Nếu hỏi cô có yêu anh không ? Cô vẫn trả lời là có nhưng thứ cô muốn là tiền tài quyền lực. Còn về người đàn ông bên cạnh cô, không lâu sao thì anh ta cũng bỏ cô.
………
- Cô nghĩ cô xứng với tôi sao? Tình bạn của chúng tôi không ít hơn 20 năm, chỉ vì 1 người đàn bà mà thực sự rạn nứt sao? Cô nghĩ cô có thể trèo lên giường tôi thì sẽ được hưởng tiền tài phú quý sao? Nói cho cô biết, tôi chỉ không muốn người phụ nữ ham danh vọng như cô ở bên cạnh cậu ấy thôi
Chu Trinh ngẩn đầu nhìn người đàn ông kia, nước mắt bắt đầu trào ra. Cô sai rồi, sai thật rồi, bây giờ cô mất tất cả rồi. Con của cô cũng mất rồi, người yêu cô cũng bị cô làm tổn thương mà rời đi, tiền tài cũng mất hết rồi
………………….
Quay trở về thực tại, Chu Trinh nhìn người đàn ông ngồi trên ghế mà rơi nước mắt. Người đó đã từng là của cô mà, chính tay cô đã đẩy anh ra xa
- Anh thực sự không còn tình cảm với em sao ? - Cô nghĩ xem ? Hôm nay tôi đến đây muốn làm rõ một chuyện, chuyện của chúng ta kết thúc từ 7 năm trước rồi. Tôi bây giờ đã có vợ, có con, tôi rất yêu vợ mình nên cô cũng đừng mong làm chuyện gì nữa hết. Sau này, đừng đến tìm tôi nữa
Mạc Tử Hàn lạnh lùng nhìn cô rồi nhìn ra người đàn ông vừa đẩy cửa đi vào. Người kia không ai khác chính là Trịnh Văn, người mà trước kia lén lút qua lại với cô
Trịnh Văn cười lạnh rồi ngồi xuống ghế :” Đã lâu không gặp”
- Sao lại là anh ?
Chu Trinh trừng mắt nhìn anh ta đang ngồi bên cạnh Mạc Tử Hàn, anh ta nhìn sang người bên cạnh rồi trả lời :” Là cậu ấy gọi tôi đến”
- Giao lại cho cậu, tôi đi trước
Mạc Tử Hàn đứng dậy sửa sang quần áo rồi nhìn sang anh nói, sau đó lạnh lùng bước đi. Chuyện này đã kết thúc rồi, vết thương năm ấy đã được Quý Thanh Lan chữa lành, bây giờ Mạc Tử Hàn anh chỉ yêu một mình Quý Thanh Lan
Sau khi anh rời đi không lâu, Chu Trinh cũng không muốn ở lại đó nên vội vàng đi ra. Nhưng ý định của cô không thành, cô bị Trịnh Văn kéo lại quăng lên giường
Anh từ trên nhìn xuống bộ dạng của cô mà nhếch môi cười :” Không tồi, chỉ vài năm không gặp thân hình này đã đẹp như này rồi sao”
- Anh muốn làm gì?
- Làm gì? Chúng ta còn có thể làm gì?
Nói rồi anh ta cởi sạch quần áo trên người ra, sau đó đem ** *** mạnh mẽ đi vào động nhỏ của cô.
- Thả tôi ra…… a a
Mạc Tử Hàn lái xe về đến nhà, bên trong không hề có một ánh đèn nào. Ngôi biệt thự như chìm vào bóng tối, anh nhíu mày đẩy cửa đi vào bên trong, không gian vắng lạnh. Anh bật công tắc đèn lên, người giúp việc hầu như không có một ai, đồ vật trong nhà vẫn để yên một chỗ. Anh thẳng lên phòng của mình, cửa phòng bị khóa trái, bên trong là những tiếng vỡ đồ.
Không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng phá cửa đi vào. Đồ vật trong phòng hầu như đều bị đập vỡ, đặc biệt là ảnh cưới của anh và cô. Mạc Tử Hàn nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Không gian vắng lặng bỗng anh nghe được tiếng khóc thúc thít đâu đó, là cô gái nhỏ của anh đang khóc. Trong một góc tối, Quý Thanh Lan gục đầu khóc,anh vội vàng đi đến bên cạnh ôm lấy cô
- Sao vậy, xảy ra chuyện gì ?
- Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi
Cô vùng vẫy cố thoát khỏi cái ôm của anh, hai mắt của cô đỏ ửng mở to nhìn anh, rồi hét lớn :” Để tôi yên”
………
- Cô nghĩ cô xứng với tôi sao? Tình bạn của chúng tôi không ít hơn 20 năm, chỉ vì 1 người đàn bà mà thực sự rạn nứt sao? Cô nghĩ cô có thể trèo lên giường tôi thì sẽ được hưởng tiền tài phú quý sao? Nói cho cô biết, tôi chỉ không muốn người phụ nữ ham danh vọng như cô ở bên cạnh cậu ấy thôi
Chu Trinh ngẩn đầu nhìn người đàn ông kia, nước mắt bắt đầu trào ra. Cô sai rồi, sai thật rồi, bây giờ cô mất tất cả rồi. Con của cô cũng mất rồi, người yêu cô cũng bị cô làm tổn thương mà rời đi, tiền tài cũng mất hết rồi
………………….
Quay trở về thực tại, Chu Trinh nhìn người đàn ông ngồi trên ghế mà rơi nước mắt. Người đó đã từng là của cô mà, chính tay cô đã đẩy anh ra xa
- Anh thực sự không còn tình cảm với em sao ? - Cô nghĩ xem ? Hôm nay tôi đến đây muốn làm rõ một chuyện, chuyện của chúng ta kết thúc từ 7 năm trước rồi. Tôi bây giờ đã có vợ, có con, tôi rất yêu vợ mình nên cô cũng đừng mong làm chuyện gì nữa hết. Sau này, đừng đến tìm tôi nữa
Mạc Tử Hàn lạnh lùng nhìn cô rồi nhìn ra người đàn ông vừa đẩy cửa đi vào. Người kia không ai khác chính là Trịnh Văn, người mà trước kia lén lút qua lại với cô
Trịnh Văn cười lạnh rồi ngồi xuống ghế :” Đã lâu không gặp”
- Sao lại là anh ?
Chu Trinh trừng mắt nhìn anh ta đang ngồi bên cạnh Mạc Tử Hàn, anh ta nhìn sang người bên cạnh rồi trả lời :” Là cậu ấy gọi tôi đến”
- Giao lại cho cậu, tôi đi trước
Mạc Tử Hàn đứng dậy sửa sang quần áo rồi nhìn sang anh nói, sau đó lạnh lùng bước đi. Chuyện này đã kết thúc rồi, vết thương năm ấy đã được Quý Thanh Lan chữa lành, bây giờ Mạc Tử Hàn anh chỉ yêu một mình Quý Thanh Lan
Sau khi anh rời đi không lâu, Chu Trinh cũng không muốn ở lại đó nên vội vàng đi ra. Nhưng ý định của cô không thành, cô bị Trịnh Văn kéo lại quăng lên giường
Anh từ trên nhìn xuống bộ dạng của cô mà nhếch môi cười :” Không tồi, chỉ vài năm không gặp thân hình này đã đẹp như này rồi sao”
- Anh muốn làm gì?
- Làm gì? Chúng ta còn có thể làm gì?
Nói rồi anh ta cởi sạch quần áo trên người ra, sau đó đem ** *** mạnh mẽ đi vào động nhỏ của cô.
- Thả tôi ra…… a a
Mạc Tử Hàn lái xe về đến nhà, bên trong không hề có một ánh đèn nào. Ngôi biệt thự như chìm vào bóng tối, anh nhíu mày đẩy cửa đi vào bên trong, không gian vắng lạnh. Anh bật công tắc đèn lên, người giúp việc hầu như không có một ai, đồ vật trong nhà vẫn để yên một chỗ. Anh thẳng lên phòng của mình, cửa phòng bị khóa trái, bên trong là những tiếng vỡ đồ.
Không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng phá cửa đi vào. Đồ vật trong phòng hầu như đều bị đập vỡ, đặc biệt là ảnh cưới của anh và cô. Mạc Tử Hàn nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Không gian vắng lặng bỗng anh nghe được tiếng khóc thúc thít đâu đó, là cô gái nhỏ của anh đang khóc. Trong một góc tối, Quý Thanh Lan gục đầu khóc,anh vội vàng đi đến bên cạnh ôm lấy cô
- Sao vậy, xảy ra chuyện gì ?
- Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi
Cô vùng vẫy cố thoát khỏi cái ôm của anh, hai mắt của cô đỏ ửng mở to nhìn anh, rồi hét lớn :” Để tôi yên”
Danh sách chương