Lần đầu tiên bé Điềm Điềm chập chững biết đi và bập bẹ biết nói là vào cùng một ngày. Sau khi Dược An được nhận nuôi, để tiện cho cậu bé đến trường, Tưởng Dư Hoài đã cho cậu bé chuyển đến trường mầm non mới ở ngay gần nhà.
Anh trai đi học, đến chiều là em gái ngóng anh trai về. Theo giờ giấc, em gái sẽ ngồi ngay gần cửa sổ sát đất, tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lần nào thấy anh trai về, em gái cũng rất vui, bò đến tận cửa để đón anh trai, nhưng đúng chiều hôm đó, thấy anh trai từ trên xe bước xuống, em gái bất ngờ chống tay vào kính đứng dậy, lắc lư đi đến cửa.
Từ Hi Nhiễm nhìn thấy cảnh này kinh ngạc, ngẩn ra mất một lúc. Vừa chập chững biết đi, em gái còn đi chưa vững, đi đến cửa thì suýt ngã, may anh trai chạy đến kịp thời để đỡ lấy em.
Ngay cả Dược An cũng không ngờ, cậu bé hỏi: “Điềm Điềm, em biết đi rồi à?”
Điềm Điềm cười nhìn anh trai Dược An với ánh mắt long lanh, Từ Hi Nhiễm mới hoàn hồn phản ứng lại. Cô vội vã bước lên mừng rỡ hỏi: “Trời ạ, bé Điềm Điềm đi được rồi à?”
Cô đỡ lấy cô bé rồi cố gắng để bé đi thêm vài bước, dù đi có vẻ không vững và sẽ ngã sau hai bước, nhưng thực sự có thể đứng dậy, nói thật lòng, Từ Hi Nhiễm rất xúc động.
Buổi chiều khi Tưởng Dư Hoài về nhà, Từ Hi Nhiễm liền kể lại chuyện này với anh, biết được con gái đã biết đi, với tư cách là cha thì khỏi phải nói ông bố vui mừng khôn xiết, chỉ là khi nghe nói em gái vì nhìn thấy anh trai về mà kích động mới có thể đi được thì cảm xúc trong lòng anh có hơi phức tạp.
Anh bế con gái, nói: “Nhìn thấy anh trai về thì vui mừng, thấy bố về thì không vui mừng sao? Vui đến mức biết đi luôn rồi, quên cả bố tối nào cũng dỗ con ngủ rồi à?”
Cô bé mở to đôi mắt tò mò nhìn bố, không biết có phải cảm nhận được dường như bố không vui hay không mà cô bé nở một nụ cười thật tươi với bố.
Tưởng Dư Hoài lại nói: “Giờ thì biết nịnh nọt bố rồi à.”
Ngay lúc này, chỉ nghe thấy em gái ngọt ngào bập bẹ gọi một tiếng: “Bố... bố…”
Tưởng Dư Hoài ngẩn người, rồi liếc nhìn Từ Hi Nhiễm, anh không chắc chắn hỏi: “Con bé... vừa mới gọi bố sao?”
Từ Hi Nhiễm cũng sợ mình nghe nhầm, cô dỗ dành nói: “Điềm Điềm vừa gọi gì, gọi thêm một tiếng nữa xem?”
“Bố… bố… ”
Tiếng này rõ ràng hơn nhiều, quả thật là đang gọi bố.
Tưởng Dư Hoài không giấu được ý cười trong đôi mắt, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương và vui mừng dành cho con gái: “Điềm Điềm biết gọi bố rồi.”
Từ Hi Nhiễm nhận ra con gái thực sự biết nói cũng rất vui, cô ngồi xổm xuống bên cạnh dạy con: “Mẹ, Điềm Điềm gọi mẹ đi.”
Đứa trẻ há miệng theo mẹ, nhưng mở miệng ra chỉ thốt lên được hai chữ.
“Bố, bố.”
Gọi đặc biệt rõ ràng.
Tưởng dư Hoài vui sướng đến nỗi không nhịn được, ôm con gái vào lòng áp mặt mình vào mặt con, xoa đầu con, liên tục nói: “Bảo bối biết gọi bố rồi.”
Từ Hi Nhiễm có chút ghen tị chu môi, rõ ràng Điềm Điềm ở chung với cô nhiều hơn, nhưng lại học gọi bố trước.
Sau khi Điềm Điềm chính thức cai sữa, Từ Hi Nhiễm bắt đầu đi làm trở lại. Ban đầu cô rất nhớ con, cứ đến giờ nghỉ làm là lại gọi video cho bảo mẫu, bảo bà bế Điềm Điềm cho mình xem, tan làm là vội vã chạy về nhà, tuyệt đối không tăng ca. Đến khi Điềm Điềm hai tuổi, Từ Hi Nhiễm đã cho con vào nhà trẻ.
Ngày đầu tiên Điềm Điềm đi học, Từ Hi Nhiễm đã cố ý xin nghỉ để đón con tan học, ban đầu còn lo con đến chỗ lạ sẽ sợ hãi, Từ Hi Nhiễm đã chuẩn bị tinh thần đón một đứa trẻ đẫm nước mắt, không ngờ đến khi đón đứa bé thì thấy con vẫn rất bình tĩnh.
Tóc máu của Điềm Điềm không được cạo, bây giờ cô bé đã lên hai nên tóc có thể buộc lại được, Từ Hi Nhiễm đã búi tóc củ tỏi cho cô bé. Khuôn mặt mập mạp của Điềm Điềm sau khi búi củ tỏi lại càng trở nên tròn trịa và đáng yêu.
Từ Hi Nhiễm bế bé hỏi: “Hôm nay đi học Điềm Điềm có khóc không?”
“Không có khóc.”
“Giỏi thế cơ à, mẹ còn lo Điềm Điềm sẽ khóc cơ.”
“Các bạn bên cạnh đều khóc, nhưng con không khóc.”
“Thế thì Điềm Điềm rất tuyệt, rất dũng cảm.” Từ Hi Nhiễm lau sạch vết bẩn trên mặt Điềm Điềm, lại hỏi: “Ở trường có nhìn thấy anh Tinh Nguyên không?”
Điềm Điềm gật đầu: “Anh Tinh Nguyên học ở lớp chồi.”
Từ khi Tưởng Tri Thu và Tưởng Tri Ân xảy ra chuyện thì công việc ở tổng công ty tăng lên, Tưởng Dư Hoài đã điều cậu ba từ Bắc Đằng về, bây giờ cậu ba và Đường Diệc Noãn đều ở Lạc Thành, Tinh Nguyên là con của cậu ba và Đường Diệc Noãn, lớn hơn Điềm Điềm một tuổi, hai đứa học ở cùng một trường mẫu giáo.
“Thế con có đi tìm anh Tinh Nguyên không?”
“Anh Tinh Nguyên đi tìm con, mang kẹo cho con.”
“Vậy thì tốt quá, con có cảm ơn anh Tinh Nguyên không?”
“Vâng, có nói cảm ơn ạ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa lên xe, Từ Hi Nhiễm đỡ cô bé ngồi vào ghế trẻ em, nói: “Hôm nay đi ăn cơm bên ông bà nội.”
“Anh sẽ đi chứ?”
“Tất nhiên là đi rồi, bây giờ chúng ta đi đón anh, đón anh rồi đi cùng.”
“Vâng ạ.”
Cô bé rất vui, nắn bóp chiếc cặp, bên trong vẫn còn một viên kẹo, đó là viên kẹo anh Tinh Nguyên đã cho cô bé, bé chừa lại cho anh một viên.
Tưởng Dược An bảy tuổi, đã đi học tiểu học. Từ Hi Nhiễm đưa Điềm Điềm đến trước cổng trường tiểu học đợi một lúc thì trường mới tan học. Vừa thấy có người đi ra thì bé Điềm Điềm buông tay mẹ, đi ra chỗ cổng, mắt nhìn chăm chăm những người qua đường, tìm anh trai mình.
Tưởng Dược An vừa nhìn thấy em gái, cậu bé vội vàng chạy lại, bé Điềm Điềm thấy anh trai mình, ở đằng xa đã bắt đầu hưng phấn nhảy nhót, hai bàn tay mũm mĩm làm hình loa kề bên miệng hét: “Anh ơi, anh ơi.”
Khi anh trai chạy đến gần, cô bé lập tức xông tới ôm lấy cậu, nhìn cảnh này Từ Hi Nhiễm không còn thấy lạ gì nữa, mỗi khi đi học đều diễn một cảnh phim ly biệt, cốt truyện não nề chẳng khác gì diễn phim buồn bã, khi tan học gặp lại thì như cảnh trùng phùng sau bao xa cách, nhìn chúng nó ôm chặt nhau như thể đã rất nhớ nhau, không biết còn tưởng đã cách nhau muôn trùng non nước mới gặp lại, chứ thực ra chỉ xa nhau có nửa ngày mà thôi.
Từ Hi Nhiễm lắc đầu, thúc giục: “Được rồi mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dược An nắm tay Điềm Điềm lên xe, Điềm Điềm đưa viên kẹo để dành cho cậu: “Anh nếm cái này thử đi.”
Dược An nhận lấy bỏ vào túi: “Anh sẽ nếm thử sau.”
Năm nay Lạc Thành hiếm hoi có một trận tuyết rơi lớn, đường phố phủ đầy tuyết bị dọn sạch, tuyết chất thành đống dài hai bên đường, xe chạy đến nhà cũ, tuyết phủ khắp sân, chỉ dọn một lối để xe có thể đi qua.
Từ Hi Nhiễm đậu xe, vội kéo hai đứa trẻ vào nhà, lúc này mới thấy ấm áp.
Hai năm nay sức khỏe của bà cụ Tưởng ngày càng kém đi, may mà vẫn ăn ngủ được, chỉ có điều đi lại không vững, cần người đỡ. Mỗi lần Điềm Điềm đến đây bà cụ Tưởng là người vui nhất, người già không còn nhiều sức nhưng cũng phải bế Điềm Điềm trong lòng gọi tiếng bé con bảo bối, trong nhà mua kẹo cũng bóc ra cho bé ăn.
Thôi Viên đứng bên cạnh khuyên: “Mẹ, cho bé nó ăn ít đường thôi ạ, mấy hôm trước nó còn kêu đau răng.”
Bà cụ Tưởng nói: “Chỉ cho ăn một viên thôi, cho Điềm Điềm của chúng ta một viên.”
Điềm Điềm nhận được kẹo thì rất vui, ôm lấy bà cụ Tưởng nũng nịu nói: “Cháu cảm ơn cụ.”
Bà cụ Tưởng cười thích thú, lại ôm cô bé vào lòng rồi kêu bé con bảo bối.
“Bao giờ mấy đứa mới được nghỉ học thế?” Bà cụ Tưởng hỏi.
Từ Hi Nhiễm đáp: “Ngày mai Điềm Điềm bắt đầu được nghỉ rồi ạ, Dược An thì còn mấy ngày nữa.”
“Thế thì tốt, nghỉ học thì cho Điềm Điềm ở đây chơi vài hôm nhé.”
Từ Hi Nhiễm biết bà cụ Tưởng nhớ cháu gái lắm nên không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
Điềm Điềm được ăn kẹo, chợt nhớ ra viên kẹo cô bé tặng cho anh trai mà cậu bé vẫn chưa ăn, thế là nói với Tưởng Dược An: “Anh ơi, sao anh vẫn chưa ăn kẹo?”
Lúc này Dược An mới nhớ ra vừa rồi gặp em gái, bé có đưa cho mình một viên kẹo, cậu lấy ra định bóc thì đột nhiên bên ngoài cửa có hai bé trai chạy ùa vào.
Tưởng Tinh Nguyên và Tưởng Hiên nghe nói em gái Điềm Điềm đến thì từ sân sau chạy ra tìm, Tinh Nguyên vốn học chung trường với Điềm Điềm, nhưng vì Điềm Điềm còn phải đi đón anh trai nên Tinh Nguyên đến trước.
Tưởng Tinh Nguyên chạy ùa vào nói: “Em gái Điềm Điềm, bọn anh nặn người tuyết rồi, em ra xem này.”
Tưởng Tinh Nguyên bước vào trước một bước, đương nhiên cũng thấy Tưởng Dược An đứng bên cạnh, trên tay Tưởng Dược An còn cầm một viên kẹo chưa bóc vỏ. Tưởng Tinh Nguyên lập tức không vui, cậu bé giật phắt viên kẹo từ tay Tưởng Dược An, nói: “Tại sao kẹo của tôi lại ở trong tay cậu?”
Điềm Điềm thấy thế, lập tức từ trong lòng bà Tưởng bước xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Dược An, nhìn Tưởng Tinh Nguyên nói: “Đây là kẹo của em cho anh trai mà.”
Tưởng Tinh Nguyên càng không vui hơn: “Tại sao kẹo anh cho em, em lại cho cậu ta?”
“Vì kẹo ngon, nên em cho anh trai ăn.”
Biểu cảm khó chịu của Tưởng Tinh Nguyên mới khá hơn một chút, dù sao thì em gái Điềm Điềm cũng đã nói kẹo của cậu ngon, thế nên cậu mới miễn cưỡng đưa kẹo cho Tưởng Dược An, lại nói với Điềm Điềm: “Vậy lần sau anh sẽ mang thêm kẹo cho em.”
Điềm Điềm gật đầu.
Vừa vào cửa, Tưởng Hiên liền nắm tay Điềm Điềm, nói: “Điềm Điềm, mau theo anh, anh dẫn em đi xem người tuyết.”
Bà cụ Tưởng thấy vậy liền vội vàng trách: “Ấy, cháu đi chậm thôi, đừng để em gái ngã.”
Tưởng Hiên nào nghe được gì, đã kéo em gái chạy ra khỏi cửa mất rồi.
Lạc Thành tuyết rơi suốt hai ngày liền, trong sân nhà cũ đã đọng một lớp tuyết dày, lúc này trong sân sau đã nặn một người tuyết nho nhỏ, cao bằng Điềm Điềm.
Điềm Điềm nhìn xa, kinh ngạc nói: “Người tuyết lớn quá.”
Tưởng Hiên nói: “Nếu muốn lớn hơn thì anh trai có thể vun thêm cho em.”
Bên cạnh người tuyết có hai cậu con trai, cậu bé lớn nhất là Tưởng Thiên Phàm năm nay mười một tuổi, một cậu bé nữa đang cầm xẻng vỗ tuyết lên người tuyết là Tưởng Thư Dương - con cả của Tưởng Đông Thần, anh trai ruột của Tưởng Hiên, năm nay tám tuổi.
Thấy mấy đứa nhỏ chạy lại, Tưởng Thư Dương lắc đầu như người lớn: “Lại đến thêm hai đứa trẻ con.” Cậu bé đã quên mất rằng mình cũng là trẻ con.
Tưởng Hiên kéo tay Điềm Điềm đến bên người tuyết, hỏi: “Em xem, đẹp không?”
Người tuyết vẫn chưa gắn mũi và mắt, nhưng Điềm Điềm vẫn rất nể tình gật đầu.
Tưởng Hiên cầm củ cà rốt và hai chiếc cúc áo đen đưa cho Điềm Điềm nói: “Điềm Điềm tới gắn mắt và mũi cho người tuyết đi.”
Đây là nét tô điểm linh hồn cho người tuyết, từ khi bắt đầu vun tuyết, Tưởng Hiên đã nghĩ đến việc để em gái mình làm.
Điềm Điềm đặt hai chiếc cúc áo đen vào vị trí mắt người tuyết, còn lại chiếc mũi, cô bé đưa củ cà rốt cho Tưởng Dược An: “Anh gắn mũi đi.”
Lúc này Tưởng Hiên mới phát hiện ra Tưởng Dược An theo sau, cậu bé cau mày khó chịu nói: “Cậu đến làm gì?”
Tưởng Dược An không nói gì, Điềm Điềm nói: “Điềm Điềm bảo anh trai tới.”
“Em bảo cậu ta tới làm gì?” Tưởng Hiên vẫn còn có chút không vui, nhưng giọng điệu lại dịu xuống: “Em bớt chơi với cậu ta đi.”
Điềm Điềm lại nói: “Đó là anh trai, muốn chơi với anh ấy.”
Điềm Điềm nhét củ cà rốt vào tay anh trai, bảo cậu bé cắm vào người tuyết làm mũi. Tưởng Dược An nhận lấy củ cà rốt, Tưởng Thư Dương đang xúc tuyết đắp lên người tuyết thì đột nhiên ném cái xẻng đi, chạy tới giật lấy củ cà rốt trong tay Tưởng Dược An, bình thản đẩy cậu bé một cái.
Tưởng Thư Dương lớn hơn Tưởng Dược An một tuổi, sức lực cũng lớn hơn, trên đất có tuyết nên trơn trượt,Tưởng Dược An ngã luôn xuống tuyết.
Tưởng Thư Dương đưa củ cà rốt cho Điềm Điềm rồi nói: “Cậu ta bẩn lắm, đừng đưa cho cậu ta.”
Anh trai bị bắt nạt, Điềm Điềm rất tức giận, cô bé gạt tay Tưởng Thư Dương ra rồi nói: “Đẩy anh trai em, anh không tốt!”
“Em dám đánh anh à?” Tưởng Thư Dương cũng rất tức giận, cậu bé chọc vào vai Điềm Điềm rồi nói: “Anh là anh hai của em đấy!”
Điềm Điềm nhỏ con, lại không đứng vững, mặc dù Tưởng Thư Dương chọc như vậy cũng không dùng nhiều sức, nhưng Điềm Điềm vẫn bị cậu bé đẩy ngã. Tưởng Dược An vừa đứng dậy khỏi tuyết, thấy em gái ngã xuống, cậu bé không nghĩ ngợi gì, lập tức lao tới đỡ Điềm Điềm, nhưng dù sao cũng là trẻ con, Điềm Điềm ngã xuống vừa đúng lúc đập vào đầu cậu, ấn đầu cậu xuống đất đập một cái rất mạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điềm Điềm còn nhỏ, phản ứng chậm, mãi một hồi sau mới nhận ra anh trai ở đằng sau, vội vàng tách ra xoay người hỏi anh trai: “Anh, anh có đau không?”
Lần ngã này hơi đau, nước mắt của Tưởng Dược An chảy ra, nhưng cậu bé chỉ xoa xoa gáy rồi nói: “Không sao.”
Vì có anh trai che chắn nên Điềm Điềm không bị ngã đau, nhưng thấy cảnh tượng này, Tưởng Hiên không bình tĩnh nổi nữa, cậu bé tiến lại phía Tưởng Thư Dương, tức giận nói: “Tưởng Thư Dương, anh bị điên à? Tại sao anh lại đẩy Điềm Điềm?”
Tưởng Thư Dương cũng không ngờ rằng cậu bé chỉ khẽ đẩy Điềm Điềm một cái mà cô bé đã ngã mất rồi, cậu bé không hề có ý muốn đẩy Điềm Điềm, nhưng việc Tưởng Hiên dám quát mình như vậy lại khiến cậu bé tức giận, lập tức nói: “Em dám quát anh hả? Tưởng Hiên, anh là anh trai em đó, anh trai ruột của em.”
“Anh trai ruột thì sao? Anh trai ruột có thể bắt nạt em gái sao? Em ấy còn nhỏ như vậy.”
Tưởng Tinh Nguyên cũng tiến lên, chỉ vào Tưởng Thư Dương nói: “Đồ xấu xa.”
Tuy Tưởng Thư Dương mới chín tuổi, nhưng trẻ con chín tuổi đã có lòng tự trọng, cậu bé cảm thấy hai đứa em nhỏ hơn chống đối mình khiến cậu mất hết thể diện, cậu nhặt cái xẻng trên đất lên, vung vẩy về phía hai đứa em, hung dữ nói: “Có tin anh đánh tụi bây không?”
Hai cậu bé sợ hãi lùi lại một vài bước, lúc này Tưởng Thư Dương mới hài lòng đôi chút.
“Tưởng Thư Dương.” Tưởng Thiên Phàm vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng nhìn hết thảy mọi chuyện đã lên tiếng. Tưởng Thiên Phàm đi tới, giật lấy chiếc xẻng trong tay Tưởng Thư Dương: “Đừng phát điên nữa.”
Cậu bé nói xong liền đẩy Tưởng Thư Dương một cái, Tưởng Thư Dương lùi lại hai bước, ngã nhào xuống tuyết, Tưởng Thư Dương không tin nổi, mặc dù Tưởng Thiên Phàm là anh cả nhưng cậu bé thấy anh mình đẩy mình ngã trước mặt nhiều đứa em thế này rất mất mặt, hơn nữa hai người vẫn luôn rất hòa thuận.
Tưởng Thư Dương nói: “Tại sao anh lại bênh vực chúng? Anh quên mất chú hai vào tù thế nào rồi sao?” Tưởng Thư Dương chỉ tay về phía Điềm Điềm, lại nói: “Là mẹ của con bé.”
“Tưởng Thư Dương, anh đã bảo em đừng phát điên rồi.”
Tưởng Thư Dương mười một tuổi, lớn tuổi nhất, cũng cao nhất, vẫn luôn có uy trong đám em này, Tưởng Thư Dương cũng nhận ra Tưởng Thiên Phàm tức giận, tuy trong lòng không phục nhưng cũng không nói gì thêm.
Tưởng Thiên Phàm đi đến trước mặt Điềm Điềm, cậu bé cao hơn Điềm Điềm rất nhiều, Điềm Điềm phải ngẩng đầu mới nhìn thấy cậu bé. Vừa rồi Điềm Điềm ngã xuống mặt dính ít tuyết, Tưởng Thiên Phàm muốn đưa tay giúp cô bé lau sạch tuyết nhưng Điềm Điềm lại nghiêng đầu né tránh bàn tay cậu bé, không những thế, còn lùi lại hai bước tạo khoảng cách với cậu.
Điềm Điềm chỉ biết anh Thư Dương bắt nạt anh hai, anh lớn hay chơi với anh Thư Dương nên anh lớn cũng là anh xấu, bé không thích anh xấu xa.
Ánh mắt của bé rõ ràng lộ ra sự bất mãn và phản kháng, ánh mắt không ưa cậu quá rõ ràng, tay của Tưởng Thiên Phàm đông cứng lại giữa không trung, cậu bé chỉ muốn giúp cô bé phủi tuyết đi thôi.
Tưởng Dược An từ khi bị đập một phát vào đầu thì luôn cảm thấy trời đất quay cuồng không khỏe, cậu bé xoa xoa gáy cũng không đỡ, lúc này cậu bé chỉ thấy tối sầm lại, rồi lại ngã vào tuyết một lần nữa.
Điềm Điềm còn quá bé, không phản ứng kịp tại sao anh trai lại đột nhiên đổ gục, bé đi đến bên đẩy đẩy anh trai, gọi: “Anh, sao anh ngủ rồi?”
Nhưng dù có đẩy như thế nào cũng không thể đánh thức anh trai dậy, Tưởng Hiên cũng tiến tới xem, cậu bé lớn hơn một chút nên biết nhiều thứ hơn Điềm Điềm, cậu nói: “Hình như ngất rồi.”
“Ngất rồi ạ?” Điềm Điềm ngơ ngác.
“Tức là bị bệnh, cậu ta bị bệnh rồi.”
Nói vậy Điềm Điềm mới hiểu ra, Điềm Điềm nhớ có một lần bé thấy khó chịu, mẹ bảo rằng bé bị bệnh, vậy là bây giờ anh trai bị bệnh, anh trai cũng khó chịu lắm.
Anh trai bị bệnh phải báo cho mẹ ngay.
“Phải nói với mẹ, phải nói với mẹ.”
Cô bé vừa nói vừa bò dậy, chạy vào nhà nhưng người bé còn nhỏ, bước chân ngắn, cộng thêm đường đi phủ đầy tuyết, chạy vội quá nên chưa chạy được hai bước thì ngã.
Cô bé sốt ruột khóc òa: “Anh bị ốm rồi, phải tìm mẹ, hu hu.”
Tưởng Tinh Nguyên và Tưởng Hiên chạy đến, Tưởng Hiên bế bé lên: “Điềm Điềm, đừng khóc, anh tìm giúp em.”
Tưởng Thiên Phàm đi đến, ngồi xuống trước mặt Điềm Điềm. Điềm Điềm vừa khóc, vừa lấy đôi bàn tay mũm mĩm dụi mắt. Tưởng Thiên Phàm gạt tay cô bé ra, nói: “Anh cao nên chạy nhanh, anh có thể giúp em gọi mẹ. Nhưng em phải gọi anh là anh cả thì anh mới giúp.”
Điềm Điềm chỉ muốn mau chóng tìm được mẹ, với lại cũng quên mất anh cả là người xấu. Cô bé vừa khóc vừa nói: “Hu hu, anh cả, giúp em tìm mẹ, hu hu.”
Tưởng Thiên Phàm cười cười, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho bé, gật đầu: “Để anh đi tìm mẹ cho em nhé.”
Tưởng Thiên Phàm hành động thực sự nhanh nhẹn, chỉ một lát đã gọi được Từ Hi Nhiễm ra. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Dược An nằm trên tuyết, giật mình, vỗ mặt cậu nhưng cậu bé không tỉnh lại, Từ Hi Nhiễm nóng lòng, lập tức cõng cậu lên xe, đưa đến bệnh viện.
May mắn thay, tình trạng của Dược An không nghiêm trọng lắm, chỉ bị đập đầu, chụp phim không sao, một lúc sau thì tỉnh lại trong bệnh viện. Từ Hi Nhiễm đưa cậu về nhà, Dược An bị thương ở gáy, bác sĩ đã bôi một ít thuốc cho cậu, cậu chỉ có thể nằm sấp trên giường.
Điềm Điềm ôm một đống đồ ăn vặt đến tìm cậu, bé khẽ nói với cậu: “Cho anh ăn.”
“Anh không ăn đâu, em ăn đi.”
Tay Điềm Điềm vụng về xé vỏ bọc, đưa đến bên miệng Dược An, em gái đã đút đến bên miệng rồi thì Dược An cũng đành ăn. Điềm Điềm dựa vào bên giường, thấy anh trai ăn ngon lành thì cũng cười theo.
Dược An nhìn khuôn mặt đáng yêu của em gái, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Điềm Điềm, ngoài anh ra, em còn rất nhiều anh trai, em thích ai nhất?”
“Thích anh.”
Điềm Điềm không suy nghĩ gì đã nói.
Dược An cười cười, ngượng ngùng vùi mặt vào lòng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Anh trai đi học, đến chiều là em gái ngóng anh trai về. Theo giờ giấc, em gái sẽ ngồi ngay gần cửa sổ sát đất, tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lần nào thấy anh trai về, em gái cũng rất vui, bò đến tận cửa để đón anh trai, nhưng đúng chiều hôm đó, thấy anh trai từ trên xe bước xuống, em gái bất ngờ chống tay vào kính đứng dậy, lắc lư đi đến cửa.
Từ Hi Nhiễm nhìn thấy cảnh này kinh ngạc, ngẩn ra mất một lúc. Vừa chập chững biết đi, em gái còn đi chưa vững, đi đến cửa thì suýt ngã, may anh trai chạy đến kịp thời để đỡ lấy em.
Ngay cả Dược An cũng không ngờ, cậu bé hỏi: “Điềm Điềm, em biết đi rồi à?”
Điềm Điềm cười nhìn anh trai Dược An với ánh mắt long lanh, Từ Hi Nhiễm mới hoàn hồn phản ứng lại. Cô vội vã bước lên mừng rỡ hỏi: “Trời ạ, bé Điềm Điềm đi được rồi à?”
Cô đỡ lấy cô bé rồi cố gắng để bé đi thêm vài bước, dù đi có vẻ không vững và sẽ ngã sau hai bước, nhưng thực sự có thể đứng dậy, nói thật lòng, Từ Hi Nhiễm rất xúc động.
Buổi chiều khi Tưởng Dư Hoài về nhà, Từ Hi Nhiễm liền kể lại chuyện này với anh, biết được con gái đã biết đi, với tư cách là cha thì khỏi phải nói ông bố vui mừng khôn xiết, chỉ là khi nghe nói em gái vì nhìn thấy anh trai về mà kích động mới có thể đi được thì cảm xúc trong lòng anh có hơi phức tạp.
Anh bế con gái, nói: “Nhìn thấy anh trai về thì vui mừng, thấy bố về thì không vui mừng sao? Vui đến mức biết đi luôn rồi, quên cả bố tối nào cũng dỗ con ngủ rồi à?”
Cô bé mở to đôi mắt tò mò nhìn bố, không biết có phải cảm nhận được dường như bố không vui hay không mà cô bé nở một nụ cười thật tươi với bố.
Tưởng Dư Hoài lại nói: “Giờ thì biết nịnh nọt bố rồi à.”
Ngay lúc này, chỉ nghe thấy em gái ngọt ngào bập bẹ gọi một tiếng: “Bố... bố…”
Tưởng Dư Hoài ngẩn người, rồi liếc nhìn Từ Hi Nhiễm, anh không chắc chắn hỏi: “Con bé... vừa mới gọi bố sao?”
Từ Hi Nhiễm cũng sợ mình nghe nhầm, cô dỗ dành nói: “Điềm Điềm vừa gọi gì, gọi thêm một tiếng nữa xem?”
“Bố… bố… ”
Tiếng này rõ ràng hơn nhiều, quả thật là đang gọi bố.
Tưởng Dư Hoài không giấu được ý cười trong đôi mắt, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương và vui mừng dành cho con gái: “Điềm Điềm biết gọi bố rồi.”
Từ Hi Nhiễm nhận ra con gái thực sự biết nói cũng rất vui, cô ngồi xổm xuống bên cạnh dạy con: “Mẹ, Điềm Điềm gọi mẹ đi.”
Đứa trẻ há miệng theo mẹ, nhưng mở miệng ra chỉ thốt lên được hai chữ.
“Bố, bố.”
Gọi đặc biệt rõ ràng.
Tưởng dư Hoài vui sướng đến nỗi không nhịn được, ôm con gái vào lòng áp mặt mình vào mặt con, xoa đầu con, liên tục nói: “Bảo bối biết gọi bố rồi.”
Từ Hi Nhiễm có chút ghen tị chu môi, rõ ràng Điềm Điềm ở chung với cô nhiều hơn, nhưng lại học gọi bố trước.
Sau khi Điềm Điềm chính thức cai sữa, Từ Hi Nhiễm bắt đầu đi làm trở lại. Ban đầu cô rất nhớ con, cứ đến giờ nghỉ làm là lại gọi video cho bảo mẫu, bảo bà bế Điềm Điềm cho mình xem, tan làm là vội vã chạy về nhà, tuyệt đối không tăng ca. Đến khi Điềm Điềm hai tuổi, Từ Hi Nhiễm đã cho con vào nhà trẻ.
Ngày đầu tiên Điềm Điềm đi học, Từ Hi Nhiễm đã cố ý xin nghỉ để đón con tan học, ban đầu còn lo con đến chỗ lạ sẽ sợ hãi, Từ Hi Nhiễm đã chuẩn bị tinh thần đón một đứa trẻ đẫm nước mắt, không ngờ đến khi đón đứa bé thì thấy con vẫn rất bình tĩnh.
Tóc máu của Điềm Điềm không được cạo, bây giờ cô bé đã lên hai nên tóc có thể buộc lại được, Từ Hi Nhiễm đã búi tóc củ tỏi cho cô bé. Khuôn mặt mập mạp của Điềm Điềm sau khi búi củ tỏi lại càng trở nên tròn trịa và đáng yêu.
Từ Hi Nhiễm bế bé hỏi: “Hôm nay đi học Điềm Điềm có khóc không?”
“Không có khóc.”
“Giỏi thế cơ à, mẹ còn lo Điềm Điềm sẽ khóc cơ.”
“Các bạn bên cạnh đều khóc, nhưng con không khóc.”
“Thế thì Điềm Điềm rất tuyệt, rất dũng cảm.” Từ Hi Nhiễm lau sạch vết bẩn trên mặt Điềm Điềm, lại hỏi: “Ở trường có nhìn thấy anh Tinh Nguyên không?”
Điềm Điềm gật đầu: “Anh Tinh Nguyên học ở lớp chồi.”
Từ khi Tưởng Tri Thu và Tưởng Tri Ân xảy ra chuyện thì công việc ở tổng công ty tăng lên, Tưởng Dư Hoài đã điều cậu ba từ Bắc Đằng về, bây giờ cậu ba và Đường Diệc Noãn đều ở Lạc Thành, Tinh Nguyên là con của cậu ba và Đường Diệc Noãn, lớn hơn Điềm Điềm một tuổi, hai đứa học ở cùng một trường mẫu giáo.
“Thế con có đi tìm anh Tinh Nguyên không?”
“Anh Tinh Nguyên đi tìm con, mang kẹo cho con.”
“Vậy thì tốt quá, con có cảm ơn anh Tinh Nguyên không?”
“Vâng, có nói cảm ơn ạ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa lên xe, Từ Hi Nhiễm đỡ cô bé ngồi vào ghế trẻ em, nói: “Hôm nay đi ăn cơm bên ông bà nội.”
“Anh sẽ đi chứ?”
“Tất nhiên là đi rồi, bây giờ chúng ta đi đón anh, đón anh rồi đi cùng.”
“Vâng ạ.”
Cô bé rất vui, nắn bóp chiếc cặp, bên trong vẫn còn một viên kẹo, đó là viên kẹo anh Tinh Nguyên đã cho cô bé, bé chừa lại cho anh một viên.
Tưởng Dược An bảy tuổi, đã đi học tiểu học. Từ Hi Nhiễm đưa Điềm Điềm đến trước cổng trường tiểu học đợi một lúc thì trường mới tan học. Vừa thấy có người đi ra thì bé Điềm Điềm buông tay mẹ, đi ra chỗ cổng, mắt nhìn chăm chăm những người qua đường, tìm anh trai mình.
Tưởng Dược An vừa nhìn thấy em gái, cậu bé vội vàng chạy lại, bé Điềm Điềm thấy anh trai mình, ở đằng xa đã bắt đầu hưng phấn nhảy nhót, hai bàn tay mũm mĩm làm hình loa kề bên miệng hét: “Anh ơi, anh ơi.”
Khi anh trai chạy đến gần, cô bé lập tức xông tới ôm lấy cậu, nhìn cảnh này Từ Hi Nhiễm không còn thấy lạ gì nữa, mỗi khi đi học đều diễn một cảnh phim ly biệt, cốt truyện não nề chẳng khác gì diễn phim buồn bã, khi tan học gặp lại thì như cảnh trùng phùng sau bao xa cách, nhìn chúng nó ôm chặt nhau như thể đã rất nhớ nhau, không biết còn tưởng đã cách nhau muôn trùng non nước mới gặp lại, chứ thực ra chỉ xa nhau có nửa ngày mà thôi.
Từ Hi Nhiễm lắc đầu, thúc giục: “Được rồi mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dược An nắm tay Điềm Điềm lên xe, Điềm Điềm đưa viên kẹo để dành cho cậu: “Anh nếm cái này thử đi.”
Dược An nhận lấy bỏ vào túi: “Anh sẽ nếm thử sau.”
Năm nay Lạc Thành hiếm hoi có một trận tuyết rơi lớn, đường phố phủ đầy tuyết bị dọn sạch, tuyết chất thành đống dài hai bên đường, xe chạy đến nhà cũ, tuyết phủ khắp sân, chỉ dọn một lối để xe có thể đi qua.
Từ Hi Nhiễm đậu xe, vội kéo hai đứa trẻ vào nhà, lúc này mới thấy ấm áp.
Hai năm nay sức khỏe của bà cụ Tưởng ngày càng kém đi, may mà vẫn ăn ngủ được, chỉ có điều đi lại không vững, cần người đỡ. Mỗi lần Điềm Điềm đến đây bà cụ Tưởng là người vui nhất, người già không còn nhiều sức nhưng cũng phải bế Điềm Điềm trong lòng gọi tiếng bé con bảo bối, trong nhà mua kẹo cũng bóc ra cho bé ăn.
Thôi Viên đứng bên cạnh khuyên: “Mẹ, cho bé nó ăn ít đường thôi ạ, mấy hôm trước nó còn kêu đau răng.”
Bà cụ Tưởng nói: “Chỉ cho ăn một viên thôi, cho Điềm Điềm của chúng ta một viên.”
Điềm Điềm nhận được kẹo thì rất vui, ôm lấy bà cụ Tưởng nũng nịu nói: “Cháu cảm ơn cụ.”
Bà cụ Tưởng cười thích thú, lại ôm cô bé vào lòng rồi kêu bé con bảo bối.
“Bao giờ mấy đứa mới được nghỉ học thế?” Bà cụ Tưởng hỏi.
Từ Hi Nhiễm đáp: “Ngày mai Điềm Điềm bắt đầu được nghỉ rồi ạ, Dược An thì còn mấy ngày nữa.”
“Thế thì tốt, nghỉ học thì cho Điềm Điềm ở đây chơi vài hôm nhé.”
Từ Hi Nhiễm biết bà cụ Tưởng nhớ cháu gái lắm nên không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.
Điềm Điềm được ăn kẹo, chợt nhớ ra viên kẹo cô bé tặng cho anh trai mà cậu bé vẫn chưa ăn, thế là nói với Tưởng Dược An: “Anh ơi, sao anh vẫn chưa ăn kẹo?”
Lúc này Dược An mới nhớ ra vừa rồi gặp em gái, bé có đưa cho mình một viên kẹo, cậu lấy ra định bóc thì đột nhiên bên ngoài cửa có hai bé trai chạy ùa vào.
Tưởng Tinh Nguyên và Tưởng Hiên nghe nói em gái Điềm Điềm đến thì từ sân sau chạy ra tìm, Tinh Nguyên vốn học chung trường với Điềm Điềm, nhưng vì Điềm Điềm còn phải đi đón anh trai nên Tinh Nguyên đến trước.
Tưởng Tinh Nguyên chạy ùa vào nói: “Em gái Điềm Điềm, bọn anh nặn người tuyết rồi, em ra xem này.”
Tưởng Tinh Nguyên bước vào trước một bước, đương nhiên cũng thấy Tưởng Dược An đứng bên cạnh, trên tay Tưởng Dược An còn cầm một viên kẹo chưa bóc vỏ. Tưởng Tinh Nguyên lập tức không vui, cậu bé giật phắt viên kẹo từ tay Tưởng Dược An, nói: “Tại sao kẹo của tôi lại ở trong tay cậu?”
Điềm Điềm thấy thế, lập tức từ trong lòng bà Tưởng bước xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Dược An, nhìn Tưởng Tinh Nguyên nói: “Đây là kẹo của em cho anh trai mà.”
Tưởng Tinh Nguyên càng không vui hơn: “Tại sao kẹo anh cho em, em lại cho cậu ta?”
“Vì kẹo ngon, nên em cho anh trai ăn.”
Biểu cảm khó chịu của Tưởng Tinh Nguyên mới khá hơn một chút, dù sao thì em gái Điềm Điềm cũng đã nói kẹo của cậu ngon, thế nên cậu mới miễn cưỡng đưa kẹo cho Tưởng Dược An, lại nói với Điềm Điềm: “Vậy lần sau anh sẽ mang thêm kẹo cho em.”
Điềm Điềm gật đầu.
Vừa vào cửa, Tưởng Hiên liền nắm tay Điềm Điềm, nói: “Điềm Điềm, mau theo anh, anh dẫn em đi xem người tuyết.”
Bà cụ Tưởng thấy vậy liền vội vàng trách: “Ấy, cháu đi chậm thôi, đừng để em gái ngã.”
Tưởng Hiên nào nghe được gì, đã kéo em gái chạy ra khỏi cửa mất rồi.
Lạc Thành tuyết rơi suốt hai ngày liền, trong sân nhà cũ đã đọng một lớp tuyết dày, lúc này trong sân sau đã nặn một người tuyết nho nhỏ, cao bằng Điềm Điềm.
Điềm Điềm nhìn xa, kinh ngạc nói: “Người tuyết lớn quá.”
Tưởng Hiên nói: “Nếu muốn lớn hơn thì anh trai có thể vun thêm cho em.”
Bên cạnh người tuyết có hai cậu con trai, cậu bé lớn nhất là Tưởng Thiên Phàm năm nay mười một tuổi, một cậu bé nữa đang cầm xẻng vỗ tuyết lên người tuyết là Tưởng Thư Dương - con cả của Tưởng Đông Thần, anh trai ruột của Tưởng Hiên, năm nay tám tuổi.
Thấy mấy đứa nhỏ chạy lại, Tưởng Thư Dương lắc đầu như người lớn: “Lại đến thêm hai đứa trẻ con.” Cậu bé đã quên mất rằng mình cũng là trẻ con.
Tưởng Hiên kéo tay Điềm Điềm đến bên người tuyết, hỏi: “Em xem, đẹp không?”
Người tuyết vẫn chưa gắn mũi và mắt, nhưng Điềm Điềm vẫn rất nể tình gật đầu.
Tưởng Hiên cầm củ cà rốt và hai chiếc cúc áo đen đưa cho Điềm Điềm nói: “Điềm Điềm tới gắn mắt và mũi cho người tuyết đi.”
Đây là nét tô điểm linh hồn cho người tuyết, từ khi bắt đầu vun tuyết, Tưởng Hiên đã nghĩ đến việc để em gái mình làm.
Điềm Điềm đặt hai chiếc cúc áo đen vào vị trí mắt người tuyết, còn lại chiếc mũi, cô bé đưa củ cà rốt cho Tưởng Dược An: “Anh gắn mũi đi.”
Lúc này Tưởng Hiên mới phát hiện ra Tưởng Dược An theo sau, cậu bé cau mày khó chịu nói: “Cậu đến làm gì?”
Tưởng Dược An không nói gì, Điềm Điềm nói: “Điềm Điềm bảo anh trai tới.”
“Em bảo cậu ta tới làm gì?” Tưởng Hiên vẫn còn có chút không vui, nhưng giọng điệu lại dịu xuống: “Em bớt chơi với cậu ta đi.”
Điềm Điềm lại nói: “Đó là anh trai, muốn chơi với anh ấy.”
Điềm Điềm nhét củ cà rốt vào tay anh trai, bảo cậu bé cắm vào người tuyết làm mũi. Tưởng Dược An nhận lấy củ cà rốt, Tưởng Thư Dương đang xúc tuyết đắp lên người tuyết thì đột nhiên ném cái xẻng đi, chạy tới giật lấy củ cà rốt trong tay Tưởng Dược An, bình thản đẩy cậu bé một cái.
Tưởng Thư Dương lớn hơn Tưởng Dược An một tuổi, sức lực cũng lớn hơn, trên đất có tuyết nên trơn trượt,Tưởng Dược An ngã luôn xuống tuyết.
Tưởng Thư Dương đưa củ cà rốt cho Điềm Điềm rồi nói: “Cậu ta bẩn lắm, đừng đưa cho cậu ta.”
Anh trai bị bắt nạt, Điềm Điềm rất tức giận, cô bé gạt tay Tưởng Thư Dương ra rồi nói: “Đẩy anh trai em, anh không tốt!”
“Em dám đánh anh à?” Tưởng Thư Dương cũng rất tức giận, cậu bé chọc vào vai Điềm Điềm rồi nói: “Anh là anh hai của em đấy!”
Điềm Điềm nhỏ con, lại không đứng vững, mặc dù Tưởng Thư Dương chọc như vậy cũng không dùng nhiều sức, nhưng Điềm Điềm vẫn bị cậu bé đẩy ngã. Tưởng Dược An vừa đứng dậy khỏi tuyết, thấy em gái ngã xuống, cậu bé không nghĩ ngợi gì, lập tức lao tới đỡ Điềm Điềm, nhưng dù sao cũng là trẻ con, Điềm Điềm ngã xuống vừa đúng lúc đập vào đầu cậu, ấn đầu cậu xuống đất đập một cái rất mạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Điềm Điềm còn nhỏ, phản ứng chậm, mãi một hồi sau mới nhận ra anh trai ở đằng sau, vội vàng tách ra xoay người hỏi anh trai: “Anh, anh có đau không?”
Lần ngã này hơi đau, nước mắt của Tưởng Dược An chảy ra, nhưng cậu bé chỉ xoa xoa gáy rồi nói: “Không sao.”
Vì có anh trai che chắn nên Điềm Điềm không bị ngã đau, nhưng thấy cảnh tượng này, Tưởng Hiên không bình tĩnh nổi nữa, cậu bé tiến lại phía Tưởng Thư Dương, tức giận nói: “Tưởng Thư Dương, anh bị điên à? Tại sao anh lại đẩy Điềm Điềm?”
Tưởng Thư Dương cũng không ngờ rằng cậu bé chỉ khẽ đẩy Điềm Điềm một cái mà cô bé đã ngã mất rồi, cậu bé không hề có ý muốn đẩy Điềm Điềm, nhưng việc Tưởng Hiên dám quát mình như vậy lại khiến cậu bé tức giận, lập tức nói: “Em dám quát anh hả? Tưởng Hiên, anh là anh trai em đó, anh trai ruột của em.”
“Anh trai ruột thì sao? Anh trai ruột có thể bắt nạt em gái sao? Em ấy còn nhỏ như vậy.”
Tưởng Tinh Nguyên cũng tiến lên, chỉ vào Tưởng Thư Dương nói: “Đồ xấu xa.”
Tuy Tưởng Thư Dương mới chín tuổi, nhưng trẻ con chín tuổi đã có lòng tự trọng, cậu bé cảm thấy hai đứa em nhỏ hơn chống đối mình khiến cậu mất hết thể diện, cậu nhặt cái xẻng trên đất lên, vung vẩy về phía hai đứa em, hung dữ nói: “Có tin anh đánh tụi bây không?”
Hai cậu bé sợ hãi lùi lại một vài bước, lúc này Tưởng Thư Dương mới hài lòng đôi chút.
“Tưởng Thư Dương.” Tưởng Thiên Phàm vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng nhìn hết thảy mọi chuyện đã lên tiếng. Tưởng Thiên Phàm đi tới, giật lấy chiếc xẻng trong tay Tưởng Thư Dương: “Đừng phát điên nữa.”
Cậu bé nói xong liền đẩy Tưởng Thư Dương một cái, Tưởng Thư Dương lùi lại hai bước, ngã nhào xuống tuyết, Tưởng Thư Dương không tin nổi, mặc dù Tưởng Thiên Phàm là anh cả nhưng cậu bé thấy anh mình đẩy mình ngã trước mặt nhiều đứa em thế này rất mất mặt, hơn nữa hai người vẫn luôn rất hòa thuận.
Tưởng Thư Dương nói: “Tại sao anh lại bênh vực chúng? Anh quên mất chú hai vào tù thế nào rồi sao?” Tưởng Thư Dương chỉ tay về phía Điềm Điềm, lại nói: “Là mẹ của con bé.”
“Tưởng Thư Dương, anh đã bảo em đừng phát điên rồi.”
Tưởng Thư Dương mười một tuổi, lớn tuổi nhất, cũng cao nhất, vẫn luôn có uy trong đám em này, Tưởng Thư Dương cũng nhận ra Tưởng Thiên Phàm tức giận, tuy trong lòng không phục nhưng cũng không nói gì thêm.
Tưởng Thiên Phàm đi đến trước mặt Điềm Điềm, cậu bé cao hơn Điềm Điềm rất nhiều, Điềm Điềm phải ngẩng đầu mới nhìn thấy cậu bé. Vừa rồi Điềm Điềm ngã xuống mặt dính ít tuyết, Tưởng Thiên Phàm muốn đưa tay giúp cô bé lau sạch tuyết nhưng Điềm Điềm lại nghiêng đầu né tránh bàn tay cậu bé, không những thế, còn lùi lại hai bước tạo khoảng cách với cậu.
Điềm Điềm chỉ biết anh Thư Dương bắt nạt anh hai, anh lớn hay chơi với anh Thư Dương nên anh lớn cũng là anh xấu, bé không thích anh xấu xa.
Ánh mắt của bé rõ ràng lộ ra sự bất mãn và phản kháng, ánh mắt không ưa cậu quá rõ ràng, tay của Tưởng Thiên Phàm đông cứng lại giữa không trung, cậu bé chỉ muốn giúp cô bé phủi tuyết đi thôi.
Tưởng Dược An từ khi bị đập một phát vào đầu thì luôn cảm thấy trời đất quay cuồng không khỏe, cậu bé xoa xoa gáy cũng không đỡ, lúc này cậu bé chỉ thấy tối sầm lại, rồi lại ngã vào tuyết một lần nữa.
Điềm Điềm còn quá bé, không phản ứng kịp tại sao anh trai lại đột nhiên đổ gục, bé đi đến bên đẩy đẩy anh trai, gọi: “Anh, sao anh ngủ rồi?”
Nhưng dù có đẩy như thế nào cũng không thể đánh thức anh trai dậy, Tưởng Hiên cũng tiến tới xem, cậu bé lớn hơn một chút nên biết nhiều thứ hơn Điềm Điềm, cậu nói: “Hình như ngất rồi.”
“Ngất rồi ạ?” Điềm Điềm ngơ ngác.
“Tức là bị bệnh, cậu ta bị bệnh rồi.”
Nói vậy Điềm Điềm mới hiểu ra, Điềm Điềm nhớ có một lần bé thấy khó chịu, mẹ bảo rằng bé bị bệnh, vậy là bây giờ anh trai bị bệnh, anh trai cũng khó chịu lắm.
Anh trai bị bệnh phải báo cho mẹ ngay.
“Phải nói với mẹ, phải nói với mẹ.”
Cô bé vừa nói vừa bò dậy, chạy vào nhà nhưng người bé còn nhỏ, bước chân ngắn, cộng thêm đường đi phủ đầy tuyết, chạy vội quá nên chưa chạy được hai bước thì ngã.
Cô bé sốt ruột khóc òa: “Anh bị ốm rồi, phải tìm mẹ, hu hu.”
Tưởng Tinh Nguyên và Tưởng Hiên chạy đến, Tưởng Hiên bế bé lên: “Điềm Điềm, đừng khóc, anh tìm giúp em.”
Tưởng Thiên Phàm đi đến, ngồi xuống trước mặt Điềm Điềm. Điềm Điềm vừa khóc, vừa lấy đôi bàn tay mũm mĩm dụi mắt. Tưởng Thiên Phàm gạt tay cô bé ra, nói: “Anh cao nên chạy nhanh, anh có thể giúp em gọi mẹ. Nhưng em phải gọi anh là anh cả thì anh mới giúp.”
Điềm Điềm chỉ muốn mau chóng tìm được mẹ, với lại cũng quên mất anh cả là người xấu. Cô bé vừa khóc vừa nói: “Hu hu, anh cả, giúp em tìm mẹ, hu hu.”
Tưởng Thiên Phàm cười cười, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho bé, gật đầu: “Để anh đi tìm mẹ cho em nhé.”
Tưởng Thiên Phàm hành động thực sự nhanh nhẹn, chỉ một lát đã gọi được Từ Hi Nhiễm ra. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Dược An nằm trên tuyết, giật mình, vỗ mặt cậu nhưng cậu bé không tỉnh lại, Từ Hi Nhiễm nóng lòng, lập tức cõng cậu lên xe, đưa đến bệnh viện.
May mắn thay, tình trạng của Dược An không nghiêm trọng lắm, chỉ bị đập đầu, chụp phim không sao, một lúc sau thì tỉnh lại trong bệnh viện. Từ Hi Nhiễm đưa cậu về nhà, Dược An bị thương ở gáy, bác sĩ đã bôi một ít thuốc cho cậu, cậu chỉ có thể nằm sấp trên giường.
Điềm Điềm ôm một đống đồ ăn vặt đến tìm cậu, bé khẽ nói với cậu: “Cho anh ăn.”
“Anh không ăn đâu, em ăn đi.”
Tay Điềm Điềm vụng về xé vỏ bọc, đưa đến bên miệng Dược An, em gái đã đút đến bên miệng rồi thì Dược An cũng đành ăn. Điềm Điềm dựa vào bên giường, thấy anh trai ăn ngon lành thì cũng cười theo.
Dược An nhìn khuôn mặt đáng yêu của em gái, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Điềm Điềm, ngoài anh ra, em còn rất nhiều anh trai, em thích ai nhất?”
“Thích anh.”
Điềm Điềm không suy nghĩ gì đã nói.
Dược An cười cười, ngượng ngùng vùi mặt vào lòng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Danh sách chương