Không khí đám cưới nhộn nhịp hơn bao giờ hết, ai nấy đều muốn dùng rượu chúc vui với cô dâu và chú rể.

Hạo Thiên nhìn dáng vẻ nhăn mặt vì rượu của cô lại có chút buồn cười.

Anh uống cạn ly rượu rồi nắm tay cô rời qua bàn khác.
Liễu Thanh chờ mãi không thấy anh qua, trong lòng đã vô cùng bực tức.

Ả điên tiết trong lòng khi thấy anh nắm tay Thẩm Như vui cười không ngừng.

Không thể kiềm chế hơn nữa, ả chủ động bước tới khẽ cười nhìn anh và cô.
- Chủ tịch, chúc mừng anh và phu nhân.
Hạo Thiên hơi nhíu mày nhìn ả với thái độ không hài lòng.

Liễu Thanh không chút sợ sệt còn đưa ly rượu về phía Thẩm Như như một sự thách thức.

Ả rõ ràng biết cô không thể uống, đây chính là cố tình.
- Phu nhân uống một ly với tôi được mà đúng không?
Thẩm Như sợ quan khách dị nghị nên cũng đành miễn cưỡng nhận lấy.

Hạo Thiên như vậy lại đưa tay cầm lấy ly rượu từ tay cô.
- Thẩm Như không biết uống rượu, tôi uống thay cô ấy.
Anh uống cạn ly rượu, tay nắm lấy tay cô mặc kệ Liễu Thanh bực tức.

Trong ánh mắt còn hiện lên sự nghiêm khắc và khó chịu với ả khiến ả chỉ biết nuốt cục tức xuống bụng, giả vờ giọng điệu nịnh nọt.
- Không sao, vậy tôi đi trước.
Hạo Thiên cũng không quan tâm, mặc kệ ả rồi cùng cô quay lại đám cưới.

Thẩm Như được anh bảo vệ nhưng trong lòng không chút cảm kích, cô còn cảm thấy ghê tởm và mệt mỏi với mấy điệu dạng này của anh.

Tối ấy, Thẩm Như về phòng mệt mỏi ngã xuống giường.

Đôi mắt nhắm hờ một chút rồi mở ra.

Bước xuống giường, cô tiến lại phòng chứa đồ của Hạo Thiên.

Căn phòng này chỉ ngăn cách bởi phòng ngủ một tấm kính trong suốt.

Bên trong với muôn vàn những món đồ hiệu đắt giá của Hạo Thiên.

Đưa mắt nhìn vào góc trong sát của căn phòng cô không khỏi nhếch mép hài lòng.
- Anh ta cũng quá chu đáo rồi.
Quần áo theo một dãy đều là của phụ nữ, mỗi loại đồ đều được phân ra rõ rệt.

Tiến lại nơi để đồ ngủ, cô thở dài khi chỉ toàn là váy ngủ hai dây ngắn củn cỡ.

Thầm nghĩ giới nhà giàu thích mấy kiểu váy hở hết da thịt này sao?
cạch
Hạo Thiên bước ra từ phòng tắm, nhìn qua cửa kính liền khẽ cười.

Anh bước qua phòng nhíu mày nhìn một lượt dãy đồ nữ.
- Em mặc chiếc váy màu đỏ này đi!
Hạo Thiên đưa cho cô chiếc váy hai dây khoét sâu ngắn cũn.

Chất vải còn là dạng vải lưới mỏng có thể nhìn xuyên thấy cả lớp da thịt.

Bên trong chỉ là bộ nội y nhỏ cùng màu khiến cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
- Anh đi mà mặc!
Tưởng rằng anh sẽ sợ trước điệu bộ trừng mắt của cô nhưng không.

Hạo Thiên trơ trẽn cúi xuống ghé vào tai cô khẽ lên tiếng.
- Bây giờ em có mặc gì thì một lát lên giường cũng phải cởi hết ra thôi.

Ngoan ngoãn mặc bộ đồ này cho tôi ngắm một chút thì đã sao?
Hơi thở nong nóng của anh phả lên vành tai mẫm cảm cô, môi anh mấp máy cố tình chạm nhẹ lên vành tai khiến cô phải vội vã ôm chân váy cưới lùi ra sau một chút.
- Tôi không mặc!.

Nói rồi cô đưa tay lấy một bộ đồ pyjama kín đáo tiến về phòng tắm.

Hạo Thiên nhếch môi bước ra ngoài ung dung bắt chéo chân nằm trên giường.

Thẩm Như sau 30 phút cũng chịu bước ra ngoài.

Tiến lại phía giường cô liếc xéo anh lên tiếng.
- Tôi qua phòng khác ngủ, chúng ta xem như chẳng ai liên can đến ai.

Sống tự do với cuộc sống của mình, kết thúc thời gian hôn nhân cũng chẳng nên có sự vướng víu.
- Ý em là chúng ta sẽ làm bình phong che đậy cho nhau sao?
- Phải.
Nói rồi cô quay người đi liền bị một lực kéo mạnh xuống giường.


Hạo Thiên trấn áp cô dưới thân mình cười khẩy.

Bàn tay của anh lướt nhẹ trên khuôn mặt cô, đến cằm lại dừng lại bóp nhẹ.
- Cô nam quả nữ dưới một căn nhà, em nghĩ bản năng của một thằng đàn ông là cho em ngủ ở một phòng khác sao?
- Anh tính làm gì? Đừng có mà vô sỉ!
- Vô sỉ? Câu này nên dành cho em mới đúng.

Chẳng phải em cần cái mác thiếu phu nhân Lục Gia nên mới nhanh chóng đồng ý lời ngỏ của ba mẹ tôi sao?
Thẩm Như đưa tay trước ngực anh đẩy anh ra.

Cô bây giờ chẳng muốn nói chuyện với tên ngang ngược này nữa.

Hạo Thiên một chút nhúc nhích cũng không có.

Đến cuối cùng lại nắm chặt tay cô áp xuống giường.

Đôi môi mỏng tìm đến môi cô cuồng nhiệt **** ***.
Thẩm Như sợ sệt vùng vẫy dưới thân anh nhưng cô nào biết, cô càng vùng vẫy sẽ càng khiến thú tính trong anh nổi dậy.

Dứt khỏi nụ hôn, anh rời sự ướt át đến bên cổ cô.

Trực tiếp cúi xuống cắn mạnh để lại một vết hôn ngân rõ nét.

Thẩm Như khóc lớn đẩy anh ra trong sự kêu gào.
- Làm ơn, đừng mà… chẳng phải anh yêu Liễu Thanh sao?… anh không thấy có lỗi với cô ấy sao?
Thẩm Như cứ nghĩ nhắc tới Liễu Thanh anh sẽ dừng lại.

Nhưng không, anh càng mạnh mạo cắn m*t cổ cô.

Một tay anh giữ chặt hai tay cô trên giường, tay còn lại bắt đầu lần xuống cơ thể cô làm loạn.
- Ưm… đừng mà…
- Sao vậy? Thích sao?
Tay anh chạm vào nơi nữ tính ấn nhẹ khiến nước mắt cô trào ra.

Cảm giác tủi nhục này cô làm sao giấu cho hết.


Chẳng biết anh làm cách gì mà hai thân thể đã dần trút hết những thứ vướng víu trên người.

Thẩm Như biết mình chẳng thể cản nổi sức lực của người đàn ông này nên đành nhắm mắt chịu đựng sự hành hạ th@n thể từ anh.

Bên dưới đau đớn tưởng trừng sẽ rách ra nhưng với bản tính mạnh mẽ mà một tiếng kêu than cô cũng không có.
- Bên trong em chặt chẽ như vậy là muốn bức chết tôi sao? Hửm?
- Câm miệng đi!
- Em đau sao?
Nhìn gương mặt căng thẳng của cô, từng đợt mồ hôi đổ xuống khiến anh kiềm lòng chậm chạp lại từng động tác.
- Tôi xin lỗi.
- Anh im miệng cho tôi!
Hạo Thiên khẽ cười khi đến bây giờ rồi mà cô gái này vẫn còn mạnh miệng như vậy.

Gia tăng lực đạo một chút, nhìn khuôn mặt chịu đựng của cô lại có chút buồn cười.
- Em tuyệt lắm.
- Có chết tôi cũng không bao giờ thỏa mãn dưới thân anh!
Lời nói của cô chính thức khiêu khích con thú trong anh.

Sự tức giận của anh đều đ è xuống bên dưới, thô bạo ra vào.

Tới khi thỏa mãn anh liền phóng thẳng vào bên trong cô khiến cô hốt hoảng.
- Anh làm con mẹ gì vậy hả?
Hạo Thiên một mặt lạnh tanh vớ tay lên đầu tủ thảy cho cô một vỹ thuốc.
- Uống đi.
- Thuốc tránh thai? Đồ bỉ ổi!
Hạo Thiên nhếch mép cười đểu đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.

Bỏ mặc cô đang uất ức nấc nhẹ trên giường trong sự tủi nhục..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện