Tưởng Dư Hoài nhanh chóng phát hiện ra có thêm một người bên cạnh quả thật rất bất tiện, sáng sớm cậu phải đi nhặt sắt vụn để bán, mà cô bé như côn trùng, cứ bám riết lấy cậu không rời, chân cô lại ngắn, đi chậm chạp như một gánh nặng. Tưởng Dư Hoài đã định tống cổ nhóc đi mấy lần, nhưng mỗi lần sắp hất nhóc ra, nhóc lại chạy vội tới bám theo, lúc thì nắm lấy góc áo cậu, lúc lại níu tay cậu, dáng vẻ lo sợ bị cậu bỏ rơi.
Tất nhiên, có cô bé đi theo cũng chẳng phải hoàn toàn không có lợi, ví dụ như khi cậu đi nhặt sắt vụn, cô bé có thể giúp cậu cảnh báo, nếu có người đến sẽ báo trước cho cậu, cậu có thể chạy trốn kịp thời.
Nhờ cô bé giúp nên hôm nay cậu kiếm được kha khá, Tưởng Dư Hoài bán đống sắt vụn nhặt được rồi mua hai cái bánh bao nhân thịt, cô bé đòi ăn bánh bao đường, cậu lại mua thêm cho nhóc một cái bánh bao đường, coi như để cảm ơn vì nhóc đã cho cậu năm hào.
Hai người vừa ăn bánh vừa đi về phía nhà hoang, cô bé được ăn ngon, nhướng mày cười với cậu: “Tên em là Tần Hi, tên anh là gì?”
Cậu không để ý đến cô bé, cô bé có đôi chân ngắn nên không thể đi nhanh như cậu, thỉnh thoảng phải chạy mới kịp, cô bé lại hỏi: “Năm nay em sáu tuổi, năm nay anh mấy tuổi?”
Cậu vẫn không trả lời.
Cô bé kéo mép áo của cậu, cuối cùng cậu cũng dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé, cô bé nhăn mặt, ấm ức hỏi cậu: “Sao chú không để ý đến cháu vậy?”
Khuôn mặt cậu lập tức trầm xuống: “Chú?”
Cô bé tỏ ra đương nhiên, chỉ vào cậu: “Chú lớn như vậy, cháu phải gọi chú là chú thôi.”
Thiếu niên mười sáu tuổi bị gọi là chú, tâm trạng cậu rất tệ, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, cô bé vô thức lùi lại một bước, ấm ức nói: “Cháu hỏi chú bao nhiêu tuổi nhưng chú không trả lời, chú cao hơn cháu nhiều vậy, cháu chỉ có thể gọi chú là chú.”
Cậu lười nói nhiều với cô bé, tiếp tục đi về phía trước, con đường dẫn đến nhà kho bằng gỗ có trồng một vườn hướng dương, từng đóa hướng dương to to hướng về phía mặt trời.
“Nhiều hoa hướng dương quá, chú ơi chúng ta vào vườn hoa hướng dương đi ạ, được không?”
“Mẹ cháu nói hoa hướng dương có thể kết thành hạt, chú ơi chú có biết bao giờ nó mới thành hạt không ạ?”
“Cháu muốn một đóa hướng dương, chú hái tặng cháu được không?”
Thiếu niên nổi loạn hung dữ Tưởng Dư Hoài không thể kiên nhẫn được nữa, giọng nói líu lo của cô bé khiến cậu vô cùng phiền não. Cậu lạnh lùng nghiêm mặt bảo nhóc: “Đừng đi theo tôi nữa.”
Khuôn mặt cô bé xụ xuống, đôi mắt sáng bừng khi nhìn thấy hoa hướng dương cũng dần ảm đạm. Cô nói: “Cháu không đi theo chú thì cháu chẳng có nơi nào để đi cả.”
“Không có nơi để đi cũng đừng đi theo tôi, tôi không phải người tốt gì đâu!”
Cậu nói xong quay người bỏ đi, cô bé chạy theo cậu bằng đôi chân nhỏ xíu. Nhóc đứng trước mặt cậu, ngước mặt lên nói: “Không phải vậy đâu, chú là người tốt, chú còn giúp cháu đuổi bà cô xấu xa đi cơ mà.”
Cô bé nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt này ở bất kỳ ai. Người khác nhìn cậu, hoặc là thương hại, hoặc là chế nhạo, hoặc là chẳng quan tâm. Kẻ tàn tật như cậu chẳng phải kiểu người khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, cô bé gái trước mặt có đôi mắt lấp lánh, nhóc ngước lên nhìn cậu như thể cậu thật sự là một người phi thường mà nhóc phải ngước nhìn vậy.
Hừ, chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi.
Không hiểu sao, khi đối diện với ánh mắt như vậy, trong lòng cậu lại dấy lên một cảm xúc lạ lùng. Cậu ghét cảm giác này, cậu nghĩ đến những cô bé thời thơ ấu từng khóc thét lên khi nhìn thấy chiếc chân tàn tật của cậu, cậu nghĩ đến những ánh mắt sợ hãi của họ khi nhìn cậu, nghĩ đến cảnh họ tránh xa cậu như tránh thú dữ. Có lẽ một cô bé mềm mại và đáng yêu như cô bé trước mặt cũng sẽ giống như vậy.
Cô bé nhìn cậu như vậy chỉ là vì nhóc không biết cậu là người như thế nào mà thôi.
Cậu đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu, lúc này họ đã đi đến bên ngoài nhà kho bằng gỗ, cậu mở cửa, bước đến bên giường ngồi xuống, ngay trước mặt cô bé, cậu xắn ống quần lên, tháo chân giả ra, để lộ phần chân cụt xấu xí cho cô xem.
Cậu cười nhạo, đáy mắt lạnh lùng, cậu mong chờ cô bé lộ vẻ hoảng sợ, mong chờ cô nhìn thấy cậu khác biệt với người bình thường sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, cô bé không hề sợ hãi cũng không rời đi, thậm chí nhóc còn tiến về phía cậu, ngồi xổm trước mặt cậu, ánh mắt chăm chú nhìn vào phần chân cụt, vì cái nhìn tập trung đó khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Cô bé nhìn một lúc rồi ngẩng đầu hỏi cậu: “Chú ơi, chân chú bị làm sao vậy?”
Cậu cười nhạo với cô bé: “Tôi là một kẻ quái dị, tôi không có chân.”
Cô bé tỏ vẻ như đã hiểu gật đầu, sau đó mỉm cười với cậu, để lộ hàm răng trắng: “Cháu biết rồi, chắc chú là một anh hùng phải không?”
“...”
Anh hùng? Khóe miệng Tưởng Dư Hoài giật giật một cách mất tự nhiên.
Cô bé tiếp lời: “Hồi đi mẫu giáo, bạn ngồi cùng bàn với cháu bị mất một ngón tay. Mẹ cháu nói rằng đó là do khi còn ở trong bụng mẹ, cậu ấy đã đấu tranh với con quái vật muốn làm hại mẹ nên bị thương ở ngón tay, thế nên mới mất ngón tay. Có phải chú cũng bị mất chân vì bảo vệ mẹ không? Chú cũng giống như cậu ấy, đều là anh hùng bảo vệ mẹ.”
“...”
“Tôi không bảo vệ ai hết, tôi cũng chẳng phải anh hùng gì cả.” Cậu lạnh lùng đáp.
“Sao lại không chứ?” Cô bé nghiêm túc nói với cậu: “Chú đã xua đuổi kẻ xấu giúp cháu, chú còn cho cháu ở đây nữa. Chú đã bảo vệ cháu, chú chính là anh hùng mà.”
Những lời nói của cô khiến Tưởng Dư Hoài ngẩn người hồi lâu, anh hùng ư? Cậu là anh hùng sao? Chưa từng có ai nói cậu là anh hùng, dù cho cậu có cố gắng để trở thành người bình thường thế nào đi chăng nữa, dù cho từ nhỏ cậu đã học giỏi đến đâu thì với tư cách là cháu đích tôn của nhà họ Tưởng, yêu cầu của gia đình đối với cậu còn cao hơn nữa, cậu luôn nghe thấy tiếng thở dài của ông nội.
Giá như Dư Hoài là người bình thường thì tốt biết bao.
Cậu cũng thường hay thấy mẹ khóc trước chân cậu, bà thường cảm thấy rất áy náy vì điều đó, xin lỗi vì đã không cho cậu một cơ thể khỏe mạnh.
Cậu cố gắng, cậu xuất sắc, nhưng mọi người vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Giá như... giá như... giá như cậu không tàn tật thì tốt biết bao.
Nhưng giờ đây, cô lại nói cậu là anh hùng.
Một anh hùng khiến người ta tiếc nuối, một anh hùng thiếu một chân.
Cảm giác mềm mại ở phần chân không còn lành lặn làm cậu bừng tỉnh, cậu cúi xuống nhìn, là cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình bao phủ lấy chân bị cụt của cậu, cô nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi hỏi cậu: “Chú có đau không ạ?”
Cậu không thích người khác chạm vào mình, không thích gần gũi với người khác, cậu đã quen với việc ở một mình, ánh mắt những người đó, người nào người nấy đều lạnh lùng, cho dù không lạnh lùng thì cũng là do địa vị của cậu, họ giả tạo ích kỷ, cậu phải trở nên lạnh lùng hơn họ, ích kỷ hơn họ, giả tạo hơn họ.
Đẩy cô ra, đuổi cô đi, thật là một cô bé đáng ghét.
Cậu ghét nhóc nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại, cậu ghét bàn tay mềm mại của nhóc chạm vào chân cậu, cậu ghét giọng nói quan tâm của nhóc.
Cậu không cần!!
Chỉ cần cậu lạnh nhạt và ích kỷ thôi, chỉ lạnh nhạt và ích kỷ mới có thể chống lại thế giới này.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, những suy nghĩ đã lướt qua trong đầu cậu vô số lần, nhưng cậu vẫn không đẩy cô bé ra, thậm chí không từ chối bàn tay đang xoa dịu phần chân bị cụt của cậu.
Cậu nhìn khuôn mặt ngây thơ kia và đôi mắt trong sáng tinh khôi trước mắt mình, ở góc tường ngay sau lưng cô bélà nơi chất đầy những vật liệu mà cậu dùng để chế tạo thuốc nổ, cậu muốn mình trở thành một kẻ điên, cậu muốn những kẻ kia tan thành khói bụi ngay trước mắt cậu.
Anh hùng chó má gì chứ, cậu không muốn làm anh hùng!!
Cậu đẩy cô bé ra, đi đến góc tường, lấy ra một gói giấy, diêm tiêu 4, than củi 2, lưu huỳnh 1; diêm tiêu 6, than củi 2, lưu huỳnh 1, làm hai hỗn hợp theo hai tỷ lệ khác nhau, cuộn giấy lại, thêm kíp nổ, rồi mang hai quả bom ra ngoài để thử nghiệm.
Xung quanh nhà kho bằng gỗ là một khoảng đất trống, trăm dặm không dân cư, vừa tiện cho cậu thử nghiệm thuốc nổ, vừa tiện cho cậu châm ngòi, nhìn thuốc nổ tự chế của mình nổ tung trước mắt, hiệu quả không mấy khả quan, gần giống như pháo đốt vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu không mấy hài lòng với thành phẩm, sắc mặt cũng chẳng dễ chịu, bên cạnh cậu bỗng xuất hiện thêm một người, cậu cúi xuống nhìn, thấy cô bé bịt tai đi đến bên cậu, nhóc nghi hoặc hỏi: “Chú ơi, tại sao chú lại làm pháo vậy?”
“...” Cậu hơi cau mặt, đáp: “Đó không phải pháo, mà là thuốc nổ, loại thuốc nổ có thể khiến người ta tan thành khói bụi.”
Cô bé có vẻ khó hiểu hơn: “Chú muốn làm gì với thuốc nổ thế?”
“Để những tên đáng ghét biến mất hoàn toàn.”
Khi nói những lời này, mắt cậu gần như phát ra tia lửa, cũng không biết có phải cô bé cảm thấy sự điên cuồng trong mắt cậu không mà đôi mắt to bỗng thêm vẻ sợ hãi. Tưởng Dư Hoài cười lạnh hỏi cô: “Sao thế? Sợ rồi à? Tôi đã nói với nhóc rồi mà, tôi không phải người tốt, cũng chẳng phải anh hùng gì.”
Cậu nói xong định bỏ đi thì bị kéo lại, cô bé bước đến trước mặt cậu, lo lắng nói với cậu: “Chú sẽ bị cảnh sát bắt đấy.”
Quả nhiên là con nít, tưởng nói thế là cậu sợ chắc?
“Cháu không muốn chú bị bắt, cháu không có nhà, là chú cứu cháu khỏi bà cô ghê gớm kia, lại còn đưa cháu về nhà. Nếu chú bị bắt, cháu sẽ thế nào?”
“...”
Ánh mắt cô đong đầy vẻ chân thành, đôi mày cau có, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng, như thể cô bé thực sự sợ cậu bị bắt đi. Câu nói mỉa mai của cậu đã đến miệng rồi, nghe cô nói thế, cậu lại không sao nói ra được.
Cậu nhìn vào căn nhà gỗ rách nát, thế này thì gọi là nhà à? Từ nhỏ cậu đã không quen được người khác gần gũi, cảm giác như thế khiến cậu cảm thấy toàn thân như dính đầy lông vậy, cậu hất tay cô bé ra, quay người vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.
Không có tiếng gõ cửa, cũng không nghe thấy cô bé gọi cậu từ bên ngoài, cậu bước đến giường, nằm xuống, lật người muốn ngủ tiếp, xung quanh đột nhiên trở nên quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu không thể ngủ được. Cậu ngồi bật dậy, ra mở cửa, ngoài cửa không một bóng người, không biết cô bé đó đã đi đâu.
Có lẽ phát hiện cậu không tốt như nhóc tưởng nên đã bỏ đi, bỏ đi cũng tốt, vốn là người chẳng liên quan tới nhau. Cậu đóng cửa, lại nằm xuống giường, lúc này cậu là thiếu niên, rất dễ ngủ, thêm vào đó khoảng thời gian này không được ăn uống đầy đủ, thường thì một ngày cậu dành phần lớn thời gian để ngủ, mà chỉ cần chạm vào giường là cậu có thể ngủ ngay, thế nhưng lần này cậu cứ lăn qua lộn lại, không ngủ yên ổn được, trong đầu không kìm được hiện lên hình ảnh lần cô bé suýt bị ả đàn bà kia bắt đi.
Một đứa trẻ lớn như vậy thực sự rất dễ bị bắt cóc, cô bé ra ngoài không biết có gặp kẻ xấu nào không, nếu cô bé rơi vào tay kẻ xấu, e rằng cả cuộc đời sẽ bị hủy hoại.
Nghĩ nhiều thế làm gì, liên quan gì tới cậu, họ chẳng quen biết nhau, cô bé xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cậu. Nhưng trong đầu cậu lại không kìm được mà nhớ lại câu nói của cô bé.
“Chú là anh hùng.”
“Có đau không ạ?”
“Nếu chú bị bắt đi thì cháu phải làm sao?”
Cô bé không có nhà, không có người thân thích, cô bé dựa dẫm vào cậu, cô bé cần cậu. Tưởng Dư Hoài, người mà ngay cả gia đình cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng vào lúc này, có một người cần đến cậu.
Càng nghĩ càng không ngủ được, cuối cùng cậu dứt khoát không ngủ, dù sao cậu cũng chỉ vì không ngủ được nên đi ra ngoài đi dạo chứ không phải đi tìm cô bé.
Ai ngờ cậu vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cô bé đeo hai cái tai thỏ chạy về phía cậu, người cô bẩn thỉu, trên tay cầm hai củ khoai lang to, vừa nhìn thấy cậu thì cô đã phấn khích, như dâng bảo bối mà nói với cậu: “Chú xem, đây là khoai lang cháu đào được, trưa nay chúng ta có đồ ăn rồi, chúng ta nướng khoai lang nhé, khoai lang nướng lên thơm lắm.”
Cậu không muốn thừa nhận khi nhìn thấy cô bé bình an vô sự xuất hiện thì trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn thừa nhận khi nhìn thấy cô bé không hề rời đi thì đáy lòng cậu chợt lóe niềm vui mừng.
Tất nhiên, có cô bé đi theo cũng chẳng phải hoàn toàn không có lợi, ví dụ như khi cậu đi nhặt sắt vụn, cô bé có thể giúp cậu cảnh báo, nếu có người đến sẽ báo trước cho cậu, cậu có thể chạy trốn kịp thời.
Nhờ cô bé giúp nên hôm nay cậu kiếm được kha khá, Tưởng Dư Hoài bán đống sắt vụn nhặt được rồi mua hai cái bánh bao nhân thịt, cô bé đòi ăn bánh bao đường, cậu lại mua thêm cho nhóc một cái bánh bao đường, coi như để cảm ơn vì nhóc đã cho cậu năm hào.
Hai người vừa ăn bánh vừa đi về phía nhà hoang, cô bé được ăn ngon, nhướng mày cười với cậu: “Tên em là Tần Hi, tên anh là gì?”
Cậu không để ý đến cô bé, cô bé có đôi chân ngắn nên không thể đi nhanh như cậu, thỉnh thoảng phải chạy mới kịp, cô bé lại hỏi: “Năm nay em sáu tuổi, năm nay anh mấy tuổi?”
Cậu vẫn không trả lời.
Cô bé kéo mép áo của cậu, cuối cùng cậu cũng dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô bé, cô bé nhăn mặt, ấm ức hỏi cậu: “Sao chú không để ý đến cháu vậy?”
Khuôn mặt cậu lập tức trầm xuống: “Chú?”
Cô bé tỏ ra đương nhiên, chỉ vào cậu: “Chú lớn như vậy, cháu phải gọi chú là chú thôi.”
Thiếu niên mười sáu tuổi bị gọi là chú, tâm trạng cậu rất tệ, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, cô bé vô thức lùi lại một bước, ấm ức nói: “Cháu hỏi chú bao nhiêu tuổi nhưng chú không trả lời, chú cao hơn cháu nhiều vậy, cháu chỉ có thể gọi chú là chú.”
Cậu lười nói nhiều với cô bé, tiếp tục đi về phía trước, con đường dẫn đến nhà kho bằng gỗ có trồng một vườn hướng dương, từng đóa hướng dương to to hướng về phía mặt trời.
“Nhiều hoa hướng dương quá, chú ơi chúng ta vào vườn hoa hướng dương đi ạ, được không?”
“Mẹ cháu nói hoa hướng dương có thể kết thành hạt, chú ơi chú có biết bao giờ nó mới thành hạt không ạ?”
“Cháu muốn một đóa hướng dương, chú hái tặng cháu được không?”
Thiếu niên nổi loạn hung dữ Tưởng Dư Hoài không thể kiên nhẫn được nữa, giọng nói líu lo của cô bé khiến cậu vô cùng phiền não. Cậu lạnh lùng nghiêm mặt bảo nhóc: “Đừng đi theo tôi nữa.”
Khuôn mặt cô bé xụ xuống, đôi mắt sáng bừng khi nhìn thấy hoa hướng dương cũng dần ảm đạm. Cô nói: “Cháu không đi theo chú thì cháu chẳng có nơi nào để đi cả.”
“Không có nơi để đi cũng đừng đi theo tôi, tôi không phải người tốt gì đâu!”
Cậu nói xong quay người bỏ đi, cô bé chạy theo cậu bằng đôi chân nhỏ xíu. Nhóc đứng trước mặt cậu, ngước mặt lên nói: “Không phải vậy đâu, chú là người tốt, chú còn giúp cháu đuổi bà cô xấu xa đi cơ mà.”
Cô bé nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt này ở bất kỳ ai. Người khác nhìn cậu, hoặc là thương hại, hoặc là chế nhạo, hoặc là chẳng quan tâm. Kẻ tàn tật như cậu chẳng phải kiểu người khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng bây giờ, cô bé gái trước mặt có đôi mắt lấp lánh, nhóc ngước lên nhìn cậu như thể cậu thật sự là một người phi thường mà nhóc phải ngước nhìn vậy.
Hừ, chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi.
Không hiểu sao, khi đối diện với ánh mắt như vậy, trong lòng cậu lại dấy lên một cảm xúc lạ lùng. Cậu ghét cảm giác này, cậu nghĩ đến những cô bé thời thơ ấu từng khóc thét lên khi nhìn thấy chiếc chân tàn tật của cậu, cậu nghĩ đến những ánh mắt sợ hãi của họ khi nhìn cậu, nghĩ đến cảnh họ tránh xa cậu như tránh thú dữ. Có lẽ một cô bé mềm mại và đáng yêu như cô bé trước mặt cũng sẽ giống như vậy.
Cô bé nhìn cậu như vậy chỉ là vì nhóc không biết cậu là người như thế nào mà thôi.
Cậu đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu, lúc này họ đã đi đến bên ngoài nhà kho bằng gỗ, cậu mở cửa, bước đến bên giường ngồi xuống, ngay trước mặt cô bé, cậu xắn ống quần lên, tháo chân giả ra, để lộ phần chân cụt xấu xí cho cô xem.
Cậu cười nhạo, đáy mắt lạnh lùng, cậu mong chờ cô bé lộ vẻ hoảng sợ, mong chờ cô nhìn thấy cậu khác biệt với người bình thường sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, cô bé không hề sợ hãi cũng không rời đi, thậm chí nhóc còn tiến về phía cậu, ngồi xổm trước mặt cậu, ánh mắt chăm chú nhìn vào phần chân cụt, vì cái nhìn tập trung đó khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Cô bé nhìn một lúc rồi ngẩng đầu hỏi cậu: “Chú ơi, chân chú bị làm sao vậy?”
Cậu cười nhạo với cô bé: “Tôi là một kẻ quái dị, tôi không có chân.”
Cô bé tỏ vẻ như đã hiểu gật đầu, sau đó mỉm cười với cậu, để lộ hàm răng trắng: “Cháu biết rồi, chắc chú là một anh hùng phải không?”
“...”
Anh hùng? Khóe miệng Tưởng Dư Hoài giật giật một cách mất tự nhiên.
Cô bé tiếp lời: “Hồi đi mẫu giáo, bạn ngồi cùng bàn với cháu bị mất một ngón tay. Mẹ cháu nói rằng đó là do khi còn ở trong bụng mẹ, cậu ấy đã đấu tranh với con quái vật muốn làm hại mẹ nên bị thương ở ngón tay, thế nên mới mất ngón tay. Có phải chú cũng bị mất chân vì bảo vệ mẹ không? Chú cũng giống như cậu ấy, đều là anh hùng bảo vệ mẹ.”
“...”
“Tôi không bảo vệ ai hết, tôi cũng chẳng phải anh hùng gì cả.” Cậu lạnh lùng đáp.
“Sao lại không chứ?” Cô bé nghiêm túc nói với cậu: “Chú đã xua đuổi kẻ xấu giúp cháu, chú còn cho cháu ở đây nữa. Chú đã bảo vệ cháu, chú chính là anh hùng mà.”
Những lời nói của cô khiến Tưởng Dư Hoài ngẩn người hồi lâu, anh hùng ư? Cậu là anh hùng sao? Chưa từng có ai nói cậu là anh hùng, dù cho cậu có cố gắng để trở thành người bình thường thế nào đi chăng nữa, dù cho từ nhỏ cậu đã học giỏi đến đâu thì với tư cách là cháu đích tôn của nhà họ Tưởng, yêu cầu của gia đình đối với cậu còn cao hơn nữa, cậu luôn nghe thấy tiếng thở dài của ông nội.
Giá như Dư Hoài là người bình thường thì tốt biết bao.
Cậu cũng thường hay thấy mẹ khóc trước chân cậu, bà thường cảm thấy rất áy náy vì điều đó, xin lỗi vì đã không cho cậu một cơ thể khỏe mạnh.
Cậu cố gắng, cậu xuất sắc, nhưng mọi người vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Giá như... giá như... giá như cậu không tàn tật thì tốt biết bao.
Nhưng giờ đây, cô lại nói cậu là anh hùng.
Một anh hùng khiến người ta tiếc nuối, một anh hùng thiếu một chân.
Cảm giác mềm mại ở phần chân không còn lành lặn làm cậu bừng tỉnh, cậu cúi xuống nhìn, là cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình bao phủ lấy chân bị cụt của cậu, cô nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi hỏi cậu: “Chú có đau không ạ?”
Cậu không thích người khác chạm vào mình, không thích gần gũi với người khác, cậu đã quen với việc ở một mình, ánh mắt những người đó, người nào người nấy đều lạnh lùng, cho dù không lạnh lùng thì cũng là do địa vị của cậu, họ giả tạo ích kỷ, cậu phải trở nên lạnh lùng hơn họ, ích kỷ hơn họ, giả tạo hơn họ.
Đẩy cô ra, đuổi cô đi, thật là một cô bé đáng ghét.
Cậu ghét nhóc nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại, cậu ghét bàn tay mềm mại của nhóc chạm vào chân cậu, cậu ghét giọng nói quan tâm của nhóc.
Cậu không cần!!
Chỉ cần cậu lạnh nhạt và ích kỷ thôi, chỉ lạnh nhạt và ích kỷ mới có thể chống lại thế giới này.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, những suy nghĩ đã lướt qua trong đầu cậu vô số lần, nhưng cậu vẫn không đẩy cô bé ra, thậm chí không từ chối bàn tay đang xoa dịu phần chân bị cụt của cậu.
Cậu nhìn khuôn mặt ngây thơ kia và đôi mắt trong sáng tinh khôi trước mắt mình, ở góc tường ngay sau lưng cô bélà nơi chất đầy những vật liệu mà cậu dùng để chế tạo thuốc nổ, cậu muốn mình trở thành một kẻ điên, cậu muốn những kẻ kia tan thành khói bụi ngay trước mắt cậu.
Anh hùng chó má gì chứ, cậu không muốn làm anh hùng!!
Cậu đẩy cô bé ra, đi đến góc tường, lấy ra một gói giấy, diêm tiêu 4, than củi 2, lưu huỳnh 1; diêm tiêu 6, than củi 2, lưu huỳnh 1, làm hai hỗn hợp theo hai tỷ lệ khác nhau, cuộn giấy lại, thêm kíp nổ, rồi mang hai quả bom ra ngoài để thử nghiệm.
Xung quanh nhà kho bằng gỗ là một khoảng đất trống, trăm dặm không dân cư, vừa tiện cho cậu thử nghiệm thuốc nổ, vừa tiện cho cậu châm ngòi, nhìn thuốc nổ tự chế của mình nổ tung trước mắt, hiệu quả không mấy khả quan, gần giống như pháo đốt vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu không mấy hài lòng với thành phẩm, sắc mặt cũng chẳng dễ chịu, bên cạnh cậu bỗng xuất hiện thêm một người, cậu cúi xuống nhìn, thấy cô bé bịt tai đi đến bên cậu, nhóc nghi hoặc hỏi: “Chú ơi, tại sao chú lại làm pháo vậy?”
“...” Cậu hơi cau mặt, đáp: “Đó không phải pháo, mà là thuốc nổ, loại thuốc nổ có thể khiến người ta tan thành khói bụi.”
Cô bé có vẻ khó hiểu hơn: “Chú muốn làm gì với thuốc nổ thế?”
“Để những tên đáng ghét biến mất hoàn toàn.”
Khi nói những lời này, mắt cậu gần như phát ra tia lửa, cũng không biết có phải cô bé cảm thấy sự điên cuồng trong mắt cậu không mà đôi mắt to bỗng thêm vẻ sợ hãi. Tưởng Dư Hoài cười lạnh hỏi cô: “Sao thế? Sợ rồi à? Tôi đã nói với nhóc rồi mà, tôi không phải người tốt, cũng chẳng phải anh hùng gì.”
Cậu nói xong định bỏ đi thì bị kéo lại, cô bé bước đến trước mặt cậu, lo lắng nói với cậu: “Chú sẽ bị cảnh sát bắt đấy.”
Quả nhiên là con nít, tưởng nói thế là cậu sợ chắc?
“Cháu không muốn chú bị bắt, cháu không có nhà, là chú cứu cháu khỏi bà cô ghê gớm kia, lại còn đưa cháu về nhà. Nếu chú bị bắt, cháu sẽ thế nào?”
“...”
Ánh mắt cô đong đầy vẻ chân thành, đôi mày cau có, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng, như thể cô bé thực sự sợ cậu bị bắt đi. Câu nói mỉa mai của cậu đã đến miệng rồi, nghe cô nói thế, cậu lại không sao nói ra được.
Cậu nhìn vào căn nhà gỗ rách nát, thế này thì gọi là nhà à? Từ nhỏ cậu đã không quen được người khác gần gũi, cảm giác như thế khiến cậu cảm thấy toàn thân như dính đầy lông vậy, cậu hất tay cô bé ra, quay người vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.
Không có tiếng gõ cửa, cũng không nghe thấy cô bé gọi cậu từ bên ngoài, cậu bước đến giường, nằm xuống, lật người muốn ngủ tiếp, xung quanh đột nhiên trở nên quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu không thể ngủ được. Cậu ngồi bật dậy, ra mở cửa, ngoài cửa không một bóng người, không biết cô bé đó đã đi đâu.
Có lẽ phát hiện cậu không tốt như nhóc tưởng nên đã bỏ đi, bỏ đi cũng tốt, vốn là người chẳng liên quan tới nhau. Cậu đóng cửa, lại nằm xuống giường, lúc này cậu là thiếu niên, rất dễ ngủ, thêm vào đó khoảng thời gian này không được ăn uống đầy đủ, thường thì một ngày cậu dành phần lớn thời gian để ngủ, mà chỉ cần chạm vào giường là cậu có thể ngủ ngay, thế nhưng lần này cậu cứ lăn qua lộn lại, không ngủ yên ổn được, trong đầu không kìm được hiện lên hình ảnh lần cô bé suýt bị ả đàn bà kia bắt đi.
Một đứa trẻ lớn như vậy thực sự rất dễ bị bắt cóc, cô bé ra ngoài không biết có gặp kẻ xấu nào không, nếu cô bé rơi vào tay kẻ xấu, e rằng cả cuộc đời sẽ bị hủy hoại.
Nghĩ nhiều thế làm gì, liên quan gì tới cậu, họ chẳng quen biết nhau, cô bé xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới cậu. Nhưng trong đầu cậu lại không kìm được mà nhớ lại câu nói của cô bé.
“Chú là anh hùng.”
“Có đau không ạ?”
“Nếu chú bị bắt đi thì cháu phải làm sao?”
Cô bé không có nhà, không có người thân thích, cô bé dựa dẫm vào cậu, cô bé cần cậu. Tưởng Dư Hoài, người mà ngay cả gia đình cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng vào lúc này, có một người cần đến cậu.
Càng nghĩ càng không ngủ được, cuối cùng cậu dứt khoát không ngủ, dù sao cậu cũng chỉ vì không ngủ được nên đi ra ngoài đi dạo chứ không phải đi tìm cô bé.
Ai ngờ cậu vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cô bé đeo hai cái tai thỏ chạy về phía cậu, người cô bẩn thỉu, trên tay cầm hai củ khoai lang to, vừa nhìn thấy cậu thì cô đã phấn khích, như dâng bảo bối mà nói với cậu: “Chú xem, đây là khoai lang cháu đào được, trưa nay chúng ta có đồ ăn rồi, chúng ta nướng khoai lang nhé, khoai lang nướng lên thơm lắm.”
Cậu không muốn thừa nhận khi nhìn thấy cô bé bình an vô sự xuất hiện thì trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm, cũng không muốn thừa nhận khi nhìn thấy cô bé không hề rời đi thì đáy lòng cậu chợt lóe niềm vui mừng.
Danh sách chương