Khoảnh khắc Trình Vân Khải nhìn thấy anh xuất hiện thì đã có suy đoán trong lòng. Thế nhưng sau khi nghe nói như vậy anh ta vẫn khó mà tin được. Lão già tàn tật mà Từ Hi Nhiễm phải gả chính là anh sao? Nhưng nhìn anh không hề già, mà dáng đi cũng không có gì bất thường, không hề nhìn ra chút tàn tật nào. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông này quả thật rất ngầu. Hơn nữa trên người anh còn có một loại khí chất chững chạc thành thục và áp bức mà anh ta không có.

Anh ta nhớ lại lời Từ Hi Nhiễm vừa nói với mình, cô bằng lòng gả cho người đàn ông kia. Anh ta thật sự không thể hiểu, tại sao cô lại bằng lòng gả cho một lão già tàn tật chứ? Thế nhưng hiện tại, ngay khi nhìn thấy người đàn ông này, anh ta đã hiểu được sự bằng lòng của Từ Hi Nhiễm.

Hiểu như vậy đột nhiên khiến anh ta có một loại cảm giác nguy cơ.

Tưởng Dư Hoài hỏi: “Cậu thì sao, cậu là ai? Sao lại đến tìm cô ấy?”

Trình Vân Khải khôi phục tâm trạng tốt, anh ta cong miệng cười một cách cợt nhả: “Tôi là bạn thuở nhỏ của cô ấy, tôi và cô lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc nhỏ còn ngủ cùng giường, cô ấy không nói với anh sao?”

“Không có.”

Anh tỏ vẻ bình tĩnh, trả lời cũng rất lạnh lùng, không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh ta.

Trình Vân Khải cảm nhận được khiêu khích, anh ta nói thẳng với Tưởng Dư Hoài: “Hôm nay tôi tới dẫn cô ấy đi.”

Anh khẽ nhướng lông mày, dường như rất có hứng thú với lời của anh ta. Nhưng khí chất của anh lại quá mức lạnh lùng, cho dù là cảm xúc quan tâm cũng khiến người ta có một loại cảm giác lạnh lùng thâm trầm, anh lạnh nhạt mở miệng: “Thế nào? Muốn tranh người với tôi?”

Trình Vân Khải đã nhận ra sự nguy hiểm trong giọng nói của anh, thiếu niên mới ra đời, tính tình dũng cảm, anh ta không kiêng dè mà nói: “Cô ấy trở thành người của anh khi nào chứ?”

“Cô ấy là vợ của tôi, tất nhiên là người của tôi, cậu muốn dẫn cô ấy đi thì phải được tôi đồng ý đã.”

“Chỉ cần cô ấy bằng lòng đi theo tôi, tôi không quan tâm anh có đồng ý hay không.” Trình Vân Khải nhìn qua Từ Hi Nhiễm, nói: “Từ Hi Nhiễm, em lại đây.”

Từ Hi Nhiễm ở phía sau Tưởng Dư Hoài lẳng lặng nhìn Trình Vân Khải, không trả lời.

Sắc mặt Trình Vân Khải hơi trầm xuống, đuôi mắt anh ta phiếm đỏ, giọng nói lạnh nhạt: “Anh nói em lại đây.”

Lúc này mặt trời đã xuống núi, một đám mây rực lửa vẫn lưu lại phía chân trời. Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhớ tới một buổi chiều nào đó vào năm lớp 11, cô xem Trình Vân Khải chơi bóng, đánh bóng xong bọn họ cùng về nhà, đi ngang qua một quầy bán quà vặt, Trình Vân Khải mua cho cô một que kem.

“Em là đồ tham ăn, có ăn là vui vẻ ngay, sao hôm nay lại rầu rĩ thế, ho em đồ ăn mà em cứ cúi mặt xuống, có tâm sự gì thì nói với anh Khải của em này.”

Thật ra, ngày đó bởi vì thi giữa kỳ không tốt mà cô hơi hụt hẫng. Nhưng khi đó đúng lúc có một ánh hoàng hôn rơi vào trong mắt Trình Vân Khải, phản chiếu một màu rực rỡ. Thiếu niên ngông cuồng, trên người và trên mặt đều được mạ một tầng màu vàng, anh ta xoay tròn quả bóng rổ trên ngón trỏ. Trong khoảnh khắc đó, anh ta rất đẹp.

Cô đột nhiên muốn đùa anh ta nên đã cố ý tỏ vẻ buồn bã, nói: “Còn có thể có tâm sự gì chứ, đương nhiên là sợ em trưởng thành rồi sẽ không gả đi được.”

Trình Vân Khải bật cười: “Lo lắng cái này làm gì, thật sự không ai muốn thì anh đành phát lòng tốt lấy em vậy, cũng coi như làm một chuyện tốt cho xã hội.”

Mặc dù lời này của anh ta nghe hơi ngứa đòn, mà ngày đó cô cũng thật sự đuổi theo đánh anh ta vài cái, thế nhưng lúc nghe câu đó cô rất vui.

Từ Hi Nhiễm, em lại đây.

Trước đây, lúc mua kẹo cho cô, anh ta cũng nói với cô như vậy, cô cũng thật sự tung ta tung tăng đi cùng anh ta. Ngay cả khi anh ta cảm thấy cô quá dễ lừa, cho cái kẹo là có thể lừa cô đi theo.

Thật ra không phải cô dễ lừa mà bởi vì anh ta là Trình Vân Khải, cô bằng lòng đi cùng anh ta.

Lúc này, anh ta mặc áo khoác màu vàng đỏ, làm cho cô nhớ tới thiếu niên nói sẽ cưới cô dưới ánh hoàng hôn đó. Bọn họ là thanh mai trúc mã, nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, cãi nhau ầm ĩ mà lớn lên.

Cô luôn cho rằng cô và Trình Vân Khải sẽ không bao giờ chia xa.

Cô luôn cho rằng, chỉ cần là Trình Vân Khải muốn dẫn cô đi, cô sẽ đi theo anh ta không chút do dự.

Hoàng hôn ngày ấy cũng đẹp như hiện tại, thế nhưng bọn họ đều đã trưởng thành. Trưởng thành thực sự là một chuyện tàn nhẫn. Hoàng hôn lúc nào cũng có, thế nhưng không phải mọi chuyện đều như trước kia.

“Anh trở về đi, tôi sẽ không đi cùng anh.”

Từ Hi Nhiễm không biết biểu cảm của cô lúc này như thế nào, nhưng lời nói của cô lại vô cùng dứt khoát.

Trình Vân Khải sững sờ mất mấy giây, một người quá mức khiếp sợ ngược lại sẽ không có biểu cảm gì, giống như lúc này.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Từ Hi Nhiễm sẽ luôn luôn đứng bên cạnh anh ta. Rõ ràng cô biết anh ta và người đàn ông này đang khiêu khích nhau. Thế nhưng lần này, cô lại đứng phía sau người đàn ông xa lạ kia và nói anh ta rời đi.

“Từ Hi Nhiễm!”Anh ta nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.

“Anh đi đi Trình Vân Khải, tôi rất ổn, tôi cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”

Cũng chỉ kém nói thẳng với anh ta, anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.

Trình Vân Khải cười khẩy: “Được, rất tốt, Từ Hi Nhiễm, em làm rất tốt.”

Anh ta kìm lại đôi mắt đỏ hoe, nhìn cô chằm chằm, đáy mắt tràn đầy lửa giận và oán hận. Anh ta lùi lại từng bước, rồi sau đó xoay người rời đi.

Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Người đàn ông đứng trước người cô chợt xoay người đối diện với cô. Từ Hi Nhiễm nhìn đôi mắt lạnh lùng thâm trầm của anh, toàn thân cứng đờ, tựa như đứa nhỏ đã làm sai. Cô cảm thấy hơi hụt hẫng, vội nói: “Xin lỗi anh Tưởng, tôi cũng không biết anh ta sẽ đến đây tìm tôi. Cũng trách tôi không giải thích rõ với anh ta nên anh ta mới nghĩ tôi bị ép gả.”

Anh hơi cau mày, không tỏ thái độ gì với lời giải thích của cô, mà hỏi lại một câu: “Em gọi tôi là anh Tưởng? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, em vẫn khách khí với tôi như vậy sao?”

Từ Hi Nhiễm: “...”

Cô không hiểu tại sao đột nhiên anh lại muốn sửa cách xưng hô của cô. Mà không gọi anh là anh Tưởng thì phải gọi là gì, gọi chồng sao? Từ Hi Nhiễm thử một chút, phát hiện cô không gọi ra miệng được, vậy nên gọi là gì đây, hay gọi Dư Hoài? Nhưng anh hơn cô nhiều tuổi như vậy, xưng hô này có cảm giác không tôn trọng cho lắm.

Suy tư một hồi, cô thử gọi: “Anh Dư Hoài.”

“Ừm.”

Anh giãn đôi mày điềm tĩnh ra, xem ra cũng khá vừa lòng với xưng hô này.

“Tôi không tham gia cũng không cách nào hỏi chuyện quá khứ của em, nhưng bây giờ em đã là vợ của tôi, dọn sạch chuyện quá khứ đi.”

Tuy anh nói rất bình tĩnh, nhưng Từ Hi Nhiễm lại cảm thấy trong lời này có ý cảnh cáo.

Cô gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Trình Vân Khải hút thuốc hồi lâu, đến tận khi trời tối hẳn anh ta mới về nhà. Nhà Trình Vân Khải ở một khu dân cư sang trọng của Lạc Thành, mẹ Trình Vân Khải - Viên Mẫn nhìn thấy anh ta trở về thì rất bất ngờ.

“Không phải con nói kỳ nghỉ hè này sẽ không về sao? Sao đột nhiên lại trở về vậy? Bạn gái con thì sao?”

Viên Mẫn cũng biết chuyện Trình Vân Khải có bạn gái. Thật ra, lúc mới nghe được chuyện này bà ấy cũng không quá vui. Bà ấy vẫn luôn nghĩ Trình Vân Khải và Từ Hi Nhiễm sẽ ở bên nhau, nhưng con trai thích thì bà ấy cũng không tiện nói gì. Đương nhiên Viên Mẫn cũng không biết chuyện Trình Vân Khải và Từ Hi Nhiễm từng yêu đương một thời gian, hai đứa nhỏ không nói với bà ấy.

Viên Mẫn thấy vẻ mặt thất vọng của anh ta, lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Con cãi nhau với bạn gái sao?”

“Không có, con đi gặp Hi Nhiễm.”

“Hửm? Vậy là cãi nhau với Hi Nhiễm hả?”

“Không cãi nhau, mẹ có biết chuyện cô ấy kết hôn không?”

Hiển nhiên Viên Mẫn bị dọa sợ rồi: “Hi Nhiễm kết hôn rồi? Chuyện xảy ra khi nào? Ai nói với con?”

Phản ứng của Viên Mẫn nằm ngoài dự kiến của Trình Vân Khải: “Cô ấy chưa nói với mẹ sao?”

Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài ở lại nhà cũ nhà họ Tưởng ăn cơm tối, vừa ăn xong thì có điện thoại, là dì Viên gọi tới, dì Viên hẹn cô ra gặp mặt. Từ Hi Nhiễm đoán chắc Trình Vân Khải đã nói với bà ấy chuyện cô kết hôn rồi.

Nơi gặp mặt cách nhà cũ nhà họ Tưởng không xa, Từ Hi Nhiễm nói với người nhà họ Tưởng có một người lớn quen biết đến tìm cô, bọn họ cũng không nói gì, còn sắp xếp xe đưa cô qua. Dì Viên tới trước, đã gọi cho cô rất nhiều đồ cô thích ăn, nhưng cô vừa ăn xong nên không ăn được nữa.

“Dì Viên, đã lâu không gặp.”

“Còn phải nói à, con, cái đứa nhỏ này, cũng không biết đến thăm dì.”

Viên Mẫn và mẹ Từ Hi Nhiễm là bạn thân, khi đó Từ Hi Nhiễm còn chưa được bố đón về thành phố lớn, sống với mẹ ở quê nhà tại một thành phố nhỏ. Viên Mẫn và chồng không lên thành phố lớn làm việc, hai người bạn thân quen ở cùng một chỗ, vẫn luôn qua lại thân thiết. Quan hệ của hai người cũng giống như Từ Hi Nhiễm và Trình Vân Khải, lớn lên ở một thôn nhỏ, sau đó lại cùng bám trụ ở thành phố để phát triển, hai người tương thân tương ái, quan hệ luôn rất tốt. Sau đó mẹ Từ Hi Nhiễm mất, Viên Mẫn thậm chí còn nghĩ tới việc nhận nuôi Từ Hi Nhiễm. Nhưng bố Từ Hi Nhiễm vẫn còn, Từ Xương Đông lại là người cực kỳ sĩ diện, con mình lại để người khác nuôi, ông ta cảm thấy người khác sẽ chê cười mình. Cũng vì Từ Xương Đông sĩ diện mà năm đó Từ Hi Nhiễm mới có thể học đại học. Nếu không, tốt nghiệp trung học xong cô sẽ phải làm công ở cửa hàng của gia đình.

Sau đó, Từ Hi Nhiễm được Từ Xương Đông đón về thành phố lớn. Vài năm sau, Viên Mẫn và chồng cũng đến thành phố lớn phát triển. Viên Mẫn hỏi thăm nhiều nơi tìm được Từ Hi Nhiễm, cũng tới thăm cô thường xuyên, thỉnh thoảng còn đón cô về nhà chơi, vẫn luôn đối xử tốt với cô.

Sau khi hai người chào hỏi đơn giản xong, Viên Mẫn đi thẳng vào vấn đề: “Dì nghe Vân Khải nói con kết hôn rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện lớn như vậy sao con lại không nói với dì?”

“Con còn chưa kịp nói, vốn hai nhà cũng bàn bạc đăng ký trước, còn hôn lễ thì để tổ chức sau.”

“Con vẫn còn trẻ.”Viên Mẫn tỏ vẻ lo lắng: “Là ý của bố mẹ con sao?”

“Là bọn họ sắp xếp giúp con, nhưng con cũng rất hài lòng.”

“Có vừa lòng cũng không thể kết hôn sớm như vậy chứ, con còn đang đi học mà. Hi Nhiễm à, con nói thật với dì đi, có phải bố mẹ con ép con không, hay là con gặp phải chuyện gì khó xử? Nếu con gặp rắc rối thì cứ nói với dì, dì có thể giúp con.”

“Không có, không ai ép con, đối phương rất tốt với con, con cũng rất hài lòng về anh ấy.”

Từ Hi Nhiễm nói ngắn gọn cho Viên Mẫn về tình huống của Tưởng Dư Hoài. Lúc Viên Mẫn nghe được Tưởng Dư Hoài tuổi lớn còn tàn tật thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Sau khi nghe Từ Hi Nhiễm nói nhân phẩm anh rất tốt, gia cảnh cũng không tồi thì sắc mặt của bà ấy mới bớt nghiêm trọng hơn một chút.

Viên Mẫn vốn cho rằng Từ Hi Nhiễm còn trẻ như vậy đã lập gia đình, không phải bị ép thì cũng là có việc gì khó nói. Sau khi gặp mặt mới biết được cô cũng bằng lòng, Viên Mẫn thấy không khuyên cô được cũng chỉ đành từ bỏ. Lúc gần tạm biệt, Viên Mẫn vẫn lo lắng, bà ấy nắm tay Từ Hi Nhiễm nói với cô: “Có thời gian nhất định phải dẫn người đến cho dì xem, gặp chuyện tủi thân cũng phải nói với dì.”

Đến tận khi Từ Hi Nhiễm liên tục đồng ý bà ấy mới thả lỏng.

Sau khi tạm biệt dì Viên, Từ Hi Nhiễm lại được tài xế đưa đến nhà cũ nhà họ Tưởng. Sau khi ngồi cùng người lớn ở nhà cũ một lúc, Tưởng Dư Hoài dẫn cô rời khỏi.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai người lấy giấy đăng ký kết hôn, phải về ở trong nhà tân hôn. Nhà Tưởng Dư Hoài ở một khu biệt thự liền kề thuộc khu công nghệ cao. Tên khu dân cư là “Biệt thự Tương Hà”, cách Tập đoàn Thiên Hành của nhà họ Tưởng cũng rất gần.

Vali của Từ Hi Nhiễm đã được chuyển tới đây từ trước. Tài xế lái xe vào hầm để xe. Hầm để xe cũng là của tư nhân, nằm dưới hai tầng, có thang máy đi thẳng lên lầu.

Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài lên thang máy, trong lòng lo lắng thấp thỏm. Cửa thang máy mở ra, Tưởng Dư Hoài ra khỏi thang máy trước, Từ Hi Nhiễm theo sau.

Biệt thự kiểu Duplex*, không gian phòng khách rất lớn, trang trí chủ yếu theo phong cách hiện đại. Trên đỉnh đầu là chiếc đèn chùm to và sáng rủ xuống, đối diện còn có một cửa sổ sát đất từ sàn đến trần. Từ Hi Nhiễm nhìn bốn phía, mặc dù nơi này không lớn bằng nhà cũ nhà họ Tưởng, nhưng trang trí tinh xảo hơn, cũng phù hợp thẩm mỹ của người trẻ hơn.

*Duplex là căn hộ được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng liền kề. Các căn hộ duplex thường nằm ở trên tầng cao của một tòa nhà. Hầu hết các căn hộ Duplex đều nằm ở những vị trí đẹp như trung tâm thành phố, căn hộ nghỉ dưỡng, du lịch.

Từ Hi Nhiễm nhất thời cảm khái không thôi, đây là nơi cô ở sau này sao? Từ phòng nhỏ đến đây, khác biệt thật sự rất lớn, đến bây giờ cô vẫn luôn có một loại cảm giác không chân thật.

“Căn nhà này đã được sửa sang lúc mới mua, em xem có muốn sửa lại chỗ nào không, không hài lòng thì có thể sửa lại.”

Lời Tưởng Dư Hoài kéo suy nghĩ của cô về, Từ Hi Nhiễm vội nói: “Không có, tôi rất hài lòng, hơn nữa tôi cũng không bắt bẻ, có chỗ ở là được.”

“Hài lòng thì tốt.”Tưởng Dư Hoài nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Cuối cùng cũng nói tới chủ đề khiến Từ Hi Nhiễm không yên suốt quãng đường đến đây, cô thử vài lần mới cố lấy dũng khí hỏi: “Ừm, anh Dư Hoài, tôi... Buổi tối tôi ngủ phòng nào?”

Ánh mắt Tưởng Dư Hoài rơi vào người cô, trên mặt đột nhiên có thêm một loại biểu cảm cười như không cười. Sau đó, chỉ nghe thấy anh dùng một loại giọng điệu như lẽ đương nhiên nói với cô: “Đương nhiên là tôi ngủ ở đâu thì em ngủ ở đó.”

Từ Hi Nhiễm: “...”

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cuối cùng cũng ở chung rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện