái, sau đó đứng dậy cùng cha mẹ tiếp đón.
Chỉ nghe Lâm Chấn Nam nói:
Chào Diệp lão, chào Diệp lão phu nhân, chào Diệp bí thư.
Thì ra chính là ba người một nhà vị Diệp lão ca kết nghĩa của Lâm Phong cũng đã tới.
Ha hả, đừng khách sáo. Vốn chúng tôi đang ở Bắc Kinh, nghe tin Lâm Phong đã trở về liền một đường chạy tới nơi này. Nói đến cũng vừa hay có lộc ăn, haha.
Diệp Tùng vui vẻ cười lớn, sau đó nhìn Lâm Phong hai mắt đỏ hồng cảm động:
Lâm đệ, cuối cùng đệ cũng quay lại. Ta sớm biết thần nhân như đệ chắc chắn phước lớn mạng lớn, chắc chắn bình an quay về mà.
Diệp Tùng khuôn mặt cảm động tiến đến ôm Lâm Phong, tình cảm dạt dào chân thành không khác gì ruột thịt của lão.
Lâm Phong cũng cảm động nói:
Diệp lão ca, xin lỗi để huynh từng tuổi này còn lặn lội đường xa lo lắng chạy tới nơi đây. Mọi người vẫn khỏe hết cả chứ?
Mọi người vẫn khỏe, thật vui khi thấy đệ bình an trở về.
Diệp đại tỷ của Lâm Phong cũng trìu mến nói.
Tiểu chất ra mắt Lâm tiểu thúc, chúc mừng ngài bình an trở về.
Người nói chính là Diệp Chính Đức. Lời này gã nói ra vô cùng thành khẩn, không chút ngượng ngùng một người trung niên như gã mà gọi Lâm Phong bằng tiểu thúc. Bởi vì, chính vị tiểu thúc này đã cứu mạng hắn, ơn tái sinh như cha mẹ, với một người trọng tình nghĩa như gã thì việc này sao dám qua loa.
Mọi người chung quanh thấy cảnh này thì bất ngờ, nhưng cũng im lặng giả câm giả điếc.
Ha hả, Diệp Chính Đức cũng đến à. Tất cả ngồi đi, vừa hay đến lúc nhập tiệc, mọi người canh thời gian cũng chính xác nhỉ?
Lâm Phong cũng không chút ngượng ngùng, thoải mái nói. Dù sao hôm nay với thân phận của Lâm Phong, để cho Diệp Chính Đức gọi hắn là tiểu thúc thì còn tiện nghi cho gã rất nhiều.
Mọi người vui vẻ thân mật tiến vào bàn ăn. Tuy có chút chật chội do căn nhà nhỏ nhưng không khí rất ấm áp hòa hợp, từng tràng tiếng cười giòn giã liên tục vang lên.
Đây đúng là một bữa ăn mà Lâm Phong vui vẻ thoải mái nhất trong suốt thời gian qua.
~~bạo canh 5
~~ Có NP, có đề cử, có Like, có thanks...có bạo chương ngay lập tức! Độc Hành xin hứa! (^_^)
Danh sách chương