Diệp Trì có nằm mơ cũng không ngờ Thời Tiêu lại bỏ đi
không một lời từ biệt như vậy.
Từ nước ngoài trở về, đối diện với tình cảnh này: Thời Tiêu đã bỏ trốn, hơn nữa dường như đã có kế hoạch từ trước, mang theo con trai của anh, chỉ để lại một tờ đơn xin ly hôn cùng với mấy bức ảnh chẳng biết kiếm từ đâu ra.
Còn nhớ trước khi anh đi vẫn còn tử tế lắm mà, có lẽ chỉ là giả bộ để anh tưởng là tốt. Lúc ở nước ngoài Diệp Trì còn nghĩ ngợi, sao mình lại trở thành một người đàn ông mềm yếu như thế, vợ anh chỉ cần dùng ánh mắt trong veo ấy nhìn anh là lửa giận trong anh lập tức bị dập tắt. Bảo “xử lý” cô cuối cùng vẫn là anh “hầu hạ” cô.
Cái gọi là “vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm hòa đuôi giường” cũng có lý. Nhớ đến bộ dạng mang bầu của vợ là Diệp Trì lại cười luôn miệng.
Tháo gỡ được khúc mắc rồi Diệp Trì cũng thấy tâm trạng thoải mái hơn. Thực ra nghĩ kĩ lại, Diệp Trì cũng hiểu đoạn băng ấy chẳng qua là nhằm ly gián quan hệ của hai người. Kẻ dùng thủ đoạn xấu xa n
ày là ai, không cần đoán anh cũng biết. Nhân nhượng thì không hẳn, chỉ là nể tình nghĩa ngày xưa, hơn nữa lại còn nể mặt ông anh họ Cẩm Thành nữa, dù gì Cẩm Phong cũng là em họ của cậu ta, chỉ cần đừng làm gì quá đáng, Diệp Trì có thể bỏ qua không tính toán.
Chỉ có điều nếu nhắm vào vợ anh thì không được. Khuôn mặt Diệp Trì thoáng hiện lên vẻ tàn độc, lạnh lùng. Đã tám năm trôi qua, Diệp Trì tưởng rằng cô ta đã trở lên thông minh, cũng trưởng thành nhiều hơn, nhưng về mặt nào đó, vẫn cực đoan như vậy.
Có những lúc Diệp Trì muốn nhìn thấu Cẩm Phong xem cô ta nghĩ gì? Tám năm trước cô ta tự sát không thành. Chẳng lẽ tám năm sau, cô ta phá hoại chuyện tình cảm của anh và Thời Tiêu thì có thể khiến anh quay đầu lại nhìn cô ta, thậm chí lấy cô ta làm vợ như mong ước của cô ta? Nếu là như vậy thì tám năm trôi qua đối với cô ta chẳng có ý nghĩa gì.
Trong lòng Diệp Trì, Cẩm Phong chỉ là em gái của một người bạn, chẳng khác gì so với Đình Đình. Về chuyện này Diệp Trì phân biệt rất rõ ràng, đàn bà là đàn bà, em gái là em gái, không bao giờ có ý đồ với em gái. Trong trò chơi tình ái mọi thứ phải rõ ràng.
Cũng giống như Thời Tiêu của anh, kể từ lúc ấy cô, cả đời này cô sẽ là vợ anh, anh yêu thương cô, chiều chuộng cô, bảo vệ cô là do anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Sau này còn có con trai của anh, có được tất cả những thứ này, Diệp Trì cảm thấy hạnh phúc. Thật sự là như vậy. Cho dù là vợ anh cứ dăm ba hôm lại làm mình làm mẩy với anh, giận dỗi anh, nhưng anh vẫn thấy hạnh phúc, một hạnh phúc hết sức thực, một thứ hạnh phúc không cần phải nói với người ngoài.
Cũng vì thứ hạnh phúc này, khiến anh luôn áy náy vì suýt nữa thì ngoại tình ở hội quán. Cũng chính vì sự áy náy ấy đã khiến anh càng chiều chuộng vợ hơn, khiến cho Diệp Trì mặc dù lần này chính mắt anh nhìn thấy vợ anh với Hứa Minh Chương hôn nhau thân mật, anh vẫn thấy mình chẳng làm gì quá đáng.
Cho dù có giận đến tột độ, kể từ lúc đánh Thời Tiêu cho đến khi thỏa mãn dục vọng xong, Thời Tiêu đã chìm vào giấc ngủ nhưng anh vẫn xót xa trong lòng. Anh xuống giường lấy đá quấn vào khăn mặt để đắp lên mặt cho cô, sau đó bôi kem dưỡng lô hội lên mặt cô, cho đến khi vết hằn của những ngón tay trên mặt cô mờ đi mới ôm lấy cô, khe khẽ chợp mắt.
Buổi sáng lúc thư ký Lưu gọi điện đến, vợ anh vẫn còn ngủ, khuôn mặt vùi sâu xuống gối, mái tóc đen nhánh xõa tự nhiên, bờ vai trần mịn màng hiện ra trong nắng sớm, Diệp Trì thậm chí vẫn còn nhớ cảm giác mịn màng, trơn láng khi chạm vào da thịt cô.
Cảm giác cơ thể lại rạo rực, Diệp Trì cười như mếu. Nói cho cùng cô đang mang trong mình đứa con của anh, cho dù tối qua đã chiến đấu mấy hiệp nhưng cũng không thể hết mình được.
Diệp Trì đặt điện thoại xuống, nhón chân đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Sau khi sửa soạn xong xuôi, anh đến bên giường, xoa xoa đầu cô, biết cô đã tỉnh rồi nhưng còn giả vờ ngủ, hàng mi dài đang hấp háy liên tục, chỉ nhìn qua là biết ngay.
Diệp Trì nhếch môi cười: “Anh đã gọi cho mẹ rồi, lát nữa mẹ sẽ đến đón em về nhà ở. Chịu khó ăn uống, nếu thấy khó chịu ở đâu thì đừng đi làm, báo Diệp Sinh xin nghỉ cho em, đừng làm con trai anh mệt đấy! Nhớ phải gọi điện cho anh nhé!”
Diệp Trì cúi xuống hôn lên trán cô
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thời Tiêu mới từ từ mở mắt ra, lật người trở lại, đạp hết gối đầu, gối ôm, ga lụa tơ tằm xuống đất, hai tay đấm mạnh xuống giường. Chuyện quái quỷ gì thế này? Cô là kẻ ngu chỉ biết ăn không biết hận thù hay Diệp Trì quá cao thủ? Vừa đấm vừa xoa, anh ta tưởng làm vậy là dỗ dành được cô ư? Nhớ lại chuyện tối qua, Thời Tiêu lại hậm hực tát cho mình hai cái. Xuống giường, cô lao vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu và trầm ngâm suy nghĩ. Cái gã Diệp Trì này, nói lý với anh ta chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, nhưng cứ vớ vớ vẩn vẩn như thế này, Diệp Trì thật không làm được.
Cô không có niềm tin, cô nhát gan, cô để bụng, cô sợ… đủ trạng thái cảm xúc chất chứa trong lòng, khiến cho cô cảm thấy cô không thể ở bên Diệp Trì như thế này được nữa, cô không chịu nổi.
Thực ra từ trước đến giờ, Thời Tiêu là một cô gái cực kì bình thường, cô hi vọng tìm được một người chồng yêu thương, chiều chuộng cô, xây dựng một gia đình nhỏ, đi làm về đón con về nhà, đi chợ, nấu nướng, sau đó cả nhà ngồi quây quần trên ghế sô pha xem tivi. Những ngày tháng như vậy hết sức bình thường nhưng lại là giấc mơ của cô.
Thấy cuộc sống của anh trước đây “đa màu sắc” như vậy, bảo anh thay đổi, làm một người đàn ông tốt của gia đình, Thời Tiêu cảm thấy là điều không thể. Trước đây cô từng ngây thơ, cô cứ tưởng rằng hai người có thể chia tay trong hòa bình, dù gì hai người lấy nhau cũng đâu phải vì tình yêu.
Cô vì muốn tránh tình cũ chuẩn bị quay về, còn Diệp Trì, theo như Thời Tiêu nghĩ, ban đầu chắc anh ta thấy lạ lẫm, mới mẻ, dù gì trong thế giới của anh ta, loại con gái như cô cũng coi như là “của hiếm, nhưng về sau lại mất đi kiểm soát, giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, trong cuộc sống hôn nhân, Thời Tiêu không thể kiểm soát được, Diệp Trì dường như cũng “hâm hâm”, anh ghen tuông chỉ bởi vì một sợi dây chuyền Tưởng Tiến tặng cho cô, vì ghen tuông phát tác khiến anh thay đổi chủ ý ban đầu, muốn có con, bắt cô phải sinh con, hơn nữa còn không cho cô có cơ hội từ chối.
Biết được chuyện của cô và Hứa Minh Chương, anh như người mất đi lý trí, trừng phạt cô, kiểu trừng phạt ấy khiến cho cả đời Thời Tiêu không dám nghĩ có lần thứ hai. Nếu như tất cả những thứ ấy có thể giải thích là tình yêu của anh ta, vậy thì đúng lúc cô hạ quyết tâm sẽ ngoan ngoãn sống với Diệp Trì thì anh ta lại ngoại tình.
Trong khi cô đang mang bầu lại đi ôm ấp, hôn hít, thậm chí làm tình với một người đàn bà khác. Thời Tiêu cảm thấy buồn nôn với thứ tình yêu như vậy. Cô không thể chịu đựng được, nhưng cô thật vô dụng, chỉ cần Diệp Trì quyết tâm trị cô, cô thậm chí không thể từ chối được. Cái cơ thể này, vào một giây phút nào đó dường như đã không do cô chế ngự, Diệp Trì có quyền kiểm soát còn hơn cả cô. Nhưng sự hòa hợp về cơ thế chẳng nói lên điều gì, trong lòng Thời Tiêu vẫn cảm thấy chán ghét, huống hồ Diệp Trì lại đánh cô. Giơ tay lên là một bạt tai. Thời Tiêu đứng dậy, nhìn vào gương, xoa xoa gò má của mình, chẳng còn vết tích gì nữa, thậm chí có phần trơn láng hơn cả bên kia. Thế nhưng cảm giác đau đớn đến tê dại và sự sỉ nhục ấy khiến cho Thời Tiêu không sao quên được. Cô không thể nào tưởng tượng, khi đứa bé trong bụng cô được sinh ra, đối mặt với người cha như vậy hết ngày này sang ngày khác, nó sẽ như thế nào? Cô hy vọng mang lại cho đứa bé một gia đình hạnh phúc, cho dù cái gia đình ấy chỉ có mẹ.
Hơn nữa Thời Tiêu tin rằng lần này, Diệp Trì cũng sẽ từ bỏ, chỉ cần anh ta còn có chút liêm sỉ, hay nói cách khác, trong lòng anh ta có chút gì đó thương hại và cảm thông đối với cô, sẽ chấp nhận từ bỏ để cô tự do. Vì vậy mới nói Thời Tiêu quá ngây thơ, trong từ điển của Diệp Trì, có lẽ không có hai từ “liêm sỉ”, hoàn toàn không có.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Thời Tiêu vẫn quyết tâm ra đi, cô không muốn dây dưa mãi với Diệp Trì nữa, mang theo đứa bé, tìm một nơi non xanh nước biếc ở một thời gian, để cho đôi bên bình tĩnh lại, có thể đây là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Thời Tiêu từng nghĩ, cho dù Diệp Trì cứ mãi cố chấp, nhưng theo thời gian, sự cố chấp ấy vẫn sẽ nhạt dần, cũng giống như tình yêu chết đi sống lại giữa cô và Hứa Minh Chương năm nào, cuối cùng vẫn không vượt qua được sự thử thách của thời gian, huống chi là Diệp Trì. Cô và Diệp Trì có cái gì chứ? Tình yêu ư? Nhắc đến hai từ này là Thời Tiêu lại thấy vô cùng nực cười.
Thời Tiêu đã chuẩn bị từ sớm, Diệp Trì vừa đi là cô đã gọi điện về nhà họ Diệp, bảo qua nhà Quyên Tử ở mấy hôm, dạo này Quyên Tử đang được nghỉ làm. Bà Diệp đã từng gặp Quyên Tử, biết là bạn thân của con dâu, chú Phan lại luôn miệng dặn dò phải duy trì tâm lý vui vẻ cho Thời Tiêu, bởi vì đợt trước kiểm tra, phát hiện ra cô có xu hướng mắc chứng bệnh trầm uất, khiến cho ông bà Diệp lo lắng vô cùng, không phải sợ gì khác, mà là sợ ảnh hưởng đến đứa cháu đích tôn trong bụng Thời Tiêu.
Người Trung Quốc, mặc dù hiện nay tư tưởng đã thoáng hơn nhiều, nhưng vẫn chút bảo thủ, nhất thời chưa thể thay đổi ngay, nhất là nhà họ Diệp, đã sớm mong muốn có cháu trai từ lâu, nay khó khăn lắm mới có, nếu chẳng may có chuyện gì chẳng lành thì sống không bằng chết. Do đó họ càng thêm cẩn thận.
Nghe thấy Diệp Trì nói đến nhà bạn ở, bà Diệp mặc dù không vui lắm nhưng nghĩ, bọn trẻ cùng tuổi ở chung với nhau dù gì cũng vui hơn, biết đâu lại có lợi cho đứa bé trong bụng, thế nên đành đồng ý, chỉ dặn dò phải chú ý này nọ. Thời Tiêu cúp điện thoại, không nén được thở dài. Có được một người mẹ chồng như bà Diệp thật chẳng có điểm gì để chê trách cả, nhưng dù gì cũng đâu phải ở chung với mẹ chồng cả đời.
Cô xuống nhà, lấy hành lý đã thu dọn sẵn từ trong góc phòng cất đồ ra, mở ra, kí vào tờ đơn ly hôn rồi đặt lên bàn uống trà, bên dưới còn đặt xấp ảnh mà Phong Cẩm Phong đưa cho cô.
Thời Tiêu tìm ra bức ảnh Diệp Trì và người đàn bà xinh đẹp kia hôn nhau say đắm, đột nhiên nhớ lại những lời Diệp Trì đã nói với mình hôm đó. Cô lấy một cái bút, viết lên đó ba chữ “Cẩu nam nữ!”
Viết xong cô lại thấy mình thật là ấu trĩ. Một cảm giác đau đớn chua xót bao trùm trái tim cô. Thời Tiêu lắc mạnh đầu, xách hành lí bỏ đi. Nào ngờ lần đi này của cô là một lần trải nghiệm sinh tử.
Từ nước ngoài trở về, đối diện với tình cảnh này: Thời Tiêu đã bỏ trốn, hơn nữa dường như đã có kế hoạch từ trước, mang theo con trai của anh, chỉ để lại một tờ đơn xin ly hôn cùng với mấy bức ảnh chẳng biết kiếm từ đâu ra.
Còn nhớ trước khi anh đi vẫn còn tử tế lắm mà, có lẽ chỉ là giả bộ để anh tưởng là tốt. Lúc ở nước ngoài Diệp Trì còn nghĩ ngợi, sao mình lại trở thành một người đàn ông mềm yếu như thế, vợ anh chỉ cần dùng ánh mắt trong veo ấy nhìn anh là lửa giận trong anh lập tức bị dập tắt. Bảo “xử lý” cô cuối cùng vẫn là anh “hầu hạ” cô.
Cái gọi là “vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm hòa đuôi giường” cũng có lý. Nhớ đến bộ dạng mang bầu của vợ là Diệp Trì lại cười luôn miệng.
Tháo gỡ được khúc mắc rồi Diệp Trì cũng thấy tâm trạng thoải mái hơn. Thực ra nghĩ kĩ lại, Diệp Trì cũng hiểu đoạn băng ấy chẳng qua là nhằm ly gián quan hệ của hai người. Kẻ dùng thủ đoạn xấu xa n
ày là ai, không cần đoán anh cũng biết. Nhân nhượng thì không hẳn, chỉ là nể tình nghĩa ngày xưa, hơn nữa lại còn nể mặt ông anh họ Cẩm Thành nữa, dù gì Cẩm Phong cũng là em họ của cậu ta, chỉ cần đừng làm gì quá đáng, Diệp Trì có thể bỏ qua không tính toán.
Chỉ có điều nếu nhắm vào vợ anh thì không được. Khuôn mặt Diệp Trì thoáng hiện lên vẻ tàn độc, lạnh lùng. Đã tám năm trôi qua, Diệp Trì tưởng rằng cô ta đã trở lên thông minh, cũng trưởng thành nhiều hơn, nhưng về mặt nào đó, vẫn cực đoan như vậy.
Có những lúc Diệp Trì muốn nhìn thấu Cẩm Phong xem cô ta nghĩ gì? Tám năm trước cô ta tự sát không thành. Chẳng lẽ tám năm sau, cô ta phá hoại chuyện tình cảm của anh và Thời Tiêu thì có thể khiến anh quay đầu lại nhìn cô ta, thậm chí lấy cô ta làm vợ như mong ước của cô ta? Nếu là như vậy thì tám năm trôi qua đối với cô ta chẳng có ý nghĩa gì.
Trong lòng Diệp Trì, Cẩm Phong chỉ là em gái của một người bạn, chẳng khác gì so với Đình Đình. Về chuyện này Diệp Trì phân biệt rất rõ ràng, đàn bà là đàn bà, em gái là em gái, không bao giờ có ý đồ với em gái. Trong trò chơi tình ái mọi thứ phải rõ ràng.
Cũng giống như Thời Tiêu của anh, kể từ lúc ấy cô, cả đời này cô sẽ là vợ anh, anh yêu thương cô, chiều chuộng cô, bảo vệ cô là do anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Sau này còn có con trai của anh, có được tất cả những thứ này, Diệp Trì cảm thấy hạnh phúc. Thật sự là như vậy. Cho dù là vợ anh cứ dăm ba hôm lại làm mình làm mẩy với anh, giận dỗi anh, nhưng anh vẫn thấy hạnh phúc, một hạnh phúc hết sức thực, một thứ hạnh phúc không cần phải nói với người ngoài.
Cũng vì thứ hạnh phúc này, khiến anh luôn áy náy vì suýt nữa thì ngoại tình ở hội quán. Cũng chính vì sự áy náy ấy đã khiến anh càng chiều chuộng vợ hơn, khiến cho Diệp Trì mặc dù lần này chính mắt anh nhìn thấy vợ anh với Hứa Minh Chương hôn nhau thân mật, anh vẫn thấy mình chẳng làm gì quá đáng.
Cho dù có giận đến tột độ, kể từ lúc đánh Thời Tiêu cho đến khi thỏa mãn dục vọng xong, Thời Tiêu đã chìm vào giấc ngủ nhưng anh vẫn xót xa trong lòng. Anh xuống giường lấy đá quấn vào khăn mặt để đắp lên mặt cho cô, sau đó bôi kem dưỡng lô hội lên mặt cô, cho đến khi vết hằn của những ngón tay trên mặt cô mờ đi mới ôm lấy cô, khe khẽ chợp mắt.
Buổi sáng lúc thư ký Lưu gọi điện đến, vợ anh vẫn còn ngủ, khuôn mặt vùi sâu xuống gối, mái tóc đen nhánh xõa tự nhiên, bờ vai trần mịn màng hiện ra trong nắng sớm, Diệp Trì thậm chí vẫn còn nhớ cảm giác mịn màng, trơn láng khi chạm vào da thịt cô.
Cảm giác cơ thể lại rạo rực, Diệp Trì cười như mếu. Nói cho cùng cô đang mang trong mình đứa con của anh, cho dù tối qua đã chiến đấu mấy hiệp nhưng cũng không thể hết mình được.
Diệp Trì đặt điện thoại xuống, nhón chân đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Sau khi sửa soạn xong xuôi, anh đến bên giường, xoa xoa đầu cô, biết cô đã tỉnh rồi nhưng còn giả vờ ngủ, hàng mi dài đang hấp háy liên tục, chỉ nhìn qua là biết ngay.
Diệp Trì nhếch môi cười: “Anh đã gọi cho mẹ rồi, lát nữa mẹ sẽ đến đón em về nhà ở. Chịu khó ăn uống, nếu thấy khó chịu ở đâu thì đừng đi làm, báo Diệp Sinh xin nghỉ cho em, đừng làm con trai anh mệt đấy! Nhớ phải gọi điện cho anh nhé!”
Diệp Trì cúi xuống hôn lên trán cô
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thời Tiêu mới từ từ mở mắt ra, lật người trở lại, đạp hết gối đầu, gối ôm, ga lụa tơ tằm xuống đất, hai tay đấm mạnh xuống giường. Chuyện quái quỷ gì thế này? Cô là kẻ ngu chỉ biết ăn không biết hận thù hay Diệp Trì quá cao thủ? Vừa đấm vừa xoa, anh ta tưởng làm vậy là dỗ dành được cô ư? Nhớ lại chuyện tối qua, Thời Tiêu lại hậm hực tát cho mình hai cái. Xuống giường, cô lao vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu và trầm ngâm suy nghĩ. Cái gã Diệp Trì này, nói lý với anh ta chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, nhưng cứ vớ vớ vẩn vẩn như thế này, Diệp Trì thật không làm được.
Cô không có niềm tin, cô nhát gan, cô để bụng, cô sợ… đủ trạng thái cảm xúc chất chứa trong lòng, khiến cho cô cảm thấy cô không thể ở bên Diệp Trì như thế này được nữa, cô không chịu nổi.
Thực ra từ trước đến giờ, Thời Tiêu là một cô gái cực kì bình thường, cô hi vọng tìm được một người chồng yêu thương, chiều chuộng cô, xây dựng một gia đình nhỏ, đi làm về đón con về nhà, đi chợ, nấu nướng, sau đó cả nhà ngồi quây quần trên ghế sô pha xem tivi. Những ngày tháng như vậy hết sức bình thường nhưng lại là giấc mơ của cô.
Thấy cuộc sống của anh trước đây “đa màu sắc” như vậy, bảo anh thay đổi, làm một người đàn ông tốt của gia đình, Thời Tiêu cảm thấy là điều không thể. Trước đây cô từng ngây thơ, cô cứ tưởng rằng hai người có thể chia tay trong hòa bình, dù gì hai người lấy nhau cũng đâu phải vì tình yêu.
Cô vì muốn tránh tình cũ chuẩn bị quay về, còn Diệp Trì, theo như Thời Tiêu nghĩ, ban đầu chắc anh ta thấy lạ lẫm, mới mẻ, dù gì trong thế giới của anh ta, loại con gái như cô cũng coi như là “của hiếm, nhưng về sau lại mất đi kiểm soát, giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, trong cuộc sống hôn nhân, Thời Tiêu không thể kiểm soát được, Diệp Trì dường như cũng “hâm hâm”, anh ghen tuông chỉ bởi vì một sợi dây chuyền Tưởng Tiến tặng cho cô, vì ghen tuông phát tác khiến anh thay đổi chủ ý ban đầu, muốn có con, bắt cô phải sinh con, hơn nữa còn không cho cô có cơ hội từ chối.
Biết được chuyện của cô và Hứa Minh Chương, anh như người mất đi lý trí, trừng phạt cô, kiểu trừng phạt ấy khiến cho cả đời Thời Tiêu không dám nghĩ có lần thứ hai. Nếu như tất cả những thứ ấy có thể giải thích là tình yêu của anh ta, vậy thì đúng lúc cô hạ quyết tâm sẽ ngoan ngoãn sống với Diệp Trì thì anh ta lại ngoại tình.
Trong khi cô đang mang bầu lại đi ôm ấp, hôn hít, thậm chí làm tình với một người đàn bà khác. Thời Tiêu cảm thấy buồn nôn với thứ tình yêu như vậy. Cô không thể chịu đựng được, nhưng cô thật vô dụng, chỉ cần Diệp Trì quyết tâm trị cô, cô thậm chí không thể từ chối được. Cái cơ thể này, vào một giây phút nào đó dường như đã không do cô chế ngự, Diệp Trì có quyền kiểm soát còn hơn cả cô. Nhưng sự hòa hợp về cơ thế chẳng nói lên điều gì, trong lòng Thời Tiêu vẫn cảm thấy chán ghét, huống hồ Diệp Trì lại đánh cô. Giơ tay lên là một bạt tai. Thời Tiêu đứng dậy, nhìn vào gương, xoa xoa gò má của mình, chẳng còn vết tích gì nữa, thậm chí có phần trơn láng hơn cả bên kia. Thế nhưng cảm giác đau đớn đến tê dại và sự sỉ nhục ấy khiến cho Thời Tiêu không sao quên được. Cô không thể nào tưởng tượng, khi đứa bé trong bụng cô được sinh ra, đối mặt với người cha như vậy hết ngày này sang ngày khác, nó sẽ như thế nào? Cô hy vọng mang lại cho đứa bé một gia đình hạnh phúc, cho dù cái gia đình ấy chỉ có mẹ.
Hơn nữa Thời Tiêu tin rằng lần này, Diệp Trì cũng sẽ từ bỏ, chỉ cần anh ta còn có chút liêm sỉ, hay nói cách khác, trong lòng anh ta có chút gì đó thương hại và cảm thông đối với cô, sẽ chấp nhận từ bỏ để cô tự do. Vì vậy mới nói Thời Tiêu quá ngây thơ, trong từ điển của Diệp Trì, có lẽ không có hai từ “liêm sỉ”, hoàn toàn không có.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Thời Tiêu vẫn quyết tâm ra đi, cô không muốn dây dưa mãi với Diệp Trì nữa, mang theo đứa bé, tìm một nơi non xanh nước biếc ở một thời gian, để cho đôi bên bình tĩnh lại, có thể đây là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Thời Tiêu từng nghĩ, cho dù Diệp Trì cứ mãi cố chấp, nhưng theo thời gian, sự cố chấp ấy vẫn sẽ nhạt dần, cũng giống như tình yêu chết đi sống lại giữa cô và Hứa Minh Chương năm nào, cuối cùng vẫn không vượt qua được sự thử thách của thời gian, huống chi là Diệp Trì. Cô và Diệp Trì có cái gì chứ? Tình yêu ư? Nhắc đến hai từ này là Thời Tiêu lại thấy vô cùng nực cười.
Thời Tiêu đã chuẩn bị từ sớm, Diệp Trì vừa đi là cô đã gọi điện về nhà họ Diệp, bảo qua nhà Quyên Tử ở mấy hôm, dạo này Quyên Tử đang được nghỉ làm. Bà Diệp đã từng gặp Quyên Tử, biết là bạn thân của con dâu, chú Phan lại luôn miệng dặn dò phải duy trì tâm lý vui vẻ cho Thời Tiêu, bởi vì đợt trước kiểm tra, phát hiện ra cô có xu hướng mắc chứng bệnh trầm uất, khiến cho ông bà Diệp lo lắng vô cùng, không phải sợ gì khác, mà là sợ ảnh hưởng đến đứa cháu đích tôn trong bụng Thời Tiêu.
Người Trung Quốc, mặc dù hiện nay tư tưởng đã thoáng hơn nhiều, nhưng vẫn chút bảo thủ, nhất thời chưa thể thay đổi ngay, nhất là nhà họ Diệp, đã sớm mong muốn có cháu trai từ lâu, nay khó khăn lắm mới có, nếu chẳng may có chuyện gì chẳng lành thì sống không bằng chết. Do đó họ càng thêm cẩn thận.
Nghe thấy Diệp Trì nói đến nhà bạn ở, bà Diệp mặc dù không vui lắm nhưng nghĩ, bọn trẻ cùng tuổi ở chung với nhau dù gì cũng vui hơn, biết đâu lại có lợi cho đứa bé trong bụng, thế nên đành đồng ý, chỉ dặn dò phải chú ý này nọ. Thời Tiêu cúp điện thoại, không nén được thở dài. Có được một người mẹ chồng như bà Diệp thật chẳng có điểm gì để chê trách cả, nhưng dù gì cũng đâu phải ở chung với mẹ chồng cả đời.
Cô xuống nhà, lấy hành lý đã thu dọn sẵn từ trong góc phòng cất đồ ra, mở ra, kí vào tờ đơn ly hôn rồi đặt lên bàn uống trà, bên dưới còn đặt xấp ảnh mà Phong Cẩm Phong đưa cho cô.
Thời Tiêu tìm ra bức ảnh Diệp Trì và người đàn bà xinh đẹp kia hôn nhau say đắm, đột nhiên nhớ lại những lời Diệp Trì đã nói với mình hôm đó. Cô lấy một cái bút, viết lên đó ba chữ “Cẩu nam nữ!”
Viết xong cô lại thấy mình thật là ấu trĩ. Một cảm giác đau đớn chua xót bao trùm trái tim cô. Thời Tiêu lắc mạnh đầu, xách hành lí bỏ đi. Nào ngờ lần đi này của cô là một lần trải nghiệm sinh tử.
Danh sách chương