Ây dô, chào bác sĩ Mạc, chào bác sĩ Quý

Phó Hoàng cười xấu xa bước đến, nhìn gương mặt gian xảo của hắn trong lòng anh cảm thấy chẳng có gì tốt đẹp vội kéo cô nhanh chóng vào xe

- Này, Mạc Tử Hàn dù gì cũng phải chào lại tôi chứ. Cậu có cần làm như không thấy tôi như vậy không ? - Cần

Bỏ lại một chữ, anh nhanh chóng lái xe ra khỏi bãi đỗ. Phía sau, Phó Hoàng trừng mắt chửi anh là đồ xấu xa

Quý Thanh Lan nhìn ra phía sau thấy người đàn ông kia vẫn còn đứng đó la chửi om sòm, bất giác đau đầu: “ Để anh ta như vậy có sao không?”

- Mặc kệ cậu ta đi

Mạc Tử Hàn mỉm cười xoa đầu cô

- Em vừa phát hiện, anh rất hay xoa đầu em đó nha. Nói cho anh biết em không phải thú cưng để anh vuốt ve đâu đó

Nhìn cô gái nhỏ đang hung hăng trừng mắt mình anh lại cảm thấy vợ mình rất đáng yêu. Anh khẽ bật cười

- Anh cười gì chứ

Giọng nói của cô pha lẫn một chút oán giận, hai tay khoanh lại trước ngực, lưng tựa vào ghế rất lười nhác

- Được rồi anh không cười, đừng giận anh được không ?

- 3 cái túi bản giới hạn



Quý Thanh Lan giơ 3 ngón tay đến bên anh, hai mắt lánh lánh như đèn pha. Nhìn cô như vậy anh rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại.

Con gái ai mà không thích làm đẹp chứ, có lẽ người bác sĩ mạnh mẽ lạnh lùng như trước kia đã khắc sâu vào tâm trí anh khiến anh quên mất cô cũng là một cô gái ham mê cái đẹp.

- Được, em thích là được

- Ây da, anh thật hào phóng đó nha. Vừa hay em cũng hết quần áo để mặc

Anh quay sang nhìn gương mặt ngây thơ kia mà cười lớn :” Được được, anh chở em đi mua được không?”

- Thật sao ?

- Thật

……………………

Xe vừa dừng lại cô gái nhỏ đã vội vàng đẩy cửa bước ra. Gương mặt được trang điểm tinh xảo, môi tô son màu đỏ tươi làm bật làn da trắng như tuyết. Trên người cô khoác bộ váy hai dây màu đen đơn giản, tuy nói đơn giản nhưng nói phô trương tất cả những ưu điểm của cô.

Người đàn ông đẩy cửa phía bên kia bước ra, nhìn vào đôi vai trần kia thì đen mặt.

Anh cởi áo vest bên ngoài khoác lên vai của cô

- Anh làm gì vậy ?

Quý Thanh Lan nhìn anh rồi nhìn cái áo khoác trên vai mình mà nhíu mày, còn chưa hết thì người đàn ông cúi xuống cởi giày cao gót của cô ra thay vào đó đưa cô đôi giày lolita đế bằng

- Phụ nữ mang thai không nên mang giày cao gót đâu



Anh ôn nhu nắm trọn tay cô vào trong tay mình rồi dắt cô đi

- Còn cái áo này thì sao ?

Cô đứng lại nhíu mày nhìn anh. Mạc Tử Hàn ngập ngừng không biết nói thế nào thì cô lại lên tiếng :” Lại là phụ nữ mang thai không được mặc áo hai dây à?”

- Không phải…

- Không phải cái gì chứ? Nếu anh không muốn em ra ngoài như vậy thì chúng ta về thôi. Em không muốn đi nữa

Vừa nói cô vừa lấy áo khoác trên vai mình ném vào anh rồi xoay người về bãi đỗ xe. Anh đuổi theo đến trước mặt cô

- Đừng giận mà. Nếu em không thích thì không khoác nữa được không ?

Cô cứ khăng khăng né anh ra bước đi tiếp

- Vợ à, em muốn mua gì anh cũng mua cho em mà. Đừng giận anh được không ?

- Tạm tha cho anh đấy

……………….

- Cái này, cái kia, còn cái kia nữa, cái túi đó, chiếc váy đó………

Quý Thanh Lan hết chọn cái này đến cái kia không ngừng, những cái cô chọn phải nói là rất đẹp lại còn rất sexy. Hết quần áo lại đến giày cao gót

- Vợ à, em mang thai không nên mang giày cao gót đâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện