Từ Hi Nhiễm không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, hiếm khi tiếp xúc với người khác giới, huống hồ là tiếp xúc thân mật như thế này. Lúc này ngồi trên đùi anh, cô hoàn toàn không thể kiểm soát nổi, bắt đầu lo lắng, cũng không dám nhìn anh. Mặc dù nghĩ tới việc chủ động một chút nhưng thực sự khi phải làm thì cô lại không biết phải hành động ra sao.
Anh lại là người mở lời trước, không biết có phải nhìn ra cô không biết phải làm sao hay không, anh nói với cô: “Hôn anh.”
“...”
Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt ấy đen láy, nhưng lại có một làn sương mờ đục và quyến luyến. Anh thấy cô nhìn lại, dứt khoát nói lại lần nữa: “Hôn anh.”
Từ Hi Nhiễm không có kinh nghiệm hôn, trải nghiệm hôn của cô đều do Tưởng Dư Hoài chủ động, do anh hướng dẫn. Tính cô hướng nội và nhút nhát, không tiện chủ động hôn anh, nhưng không muốn khiến anh thất vọng. Cô hít một hơi thật sâu, do lo lắng, hành động của cô cũng vô cùng cứng nhắc. Cô tiến lại gần từng chút một, môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh, căng thẳng muốn chết, cả người cứng đờ, dán môi vào môi anh mãi mà chẳng nhúc nhích được gì. Anh lại vô cùng kiên nhẫn, không đáp lại cũng không hướng dẫn, đợi cô tiếp tục.
Cuối cùng, Từ Hi Nhiễm cũng dịu bớt cảm giác lo lắng, nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh. Nụ hôn của cô vụng về bỡ ngỡ, đôi môi mềm mại dán lên môi anh, nghiền ngẫm mãi mới biết vươn lưỡi vào trong miệng anh. Anh khẽ hé răng để cô tiến vào, cô rụt rè vươn đầu lưỡi, lại không biết phải làm sao, đành vừa ngây ngô vừa thử thăm dò miệng anh xem sao.
Hơi thở của Tưởng Dư Hoài ngày càng trở nên nặng nề, anh tưởng rằng mình có thể bình tĩnh tận hưởng sự chủ động của cô một lúc, nhưng không ngờ cô lại có thể nhanh chóng khơi dậy hứng thú của anh như vậy. Sự trêu chọc vừa ngây thơ vừa vô tình này khiến ngay cả Tưởng Dư Hoài vốn có định lực rất tốt cũng không chịu nổi, rõ ràng là không có kỹ xảo gì nhưng lại vô cùng mê hoặc.
Sự khám phá vụng về này của cô rõ ràng là không đủ, cuối cùng anh không kiềm chế được nữa, giữ chặt đầu cô rồi hôn mạnh xuống. Anh hôn nhiệt tình và gấp gáp, lưỡi thâm nhập vào, trong nháy mắt đã quấn lấy lưỡi cô. Anh dùng một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ chặt gáy cô, ôm chặt cô vào lòng. Phản ứng của Từ Hi Nhiễm hoàn toàn không theo kịp động tác của anh, từ đầu đã bị anh hôn đến mức ngất ngây.
Hai tay cô theo phản xạ chống lên vai anh, đây là phản ứng tự nhiên khi bị xâm phạm, cô bị anh hôn đến choáng váng, đôi tay chống lên vai anh vô thức siết chặt lấy vạt áo trên vai anh. Anh hôn cô được một lúc, mơ hồ ra lệnh bằng giọng khàn khàn: “Ôm chặt anh.”
Thế là đôi tay cô thuận thế ôm lấy cổ anh, lý trí cô cũng dần trở lại một chút, nhưng vẫn không theo kịp nhịp điệu của anh, chỉ có thể vụng về đáp lại anh.
Hôn nhau một lúc, đôi tay anh như thể đã quen đường, vô thức luồn ra phía trước, bản năng xấu hổ khiến Từ Hi Nhiễm nhận ra sự nguy hiểm mà nắm lấy cánh tay anh.
Anh buông môi cô ra, hỏi cô: “Không được sao?”
Khuôn mặt cô đỏ bừng như sắp nhỏ máu, đầu óc choáng váng vì nụ hôn của anh, cô dựa vào vai anh thở hổn hển, sau khi chuẩn bị tâm lý một hồi mới buông tay anh ra.
Nụ hôn của Tưởng Dư Hoài lại đáp xuống, miệng hôn cô, tay cũng không rảnh rỗi, nhưng anh luôn cảm thấy không dễ chịu, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân tay lỡ, anh nghiên cứu một lúc lâu vẫn không hiểu, cuối cùng đành hỏi cô: “Khóa kéo ở đâu?”
Từ Hi Nhiễm chỉ cho anh vị trí dưới nách, không biết là do động tác của anh quá vội vàng hay do thiết kế của chiếc váy có vấn đề, khóa kéo cũng không như ý muốn của anh, kéo mấy lần không kéo xuống được, anh mất hết kiên nhẫn, dứt khoát xé toạc hai bên váy của cô, một chiếc váy đẹp đã bị anh xé rách từ phía trước.
Từ Hi Nhiễm giật mình, theo phản xạ đưa hai tay che trước ngực, nhìn anh bằng ánh mắt có phần không thể tin nổi, cô không ngờ anh Tưởng trông nho nhã lịch sự ngày thường lại thô lỗ như vậy, xé rách váy của cô.
“Anh sẽ mua váy mới cho em.” Anh nhẹ giọng nói với cô, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đôi bàn tay ấy vẫn giữ chặt lấy ngực mình không chịu buông xuống.
“Xin lỗi, anh thô lỗ quá.” Anh dịu dàng dỗ dành cô, nắm lấy cổ tay cô, thử tách hai tay cô ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hi Nhiễm một phần bị anh dọa, một phần là vì ngượng ngùng, bên trong chiếc váy cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây.
“Hửm? Em không muốn à?” Anh lại khẽ hỏi.
Từ Hi Nhiễm không dám nhìn anh, buông lỏng sức lực, tay của cô rất dễ để anh mở ra.
Từ Hi Nhiễm phát hiện hình như cô đã trở thành một cây đàn piano, còn Tưởng Dư Hoài thì là một người chơi đàn. Dưới ngón tay anh, đàn piano thay đổi nốt nhạc, từ giai điệu nhẹ nhàng ban đầu đến từng đoạn dâng trào, rồi đến đoạn kết cao vút, anh hoàn toàn khống chế từng tiết tấu một, cuối cùng kết thúc viên mãn.
Từ Hi Nhiễm mềm nhũn cả người dựa vào ngực anh, miệng thở hổn hển. Tưởng Dư Hoài dang tay ra trước mặt cô, cúi đầu ghé tai đến bên tai cô, khẽ nói: “Nhìn xem em đã biến anh thành dạng gì rồi?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Từ Hi Nhiễm xấu hổ muốn chết, cô thật sự không ngờ anh lại trêu chọc cô như vậy, rõ ràng là do chính anh chơi xấu còn đổ lỗi cho cô, hoàn toàn không giống với anh Dư Hoài lịch sự nho nhã thường ngày. Nhưng trên người cô không còn chút sức lực, ngay cả giọng nói cũng không thốt ra được.
Anh bỗng nhiên bế ngang cô dậy, đặt cô lên giường, đứng bên mép giường nói với cô: “Cởi quần áo cho anh.”
“Em... Em mặc quần áo vào trước đã.”
Cô không thể thản nhiên như vậy trước mặt anh.
“Không cần đâu, lát nữa cũng phải cởi ra.”
“...”
Anh nắm tay cô đặt lên cúc áo: “Ngoan nào.”
Từ Hi Nhiễm còn chưa kịp hoàn hồn, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, ngón tay run rẩy, tháo từng cái cúc mà vấp váp. Cởi xong hàng cúc trên áo sơ mi của anh thì anh liền cởi áo ra. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phần thân trên trần trụi của Tưởng Dư Hoài, cơ bắp săn chắc, đường nét đẹp không hề có vẻ yếu đuối tàn tật.
Anh nắm tay cô đặt trên khóa thắt lưng: “Giúp anh cởi cả cái này.”
Từ Hi Nhiễm xấu hổ vô cùng, định từ chối nhưng bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh thì không thể thốt nên lời, đành ngoan ngoãn giúp anh cởi thắt lưng.
Nhưng cô không có kinh nghiệm gì cả, sức lực cũng yếu, cô đã thử vài lần mà không cởi ra được, ngẩng đầu lên nói với anh: “Tay đau quá.”
Đôi mắt trong veo ấy nhuốm màu ngây thơ, vẻ khổ sở khẩn cầu khiến người ta thương cảm. Tưởng Dư Hoài véo cằm cô nhìn chăm chú vào gương mặt, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên đó. Vẻ đáng thương này của cô thực khiến anh thương tiếc, anh nên thương cô chứ không nên bắt nạt cô, suy cho cùng đây cũng là lần đầu của hai người, nhưng sự đáng thương này của cô lại khơi dậy bản tính không mấy tốt đẹp của anh.
Anh hơi nheo mắt lại, vân vê đôi môi cô bằng ngón tay cái, nói: “Tay đau thì dùng răng cắn đi.”
Vẻ đáng thương này của cô thật sự khiến anh sợ cô sẽ bị bắt nạt mà bật khóc, Tưởng Dư Hoài đã nghĩ sẵn trong đầu, nếu cô không muốn, hoặc là cô cảm thấy uất ức thì anh sẽ dừng lại.
Thế nhưng cô lại ngoan ngoãn cúi đầu, vừa dùng răng vừa dùng tay tháo thắt lưng cho anh, anh nhìn hành động cúi đầu đó của cô, đôi mắt anh dần trở nên u ám.
Anh không nhịn được nữa, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt bên khóa thắt lưng bảo cô: “Ở đây.”
Cô cắn lên, bặp một tiếng, khóa thắt lưng bung ra, sau đó cô lại giúp anh kéo thắt lưng ra, nhưng động tác cô thật sự quá chậm, anh tiếp nhận động tác của cô, gọn gàng dứt khoát kéo thắt lưng ra rồi quẳng sang một bên.
Tay anh đang mở khóa quần, nhưng mắt thì nhìn đăm đăm vào cô. Từ Hi Nhiễm thấy ánh mắt anh có phần đáng sợ, đen nhánh, giống như một hố đen có thể hút trọn người khác.
Nhưng khóe môi anh lại cong lên một vòng cung rất nhẹ, anh hỏi cô: “Sợ lão già thỏa mãn không nổi em sao?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Từ Hi Nhiễm từng nói chuyện với Tống Tình về chuyện của Tưởng Dư Hoài, lúc đó Tống Tình nghi ngờ khả năng giường chiếu của Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm bị Tống Tình làm ảnh hưởng, đôi khi cũng nghĩ có phải đàn ông bị tàn tật ở chân là khả năng kia cũng không ổn hay không.
Cho đến tận hôm nay cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ tới mức nào, cô thật sự không ngờ Tưởng Dư Hoài bình thường nho nhã lễ độ vậy mà trên giường lại như thế này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu nói anh là đồ đểu cáng, cô không chịu làm thì anh không ép cô, nói anh lịch thiệp thì dù cô có cầu xin thế nào anh cũng không buông tha.
Vậy mà cô còn từng nghi ngờ anh không làm được gì, đúng là quá ngây thơ rồi.
Vào ngày sinh nhật của Trình Vân Khải, anh ta đã mời rất nhiều bạn bè đến dự tiệc, Triệu Niệm Gia cũng đến. Trình Vân Khải chính thức đưa cô ta về nhà giới thiệu với bố mẹ. Tiệc sinh nhật của anh ta được tổ chức rất náo nhiệt, sau khi dùng bữa với bố mẹ và bạn bè tại nhà, Trình Vân Khải lại đưa bạn bè đến quán karaoke để chơi.
Tuy nhiên, tại quán karaoke, anh ta không thể chơi hết mình. Anh ta ngồi trên ghế sofa trong phòng riêng, nhìn từng người bạn mình cùng nhau hát karaoke, nhưng vai chính là anh ta lại chẳng hứng thú bước lên hát.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt của quán karaoke đưa lên. Anh ta nhớ lại những năm trước, trong đống đồ ăn vặt đó luôn có khoai tây sợi và đậu tương lắc gia vị do Từ Hi Nhiễm tự làm. Từ Hi Nhiễm nấu rất nhiều món ăn, món nào cũng ngon miệng. Những năm trước, cô vẫn đến nhà anh ta từ sáng sớm để nấu cho anh ta một bát mì trường thọ vào ngày sinh nhật.
Nhưng lần sinh nhật này, anh ta không được ăn mì trường thọ, không được ăn khoai tây sợi và đậu tương lắc gia vị mà cô làm. Bạn bè xung quanh anh ta rất nhiều, bạn gái anh ta cũng có mặt, bố mẹ anh ta cũng rất ưng ý với Triệu Niệm Gia. Đáng ra anh ta phải cảm thấy mãn nguyện, nhưng không hiểu sao trong lòng anh ta cứ có cảm giác mất mát.
Giống như thiếu sót điều gì đó, giống như chỉ thiếu duy nhất Từ Hi Nhiễm.
Bỗng nhiên anh ta rất muốn gọi điện cho Từ Hi Nhiễm. Trình Vân Khải lấy cớ ra ngoài hút thuốc rồi tạm thời rời khỏi phòng riêng. Anh ta đi ra bên ngoài, châm một điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Từ Hi Nhiễm.
Tưởng Dư Hoài mặc áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm. Từ Hi Nhiễm mệt rồi nên đã ngủ. Anh không buồn ngủ, liền đến hồ bơi của khách sạn bơi một lúc. Khi anh vừa tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ thì thấy điện thoại Từ Hi Nhiễm đặt ở đầu giường sáng lên.
Anh nhìn thấy tên người gọi đến, không chút do dự trực tiếp cúp máy rồi tắt nguồn, chui vào chăn ôm lấy Từ Hi Nhiễm. Anh hôn nhẹ lên trán cô, hỏi: “Hài lòng với anh chứ?”
Cô không trả lời, dựa vào lòng anh ngủ rất say, Tưởng Dư Hoài khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ngủ ngon nhé, Tần Hi.”
Khi Từ Hi Nhiễm tỉnh lại, cô thấy Tưởng Dư Hoài đang đứng trước gương lớn chỉnh lại quần áo, anh đeo đồng hồ lên tay, cài khuy tay áo sơ mi.
Anh nhìn thấy cô tỉnh lại qua gương, quay đầu hỏi: “Thức rồi à? Ngủ ngon chứ?”
Từ Hi Nhiễm kéo chăn che nửa mặt mình, vừa chạm mắt anh là cô không kiềm chế được mà đỏ mặt.
“Cũng được.”
“Anh đi họp đây, lát nữa em đi ăn sáng một mình, ăn xong có thể đi dạo mua sắm. Gần đây có một khu chợ, đồ bán ở đó rất mới lạ, em có thể mua vài món đặc sản hoặc quà lưu niệm. Anh đã dặn dò bên khách sạn rồi, nếu em muốn ra ngoài thì đến quầy lễ tân nói một tiếng, họ sẽ sắp xếp tài xế cho em.”
“Vâng.”
Tưởng Dư Hoài đeo cà vạt, vừa đeo vừa đi về phía giường, đến bên giường thì vừa đeo xong. Anh cho hai tay vào túi quần đứng bên giường, nói với cô: “Giờ anh phải ra ngoài rồi.”
Lúc này, anh ăn mặc chỉnh tề, cả người toát lên vẻ tinh tế và giỏi giang, khí chất lạnh lùng không ai dám lại gần bao quanh anh, khác hẳn người hành động gấp gáp và nóng nảy tối qua.
“Anh ra ngoài cẩn thận.” Từ Hi Nhiễm nói với anh.
“Anh tưởng em sẽ tiến tới hôn tạm biệt anh chứ.”
“...”
Từ Hi Nhiễm mặc một chiếc váy ngủ, cô nhớ ra tối qua anh đã giúp cô mặc chiếc váy này. Anh vẫn đứng đó, mặc dù hai người đã làm mọi chuyện, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn có chút ngại ngùng khi đối mặt với anh. Cô mở chăn ra, bò từ bên kia giường lại, giống như một con thú nhỏ, mông lắc lư, rồi quỳ bên giường vòng tay qua cổ anh hôn chụt một cái.
Chỉ dừng ở khóe miệng, chạm nhẹ một cái rồi tách ra.
Tưởng Dư Hoài vô thức siết chặt bàn tay đang để trong túi quần, một ngọn lửa cứ âm ỉ cháy trong cơ thể anh, tại sao phải bò lại như thế? Anh thực sự rất... dễ bị cô kích thích.
Anh lại là người mở lời trước, không biết có phải nhìn ra cô không biết phải làm sao hay không, anh nói với cô: “Hôn anh.”
“...”
Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô là đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt ấy đen láy, nhưng lại có một làn sương mờ đục và quyến luyến. Anh thấy cô nhìn lại, dứt khoát nói lại lần nữa: “Hôn anh.”
Từ Hi Nhiễm không có kinh nghiệm hôn, trải nghiệm hôn của cô đều do Tưởng Dư Hoài chủ động, do anh hướng dẫn. Tính cô hướng nội và nhút nhát, không tiện chủ động hôn anh, nhưng không muốn khiến anh thất vọng. Cô hít một hơi thật sâu, do lo lắng, hành động của cô cũng vô cùng cứng nhắc. Cô tiến lại gần từng chút một, môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh, căng thẳng muốn chết, cả người cứng đờ, dán môi vào môi anh mãi mà chẳng nhúc nhích được gì. Anh lại vô cùng kiên nhẫn, không đáp lại cũng không hướng dẫn, đợi cô tiếp tục.
Cuối cùng, Từ Hi Nhiễm cũng dịu bớt cảm giác lo lắng, nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh. Nụ hôn của cô vụng về bỡ ngỡ, đôi môi mềm mại dán lên môi anh, nghiền ngẫm mãi mới biết vươn lưỡi vào trong miệng anh. Anh khẽ hé răng để cô tiến vào, cô rụt rè vươn đầu lưỡi, lại không biết phải làm sao, đành vừa ngây ngô vừa thử thăm dò miệng anh xem sao.
Hơi thở của Tưởng Dư Hoài ngày càng trở nên nặng nề, anh tưởng rằng mình có thể bình tĩnh tận hưởng sự chủ động của cô một lúc, nhưng không ngờ cô lại có thể nhanh chóng khơi dậy hứng thú của anh như vậy. Sự trêu chọc vừa ngây thơ vừa vô tình này khiến ngay cả Tưởng Dư Hoài vốn có định lực rất tốt cũng không chịu nổi, rõ ràng là không có kỹ xảo gì nhưng lại vô cùng mê hoặc.
Sự khám phá vụng về này của cô rõ ràng là không đủ, cuối cùng anh không kiềm chế được nữa, giữ chặt đầu cô rồi hôn mạnh xuống. Anh hôn nhiệt tình và gấp gáp, lưỡi thâm nhập vào, trong nháy mắt đã quấn lấy lưỡi cô. Anh dùng một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ chặt gáy cô, ôm chặt cô vào lòng. Phản ứng của Từ Hi Nhiễm hoàn toàn không theo kịp động tác của anh, từ đầu đã bị anh hôn đến mức ngất ngây.
Hai tay cô theo phản xạ chống lên vai anh, đây là phản ứng tự nhiên khi bị xâm phạm, cô bị anh hôn đến choáng váng, đôi tay chống lên vai anh vô thức siết chặt lấy vạt áo trên vai anh. Anh hôn cô được một lúc, mơ hồ ra lệnh bằng giọng khàn khàn: “Ôm chặt anh.”
Thế là đôi tay cô thuận thế ôm lấy cổ anh, lý trí cô cũng dần trở lại một chút, nhưng vẫn không theo kịp nhịp điệu của anh, chỉ có thể vụng về đáp lại anh.
Hôn nhau một lúc, đôi tay anh như thể đã quen đường, vô thức luồn ra phía trước, bản năng xấu hổ khiến Từ Hi Nhiễm nhận ra sự nguy hiểm mà nắm lấy cánh tay anh.
Anh buông môi cô ra, hỏi cô: “Không được sao?”
Khuôn mặt cô đỏ bừng như sắp nhỏ máu, đầu óc choáng váng vì nụ hôn của anh, cô dựa vào vai anh thở hổn hển, sau khi chuẩn bị tâm lý một hồi mới buông tay anh ra.
Nụ hôn của Tưởng Dư Hoài lại đáp xuống, miệng hôn cô, tay cũng không rảnh rỗi, nhưng anh luôn cảm thấy không dễ chịu, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân tay lỡ, anh nghiên cứu một lúc lâu vẫn không hiểu, cuối cùng đành hỏi cô: “Khóa kéo ở đâu?”
Từ Hi Nhiễm chỉ cho anh vị trí dưới nách, không biết là do động tác của anh quá vội vàng hay do thiết kế của chiếc váy có vấn đề, khóa kéo cũng không như ý muốn của anh, kéo mấy lần không kéo xuống được, anh mất hết kiên nhẫn, dứt khoát xé toạc hai bên váy của cô, một chiếc váy đẹp đã bị anh xé rách từ phía trước.
Từ Hi Nhiễm giật mình, theo phản xạ đưa hai tay che trước ngực, nhìn anh bằng ánh mắt có phần không thể tin nổi, cô không ngờ anh Tưởng trông nho nhã lịch sự ngày thường lại thô lỗ như vậy, xé rách váy của cô.
“Anh sẽ mua váy mới cho em.” Anh nhẹ giọng nói với cô, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đôi bàn tay ấy vẫn giữ chặt lấy ngực mình không chịu buông xuống.
“Xin lỗi, anh thô lỗ quá.” Anh dịu dàng dỗ dành cô, nắm lấy cổ tay cô, thử tách hai tay cô ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hi Nhiễm một phần bị anh dọa, một phần là vì ngượng ngùng, bên trong chiếc váy cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây.
“Hửm? Em không muốn à?” Anh lại khẽ hỏi.
Từ Hi Nhiễm không dám nhìn anh, buông lỏng sức lực, tay của cô rất dễ để anh mở ra.
Từ Hi Nhiễm phát hiện hình như cô đã trở thành một cây đàn piano, còn Tưởng Dư Hoài thì là một người chơi đàn. Dưới ngón tay anh, đàn piano thay đổi nốt nhạc, từ giai điệu nhẹ nhàng ban đầu đến từng đoạn dâng trào, rồi đến đoạn kết cao vút, anh hoàn toàn khống chế từng tiết tấu một, cuối cùng kết thúc viên mãn.
Từ Hi Nhiễm mềm nhũn cả người dựa vào ngực anh, miệng thở hổn hển. Tưởng Dư Hoài dang tay ra trước mặt cô, cúi đầu ghé tai đến bên tai cô, khẽ nói: “Nhìn xem em đã biến anh thành dạng gì rồi?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Từ Hi Nhiễm xấu hổ muốn chết, cô thật sự không ngờ anh lại trêu chọc cô như vậy, rõ ràng là do chính anh chơi xấu còn đổ lỗi cho cô, hoàn toàn không giống với anh Dư Hoài lịch sự nho nhã thường ngày. Nhưng trên người cô không còn chút sức lực, ngay cả giọng nói cũng không thốt ra được.
Anh bỗng nhiên bế ngang cô dậy, đặt cô lên giường, đứng bên mép giường nói với cô: “Cởi quần áo cho anh.”
“Em... Em mặc quần áo vào trước đã.”
Cô không thể thản nhiên như vậy trước mặt anh.
“Không cần đâu, lát nữa cũng phải cởi ra.”
“...”
Anh nắm tay cô đặt lên cúc áo: “Ngoan nào.”
Từ Hi Nhiễm còn chưa kịp hoàn hồn, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, ngón tay run rẩy, tháo từng cái cúc mà vấp váp. Cởi xong hàng cúc trên áo sơ mi của anh thì anh liền cởi áo ra. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phần thân trên trần trụi của Tưởng Dư Hoài, cơ bắp săn chắc, đường nét đẹp không hề có vẻ yếu đuối tàn tật.
Anh nắm tay cô đặt trên khóa thắt lưng: “Giúp anh cởi cả cái này.”
Từ Hi Nhiễm xấu hổ vô cùng, định từ chối nhưng bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh thì không thể thốt nên lời, đành ngoan ngoãn giúp anh cởi thắt lưng.
Nhưng cô không có kinh nghiệm gì cả, sức lực cũng yếu, cô đã thử vài lần mà không cởi ra được, ngẩng đầu lên nói với anh: “Tay đau quá.”
Đôi mắt trong veo ấy nhuốm màu ngây thơ, vẻ khổ sở khẩn cầu khiến người ta thương cảm. Tưởng Dư Hoài véo cằm cô nhìn chăm chú vào gương mặt, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên đó. Vẻ đáng thương này của cô thực khiến anh thương tiếc, anh nên thương cô chứ không nên bắt nạt cô, suy cho cùng đây cũng là lần đầu của hai người, nhưng sự đáng thương này của cô lại khơi dậy bản tính không mấy tốt đẹp của anh.
Anh hơi nheo mắt lại, vân vê đôi môi cô bằng ngón tay cái, nói: “Tay đau thì dùng răng cắn đi.”
Vẻ đáng thương này của cô thật sự khiến anh sợ cô sẽ bị bắt nạt mà bật khóc, Tưởng Dư Hoài đã nghĩ sẵn trong đầu, nếu cô không muốn, hoặc là cô cảm thấy uất ức thì anh sẽ dừng lại.
Thế nhưng cô lại ngoan ngoãn cúi đầu, vừa dùng răng vừa dùng tay tháo thắt lưng cho anh, anh nhìn hành động cúi đầu đó của cô, đôi mắt anh dần trở nên u ám.
Anh không nhịn được nữa, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt bên khóa thắt lưng bảo cô: “Ở đây.”
Cô cắn lên, bặp một tiếng, khóa thắt lưng bung ra, sau đó cô lại giúp anh kéo thắt lưng ra, nhưng động tác cô thật sự quá chậm, anh tiếp nhận động tác của cô, gọn gàng dứt khoát kéo thắt lưng ra rồi quẳng sang một bên.
Tay anh đang mở khóa quần, nhưng mắt thì nhìn đăm đăm vào cô. Từ Hi Nhiễm thấy ánh mắt anh có phần đáng sợ, đen nhánh, giống như một hố đen có thể hút trọn người khác.
Nhưng khóe môi anh lại cong lên một vòng cung rất nhẹ, anh hỏi cô: “Sợ lão già thỏa mãn không nổi em sao?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Từ Hi Nhiễm từng nói chuyện với Tống Tình về chuyện của Tưởng Dư Hoài, lúc đó Tống Tình nghi ngờ khả năng giường chiếu của Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm bị Tống Tình làm ảnh hưởng, đôi khi cũng nghĩ có phải đàn ông bị tàn tật ở chân là khả năng kia cũng không ổn hay không.
Cho đến tận hôm nay cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ tới mức nào, cô thật sự không ngờ Tưởng Dư Hoài bình thường nho nhã lễ độ vậy mà trên giường lại như thế này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nếu nói anh là đồ đểu cáng, cô không chịu làm thì anh không ép cô, nói anh lịch thiệp thì dù cô có cầu xin thế nào anh cũng không buông tha.
Vậy mà cô còn từng nghi ngờ anh không làm được gì, đúng là quá ngây thơ rồi.
Vào ngày sinh nhật của Trình Vân Khải, anh ta đã mời rất nhiều bạn bè đến dự tiệc, Triệu Niệm Gia cũng đến. Trình Vân Khải chính thức đưa cô ta về nhà giới thiệu với bố mẹ. Tiệc sinh nhật của anh ta được tổ chức rất náo nhiệt, sau khi dùng bữa với bố mẹ và bạn bè tại nhà, Trình Vân Khải lại đưa bạn bè đến quán karaoke để chơi.
Tuy nhiên, tại quán karaoke, anh ta không thể chơi hết mình. Anh ta ngồi trên ghế sofa trong phòng riêng, nhìn từng người bạn mình cùng nhau hát karaoke, nhưng vai chính là anh ta lại chẳng hứng thú bước lên hát.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt của quán karaoke đưa lên. Anh ta nhớ lại những năm trước, trong đống đồ ăn vặt đó luôn có khoai tây sợi và đậu tương lắc gia vị do Từ Hi Nhiễm tự làm. Từ Hi Nhiễm nấu rất nhiều món ăn, món nào cũng ngon miệng. Những năm trước, cô vẫn đến nhà anh ta từ sáng sớm để nấu cho anh ta một bát mì trường thọ vào ngày sinh nhật.
Nhưng lần sinh nhật này, anh ta không được ăn mì trường thọ, không được ăn khoai tây sợi và đậu tương lắc gia vị mà cô làm. Bạn bè xung quanh anh ta rất nhiều, bạn gái anh ta cũng có mặt, bố mẹ anh ta cũng rất ưng ý với Triệu Niệm Gia. Đáng ra anh ta phải cảm thấy mãn nguyện, nhưng không hiểu sao trong lòng anh ta cứ có cảm giác mất mát.
Giống như thiếu sót điều gì đó, giống như chỉ thiếu duy nhất Từ Hi Nhiễm.
Bỗng nhiên anh ta rất muốn gọi điện cho Từ Hi Nhiễm. Trình Vân Khải lấy cớ ra ngoài hút thuốc rồi tạm thời rời khỏi phòng riêng. Anh ta đi ra bên ngoài, châm một điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Từ Hi Nhiễm.
Tưởng Dư Hoài mặc áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm. Từ Hi Nhiễm mệt rồi nên đã ngủ. Anh không buồn ngủ, liền đến hồ bơi của khách sạn bơi một lúc. Khi anh vừa tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ thì thấy điện thoại Từ Hi Nhiễm đặt ở đầu giường sáng lên.
Anh nhìn thấy tên người gọi đến, không chút do dự trực tiếp cúp máy rồi tắt nguồn, chui vào chăn ôm lấy Từ Hi Nhiễm. Anh hôn nhẹ lên trán cô, hỏi: “Hài lòng với anh chứ?”
Cô không trả lời, dựa vào lòng anh ngủ rất say, Tưởng Dư Hoài khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ngủ ngon nhé, Tần Hi.”
Khi Từ Hi Nhiễm tỉnh lại, cô thấy Tưởng Dư Hoài đang đứng trước gương lớn chỉnh lại quần áo, anh đeo đồng hồ lên tay, cài khuy tay áo sơ mi.
Anh nhìn thấy cô tỉnh lại qua gương, quay đầu hỏi: “Thức rồi à? Ngủ ngon chứ?”
Từ Hi Nhiễm kéo chăn che nửa mặt mình, vừa chạm mắt anh là cô không kiềm chế được mà đỏ mặt.
“Cũng được.”
“Anh đi họp đây, lát nữa em đi ăn sáng một mình, ăn xong có thể đi dạo mua sắm. Gần đây có một khu chợ, đồ bán ở đó rất mới lạ, em có thể mua vài món đặc sản hoặc quà lưu niệm. Anh đã dặn dò bên khách sạn rồi, nếu em muốn ra ngoài thì đến quầy lễ tân nói một tiếng, họ sẽ sắp xếp tài xế cho em.”
“Vâng.”
Tưởng Dư Hoài đeo cà vạt, vừa đeo vừa đi về phía giường, đến bên giường thì vừa đeo xong. Anh cho hai tay vào túi quần đứng bên giường, nói với cô: “Giờ anh phải ra ngoài rồi.”
Lúc này, anh ăn mặc chỉnh tề, cả người toát lên vẻ tinh tế và giỏi giang, khí chất lạnh lùng không ai dám lại gần bao quanh anh, khác hẳn người hành động gấp gáp và nóng nảy tối qua.
“Anh ra ngoài cẩn thận.” Từ Hi Nhiễm nói với anh.
“Anh tưởng em sẽ tiến tới hôn tạm biệt anh chứ.”
“...”
Từ Hi Nhiễm mặc một chiếc váy ngủ, cô nhớ ra tối qua anh đã giúp cô mặc chiếc váy này. Anh vẫn đứng đó, mặc dù hai người đã làm mọi chuyện, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn có chút ngại ngùng khi đối mặt với anh. Cô mở chăn ra, bò từ bên kia giường lại, giống như một con thú nhỏ, mông lắc lư, rồi quỳ bên giường vòng tay qua cổ anh hôn chụt một cái.
Chỉ dừng ở khóe miệng, chạm nhẹ một cái rồi tách ra.
Tưởng Dư Hoài vô thức siết chặt bàn tay đang để trong túi quần, một ngọn lửa cứ âm ỉ cháy trong cơ thể anh, tại sao phải bò lại như thế? Anh thực sự rất... dễ bị cô kích thích.
Danh sách chương