Chương 100 Banh nhau rồi mau cứu mang

 

Vu Tịch há hốc mồm, lúc vui thì cái gì cũng vui, lúc không vui thì trút giận lên người.

 

Lúc này, bên ngoài có tiếng động lạ, đang ngạc nhiên chạy lại, lập tức lại nhìn đến, bình thường hai người làm như giương cung bạt kiêm, ở bên cạnh cái bàn dài giằng co lẫn nhau.

 

Đây là làm sao vậy?

 

Cổ Lâm Hàn trên mặt vô cùng kìm nén, sau cùng, đôi môi lạnh lùng chỉ có thể cứng ngắc phun ra mấy chữ: “Em có cần mặt mũi nữa hay không

 

Lại còn trần chuồng đi học, đây là những lời mà một nữ sinh có thể nói ra sao. Vu, Tịch nói: “Sao nào, anh không phải có ý này à, quần áo của tôi làm sao, làm sao ??? Tôi khỏa thân hay ăn mặc hở hang? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi?”

 

“Dựa vào em là của tôi! Em là người phụ nữ ngủ với tôi!”

 

Anh buột miệng suýt chút nữa nói thành em là nữ nhân của tôi, lập tức muốn tự vả mình một cái.

 

Dù sao cũng đã kịp sửa lại, ánh mắt anh hơi dao động nhẹ, anh nhìn Vu Tịch đang ngắng khuôn mặt kích động như một võ sĩ hằng máu lên.

 

Sau đó, không cần nhìn đến nữa.

 

Bầu không khí không được đúng lắm.

 

Kỳ lạ, trước đây cậu chủ nhà bọn họ còn vui vẻ kết thúc cuộc họp sớm, phá lệ tan làm sớm, làm cho anh ta cảm thấy mỗi ngày ở bên cạnh cậu chủ cũng như ở trên thiên đường hạnh phúc. Làn này không biết là ai có bản lĩnh gì mà không khí trong phong tụn nhiên trở nên rét lạnh. “Ngủ qua với anh thì chính là của anh sao? Anh làm như anh là một con củn con vậy, ở đầu cũng tiểu tiện bậy bạ đánh dầu đại bàn được, hơn nữa. Chính anh đã nói, là tôi bổ nhào về phía anh, muốn ngủ cũng là tôi ngủ với anh, anh là bị kẻ hèn hạ này bắt ngủ cũng vẫn còn ở đây đảm tuyến bố chủ quyền an

 

Cổ Lâm Hàn hip đôi mắt căm lạnh, mang theo dáng vẻ kiêu ngạo như bậc đế vương, lập tức vô xuống bàn. “Được, được lắm, bây giờ tôi đi ngủ chút, xem xem rốt cuộc chủng ta là ai ngủ với ai.”

 

Vu Tịch vỗ bàn: “Chỉ dựa vào mấy câu nói mà muốn ngủ cùng tôi? Đợi tóc dài rồi nói sau.”

 

“Ồ, tóc của tôi cũng không dài như em, điều này em rõ hơn ai hết mà.”

 

“Tôi không rõ, có bản lĩnh thì anh cởi quần ra để tôi có thể thấy rõ ràng hơn.”

 

“Vụ Tịch… được, bây giờ tôi sẽ làm cho em thấy rõ.” Cổ Hàn Lâm muốn tiến lên bắt lấy Vu Tịch.

 

Vu Tịch nhìn về phía sau không thấy gì, cố nhanh tay nhanh mắt lập tức nắm lấy đầu Vô Ưu chắn trước mặt mình: “Vô Ưu, cậu máu nhìn xem, cậu chủ nhà các cậu điên rồi, mau giúp tôi ngăn lại, bằng không sợ là anh ta muốn giết người mất. Thật là, ngày mai còn phải đến bệnh viện phá thai, anh đây là một chút cũng không chịu đựng được à, có phải là anh muốn tiết kiệm chút tiền phá thai đúng không?”

 

Vô Ưu chỉ nhìn mà không nói gì, anh ta nào dám cản.

 

Nhìn cậu chủ nhà anh ta hai mắt đỏ ngầu, Vô Ưu chỉ muốn nói sớm biết trong này xảy ra chuyện như vậy anh ta nhất định sẽ không vào. “Cô Vũ Tịch, cô Vũ Tịch… CÓ… Cô mau dỗ dành cậu chủ đi, hai người quen biết nhau từ nhỏ, cô còn lạ gì tính cậu chủ nữa, đánh qua đánh lại ai được lợi gì chủ.” Vụ Tịch hừ nhẹ nói: “Nếu như anh ta tốt một chút tôi có thể dỗ ngọt. Ai có thể dỗ ngọt một con chó điên chứ? Cậu mau xem, hai mắt đều đỏ ngầu kia, e là lại lên cơn chó điên rồi.”

 

Được.

 

Thấy hai mắt của cậu chủ nhà anh ta đỏ ngầu, trong lòng Vô Ưu thầm thở dài, anh ta lỡ quên rằng, cũng là quen biết với bà cô nãi nãi này từ nhỏ, đánh qua lại thì không ai cản được.

 

Bây giờ anh ta chuồn còn kịp không?

 

Cổ Lâm Hàn một tay tóm lấy Vô Ưu kéo ra.

 

Vu Tịch vừa nhìn, ngăn người không được nữa.

 

Cô không nói một câu nào: “Anh nhìn anh đi, một chút tác dụng cũng không có.” sau đó, quanh quần một vòng ở bếp, vốn dĩ mở cửa vào bếp rất dễ, cô vặn vòi nước, dòng nước lạnh buốt, cổ lập tức phun lên người Cổ Lâm Hàn. “Vu…Tịch!”

 

Cổ Lâm Hàn run rẩy người.

 

Ở phía sau Vô Ưu bị hù dọa cho sợ khiếp, vội vàng gọi điện thoại cầu cứu. “Cậu Lôi Đình, không xong rồi, cô Vu và cậu chủ nhà chúng tôi đánh nhau… Cậu mau đến cứu mạng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện