Quả là những người hiểu biết, công tâm thì chẳng bao giờ nói nhiều.

Họ chỉ cần hành động là đủ.

Kết quả thùng phiếu có tới 85% cổ đông đồng tình.

15% còn lại chính là lão ban nãy và một số người bạn thân của lão.

Một vị cổ đông đứng dậy với ánh mắt đầy tin tưởng.
- Tôi tin cậu có thể làm được.

Đừng vì những lời của vài lão già sắp xuống lỗ mà nản trí nhé.

Cứ giữ phong độ như mấy năm nay là được.
Các cổ đông vui vẻ vỗ tay đứng dậy bỏ đi.

Lão ta tức tím mặt vì câu nói "lão già sắp xuống lỗ" nhưng lại chẳng làm gì được.

Đợi khi các vị cổ đông đã rời đi, anh đứng trước mặt lão kính cẩn cúi người chào một cái.
- Nếu tôi muốn, ông lập tức sẽ chẳng có cơ hội làm bảo vệ cho tập đoàn chứ đừng nói tới là cổ đông.

Ông đủ lớn để hiểu những gì mà tôi nói, đúng chứ?

- Này, cậu đừng có uỷ mình là chủ tịch liền muốn nói gì thì nói.
Hạo Thiên khẽ cười, đưa tay nới lỏng cà vạt một chút.

Anh đặt tay lên thùng phiếu, từng ngón tay gõ gõ đều trên mặt thùng tạo ra tiếng lộc cộc đã tai.
- Tiếc thật, nhưng tôi thích uỷ vào chức vụ của minh.

Ông có giỏi thì có thể ngồi lên chiếc ghế đó đi rồi hãy ra lệnh cho tôi.
- Tôi đáng tuổi cha cậu đấy!
- Ba tôi ư? Ông không có tư cách.

Đối đầu với tôi thì ông lo liệu giữ cho vững chiếc ghế của ông đi!
Nói rồi anh bỏ ra ngoài mặc cho lão tức đến đỏ mặt th ở dốc ở phía sau.

Về đến phòng chỉ muốn gọi cho cô nhưng lại thấy Nhất Văn.

Vẻ mặt không hài lòng của anh khiến Nhất Văn bĩu môi.
- Không thấy vợ nên thất vọng à?
- Là nhìn thấy mặt cậu nên mới thất vọng.
- Cái tên này, tôi tới đây là để chào đón cậu lên chức chủ tịch.

Tình nghĩa anh em từ thuở cởi chuồng tắm mưa đến bây giờ thành danh liền chán ghét bản mặt tôi?
- Tôi không mượn cậu chào đón hay chúc mừng nên mời cậu về bệnh viện làm tròn trách nhiệm của một vị bã sĩ.
- Sao cậu lại trở nên như vậy nhỉ? Nỡ lòng nào đối xử với bạn thân như vậy?
- Cũng không thân lắm đâu.
- Cậu chả bao giờ suy nghĩ tới khúc khốn khó không bỏ nhau.

Mấy lúc cậu bị ông nội Lục đánh đòn ai đã đứng ra năn nỉ, khóc lóc van xin ông? Mấy lúc cậu trốn học đi chơi ai là người giấu ba mẹ Lục cho cậu? Rồi còn cả lúc cậu thất tình ai ở bên cạnh an ủi, lấy đồng lực cho cậu? Nhiều lúc tôi nghĩ cũng thật tủi thân cho số phận của tôi…
Mặc kệ cho Nhất Văn lải nhải bên tai, Hạo Thiên không quan tâm tìm đến điện thoại gọi xuống cho cô báo tin.

Nghe cứ anh anh em em khiến Nhất Văn nổi da gà thầm mắng tên bạn đầy sến súa.

Thấy anh tắt điện thoại, Nhất Văn làm ra khuôn mặt giận dỗi khiến anh cau mày khó chịu.

Cứ tưởng được anh dỗ dành ai ngờ lại cho ăn bơ khiến Nhất Văn vô cùng thất vọng và đang suy nghĩ có nên xem lại mối quan hệ bạn bè này hay không.
Hạo Thiên bước lại đứng cạnh cửa sổ khẽ cười.

Bất chợt cánh cửa bật mở, Thẩm Như chạy lại bổ nhào vào lòng anh mà không để ý ở góc phòng có một tên đang đen mặt ngồi đó.

Anh đưa tay ôm lấy cô, chóp mũi cả hai khẽ cọ vào nhau.


Thẩm Như vui vẻ hôn chụt lên môi anh như một sự chúc mừng.

- Chủ tịch của em, chúc mừng anh.
Vui vui vẻ vẻ ở cửa sổ mà không hay biết có một bóng đèn đã phát sáng cả một góc phòng.

Nhất Văn khẽ ho khiến cô ngoái đầu lại nhìn.

Vội vàng buông anh ra khiến anh hụt hẫng.
- Em quan tâm tới cậu ta làm gì?
Nhất Văn tủi thân lắm rồi đấy.

Thật sự muốn khóc trong tức tửi.

Thẩm Như tiến lại sofa cười gượng với Nhất Văn.
- Xin lỗi, tại em không để ý.
- Mấy người có tình yêu thì hay rồi đâu như thằng già này.
Hạo Thiên nhấp một ngụm trà gật gù tán thành.

Đúng là có vợ rồi thì bạn bè chẳng còn nghĩa lý gì cả.
- Cậu già thật, mau đi kiếm người yêu đi.
- Này này, các người đừng có mà khinh thường nhan sắc già dặn này của tôi.

Đây là nét đẹp lao động đấy, một bác sĩ tận tâm tận tình như tôi trở nên già dặn một chút là điều quá bình thường mà.
Thẩm Như chỉ ngồi bên cười vì sự đấu đá lẫn nhau của cặp bạn thân này.

Nhất Văn ngồi một lát liền đứng dậy tạm biệt vì cần về bệnh viện để tiếp tục công việc.


Thẩm Như thở dài.
- Nếu bệnh viện đó không phải là của nhà anh thì chắc anh đã bị đuổi lâu rồi nhỉ?
- Ai nỡ đuổi một bác sĩ giỏi như anh? Thôi, anh đi á.
Hạo Thiên không quan tâm, mắt yêu thương vẫn dán lên người vợ.

Đầu gật gù như kiểu cậu biến đi càng nhanh càng tốt.

Nhất Văn thở ra đầy thất vọng bước ra ngoài.

Lúc này anh mới có thể thoải mái ôm vợ mình vào lòng.

Thẩm Như buồn cười đánh nhẹ lên người anh.
- Làm chủ tịch rồi còn lạm dụng thời gian?
- Kệ anh.
Cô khẽ cười ngồi lên đùi anh.

Cả hai dần tiến vào nụ hôn sâu ngọt ngào.

Môi lưỡi dây dư tạo nên những âm thanh đặc sắc trong căn phòng.
- Ông xã, chúc mừng anh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện