Không rõ Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ biết tin Từ Hi Nhiễm mang thai từ đâu, hôm đó Từ Xương Đông gọi điện cho Từ Hi Nhiễm, trong điện thoại Từ Xương Đông cười ha ha bày tỏ chúc mừng Từ Hi Nhiễm, cũng bày tỏ niềm vui ông ta được lên chức ông ngoại.

Từ Hi Nhiễm lẳng lặng nghe, không đáp.

Nói một lúc Từ Xương Đông nói: “Hi Nhiễm à, con xem bây giờ con cũng đã mang thai rồi, bố bảo mẹ và em gái con qua chăm sóc con nhé, từ nhỏ con đã sống chung với bọn họ, bọn họ cũng biết được thói quen của con, chắc chắn sẽ làm tốt hơn bảo mẫu mà nhà họ Tưởng tìm cho con…”

Từ Hi Nhiễm biết ông ta có ý gì, muốn nhân lúc cô có con mà làm dịu mối quan hệ với cô. Công việc kinh doanh quán thịt của Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ mấy năm gần đây càng ngày càng kém, lại thêm năm đó sau khi Từ Xương Đông lấy được sính lễ của Từ Hi Nhiễm thì lại bị nghiện cờ bạc một đợt, tiền trong nhà bị ông ta tiêu gần hết. Từ Hi Nhiễm cũng nghe nói Từ Đoá làm livestream gì đó, cuối cùng bị người ta lừa, đoạn thời gian đó Từ Đoá bị lừa còn suýt nữa thì vào tù, khi đấy Từ Xương Đông còn đến nhờ vả cô, nhưng Từ Hi Nhiễm căn bản không thèm quan tâm.

Từ Hi Nhiễm hiểu rất rõ, bên đó bây giờ đang thiếu tiền. Vương Lệ Lệ và Từ Đoá đến chăm sóc cô? Cô không tin, đến làm mưa làm gió tận dụng mọi cơ hội để kiếm được ít tiền thì còn có khả năng. Hơn thế nữa cô mang thai là thời khắc quan trọng nhất cuộc đời cô, cô thà giao chuyện quan trọng này cho người làm mà nhà họ Tưởng tìm cũng không muốn để Vương Lệ Lệ và Từ Đoá làm. Ít nhất người nhà họ Tưởng thật lòng quan tâm đến đứa bé này.

Thế nên ông ta còn chưa nói xong, Từ Hi Nhiễm đã ngắt lời: “Sau khi con mang thai tất cả mọi chuyện đều do nhà họ Tưởng sắp xếp, cũng không phiền mọi người phải nhọc lòng, con mang thai cần nghỉ ngơi cho tốt, sắp tới mọi người cũng đừng gọi điện cho con nữa, nếu như trong thời kỳ con mang thai xảy ra vấn đề gì, không chỉ nhà họ Tưởng nổi giận mà cả con cũng nổi giận.”

“Hi Nhiễm à, hay là con suy nghĩ lại một chút…” Từ Xương Đông không cam tâm.

“Lời con nói còn chưa đủ rõ ràng à?”

Giọng điệu của Từ Hi Nhiễm rõ ràng đã lạnh nhạt hơn chút, Từ Xương Đông hiểu rõ lời này của Từ Hi Nhiễm là đang uy hiếp ông ta, ông ta còn chưa quên trong tay cô đang cầm bằng chứng bọn họ tống tiền. Từ Xương Đông không dám nói nhiều nữa, sợ chọc giận cô, suy cho cùng bây giờ Từ Hi Nhiễm đã không còn là Từ Hi Nhiễm khi xưa, ông ta nói mấy câu khách sáo rồi cúp điện thoại.

Nhà họ Từ bên kia cũng hiểu rõ, thăm dò lần này là cơ hội tốt nhất để bọn họ có thể hàn gắn mối quan hệ với Từ Hi Nhiễm, nếu như Từ Hi Nhiễm từ chối, tức là cả đời này có chết Từ Hi Nhiễm cũng không muốn qua lại với bọn họ. Tuy rằng không cam tâm nhưng Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ cũng hết cách. Sau cùng bọn họ cũng biết Từ Hi Nhiễm của bây giờ không phải người bọn họ có khả năng động vào.

Quả nhiên từ sau lần đó, Từ Hi Nhiễm không nhận được cuộc gọi nào của nhà họ Từ nữa.

*

Tưởng Tri Thu đang nhận điều tra, tạm thời bị giam trong trại giam, hôm nay Nguyễn Mịch Vân đến thăm anh ta, hai người cách song cửa sắt im lặng nhìn nhau, cuối cùng Nguyễn Mịch Vân hỏi anh ta: “Anh ổn không?”

“Vẫn ổn.”

Nguyễn Mịch Vân nghe mà mũi chua xót, sao có thể ổn được, người đàn ông trước mắt đã gầy xọp đi, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, không còn vẻ hăng hái như ngày xưa.

“Trong nhà vẫn ổn chứ?” Tưởng Tri Thu hỏi cô ta.

“Vẫn tốt, Thiên Phàm rất nhớ anh, ngày ngày hỏi em bố đi đâu?”

Tưởng Tri Thu gật đầu, lại nói: “Bên anh cả…”

Nguyễn Mịch Vân thở dài nói: “Trong nhà cũng biết chuyện chị cả điều tra anh, vốn còn định xin một lời giải thích từ chị dâu, ai biết trùng hợp như thế, chị dâu lại mang thai.”

“Cô ta thật may mắn, mang thai đúng dịp.”

Hai người lại im lặng, Nguyễn Mịch Vân làm tâm lý chuẩn bị một lúc, cuối cùng hỏi ra vấn đề mà cô ta muốn hỏi: “Tri Thu, người bên trong có tiết lộ liệu anh bị kết án bao nhiêu năm không?”

Vẻ mặt Tưởng Tri Thu cũng nghiêm nghị hơn, anh ta nói: “Từ mười năm trở lên.”

Nguyễn Mịch Vân bị con số này làm cho kinh sợ: “Sao lâu thế…”

“Không biết kết quả cuối cùng, nhưng tốt nhất là chuẩn bị tâm lý ít nhất mười năm.”

Khoé mắt Nguyễn Mịch Vân đỏ ửng, lại sợ bị anh ta nhìn thấy, vội vàng cúi đầu kìm nén nước mắt, cô ta điều chỉnh nhịp thở một lúc rồi lại nói: “Không sao, em sẽ chăm sóc Thiên Phàm đợi anh ra tù.”

“Không cần đợi, mười năm quá dài, bây giờ em vẫn còn trẻ, sớm tìm người khác mà lấy, nếu không buông được Thiên Phàm thì có thể mang nó theo, đợi khi nào anh ra thì sẽ đón nó về.”

Nguyễn Mịch Vân kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta nói rất bình tĩnh, rõ ràng anh ta thật sự nghĩ như thế.

Nguyễn Mịch Vân lập tức khóc ra tiếng: “Em sẽ không gả cho người khác, anh đừng nói lời này nữa.”

“Giữa chúng ta chỉ là hôn nhân lợi ích, mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi, em không cần phải vì anh mà lãng phí nhiều năm như thế, với hoàn cảnh gia đình em, cho dù ly hôn cũng không gả cho người kém được.”

Nguyễn Mịch Vân sững người: “Thế nên anh nghĩ như vậy à? Chúng ta chỉ là hôn nhân lợi ích, chúng ta không có tình cảm?”

Đối với biểu cảm của cô ta, Tưởng Tri Thu không nói ra lời.

“Nếu như anh thật sự nghĩ như thế, vậy thì em làm theo lời anh nói là được.”

Nguyễn Mịch Vân nói xong thì định rời đi, Tưởng Tri Thu gần như không nghĩ gì cả mà gọi cô ta lại: “Vân Vân.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nguyễn Mịch Vân cũng không đi thật, cô ta ngồi lại, Tưởng Tri Thu thở dài nói: “Xin lỗi.”

Nguyễn Mịch Vân lại cười: “Anh đừng lo lắng, em sẽ cùng Thiên Phàm đợi anh ra ngoài.”

“Đợi anh ra ngoài rồi, anh cũng không phải là anh của trước kia nữa.”

“Thế thì em lại cùng anh đợi đến khi trở lại như xưa.”

Tưởng Tri Thu là người cao nhất trong số các anh em trong nhà, người đàn ông dáng người cao lớn nghe thấy lời này thì khoé mắt không tự chủ mà đỏ hoe, nhưng anh ta lại cười nhạo bản thân: “Chỉ sợ mãi mãi không trở lại được.”

Nguyễn Mịch Vân nói: “Không trở lại được thì thôi, cho dù Hoà Trung phá sản, công ty khác trong nhà anh vẫn có cổ phần, thêm cả tiền trong tay em nữa, đủ cho cả nhà chúng ta ăn uống cả đời.”

Nghe thấy vậy Tưởng Tri Thu cười, anh ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, im lặng một lúc chỉ nói: “Cảm ơn em Vân Vân, anh sẽ cố gắng.”

Nguyễn Mịch Vân chỉ đợi anh ta nói câu này, cô ta cười với anh ta, cho anh ta uống một viên thuốc an thần: “Anh yên tâm, em sẽ đợi anh.”

*

Từ Hi Nhiễm ở nhà rảnh rỗi ba tháng, trong thời gian này cứ định kỳ cô lại đi khám thai, sau ba tháng đi kiểm tra, bào thai phát triển ổn định, các chức năng khác trong cơ thể đều bình thường, tóm lại thời kỳ không ổn định ba tháng đầu đã qua.

Cuối tuần hôm đó mẹ chồng Thôi Viên dẫn Từ Hi Nhiễm đi lễ tạ, trước đó Thôi Viên có dẫn Từ Hi Nhiễm đi xin quan âm có em bé, bây giờ Từ Hi Nhiễm mang thai rồi, nên đi hoàn lễ.

Nhưng sau khi Tưởng Dư Hoài nghe vậy thì lại không đồng ý: “Đi chùa giống như đi leo núi, bây giờ em đang mang thai, đừng khiến bản thân mệt.”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy anh làm quá vấn đề, nơi đó thì tính là núi gì, cũng chỉ là trước chùa có mười mấy bậc thang mà thôi.

Từ Hi Nhiễm nói: “Hôm qua chẳng phải đi kiểm tra thai nhi đã ổn định rồi mà, hơn nữa ngày ngày em cứ ngẩn người ở nhà, sắp ngu luôn rồi. Núi đó có cao đâu, hơn nữa nữa lúc đầu cầu quan âm cũng là em xin, nếu phải trả lễ thì nên tự mình đi trả mới đúng.”

Tưởng Dư Hoài là người theo chủ nghĩa vô thần, không hề tin mấy cái này, cầu Phật trả lễ gì đó là huyền học, đó chỉ là sự an ủi về mặt tâm lý mà thôi. Tuy vậy, anh nhớ đến đoạn thời gian này cô ngày ngày ở nhà buồn chán đến phát điên, ra ngoài đi dạo cũng tốt. Đương nhiên anh không yên tâm để cô đi, dứt khoát kiến nghị bản thân đi theo bọn cô đến chùa, anh ở bên cạnh chăm sóc thì mới yên tâm.

Đến chùa còn chưa hoàn lễ xong, Thôi Viên đã muốn cầu phúc cho đứa trẻ, bà quỳ trên đệm cói, một vị sư già ở bên cạnh niệm kinh cho bà nghe. Tưởng Dư Hoài luôn là người có quan niệm thời gian rất mạnh mẽ, thời gian trong mắt anh là vàng.

Thôi Viên nghe vị sư già niệm kinh tận một giờ, Tưởng Dư Hoài đợi sắp mất hết kiên nhẫn, vốn Từ Hi Nhiễm cũng muốn đi nghe nhưng Tưởng Dư Hoài không đồng ý. Anh nghe nói nghe niệm kinh phải mất một tiếng, cô đang mang thai lại quỳ lâu như thế, mang thai đã vất vả rồi, anh chỉ mong sao làm như thế nào cô thoải mái thì làm, đi quỳ lâu như vậy, anh sợ cô bị mệt.

Anh không đồng ý, Từ Hi Nhiễm cũng không kiên trì, cô ngoan ngoãn đợi ở một bên.

Thỉnh thoảng Tưởng Dư Hoài lại nhìn đồng hồ, mỗi lần nhìn mày đều cau lại, xung quanh người đến kẻ đi. Ngôi chùa này hương khói rất thịnh vượng, nếu đổi là anh thì anh sẽ không mất thời gian vào mấy thứ thần bí này, nếu thật sự có tác dụng thế thì chẳng ai cần cố gắng nữa, mỗi ngày đến bái lạy thần phật là được. Nhưng anh nghĩ lại thì đó cũng là tấm lòng của bà thế nên anh không nói gì, chỉ có thể tiếp tục đợi.

Khó khăn lắm mới nghe thấy sư thầy niệm kinh xong, mấy người lại ở chùa ăn bữa cơm chay, ăn xong cơm Từ Hi Nhiễm còn chưa muốn về, sau một thời gian chán nản ở trong nhà, cô muốn ở trong chùa đi dạo, Thôi Viên và Tưởng Dư Hoài đi dạo cùng cô.

Thôi Viên nhìn Tưởng Dư Hoài cười nói: “Thật hiếm khi con mới đi đến đây cùng, bình thường con không tin mấy thứ này.”

Tưởng Dư Hoài nói: “Mọi người tin là được, con chỉ là một người đi cùng thôi.”

Thôi Viên nói: “Lúc trước mẹ cũng không tin, chỉ đến năm con mười sáu tuổi sinh bệnh đó, chuyện con sinh bệnh con vẫn nhớ chứ?”

Tưởng Dư Hoài im lặng không nói, Thôi Viên cũng ý thức được mình không nên nhắc chuyện này, nụ cười lập tức trở nên lúng túng: “Lúc đó trong lòng mẹ rất lo lắng, cả ngày buồn bã không có nơi nào để trút ra, chỉ có thể ngày ngày đến chùa cầu phúc cho con, không ngờ rằng sau này con thật sự từ từ tốt lên. Đây cũng coi như một kiểu ký thác tâm linh của mẹ. Mẹ thường nghe thầy Trí Tuệ nói nói, con người tạo quá nhiều nghiệp chướng, nếu như mệnh con quá cứng thì có thể sẽ báo lên trên người con của con, mẹ nghĩ bình thường mình luôn có chừng mực chưa từng làm qua việc ác gì, thầy Trí Tuệ nói, có rất nhiều việc ác bản thân con làm nhưng lại không biết, ví dụ như không cẩn thận giẫm chết một con kiến, đó cũng là sinh mệnh, cũng coi như là sát sinh, phải niệm a di đà phật.”

Tưởng Dư Hoài nghe Thôi Viên nói sắc mặt lại nghiêm trọng hơn chút: “Cái này là lý lẽ gì? Ai làm thì người đó chịu, sao lại còn báo lên đời con? Xem ra thần phật này cũng là người không công bằng.”

“Phỉ phui phỉ phui, cửa Phật là nơi thanh tịnh, đừng nói lời như vậy.” Thôi Viên lườm anh rồi nói tiếp: “Vận mệnh của mỗi người không giống nhau, nếu như mệnh con quá cứng, báo lên người con, con cũng không cảm giác được, việc ác tích luỹ này rất có khả năng sẽ báo lên đời sau.”

Sau khi từ trong chùa đi ra, Tưởng Dư Hoài luôn mang tâm sự nặng nề, cả đêm anh không ngủ ngon, Từ Hi Nhiễm nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông bên cạnh cứ lật qua lật lại, Từ Hi Nhiễm hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì thế? Sao vẫn chưa ngủ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tưởng Dư Hoài ôm cô nói: “Không có gì, em ngủ đi.”

Sáng sớm Tưởng Dư Hoài đã tỉnh dậy, Từ Hi Nhiễm vẫn còn đang ngủ, anh nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, cũng không làm ồn khiến cô tỉnh. Sau khi Tưởng Dư Hoài dậy thì bảo người đưa anh đến chùa.

Sáng sớm như vậy, anh là người đến chùa đầu tiên, ngôi chùa vốn nhộn nhịp thì lại vắng vẻ, Tưởng Dư Hoài tìm thầy Trí Tuệ mà mẹ anh nói hôm qua, anh đeo chân giả không được thuận tiện, nhưng vẫn quỳ trên đệm cói trong chùa.

“Thưa thầy, vợ của tôi mang thai rồi, tôi đến là để cầu phúc cho con của tôi.”

Hôm qua lời Thôi Viên nói cứ quanh quẩn trong đầu của anh, anh hiểu rõ con đường anh đi từ trước đến giờ không hề trong sạch, trên thương trường lục đục đấu với nhau khắp nơi, anh dùng rất nhiều thủ đoạn. Tưởng Dư Hoài cũng tự hiểu rõ, anh không phải là người tốt thanh cao, tuy rằng chưa từng làm qua việc phóng hoả giết người nhưng cũng phải thừa nhận là anh từng làm chuyện xấu.

Anh không tin thần phật gì đó và thường chế nhạo mấy thứ huyền ảo này, trong mắt anh lãng phí thời gian để đi cầu xin thần linh không bằng mua thêm nhiều sách về đọc còn hơn.

Lúc trước anh chỉ có một mình, có lẽ khi nghe thấy lời đó thì không lo lắng gì, nhưng bây giờ anh không chỉ có một mình, anh có vợ, còn có đứa con sắp chào đời.

Anh có sự kiêng dè, cũng sợ hãi tất cả những gì Thôi Viên nói là thật, anh mệnh cứng, nghiệp chướng mà anh tạo ra sẽ báo lên người con anh, tuy rằng anh cảm thấy mấy thứ này không đáng tin, nhưng lỡ như là thật thì sao? Từ sau khi cô mang thai, anh làm chuyện gì cũng cẩn thận, anh không dám mạo hiểm chuyện này.

Tưởng Dư Hoài quỳ thẳng trên đệm cói, nghe vị sư già đọc kinh một tiếng, anh cứ duy trì tư thế này mãi, đến cả động cũng không động, chỉ sợ thần phật cảm thấy thái độ của anh không đủ thành tâm.

Đến khi xong thì chân anh bị quỳ đến tê rần, suýt chút nữa thì không dậy được, nhưng anh cũng coi như yên tâm được phần nào.

Mãi cho đến trưa, Tưởng Dư Hoài mới quay về nhà, Từ Hi Nhiễm thấy anh về thì hỏi: “Sáng sớm anh đi đâu thế?”

“Đi ra ngoài dạo.”

“Hả? Đi dạo cả nửa ngày như thế, em còn cho rằng anh bị công ty gọi đi.”

Từ Hi Nhiễm đang làm ổ trong trên sofa xem chương trình nuôi dạy con, Tưởng Dư Hoài ngồi ở bên cạnh xem với cô, anh chọn đúng lúc chuyển chủ đề hỏi cô: “Hôm nay em có gì không thoải mái không?”

“Không có, rất tốt.”

Tưởng Dư Hoài ngồi gần Từ Hi Nhiễm ngửi được mùi hương kỳ lạ trên người anh, cô lại gần ngửi ngửi, kinh ngạc hỏi: “Sao trên người anh lại có mùi hương khói vậy? Anh đi chùa à?”

Vẻ mặt của Tưởng Dư Hoài hơi lúng túng, nhưng vẫn thành thật thừa nhận: “Ừ, đi một chuyến.”

“Anh đi chùa làm gì?”

“Đi cầu phúc cho em và con.”

“...”

Câu trả lời này lại khiến cho Từ Hi Nhiễm kinh ngạc: “Chẳng phải anh không tin mấy cái này sao? Anh còn nói mấy cái này là kỳ kỳ quái quái gì đó.”

Tưởng Dư Hoài nói: “Đi cầu sự an tâm.”

Một bên nói không tin một bên lại lén lút đi cầu phúc, Từ Hi Nhiễm cảm thấy anh rất buồn cười. Nhưng anh có thể có tấm lòng như thế, cô cũng cảm thấy vui mừng.

Cô rúc vào trong lòng anh, hỏi: “Trong chùa còn có quan âm cầu nam cầu nữ, anh có đi lễ không?”

“Lễ rồi.” Tưởng Dư Hoài có gì đáp lấy.

“Thế anh cầu xin trai hay gái?”

Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc: “Không có cầu xin cụ thể gì, chỉ cầu cho con được bình an.”

“Không thể nào? Quan âm cầu trai cầu gái sau lại không cầu xin giới tính cụ thể, anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc là cầu gì? Anh không thể nói thẳng với em à?”

Tưởng Dư Hoài cũng không giấu nữa, anh nói: “Con gái.”

Từ Hi Nhiễm bĩu môi, quả nhiên vẫn muốn có con gái.

Chắc Tưởng Dư Hoài muốn để cô yên tâm, lại an ủi cô:”Sinh trai sinh gái đều như nhau, đều là con của anh, anh đều yêu.”

Chỉ là con trai trong nhà đã quá nhiều rồi, mỗi lần đến nhà cũ nhìn thấy một đám bé trai chơi đùa ầm ĩ thì anh chỉ muốn ném hết bọn nó ra ngoài. Đương nhiên nếu như cô thật sự đẻ con trai thì chắc chắn sẽ không như vậy, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hơn mấy đứa kia.

Nhưng nếu như thật sự có con gái thì vẫn tốt hơn.

Từ Hi Nhiễm dựa vào lòng Tưởng Dư Hoài im lặng thở dài, thế hệ cháu nhà họ Tưởng đều là con trai, cũng không trách được bọn họ lại không mong đợi thêm cháu trai nữa.

Đương nhiên nếu như lại sinh cháu trai nữa thì người nhà họ Tưởng cũng không đến mức ghét bỏ, suy cho cùng cũng là con của Tưởng Dư Hoài, người lớn đối với con của Tưởng Dư Hoài thì vẫn tràn đầy mong đợi, anh đã lớn tuổi như thế, không dễ dàng để có được một đứa con.

Từ Hi Nhiễm xoa bụng, sao phải nghĩ nhiều làm gì, tóm lại đẻ trai hay gái cũng không phải là chuyện cô có thể quyết định, bây giờ cô chỉ có thể ngoan ngoãn dưỡng thai, bảo đảm bé con trong bụng khoẻ mạnh ra đời là được.

Nhưng chắc anh Tưởng ở trước mặt bồ tát thành tâm cầu xin nên thật sự đã xin được con gái.

Hoàn chính văn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện