Từ Hi Nhiễm cũng đã chuẩn bị tâm lý, dù sao hai người cũng đã đăng ký kết hôn và là vợ chồng chính thức, việc các cặp vợ chồng bình thường làm, họ cũng phải làm. Nhưng dù sao hai người vẫn chưa quen thuộc nên khi nghe nói như thế, dù đã chuẩn bị tâm lý thì Từ Hi Nhiễm vẫn đỏ mặt.

“Anh Tưởng, tôi đã sắp xếp xong rồi.”

Một giọng nói chợt vang lên bên cạnh, Từ Hi Nhiễm quay đầu lại nhìn, một bác gái hơn năm mươi tuổi đứng bên cạnh, thấy cô nhìn qua thì cười tươi chào cô: “Cô Tưởng.”

Tưởng Dư Hoài giới thiệu với cô: “Đây là bác Thẩm, bác ấy phụ trách nấu cơm và giặt quần áo, có gì không biết em có thể hỏi bác ấy.”

Từ Hi Nhiễm lập tức chào hỏi: “Xin chào, bác Thẩm.”

“Tôi đã chuẩn bị phòng ngủ của Cô Tưởng xong rồi, tôi dẫn cô lên xem trước, nếu cần gì thì cứ nói với tôi.”

Nghe nói như thế Từ Hi Nhiễm không khỏi tò mò, nghe ý của Tưởng Dư Hoài là muốn ở cùng phòng với cô, còn ý của bác Thẩm, tại sao lại chuẩn bị phòng riêng cho cô? “Trước khi xuất viện bác sĩ đã giải thích, trong vòng hai tháng không được cùng phòng. Dù sao chúng ta mới quen biết, cũng cần thời gian để làm quen, cho nên tạm thời ở riêng.”

Lời Tưởng Dư Hoài nói đã giải thích nghi hoặc của Từ Hi Nhiễm, hóa ra anh đã sắp xếp xong cả rồi. Nhưng tại sao vừa rồi anh lại nói anh ngủ ở đâu thì cô ngủ ở đó chứ?

Lúc này Từ Hi Nhiễm mới muộn màng nhận ra vừa rồi anh cố ý đùa cô. Đúng là không nghĩ tới, nghiêm túc như anh Tưởng cũng sẽ đùa người khác như vậy.

Từ Hi Nhiễm lại nhìn anh, anh đã khôi phục vẻ mặt như thường, thậm chí còn rất khách khí nói với cô một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon, cô Tưởng.”

Cô Tưởng...

Còn gọi tự nhiên như vậy nữa.

Từ Hi Nhiễm cảm giác mặt nong nóng.

Phòng bác Thẩm chuẩn bị cho Từ Hi Nhiễm rất lớn. Phòng được trang trí rất ấm áp, tất cả thiết bị đều đầy đủ hết, giường lớn, khăn trải giường và vỏ chăn mới tinh, trên giường còn có gấu bông mà con gái thích. Từ Hi Nhiễm phát hiện phía sau phòng còn có một ban công lớn, cô đẩy cửa trượt bằng kính ra, đứng trên ban công có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao của Lạc Thành.

Nơi này rộng hơn nhiều cái phòng ngủ ngăn ra từ ban công trước kia của cô. Từ Hi Nhiễm nằm sấp trên lan can ban công ngắm sao, cô luôn cảm thấy mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay đều hư ảo như một giấc mộng.

Trình Vân Khải chơi game cả đêm, lúc phiền lòng anh ta chỉ thích đắm chìm vào giết chóc trong game. Đến tận khi vô tình quay đầu nhìn thấy trời đã sáng rõ, Trình Vân Khải mới lấy lại tinh thần từ trong game.

Từ Hi Nhiễm kết hôn rồi, Từ Hi Nhiễm đã gả cho người đàn ông khác, vô số giọng nói chồng chất trong đầu anh ta. Chơi game cả đêm, cơ thể mệt mỏi, mắt khô khốc, đầu óc lại rất tỉnh táo, anh ta hoàn toàn không muốn ngủ. Trình Vân Khải rời giường mặc quần áo, lấy chìa khóa xe trong nhà rồi đi thẳng ra ngoài. Viên Mẫn gọi anh ta ăn cơm, anh ta cũng không để ý. Ngồi trên xe, Trình Vân Khải vừa khởi động xe vừa bảo Hà Tinh Dịch lập một đội chơi bóng.

“A, anh Khải, cậu đã về rồi? Về từ bao giờ vậy?”

“Hôm qua.”

“Không phải cậu nói kỳ nghỉ hè này sẽ không về sao? Sao lại không ở cùng bạn gái nhỏ của cậu vậy?”

“Đừng nói nhiều, có đến không?”

“Đến đến đến, đương nhiên đến.”

Hà Tinh Dịch đã lâu không chơi bóng, tay ngứa ngáy, cực kỳ hăng hái gọi mấy bạn tốt đến chơi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Hà Tinh Dịch đã phát hiện Trình Vân Khải căn bản không phải đang chơi bóng mà mẹ nó đang nổi điên. Đụng chạm đồng đội, ngáng chân đồng đội, giành bóng bằng mọi giá, cướp được bóng rồi thì điên cuồng đập vào hướng rổ, đánh bóng rất cực đoan, luôn có cảm giác anh ta sẽ nổi điên lên đánh người bất cứ lúc nào. Mấy người bạn kia không chịu được đều chào rồi rời đi, Hà Tinh Dịch phất phất tay cũng tỏ vẻ không chơi.

Trình Vân Khải đập mạnh quả bóng, ra ngoài sân ngồi xuống, lấy khuỷu tay chống đầu gối thở. Hà Tinh Dịch nhặt bóng lại đây, thấy rõ ràng trạng thái anh ta không đúng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao, bố chảnh?”

Trình Vân Khải ngẩng đầu nhìn cậu ta, Hà Tinh Dịch thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh ta thì hoảng sợ.

“Cậu biết chuyện Từ Hi Nhiễm đăng ký kết hôn không?”Hà Tinh Dịch hỏi anh ta.

“Từ Hi Nhiễm đăng ký kết hôn? Chuyện xảy ra khi nào?”

Trình Vân Khải lười giải thích với cậu ta, anh ta đứng lên trở lại xe, khởi động xe rời đi. Hà Tinh Dịch nhìn chiếc xe kia nghênh ngang rời đi, bị khói ô tô phả vào mặt thì khẽ chửi một tiếng, mẹ nó, gọi ra rồi lại để cậu ta một mình ở đây.

Trình Vân Khải lái xe đến một đường nhỏ vắng vẻ, đánh một trận bóng điên rồ một lúc rồi, hờn dỗi trong lòng lại không tiêu tán được bao nhiêu.

Từ nhỏ Từ Hi Nhiễm đã rất dễ dỗ, bị tủi thân cũng không khóc, chỉ mở đôi mắt to nhìn người khác. Thật ra anh ta rất muốn nhìn dáng vẻ khóc thút thít của cô nên thường xuyên chọc cô. Nhưng thực sự chọc cô khóc quá khó, lần duy nhất trêu cô khóc, anh ta cũng không có cảm giác thành tựu gì, ngược lại còn bị dọa. Anh ta hoảng hốt lo sợ, suýt chút nữa cũng khóc theo cô.

“Em đừng khóc, anh đi mua kem cho em.”

Cô cũng rất dễ dỗ, nghe anh ta nói mua kem cho mình thì thực sự nín khóc ngay. Từ nhỏ anh ta đã thích chọc cho cô giận, thế nhưng chỉ cần anh ta chiều theo cô, hoặc là dẫn cô ra ngoài ăn đồ ngon, cô sẽ ổn lại rất nhanh.

Anh ta cho rằng lần này cũng giống vậy, chờ thêm một thời gian, anh ta dỗ dành một chút, mua cho cô một đống đồ ăn vặt, dẫn cô ra ngoài ăn đồ ngon, bọn họ lại có thể giống như trước kia.

Anh ta chưa từng nghĩ tới anh ta và Từ Hi Nhiễm sẽ càng lúc càng xa. Anh ta từng nghĩ cho dù về sau hai người có gia đình riêng thì cũng vẫn hòa thuận như hồi nhỏ. Thế nhưng hiện giờ anh ta mới phát hiện không phải như vậy, khi kết hôn, thật sự cái gì cũng khác.

Một người đàn ông sẽ xuất hiện bên cạnh cô, sẽ hưởng thụ sự vui vẻ của cô, hưởng thụ mỗi ngày trong tương lai của cô. Người đó cũng sẽ chọc cô khóc sao? Người đó cũng sẽ dỗ dành cô như mình đã dỗ dành cô ư?

Mà cô sẽ rơi lệ vì người đàn ông khác sao?

Giống như quãng đời còn lại của cô đều không liên quan gì đến mình.

Trình Vân Khải đấm mạnh lên vô-lăng, một tiếng còi chói tai lập tức vang lên, mấy động vật nhỏ trong bụi cỏ bên cạnh bị dọa chạy tứ phía.

Ngày đầu tiên ở nhà mới, Từ Hi Nhiễm có một đêm mộng đẹp. Ngày hôm sau thức dậy hơi muộn, trong nhà chỉ có bác Thẩm. Bác Thẩm đưa cho cô một tấm thẻ, nói: “Cậu Tưởng đã đi làm rồi, đây là cậu Tưởng dặn tôi đưa cho cô, cậu ấy nói cô có cần gì thì mua.”

Từ Hi Nhiễm nhận thẻ, mật mã được viết ở mặt sau thẻ, đây là thẻ phụ của anh.

Bác Thẩm đã chuẩn bị xong bữa sáng, Từ Hi Nhiễm đi qua, bác Thẩm cầm cái bát nhỏ múc cháo giúp cô. Từ Hi Nhiễm thấy thế vội nói: “Để cháu tự làm là được.” Cô không quen để người khác chăm sóc.

Ăn sáng xong, Từ Hi Nhiễm cầm điện thoại lên xem, Tống Tình gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

“Ngày đầu kết hôn cảm giác thế nào? Có phải khi anh Tưởng đối mặt với cô vợ yểu điệu như cậu thì không nhịn được, vừa bắt đầu là không thể dừng không?”

“Cậu nói bậy bạ gì đó?”

“Tớ nào có nói bậy chứ. Cậu thử nghĩ xem, anh ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, lớn tuổi như vậy, đối mặt với một cô gái nhỏ thân thể mềm mại thì có thể nhịn sao?”

“Cậu đừng nói linh tinh, tớ và anh Tưởng chia phòng ngủ, hơn nữa tớ mới phẫu thuật xong, cũng không thể làm gì.”

“Cũng đúng nhỉ, vậy xem ra anh ấy rất quan tâm cậu. Nhưng cưới một cô vợ xinh đẹp mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, chắc nhịn cũng khó chịu lắm. Hơn nữa tớ nghe nói người tàn tật ít nhiều gì cũng có vấn đề về tâm lý. Đằng này lại còn là lão già tàn tật, quanh năm thiếu nhu cầu về phương diện kia, nói không chừng đến lúc có thể ăn, anh ấy sẽ ăn rất biến thái, làm cậu mệt đến mức mấy ngày không xuống giường được ấy.”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy mặt đỏ lên, nhíu mày hỏi: “Có nghiêm trọng như vậy không?”

Tống Tình: “Ha ha ha, xem cậu bị dọa kìa, có nghiêm trọng như vậy không tớ cũng không nói chính xác được, đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Từ Hi Nhiễm nghĩ đến dáng vẻ của Tưởng Dư Hoài, tính cách lạnh lùng, cư xử nho nhã lễ độ, thấy thế nào người như vậy cũng không giống biến thái.

Buổi sáng, Từ Hi Nhiễm làm bài tập một lúc, không có chuyện gì làm nên cô đi dạo xung quanh để làm quen hoàn cảnh. Khu biệt thự này rất lớn, bên ngoài khu biệt thự có cửa hàng tiện lợi và trung tâm mua sắm, sinh hoạt cũng rất tiện. Biệt thự có tất cả bốn tầng, hai tầng hầm và hai tầng trên mặt đất. Tầng hầm hai chủ yếu dùng để đậu xe, tầng hầm một có một phòng tập thể thao và phòng luyện hát, còn có một phòng chiếu phim. Tầng một là phòng khách lớn, nhà ăn và phòng của bảo mẫu, tầng hai là phòng ngủ và phòng để quần áo. Mái nhà có một sân thượng, trên sân thượng trồng hoa cỏ, bàn ghế mây được đặt giữa hoa cỏ, lúc rảnh không có việc gì làm có thể uống trà ngắm cảnh ở đây.

Sau biệt thự có một bãi cỏ, thỉnh thoảng sẽ có thợ làm vườn tới cắt tỉa, hoa hồng và cây thường xuân leo đầy rào chắn bên ngoài bãi cỏ. Đỏ xanh đan xen, bị tường rào cản ánh sáng, hai màu đỏ xanh rất đậm, giống một bức tranh sơn dầu có nhiều mảng tối, ngắm vào lúc chạng vạng thì còn đẹp hơn.

Bên ngoài rào chắn là một dòng sông, mặt sông không rộng, nước sông trong veo, sông được đào thủ công để trang trí cho khu biệt thự. Trên rào chắn có một cái cửa gỗ, từ cửa gỗ đi xuống mấy bậc đá là có thể đến bờ sông. Bên ngoài mỗi căn biệt thự đều buộc một cái thuyền nhỏ, căn biệt thự của Tưởng Dư Hoài cũng có. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người sống quanh đây chèo thuyền nhỏ trên sông.

Tóm lại nơi này hoàn cảnh tuyệt đẹp cuộc sống thoải mái, sinh hoạt và nghỉ dưỡng kết hợp, sống ở đây quả thật rất hưởng thụ.

Đến buổi chiều, bác Thẩm giặt chăn, Từ Hi Nhiễm giúp bà ấy mang ra sân sau phơi. Bác Thẩm thấy cô dễ nói chuyện lại không ra vẻ ta đây, cũng bắt đầu tán gẫu việc nhà với cô. Trong lúc nói chuyện phiếm, Từ Hi Nhiễm biết được bác Thẩm có một người con gái, đã kết hôn sinh con. Phơi quần áo xong bác Thẩm sẽ có thời gian nghỉ ngơi, bà ấy thích đặt một cái ghế ở sân sau gọi video cùng con gái và cháu ngoại.

Từ Hi Nhiễm nhìn bác Thẩm gọi video nói chuyện phiếm với con gái thì rất hâm mộ. Nếu mẹ cô còn sống, có lẽ giờ phút này cô cũng sẽ gọi video nói với bà, hiện giờ cô ở nhà mới mọi chuyện đều ổn.

Sau khi gọi video cùng con gái xong bác Thẩm bắt đầu nấu cơm, Từ Hi Nhiễm là kiểu nhìn người khác bận sẽ theo bản năng muốn đi giúp một tay. Có lẽ do hoàn cảnh tạo thành, mỗi lần Vương Lệ Lệ bận, chỉ cần Từ Hi Nhiễm nhàn rỗi thì sẽ bị mắng, lâu ngày khiến cho cô có một loại cảm giác chỉ cần nhìn thấy người khác bận mà mình nhàn rỗi thì sẽ áy náy.

Qua lời bác Thẩm, Từ Hi Nhiễm biết được một chút về thói quen ăn uống của Tưởng Dư Hoài. Lấy dễ tiêu làm chủ, thích ăn canh, cho nên mỗi ngày bác Thẩm đều sẽ ninh một nồi canh. Không ăn rất nhiều thứ, không ăn rau mùi, tỏi, gừng sống, hành lá cắt nhỏ cũng không ăn, ngay cả cà rốt cũng vậy.

Lúc xào rau bác Thẩm đuổi Từ Hi Nhiễm ra khỏi phòng bếp, bởi vì khói dầu nồng. Từ Hi Nhiễm không có gì để làm, dứt khoát đến sân sau xem người khác chèo thuyền.

Lúc trở về, Tưởng Dư Hoài tìm được Từ Hi Nhiễm ở sân sau. Cô nằm sấp trên hàng rào của sân sau, nhìn dòng sông với sự thích thú. Cô mặc một cái váy trắng, mặt trời chiếu xiên xuống, cả người cô chìm trong một vầng sáng màu vàng. Ánh mặt trời xuyên qua vải vóc, chiếc váy kia cũng biến thành màu sắc nửa trong suốt. Xuyên qua chiếc váy rộng thùng thình, anh có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ thể bên trong, vòng eo thon gọn mềm mại, một đôi chân trắng thon dài săn chắc.

Rất nhanh, Từ Hi Nhiễm đã nhận ra ánh mắt phía sau. Cô nhìn lại, thực sự nhìn thấy Tưởng Dư Hoài đứng ở cửa. Anh đứng thẳng lưng đút hai tay vào túi quần. Nơi anh đứng có một nửa nằm trong bóng râm, sáng tối đan xen càng tăng thêm bóng tối trên mặt anh. Hình dáng ngũ quan của anh cũng trở nên lập thể và có chiều sâu hơn, nhất là đôi mắt kia, phần bóng đậm nơi hốc mắt khiến một đôi mắt đã sâu lại càng sâu hơn.

Trong ánh nhìn chăm chú đó, Từ Hi Nhiễm cảm thấy rất không thoải mái, hai tay cô vò làn váy theo bản năng, cố hết sức chào hỏi anh một cách tự nhiên: “Anh Dư Hoài, anh đã về rồi?”

“Ừm.”Anh chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng rồi xoay người rời khỏi.

Anh đáp lại lạnh nhạt như thế khiến Từ Hi Nhiễm nghi ngờ ánh mắt mãnh liệt vừa rồi của anh là do cô nhìn nhầm.

Bác Thẩm đã làm cơm xong. Từ Hi Nhiễm trở lại phòng khách, ngồi xuống đối diện Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài hỏi cô: “Hôm nay đi mua gì vậy?”

“Không mua gì.”

“Không phải đã cho em thẻ rồi sao?”

“Tôi không cần mua gì.”

“Ngày mai đi mua mấy bộ quần áo đi.”

“Quần áo của tôi đã đủ mặc rồi.”

Tưởng Dư Hoài dừng động tác ăn cơm lại, cố ý quét mắt trên người cô, nói: “Bây giờ em đã kết hôn rồi, cũng nên đổi phong cách thôi.”

“...”

Từ Hi Nhiễm luôn cảm thấy lúc anh nói lời này có vài phần nghiêm túc, cô theo bản năng nhìn người mình. Không phải anh cảm thấy cô quá quê mùa, nói vậy để uyển chuyển nhắc nhở cô chứ?

“Em đã từng mặc bộ đồ này ra ngoài chưa?”Tưởng Dư Hoài lại hỏi một câu.

“Không có, đây là đồ ở nhà, tôi chưa từng mặc ra ngoài.”

Anh gật đầu một cái rồi không hỏi nữa.

Cơm nước xong, Từ Hi Nhiễm trở lại phòng, cô đứng trước gương đánh giá bản thân, thực sự quê mùa vậy sao? Còn cố ý hỏi cô có từng mặc ra ngoài không, có phải anh cảm thấy cô mặc như vậy ra ngoài sẽ làm anh mất mặt không?

Thôi thôi, dù sao cũng đã kết hôn với anh, quả thật ra ngoài cũng nên cho anh chút mặt mũi. Vậy nên Từ Hi Nhiễm lập tức gọi điện thoại cho Tống Tình hẹn thời gian để cô ấy cùng cô đi mua mấy bộ quần áo.

Trình Vân Khải lại cả đêm ngủ không ngon, trong đầu luôn nghĩ đến hình ảnh Từ Hi Nhiễm trốn phía sau người đàn ông kia từ chối việc rời đi cùng anh ta. Cô gái từng như chiếc đuôi theo anh ta đi mọi nơi, cô gái mà anh ta cho một que kem là có thể dỗ kia, hiện giờ bên cạnh cô đã có người khác. Người kia còn có một thân phận chính đáng, chồng của cô.

Trình Vân Khải không có tâm trạng chơi game, đeo tai nghe vào nghe Heavy Metal*, thuốc trên tay chưa từng ngừng. Đến lúc trời gần sáng anh ta mới ngủ, vừa ngủ là ngủ thẳng đến buổi chiều. Trình Vân Khải bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

*Heavy metal: (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.

Anh ta mơ mơ màng màng nhận điện thoại, chỉ nghe giọng Triệu Niệm Gia vang lên bên kia: “Anh Khải, em đến Lạc Thành rồi, bây giờ đang ở sân bay, phải đón xe nào để đến tìm anh?”

Đầu óc hỗn loạn lập tức tỉnh táo, Trình Vân Khải ngồi bật dậy: “Em tới Lạc Thành rồi?”

Trình Vân Khải lái xe vào sân bay, không bao lâu đã thấy được Triệu Niệm Gia đứng ngoài sảnh. Trình Vân Khải xuống xe, Triệu Niệm Gia cũng nhìn thấy anh ta, cô ta vội vàng chạy tới nhào vào lòng anh ta.

Ngửi được mùi hương quen thuộc của cô ta, ôm cơ thể mềm mại của cô trong lòng, tâm trạng tích tụ của Trình Vân Khải xem như được giảm đi một ít.

“Sao em lại đột nhiên tới đây?”

“Em rất nhớ anh nên đã tới đây.” Cô ta nhô đầu ra khỏi ngực anh ta, dùng đôi mắt mong đợi nhìn anh ta: “Anh có trách em không?”

Thật ra trên đường tới đây anh ta có chút tức giận, chuyện xảy ra hai ngày này đã đủ khiến anh ta phiền lòng rồi. Cô ta lại đến mà không báo trước, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn không có tâm tư ứng phó cô ta. Nhưng giờ phút này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt ướt sũng như nai con trong lòng mình, anh ta lập tức mềm lòng.

Anh ta phủ bàn tay to xoa đầu cô ta, nói: “Trách em làm gì?”

Trình Vân Khải dẫn Triệu Niệm Gia đến khách sạn. Dù Trình Vân Khải không đưa cô ta về nhà, Triệu Niệm Gia cũng vô cùng hiểu chuyện không hỏi nhiều. Vừa vào phòng, Triệu Niệm Gia lập tức nhào lên ôm lấy cổ Trình Vân Khải muốn hôn anh ta.

Trình Vân Khải nhíu mày, né tránh nụ hôn của cô ta: “Hôm qua ngủ không ngon, toàn là mùi khói thuốc.”

“Em cũng không chê.”

Cô ta đuổi theo cọ cọ môi anh ta, trong lòng Trình Vân Khải phiền muộn, anh ta không có tâm tình thân thiết, nhưng cũng không chống lại được Triệu Niệm Gia làm nũng lấy lòng. Cô ta quấn lấy anh ta mấy lần, anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa.

Buổi tối, Trình Vân Khải ôm cô ta nằm trên giường, cô ta làm ổ trong lòng anh ta ngủ say. Trút ra một hồi, tâm trạng dường như cũng trở nên tốt hơn, hoặc là, nhìn cô ta ở bên người sẽ khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Trình Vân Khải dùng ngón tay chạm lên mặt cô gái trong lòng, cô ta tựa như một con mèo nhỏ được vuốt ve mà cọ cọ ngón tay anh ta. Trình Vân Khải cười khẽ, tim cũng bất giác trở nên mềm mại.

Anh ta không muốn nghĩ đến chuyện của Từ Hi Nhiễm nữa. Anh ta và Từ Hi Nhiễm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô giống như người thân của anh ta. Nhìn người thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ xuất giá, anh ta thấy hụt hẫng cũng rất bình thường. Nhưng cho dù có là người thân thì cũng không thể luôn làm bạn bên cạnh anh ta, mà người sẽ đồng hành cũng anh ta cả đời chính là người anh ta yêu.

Nghĩ đến đây, anh ta buộc chặt cánh tay, ôm cô gái trong lòng chặt hơn.

Từ Hi Nhiễm và Tống Tình đến trung tâm mua sắm lớn nhất Lạc Thành. Tống Tình giới thiệu cho Từ Hi Nhiễm mấy thương hiệu. Từ Hi Nhiễm không muốn tiêu nhiều tiền tỏ ra mình là người hoang phí, nhưng lại không thể mua đồ quá rẻ khiến Tưởng Dư Hoài mất điểm. Vậy nên cô đã chọn một thương hiệu chất lượng mà giá cả lại phải chăng, nhưng một cái váy cũng phải hơn sáu nghìn tệ.

Lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm mua váy đắt như vậy, lúc quẹt thẻ tay cũng run rẩy. Hơn nữa cô biết thẻ phụ này liên kết với điện thoại của Tưởng Dư Hoài, cô quẹt thẻ anh sẽ nhận được thông báo đầu tiên. Không biết liệu anh có cảm thấy cô hoang phí hay không.

Chiếc váy lụa màu trắng, thiết kế hở nửa vai, phần trên váy được thiết kế ôm sát thân, phần thân dưới là làn váy bằng lụa mỏng. Màu trên làn váy được thay đổi từ từ, từ trên xuống dưới, từ trắng sữa đến xanh nước biển. Lúc đi lại như có dòng nước quấn quanh, tiên khí cùng khí chất sang chảnh hòa thành một thể. Tống Tình cảm thấy cô mặc chiếc váy này tuyệt đẹp, sau khi mua xong thì bảo cô mặc luôn.

Sau đó lại lại mua thêm chút quần áo và trang sức, tổng cộng tiêu gần ba vạn. Mỗi lần quẹt thẻ Từ Hi Nhiễm đều khiếp vía, nhưng Tống Tình an ủi cô, cô tiêu chút tiền ấy không đáng là bao. Hơn nữa hiện giờ cô và Tưởng Dư Hoài đã là vợ chồng, vợ tiêu tiền của chồng là đương nhiên. Mặc dù Tống Tình nói rất có đạo lý, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc nội tâm cô không yên.

Lúc hai người đi mua mỹ phẩm chăm sóc da, đúng lúc tới một quầy trang điểm đang làm hoạt động. Hai người thuận tiện trang điểm một chút, đi dạo xong đã gần bốn giờ, Từ Hi Nhiễm mời Tống Tình uống trà chiều.

Trình Vân Khải dẫn Triệu Niệm Gia đi quẹt thẻ ở mấy chỗ chơi vui của Lạc Thành. Đến buổi chiều hai người trở lại khách sạn, Trình Vân Khải hỏi Triệu Niệm Gia muốn làm gì buổi tối, Triệu Niệm Gia suy nghĩ nói: “Em muốn nghe anh hát.”

Dù Trình Vân Khải đã hai đêm không ngủ ngon, lại hút rất nhiều thuốc ảnh hưởng cổ họng, nhưng anh ta vẫn đồng ý: “Được.”

Hai người đi hát rất chán, vậy nên Trình Vân Khải rủ Hà Tinh Dịch và mấy bạn bè đi cùng. Hẹn xong Trình Vân Khải dẫn Triệu Niệm Gia đi tìm Hà Tinh Dịch. Hà Tinh Dịch thích ra ngoài chơi, biết khá nhiều KTV của Lạc Thành. Trình Vân Khải định để Hà Tinh Dịch chọn chỗ, vừa khéo có thể giới thiệu để Hà Tinh Dịch và Triệu Niệm Gia làm quen.

Hà Tinh Dịch vừa nghe muốn đi hát tất nhiên rất tích cực, tỏ vẻ có thể sắp xếp chỗ giúp. Bây giờ Hà Tinh Dịch không độc thân, muốn ra ngoài chơi tất nhiên sẽ dẫn bạn gái đi cùng. Cậu ta gọi điện thoại cho Tống Tình nói chuyện muốn đi hát, Tống Tình cũng đồng ý. Trình Vân Khải đón Hà Tinh Dịch xong vốn định đặt chỗ đi trước, Hà Tinh Dịch lại nói đi đón Tống Tình trước rồi cùng đi đặt chỗ sau.

Lúc này Tống Tình và Từ Hi Nhiễm đang uống trà chiều ở một cửa hàng bánh ngọt trong trung tâm mua sắm. Lúc gần năm giờ, điện thoại của Từ Hi Nhiễm vang lên, là Tưởng Dư Hoài gọi tới.

Nhìn thấy thông báo cuộc gọi của Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm hơi bất an, không biết có phải anh gọi tới hỏi cô chuyện quẹt thẻ quá nhiều không.

“Anh Dư Hoài.”Trong giọng nói của Từ Hi Nhiễm cũng có chút chột dạ.

“Em ở đâu?”

“Tôi ở Trung tâm thương mại Chính Hưng.”

“Đúng lúc tôi ở gần đó, tôi qua đón em.”

Hóa ra muốn tới đón cô, Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm đáp: “Được.”

“Ông chú nhà cậu gọi tới hả?” Tống Tình tò mò hỏi.

“Ừm, anh ấy nói muốn tới đón tớ.”

“Uầy uầy uầy, ông chú còn rất biết quan tâm đấy.”

Sau khi Từ Hi Nhiễm cúp điện thoại. Không lâu thì Hà Tinh Dịch gọi tới, Tống Tình bảo cậu ta lên đón cô ấy. Cô ấy mua đồ, Hà Tinh Dịch vừa khéo làm công nhân khuân vác.

Trình Vân Khải đậu xe ở hầm để xe của trung tâm mua sắm, Hà Tinh Dịch xuống xe trước lắm miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, nghe nói hôm nay Tống Tình đi dạo phố cùng Hi Nhiễm, Hi Nhiễm cũng ở đó, muốn đi lên chào hỏi không?”

Trình Vân Khải nghe được tên Từ Hi Nhiễm thì hơi nhíu mày, anh ta còn chưa trả lời chợt nghe Triệu Niệm Gia ngồi ở ghế phụ nói: “Được, đương nhiên là muốn chào hỏi rồi.”

Trình Vân Khải cũng không nói gì, mở cửa xuống xe.

Vị trí của Tống Tình vừa vặn đối diện cửa, cho nên cô ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấy mấy người đi vào. Nhìn thấy cô gái bên cạnh Trình Vân Khải, sắc mặt Tống Tình lập tức sa sầm. Cô ấy chưa từng gặp Triệu Niệm Gia, nhưng đã xem ảnh Trình Vân Khải đăng trên tường nhà. Khuôn mặt ngây thơ thuần khiết kia, cô ấy vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

“Sao cô ta cũng đến đây?”

Từ Hi Nhiễm nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tất nhiên cũng thấy mấy người đi vào.

Khi Trình Vân Khải nhìn thấy Từ Hi Nhiễm thì thiếu chút nữa không nhận ra. Từ Hi Nhiễm rất thích để tóc mái thẳng che khuất trán, toàn thân toát ra một loại cảm giác u buồn trốn trong bóng tối, không hề có ánh mặt trời. Lúc này cô chải hết tóc mái lên, dùng cái kẹp nhỏ cuốn thành một nụ hoa nhỏ búi trên đỉnh đầu. Vầng trán mịn màng và khuôn mặt trắng trẻo hoàn toàn lộ ra. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, tóc búi cao trên đầu, khuôn mặt kia càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy Từ Hi Nhiễm mặc váy đẹp như vậy. Bình thường cô luôn thích mặc loại quần áo không có màu sắc lại rộng thùng thình, mùa hè cũng thường xuyên mặc T-shirt rộng thùng thình dài hơn quần. Anh ta chưa từng nghĩ tới Từ Hi Nhiễm mặc váy sẽ đẹp như vậy, càng không biết dáng người cô đẹp đến thế. Hay là nói anh ta đã quá quen thuộc nên hoàn toàn không có tâm trạng để ý.

Váy trắng rất tôn lên làn da của cô, thiết kế hở nửa vai lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ và đường gáy thon dài của cô. Chiếc váy ôm tôn lên đường nét cơ thể của cô, làn váy lụa lại khiến toàn thân cô nhiều thêm một loại tiên khí.

Thuở còn nhỏ người bên cạnh đều nói Từ Hi Nhiễm đẹp, nhưng anh ta không cảm thấy cô đẹp cho lắm. Có lẽ là đã nhìn quen, hoặc có thể ngoại hình của cô không phải loại hình khiến anh ta cảm thấy choáng ngợp.

Thế nhưng lúc này, Từ Hi Nhiễm hoàn toàn thay đổi phong cách đã làm cho mắt anh ta sáng lên. Lần đầu tiên anh ta biết hóa ra Từ Hi Nhiễm đẹp như vậy, dáng người đẹp đến thế, đẹp đến mức có thể khiến người khác vừa liếc mắt đã choáng ngợp.

Triệu Niệm Gia đứng ngay cạnh Trình Vân Khải, tất nhiên cũng nhận ra anh ta lơ đãng, cô ta nhỏ giọng gọi vài tiếng anh ta mới phản ứng lại.

“Nghĩ gì vậy?”Triệu Niệm Gia nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì.”

Triệu Niệm Gia cũng không truy hỏi nữa.

Không đợi Từ Hi Nhiễm và Tống Tình phản ứng lại, Triệu Niệm Gia đã tiến lên nhiệt tình chào hỏi: “Hi Nhiễm, đã lâu không gặp.”

Từ Hi Nhiễm cười gượng hai tiếng, đáp: “Đã lâu không gặp.”

Triệu Niệm Gia lại nhìn về phía Tống Tình: “Cậu chính là Tống Tình sao? Rất vui được quen biết cậu.”

Vẻ mặt Tống Tình lạnh lùng, cô quét mắt qua lại giữa Trình Vân Khải và Triệu Niệm Gia, trào phúng: “Sao vậy? Chọc người ghét trên tường nhà thì thôi đi, còn dẫn người ra đây để chọc người ghét nữa à?”

Lời này vừa dứt, không khí xung quanh lập tức thay đổi, Trình Vân Khải híp mắt lại: “Có ý gì?”

Tống Tình nói: “Còn có thể có ý gì chứ? Làm người thứ ba thì khiêm tốn một chút, sao còn có mặt mũi đến múa may trước mặt chính chủ vậy? Lại còn ra vẻ như không có chuyện gì à?”

Hà Tinh Dịch nghe nói như thế thì hoảng sợ, vội vàng tới gần túm tay cô ấy nhắc nhở: “Bớt tranh cãi.”

Tống Tình nói: “Có thể làm mà còn sợ người ta nói à? Trình Vân Khải, cậu muốn thương người thứ ba thì trốn đến chỗ nào đó mà thương là được, sao còn đưa người tới trước mặt Hi Nhiễm, muốn làm ai ghê tởm chứ?”

Sắc mặt Trình Vân Khải rất không tốt, mặt Triệu Niệm Gia cũng trắng bệch. Mặt thì trắng, đôi mắt lại đỏ như con thỏ, cô ta vừa xấu hổ vừa tủi thân, cắn cắn môi, nói: “Tớ... Tớ không phải người thứ ba.”

“Cô không phải người thứ ba? Lúc cô và Trình Vân Khải quen nhau, hẳn cũng biết Trình Vân Khải và Từ Hi Nhiễm vẫn chưa chia tay chứ nhỉ?”

“Nhưng anh Khải nói với tớ, anh ấy và Hi Nhiễm quen biết từ nhỏ, bọn họ chỉ là chơi đùa.”

“Mặc kệ cậu ta có phải chơi đùa hay không, trước khi bọn họ kết thúc cô đã dây dưa cùng Trình Vân Khải, cô chắc chắn là người thứ ba không thể nghi ngờ.”

“Được rồi Tống Tình, đừng nói chuyện này nữa.”

Từ Hi Nhiễm ngắt lời Tống Tình. Tống Tình không phục, nói: “Hai người này đã đối xử với cậu thế nào chứ? Nếu không vì bọn họ cậu cũng không cần xem mắt, cũng không phải lập gia đình sớm như vậy!”

Thật ra những lời này Từ Hi Nhiễm cũng từng oán hận trong lòng, nhưng người liên quan trực tiếp đến chuyện này cũng không phải Triệu Niệm Gia, muốn trách cũng chỉ có thể trách Trình Vân Khải. Suy nghĩ của Triệu Niệm Gia có đơn giản thật hay không thì cô không biết, nhưng chắc chắn Trình Vân Khải là đồ khốn.

Mặt Triệu Niệm Gia trắng đến đáng sợ, toàn thân không tự giác run rẩy, giống như phải chịu tủi thân rất lớn, nhìn thật sự khiến người ta đau lòng.

Trình Vân Khải quả thật cũng đau lòng cho cô ta, anh ta ôm cô ta vào lòng, tư thế bảo vệ thích hợp. Anh ta dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận và áp bách nhìn Tống Tình, nói hai chữ như đinh đóng cột: “Xin lỗi.”

“Tại sao tớ phải xin lỗi? Lời tớ nói không phải sự thật chắc?” Tống Tình cảm nhận được sự nguy hiểm của Trình Vân Khải, không thể nói là không sợ. Thời trung học cô ấy từng học cùng Trình Vân Khải, biết anh ta là đồ điên. Nhưng sợ thì sợ, cô ấy vẫn gân cổ nói: “Tớ không xin lỗi.”

Hà Tinh Dịch ở một bên cũng làm người hòa giải: “Anh Khải, anh cũng biết, cô ấy nói chuyện không suy nghĩ, đừng so đo với cô ấy.”

“Xin lỗi!”Giọng Trình Vân Khải cứng rắn, không cho từ chối.

Triệu Niệm Gia ôm eo Trình Vân Khải, trốn trong lòng anh ta khóc hu hu: “Quên đi quên đi, quả thật là em làm không tốt. Hi Nhiễm như bây giờ cũng có liên quan tới em. Nếu như vậy có thể khiến bọn họ dễ chịu hơn thì cứ để bọn họ mắng chửi đi.”

Để bình ổn lửa giận phòng ngừa mâu thuẫn lại gia tăng, Hà Tinh Dịch cười đẩy Vân Khải, nói: “Anh Khải, hay là hôm nay chúng ta không tụ tập nữa, em dẫn Tống Tình đi trước.”

Cậu ta nắm tay Tống Tình đang muốn dẫn cô ấy đi, Trình Vân Khải đi lên cản lại. Anh ta đút hai tay vào túi, ánh mắt lạnh lùng, nói với Tống Tình: “Không xin lỗi thì không ai được đi.”

Quyết tâm lấy lại công bằng cho Triệu Niệm Gia.

Cảnh tượng này khiến Từ Hi Nhiễm rất đau đầu. Tống Tình nói chuyện giúp cô, Từ Hi Nhiễm cũng không muốn ầm ĩ khó coi. Để mọi chuyện ổn thỏa, cô đi đến trước mặt Triệu Niệm Gia nói với cô ta: “Xin lỗi, bạn tôi nói chuyện quá xúc động, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, bây giờ tôi đã kết hôn, tôi cũng không trách ai.”

Triệu Niệm Gia lại kinh ngạc: “Cô... Cô kết hôn rồi? Chính là tên lớn tuổi tàn tật kia...” Cô ta che miệng không nói ra lời cuối cùng.

Từ Hi Nhiễm nói: “Đúng, tôi kết hôn rồi.”

Cũng là cho Triệu Niệm Gia câu trả lời, đó thật sự là người lớn tuổi tàn tật.

Trình Vân Khải vốn cho rằng lời Tống Tình nói cũng là ý của Từ Hi Nhiễm, thật ra Từ Hi Nhiễm vẫn chưa tha thứ cho anh ta. Bạn gái mình bị người khác sỉ nhục, anh ta tức giận, nhưng trong lòng vẫn luôn có một thoáng chờ mong. Anh ta cũng không hiểu mình đang chờ mong điều gì. Đến tận giờ phút này, nhìn Từ Hi Nhiễm như không có việc gì chạy tới nói xin lỗi Triệu Niệm Gia, lửa giận trong lòng không chỉ không giảm, ngược lại còn tăng lên.

Triệu Niệm Gia tỏ vẻ thương cảm: “Xin lỗi Hi Nhiễm, tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ thành như vậy, đều do tôi không tốt.”

“Không liên quan đến cô, cô không cần tự trách, cũng không cần nghĩ nhiều.”

Từ Hi Nhiễm nói xong nhìn Trình Vân Khải: “Tôi xin lỗi thay Tống Tình, như vậy đủ rồi chứ?”

Cô lại còn xin lỗi Triệu Niệm Gia, thậm chí nói lời an ủi, cô thật sự không để ý đến mâu thuẫn trong quá khứ, hoặc là đã không thèm quan tâm nữa.

Nếu đổi lại là trước kia, thật ra anh ta cũng mong cô không để ý, không phải lo lắng vì chuyện này. Thế nhưng hiện tại, cô thật sự bình tĩnh như vậy lại khiến anh ta rất khó chịu.

Anh ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Trình Vân Khải khẽ bật cười, vẻ mặt trào phúng, nói: “Một mặt nói với tôi cô không để ý chuyện tôi và Triệu Niệm Gia ở bên nhau, cùng lúc lại xúi giục bạn bè sỉ nhục tôi và Triệu Niệm Gia. Từ Hi Nhiễm, cô là kẻ hai mặt sao? Hay là cô căn bản chưa từ bỏ?”

Nghe nói như thế Từ Hi Nhiễm cũng không hề tức giận, cô bình tĩnh nói với anh ta: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chưa từng xúi giục ai. Tống Tình chỉ cảm thấy bất công thay tôi, nhưng điều đó cũng không thể hiện đó là ý của tôi.”

“Phải không? Cô thực sự bình tĩnh như vậy?”

Từ Hi Nhiễm còn chưa trả lời, điện thoại của cô đã vang lên, là Tưởng Dư Hoài gọi tới.

“Anh Dư Hoài?”

Anh Dư Hoài? Trình Vân Khải nhíu mày, còn gọi rất thân thiết đấy.

“Em ở đâu?”

“Tôi ở quán trà trên tầng ba, anh tới rồi sao?”

“Ừm, tới rồi, tôi lên tầng ba rồi.”

Tưởng Dư Hoài vừa dứt lời, Từ Hi Nhiễm lập tức nhìn thấy anh đang đi tới. Sau lưng Tưởng Dư Hoài còn có hai trợ lý, ba người đều mặc tây trang, phô trương như vậy đủ để hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong nhà hàng.

Tưởng Dư Hoài dường như không phát hiện bầu không khí kỳ lạ giữa nhóm người này, anh đi đến trước mặt Từ Hi Nhiễm hỏi: “Đi bây giờ sao?”

“Được.”

“Đồ đâu?”

Từ Hi Nhiễm chỉ chỉ cái bàn cách đó không xa, hơi chột dạ: “Mua hơi nhiều.”

Tưởng Dư Hoài không để ý, mà hai trợ lý của anh rất có mắt nhìn, ngoan ngoãn mang đồ rời đi.

Sau khi nhìn thấy người này, Triệu Niệm Gia rất ngạc nhiên. Cô ta nhỏ giọng hỏi Trình Vân Khải: “Vị này chính là... chồng của Hi Nhiễm?”

Trình Vân Khải bình tĩnh gật đầu.

Triệu Niệm Gia thật sự không ngờ tới, người đàn ông mặc tây trang đi giày da, quần áo đẹp đẽ, khí chất và ngoại hình cũng xuất chúng này lại chính là lão già tàn tật mà Từ Hi Nhiễm phải gả.

Từ Hi Nhiễm chào Tống Tình xong thì chuẩn bị rời đi cùng Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài xoay người, Trình Vân Khải đột nhiên gọi anh lại.

“Anh Tưởng.”

Tưởng Dư Hoài dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua: “Có việc?”

“Anh Tưởng, anh có biết vì sao Từ Hi Nhiễm muốn gả cho anh hay không?”

Tim Từ Hi Nhiễm nhảy lên, cô không rõ Trình Vân Khải muốn làm gì, tại sao đột nhiên hỏi cái này, nhưng với hiểu biết của cô về Trình Vân Khải, chắc chắn lời anh ta muốn nói không phải lời hay gì.

Vẻ mặt Tưởng Dư Hoài bình tĩnh, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta nói tiếp.

Trình Vân Khải bị đôi mắt tràn ngập lửa giận của Từ Hi Nhiễm đâm vào lòng, vậy mà lại có một loại sảng khoái điên cuồng.

Anh ta nói: “Tôi và Từ Hi Nhiễm từng quen nhau, sau đó tôi chưa xử lý tốt quan hệ giữa tôi với cô ấy đã quen bạn gái hiện tại. Cô ấy hận tôi, cho nên cô ấy đồng ý gả cho anh là để trả thù tôi.”

Từ Hi Nhiễm thật sự nổi giận, cô thể hiện mình muốn trả thù anh ta bao giờ. Anh ta nói như vậy với Tưởng Dư Hoài là có ý gì, giống như cô đang cố ý lợi dụng Tưởng Dư Hoài vậy?

Trình Vân Khải vốn định nói với Tưởng Dư Hoài, vừa rồi Từ Hi Nhiễm còn cùng bạn nhục mạ anh ta và bạn gái ở đây, từ đó làm tăng thêm nhận thức của Tưởng Dư Hoài về việc Từ Hi Nhiễm trả thù anh ta.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của Trình Vân Khải, biểu hiện của Tưởng Dư Hoài rất bình tĩnh, nghe thấy những lời này sắc mặt cũng không hề thay đổi.

“Vậy sao?”

Từ Hi Nhiễm thấp thỏm trong lòng, cô sợ Tưởng Dư Hoài hiểu lầm, cô chưa từng vì muốn trả thù Trình Vân Khải mà gả cho anh. Lúc đầu là bất đắc dĩ, nhưng sau đó cô cũng bằng lòng.

Anh chữa bệnh cho cô, anh đối tốt với cô, cô không muốn anh vì cô mà khó xử.

“Anh Dư Hoài...”

Tưởng Dư Hoài lại nâng tay ngăn cô lại, anh nói với Trình Vân Khải: “Tôi sẽ không hỏi chuyện quá khứ của cô ấy. Lý do cô ấy ở bên tôi cũng không quan trọng. Chỉ cần hiện tại và tương lai cô ấy đều thuộc về tôi, vậy là đủ rồi.”

Anh nói xong lại bổ sung một câu: “Tôi còn phải cảm ơn cậu, nếu cậu không buông tay, cô ấy cũng không chọn ở bên tôi.”

Sắc mặt Trình Vân Khải biến đổi. Tưởng Dư Hoài lấy nhu thắng cương, nhưng từng chữ đều đâm vào điểm yếu của anh ta. Do anh ta buông tay nên Tưởng Dư Hoài mới có thể có được Từ Hi Nhiễm, anh sẽ không quan tâm vì sao Từ Hi Nhiễm lựa chọn ở bên anh, mục đích của anh chính là có được cô, có được... Trình Vân Khải liếc nhìn Từ Hi Nhiễm, có được kho báu mà anh ta khai quật được, cô gái xinh đẹp xuất sắc, dáng người cũng tuyệt nhất.

Trình Vân Khải nắm chặt tay, thiếu chút nữa thì mất khống chế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện