Sau ngày hôm ấy từ biệt Quý Thanh Lan, Cố Tuân đã rời khỏi đất nước bay đến Mĩ sinh sống. Chị anh nói anh nên buông bỏ tất cả đi, có lẽ hai người không có duyên với nhau, cũng không nên miễn cưỡng

Sau đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ chị anh nói đúng, anh và Thanh Lan không có duyên với nhau, bây giờ cô có một gia đình hạnh phúc như vậy, anh cũng thật vui mừng thay cho cô

Cô Tuân sang Mĩ bắt đầu lại cuộc sống, anh có tài năng nên làm việc gì cũng dễ dàng. Mấy năm sau đó, anh cũng thành lập được một công ty mới. Cố Tuân cứ đâm đầu vào công việc để quên đi tất cả mọi chuyện nhưng khi đã thành công thì bên cạnh cũng chẳng còn ai

Bây giờ giữa anh và Quý Thanh Lan không còn khuất mắt gì nữa, nếu không đến được với nhau chúng ta còn có thể làm bạn tri kỷ.

- Cha ơi cha ơi

Cậu bé kia không ai khác chính là Mạc Thiên Kình, con trai của Thanh Lan cùng Mạc Tử Hàn, với bổn phận là cha nuôi công việc của anh chính là chăm sóc cậu bé

- Chuyện gì vậy con? Cố Tuân cúi xuống nhìn cậu bé đang gọi, anh xoa đầu con nhẹ nhàng hỏi.

- Cha dẫn con đi chơi đi, con chán quá

Mạc Thiên Kình thở dài, ở đây cậu không có bạn bè cùng lứa, cha nuôi luôn bận vì công việc, cậu đang rất chán a



Theo như ý muốn của cậu bé, Cố Tuân liền dắt cậu xuống phố dạo chơi. Hai người một lớn một nhỏ đi cùng nhau thu hút không ít ánh nhìn

- Chà, người đàn ông kia thật soái nha

- Cậu bé đi cùng cũng rất dễ thương à không phải là một tiểu soái ca mới đúng

- A a mình muốn ôm cậu bé về nuôi quá đi

- mình cũng muốn a a a

Nhiều người đứng nhìn không ngừng bàn tán về họ nhưng điều đó khiến cho Cố Tuân không mấy vui vẻ

- Thiên Kình à, chúng ta đi chỗ khác được không?

Cậu bé Mạc Thiên Kình cũng như anh, cậu không thích nhiều người dòm ngó mình liền gật đầu đồng ý với anh

- Ây da

Bỗng nhiên có một cô gái đi đến đụng trúng vào hai người họ. Anh quay sang nhìn tới nhìn lui xem Mạc Thiên Kình có bị thương chỗ nào không rồi mới quay sang nhìn cô gái bị ngã kia

- Cô gì đó, cô không sao chứ?



Cố Tuân tốt bụng đỡ cô gái kia đứng dậy. Lúc này cô gái kia mới ngẩn đầu nhìn lên, đúng là một cô gái xinh đẹp nhưng anh cũng không quan tâm

- Nếu không sao thì chúng tôi đi trước

Nói xong anh bế Thiên Kình định xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng cô gái kia gọi lại

- Này anh gì ơi, xin lỗi đã đụng trúng anh và cháu trai này. Để tôi mời hai người ăn bữa cơm coi như lời xin lỗi có được không?

- Không cần...

- Cháu đồng ý

Cố Tuân vốn đã muốn từ chối nhưng mà đã bị lời nói của Thiên Kình cắt ngang, cậu bé nhìn cô gái kia xong nhìn lại cha nuôi của mình trong đầu hiện lên một suy nghĩ

- Cô ơi không biết là cô tên gì?

Cô gái kia có hơi bất ngờ khi nhìn vào gương mặt dễ thương của cậu bé, sau đó cô mỉm cười nhẹ nhàng:" À cô tên Lâm Y Y. Có gì sao?"

- Dạ không có gì
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện