Diệp Trì lấy tay ấn vào huyệt thái dương đang giật giật: “Tiêu Tiêu, đừng đùa nữa, chúng ta đang sống hạnh phúc, sau này con chúng ta ra đời, anh sẽ đánh cho nó một trận, ai bảo nó dám hành hạ mẹ nó! Thế có được không?”

Anh nghiêng người hôn lên trán Thời Tiêu: “Đi thôi, anh đã hẹn với chú Phan rồi, chúng ta đi kiểm tra nào!” Thời Tiêu đứng dậy theo nhưng đứng yên không nhúc nhích, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, nhìn vẻ mặt thì hăm hở nhưng từ sâu trong đáy mắt lại hiện lên vẻ mệt mỏi của anh. Gần đây Diệp Trì rất bận rộn, mặc dù Thời Tiêu không biết cụ thể anh đang bận việc gì, nhưng hôm đó Quyên Tử đã nói hình như là đồng thời khởi công công trình ở thành phố và ngoại tỉnh. Thời Tiêu cúi đầu, thầm than thở, đột nhiên cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào. Một người đàn ông như thế này tại sao lại cứ phải giữ chặt lấy cô? Hơn nữa nói lý với người đàn ông này cũng chẳng được, vì vậy bản thân mình lại thành kẻ ngốc.

Đến bệnh viện là một loạt những kiểm tra chi tiết. K

iểm tra xong, Thời Tiêu liền ra vườn hoa ở sau phòng bệnh đợi Diệp Trì. Bên cạnh là các phòng bệnh của khoa phụ sản, thỉnh thoảng lại có những ông chồng cẩn thận dìu cô vợ bụng to vượt mặt đi dạo, thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau mỉm cười, thì thầm to nhỏ gì đó, rất ăn ý, rất bình thường, nhưng thật sự hạnh phúc.

Thời Tiêu chợt thất thần. Diệp Trì đứng từ xa nhìn khuôn mặt vợ, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ ấy khiến anh không khỏi buồn cười. Nhưng nhớ lại những gì chú Phan nói, anh lại chợt nhíu mày.

- Về lý mà nói đáng lẽ ra không có những phản ứng dữ dội như vậy mới phải, các kết quả kiểm tra đều bình thường, mặc dù cũng có những bà bầu có thời gian ốm nghén kéo dài, cho tới tận khi sinh con mới thôi. Nhưng vợ cháu chẳng có phản ứng với cái gì khác, cho thấy không phải vì nguyên nhân này. Vậy thì chú đoán, khả năng có thể là vì tâm lý, cũng có thể vì áp lực quá lớn, hoặc cháu đã làm sai chuyện gì…

Nói đến đây, chú Phan liền nhíu mày nhìn Diệp Trì: “Không phải nhân lúc vợ có bầu cháu lại chơi bời lăng nhăng đấy chứ?”

Diệp Trì đứng bật dậy: “Chú Phan, cháu khốn nạn như vậy sao?”

Chú Phan nói chẳng chút nể mặt: “Chẳng phải có những chuyện khốn nạn hơn cháu cũng đã làm rồi đấy thôi!”

Diệp Trì đi ra đến cửa liền ngoảnh đầu lại: “Nhưng lúc ấy không có Tiêu Tiêu, chú cứ yên tâm, giờ cháu là một ông chồng mẫu mực. Thôi cháu đi đây, cám ơn chú Phan. Mấy hôm trước cháu kiếm được mấy chai rượu Mao Đài lâu năm, mấy hôm nữa cháu sẽ mang đến biếu chú

Giờ đột nhiên nhớ lại những lời chú Phan nói, nhìn bộ dạng gần đây của Thời Tiêu, còn nữa, dường như mọi thứ bắt đầu từ sau buổi tối đến hội quán ấy.

Chẳng lẽ cô ấy nghi ngờ cái gì hoặc đã biết chuyện gì rồi? Mặc dù tối hôm ấy chưa xảy ra chuyện gì, nhưng nói cho cùng thì anh cũng có chút động lòng, cho đến tận giờ Diệp Trì vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, nếu không gần đây sao tính tình của anh lại dịu dàng đến thế, để mặc cho cô tha hồ hành hạ? Suốt chặng đường Thời Tiêu chẳng nói năng gì, chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cái đầu ấy đang nghĩ ngợi chuyện gì?

Xe dừng lại ở trước cửa hàng Cẩm Giang, Diệp Trì ôm Thời Tiêu xuống xe. Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn, thì thầm: “Em hơi mệt, muốn về nhà!”

Diệp Trì vuốt ve khuôn mặt của cô, dịu dàng dỗ dành: “Yên tâm, không có người ngoài đâu, cái cậu chiến hữu với anh trước đây, Đại Lưu, sáng nay anh có nhắc với em rồi đấy, cũng coi như là anh em của anh, giờ chuyển công tác về đây. Em là vợ anh, không gặp một chút đâu có được! Cố chịu đựng một lát nhé! Ăn cơm xong là chúng ta về luôn!”

Thời Tiêu cũng biết đàn ông ai cũng sĩ diện cả, cho dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn phải cho anh ta chút thể diện, dù gì hiện giờ cô vẫn đội cái mũ “Diệp phu nhân” ở trên đầu.

Nhưng vừa vào phòng ăn, nhìn thấy Phong Cẩm Phong, Thời Tiêu đã không khỏi cười nhạt, cần gì đến cô cho lắm chuyện, Phong Cẩm Phong chẳng phải đã đảm nhiệm vai trò của cô từ sớm rồi sao?

- Đại Lưu, chẳng phải đến rồi hay sao?

Hồ Quân đứng dậy đánh tiếng.

Thời Tiêu giúp Diệp Trì cởi áo măng tô khoác ngoài, treo lên mắc rồi quàng vai Thời Tiêu, vui vẻ giới thiệu: “Đây là Thời Tiêu, vợ tôi. Đây là Đại Lưu, chiến hữu của anh, nhìn cái bộ dạng chó của cậu ta đi, lúc ấy không ít lần chơi xỏ anh, đánh nhau không biết bao lần, cuối cùng lại thành anh em!

Đại Lưu ngẩn người trong giây lát rồi bật cười:

- Chào chị dâu, sống cùng với một tên độc tài như Diệp Trì chắc chị dâu phải chịu nhiều ấm ức lắm!

- Cút ngay! Cậu nói lăng nhăng cái gì thế hả? Tôi thương vợ tôi còn không hết, đúng không em yêu?

Thời Tiêu chỉ khẽ mỉm cười.

Đại Lưu là một quân nhân điển hình, chỉ riêng mặt này thôi Thời Tiêu cũng hiểu tại sao anh ta lại hợp cạ với bọn Diệp Trì, trong cốt cách, con người anh ta cũng toát lên vẻ độc đoán, phóng khoáng. Diệp Trì mặc một bộ quân phục, vai đeo quân hàm ba sao. Thời Tiêu cũng không hiểu rõ lắm về quân hàm của quân hàm quân đội, nhưng cũng biết, với độ tuổi của anh ta hiện nay mà được lên chức Tham chiếu thì không phải tầm thường. Làn da ngăm đen, có vẻ gồ ghề, nghiêm nghị hơn bọn Diệp Trì, có lẽ là do đặc điểm nghề nghiệp, ánh mắt mặc dù cười nhưng vẫn mang vẻ dò xét và nghi hoặc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô và Phong Cẩm Phong.

Nói đến vị trí của ba người cũng có chút đặc biệt, cô ngồi ở bên phải Diệp Trì, Phong Cẩm Phong ngồi ở bên trái Diệp Trì. Nói thật lòng Đại Lưu có hơi mơ hồ, lúc cùng Hồ Quân đến đây, nhìn thấy một “đại mỹ nhân” đang ngồi đây, luận về khí chất, dung mạo hay cách ăn nói đều không hề tầm thường, hơn nữa lại còn thân mật hàn huyên với anh, nhưng nói câu nào cũng nhắc đến Diệp Trì. Đại Lưu chưa từng gặp Phong Cẩm Phong, ba người kia cũng quên mất không giới thiệu. Trong lòng Đại Lưu đã sớm nhận định đây chắc là vợ của Diệp Trì, nào ngờ Diệp Trì đến, còn ôm theo một cô gái khác đến.

Đại Lưu hơi kinh ngạc, sau kinh ngạc mới hay, mình đã nhầm. Liếc nhìn Phong Cẩm Phong, Đại Lưu đột nhiên hiểu ra vấn đề. Sau khi hàn huyên tâm sự, âm thầm quan sát hai cô gái xong xuôi, xét về tướng mạo và vẻ hấp dẫn, vợ Diệp Trì có hơi khiêm tốn hơn: áo măng tô màu trắng sữa, bên trong mặc một chiếc áo phông đen to rộng, trên áo có hình một nhân vật hoạt hình dễ thương; chiếc áo thùng thình gần như che hết tất cả những đường cong của cô, chiếc quần rộng màu trắng, đi cùng với đôi giày vải, giống hệt như một sinh viên đại học mới ra trường; mái tóc buộc cao ở phía sau, tóc mái dài chấm lông mày, đôi mắt to tròn. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt này, Đại Lưu đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt ấy cực kỳ trong veo và long lanh, giống như một hồ t khiến cho anh không khỏi nhớ đến bầu trời đầy sao diễm lệ lúc anh còn ở quân doanh. So với đôi mắt ấy, vẻ đẹp của Phong Cầm Phong bỗng trở nên tầm thường, chỉ có điều…

Ánh mắt của Đại Lưu lướt qua Diệp Trì. Diệp Trì ơi là Diệp Trì, cậu từng là một công tử đào hoa, mạnh mẽ độc đoán như vậy, sao giờ lại trở thành một người đàn ông dịu dàng như thế? Chăm sóc cho vợ từng ly từng tý, gần như chẳng để vợ phải động đũa. Đại Lưu thích thú nhìn ngó một lát, phát hiện ra những người xung quanh chẳng chút kinh ngạc trước cảnh tượng này, cứ như thể đây là chuyện thường ngày, anh không khỏi phì cười.

Tả Hồng đương nhiên biết Đại Lưu cười cái gì: “Nào nào Đại Lưu, uống đi, chúng ta uống thôi! Có Thời Tiêu ở đây, Diệp Trì sẽ là một nô bộc tận tụy. Lâu dần cậu sẽ quen thôi!”

Thời Tiêu đỏ mặt, đẩy thìa canh Diệp Trì vừa đưa đến miệng cô, đứng dậy nói khẽ:

- Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát!

Thời Tiêu ra ngoài, Đại Lưu mới lên tiếng: “Diệp Trì, Diệp thiếu gia, gai ốc của tôi nổi hết rồi đây này! Yêu vợ cũng không cần phải tận tụy như vậy đâu!”

Diệp Trì lại không nghĩ vậy:

- Vợ tôi, tôi không thương thì ai thương? Thôi được rồi, cậu đừng thấy cô ấy hiền lành ít nói mà coi thường, lúc làm mình làm mẩy với tôi cũng ghê gớm ra trò, khiến ruột gan tôi cũng khó chịu đấy!

Mấy người đàn ông đều bật cười.

Thời Tiêu ngồi trên bồn vệ sinh, nghĩ xem nên lấy lý do gì để về, đột nhiên nghe thấy tiếng của hai nhân viên phục vụ vọng vào: “Oanh này, hôm nay nhóm của Diệp thiếu gia lại đến. Cậu nói xem, mấy anh chàng ấy toàn là “hàng xịn”, nếu lọt được vào mắt một trong số họ thì chẳng còn gì phải buồn phiền nữa!”

Một giọng khác có vẻ ủ rũ: “Đúng thế, cậu nhìn Diệp thiếu gia đào hoa thế, tớ thấy không mười thì cũng phải tám chín cô. Năm ngoái lúc đến đây, Diệp thiếu gia còn dẫn theo một cô minh tinh đến, lúc tớ mang thức ăn vào, hai người ấy đang ôm hôn thắm thiết, nóng mắt vô cùng, tớ còn ngại chẳng dám nhìn cơ. Nhưng kể từ dạo kết hôn đến nay tự nhiên lại thành ông chồng tốt!”

Cô gái tên Na Na liền phì cười, thì thầm: “Tớ nói cho cậu biết, thế giới của họ ăn chơi trác táng lắm. Mấy ngày trước trên báo chẳng nói cái cô tiểu thư nhà họ Phong kia vào khách sạn với Diệp Trì là gì. Đàn ông có thằng nào không thích lăng nhăng đâu, đặc biệt là Diệp thiếu gia, anh ta chơi bời quen rồi, tớ không tin là anh ta có thể cải tà quy chính!”

Đợi tiếng bước chân xa dần, Thời Tiêu mới đi ra.

Cô mở vòi nước rửa tay, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Phong Cẩm Phong ở đằng sau. Cô nhếch môi cười: “Sao? Sốt ruột rồi à? Sợ tôi chiếm luôn vị trí Diệp phu nhân à?”

Phong Cẩm Phong nhìn thẳng vào Thời Tiêu ở trong gương, sắc mặt có hơi u ám: “Tại sao cô không yêu anh ấy?”

Thời Tiêu hơi sững người, xoay người dựa lưng vào thành bệ rửa tay, nhìn Phong Cẩm Phong:

- Vậy chị nói cho tôi biết tại sao chị yêu anh ta? Yêu đến mức thấp hèn như thế? Chị vốn là một cô gái kiêu ngạo như thế cơ mà?

Ánh mắt Phong Cẩm Phong, chợt thay đổi: “Điều này cô mãi mãi không thể hiểu được, tôi yêu anh ấy, lúc tôi còn rất nhỏ đã rất yêu anh ấy rồi, vì vậy anh ấy đáng ra phải là của tôi!”

Thời Tiêu gật đầu: “Đúng là tôi không thể hiểu, nhưng tôi không thể hiểu tại sao trước khi Diệp Trì kết hôn, chị đi đằng nào chứ? Hai người có cả đống thời gian mà?”

Phong Cẩm Phong im lặng hồi lâu không nói, chỉ nhìn Thời Tiêu bằng ánh mắt u ám. Những lời mỉa mai này chỉ có Thời Tiêu mới nói ra được, bởi vì cô đang có nó trong tay, nên cô không thèm, không trân trọng.

Nỗi căm hận của Phong Cẩm Phong đột nhiên trào lên, ánh mắt cô ta từ từ hướng xuống dưới, dừng lại trên bụng Thời Tiêu: “Đứa bé cô định thế nào?Thời Tiêu cảnh giác, đưa tay ra che chắn bụng mình: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến cô hết!”

Nói rồi cô quay người bỏ đi. Cho dù Thời Tiêu một lòng một dạ muốn ly hôn nhưng Diệp Trì có thể từ bỏ cô không? Ánh mắt của Diệp Trì là ánh mắt chất chứa sự hạnh phúc… Nghĩ cách gì để bọn họ thù hận lẫn nhau, mãi mãi không bao giờ gặp lại, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội. Chỉ có điều, nghĩ ra thấy thật đáng buồn, nhưng cô không thể từ bỏ, cô từng nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm hàng nghìn lần, bảo cô từ bỏ Diệp Trì, cô không làm được. Cô nguyện đánh cược một lần, thắng rồi cô sẽ có Diệp Trì, nếu thua, cô sẽ từ bỏ hoàn toàn.

Vì vậy lúc nhân viên phục vụ mang một xấp băng ghi hình đến đứng trước mặt cô, Phong Cẩm Phong biết cơ hội của mình cuối cùng đã đến rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện