Không phải, giờ là lúc rối rắm việc có trả lời tin nhắn hay không sao? "Anh Dư Hoài, có phải hợp tác ở nước ngoài thật sự xuất hiện vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì cả."
"..."
Nếu không có vấn đề gì thì tại sao sắc mặt lại nặng nề như vậy?
"Tại sao em không trả lời anh, tại sao lại không trả lời tin nhắn của anh?"
Từ Hi Nhiễm muộn màng nhận ra: "Anh đừng nói với em là anh chạy từ xa về chỉ để hỏi em cái này nhé?"
"..."
Lần này đổi thành Tưởng Dư Hoài nghẹn lời, anh nhất thời không trả lời được.
Từ Hi Nhiễm lấy điện thoại ra, hỏi: "Hơn nữa, em không trả lời tin nhắn của anh lúc nào chứ?"
Nói đến đây anh lại giận rồi, nói: "Tự em xem đi."
Từ Hi Nhiễm mở nhật ký trò chuyện với anh ra, trên đó vẫn là câu "Bận xong thì trả lời tin nhắn của anh" mà anh gửi. Ồ, đúng là không trả lời này, nhưng cô nhớ là mình đã trả lời rồi mà nhỉ? Từ Hi Nhiễm chột dạ liếc anh một cái, nói: "Chắc do em bận quá. Em nhớ là mình đã trả lời, em nghĩ gần đây bận quá, đợi hai ngày nữa hết bận sẽ gọi cho anh. Chắc là trong đầu thì nghĩ trả lời, nhưng tay lại quên mất."
"Em bận đến thế à?"
"Rất bận đó, gần đây công ty nhiều việc, em phải làm quen từng thứ một."
"Bận đến mức ngay cả thời gian trả lời tin nhắn của anh cũng không có?"
"..."
Từ Hi Nhiễm thực sự không hiểu, cho nên anh thật sự vì việc này mà trở về hả?
Tưởng Dư Hoài nắm lấy tay cô, ngay sau đó Từ Hi Nhiễm đã bị anh ôm ngồi lên đùi anh. Anh dùng ngón cái vuốt ve cằm cô, nói với cô: "Anh nhớ, em đã nói em thích anh ngay trên chiếc xe này."
Hơi thở ấm nóng từ miệng anh phả lên mặt cô. Tuy nói chuyện thân mật gì hai người cũng đã làm, nhưng anh bất ngờ tới gần vẫn khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này vậy?"
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Bây giờ cái gì?" Cô không hiểu.
Anh nắm chặt eo cô, đột nhiên kéo cô lại gần. Từ Hi Nhiễm dùng hai tay đẩy bờ vai anh theo bản năng. Không biết có phải động tác kháng cự của cô khiến anh khó chịu hay không. Anh lại ép sát hơn một chút, cúi đầu làm động tác muốn hôn cô. Nhưng anh lại không hôn, chỉ dừng lại cách môi cô một khoảng mà chỉ cần cúi đầu là có thể hôn, anh hỏi: "Bây giờ còn thích không?"
Rõ ràng trong giọng nói đã nhuốm đầy dục vọng.
Động tác và giọng nói của anh đều rất quyến rũ. Rõ ràng đã rất quen thuộc nhưng khi bị hơi thở của anh bao phủ, nghe giọng nói quyến rũ của anh, tim Từ Hi Nhiễm vẫn không tự giác đập nhanh hơn.
"Em... tất nhiên vẫn thích rồi."
"Thích anh vậy sao không trả lời tin nhắn của anh?"
Sao lại quayvề vấn đề này rồi? Việc không trả lời tin nhắn của anh quan trọng đến thế sao? Điều đó đáng để anh quan tâm như vậy ư? Mà người như anh, hẳn là sẽ không tính toán loại chuyện nhỏ này chứ.
Nhưng đúng là cô không đúng khi không trả lời tin nhắn của anh, Từ Hi Nhiễm nói: "Trách em quá bận, về sau chỉ cần anh nhắn tin thì em chắc chắn sẽ trả lời, được không?"
Dường như sắc mặt anh đã tốt hơn một chút, Từ Hi Nhiễm càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Anh Dư Hoài, chắc anh sẽ không trở về chỉ để hỏi em tại sao lại không trả lời tin nhắn của anh đâu nhỉ?"
Tưởng Dư Hoài: "..."
Tưởng Dư Hoài che giấu vẻ mất tự nhiên khi bị nói trúng tim đen nơi đáy mắt, anh nói: "Trong nước có chút việc cần anh về xử lý."
"Hả? Xảy ra chuyện gì?"
"Vấn đề không lớn, đã giải quyết xong rồi."
Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
"Cho nên... Ừm... Thuận tiện đến thăm em một chút, hỏi xem tại sao em không trả lời tin nhắn."
Từ Hi Nhiễm vội bày tỏ: "Lần này là em không đúng, lần sau em sẽ chú ý hơn."
Thật ra trước khi nhìn thấy cô anh rất tức giận. Tách ra đã mấy ngày, gọi điện thoại chưa tán gẫu được hai câu đã tắt máy, cũng không thèm trả lời tin nhắn, biểu hiện cứ như không hề nhớ anh. Anh ở nước ngoài bận rộn như vậy vẫn muốn tranh thủ liên lạc với cô. Anh cảm thấy cô nhóc này đúng là vô tình, sau khi gặp mặt phải dạy dỗ cô một phen.
Nhưng đến khi thật sự gặp rồi, ôm cơ thể mềm mại của cô, cơ thể cảm nhận được khoái cảm chân thật, lại nghe cô giải thích, lửa giận suốt dọc đường đã lập tức tiêu tan rồi.
Đột nhiên rất muốn làm tình với cô.
Nhưng anh chỉ có nửa giờ, chuyện bên nước ngoài rất nhiều, anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để chạy về, hiển nhiên nửa giờ là không đủ.
Chắc chắn không làm được, nhưng hôn một chút thì không có vấn đề. Thời gian cấp bách, anh cũng không nhiều lời nữa, cúi đầu ngậm môi cô, hôn cô thật sâu.
Từ Hi Nhiễm cũng rất phối hợp, giơ hai tay ôm lấy cổ anh đáp lại anh. Hai người hôn một hồi lâu mới dừng lại, anh thở hổn hển kìm nén xúc động của mình. Mẹ nó, hôn xong lại càng muốn làm hơn.
Tưởng Dư Hoài cảm thấy còn tiếp tục thì e là anh sẽ không nhịn được nữa. Đúng lúc đồng hồ báo thức của anh vang lên, anh hít sâu một hơi nén dục vọng xuống, nói với cô: "Anh phải đi rồi."
Từ Hi Nhiễm cũng biết anh bận. Mặc dù gặp mặt ngắn ngủi lại gợi lên sự nhớ nhung của cô với anh, cô cũng không nỡ xa anh. Nhưng cô cũng biết đây không phải lúc tùy hứng.
Cô rời khỏi lòng anh, nói: "Dạ, anh cẩn thận."
Từ Hi Nhiễm đứng ở ven đường nhìn xe anh đi xa. Rõ ràng khi không có anh ở bên, cô có thể đặt hết tâm trí vào công việc. Nhưng anh chạy về quyến rũ cô giữa chừng, cô lại phải tiến vào trạng thái làm việc một lần nữa.
Nhưng nói gì thì nói, cô thật sự không nghĩ tới người như anh cũng sẽ để ý loại việc nhỏ như cô không trả lời tin nhắn của anh. Người đàn ông chững chạc thành thục như vậy cũng sẽ có một mặt giống những chàng trai trẻ, rất dính người. Từ Hi Nhiễm không nhịn được mỉm cười, cô cảm thấy... rất đáng yêu.
Từ Hi Nhiễm đã thay đổi hoàn toàn. Cô cài chuông báo đặc biệt cho tin nhắn của anh, chỉ cần là anh nhắn thì cô sẽ trả lời ngay. Vốn Tưởng Dư Hoài cũng không trông mong cô có thể thay đổi bao nhiêu, chỉ cần lúc rảnh cô nhớ trả lời tin nhắn của anh là được. Nhưng anh không ngờ anh mới gửi tin nhắn đi cô đã trả lời ngay.
Tưởng Dư Hoài cảm thấy rất vui khi nhận được tin nhắn trả lời ngay lập tức, anh không nhịn được nở nụ cười.
Lúc này anh đang ăn cơm cùng người phụ trách của công ty nước ngoài. Trong thời gian nghỉ ngơi, anh tranh thủ ân cần thăm hỏi cô. Người phụ trách bên nước ngoài thấy tâm trạng anh tốt, tưởng anh vừa lòng về món ăn, anh ta vội vàng lấy lòng: "Nếu anh Tưởng thấy gan ngỗng ngon thì tôi kêu cửa hàng mang lên một phần nữa nhé."
Tưởng Dư Hoài nghe vậy thì phục hồi tinh thần. Hiện giờ anh cảm thấy ăn gì cũng ngon, anh hơi gật đầu: "Ừm, rất ngon, hương vị không tồi."
Chẳng mấy chốc chuyến công tác của Tưởng Dư Hoài đã kết thúc. Hai người xa nhau nửa tháng, tuy giữa chừng Tưởng Dư Hoài đã về một lần nhưng chỉ gặp nhau vội vàng. Nói thật, Từ Hi Nhiễm rất nhớ anh, càng tới gần ngày anh trở về thì trong lòng cô lại càng kích động.
Trước ngày Tưởng Dư Hoài về, Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhận được điện thoại của dì Viên Mẫn. Trong điện thoại, giọng dì Viên Mẫn nghẹn ngào: "Hi Nhiễm ơi, A Khải ngã bệnh rồi. Bố thằng bé đi mua vật liệu ở vùng khác, một mình dì ở bên cạnh không biết phải làm gì. Con có thời gian đến bệnh viện một chuyến không?"
Nghe lời này, Từ Hi Nhiễm cũng lắp bắp kinh hãi. Trong ấn tượng của cô, từ nhỏ Trình Vân Khải đã rất khỏe mạnh, anh ta hoạt bát hơn bất cứ ai. Sau khi lớn lên thì lại khỏe như trâu, rất ít khi bệnh. Cho dù thỉnh thoảng có va đập thì cũng rất nhanh khỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại ngã bệnh?"
"Dì cũng không biết. Chắc là hơn hai tháng trước, thằng bé từ ngoài trở về có mắc mưa. Có thể khi đó đã nhiễm lạnh nhưng thằng bé lại không để ý, không chịu chữa trị cẩn thận. Bây giờ ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày trước còn ho ra máu. Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói là viêm phổi."
Từ Hi Nhiễm vội hỏi: "Dì đừng sốt ruột, con xin nghỉ rồi tới ngay."
Từ Hi Nhiễm dựa vào địa chỉ Viên Mẫn cho, tìm được bệnh viện mà Trình Vân Khải nhập viện. Cô đi vào phòng bệnh của Trình Vân Khải, Viên Mẫn vừa nhìn thấy cô thì như thấy được chỗ dựa vững chắc, hai mắt bà ấy đỏ lên, nói: "Hi Nhiễm, con đã đến rồi."
Từ Hi Nhiễm vỗ vỗ tay bà ấy an ủi: "Không sao đâu, viêm phổi cũng không nặng lắm, cẩn thận chữa trị là được."
Cô nói xong mới nhìn sang Trình Vân Khải nằm trên giường. Sắc mặt Trình Vân Khải không tốt lắm, trên mặt vẫn đeo mặt nạ dưỡng khí. Đây là lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Trình Vân Khải suy yếu như vậy.
Từ lần trước, sau khi Trình Vân Khải đột nhiên chạy tới thổ lộ với cô, Từ Hi Nhiễm vẫn chưa gặp lại anh ta. Trình Vân Khải cũng không tới tìm cô. Từ Hi Nhiễm không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này, có lẽ là khiếp sợ nhiều hơn đau lòng. Trình Vân Khải khỏe như trâu giờ phút này lại nằm im trên giường. Thật khiến người khác cảm khái. Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, Từ Hi Nhiễm cũng không muốn chấp nhặt với anh ta nữa.
Từ Hi Nhiễm đi lên trước hỏi anh ta: "Anh có khỏe không?"
Trình Vân Khải nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện. Từ Hi Nhiễm cho rằng anh ta khó chịu không nói được, cũng không so đo, cô nói: "Không thoải mái thì nghỉ ngơi đi."
Lúc này có y tá vào gọi người nhà ra ngoài ký tên, dì Viên Mẫn đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Từ Hi Nhiễm vốn định đến bên cạnh ngồi đợi dì Viên Mẫn, không nghĩ tới Trình Vân Khải lại đột nhiên gọi cô.
"Từ Hi Nhiễm." Giọng anh ta rất suy yếu, khàn đến mức không nghe ra giọng của anh ta.
Từ Hi Nhiễm lại đi qua hỏi anh ta: "Anh cần gì à?"
Trình Vân Khải nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, anh ta nhìn cô một hồi lâu, Từ Hi Nhiễm lại hỏi: "Nếu không nói được thì có thể dùng tay ra hiệu."
Cũng không biết im lặng bao lâu, Trình Vân Khải mới nói: "Anh nhớ lúc vừa lên trung học, anh dẫn em ra ngoài chơi cùng bạn bè anh. Bọn anh muốn lên núi bắt sóc, em không muốn đi, nói em sợ hãi, anh đã bảo em chờ anh dưới chân núi. Ngày đó anh và bạn bè chơi rất vui, anh mải chơi nên đã quên mất em vẫn còn chờ anh. Đến tận lúc trở về mới nhớ ra, khi đó trời đã tối, anh vội vàng chạy tới chân núi. Em ôm đầu gối ngồi ở đó, nhìn thấy anh đến cũng không mắng anh, không trách anh, em chỉ cau mày hỏi tại sao anh lại chơi lâu như vậy mới đến tìm em." Anh ta nói xong thì tạm dừng một lúc: "Khi đó anh rất áy náy, vậy mà anh lại quên mất em, thế nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, em vẫn luôn chờ anh."
Từ Hi Nhiễm nói: "Đã là chuyện lúc nhỏ rồi, anh nói chuyện này để làm gì?"
Đáy mắt Trình Vân Khải đỏ ửng, anh ta đột nhiên nở một nụ cười tự giễu: "Anh chỉ nghĩ đến, Từ Hi Nhiễm vẫn luôn chờ anh..."
Anh ta nói đến đây thì điện thoại của Từ Hi Nhiễm đột nhiên vang lên, cô cầm lên xem, là Tưởng Dư Hoài gọi tới, Từ Hi Nhiễm lập tức nói với anh ta: "Tôi đi nghe điện thoại."
Trình Vân Khải nhìn bóng lưng cô rời đi, nhỏ giọng nói ra những lời còn lại: "Không bao giờ... chờ anh nữa."
Từ Hi Nhiễm đi ra bên ngoài phòng bệnh nhận điện thoại: "Anh Dư Hoài, anh hết bận rồi hả?"
"Ừm, ký hợp đồng xong rồi, tất cả đều rất thuận lợi."
Từ Hi Nhiễm cũng vui mừng thay anh: "Vậy thì tốt."
"Ngày mai anh sẽ về."
"Ừa, đến lúc đó em ra sân bay đón anh."
"Không bận sao?"
"Vẫn phải có thời gian đón anh chứ."
Tưởng Dư Hoài bật cười: "Em đang làm gì?"
"Ở bệnh viện."
"Bệnh viện?" Giọng anh trở nên nghiêm túc: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không phải em, là Trình Vân Khải, anh ta ngã bệnh, một mình dì Viên Mẫn không lo được nên gọi em qua giúp."
"Vậy sao, có nặng lắm không?"
"Có hơi nghiêm trọng, nói là viêm phổi."
"Vậy em chuyển lời hỏi thăm giúp anh."
"Dạ."
"Buổi tối em sẽ ở lại nơi đó hả?"
"Buổi tối chú Trình sẽ về, em không cần ở lại đây. Bây giờ chỉ có một mình dì Viên Mẫn nên em đến giúp dì ấy."
"Được, vậy buổi tối trở về sớm một chút, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh."
Từ Hi Nhiễm ở lại bệnh viện đến buổi chiều. Đến chiều, bố Trình Vân Khải đã trở lại, Từ Hi Nhiễm cũng chào rồi ra về. Cô không quên lời của Tưởng Dư Hoài, về đến nhà thì gọi cho anh.
Tuy chỉ tạm xa nhau một thời gian ngắn, nhưng nghĩ đến việc gặp anh, Từ Hi Nhiễm vẫn khó nén kích động. Trước khi đi đón anh cô còn cố ý thay quần áo đẹp và trang điểm.
Từ Hi Nhiễm canh thời gian đến sân bay, đợi một lát đã thấy Tưởng Dư Hoài đi ra. Mấy trợ lý đi phía sau anh, anh như mặt trăng được các vì sao vây quanh đi đằng trước. Vài ngày không thấy, Từ Hi Nhiễm cảm thấy anh ngày càng có khí chất và đẹp trai.
"Anh Dư Hoài."
Tưởng Dư Hoài vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô, khuôn mặt anh rạng rỡ, đứng từ xa dang hai tay với cô, Từ Hi Nhiễm bước nhanh đi lên bổ nhào vào lòng anh.
Sân bay nhiều người, hai người cũng không ôm quá lâu, sau đó tay trong tay lên xe.
"Bệnh tình của Trình Vân Khải thế nào rồi?" Sau khi lên xe, anh hỏi.
"Hôm qua truyền dịch đã đỡ hơn rồi."
"Chúng ta cùng đến thăm cậu ta đi."
"Bây giờ sao?" Từ Hi Nhiễm thấy anh gật đầu một cái, lại nói: "Anh mới đi xa như vậy, về nghỉ ngơi chút đã, không vội."
"Không sao, anh đã ngủ một giấc trên máy bay rồi."
Trước khi đến bệnh viện hai người còn cố ý mua chút đồ dinh dưỡng. Viên Mẫn và bố Trình Vân Khải đều đang ở phòng bệnh của Trình Vân Khải. Bố Trình nhìn thấy Tưởng Dư Hoài thì lập tức bắt tay anh. Ông ấy vẫn luôn cảm kích Tưởng Dư Hoài vì chuyện miếng đất lần trước.
"Chủ tịch Tưởng, cậu bận như vậy mà sao còn chạy tới đây?"
"Cũng không bận lắm." Anh nhìn Trình Vân Khải, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Trình Vân Khải đã gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống, nhìn sắc mặt cũng đã tốt hơn một ít. Anh ta gối một tay lên đỉnh đầu, nhìn vào mắt Tưởng Dư Hoài nói: "Nhờ phúc của anh, không chết được."
"Thằng bé này." Bố Trình giận liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại nói với Tưởng Dư Hoài: "Chủ tịch Tưởng, cậu đừng chấp nhặt với bệnh nhân."
"Không sao." Hiển nhiên Tưởng Dư Hoài không cũng để ý.
Y tá tiến vào thông báo thanh toán, bố Trình lập tức đi ra ngoài thanh toán. Từ Hi Nhiễm muốn đi vệ sinh, đúng lúc Viên Mẫn cũng muốn nên đã đi cùng cô. Nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tưởng Dư Hoài và Trình Vân Khải.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Tưởng Dư Hoài nói với anh ta: "Xem ra là bị bệnh thật."
Trình Vân Khải cười trào phúng: "Anh cho là ai cũng sẽ giả bộ giống anh sao?"
Tưởng Dư Hoài không trả lời, biểu cảm cũng không thay đổi nhiều, hiển nhiên anh không để lời này vào tai.
"Tốt nhất anh có thể giả bộ cả đời, tốt nhất đừng để tôi phát hiện sơ hở. Một khi tôi bắt được cơ hội thì chắc chắn sẽ không chút do dự xé rách bộ mặt thật của anh cho Từ Hi Nhiễm xem. Để cô ấy biết được người chồng mà cô ấy vẫn tin tưởng thực chất là một kẻ đạo đức giả."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe vậy Tưởng Dư Hoài cũng không tức giận, anh nói: "Tôi tung hoành thương trường bao nhiêu năm nay, có không ít người nói xấu tôi, hãm hại tôi. Cũng may tôi luôn chính trực, mấy thứ yêu ma quỷ quái gì đó chưa từng thành công."
Trình Vân Khải nhìn anh với ánh mắt mẹ nó anh đúng là không biết xấu hổ, nói: "Lại còn luôn chính trực cơ đấy, anh cũng có mặt mũi nói ra câu này sao?"
"Cậu có sức lực này thì chăm sóc cơ thể cẩn thận đi, vậy thì sẽ không cần phải vào viện."
Trình Vân Khải cảm thấy anh nói như vậy là đang trào phúng anh ta, anh ta cười khẩy một tiếng, nói: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ khỏe mạnh như rồng như hổ. Tôi nói rồi, cuối cùng cũng có một ngày tôi xé nát vẻ giả tạo của anh, tôi không tin anh có thể giả bộ cả đời. Anh nói xem, nếu Hi Nhiễm biết bộ mặt thật của anh, cô ấy còn có thể ở bên anh không? Có lẽ tin tưởng bao nhiêu thì cuối cùng sẽ thất vọng bấy nhiêu nhỉ?"
Tưởng Dư Hoài không hề biến sắc, thậm chí còn nói với anh ta một câu: "Vậy cậu cố lên."
Trình Vân Khải: "..."
Trình Vân Khải bị anh chặn họng, trong lòng cũng thấy khó thở.
*
Từ Hi Nhiễm tắm xong đi ra không thấy Tưởng Dư Hoài đâu, tìm một vòng mới thấy anh ở ngoài ban công. Anh đang đứng hút thuốc ngoài ban công. Từ Hi Nhiễm rất hiếm khi nhìn thấy anh hút thuốc, trừ khi gặp phải chuyện phiền lòng.
"Sao lại hút thuốc? Không phải anh nói hợp tác ở nước ngoài rất thuận lợi sao?"
Tưởng Dư Hoài dập tắt điếu thuốc, búng tay, tàn thuốc bị anh búng thẳng vào trong thùng rác ngoài ban công, anh nói: "Muốn hút nên mới hút một điếu."
Từ Hi Nhiễm tiến lên nói: "Em còn tưởng anh có chuyện phiền lòng."
"Anh có thể có chuyện phiền lòng gì chứ?" Anh nắm tay cô kéo cô lại gần, ôm eo cô, kề trán mình vào trán cô.
Mặc dù nhìn vẻ mặt anh không có gì khác thường, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn cảm nhận được một loại buồn phiền trên người anh.
"Anh Dư Hoài, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Hình như tâm trạng anh không tốt lắm."
Anh im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu hôn môi cô. Trong miệng anh vẫn còn mùi thuốc lá, gió thổi qua ban công, nụ hôn của anh mang theo một loại cảm giác say rượu. Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng tiểu biệt thắng tân hôn. Một nụ hôn đơn giản lại khiến Từ Hi Nhiễm gần như say mê ngay lập tức.
Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, tưởng hai người xa nhau một thời gian nên anh muốn cô. Cô ôm lấy cổ anh đáp lại, anh hôn một lúc rồi dán lên môi cô, nói một câu: "Đêm nay anh không muốn đeo bao."
Từ Hi Nhiễm: "..."
Từ Hi Nhiễm bị hôn đến hơi mơ hồ, nghe nói như thế đột nhiên tỉnh táo lại: "Không mang... bao?"
"Ừm, anh muốn có con."
Từ Hi Nhiễm nghi ngờ mình nghe lầm, cô quan sát biểu cảm của anh, anh nói rất nghiêm túc, cũng không phải đang đùa cô.
"Sao đột nhiên lại muốn có con?"
"Cũng đến lúc chúng ta nên có con rồi."
Từ Hi Nhiễm nhớ lúc trước cô từng nói không muốn có con sớm, anh cũng rất sảng khoái đồng ý. Cô đã nghĩ anh cũng không nghĩ nhiều về chuyện con cái lắm.
Từ Hi Nhiễm biết lúc trước nhà họ Tưởng lấy cô về là để nối dõi tông đường cho Tưởng Dư Hoài, nhưng cô không nghĩ giá trị duy nhất của cô là sinh con. Mang thai sinh con sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian. Sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu, nếu trì hoãn đúng lúc này thì mọi cố gắng lúc trước của cô đều sẽ uổng phí.
"Anh Dư Hoài, cho em một chút thời gian được không?"
Tưởng Dư Hoài dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh dùng ngón cái vuốt ve cằm cô, ánh mắt sâu hơn: "Em không muốn sinh con cùng anh sao?"
"Chỉ là tạm thời chưa muốn, em muốn để công việc đi vào quỹ đạo trước."
Anh không nói chuyện, chỉ tiếp tục vuốt ve cằm cô, nhưng Từ Hi Nhiễm có thể nhìn ra vẻ mặt anh không tốt lắm, đáy mắt đen kịt.
Hình như anh thật sự muốn sinh con, Từ Hi Nhiễm suy nghĩ có nên thỏa hiệp với anh hay không. Tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, anh lại tốt với cô như vậy. Người nhà đều ngóng trông con anh ra đời. Có lẽ cô nên sinh con cho anh trước rồi lại tập trung vào sự nghiệp sau. Nhà họ Tưởng nhà to nghiệp lớn, cô cũng không cần phải lo về chuyện chăm con. Đến lúc đó anh có con như ý muốn, mà cô cũng có thể tập trung cho sự nghiệp của mình.
Từ Hi Nhiễm đang phân vân giữa thỏa hiệp và kiên trì với suy nghĩ của mình thì chợt nghe thấy anh nói: "Dỗ dành anh."
Từ Hi Nhiễm: "..."
"Em dỗ dành anh, làm nũng với anh, nói không chừng cái gì anh cũng nghe em."
Từ Hi Nhiễm không cảm thấy người như anh cũng cần người khác dỗ dành, có lẽ anh chỉ muốn cho nhau một cái bậc thang mà thôi, đây đúng là cách khá tốt.
Từ Hi Nhiễm không biết làm nũng, theo hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của cô thì làm nũng chẳng có tác dụng gì cả. Từ Hi Nhiễm cố nén vẻ mất tự nhiên, thử lấy tay túm góc áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh Dư Hoài cho em một chút thời gian thôi, chờ công việc của em ổn định rồi sẽ sinh con, đến lúc đó anh muốn mấy đứa em cũng sinh."
Anh liếc nhìn bàn tay nhỏ đang túm góc áo anh, biểu cảm tốt hơn một chút.
"Tiếp tục."
Từ Hi Nhiễm ôm eo anh, nói với giọng dịu dàng: "Anh Dư Hoài, chờ thêm một thời gian được không?"
"Anh không dễ dỗ như vậy đâu."
"..."
Từ Hi Nhiễm biết chuyện này đúng là cô thiếu anh, mà cô cũng có đủ kiên nhẫn, cô không muốn anh không vui vì chuyện này.
Cô thò đầu ra khỏi vòng tay anh và nhìn anh, nháy mắt mấy cái, nói: "Anh Dư Hoài, anh tốt nhất, anh sẽ đồng ý với em đúng không?"
Anh im lặng, vẫn không bị lay động.
"Anh Dư Hoài luôn luôn tôn trọng em."
Vẫn không bị lay động.
Hình như anh không dễ dỗ thật, Từ Hi Nhiễm cắn môi, ôm chặt anh, mềm giọng nói: "Đồng ý với em được không, anh Dư Hoài?"
Vẫn không trả lời.
"Nha? Anh Dư Hoài?"
Không trả lời cô.
"Anh Dư Hoài tốt nhất trên đời."
Vẫn không trả lời cô.
"Anh Tưởng thấu tình đạt lí?"
Vẫn không trả lời cô.
"Chồng tốt của em."
Từ Hi Nhiễm chỉ muốn thử từng xưng hô, cho nên lời này cũng là cô buột miệng nói ra, nói xong mới nhận ra chỗ kỳ lạ. Từ trước tới nay cô chưa từng gọi anh là chồng, vẫn luôn gọi là anh Dư Hoài. Bởi vì anh lớn hơn cô, gọi anh Dư Hoài cũng có ý tôn trọng ở trong đó.
Nếu gọi chồng thì có vẻ vô cùng thân thiết, nhưng lại có vẻ không tôn trọng anh lắm.
Thật ra Tưởng Dư Hoài cảm thấy cô nhóc này không biết làm nũng, nhưng anh cũng rất tò mò cô còn có kỹ năng làm nũng vụng về nào nữa. Anh đã sững sờ trong giây lát khi cô bật ra tiếng chồng này.
Từ Hi Nhiễm thấy anh vẫn không có phản ứng gì. Từ Hi Nhiễm bắt đầu nghi ngờ bản thân, xem chừng cô thật sự không làm nũng được. Không ngờ người đàn ông vẫn không bị lay động lại đột nhiên ôm cô thật chặt. Anh cọ cằm lên đỉnh đầu cô, ghé môi sát bên tai cô rồi khẽ nói: "Vừa gọi anh là gì, gọi lại lần nữa."
Từ Hi Nhiễm có thể nghe ra sự sung sướng trong giọng anh, xem ra xưng hô này đã lấy lòng anh, cô vội hỏi: "Chồng, chồng tốt, cho em thêm chút thời gian được không?"
Một tiếng cười khẽ phát ra từ chóp mũi vang lên bên tai, anh im lặng một lúc rồi nói: "Ừm, chồng đồng ý với em, em nói cái gì chồng cũng đồng ý."
"Không có vấn đề gì cả."
"..."
Nếu không có vấn đề gì thì tại sao sắc mặt lại nặng nề như vậy?
"Tại sao em không trả lời anh, tại sao lại không trả lời tin nhắn của anh?"
Từ Hi Nhiễm muộn màng nhận ra: "Anh đừng nói với em là anh chạy từ xa về chỉ để hỏi em cái này nhé?"
"..."
Lần này đổi thành Tưởng Dư Hoài nghẹn lời, anh nhất thời không trả lời được.
Từ Hi Nhiễm lấy điện thoại ra, hỏi: "Hơn nữa, em không trả lời tin nhắn của anh lúc nào chứ?"
Nói đến đây anh lại giận rồi, nói: "Tự em xem đi."
Từ Hi Nhiễm mở nhật ký trò chuyện với anh ra, trên đó vẫn là câu "Bận xong thì trả lời tin nhắn của anh" mà anh gửi. Ồ, đúng là không trả lời này, nhưng cô nhớ là mình đã trả lời rồi mà nhỉ? Từ Hi Nhiễm chột dạ liếc anh một cái, nói: "Chắc do em bận quá. Em nhớ là mình đã trả lời, em nghĩ gần đây bận quá, đợi hai ngày nữa hết bận sẽ gọi cho anh. Chắc là trong đầu thì nghĩ trả lời, nhưng tay lại quên mất."
"Em bận đến thế à?"
"Rất bận đó, gần đây công ty nhiều việc, em phải làm quen từng thứ một."
"Bận đến mức ngay cả thời gian trả lời tin nhắn của anh cũng không có?"
"..."
Từ Hi Nhiễm thực sự không hiểu, cho nên anh thật sự vì việc này mà trở về hả?
Tưởng Dư Hoài nắm lấy tay cô, ngay sau đó Từ Hi Nhiễm đã bị anh ôm ngồi lên đùi anh. Anh dùng ngón cái vuốt ve cằm cô, nói với cô: "Anh nhớ, em đã nói em thích anh ngay trên chiếc xe này."
Hơi thở ấm nóng từ miệng anh phả lên mặt cô. Tuy nói chuyện thân mật gì hai người cũng đã làm, nhưng anh bất ngờ tới gần vẫn khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này vậy?"
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Bây giờ cái gì?" Cô không hiểu.
Anh nắm chặt eo cô, đột nhiên kéo cô lại gần. Từ Hi Nhiễm dùng hai tay đẩy bờ vai anh theo bản năng. Không biết có phải động tác kháng cự của cô khiến anh khó chịu hay không. Anh lại ép sát hơn một chút, cúi đầu làm động tác muốn hôn cô. Nhưng anh lại không hôn, chỉ dừng lại cách môi cô một khoảng mà chỉ cần cúi đầu là có thể hôn, anh hỏi: "Bây giờ còn thích không?"
Rõ ràng trong giọng nói đã nhuốm đầy dục vọng.
Động tác và giọng nói của anh đều rất quyến rũ. Rõ ràng đã rất quen thuộc nhưng khi bị hơi thở của anh bao phủ, nghe giọng nói quyến rũ của anh, tim Từ Hi Nhiễm vẫn không tự giác đập nhanh hơn.
"Em... tất nhiên vẫn thích rồi."
"Thích anh vậy sao không trả lời tin nhắn của anh?"
Sao lại quayvề vấn đề này rồi? Việc không trả lời tin nhắn của anh quan trọng đến thế sao? Điều đó đáng để anh quan tâm như vậy ư? Mà người như anh, hẳn là sẽ không tính toán loại chuyện nhỏ này chứ.
Nhưng đúng là cô không đúng khi không trả lời tin nhắn của anh, Từ Hi Nhiễm nói: "Trách em quá bận, về sau chỉ cần anh nhắn tin thì em chắc chắn sẽ trả lời, được không?"
Dường như sắc mặt anh đã tốt hơn một chút, Từ Hi Nhiễm càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Anh Dư Hoài, chắc anh sẽ không trở về chỉ để hỏi em tại sao lại không trả lời tin nhắn của anh đâu nhỉ?"
Tưởng Dư Hoài: "..."
Tưởng Dư Hoài che giấu vẻ mất tự nhiên khi bị nói trúng tim đen nơi đáy mắt, anh nói: "Trong nước có chút việc cần anh về xử lý."
"Hả? Xảy ra chuyện gì?"
"Vấn đề không lớn, đã giải quyết xong rồi."
Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
"Cho nên... Ừm... Thuận tiện đến thăm em một chút, hỏi xem tại sao em không trả lời tin nhắn."
Từ Hi Nhiễm vội bày tỏ: "Lần này là em không đúng, lần sau em sẽ chú ý hơn."
Thật ra trước khi nhìn thấy cô anh rất tức giận. Tách ra đã mấy ngày, gọi điện thoại chưa tán gẫu được hai câu đã tắt máy, cũng không thèm trả lời tin nhắn, biểu hiện cứ như không hề nhớ anh. Anh ở nước ngoài bận rộn như vậy vẫn muốn tranh thủ liên lạc với cô. Anh cảm thấy cô nhóc này đúng là vô tình, sau khi gặp mặt phải dạy dỗ cô một phen.
Nhưng đến khi thật sự gặp rồi, ôm cơ thể mềm mại của cô, cơ thể cảm nhận được khoái cảm chân thật, lại nghe cô giải thích, lửa giận suốt dọc đường đã lập tức tiêu tan rồi.
Đột nhiên rất muốn làm tình với cô.
Nhưng anh chỉ có nửa giờ, chuyện bên nước ngoài rất nhiều, anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để chạy về, hiển nhiên nửa giờ là không đủ.
Chắc chắn không làm được, nhưng hôn một chút thì không có vấn đề. Thời gian cấp bách, anh cũng không nhiều lời nữa, cúi đầu ngậm môi cô, hôn cô thật sâu.
Từ Hi Nhiễm cũng rất phối hợp, giơ hai tay ôm lấy cổ anh đáp lại anh. Hai người hôn một hồi lâu mới dừng lại, anh thở hổn hển kìm nén xúc động của mình. Mẹ nó, hôn xong lại càng muốn làm hơn.
Tưởng Dư Hoài cảm thấy còn tiếp tục thì e là anh sẽ không nhịn được nữa. Đúng lúc đồng hồ báo thức của anh vang lên, anh hít sâu một hơi nén dục vọng xuống, nói với cô: "Anh phải đi rồi."
Từ Hi Nhiễm cũng biết anh bận. Mặc dù gặp mặt ngắn ngủi lại gợi lên sự nhớ nhung của cô với anh, cô cũng không nỡ xa anh. Nhưng cô cũng biết đây không phải lúc tùy hứng.
Cô rời khỏi lòng anh, nói: "Dạ, anh cẩn thận."
Từ Hi Nhiễm đứng ở ven đường nhìn xe anh đi xa. Rõ ràng khi không có anh ở bên, cô có thể đặt hết tâm trí vào công việc. Nhưng anh chạy về quyến rũ cô giữa chừng, cô lại phải tiến vào trạng thái làm việc một lần nữa.
Nhưng nói gì thì nói, cô thật sự không nghĩ tới người như anh cũng sẽ để ý loại việc nhỏ như cô không trả lời tin nhắn của anh. Người đàn ông chững chạc thành thục như vậy cũng sẽ có một mặt giống những chàng trai trẻ, rất dính người. Từ Hi Nhiễm không nhịn được mỉm cười, cô cảm thấy... rất đáng yêu.
Từ Hi Nhiễm đã thay đổi hoàn toàn. Cô cài chuông báo đặc biệt cho tin nhắn của anh, chỉ cần là anh nhắn thì cô sẽ trả lời ngay. Vốn Tưởng Dư Hoài cũng không trông mong cô có thể thay đổi bao nhiêu, chỉ cần lúc rảnh cô nhớ trả lời tin nhắn của anh là được. Nhưng anh không ngờ anh mới gửi tin nhắn đi cô đã trả lời ngay.
Tưởng Dư Hoài cảm thấy rất vui khi nhận được tin nhắn trả lời ngay lập tức, anh không nhịn được nở nụ cười.
Lúc này anh đang ăn cơm cùng người phụ trách của công ty nước ngoài. Trong thời gian nghỉ ngơi, anh tranh thủ ân cần thăm hỏi cô. Người phụ trách bên nước ngoài thấy tâm trạng anh tốt, tưởng anh vừa lòng về món ăn, anh ta vội vàng lấy lòng: "Nếu anh Tưởng thấy gan ngỗng ngon thì tôi kêu cửa hàng mang lên một phần nữa nhé."
Tưởng Dư Hoài nghe vậy thì phục hồi tinh thần. Hiện giờ anh cảm thấy ăn gì cũng ngon, anh hơi gật đầu: "Ừm, rất ngon, hương vị không tồi."
Chẳng mấy chốc chuyến công tác của Tưởng Dư Hoài đã kết thúc. Hai người xa nhau nửa tháng, tuy giữa chừng Tưởng Dư Hoài đã về một lần nhưng chỉ gặp nhau vội vàng. Nói thật, Từ Hi Nhiễm rất nhớ anh, càng tới gần ngày anh trở về thì trong lòng cô lại càng kích động.
Trước ngày Tưởng Dư Hoài về, Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhận được điện thoại của dì Viên Mẫn. Trong điện thoại, giọng dì Viên Mẫn nghẹn ngào: "Hi Nhiễm ơi, A Khải ngã bệnh rồi. Bố thằng bé đi mua vật liệu ở vùng khác, một mình dì ở bên cạnh không biết phải làm gì. Con có thời gian đến bệnh viện một chuyến không?"
Nghe lời này, Từ Hi Nhiễm cũng lắp bắp kinh hãi. Trong ấn tượng của cô, từ nhỏ Trình Vân Khải đã rất khỏe mạnh, anh ta hoạt bát hơn bất cứ ai. Sau khi lớn lên thì lại khỏe như trâu, rất ít khi bệnh. Cho dù thỉnh thoảng có va đập thì cũng rất nhanh khỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại ngã bệnh?"
"Dì cũng không biết. Chắc là hơn hai tháng trước, thằng bé từ ngoài trở về có mắc mưa. Có thể khi đó đã nhiễm lạnh nhưng thằng bé lại không để ý, không chịu chữa trị cẩn thận. Bây giờ ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày trước còn ho ra máu. Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói là viêm phổi."
Từ Hi Nhiễm vội hỏi: "Dì đừng sốt ruột, con xin nghỉ rồi tới ngay."
Từ Hi Nhiễm dựa vào địa chỉ Viên Mẫn cho, tìm được bệnh viện mà Trình Vân Khải nhập viện. Cô đi vào phòng bệnh của Trình Vân Khải, Viên Mẫn vừa nhìn thấy cô thì như thấy được chỗ dựa vững chắc, hai mắt bà ấy đỏ lên, nói: "Hi Nhiễm, con đã đến rồi."
Từ Hi Nhiễm vỗ vỗ tay bà ấy an ủi: "Không sao đâu, viêm phổi cũng không nặng lắm, cẩn thận chữa trị là được."
Cô nói xong mới nhìn sang Trình Vân Khải nằm trên giường. Sắc mặt Trình Vân Khải không tốt lắm, trên mặt vẫn đeo mặt nạ dưỡng khí. Đây là lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Trình Vân Khải suy yếu như vậy.
Từ lần trước, sau khi Trình Vân Khải đột nhiên chạy tới thổ lộ với cô, Từ Hi Nhiễm vẫn chưa gặp lại anh ta. Trình Vân Khải cũng không tới tìm cô. Từ Hi Nhiễm không nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này, có lẽ là khiếp sợ nhiều hơn đau lòng. Trình Vân Khải khỏe như trâu giờ phút này lại nằm im trên giường. Thật khiến người khác cảm khái. Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, Từ Hi Nhiễm cũng không muốn chấp nhặt với anh ta nữa.
Từ Hi Nhiễm đi lên trước hỏi anh ta: "Anh có khỏe không?"
Trình Vân Khải nhìn cô chằm chằm, không nói chuyện. Từ Hi Nhiễm cho rằng anh ta khó chịu không nói được, cũng không so đo, cô nói: "Không thoải mái thì nghỉ ngơi đi."
Lúc này có y tá vào gọi người nhà ra ngoài ký tên, dì Viên Mẫn đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Từ Hi Nhiễm vốn định đến bên cạnh ngồi đợi dì Viên Mẫn, không nghĩ tới Trình Vân Khải lại đột nhiên gọi cô.
"Từ Hi Nhiễm." Giọng anh ta rất suy yếu, khàn đến mức không nghe ra giọng của anh ta.
Từ Hi Nhiễm lại đi qua hỏi anh ta: "Anh cần gì à?"
Trình Vân Khải nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, anh ta nhìn cô một hồi lâu, Từ Hi Nhiễm lại hỏi: "Nếu không nói được thì có thể dùng tay ra hiệu."
Cũng không biết im lặng bao lâu, Trình Vân Khải mới nói: "Anh nhớ lúc vừa lên trung học, anh dẫn em ra ngoài chơi cùng bạn bè anh. Bọn anh muốn lên núi bắt sóc, em không muốn đi, nói em sợ hãi, anh đã bảo em chờ anh dưới chân núi. Ngày đó anh và bạn bè chơi rất vui, anh mải chơi nên đã quên mất em vẫn còn chờ anh. Đến tận lúc trở về mới nhớ ra, khi đó trời đã tối, anh vội vàng chạy tới chân núi. Em ôm đầu gối ngồi ở đó, nhìn thấy anh đến cũng không mắng anh, không trách anh, em chỉ cau mày hỏi tại sao anh lại chơi lâu như vậy mới đến tìm em." Anh ta nói xong thì tạm dừng một lúc: "Khi đó anh rất áy náy, vậy mà anh lại quên mất em, thế nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, em vẫn luôn chờ anh."
Từ Hi Nhiễm nói: "Đã là chuyện lúc nhỏ rồi, anh nói chuyện này để làm gì?"
Đáy mắt Trình Vân Khải đỏ ửng, anh ta đột nhiên nở một nụ cười tự giễu: "Anh chỉ nghĩ đến, Từ Hi Nhiễm vẫn luôn chờ anh..."
Anh ta nói đến đây thì điện thoại của Từ Hi Nhiễm đột nhiên vang lên, cô cầm lên xem, là Tưởng Dư Hoài gọi tới, Từ Hi Nhiễm lập tức nói với anh ta: "Tôi đi nghe điện thoại."
Trình Vân Khải nhìn bóng lưng cô rời đi, nhỏ giọng nói ra những lời còn lại: "Không bao giờ... chờ anh nữa."
Từ Hi Nhiễm đi ra bên ngoài phòng bệnh nhận điện thoại: "Anh Dư Hoài, anh hết bận rồi hả?"
"Ừm, ký hợp đồng xong rồi, tất cả đều rất thuận lợi."
Từ Hi Nhiễm cũng vui mừng thay anh: "Vậy thì tốt."
"Ngày mai anh sẽ về."
"Ừa, đến lúc đó em ra sân bay đón anh."
"Không bận sao?"
"Vẫn phải có thời gian đón anh chứ."
Tưởng Dư Hoài bật cười: "Em đang làm gì?"
"Ở bệnh viện."
"Bệnh viện?" Giọng anh trở nên nghiêm túc: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không phải em, là Trình Vân Khải, anh ta ngã bệnh, một mình dì Viên Mẫn không lo được nên gọi em qua giúp."
"Vậy sao, có nặng lắm không?"
"Có hơi nghiêm trọng, nói là viêm phổi."
"Vậy em chuyển lời hỏi thăm giúp anh."
"Dạ."
"Buổi tối em sẽ ở lại nơi đó hả?"
"Buổi tối chú Trình sẽ về, em không cần ở lại đây. Bây giờ chỉ có một mình dì Viên Mẫn nên em đến giúp dì ấy."
"Được, vậy buổi tối trở về sớm một chút, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh."
Từ Hi Nhiễm ở lại bệnh viện đến buổi chiều. Đến chiều, bố Trình Vân Khải đã trở lại, Từ Hi Nhiễm cũng chào rồi ra về. Cô không quên lời của Tưởng Dư Hoài, về đến nhà thì gọi cho anh.
Tuy chỉ tạm xa nhau một thời gian ngắn, nhưng nghĩ đến việc gặp anh, Từ Hi Nhiễm vẫn khó nén kích động. Trước khi đi đón anh cô còn cố ý thay quần áo đẹp và trang điểm.
Từ Hi Nhiễm canh thời gian đến sân bay, đợi một lát đã thấy Tưởng Dư Hoài đi ra. Mấy trợ lý đi phía sau anh, anh như mặt trăng được các vì sao vây quanh đi đằng trước. Vài ngày không thấy, Từ Hi Nhiễm cảm thấy anh ngày càng có khí chất và đẹp trai.
"Anh Dư Hoài."
Tưởng Dư Hoài vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô, khuôn mặt anh rạng rỡ, đứng từ xa dang hai tay với cô, Từ Hi Nhiễm bước nhanh đi lên bổ nhào vào lòng anh.
Sân bay nhiều người, hai người cũng không ôm quá lâu, sau đó tay trong tay lên xe.
"Bệnh tình của Trình Vân Khải thế nào rồi?" Sau khi lên xe, anh hỏi.
"Hôm qua truyền dịch đã đỡ hơn rồi."
"Chúng ta cùng đến thăm cậu ta đi."
"Bây giờ sao?" Từ Hi Nhiễm thấy anh gật đầu một cái, lại nói: "Anh mới đi xa như vậy, về nghỉ ngơi chút đã, không vội."
"Không sao, anh đã ngủ một giấc trên máy bay rồi."
Trước khi đến bệnh viện hai người còn cố ý mua chút đồ dinh dưỡng. Viên Mẫn và bố Trình Vân Khải đều đang ở phòng bệnh của Trình Vân Khải. Bố Trình nhìn thấy Tưởng Dư Hoài thì lập tức bắt tay anh. Ông ấy vẫn luôn cảm kích Tưởng Dư Hoài vì chuyện miếng đất lần trước.
"Chủ tịch Tưởng, cậu bận như vậy mà sao còn chạy tới đây?"
"Cũng không bận lắm." Anh nhìn Trình Vân Khải, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Trình Vân Khải đã gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống, nhìn sắc mặt cũng đã tốt hơn một ít. Anh ta gối một tay lên đỉnh đầu, nhìn vào mắt Tưởng Dư Hoài nói: "Nhờ phúc của anh, không chết được."
"Thằng bé này." Bố Trình giận liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại nói với Tưởng Dư Hoài: "Chủ tịch Tưởng, cậu đừng chấp nhặt với bệnh nhân."
"Không sao." Hiển nhiên Tưởng Dư Hoài không cũng để ý.
Y tá tiến vào thông báo thanh toán, bố Trình lập tức đi ra ngoài thanh toán. Từ Hi Nhiễm muốn đi vệ sinh, đúng lúc Viên Mẫn cũng muốn nên đã đi cùng cô. Nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tưởng Dư Hoài và Trình Vân Khải.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Tưởng Dư Hoài nói với anh ta: "Xem ra là bị bệnh thật."
Trình Vân Khải cười trào phúng: "Anh cho là ai cũng sẽ giả bộ giống anh sao?"
Tưởng Dư Hoài không trả lời, biểu cảm cũng không thay đổi nhiều, hiển nhiên anh không để lời này vào tai.
"Tốt nhất anh có thể giả bộ cả đời, tốt nhất đừng để tôi phát hiện sơ hở. Một khi tôi bắt được cơ hội thì chắc chắn sẽ không chút do dự xé rách bộ mặt thật của anh cho Từ Hi Nhiễm xem. Để cô ấy biết được người chồng mà cô ấy vẫn tin tưởng thực chất là một kẻ đạo đức giả."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe vậy Tưởng Dư Hoài cũng không tức giận, anh nói: "Tôi tung hoành thương trường bao nhiêu năm nay, có không ít người nói xấu tôi, hãm hại tôi. Cũng may tôi luôn chính trực, mấy thứ yêu ma quỷ quái gì đó chưa từng thành công."
Trình Vân Khải nhìn anh với ánh mắt mẹ nó anh đúng là không biết xấu hổ, nói: "Lại còn luôn chính trực cơ đấy, anh cũng có mặt mũi nói ra câu này sao?"
"Cậu có sức lực này thì chăm sóc cơ thể cẩn thận đi, vậy thì sẽ không cần phải vào viện."
Trình Vân Khải cảm thấy anh nói như vậy là đang trào phúng anh ta, anh ta cười khẩy một tiếng, nói: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ khỏe mạnh như rồng như hổ. Tôi nói rồi, cuối cùng cũng có một ngày tôi xé nát vẻ giả tạo của anh, tôi không tin anh có thể giả bộ cả đời. Anh nói xem, nếu Hi Nhiễm biết bộ mặt thật của anh, cô ấy còn có thể ở bên anh không? Có lẽ tin tưởng bao nhiêu thì cuối cùng sẽ thất vọng bấy nhiêu nhỉ?"
Tưởng Dư Hoài không hề biến sắc, thậm chí còn nói với anh ta một câu: "Vậy cậu cố lên."
Trình Vân Khải: "..."
Trình Vân Khải bị anh chặn họng, trong lòng cũng thấy khó thở.
*
Từ Hi Nhiễm tắm xong đi ra không thấy Tưởng Dư Hoài đâu, tìm một vòng mới thấy anh ở ngoài ban công. Anh đang đứng hút thuốc ngoài ban công. Từ Hi Nhiễm rất hiếm khi nhìn thấy anh hút thuốc, trừ khi gặp phải chuyện phiền lòng.
"Sao lại hút thuốc? Không phải anh nói hợp tác ở nước ngoài rất thuận lợi sao?"
Tưởng Dư Hoài dập tắt điếu thuốc, búng tay, tàn thuốc bị anh búng thẳng vào trong thùng rác ngoài ban công, anh nói: "Muốn hút nên mới hút một điếu."
Từ Hi Nhiễm tiến lên nói: "Em còn tưởng anh có chuyện phiền lòng."
"Anh có thể có chuyện phiền lòng gì chứ?" Anh nắm tay cô kéo cô lại gần, ôm eo cô, kề trán mình vào trán cô.
Mặc dù nhìn vẻ mặt anh không có gì khác thường, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn cảm nhận được một loại buồn phiền trên người anh.
"Anh Dư Hoài, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Hình như tâm trạng anh không tốt lắm."
Anh im lặng một lúc, đột nhiên cúi đầu hôn môi cô. Trong miệng anh vẫn còn mùi thuốc lá, gió thổi qua ban công, nụ hôn của anh mang theo một loại cảm giác say rượu. Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng tiểu biệt thắng tân hôn. Một nụ hôn đơn giản lại khiến Từ Hi Nhiễm gần như say mê ngay lập tức.
Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, tưởng hai người xa nhau một thời gian nên anh muốn cô. Cô ôm lấy cổ anh đáp lại, anh hôn một lúc rồi dán lên môi cô, nói một câu: "Đêm nay anh không muốn đeo bao."
Từ Hi Nhiễm: "..."
Từ Hi Nhiễm bị hôn đến hơi mơ hồ, nghe nói như thế đột nhiên tỉnh táo lại: "Không mang... bao?"
"Ừm, anh muốn có con."
Từ Hi Nhiễm nghi ngờ mình nghe lầm, cô quan sát biểu cảm của anh, anh nói rất nghiêm túc, cũng không phải đang đùa cô.
"Sao đột nhiên lại muốn có con?"
"Cũng đến lúc chúng ta nên có con rồi."
Từ Hi Nhiễm nhớ lúc trước cô từng nói không muốn có con sớm, anh cũng rất sảng khoái đồng ý. Cô đã nghĩ anh cũng không nghĩ nhiều về chuyện con cái lắm.
Từ Hi Nhiễm biết lúc trước nhà họ Tưởng lấy cô về là để nối dõi tông đường cho Tưởng Dư Hoài, nhưng cô không nghĩ giá trị duy nhất của cô là sinh con. Mang thai sinh con sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian. Sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu, nếu trì hoãn đúng lúc này thì mọi cố gắng lúc trước của cô đều sẽ uổng phí.
"Anh Dư Hoài, cho em một chút thời gian được không?"
Tưởng Dư Hoài dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, anh dùng ngón cái vuốt ve cằm cô, ánh mắt sâu hơn: "Em không muốn sinh con cùng anh sao?"
"Chỉ là tạm thời chưa muốn, em muốn để công việc đi vào quỹ đạo trước."
Anh không nói chuyện, chỉ tiếp tục vuốt ve cằm cô, nhưng Từ Hi Nhiễm có thể nhìn ra vẻ mặt anh không tốt lắm, đáy mắt đen kịt.
Hình như anh thật sự muốn sinh con, Từ Hi Nhiễm suy nghĩ có nên thỏa hiệp với anh hay không. Tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, anh lại tốt với cô như vậy. Người nhà đều ngóng trông con anh ra đời. Có lẽ cô nên sinh con cho anh trước rồi lại tập trung vào sự nghiệp sau. Nhà họ Tưởng nhà to nghiệp lớn, cô cũng không cần phải lo về chuyện chăm con. Đến lúc đó anh có con như ý muốn, mà cô cũng có thể tập trung cho sự nghiệp của mình.
Từ Hi Nhiễm đang phân vân giữa thỏa hiệp và kiên trì với suy nghĩ của mình thì chợt nghe thấy anh nói: "Dỗ dành anh."
Từ Hi Nhiễm: "..."
"Em dỗ dành anh, làm nũng với anh, nói không chừng cái gì anh cũng nghe em."
Từ Hi Nhiễm không cảm thấy người như anh cũng cần người khác dỗ dành, có lẽ anh chỉ muốn cho nhau một cái bậc thang mà thôi, đây đúng là cách khá tốt.
Từ Hi Nhiễm không biết làm nũng, theo hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của cô thì làm nũng chẳng có tác dụng gì cả. Từ Hi Nhiễm cố nén vẻ mất tự nhiên, thử lấy tay túm góc áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh Dư Hoài cho em một chút thời gian thôi, chờ công việc của em ổn định rồi sẽ sinh con, đến lúc đó anh muốn mấy đứa em cũng sinh."
Anh liếc nhìn bàn tay nhỏ đang túm góc áo anh, biểu cảm tốt hơn một chút.
"Tiếp tục."
Từ Hi Nhiễm ôm eo anh, nói với giọng dịu dàng: "Anh Dư Hoài, chờ thêm một thời gian được không?"
"Anh không dễ dỗ như vậy đâu."
"..."
Từ Hi Nhiễm biết chuyện này đúng là cô thiếu anh, mà cô cũng có đủ kiên nhẫn, cô không muốn anh không vui vì chuyện này.
Cô thò đầu ra khỏi vòng tay anh và nhìn anh, nháy mắt mấy cái, nói: "Anh Dư Hoài, anh tốt nhất, anh sẽ đồng ý với em đúng không?"
Anh im lặng, vẫn không bị lay động.
"Anh Dư Hoài luôn luôn tôn trọng em."
Vẫn không bị lay động.
Hình như anh không dễ dỗ thật, Từ Hi Nhiễm cắn môi, ôm chặt anh, mềm giọng nói: "Đồng ý với em được không, anh Dư Hoài?"
Vẫn không trả lời.
"Nha? Anh Dư Hoài?"
Không trả lời cô.
"Anh Dư Hoài tốt nhất trên đời."
Vẫn không trả lời cô.
"Anh Tưởng thấu tình đạt lí?"
Vẫn không trả lời cô.
"Chồng tốt của em."
Từ Hi Nhiễm chỉ muốn thử từng xưng hô, cho nên lời này cũng là cô buột miệng nói ra, nói xong mới nhận ra chỗ kỳ lạ. Từ trước tới nay cô chưa từng gọi anh là chồng, vẫn luôn gọi là anh Dư Hoài. Bởi vì anh lớn hơn cô, gọi anh Dư Hoài cũng có ý tôn trọng ở trong đó.
Nếu gọi chồng thì có vẻ vô cùng thân thiết, nhưng lại có vẻ không tôn trọng anh lắm.
Thật ra Tưởng Dư Hoài cảm thấy cô nhóc này không biết làm nũng, nhưng anh cũng rất tò mò cô còn có kỹ năng làm nũng vụng về nào nữa. Anh đã sững sờ trong giây lát khi cô bật ra tiếng chồng này.
Từ Hi Nhiễm thấy anh vẫn không có phản ứng gì. Từ Hi Nhiễm bắt đầu nghi ngờ bản thân, xem chừng cô thật sự không làm nũng được. Không ngờ người đàn ông vẫn không bị lay động lại đột nhiên ôm cô thật chặt. Anh cọ cằm lên đỉnh đầu cô, ghé môi sát bên tai cô rồi khẽ nói: "Vừa gọi anh là gì, gọi lại lần nữa."
Từ Hi Nhiễm có thể nghe ra sự sung sướng trong giọng anh, xem ra xưng hô này đã lấy lòng anh, cô vội hỏi: "Chồng, chồng tốt, cho em thêm chút thời gian được không?"
Một tiếng cười khẽ phát ra từ chóp mũi vang lên bên tai, anh im lặng một lúc rồi nói: "Ừm, chồng đồng ý với em, em nói cái gì chồng cũng đồng ý."
Danh sách chương